Chương 60: Đừng Ngoảnh Đầu Lại
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
14/08/2024
Thật ra, chuyện như vậy thường xảy ra ở những cánh rừng rậm và ruộng đồng hoang vắng vào ban đêm, người đi đường nghe thấy có người gọi mình từ phía sau, vô tình ngoảnh đầu lại, làm suy yếu Mệnh đăng, tà ma sẽ xâm nhập.
Khi Hạ Linh Xuyên lần đầu nhận được viên thuốc nhỏ, trong lòng liền động tâm. Tiên Do quốc đã diệt vong trăm năm, sổ tay của thuật sư thời đó hẳn là không dễ kiếm; huống chi Hủ Tâm Thảo là một thứ rất hiếm, điều kiện sinh trưởng khắc nghiệt, lại không thể gieo trồng, không thể sản xuất hàng loạt. Chỉ riêng việc thu thập nguyên liệu để luyện chế Đỗ Hồn Tán cho ba trăm người thôi đã phải tốn bao nhiêu công sức?
Đại Tư Mã và Tôn quốc sư, có thật là mới bắt đầu chuẩn bị khám phá phế tích Bàn Long từ nửa năm trước không?
Tất nhiên, ý nghĩ này chỉ thoáng qua, Hạ Linh Xuyên không suy nghĩ sâu thêm.
Hắn thấy thần sắc Hạ Thuần Hoa đã khôi phục lại sự điềm tĩnh vốn có, Tam Thi trùng bên cạnh cũng tản ra bốn phía, chứng tỏ phụ thân cũng đã vượt qua được thử thách.
Nhưng khi ánh mắt hắn lướt qua tên thân binh sau lưng Hạ Thuần Hoa, bỗng giật mình: "Này, ngươi đừng..."
Tên này thế mà lại mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng?
Vừa dứt lời, tên thân binh này đã quay đầu lại.
Hạ Linh Xuyên trơ mắt nhìn ngọn mệnh hỏa trên vai trái của hắn "phụt" một tiếng tắt ngúm.
Ánh sáng của hai ngọn đèn còn lại lập tức yếu đi.
Tam Thi Trùng đang bơi lội bên cạnh như ngửi thấy mùi máu tanh, đột nhiên quẫy đuôi, chui vào tai và mũi hắn!
Ánh mắt của tên thân binh lập tức tan rã.
Thấy đứa con trai cả nhìn chằm chằm vào phía sau mình, sắc mặt đại biến, gân xanh trên cổ Hạ Thuần Hoa lập tức nổi lên. Rõ ràng ông ta đã phải tốn rất nhiều sức lực mới ngăn được bản năng ngoảnh đầu lại. Ông ta không ngoảnh đầu lại mà lao về phía trước hai bước.
Đây quả là tấm gương tự cứu thành công, bởi vì tên thân binh đột nhiên rút trường đao bên hông, nhắm vào sau gáy Hạ Thuần Hoa mà bổ xuống một nhát như bổ củi.
Ban đầu hai người chỉ cách nhau bốn thước, hắn lại ra tay nhanh như chớp, muốn chém đầu thủ lĩnh như chém dưa hấu.
Khi lưỡi đao giáng xuống,nó chỉ cách hộp sọ của Hạ Thuần Hoa chưa đầy hai tấc.
Hạ Linh Xuyên lướt qua phụ thân, cả người lẫn đao lao vào thân binh.
Thân binh lập tức ngừng cử động, trên lưng xuất hiện thêm một đoạn mũi đao.
Hạ Thuần Hoa thoát chết trong gang tấc, thở hổn hển vài hơi, đột nhiên nhìn chằm chằm về phía trước nói: "Xuyên nhi con từ từ hẵng quay người lại, ta đi giải quyết mấy con rối này."
Hạ Linh Xuyên đẩy xác chết ra, liền thấy một luồng hư ảnh từ thất khiếu của người chết bay ra, lẩn vào không trung, lại thong thả bơi đi.
Người chết rồi, Tam Thi Trùng cũng không thể ở lại được nữa, đành phải bò ra.
Hắn giữ nguyên tư thế cổ không động đậy, dùng sức ở eo và chân, từ từ xoay người lại. Như vậy, mệnh hỏa ở hai vai không bị xê dịch, sẽ không bị chính mình thổi tắt.
Trên thuyền lúc này đã rối loạn.
Tên thân binh không phải là trường hợp cá biệt. Mặc dù đã dặn dò trước, nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nhưng vẫn có bảy tám người bị giọng nói bên tai dụ dỗ, thổi tắt Mệnh đăng của mình, bị Tam Thi Trùng xâm nhập.
Một khi bị nhập vào, họ sẽ không nhận ra người thân, gặp người nào chém người đó.
Chỉ trong vài hơi thở, trên thuyền đã xảy ra hỗn loạn, bốn năm người bị thương, còn có một kẻ xui xẻo bị chém mất nửa cái đầu.
Hạ Thuần Hoa nhắm thẳng vào tên sát nhân mà lao tới. Đây là một tên cướp sa mạc, sau khi bị Tam Thi Trùng nhập vào vẫn nhanh nhẹn như thường. Hắn không đối chiến chính diện, mà chơi trò trốn tìm trong đám người, thỉnh thoảng còn chém thương một hai người.
Do luôn nhắc nhở bản thân không được ngoảnh đầu lại, sự linh hoạt chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều. Hạ Thuần Hoa chỉ cảm thấy mình đờ đẫn như một con cương thi, động tác đuổi theo chậm hơn ba nhịp, thật sự không thể vòng qua được tên khốn này.
Đang định thi triển pháp thuật, thì phía sau có một con dao găm bay tới, ‘vút’ một tiếng đâm vào mắt phải hung thủ.
Đâm vào rồi mới xuyên qua, bắn tung tóe như một đóa hoa máu.
Tiếng gầm giận dữ của Hạ Linh Xuyên vang vọng trên boong tàu: "Giết! Đừng khách khí!"
Chỉ không được ngoảnh đầu lại, không tiện lui về phía sau, chứ có phải bị trói tay trói chân, đứng đó làm khán giả đâu?
Đây là lúc lo nghĩ đến tình đồng bào sao?
Mọi người chỉ là nhất thời không biết phải làm sao, bị hắn quát lớn một tiếng, giật mình tỉnh lại, nghiến răng nghiến lợi, lần lượt giơ đao búa lên với đồng đội bị nhập vào.
Lúc này mạng sống của mình là quan trọng nhất, tình nghĩa huynh đệ chỉ đành xếp sau.
Không lâu sau, lũ rối đều bị giết chết, Tam Thi Trùng nhập vào còn chưa kịp làm ấm cơ thể đã bị ép ra ngoài.
Lúc này, thuyền hạch đào đã qua cổng thành, đi giữa những phế tích cũ kỹ của thành trì và những bóng nắng loang lổ.
Khi Hạ Linh Xuyên lần đầu nhận được viên thuốc nhỏ, trong lòng liền động tâm. Tiên Do quốc đã diệt vong trăm năm, sổ tay của thuật sư thời đó hẳn là không dễ kiếm; huống chi Hủ Tâm Thảo là một thứ rất hiếm, điều kiện sinh trưởng khắc nghiệt, lại không thể gieo trồng, không thể sản xuất hàng loạt. Chỉ riêng việc thu thập nguyên liệu để luyện chế Đỗ Hồn Tán cho ba trăm người thôi đã phải tốn bao nhiêu công sức?
Đại Tư Mã và Tôn quốc sư, có thật là mới bắt đầu chuẩn bị khám phá phế tích Bàn Long từ nửa năm trước không?
Tất nhiên, ý nghĩ này chỉ thoáng qua, Hạ Linh Xuyên không suy nghĩ sâu thêm.
Hắn thấy thần sắc Hạ Thuần Hoa đã khôi phục lại sự điềm tĩnh vốn có, Tam Thi trùng bên cạnh cũng tản ra bốn phía, chứng tỏ phụ thân cũng đã vượt qua được thử thách.
Nhưng khi ánh mắt hắn lướt qua tên thân binh sau lưng Hạ Thuần Hoa, bỗng giật mình: "Này, ngươi đừng..."
Tên này thế mà lại mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng?
Vừa dứt lời, tên thân binh này đã quay đầu lại.
Hạ Linh Xuyên trơ mắt nhìn ngọn mệnh hỏa trên vai trái của hắn "phụt" một tiếng tắt ngúm.
Ánh sáng của hai ngọn đèn còn lại lập tức yếu đi.
Tam Thi Trùng đang bơi lội bên cạnh như ngửi thấy mùi máu tanh, đột nhiên quẫy đuôi, chui vào tai và mũi hắn!
Ánh mắt của tên thân binh lập tức tan rã.
Thấy đứa con trai cả nhìn chằm chằm vào phía sau mình, sắc mặt đại biến, gân xanh trên cổ Hạ Thuần Hoa lập tức nổi lên. Rõ ràng ông ta đã phải tốn rất nhiều sức lực mới ngăn được bản năng ngoảnh đầu lại. Ông ta không ngoảnh đầu lại mà lao về phía trước hai bước.
Đây quả là tấm gương tự cứu thành công, bởi vì tên thân binh đột nhiên rút trường đao bên hông, nhắm vào sau gáy Hạ Thuần Hoa mà bổ xuống một nhát như bổ củi.
Ban đầu hai người chỉ cách nhau bốn thước, hắn lại ra tay nhanh như chớp, muốn chém đầu thủ lĩnh như chém dưa hấu.
Khi lưỡi đao giáng xuống,nó chỉ cách hộp sọ của Hạ Thuần Hoa chưa đầy hai tấc.
Hạ Linh Xuyên lướt qua phụ thân, cả người lẫn đao lao vào thân binh.
Thân binh lập tức ngừng cử động, trên lưng xuất hiện thêm một đoạn mũi đao.
Hạ Thuần Hoa thoát chết trong gang tấc, thở hổn hển vài hơi, đột nhiên nhìn chằm chằm về phía trước nói: "Xuyên nhi con từ từ hẵng quay người lại, ta đi giải quyết mấy con rối này."
Hạ Linh Xuyên đẩy xác chết ra, liền thấy một luồng hư ảnh từ thất khiếu của người chết bay ra, lẩn vào không trung, lại thong thả bơi đi.
Người chết rồi, Tam Thi Trùng cũng không thể ở lại được nữa, đành phải bò ra.
Hắn giữ nguyên tư thế cổ không động đậy, dùng sức ở eo và chân, từ từ xoay người lại. Như vậy, mệnh hỏa ở hai vai không bị xê dịch, sẽ không bị chính mình thổi tắt.
Trên thuyền lúc này đã rối loạn.
Tên thân binh không phải là trường hợp cá biệt. Mặc dù đã dặn dò trước, nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nhưng vẫn có bảy tám người bị giọng nói bên tai dụ dỗ, thổi tắt Mệnh đăng của mình, bị Tam Thi Trùng xâm nhập.
Một khi bị nhập vào, họ sẽ không nhận ra người thân, gặp người nào chém người đó.
Chỉ trong vài hơi thở, trên thuyền đã xảy ra hỗn loạn, bốn năm người bị thương, còn có một kẻ xui xẻo bị chém mất nửa cái đầu.
Hạ Thuần Hoa nhắm thẳng vào tên sát nhân mà lao tới. Đây là một tên cướp sa mạc, sau khi bị Tam Thi Trùng nhập vào vẫn nhanh nhẹn như thường. Hắn không đối chiến chính diện, mà chơi trò trốn tìm trong đám người, thỉnh thoảng còn chém thương một hai người.
Do luôn nhắc nhở bản thân không được ngoảnh đầu lại, sự linh hoạt chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều. Hạ Thuần Hoa chỉ cảm thấy mình đờ đẫn như một con cương thi, động tác đuổi theo chậm hơn ba nhịp, thật sự không thể vòng qua được tên khốn này.
Đang định thi triển pháp thuật, thì phía sau có một con dao găm bay tới, ‘vút’ một tiếng đâm vào mắt phải hung thủ.
Đâm vào rồi mới xuyên qua, bắn tung tóe như một đóa hoa máu.
Tiếng gầm giận dữ của Hạ Linh Xuyên vang vọng trên boong tàu: "Giết! Đừng khách khí!"
Chỉ không được ngoảnh đầu lại, không tiện lui về phía sau, chứ có phải bị trói tay trói chân, đứng đó làm khán giả đâu?
Đây là lúc lo nghĩ đến tình đồng bào sao?
Mọi người chỉ là nhất thời không biết phải làm sao, bị hắn quát lớn một tiếng, giật mình tỉnh lại, nghiến răng nghiến lợi, lần lượt giơ đao búa lên với đồng đội bị nhập vào.
Lúc này mạng sống của mình là quan trọng nhất, tình nghĩa huynh đệ chỉ đành xếp sau.
Không lâu sau, lũ rối đều bị giết chết, Tam Thi Trùng nhập vào còn chưa kịp làm ấm cơ thể đã bị ép ra ngoài.
Lúc này, thuyền hạch đào đã qua cổng thành, đi giữa những phế tích cũ kỹ của thành trì và những bóng nắng loang lổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.