Chương 127: Hắn Không Còn Là Quốc Sư (2)
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
22/08/2024
Sơ suất một chút, tên quốc sư bị cái mỏ nhọn hoắc của yêu quái chim mổ cho máu chảy như suối.
Hạ Thuần Hoa cười: “Không giết hắn thì có chắc sẽ yên ổn không? Các ngươi suy nghĩ đến trận huyết tế xem, hãy suy nghĩ đến những người bị hiến tế đều là huynh đệ của các ngươi!”
Hình ảnh cái chết bi thảm của các huynh đệ bị tế sống vẫn còn rõ ràng trong tâm trí họ, nghĩ đến đó bọn họ càng thêm quyết tâm giết chết hắn.
Thật ra thì ý niệm trong lòng Hạ Thuần Hoa và con trai giống nhau như đúc, Hạ gia phụ tử đều đã đắc tội với Tôn Phu Bình, bây giờ mặc kệ hắn có phải tên giả mạo hay không thì đều phải giết chết. Nếu không một khi Tôn Phu Bình chạy ra khỏi đây, Hạ gia sẽ chịu tai họa ngập đầu!
Tôn Phu Bình và Niên Tùng Ngọc đều chết, Hạ quận trưởng càng dễ bề giải thích với triều đình.
Lúc này, có mấy tên thủ hạ của Hạ Thuần Hoa lại chạy tới. Bọn họ sau khi tiến vào giếng nước thì bị ảo cảnh phân tán khắp các nơi, một số thì được phân tới thành Bàn Long, khi nghe tiếng binh khí liền chạy tới tham chiến.
Sau hai mươi hơi thở, tiếng vó ngựa vang lên như sấm.
Đại Phong quân cũng tới, gần hai trăm người sắc mặt vô cảm.
Đội quân thành Hắc Thuỷ khi thấy bọn họ còn có chút lo lắng, nhưng những anh linh này đều nhìn chằm chằm vào Tôn Phu Bình, căn bản không hề quan tâm tới bọn họ tí nào.
Thống lĩnh cầm đầu phát động tấn công trước tiên.
Hạ Linh Xuyên bay lên cao, từ góc độ của hắn nhìn xuống, Tôn Phu Bình bị bao vây ba lớp, không có khả năng thoát ra ngoài, như thể bị cuốn vào xoáy nước do yêu quái chim, Đại Phong quân cùng với đội quân thành Hắc Thuỷ tạo thành.
Phàm là người sáng suốt, đều có thể nhìn ra Tôn Phu Bình đã đến lúc chết.
Hạ Thuần Hoa uy nghiêm nói: “Những thứ này đều là oan hồn, chỉ cần quốc sư dùng được xã tắc lệnh, tất có thể chuyển nguy thành an!”
Nhưng mà mãi đến khi Hạ Linh Xuyên bay xa, cũng không hề thấy phát ra chút ánh sáng xã tắc lệnh nào.
Thì ra ông già kia không phải là quốc sư?
Ngay lúc đang thầm than khóc, hắn đột nhiên đau đến kêu trời, quay đầu nhìn lại, thì ra là do mấy con dơi đang gặm chỗ vết thương của hắn, từ bên trong lòi ra mấy con trùng màu đen, mấy con dơi moi ra rồi trưng đám trùng này ngay trước mắt hắn.
“Cái này ở trong người ta?” Không biết mình trúng ám toán lúc nào, Hạ Linh Xuyên thầm nói thật nguy hiểm. Xém tí là mình cũng chết theo hắn, lão già họ Tôn kia thật ác độc.
Hắn muốn dùng tiểu đao đâm chết mấy con trùng, lại bị đám dơi đẩy ra.
“Không thể giết? Hữu dụng?” Không phải ảo giác của hắn, rõ ràng đám dơi này có linh trí! Hắn chỉ có thể kiếm một cái bình nhỏ nhét mấy con trùng vào rồi đậy nút lại.
Tốc độ của yêu quái chim rất nhanh, chớp mắt đã đến chiến trường phía nam, rồi sau đó hạ xuống, thả hắn ở chỗ cao nhất của cửa thành, một chỗ rất thích hợp để quan sát trận chiến.
Tư Đồ Hàn chạy lại: “Thiếu gia, Hạ Quận trưởng đại nhân đi tìm người!”
“Ta biết, bọn họ đang vây giết Tôn lão đầu.” Hạ Linh Xuyên tức giận nói: “Sao ngươi không đi theo?”
“Dù sao ở đây vẫn cần phải có người canh giữ chứ ?” Tư Đồ Hàn cười khan một tiếng: “Chúng ta bị quốc sư tính kế, tổn hại hơn tám mươi người! Bây giờ không đủ nhân thủ.”
Hạ Linh Xuyên kinh hãi, càng nghĩ càng thấy sợ. Lần này Tôn Phu Bình đã tính kế tất cả mọi thứ, nếu không phải bọn họ may mắn, thì ngày này năm sau có lẽ là ngày giỗ của Hạ gia bọn họ rồi.
Tuy nhiên bây giờ hắn cũng không cần lo lắng Tôn Phu Bình có thể lật kèo nữa, hắn ta liên tục làm phép, liên tục bị thương, có lẽ đã hết sức từ lâu rồi?
Tư Đồ Hàn lại nói: “Chúng ta phối hợp với Hắc Giao đánh, làm cho Niên Tùng Ngọc tức hộc máu.”
Hạ Linh Xuyên nhìn xuống dưới, đúng là như vậy, tình hình trận chiến bên dưới đã thay đổi, Đại Phong quân phối hợp Hắc Giao, mạnh mẽ chế trụ Niên Tùng Ngọc. Ở bên cạnh còn có đội quân thành Hắc Thuỷ nã pháo hỗ trợ.
“Vẫn là con Hắc Giao đó à?” Hạ Linh Xuyên cũng phát hiện Hắc Giao hơi kì lạ: “Đó là rồng mà?”
Lần trước lúc hắn đi, Hắc Giao mặc dù được gọi là ‘Giao’, nhưng thật ra lại giống một con đại xà mọc sừng hơn. Bây giờ nhìn lại, nó xuất hiện thêm bốn cái chân, cái sừng nhọn trên đầu cũng đã phân nhánh, nhìn như nhánh cây, phần lưng cũng xuất hiện cả vây cá to dài.
Không cần nói, đây chắc chắn là rồng!
Mặc dù tới dị thế, nhưng Hạ Linh Xuyên chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình có thể tận mắt nhìn thấy rồng.
Nghe nói đó những sinh vật sống ở đầm lầy lớn trên núi Linh Sơn, đã hơn ngàn năm chưa ai nhìn thấy.
“Nó thay đổi như thế nào vậy?”
“Đại Phong quân nhập vào cơ thể nó, bổ sung sức mạnh cho nó, chắc khoảng ba chục ngàn nhân mã.” Tư Đồ Hàn gãi đầu một cái: “Sau đó nó biến thành hình dạng này.”
Hạ Thuần Hoa cười: “Không giết hắn thì có chắc sẽ yên ổn không? Các ngươi suy nghĩ đến trận huyết tế xem, hãy suy nghĩ đến những người bị hiến tế đều là huynh đệ của các ngươi!”
Hình ảnh cái chết bi thảm của các huynh đệ bị tế sống vẫn còn rõ ràng trong tâm trí họ, nghĩ đến đó bọn họ càng thêm quyết tâm giết chết hắn.
Thật ra thì ý niệm trong lòng Hạ Thuần Hoa và con trai giống nhau như đúc, Hạ gia phụ tử đều đã đắc tội với Tôn Phu Bình, bây giờ mặc kệ hắn có phải tên giả mạo hay không thì đều phải giết chết. Nếu không một khi Tôn Phu Bình chạy ra khỏi đây, Hạ gia sẽ chịu tai họa ngập đầu!
Tôn Phu Bình và Niên Tùng Ngọc đều chết, Hạ quận trưởng càng dễ bề giải thích với triều đình.
Lúc này, có mấy tên thủ hạ của Hạ Thuần Hoa lại chạy tới. Bọn họ sau khi tiến vào giếng nước thì bị ảo cảnh phân tán khắp các nơi, một số thì được phân tới thành Bàn Long, khi nghe tiếng binh khí liền chạy tới tham chiến.
Sau hai mươi hơi thở, tiếng vó ngựa vang lên như sấm.
Đại Phong quân cũng tới, gần hai trăm người sắc mặt vô cảm.
Đội quân thành Hắc Thuỷ khi thấy bọn họ còn có chút lo lắng, nhưng những anh linh này đều nhìn chằm chằm vào Tôn Phu Bình, căn bản không hề quan tâm tới bọn họ tí nào.
Thống lĩnh cầm đầu phát động tấn công trước tiên.
Hạ Linh Xuyên bay lên cao, từ góc độ của hắn nhìn xuống, Tôn Phu Bình bị bao vây ba lớp, không có khả năng thoát ra ngoài, như thể bị cuốn vào xoáy nước do yêu quái chim, Đại Phong quân cùng với đội quân thành Hắc Thuỷ tạo thành.
Phàm là người sáng suốt, đều có thể nhìn ra Tôn Phu Bình đã đến lúc chết.
Hạ Thuần Hoa uy nghiêm nói: “Những thứ này đều là oan hồn, chỉ cần quốc sư dùng được xã tắc lệnh, tất có thể chuyển nguy thành an!”
Nhưng mà mãi đến khi Hạ Linh Xuyên bay xa, cũng không hề thấy phát ra chút ánh sáng xã tắc lệnh nào.
Thì ra ông già kia không phải là quốc sư?
Ngay lúc đang thầm than khóc, hắn đột nhiên đau đến kêu trời, quay đầu nhìn lại, thì ra là do mấy con dơi đang gặm chỗ vết thương của hắn, từ bên trong lòi ra mấy con trùng màu đen, mấy con dơi moi ra rồi trưng đám trùng này ngay trước mắt hắn.
“Cái này ở trong người ta?” Không biết mình trúng ám toán lúc nào, Hạ Linh Xuyên thầm nói thật nguy hiểm. Xém tí là mình cũng chết theo hắn, lão già họ Tôn kia thật ác độc.
Hắn muốn dùng tiểu đao đâm chết mấy con trùng, lại bị đám dơi đẩy ra.
“Không thể giết? Hữu dụng?” Không phải ảo giác của hắn, rõ ràng đám dơi này có linh trí! Hắn chỉ có thể kiếm một cái bình nhỏ nhét mấy con trùng vào rồi đậy nút lại.
Tốc độ của yêu quái chim rất nhanh, chớp mắt đã đến chiến trường phía nam, rồi sau đó hạ xuống, thả hắn ở chỗ cao nhất của cửa thành, một chỗ rất thích hợp để quan sát trận chiến.
Tư Đồ Hàn chạy lại: “Thiếu gia, Hạ Quận trưởng đại nhân đi tìm người!”
“Ta biết, bọn họ đang vây giết Tôn lão đầu.” Hạ Linh Xuyên tức giận nói: “Sao ngươi không đi theo?”
“Dù sao ở đây vẫn cần phải có người canh giữ chứ ?” Tư Đồ Hàn cười khan một tiếng: “Chúng ta bị quốc sư tính kế, tổn hại hơn tám mươi người! Bây giờ không đủ nhân thủ.”
Hạ Linh Xuyên kinh hãi, càng nghĩ càng thấy sợ. Lần này Tôn Phu Bình đã tính kế tất cả mọi thứ, nếu không phải bọn họ may mắn, thì ngày này năm sau có lẽ là ngày giỗ của Hạ gia bọn họ rồi.
Tuy nhiên bây giờ hắn cũng không cần lo lắng Tôn Phu Bình có thể lật kèo nữa, hắn ta liên tục làm phép, liên tục bị thương, có lẽ đã hết sức từ lâu rồi?
Tư Đồ Hàn lại nói: “Chúng ta phối hợp với Hắc Giao đánh, làm cho Niên Tùng Ngọc tức hộc máu.”
Hạ Linh Xuyên nhìn xuống dưới, đúng là như vậy, tình hình trận chiến bên dưới đã thay đổi, Đại Phong quân phối hợp Hắc Giao, mạnh mẽ chế trụ Niên Tùng Ngọc. Ở bên cạnh còn có đội quân thành Hắc Thuỷ nã pháo hỗ trợ.
“Vẫn là con Hắc Giao đó à?” Hạ Linh Xuyên cũng phát hiện Hắc Giao hơi kì lạ: “Đó là rồng mà?”
Lần trước lúc hắn đi, Hắc Giao mặc dù được gọi là ‘Giao’, nhưng thật ra lại giống một con đại xà mọc sừng hơn. Bây giờ nhìn lại, nó xuất hiện thêm bốn cái chân, cái sừng nhọn trên đầu cũng đã phân nhánh, nhìn như nhánh cây, phần lưng cũng xuất hiện cả vây cá to dài.
Không cần nói, đây chắc chắn là rồng!
Mặc dù tới dị thế, nhưng Hạ Linh Xuyên chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình có thể tận mắt nhìn thấy rồng.
Nghe nói đó những sinh vật sống ở đầm lầy lớn trên núi Linh Sơn, đã hơn ngàn năm chưa ai nhìn thấy.
“Nó thay đổi như thế nào vậy?”
“Đại Phong quân nhập vào cơ thể nó, bổ sung sức mạnh cho nó, chắc khoảng ba chục ngàn nhân mã.” Tư Đồ Hàn gãi đầu một cái: “Sau đó nó biến thành hình dạng này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.