Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất

Chương 156: Chiêu Mộ Tạm Thời

Phong Hành Thuỷ Vân Gian

28/08/2024

Đây là con đường tắt đến lãnh địa thành Bàn Long, cũng chỉ có quân Đại Phong am hiểu địa hình và thời tiết mới biết rõ, nếu không đoàn người chạy nạn phải vòng qua rừng đá ở phía trên, đi đường phải mất thêm ba canh giờ.

Ba canh giờ là đủ để thay đổi kết cục của một trận chiến.

Nhưng kẻ địch vẫn đuổi kịp, sự sụp đổ của thành Uy nhanh hơn so với tưởng tượng.

Các cung thủ lần lượt trèo lên bờ sông, ở trên cao chuẩn bị bắn tên.

Những người còn lại mặc áo giáp nhẹ, cầm vũ khí, một người trong số họ nói lớn: "Chúng ta chuyển xe lớn về chặn đường, ngăn cản quân địch tiến lên."

Những chiếc rương chứa đồ đạc của nhà họ Tôn bị vứt bỏ bên vệ đường cùng với xe ngựa.

Trước đây chúng có thể chặn đường của dân thường, bây giờ đương nhiên cũng có thể chặn đường của quân truy đuổi, là công sự phòng thủ hữu hiệu.

Thống lĩnh Tiêu lộ vẻ khen ngợi: "Ý kiến hay, ngươi tên gì?"

"Ta họ Hạ." Người này cười, để lộ hàm răng trắng: "Hạ Linh Xuyên."

Hắn đã nghĩ thông suốt, nếu kết cục tệ nhất chỉ là tỉnh lại, vậy trong mơ cần gì phải lo lắng, cứ thoải mái chơi một trận.

Đi theo làn sóng chạy nạn, cho dù có thể sống sót, thì có ý nghĩa gì?

"Hậu quân biết địa hình, nhất định sẽ rút lui về đây, xa trận phải để lại một đường cho phép ra vào." Thống lĩnh Tiêu nhảy xuống ngựa, cùng những người khác cùng nhau giẫm lên bùn lầy, đi từng bước một, di chuyển xe lớn trở lại giữa dốc.

Đây là việc nặng nhọc, ngựa không kéo được, sức người càng khó khăn hơn. Quân Đại Phong phải hô hào thống nhất dùng sức mới có thể kéo xe ngựa đi qua.

Không ai phàn nàn, vì bây giờ mình di chuyển khó khăn đến mức nào, thì khi đó kẻ địch muốn di chuyển sẽ khó gấp hai ba lần.



Để gây thêm nhiều rắc rối cho kẻ thù, họ đào hố bùn dưới xe ngựa sâu hơn, như vậy khi kéo đi sẽ cản trở lớn hơn.

Hạ Linh Xuyên đi theo bên cạnh thống lĩnh Tiêu, mưa lớn làm ướt hết quần áo trên người, hắn dùng sức, cơ bắp vai cổ căng cứng, phác họa nên những đường nét nghiêm nghị.

Chỉ riêng hai người bọn họ đã có thể kéo được một chiếc xe lớn.

Hai người lại di chuyển hai chiếc rương lớn, đặt lên xe, chưa kịp đứng thẳng người, thống lĩnh Tiêu đã nói với Hạ Linh Xuyên: "Ngươi không phải người thành Uy à?"

Hạ Linh Xuyên giật mình, nhưng trên mặt vẫn mơ hồ: "Hả?"

"Giọng điệu không giống, trang phục cũng không giống." Thống lĩnh Tiêu nghiêng đầu về phía sườn đồi: "Người thành Uy thường nhỏ con."

Trên sườn đồi nằm phục mấy cung thủ, Hạ Linh Xuyên ngẩng đầu nhìn, quả nhiên đều là người nhỏ con.

"Không phải." Trả lời sai một câu, có nguy cơ mất mạng, Hạ Linh Xuyên lập tức trả lời: "Ta vốn là người Đồ Tô!"

Thành Đồ Tô đã bị đánh chiếm mười năm trước, người tị nạn chạy đến thành Uy, rất hợp lý.

Hạ Linh Xuyên tiếp tục hỏi: "Chúng ta sẽ có quân tiếp viện không?"

Nếu không thì ở đây chính là chờ chết.

"Sẽ có." Thống lĩnh Tiêu quả quyết: "Nhiều nhất là một canh giờ!"

Giọng hắn rất lớn, những binh lính xung quanh phấn chấn hẳn lên.

Bọn họ chỉ cần kiên trì một canh giờ là có thể đợi được quân tiếp viện!

Mọi người lục tung những chiếc rương của nhà họ Tôn, hy vọng tìm thêm được một số vật tư hữu ích. Nhưng phần lớn quân nhu đã được chuyển đi, chỉ còn lại một rương vũ khí.



Tất nhiên, trong những chiếc rương rải rác khắp nơi cũng rơi ra rất nhiều vàng bạc, những người đàn ông mới được huy động đi đi lại lại nhìn thấy chúng, liền thấy nóng mắt.

Hạ Linh Xuyên tận mắt chứng kiến một người giấu một chiếc đĩa vàng vào ngực.

Thống lĩnh Tiêu cũng nhìn thấy, nhưng không ngăn cản, chỉ nhắc nhở họ: "Đồ đạc quá nặng sẽ ảnh hưởng đến thân thủ. Chỉ cần sống sót, các ngươi muốn chọn thứ gì ở đây tùy ý!"

Khuôn mặt mọi người đột nhiên nở nụ cười.

Hạ Linh Xuyên mở một chiếc rương, nhìn những thứ bên trong, ngẩn người: "Vị Quận trưởng Tôn này cầm tinh Thao Thiết à, sao cái gì cũng phải đóng gói mang đi?"

Thống lĩnh Tiêu đi tới xem, không nhịn được cười: "Có ích! Mặc dù không phải là quân nhu, nhưng thực sự hữu ích, bây giờ hãy bố trí thôi."

Hạ Linh Xuyên nhìn những đồ đạc bằng vàng bạc rải rác trên mặt đất, mắt đảo một vòng: "Ta còn có một ý tưởng, không bằng ..."

Thống lĩnh Tiêu cũng áp dụng ý tưởng này của hắn.

Vì vậy mọi người bố trí một phen, mất khá nhiều thời gian.

Những người tị nạn chạy trốn ở phía sau ngày càng đông, đều từ chỗ hở của đoàn xe chạy lên dốc.

Hai khắc sau, tiếng giết chóc ngày càng gần.

Thống lĩnh Tiêu và những người khác canh giữ trên sườn đồi, tất cả đều tập trung tinh thần. Mưa rơi trên mặt, không một ai cảm thấy lạnh.

Tất nhiên bọn họ quay mặt về phía sau, quay lưng về phía những người tị nạn trên dốc.

Một người chạy nạn chạy ngang qua Thống lĩnh Tiêu, đột nhiên vùng dậy, rút dao găm từ thắt lưng ra, đâm mạnh vào cổ hắn ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook