Chương 124: Bản Thể Của Hắc Giao
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
22/08/2024
Tôn Phu Bình lầm bầm làu bàu: “Đao, ta nhớ chỗ này từng treo một cây đao.”
Đúng, nơi này là chỗ ở trước kia của Chung Thắng Quang khi còn chưa lên làm chỉ huy sứ, trước đó ông từng tới, còn tìm được ngôi mộ của người thám hiểm từ Bạt Lăng quốc ở đây nữa.
Hơn nữa khi đang đợi Niên Tùng Ngọc, Tôn Phu Bình cũng từng dạo quanh căn nhà này hết một lần, cho nên vẫn còn ấn tượng với cách trang trí ở đây.
Trên thực tế, đồ dùng trong căn Quan Xá này hết sức đơn giản, đi tới đi lui chỉ có vài thứ, muốn không nhớ cũng hơi khó.
Tường vẫn ở đó, giường vẫn vậy, chỉ có cây đao treo trên tường là không thấy.
Từ bức tường có thể suy ra được, cây đao này vẫn luôn tồn tại, rất phù hợp với lời của tôn giả đã nói “không bị tổn hại bởi hỏa hoạn”.
Cho nên không phải là mình suy đoán sai, mà là có người đã cầm đi.
Tôn Phu Bình đứng lên, từ kẽ răng rít ra một cái tên, hận muốn xé nát người ra: “Hạ Linh Xuyên, tên khốn kiếp!”
Tôn quốc sư luôn luôn trầm ổn, thận trọng, bây giờ không nhịn được mà chửi mắng.
Ban đầu bốn người tìm đến nơi này, cùng thảo luận một phen, sau đó chia nhau hành động. Người thăm dò căn nhà này vào lúc đó, ngoại trừ ông ta ra thì chính là Hạ Linh Xuyên.
(*)kính hoa thủy nguyệt: hoa trong gương, trăng dưới nước; thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.
Có thể nhanh tay cướp đao trước chỉ có thể là tên đó.
Nhìn dáng vẻ công tử của hắn trên đường đến đây, đúng là lầm to.
Tôn Phu Bình đảo mắt nhìn quanh phế tích, một nơi rộng lớn như thế này, biết tìm người ở đâu? Chắc chắn Hạ Linh Xuyên chỉ mới rời khỏi đây.
Hạ Linh Xuyên chạy trong phế tích, tình cờ đi ngang qua phủ chính bị bỏ hoang, ở đây có một tòa tháp rất cao, chưa hoàn toàn bị phá hủy bởi chiến hỏa.
Trong ngực hắn vẫn đang ôm thanh đao có hình miệng Giao ngậm vòng.
Đúng vậy, cách đây không lâu hắn len lén từ tường thành bên cạnh chạy xuống, đi vòng chiến trường, trở lại Quan Xá, mục đích chính là cuỗm lấy thanh đao treo đầu giường của Chung Thắng Quang.
Vào thời đó, khi người ta đúc vũ khí, chuôi kiếm và đao hoàn thường khắc hình tượng của Nhai Tí, một sinh vật có thân chó sói và đầu rồng, làm vật trang trí. Chỉ có một số ít là được chạm khắc hình tượng các loại quái thú khác.
Đầu giường của Chung Thắng Quang cũng chính là loại đao này, chuôi đao là một cái đầu giao vuông góc. Dù đã tới đây hai lần nhưng Hạ Linh Xuyên không hề để ý đến nó, sự chú ý đặt hết vào những bài trí khác, nhất là cái cái lược xanh lam trên bàn trang điểm.
Nhưng Hắc Giao có nguồn gốc từ quan xá bị hủy, hiển nhiên sẽ có mối liên hệ đặc biệt với đại trạch của Chung gia, khi nhìn cái đầu lớn của Hắc Giao, cái sừng nhọn thẳng tắp không phân nhánh, giống y hệt như hình con giao khắc trên thanh đao!
Hạ Linh Xuyên cũng không nhịn được mà khâm phục trí nhớ của mình.
Sau khi hắn đi vào quan xá, nhìn thấy cây đao vẫn y nguyên được treo trên tường, ngay cả một vệt đen cũng không có, thì càng thêm khẳng định suy luận của mình.
Cây đao này có điều khác thường.
Nó chắc chắn đã tồn tại từ thời kỳ quan xá còn hoà bình, bởi vì lúc đó Chung Thắng Quang đã sống ở đây.
Sau cuộc chiến, nó không nên tồn tại ở quan xá mới đúng, bởi vì Chung Thắng Quang đã dọn vào đại trạch của Chung gia, cây đao này xuất hiện ở đây nhất định có điểm không phù hợp.
Hơn nữa nó còn bóng loáng như mới, không hề bị chiến hỏa ảnh hưởng, điều đó chứng minh khi chiến hỏa xảy ra, vị trí của nó không phải được treo trên tường.
Mặc dù Hạ Linh Xuyên không nghe được đoạn đối thoại của ‘Niên Tùng Ngọc’ với Tôn Phu Bình về ‘Bản thể của Hắc Giao’, nhưng vẫn có thể nhạy cảm nhận ra được cây đao này đối với Hắc Giao có giá trị đặc thù.
Giữ lấy cây đao trong tay, lúc đối mặt với Hắc Giao thì sẽ bảo đảm hơn chút.
Hắn rút chiến lợi phẩm ra nhìn một cái, sáng như nước tuyết mùa thu, vừa lấy ra khỏi vỏ, chung quanh lập tức lạnh lẽo như hạ xuống còn hai độ. Độ cong của thân đao hoàn mỹ, sức nặng vừa phải, quan trọng nhất chính là cảm giác rất tốt, cầm trong tay giống như cánh tay kéo dài ra vậy, không hề có cảm giác gượng tay khi cầm vũ khí mới, mà ngược lại giống như bạn cũ lâu năm gặp lại.
Hắn vung tay lên, cây cột cao trên đầu hắn bị chém đứt không một tiếng động.
Đáng tiếc, thân đao có một vết nứt, kéo dài từ sống dao đến lưỡi dao, ẩn khuất ở vị trí hai phần ba.
Hạ Linh Xuyên ngửi được mùi máu nồng đậm, rõ ràng thân đao và vỏ đao rất sạch sẽ, không có một vết máu nào cả.
Cũng không biết nó từng uống máu bao nhiêu người rồi.
Hắn búng một cái vào lưỡi đao, đồ chơi này có thể mang ra khỏi ảo cảnh không đây?
Đúng, nơi này là chỗ ở trước kia của Chung Thắng Quang khi còn chưa lên làm chỉ huy sứ, trước đó ông từng tới, còn tìm được ngôi mộ của người thám hiểm từ Bạt Lăng quốc ở đây nữa.
Hơn nữa khi đang đợi Niên Tùng Ngọc, Tôn Phu Bình cũng từng dạo quanh căn nhà này hết một lần, cho nên vẫn còn ấn tượng với cách trang trí ở đây.
Trên thực tế, đồ dùng trong căn Quan Xá này hết sức đơn giản, đi tới đi lui chỉ có vài thứ, muốn không nhớ cũng hơi khó.
Tường vẫn ở đó, giường vẫn vậy, chỉ có cây đao treo trên tường là không thấy.
Từ bức tường có thể suy ra được, cây đao này vẫn luôn tồn tại, rất phù hợp với lời của tôn giả đã nói “không bị tổn hại bởi hỏa hoạn”.
Cho nên không phải là mình suy đoán sai, mà là có người đã cầm đi.
Tôn Phu Bình đứng lên, từ kẽ răng rít ra một cái tên, hận muốn xé nát người ra: “Hạ Linh Xuyên, tên khốn kiếp!”
Tôn quốc sư luôn luôn trầm ổn, thận trọng, bây giờ không nhịn được mà chửi mắng.
Ban đầu bốn người tìm đến nơi này, cùng thảo luận một phen, sau đó chia nhau hành động. Người thăm dò căn nhà này vào lúc đó, ngoại trừ ông ta ra thì chính là Hạ Linh Xuyên.
(*)kính hoa thủy nguyệt: hoa trong gương, trăng dưới nước; thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.
Có thể nhanh tay cướp đao trước chỉ có thể là tên đó.
Nhìn dáng vẻ công tử của hắn trên đường đến đây, đúng là lầm to.
Tôn Phu Bình đảo mắt nhìn quanh phế tích, một nơi rộng lớn như thế này, biết tìm người ở đâu? Chắc chắn Hạ Linh Xuyên chỉ mới rời khỏi đây.
Hạ Linh Xuyên chạy trong phế tích, tình cờ đi ngang qua phủ chính bị bỏ hoang, ở đây có một tòa tháp rất cao, chưa hoàn toàn bị phá hủy bởi chiến hỏa.
Trong ngực hắn vẫn đang ôm thanh đao có hình miệng Giao ngậm vòng.
Đúng vậy, cách đây không lâu hắn len lén từ tường thành bên cạnh chạy xuống, đi vòng chiến trường, trở lại Quan Xá, mục đích chính là cuỗm lấy thanh đao treo đầu giường của Chung Thắng Quang.
Vào thời đó, khi người ta đúc vũ khí, chuôi kiếm và đao hoàn thường khắc hình tượng của Nhai Tí, một sinh vật có thân chó sói và đầu rồng, làm vật trang trí. Chỉ có một số ít là được chạm khắc hình tượng các loại quái thú khác.
Đầu giường của Chung Thắng Quang cũng chính là loại đao này, chuôi đao là một cái đầu giao vuông góc. Dù đã tới đây hai lần nhưng Hạ Linh Xuyên không hề để ý đến nó, sự chú ý đặt hết vào những bài trí khác, nhất là cái cái lược xanh lam trên bàn trang điểm.
Nhưng Hắc Giao có nguồn gốc từ quan xá bị hủy, hiển nhiên sẽ có mối liên hệ đặc biệt với đại trạch của Chung gia, khi nhìn cái đầu lớn của Hắc Giao, cái sừng nhọn thẳng tắp không phân nhánh, giống y hệt như hình con giao khắc trên thanh đao!
Hạ Linh Xuyên cũng không nhịn được mà khâm phục trí nhớ của mình.
Sau khi hắn đi vào quan xá, nhìn thấy cây đao vẫn y nguyên được treo trên tường, ngay cả một vệt đen cũng không có, thì càng thêm khẳng định suy luận của mình.
Cây đao này có điều khác thường.
Nó chắc chắn đã tồn tại từ thời kỳ quan xá còn hoà bình, bởi vì lúc đó Chung Thắng Quang đã sống ở đây.
Sau cuộc chiến, nó không nên tồn tại ở quan xá mới đúng, bởi vì Chung Thắng Quang đã dọn vào đại trạch của Chung gia, cây đao này xuất hiện ở đây nhất định có điểm không phù hợp.
Hơn nữa nó còn bóng loáng như mới, không hề bị chiến hỏa ảnh hưởng, điều đó chứng minh khi chiến hỏa xảy ra, vị trí của nó không phải được treo trên tường.
Mặc dù Hạ Linh Xuyên không nghe được đoạn đối thoại của ‘Niên Tùng Ngọc’ với Tôn Phu Bình về ‘Bản thể của Hắc Giao’, nhưng vẫn có thể nhạy cảm nhận ra được cây đao này đối với Hắc Giao có giá trị đặc thù.
Giữ lấy cây đao trong tay, lúc đối mặt với Hắc Giao thì sẽ bảo đảm hơn chút.
Hắn rút chiến lợi phẩm ra nhìn một cái, sáng như nước tuyết mùa thu, vừa lấy ra khỏi vỏ, chung quanh lập tức lạnh lẽo như hạ xuống còn hai độ. Độ cong của thân đao hoàn mỹ, sức nặng vừa phải, quan trọng nhất chính là cảm giác rất tốt, cầm trong tay giống như cánh tay kéo dài ra vậy, không hề có cảm giác gượng tay khi cầm vũ khí mới, mà ngược lại giống như bạn cũ lâu năm gặp lại.
Hắn vung tay lên, cây cột cao trên đầu hắn bị chém đứt không một tiếng động.
Đáng tiếc, thân đao có một vết nứt, kéo dài từ sống dao đến lưỡi dao, ẩn khuất ở vị trí hai phần ba.
Hạ Linh Xuyên ngửi được mùi máu nồng đậm, rõ ràng thân đao và vỏ đao rất sạch sẽ, không có một vết máu nào cả.
Cũng không biết nó từng uống máu bao nhiêu người rồi.
Hắn búng một cái vào lưỡi đao, đồ chơi này có thể mang ra khỏi ảo cảnh không đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.