Chương 93: Chung Thắng Quang Sống Ở Đâu?
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
18/08/2024
Ở thành Bàn Long này, dinh thự xinh đẹp bằng gạch xám vẫn thuộc về nhà họ Trần, chứ không phải của Chung Thắng Quang. Giả sử sau này Chung Thắng Quang mới mua lại căn nhà này từ Trần gia, vậy thì trước mắt trong khoảng thời gian này, ông ta sẽ sống ở đâu?
Lúc này, ổng vẫn là phó chỉ huy sứ, phụng lệnh vua từ trung tâm của Tây La quốc đến để đảm nhận chức vụ.
Là một người từ bên ngoài đến, ông ta không có nơi nào để ở trong thành Bàn Long, phải tìm một nơi để ở.
Sẽ ở dịch trạm sao?
Hạ Linh Xuyên lắc đầu, tự phủ định.
Chỉ có những người độc thân mới sống trong dịch trạm. Hắn đã đọc trong vài cuốn sách, phó chỉ huy sứ Chung vừa mới tân hôn, tháng sau lập tức đi nhậm chức.
Người đàn ông họ Chung sống quãng đời còn lại ở đây, sau này có một con trai và một con gái, một mình ổng thì không thể nào đẻ ra được.
Vì ông ta đến cùng người nhà, không thể sống trong dịch trạm.
Nơi đó bẩn thỉu ồn ào lại hôi hám, vách tường mỏng như tờ giấy, ban đêm hai vợ chồng tùy tiện vỗ tay, khách bên cạnh đều có thể nghe rõ.
Chung Thắng Quang sẽ sắp xếp cho gia đình mình ở đâu?
Hạ Linh Xuyên từ trên mái nhà nhảy xuống: “Quốc sư, vừa rồi chúng ta đi ngang quan thự (*) đúng không?”
(*) quan thự: còn gọi là nha môn, nơi quan làm việc
"Đúng vậy, thế nào?" Tôn Phu Bình nói: "Trước lúc các ngươi vào thành, ta đã kiểm tra quan thự rồi." Nhưng ở đó cũng không có manh mối nào hữu dụng.
“Nhà của Trần gia, ý tôi là nhà sau này của Chung gia, cách quan thự một khoảng. Nhưng vào thời điểm này Chung Thắng Quang phải ra vào quan thự hàng ngày, nên có thể ông ta sẽ định cư ở gần đó, ổng còn có người nhà.”
Tôn Phu Bình cũng là một người khôn ngoan, nói một cái liền hiểu: "Nói đúng lắm! Ta chỉ điều tra quan thự, chứ không nhìn kỹ khu vực xung quanh!"
Hai người lập tức đổi hướng, chạy tới chạy lui.
Bất kể quan thự nào, đều sẽ xây ở vị trí phong thủy tốt nhất trong thành, thành Bàn Long cũng không ngoại lệ.
Không lâu sau, hai người nhìn thấy một tòa nhà màu xám đơn giản bên bờ sông, xét vẻ ngoài cùng khí phái, nó kém xa tửu lầu cách đó ba mươi mét.
"Chính là nơi này."
Quan viên không tu bổ quan thự, khi bị hỏng thì họ mới tìm người sửa chữa sơ sơ. Nên nhìn chung quan thự sẽ không lộng lẫy, nhiều nhất là gọn gàng.
Nhưng vị trí của nó thực sự tốt.
Hạ Linh Xuyên leo lên tửu lầu cao nhất gần quan thự, nhìn xung quanh.
Tôn Phu Bình nghe hắn hét lên từ trên cao: "Phía Bắc ngập nước, con người không thể sống được."
“Phía Tây là chợ, có cửa hàng.” Cửa hàng đều giống nhau ở điểm: mặt tiền thì mở cửa hàng buôn bán, mặt sau là hậu viện để ở, tiểu thương không quá coi trọng. "Ta không nghĩ Chung Thắng Quang sẽ sống ở đây."
Môi trường ở chợ Tây không tốt, dù sao Chung Thắng Quang mới lấy vợ, lại là quan mới nhậm chức, có lẽ sẽ tìm được chỗ ở tốt hơn cho vợ mình.
Hắn nhìn xa hơn về phía nam, thấy một vài dãy nhà đối diện với quan thự, mỗi dãy nhà có kích thước lớn nhỏ tương tự nhau, nhiều nhất có hai lối vào, có lẽ chúng được xây cùng nhau. Tuy không phải nhà cao cửa rộng, nhưng lại nằm gần mặt nước, nên yên tĩnh và thoải mái.
“Phía Nam!” Hắn chỉ về hướng Nam: “Đó chính là quan xá (*)!”
(*) quan xá: ký túc xá nơi các quan ở
Quan xá là nơi ở của các quan chức, thường được nối với quan thự, tạo thành một dãy hoàn chỉnh. Lúc trước Hạ Linh Xuyên nhìn thấy quan xá ở thành Hắc Thủy nên mới nhận ra nhanh như vậy, cái này còn không phải đại viện của quan gia hoặc ký túc xá tập thể sao!
Nhưng thành Bàn Long có vị trí đặc biệt, phía trước và phía sau văn quan thự đều có nước, nơi này quá nhỏ, nên quan xá được xây ở bờ đối diện.
Nhậm chức ở nơi đất khách như vậy đều sẽ có yêu cầu nhà ở. Tùy quốc gia sẽ có quy định khác nhau.
Ví dụ như Đại Diên quốc yêu cầu các quan chức nhậm chức nơi đất khách phải ở lại quan xá, không được tự phép mua nhà riêng. Chỉ tại quận Thiên Tùng thực sự quá xa xôi, mà lúc này trong ngoài Diên quốc đang gặp khó khăn, không có thời gian để ý đến các quy định, giống như Hạ Thuần Hoa bây giờ đã mua biết bao nhiêu đất rồi nhà cửa lớn nhỏ đẹp đến vậy.
Về phần Chung Thắng Quang, thì không cần phải nói. Sau khi vùng đất Bàn Long hoang vu trở thành thuộc địa, họ Chung đã trở thành người có quyền lực cao nhất ở đây. Thậm chí Tây La quốc còn không biết vùng đất bàn Long vẫn là đất của họ, Chung Thắng Quang ở đây làm gì, không ai dám hỏi đến.
Nhưng trong những ngày yên bình ở vùng đất Bàn Long hoang vu này, ông ta vẫn chưa phải là chỉ huy sứ quyền cao chức trọng, nên phải sống ở quan xá!
Tôn Phu Bình cũng đoán ra điều này, hai mắt sáng lên: "Đi!"
Quan xá có hơn bốn mươi căn, nhưng đều hoang vắng, nên việc tìm kiếm cũng không hề khó khăn.
Lúc này, ổng vẫn là phó chỉ huy sứ, phụng lệnh vua từ trung tâm của Tây La quốc đến để đảm nhận chức vụ.
Là một người từ bên ngoài đến, ông ta không có nơi nào để ở trong thành Bàn Long, phải tìm một nơi để ở.
Sẽ ở dịch trạm sao?
Hạ Linh Xuyên lắc đầu, tự phủ định.
Chỉ có những người độc thân mới sống trong dịch trạm. Hắn đã đọc trong vài cuốn sách, phó chỉ huy sứ Chung vừa mới tân hôn, tháng sau lập tức đi nhậm chức.
Người đàn ông họ Chung sống quãng đời còn lại ở đây, sau này có một con trai và một con gái, một mình ổng thì không thể nào đẻ ra được.
Vì ông ta đến cùng người nhà, không thể sống trong dịch trạm.
Nơi đó bẩn thỉu ồn ào lại hôi hám, vách tường mỏng như tờ giấy, ban đêm hai vợ chồng tùy tiện vỗ tay, khách bên cạnh đều có thể nghe rõ.
Chung Thắng Quang sẽ sắp xếp cho gia đình mình ở đâu?
Hạ Linh Xuyên từ trên mái nhà nhảy xuống: “Quốc sư, vừa rồi chúng ta đi ngang quan thự (*) đúng không?”
(*) quan thự: còn gọi là nha môn, nơi quan làm việc
"Đúng vậy, thế nào?" Tôn Phu Bình nói: "Trước lúc các ngươi vào thành, ta đã kiểm tra quan thự rồi." Nhưng ở đó cũng không có manh mối nào hữu dụng.
“Nhà của Trần gia, ý tôi là nhà sau này của Chung gia, cách quan thự một khoảng. Nhưng vào thời điểm này Chung Thắng Quang phải ra vào quan thự hàng ngày, nên có thể ông ta sẽ định cư ở gần đó, ổng còn có người nhà.”
Tôn Phu Bình cũng là một người khôn ngoan, nói một cái liền hiểu: "Nói đúng lắm! Ta chỉ điều tra quan thự, chứ không nhìn kỹ khu vực xung quanh!"
Hai người lập tức đổi hướng, chạy tới chạy lui.
Bất kể quan thự nào, đều sẽ xây ở vị trí phong thủy tốt nhất trong thành, thành Bàn Long cũng không ngoại lệ.
Không lâu sau, hai người nhìn thấy một tòa nhà màu xám đơn giản bên bờ sông, xét vẻ ngoài cùng khí phái, nó kém xa tửu lầu cách đó ba mươi mét.
"Chính là nơi này."
Quan viên không tu bổ quan thự, khi bị hỏng thì họ mới tìm người sửa chữa sơ sơ. Nên nhìn chung quan thự sẽ không lộng lẫy, nhiều nhất là gọn gàng.
Nhưng vị trí của nó thực sự tốt.
Hạ Linh Xuyên leo lên tửu lầu cao nhất gần quan thự, nhìn xung quanh.
Tôn Phu Bình nghe hắn hét lên từ trên cao: "Phía Bắc ngập nước, con người không thể sống được."
“Phía Tây là chợ, có cửa hàng.” Cửa hàng đều giống nhau ở điểm: mặt tiền thì mở cửa hàng buôn bán, mặt sau là hậu viện để ở, tiểu thương không quá coi trọng. "Ta không nghĩ Chung Thắng Quang sẽ sống ở đây."
Môi trường ở chợ Tây không tốt, dù sao Chung Thắng Quang mới lấy vợ, lại là quan mới nhậm chức, có lẽ sẽ tìm được chỗ ở tốt hơn cho vợ mình.
Hắn nhìn xa hơn về phía nam, thấy một vài dãy nhà đối diện với quan thự, mỗi dãy nhà có kích thước lớn nhỏ tương tự nhau, nhiều nhất có hai lối vào, có lẽ chúng được xây cùng nhau. Tuy không phải nhà cao cửa rộng, nhưng lại nằm gần mặt nước, nên yên tĩnh và thoải mái.
“Phía Nam!” Hắn chỉ về hướng Nam: “Đó chính là quan xá (*)!”
(*) quan xá: ký túc xá nơi các quan ở
Quan xá là nơi ở của các quan chức, thường được nối với quan thự, tạo thành một dãy hoàn chỉnh. Lúc trước Hạ Linh Xuyên nhìn thấy quan xá ở thành Hắc Thủy nên mới nhận ra nhanh như vậy, cái này còn không phải đại viện của quan gia hoặc ký túc xá tập thể sao!
Nhưng thành Bàn Long có vị trí đặc biệt, phía trước và phía sau văn quan thự đều có nước, nơi này quá nhỏ, nên quan xá được xây ở bờ đối diện.
Nhậm chức ở nơi đất khách như vậy đều sẽ có yêu cầu nhà ở. Tùy quốc gia sẽ có quy định khác nhau.
Ví dụ như Đại Diên quốc yêu cầu các quan chức nhậm chức nơi đất khách phải ở lại quan xá, không được tự phép mua nhà riêng. Chỉ tại quận Thiên Tùng thực sự quá xa xôi, mà lúc này trong ngoài Diên quốc đang gặp khó khăn, không có thời gian để ý đến các quy định, giống như Hạ Thuần Hoa bây giờ đã mua biết bao nhiêu đất rồi nhà cửa lớn nhỏ đẹp đến vậy.
Về phần Chung Thắng Quang, thì không cần phải nói. Sau khi vùng đất Bàn Long hoang vu trở thành thuộc địa, họ Chung đã trở thành người có quyền lực cao nhất ở đây. Thậm chí Tây La quốc còn không biết vùng đất bàn Long vẫn là đất của họ, Chung Thắng Quang ở đây làm gì, không ai dám hỏi đến.
Nhưng trong những ngày yên bình ở vùng đất Bàn Long hoang vu này, ông ta vẫn chưa phải là chỉ huy sứ quyền cao chức trọng, nên phải sống ở quan xá!
Tôn Phu Bình cũng đoán ra điều này, hai mắt sáng lên: "Đi!"
Quan xá có hơn bốn mươi căn, nhưng đều hoang vắng, nên việc tìm kiếm cũng không hề khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.