Chương 162: Cống Hiến Đặc Biệt Của Quận Trưởng Tôn
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
02/09/2024
Mũi tên tiếp theo, hắn nhắm vào đầu gối của đối phương, tức là vị trí mà thống lĩnh Tiêu đã tấn công trước đó.
Đáng tiếc, lần này độ chính xác kém hơn, mũi tên nỏ đâm vào lớp giáp dày của đối phương, thậm chí còn không đâm thủng được mảnh giáp.
Hắn dứt khoát bắn thêm một mũi tên nữa.
Ừm, vẫn không làm xước được da đối phương.
Nhưng Mạnh Sơn đã bị chọc giận thành công.
Quan trọng hơn, gã nhớ ra rằng nhiệm vụ trước hết của mình là phá trận! Thống lĩnh Tiêu không dễ giết, gã vẫn nên hoàn thành nhiệm vụ trước đã.
Vì vậy, thừa dịp thống lĩnh Tiêu bị đánh lui, gã quay người, sải bước lao về phía xa trận thứ hai!
Bùn đất trên mặt đất bắn tung tóe, Hạ Linh Xuyên thậm chí cảm thấy chiếc xe ngựa mà hắn đang nằm cũng run rẩy theo.
"Tránh ra!" Tiểu đội trưởng bên cạnh vội ra lệnh.
Mọi người tản ra như chim thú.
Một tiếng rầm giòn tan, xe ngựa đổ, rương cũng bị rơi.
Mạnh Sơn gầm lên một tiếng, thậm chí còn giơ cao xe ngựa lên đầu, ném xuống sông!
Khoảnh khắc này, ánh sáng màu xanh trên người gã bùng lên mạnh mẽ.
"Nằm xuống cỏ!" Hạ Linh Xuyên thấy vậy, chạy thục mạng, nhưng trong lúc chạy trốn cũng không quên bắn ngược lại một mũi tên, bắn ra mũi tên dự trữ cuối cùng.
Hắn còn chọn thời điểm đặc biệt độc ác, đúng lúc Mạnh Sơn ném xe ngựa bay đi, hai tay đều bị chiếm dụng.
Những binh sĩ của quân Đại Phong khác cũng nghĩ giống hắn, lúc này tên bắn như mưa.
Mạnh Sơn lập tức rụt đầu lại.
Gã vốn là mặt đỏ tía tai, khi rụt đầu lại trông giống như rùa rụt cổ, hầu hết các mũi tên đều bắn vào lớp giáp nặng.
Nhưng vẫn có hai mũi tên trúng đích, một mũi tên trúng cổ, một mũi tên trúng hốc mắt.
Nhưng Mạnh Sơn không ngã xuống, gã nhảy lên rồi tiếp tục dùng khiên đập xuống đất.
Quân Đại Phong lại ngã một mảng.
"Đừng nhảy nữa." Hạ Linh Xuyên trong lòng thấp thỏm. Tên này không phải là cóc, sao lại nhảy nhót như vậy?
Nhảy thêm vài cái nữa, cạm bẫy liền hư hết!
May mắn chiêu này trông có vẻ không thể sử dụng tùy ý, Mạnh Sơn đổi thành đi bước lớn, tiếp theo là một cú va chạm.
Bị gã đâm vào thì không có kết cục tốt đẹp gì, Hạ Linh Xuyên chính là ví dụ sống.
Nhưng hắn mới chạy được ba bước thì đột nhiên có tiếng kim loại giòn tan dưới đất: "Rắc!"
Mạnh Sơn chỉ cảm thấy chân tê cứng, đau nhói, ngay cả đứng cũng không đứng vững, ngã sụp xuống.
Gã đau đớn rống lên.Khi ngã xuống đất, mặt đất cũng rung lên một cái, như thể không chịu nổi sức nặng cũa gã.
"Trúng rồi, trúng rồi!" Mọi người vui mừng, reo hò, Hạ Linh Xuyên thở dài:
"Cảm ơn Quận thủ Tôn."
Mạnh Sơn cúi đầu nhìn xuống, bắp chân của hắn thực sự bị một chiếc bẫy thú khổng lồ cắn chặt.
Gã nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được, trên chiến trường sao lại xuất hiện thứ này!
Thực ra đây là hàng tồn kho trong rương của Quận thủ Tôn, mỗi cái có đường kính hơn ba thước, tổng cộng có bốn cái, ban đầu dùng để bắt gấu đen. Gấu này dài tới một nghìn hai trăm cân, da dày thịt chắc, sức mạnh vô song, vì vậy bẫy thú đối phó với nó cũng là loại lớn nhất, lực kẹp cực mạnh.
Quân Đại Phong cố ý chôn chúng dưới bùn đất cách xa trận thứ hai tầm hai trượng, rắc một ít tro bụi xuống,xong lại rắc một ít lá cây lên trên, cắm một cọc cỏ chỉ có người của mình mới hiểu được. Trời tối đen như mực thế này ai mà không trúng chiêu?
Đây chính là chiêu hiểm độc của Hạ Linh Xuyên.
Mạnh Sơn dù mạnh đến đâu cũng không thoát khỏi phạm trù của con người, bị thứ này kẹp lấy, xương chân lập tức gãy.
Gã lại mặc bộ giáp nặng gần hai trăm cân, căn bản không đứng dậy nổi, chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất, gào thét kinh thiên động địa.
Hạ Linh Xuyên thấy vậy, cuối cùng cũng trút được một hơi tức giận trong lòng.
"Lấp đầy lỗ hổng!" Tiểu đội trưởng chỉ thị mọi người di chuyển xe ngựa một lần nữa, lấp đầy lỗ hổng phòng thủ. Trong thời gian này, vẫn có kẻ địch lẻ tẻ xông tới, đều bị tiêu diệt.
Rõ ràng Mạnh Sơn rất được kính trọng trong Bạt Lăng quân. Gã vừa ngã xuống, kêu thảm một tiếng, lập tức làm tinh thần kẻ địch sụp đổ một mảng lớn .
Đối thủ của quân Đại Phong bỗng chốc trở nên yếu đi.
Ban đầu họ có sự duy trì của Xã Tắc lệnh, mạnh hơn đối thủ đơn lẻ, giờ khoảng cách càng được kéo xa, giết người càng dễ dàng hơn.
Chiến tuyến từ từ đẩy lùi, thậm chí còn đẩy lùi về xa trận đầu tiên.
Chỉ cần lấp đầy lỗ hổng này, nỗ lực trước đó của quân Bạt Lăng sẽ đổ sông đổ biển.
Ngay lúc này, cung thủ trên bờ sông đột nhiên giơ tay chỉ, hét lớn: "Tiếp viện của quân địch, tiếp viện của quân địch đến rồi!"
Vừa dứt lời, phía sau quân Bạt Lăng đã vang lên tiếng tù và tấn công.
Thống lĩnh Tiêu đâm chết một đối thủ, mới hỏi phía trên: "Kẻ địch đến bao nhiêu?"
"Tám trăm, không, ít nhất một nghìn!"
Quân tiếp viện của đối phương đã đến trước. Thống lĩnh Tiêu mặt lạnh như băng, vung tay ra lệnh cho binh lính phía sau bò ra khỏi nơi ẩn nấp, trước tiên hãy dọn sạch kẻ địch trong xa trận đầu tiên.
Đáng tiếc, lần này độ chính xác kém hơn, mũi tên nỏ đâm vào lớp giáp dày của đối phương, thậm chí còn không đâm thủng được mảnh giáp.
Hắn dứt khoát bắn thêm một mũi tên nữa.
Ừm, vẫn không làm xước được da đối phương.
Nhưng Mạnh Sơn đã bị chọc giận thành công.
Quan trọng hơn, gã nhớ ra rằng nhiệm vụ trước hết của mình là phá trận! Thống lĩnh Tiêu không dễ giết, gã vẫn nên hoàn thành nhiệm vụ trước đã.
Vì vậy, thừa dịp thống lĩnh Tiêu bị đánh lui, gã quay người, sải bước lao về phía xa trận thứ hai!
Bùn đất trên mặt đất bắn tung tóe, Hạ Linh Xuyên thậm chí cảm thấy chiếc xe ngựa mà hắn đang nằm cũng run rẩy theo.
"Tránh ra!" Tiểu đội trưởng bên cạnh vội ra lệnh.
Mọi người tản ra như chim thú.
Một tiếng rầm giòn tan, xe ngựa đổ, rương cũng bị rơi.
Mạnh Sơn gầm lên một tiếng, thậm chí còn giơ cao xe ngựa lên đầu, ném xuống sông!
Khoảnh khắc này, ánh sáng màu xanh trên người gã bùng lên mạnh mẽ.
"Nằm xuống cỏ!" Hạ Linh Xuyên thấy vậy, chạy thục mạng, nhưng trong lúc chạy trốn cũng không quên bắn ngược lại một mũi tên, bắn ra mũi tên dự trữ cuối cùng.
Hắn còn chọn thời điểm đặc biệt độc ác, đúng lúc Mạnh Sơn ném xe ngựa bay đi, hai tay đều bị chiếm dụng.
Những binh sĩ của quân Đại Phong khác cũng nghĩ giống hắn, lúc này tên bắn như mưa.
Mạnh Sơn lập tức rụt đầu lại.
Gã vốn là mặt đỏ tía tai, khi rụt đầu lại trông giống như rùa rụt cổ, hầu hết các mũi tên đều bắn vào lớp giáp nặng.
Nhưng vẫn có hai mũi tên trúng đích, một mũi tên trúng cổ, một mũi tên trúng hốc mắt.
Nhưng Mạnh Sơn không ngã xuống, gã nhảy lên rồi tiếp tục dùng khiên đập xuống đất.
Quân Đại Phong lại ngã một mảng.
"Đừng nhảy nữa." Hạ Linh Xuyên trong lòng thấp thỏm. Tên này không phải là cóc, sao lại nhảy nhót như vậy?
Nhảy thêm vài cái nữa, cạm bẫy liền hư hết!
May mắn chiêu này trông có vẻ không thể sử dụng tùy ý, Mạnh Sơn đổi thành đi bước lớn, tiếp theo là một cú va chạm.
Bị gã đâm vào thì không có kết cục tốt đẹp gì, Hạ Linh Xuyên chính là ví dụ sống.
Nhưng hắn mới chạy được ba bước thì đột nhiên có tiếng kim loại giòn tan dưới đất: "Rắc!"
Mạnh Sơn chỉ cảm thấy chân tê cứng, đau nhói, ngay cả đứng cũng không đứng vững, ngã sụp xuống.
Gã đau đớn rống lên.Khi ngã xuống đất, mặt đất cũng rung lên một cái, như thể không chịu nổi sức nặng cũa gã.
"Trúng rồi, trúng rồi!" Mọi người vui mừng, reo hò, Hạ Linh Xuyên thở dài:
"Cảm ơn Quận thủ Tôn."
Mạnh Sơn cúi đầu nhìn xuống, bắp chân của hắn thực sự bị một chiếc bẫy thú khổng lồ cắn chặt.
Gã nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được, trên chiến trường sao lại xuất hiện thứ này!
Thực ra đây là hàng tồn kho trong rương của Quận thủ Tôn, mỗi cái có đường kính hơn ba thước, tổng cộng có bốn cái, ban đầu dùng để bắt gấu đen. Gấu này dài tới một nghìn hai trăm cân, da dày thịt chắc, sức mạnh vô song, vì vậy bẫy thú đối phó với nó cũng là loại lớn nhất, lực kẹp cực mạnh.
Quân Đại Phong cố ý chôn chúng dưới bùn đất cách xa trận thứ hai tầm hai trượng, rắc một ít tro bụi xuống,xong lại rắc một ít lá cây lên trên, cắm một cọc cỏ chỉ có người của mình mới hiểu được. Trời tối đen như mực thế này ai mà không trúng chiêu?
Đây chính là chiêu hiểm độc của Hạ Linh Xuyên.
Mạnh Sơn dù mạnh đến đâu cũng không thoát khỏi phạm trù của con người, bị thứ này kẹp lấy, xương chân lập tức gãy.
Gã lại mặc bộ giáp nặng gần hai trăm cân, căn bản không đứng dậy nổi, chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất, gào thét kinh thiên động địa.
Hạ Linh Xuyên thấy vậy, cuối cùng cũng trút được một hơi tức giận trong lòng.
"Lấp đầy lỗ hổng!" Tiểu đội trưởng chỉ thị mọi người di chuyển xe ngựa một lần nữa, lấp đầy lỗ hổng phòng thủ. Trong thời gian này, vẫn có kẻ địch lẻ tẻ xông tới, đều bị tiêu diệt.
Rõ ràng Mạnh Sơn rất được kính trọng trong Bạt Lăng quân. Gã vừa ngã xuống, kêu thảm một tiếng, lập tức làm tinh thần kẻ địch sụp đổ một mảng lớn .
Đối thủ của quân Đại Phong bỗng chốc trở nên yếu đi.
Ban đầu họ có sự duy trì của Xã Tắc lệnh, mạnh hơn đối thủ đơn lẻ, giờ khoảng cách càng được kéo xa, giết người càng dễ dàng hơn.
Chiến tuyến từ từ đẩy lùi, thậm chí còn đẩy lùi về xa trận đầu tiên.
Chỉ cần lấp đầy lỗ hổng này, nỗ lực trước đó của quân Bạt Lăng sẽ đổ sông đổ biển.
Ngay lúc này, cung thủ trên bờ sông đột nhiên giơ tay chỉ, hét lớn: "Tiếp viện của quân địch, tiếp viện của quân địch đến rồi!"
Vừa dứt lời, phía sau quân Bạt Lăng đã vang lên tiếng tù và tấn công.
Thống lĩnh Tiêu đâm chết một đối thủ, mới hỏi phía trên: "Kẻ địch đến bao nhiêu?"
"Tám trăm, không, ít nhất một nghìn!"
Quân tiếp viện của đối phương đã đến trước. Thống lĩnh Tiêu mặt lạnh như băng, vung tay ra lệnh cho binh lính phía sau bò ra khỏi nơi ẩn nấp, trước tiên hãy dọn sạch kẻ địch trong xa trận đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.