Chương 68: Bất Đồng
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
15/08/2024
Lúc đó Hạ Linh Xuyên yêu cầu cho thêm nhiều thịt và trứng.
Hắn tu luyện võ đạo, lượng cơm mà hắn lớn hơn người khác rất nhiều, bữa nào cũng không thể thiếu món chính và thịt.
Thật sự là một kẻ háu ăn, lại còn ăn uống thô lỗ. Niên Tùng Ngọc khinh thường liếc hắn một cái: "Ngay cả thuật sư cũng có thể xâm nhập được Tam Thi Trùng, chắc chắn là đặc sản của hồ Đại Phóng."
Từ khi con người cất tiếng khóc chào đời, Tam Thi Trùng đã sống cùng với con người, càng lớn càng gây họa, làm loạn tư tưởng, nuôi dưỡng lòng tham, sinh ra ác niệm. Vì vậy, nó thực ra cũng được gọi là "Tam Thi thần", chứ không tầm thường như loài sâu bọ. Con người muốn tu luyện, muốn chứng đạo, thì ắt phải vượt qua một cửa ải là vung kiếm trí tuệ, chém giết Tam Thi Trùng, đổi lấy sự thanh tịnh trong tâm hồn.
Tất nhiên đây là chém Tam Thi Trùng trong cơ thể mình.
Tam Thi Trùng ẩn núp trong sa mạc Bàn Long, ngay cả những thuật sư có tâm trí thanh tịnh cũng sẽ trúng chiêu, lại có thể hoạt động ngoài trời trong thời gian dài, ngoài ánh nắng mặt trời thì không sợ gì cả.
Loại Tam Thi Trùng phiên bản cường hóa này chắc chắn là do hồ Đại Phóng tạo ra.
Hạ Linh Xuyên cười ha ha một tiếng: "Theo ý của Quốc sư, cái hồ kia chỉ xuất hiện trong Cuồng Sa Quý (*) ư?"
(*)Cuồng Sa Quý: mùa cát bay, mùa bão cát
"Rất có thể."
"Vậy thì chúng ta không phụng bồi nữa, các ngươi ở lại từ từ mà chơi." Hạ Linh Xuyên lập tức đứng dậy, không ngoảnh đầu lại bước ra ngoài, "Cha, về nhà!"
Cuồng Sa Quý ư? Đùa gì thế. Có hàng ngàn cách để tự sát, hắn không cần phải cố tình đến đây!
Trước mắt bóng người lóe lên, Niên Tùng Ngọc đứng thẳng người, chặn ở đầu bậc thang: "Quay lại ngồi ngay ngắn, nếu không bây giờ ta sẽ tiễn ngươi lên đường, không cần đợi đến Cuồng Sa Quý!"
"Hả?" Hạ Linh Xuyên không giận mà cười: "Nhanh vậy, đã lộ tẩy rồi sao?" Hắn quay sang nói với cha mình:"Cha, hai tên này chỉ muốn lợi dụng chúng ta làm bia đỡ đạn, cha đi hay không?"
Hạ Thuần Hoa buông bát mì trà dầu đã uống một nửa xuống, đứng dậy: "Quốc sư đã tính toán kỹ lưỡng, chắc chắn sẽ giành được chiến thắng. Ngay cả khi không có sự trợ giúp của thành Hắc Thủy, xem ra cũng có thể đoạt được bảo vật mà trở về."
Niên Tùng Ngọc cười dữ tợn: "Các ngươi tưởng rằng đây vẫn là thành Hắc Thủy sao? Giết các ngươi dễ như giết gà! Không có cha con các ngươi, đội quân hơn hai trăm người này vẫn do ta chỉ huy, ai dám phản đối!"
Nếu cha con họ Hạ chết, tất nhiên là người có chức vụ cao nhất sẽ nắm quyền. Đội quân này vẫn nằm trong tay họ.
Tằng Phi Hùng đã sớm đứng dậy, lúc này "két" một tiếng rút nửa đao ra: "Đô uý Niên cẩn thận lời nói! Chúng ta chỉ ủng hộ Hạ Quận trưởng !"
Những người thân tín canh gác bên ngoài tòa nhà nghe thấy tiếng động liền chạy đến, vây quanh mọi người.
Dăm ba câu liền khiến nơi này trở nên căng thẳng.
Hạ Linh Xuyên đảo mắt. Nếu nhân cơ hội này mà xé rách mặt nhau thì sẽ thế nào, đối phương có dám ra tay giết chết cha con họ không?
Chưa nói đến Niên Tùng Ngọc là một người hung dữ, liệu đám người dưới tay hắn có thể đối phó được với Tôn Quốc sư không?
Có phải là cơ hội tốt để giết chết hai người bọn họ không?
Những suy nghĩ này thoáng qua trong đầu hắn, và câu trả lời cũng hiện ra:
Dám, không thể, không phải.
Cha con họ dường như không thể toàn thân lui về, phải nghĩ cách khác.
"Người trẻ tuổi, hỏa khí thật lớn." Tôn Phu Bình ném bánh xuống, ừng ực uống vài ngụm nước: "Hạ Quận trưởng, từ trước đến nay ngài vẫn luôn được khen là người điềm đạm, sao lại theo thằng nhóc này làm loạn? Nếu như đây là cục diện chắc chắn phải chết, ta có đi ngàn dặm đến đây để chịu chết không?"
Hạ Quận trưởng chưa kịp lên tiếng, Hạ Linh Xuyên đã nhanh chóng trả lời: "Ngươi sẽ không, ngươi chỉ muốn chúng ta đi chết."
Hai người già trẻ này, từ đầu đến cuối đều không có ý tốt.
Niên Tùng Ngọc liếc xéo hắn : "Còn muốn lâm thời lên giá? Ngại một lần chưa đủ sao?"
Hắn nhìn Hạ Linh Xuyên, càng nhìn càng thấy ghét; Hạ Linh Xuyên nhìn hắn, cũng thấy như vậy.
Hai người đều không còn che giấu nữa.
"Những chuyện khác dễ nói, Quốc sư đại nhân, nơi Cuồng Sa bay qua thì không ai có thể sống sót, đừng nói là đùa giỡn, ngay cả ý định thử một lần cũng không nên có!" Hạ Thuần Hoa ho một tiếng: "Hơn nữa, lương thực và nước uống mà chúng ta mang theo chỉ có thể duy trì thêm ba hoặc năm ngày, không đủ để kéo dài đến khi Cuồng Sa Quý ập đến."
Ông ta đang cố gắng hòa giải bầu không khí, Tôn Phu Bình cũng rất hợp tác: "Nếu chúng ta có thể mở ra Cuồng Sa Quý, ta có niềm tin mang mọi người an toàn rút lui; nếu không thể, chúng ta sẽ trở về thành Hắc Thủy trước khi Cuồng Sa Quý thực sự đến, thế nào?"
"Mở ra Cuồng Sa Quý?" Thủ lĩnh bọn cướp sa mạc Tư Đồ Hàn không nhịn được xen lời: "Cái này còn có thể mở ra trước được ư?"
Sau đó chịu chết sớm hơn ư?
Hắn tu luyện võ đạo, lượng cơm mà hắn lớn hơn người khác rất nhiều, bữa nào cũng không thể thiếu món chính và thịt.
Thật sự là một kẻ háu ăn, lại còn ăn uống thô lỗ. Niên Tùng Ngọc khinh thường liếc hắn một cái: "Ngay cả thuật sư cũng có thể xâm nhập được Tam Thi Trùng, chắc chắn là đặc sản của hồ Đại Phóng."
Từ khi con người cất tiếng khóc chào đời, Tam Thi Trùng đã sống cùng với con người, càng lớn càng gây họa, làm loạn tư tưởng, nuôi dưỡng lòng tham, sinh ra ác niệm. Vì vậy, nó thực ra cũng được gọi là "Tam Thi thần", chứ không tầm thường như loài sâu bọ. Con người muốn tu luyện, muốn chứng đạo, thì ắt phải vượt qua một cửa ải là vung kiếm trí tuệ, chém giết Tam Thi Trùng, đổi lấy sự thanh tịnh trong tâm hồn.
Tất nhiên đây là chém Tam Thi Trùng trong cơ thể mình.
Tam Thi Trùng ẩn núp trong sa mạc Bàn Long, ngay cả những thuật sư có tâm trí thanh tịnh cũng sẽ trúng chiêu, lại có thể hoạt động ngoài trời trong thời gian dài, ngoài ánh nắng mặt trời thì không sợ gì cả.
Loại Tam Thi Trùng phiên bản cường hóa này chắc chắn là do hồ Đại Phóng tạo ra.
Hạ Linh Xuyên cười ha ha một tiếng: "Theo ý của Quốc sư, cái hồ kia chỉ xuất hiện trong Cuồng Sa Quý (*) ư?"
(*)Cuồng Sa Quý: mùa cát bay, mùa bão cát
"Rất có thể."
"Vậy thì chúng ta không phụng bồi nữa, các ngươi ở lại từ từ mà chơi." Hạ Linh Xuyên lập tức đứng dậy, không ngoảnh đầu lại bước ra ngoài, "Cha, về nhà!"
Cuồng Sa Quý ư? Đùa gì thế. Có hàng ngàn cách để tự sát, hắn không cần phải cố tình đến đây!
Trước mắt bóng người lóe lên, Niên Tùng Ngọc đứng thẳng người, chặn ở đầu bậc thang: "Quay lại ngồi ngay ngắn, nếu không bây giờ ta sẽ tiễn ngươi lên đường, không cần đợi đến Cuồng Sa Quý!"
"Hả?" Hạ Linh Xuyên không giận mà cười: "Nhanh vậy, đã lộ tẩy rồi sao?" Hắn quay sang nói với cha mình:"Cha, hai tên này chỉ muốn lợi dụng chúng ta làm bia đỡ đạn, cha đi hay không?"
Hạ Thuần Hoa buông bát mì trà dầu đã uống một nửa xuống, đứng dậy: "Quốc sư đã tính toán kỹ lưỡng, chắc chắn sẽ giành được chiến thắng. Ngay cả khi không có sự trợ giúp của thành Hắc Thủy, xem ra cũng có thể đoạt được bảo vật mà trở về."
Niên Tùng Ngọc cười dữ tợn: "Các ngươi tưởng rằng đây vẫn là thành Hắc Thủy sao? Giết các ngươi dễ như giết gà! Không có cha con các ngươi, đội quân hơn hai trăm người này vẫn do ta chỉ huy, ai dám phản đối!"
Nếu cha con họ Hạ chết, tất nhiên là người có chức vụ cao nhất sẽ nắm quyền. Đội quân này vẫn nằm trong tay họ.
Tằng Phi Hùng đã sớm đứng dậy, lúc này "két" một tiếng rút nửa đao ra: "Đô uý Niên cẩn thận lời nói! Chúng ta chỉ ủng hộ Hạ Quận trưởng !"
Những người thân tín canh gác bên ngoài tòa nhà nghe thấy tiếng động liền chạy đến, vây quanh mọi người.
Dăm ba câu liền khiến nơi này trở nên căng thẳng.
Hạ Linh Xuyên đảo mắt. Nếu nhân cơ hội này mà xé rách mặt nhau thì sẽ thế nào, đối phương có dám ra tay giết chết cha con họ không?
Chưa nói đến Niên Tùng Ngọc là một người hung dữ, liệu đám người dưới tay hắn có thể đối phó được với Tôn Quốc sư không?
Có phải là cơ hội tốt để giết chết hai người bọn họ không?
Những suy nghĩ này thoáng qua trong đầu hắn, và câu trả lời cũng hiện ra:
Dám, không thể, không phải.
Cha con họ dường như không thể toàn thân lui về, phải nghĩ cách khác.
"Người trẻ tuổi, hỏa khí thật lớn." Tôn Phu Bình ném bánh xuống, ừng ực uống vài ngụm nước: "Hạ Quận trưởng, từ trước đến nay ngài vẫn luôn được khen là người điềm đạm, sao lại theo thằng nhóc này làm loạn? Nếu như đây là cục diện chắc chắn phải chết, ta có đi ngàn dặm đến đây để chịu chết không?"
Hạ Quận trưởng chưa kịp lên tiếng, Hạ Linh Xuyên đã nhanh chóng trả lời: "Ngươi sẽ không, ngươi chỉ muốn chúng ta đi chết."
Hai người già trẻ này, từ đầu đến cuối đều không có ý tốt.
Niên Tùng Ngọc liếc xéo hắn : "Còn muốn lâm thời lên giá? Ngại một lần chưa đủ sao?"
Hắn nhìn Hạ Linh Xuyên, càng nhìn càng thấy ghét; Hạ Linh Xuyên nhìn hắn, cũng thấy như vậy.
Hai người đều không còn che giấu nữa.
"Những chuyện khác dễ nói, Quốc sư đại nhân, nơi Cuồng Sa bay qua thì không ai có thể sống sót, đừng nói là đùa giỡn, ngay cả ý định thử một lần cũng không nên có!" Hạ Thuần Hoa ho một tiếng: "Hơn nữa, lương thực và nước uống mà chúng ta mang theo chỉ có thể duy trì thêm ba hoặc năm ngày, không đủ để kéo dài đến khi Cuồng Sa Quý ập đến."
Ông ta đang cố gắng hòa giải bầu không khí, Tôn Phu Bình cũng rất hợp tác: "Nếu chúng ta có thể mở ra Cuồng Sa Quý, ta có niềm tin mang mọi người an toàn rút lui; nếu không thể, chúng ta sẽ trở về thành Hắc Thủy trước khi Cuồng Sa Quý thực sự đến, thế nào?"
"Mở ra Cuồng Sa Quý?" Thủ lĩnh bọn cướp sa mạc Tư Đồ Hàn không nhịn được xen lời: "Cái này còn có thể mở ra trước được ư?"
Sau đó chịu chết sớm hơn ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.