Chương 14: Kẻ Thù Không Thể Đối Đầu
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
11/08/2024
Quận Thiên Tùng cũng biết đường thương mại Hồng Nhai là khối thịt mỡ lớn, chỉ cần có lợi ích, sa phỉ sẽ lần lượt kéo đến, còn lên nhanh hơn cỏ dại. Cho nên Hạ Thuần Hoa đã đối phó với đám sa phỉ trong bán kính hai trăm dặm để đe dọa đám khác, có thể gọi là ân uy cùng làm, mối quan hệ nhiều năm qua cũng không tệ, thuộc dạng mắt đi mày lại ăn ý.
Về phần hai bên có hợp tác lâu hơn hay không, Hạ Thuần Hoa không nói, lúc trước Hạ Linh Xuyên cũng không hỏi.
Lúc đứa con trai yêu quý bị tập kích hôn mê bất tỉnh, Hạ Thuần Hoa cũng gửi tin tức đến Tây Sơn Báo Yêu, nhưng lại không nhận được hồi âm.
Ông ta thở dài: "Ngoài ra, cấp báo nội địa cũng đã gián đoạn mười ngày qua, vì khu Bình Ninh bị quân phản động tấn công chiếm đóng, sau đó lại gặp phải lũ lụt, các quán trọ dọc đường cũng không thể hoạt động, liên lạc hoàn toàn bị cắt đứt. Mấy ngày nay thành Hắc Thủy đang vội vàng chấn chỉnh lại binh mã."
Hạ Linh Xuyên sững sờ: "Chúng ta cũng muốn tham chiến sao?"
Thật ra hắn nghe nói gần đây quân doanh có chút bất thường, nhưng không mấy quan tâm. Quận Thiên Tùng đã lâu không có có trận chiến lớn, nhưng xung quanh thành Hắc Thủy cứ cách ba ngày lại có hai trận đánh lẻ, hơn phân nửa là quan binh ra ngoài trấn áp thổ phỉ, đánh những tiểu tặc còn chưa có kinh nghiệm, quân dân cũng quen rồi.
"Khó mà nói." Sắc mặt Hạ Thuần Hoa nghiêm trọng.
"Thôi." Nhìn thấy mặt mũi ông ta có chút tiều tụy, trong lòng Hạ Linh Xuyên thật sự không quen với người cha già này. Việc quân nặng nề, lương thực, làm ăn, biên giới, quốc phòng, thiên tai, mọi thứ đều không thể xem nhẹ, còn phải đề phòng phản quân nội địa tấn công. Hạ Thuần Hoa dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn cả chó, là một bậc quan phụ mẫu cần cù.
Dù cho ông ta vì quận Thiên Tùng mà hết lòng lo lắng, thì tin tức xấu nhất cũng đến từ Diên quốc!
Quốc gia này đang nội loạn.
"Người gọi con đến, rốt cuộc muốn xem cái gì?"
"Cái này." Hạ Thuần Hoa mở miệng con báo rộng ra.
Cái miệng kia đầy răng nhọn làm người ta không rét mà run, nhưng Hạ Linh Xuyên lập tức nhìn ra sự khác biệt: "Răng nanh cũng bị mất?”
Bốn chiếc răng nanh cũng bị nhổ ra, chỉ còn đọng lại những lỗ máu.
"Báo yêu đã tập kích con, cũng dùng răng nanh để giấu đồ vật. Mặt khác, nội thương của con báo kia cũng rất giống với Báo Vương."Hắn trầm ngâm nói: "Đồ vật trong răng nanh của nó, người cất ở đâu rồi? Cho con xem một chút."
Lúc ấy khi người của Hạ gia tìm đến dưới vách núi, Hạ Linh Xuyên hôn mê bất tỉnh, cả người toàn là máu, mà con báo kia đã chết từ lâu.
Thế là người của Hạ gia cùng đem hai người về, người còn sống thì vội vàng cứu chữa, con báo chết kia thì đem đi khám nghiệm. Hạ Linh Xuyên chỉ đi săn dê rừng, lại mang về cả một con Báo yêu, đây cũng được coi là con mồi của hắn. Sau khi Hạ Thuần Hoa xem qua đồ vật bên trong răng báo, liền tặng vật này cho con trai lớn của mình để làm kỷ niệm.
Yêu quái cũng có nhu cầu cất giữ đồ vật, nhưng hơn phân nửa chúng nó không có quần áo, vậy đồ vật có thể giấu ở đâu? Thông thường là biến một bộ phận nào đó trên cơ thể thành nơi cất đồ. Đương nhiên cái này cũng cần có tài năng, ví dụ như Ngạc yêu thích lấy dạ dày làm túi kho báu, còn hổ báo sói là loại yêu quái bình thường họ thường luyện răng của mình để giữ đồ vật.
Con người hiểu rõ đặc tính này nên khi giết yêu quái Báo, đương nhiên sẽ khoét răng nanh của bọn chúng để làm chiến lợi phẩm.
Mà muốn mở nơi giữ đồ vật thì phải cần linh lực, lúc ấy mới đến Hạ Linh Xuyên không biết mọi chuyện như thế nào, còn tưởng răng báo thật sự trống rỗng.
"Đặt trong phòng, lập tức quay đầu đi lấy." Bây giờ cũng đến lượt Hạ Linh Xuyên nói việc chính: "Phụ thân, chỗ này con còn có một chuyện muốn báo cho người biết."
Sau đó, hắn kể lại chuyện ở phủ thị vệ Đông Lai truy tìm tung tích sa báo.
Hạ Thuần Hoa càng nghe, mày nhíu lại lại càng chặt, đến lúc nghe được ba chữ “Đông Lai phủ" liền đứng bật dậy nói: "Con nói cái gì?"
Ông ta đột nhiên biến sắc, vung bàn tay lớn thật mạnh.
Hạ Linh Xuyên vô thức lui về sau nửa bước.
Tuy nhiên cái tát của Hạ Thuần Hoa chỉ dừng lại giữa không trung, cũng không tát xuống thật.
Sau mấy giây, bàn tay co lại thành nắm đấm, "Phanh" một tiếng đập mạnh xuống mặt bàn:
"Tra tấn thù riêng, chỉ là điều vô nghĩa!"
Ông ta biết rõ đứa con trai này làm bậy đã quen, dạy mãi không sửa, sớm muộn cũng sẽ đá trúng tấm sắt. Không ngờ tấm sắt tới nhanh lại còn chính xác như vậy.
Đại Tư Mã!
Sao lại đắc tội Đại Tư Mã!
Hạ Thuần Hoa ở trong giới quan lại từ trước đến nay đều được đánh giá là người “Trầm ổn”, nhưng trong trí nhớ của Hạ Linh Xuyên ông ta thường nổi giận với hắn, cũng không có ngại gì, ngược lại còn lên tiếng tranh cãi: "Hai người kia nghe ngóng khắp nơi, trong thành đều là người lắm mồm lắm miệng, con sợ bọn rất nhanh bọn họ sẽ truy xét đến người chúng ta."
Về phần hai bên có hợp tác lâu hơn hay không, Hạ Thuần Hoa không nói, lúc trước Hạ Linh Xuyên cũng không hỏi.
Lúc đứa con trai yêu quý bị tập kích hôn mê bất tỉnh, Hạ Thuần Hoa cũng gửi tin tức đến Tây Sơn Báo Yêu, nhưng lại không nhận được hồi âm.
Ông ta thở dài: "Ngoài ra, cấp báo nội địa cũng đã gián đoạn mười ngày qua, vì khu Bình Ninh bị quân phản động tấn công chiếm đóng, sau đó lại gặp phải lũ lụt, các quán trọ dọc đường cũng không thể hoạt động, liên lạc hoàn toàn bị cắt đứt. Mấy ngày nay thành Hắc Thủy đang vội vàng chấn chỉnh lại binh mã."
Hạ Linh Xuyên sững sờ: "Chúng ta cũng muốn tham chiến sao?"
Thật ra hắn nghe nói gần đây quân doanh có chút bất thường, nhưng không mấy quan tâm. Quận Thiên Tùng đã lâu không có có trận chiến lớn, nhưng xung quanh thành Hắc Thủy cứ cách ba ngày lại có hai trận đánh lẻ, hơn phân nửa là quan binh ra ngoài trấn áp thổ phỉ, đánh những tiểu tặc còn chưa có kinh nghiệm, quân dân cũng quen rồi.
"Khó mà nói." Sắc mặt Hạ Thuần Hoa nghiêm trọng.
"Thôi." Nhìn thấy mặt mũi ông ta có chút tiều tụy, trong lòng Hạ Linh Xuyên thật sự không quen với người cha già này. Việc quân nặng nề, lương thực, làm ăn, biên giới, quốc phòng, thiên tai, mọi thứ đều không thể xem nhẹ, còn phải đề phòng phản quân nội địa tấn công. Hạ Thuần Hoa dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn cả chó, là một bậc quan phụ mẫu cần cù.
Dù cho ông ta vì quận Thiên Tùng mà hết lòng lo lắng, thì tin tức xấu nhất cũng đến từ Diên quốc!
Quốc gia này đang nội loạn.
"Người gọi con đến, rốt cuộc muốn xem cái gì?"
"Cái này." Hạ Thuần Hoa mở miệng con báo rộng ra.
Cái miệng kia đầy răng nhọn làm người ta không rét mà run, nhưng Hạ Linh Xuyên lập tức nhìn ra sự khác biệt: "Răng nanh cũng bị mất?”
Bốn chiếc răng nanh cũng bị nhổ ra, chỉ còn đọng lại những lỗ máu.
"Báo yêu đã tập kích con, cũng dùng răng nanh để giấu đồ vật. Mặt khác, nội thương của con báo kia cũng rất giống với Báo Vương."Hắn trầm ngâm nói: "Đồ vật trong răng nanh của nó, người cất ở đâu rồi? Cho con xem một chút."
Lúc ấy khi người của Hạ gia tìm đến dưới vách núi, Hạ Linh Xuyên hôn mê bất tỉnh, cả người toàn là máu, mà con báo kia đã chết từ lâu.
Thế là người của Hạ gia cùng đem hai người về, người còn sống thì vội vàng cứu chữa, con báo chết kia thì đem đi khám nghiệm. Hạ Linh Xuyên chỉ đi săn dê rừng, lại mang về cả một con Báo yêu, đây cũng được coi là con mồi của hắn. Sau khi Hạ Thuần Hoa xem qua đồ vật bên trong răng báo, liền tặng vật này cho con trai lớn của mình để làm kỷ niệm.
Yêu quái cũng có nhu cầu cất giữ đồ vật, nhưng hơn phân nửa chúng nó không có quần áo, vậy đồ vật có thể giấu ở đâu? Thông thường là biến một bộ phận nào đó trên cơ thể thành nơi cất đồ. Đương nhiên cái này cũng cần có tài năng, ví dụ như Ngạc yêu thích lấy dạ dày làm túi kho báu, còn hổ báo sói là loại yêu quái bình thường họ thường luyện răng của mình để giữ đồ vật.
Con người hiểu rõ đặc tính này nên khi giết yêu quái Báo, đương nhiên sẽ khoét răng nanh của bọn chúng để làm chiến lợi phẩm.
Mà muốn mở nơi giữ đồ vật thì phải cần linh lực, lúc ấy mới đến Hạ Linh Xuyên không biết mọi chuyện như thế nào, còn tưởng răng báo thật sự trống rỗng.
"Đặt trong phòng, lập tức quay đầu đi lấy." Bây giờ cũng đến lượt Hạ Linh Xuyên nói việc chính: "Phụ thân, chỗ này con còn có một chuyện muốn báo cho người biết."
Sau đó, hắn kể lại chuyện ở phủ thị vệ Đông Lai truy tìm tung tích sa báo.
Hạ Thuần Hoa càng nghe, mày nhíu lại lại càng chặt, đến lúc nghe được ba chữ “Đông Lai phủ" liền đứng bật dậy nói: "Con nói cái gì?"
Ông ta đột nhiên biến sắc, vung bàn tay lớn thật mạnh.
Hạ Linh Xuyên vô thức lui về sau nửa bước.
Tuy nhiên cái tát của Hạ Thuần Hoa chỉ dừng lại giữa không trung, cũng không tát xuống thật.
Sau mấy giây, bàn tay co lại thành nắm đấm, "Phanh" một tiếng đập mạnh xuống mặt bàn:
"Tra tấn thù riêng, chỉ là điều vô nghĩa!"
Ông ta biết rõ đứa con trai này làm bậy đã quen, dạy mãi không sửa, sớm muộn cũng sẽ đá trúng tấm sắt. Không ngờ tấm sắt tới nhanh lại còn chính xác như vậy.
Đại Tư Mã!
Sao lại đắc tội Đại Tư Mã!
Hạ Thuần Hoa ở trong giới quan lại từ trước đến nay đều được đánh giá là người “Trầm ổn”, nhưng trong trí nhớ của Hạ Linh Xuyên ông ta thường nổi giận với hắn, cũng không có ngại gì, ngược lại còn lên tiếng tranh cãi: "Hai người kia nghe ngóng khắp nơi, trong thành đều là người lắm mồm lắm miệng, con sợ bọn rất nhanh bọn họ sẽ truy xét đến người chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.