Chương 9: Khổ Tận Cam Lai (2)
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
08/08/2024
Trên ghế lô còn có một vị thiếu gia khác, xưng là Lưu Bảo Bảo, nhìn thấy vậy liền vẫy tay gọi người hầu bên cạnh. Kẻ hầu này ngay lập tức di chuyển gần lan can, hướng xuống phía dưới la lên một tiếng: "Đại thiếu gia tỉnh rồi, tiếp tục nào!"
Vở diễn nổi tiếng của Diên quốc là kịch ngắn, nhanh chóng đứng đầu, luôn có những cái mới mẻ, nhắm thẳng vào chủ đề chính. Do đó, các nam chủ tử rất thích thú, xem như nghe chuyện. Hôm nay, Trích Tiên Đài đã chuẩn bị hai vở kịch mới, được diễn bởi các đào hát có tiếng. Tuy nhiên, không ngờ Hạ đại thiếu gia lại ngủ thiếp đi. Phần tiếp theo là một trận đấu võ, Lưu Bảo Bảo sợ rằng sẽ làm phiền giấc mơ đẹp của hắn, thế là yêu cầu dừng lại.
Chờ nửa canh giờ, khán giả dưới sân khấu bắt đầu than phiền, may mắn thay lúc này Hạ Linh Xuyên đã tỉnh lại.
Âm thanh của nhạc cụ dưới tầng trệt vang lên, một giọng nam trong trẻo hát lên: "Nghe nói thần thú Kim Ngưu bảo vệ của nước Tây La, không gì địch lại"
Hạ Linh Xuyên nhăn mày.
Sao vẫn diễn vở kịch này?
Vừa nãy vừa ngủ vừa nghe rồi, giờ lại diễn tiếp thế?
Lưu Bảo Bảo nhìn thấy biểu hiện của hắn, ngay lập tức cười nói: "Xuyên ca, huynh không thích à?"
Hạ Linh Xuyên trả lời nhạt nhòa: "Chán phèo."
Thực ra, đây là buổi biểu diễn đặc biệt mà Lưu Bảo Bảo sắp xếp, hắn mới là người trả tiền, thậm chí cả những vai diễn cũng do hắn chỉ định hai tháng trước. Trích Tiên Đài đã phải bỏ ra khoản lớn chỉ để đưa gánh hát từ trong thành đến thành Hắc Thủy khỉ ho cò gáy này.
Nhưng tất cả các đại nhân trong kịch lâu đều nhắm mắt buồn ngủ, một người trong số họ còn hỏi thêm một câu: "Lần sau đổi một kịch lâu khác đi, đừng gọi là 'Trích Tiên Đài' nữa. Tiên nhân là quả đào à, có thể nói hái (Trích) là hái à?"
Lưu Bảo Bảo cười nói: "Ban đầu nó tên là 'Trích Tinh Đài', sau này chủ nhân mới nghĩ rằng từ 'tiên' sẽ thu hút khách hơn. Đó gọi là cái gì thiếu gì thì gọi là cái đó."
Hạ Linh Xuyên nhắm mắt nhếch môi: “Ở thành Hắc Thủy thiếu tiên nhân à?"
"Không thiếu, không thiếu, thành Hắc Thủy có Hạ đại thiếu gia là đủ rồi!" Lưu Bảo Bảo nhanh chóng nói, "Tiên là cái gì, chỉ là thứ được viết trong mấy cuốn truyện cổ tích. Ai cần?"
Hắn nhanh chóng chuyển đổi chủ đề: "Vậy thì đổi sang vở 'Định Đao Sơn' của Hạ đại nhân nhé?"
"Được." Khi tên phụ thân của mình được đề cập đến, Hạ Linh Xuyên làm sao có thể từ chối được?
Hắn nghiêng lưng, nằm lại trên chiếc giường mềm mại, nhắm mắt lim dim. Người đàn ông trung niên xua đuổi các người hầu xung quanh, hạ giọng hỏi: "Lại mơ thấy ác mộng sao ạ?"
"Không!" Hắn cười khinh bỉ, phủ nhận:"Hào thúc, hãy xem kịch đi."
Hào thúc không tranh cãi, chỉ im lặng đứng ở bên cạnh.
Tài năng của các đào hát thật xuất sắc, dưới sân khấu đồng loạt hò reo. Hạ Linh Xuyên nhìn một lúc, ánh mắt chuyển sang hơi khói nhẹ từ cây hương trên đèn nhang, vô thức nắm chặt vòng cổ Thần Cốt Liên trên ngực mình.
Thay thế cho linh hồn ban đầu hơn một tháng, ngoại trừ những lúc mới tỉnh dậy với cơ thể chảy đầy máu me và nhiều vết thương lớn ra, những ngày ở thành Hắc Thủy thật thoải mái.
Kim Châu nằm ở phía Tây Bắc của Diên quốc, trong khi thành Hắc Thủy chỉ cách biên giới mười dặm, là cổng chốt bảo vệ cho Diên quốc. Dù có vẻ nghe hay, nhưng vị trí địa lý như vậy đã định rõ Kim Châu sẽ không bao giờ nhận được ánh mắt yêu thương từ Vương Chủ, đặc biệt khi nó đã trải qua mấy năm yên bình mà không có cuộc chiến nào.
Nhưng lợi ích nào cũng có cái giá của nó, đất xa vua không ngó ngàng tới.
Hạ gia trên lãnh thổ nhỏ của mình cũng coi là vua một cõi, Hạ Linh Xuyên, là trưởng tử của thái thú, có thể nói là làm mưa làm gió ở thành Hắc Thủy và quận Thiên Tùng.
Chỉ có bốn từ để miêu tả việc ăn mặc của Hạ Linh Xuyên là: Khó ai sánh bằng.
Đồ ăn trên bàn, đồ chơi trong tay, tiền cống nạp hàng ngày, có lẽ không thể nói là tập hợp các báu vật kỳ quái từ tám phương, nhiều người giàu có ở trong thành này chưa chắc đã trải qua.
Hạ Linh Xuyên đã lớn lên trong cuộc đời vô lo vô nghĩ.
Nói thế nào nhỉ? Đánh giá về bản thân của Hạ Linh Xuyên chính là tính cách không tốt, tính khí kiêu ngạo.
Thằng cha này thường xuyên tỏ ra ta đây, thích săn bắt chém giết, nếu không hắn không bao giờ gặp nạn lớn trên núi Hồ Lô.
Bây giờ làn da mới đã hồi phục, nhưng chủ nhân mới không có ý định làm theo sở thích của người trước.
Trong vài tháng qua, Hạ Linh Xuyên thường xuyên nhớ đến những gì đã trải qua dưới chân vực, lo lắng liệu kẻ giết hại cả tộc yêu quái báo có đến thành Hắc Thủy hay không. Nhưng thời gian trôi qua từng chút một, cả trong lẫn ngoài thành đều yên bình.
Dưới vẻ ngoài của cuộc sống tốt đẹp, dường như luôn có những dòng chảy ngầm tối tăm. Điều này khiến cho một kẻ bình thường chỉ biết làm công ăn lương tại kiếp trước, khi đang thưởng thức những thứ quá tốt đẹp, trong lòng vẫn không thể yên tâm.
Vở diễn nổi tiếng của Diên quốc là kịch ngắn, nhanh chóng đứng đầu, luôn có những cái mới mẻ, nhắm thẳng vào chủ đề chính. Do đó, các nam chủ tử rất thích thú, xem như nghe chuyện. Hôm nay, Trích Tiên Đài đã chuẩn bị hai vở kịch mới, được diễn bởi các đào hát có tiếng. Tuy nhiên, không ngờ Hạ đại thiếu gia lại ngủ thiếp đi. Phần tiếp theo là một trận đấu võ, Lưu Bảo Bảo sợ rằng sẽ làm phiền giấc mơ đẹp của hắn, thế là yêu cầu dừng lại.
Chờ nửa canh giờ, khán giả dưới sân khấu bắt đầu than phiền, may mắn thay lúc này Hạ Linh Xuyên đã tỉnh lại.
Âm thanh của nhạc cụ dưới tầng trệt vang lên, một giọng nam trong trẻo hát lên: "Nghe nói thần thú Kim Ngưu bảo vệ của nước Tây La, không gì địch lại"
Hạ Linh Xuyên nhăn mày.
Sao vẫn diễn vở kịch này?
Vừa nãy vừa ngủ vừa nghe rồi, giờ lại diễn tiếp thế?
Lưu Bảo Bảo nhìn thấy biểu hiện của hắn, ngay lập tức cười nói: "Xuyên ca, huynh không thích à?"
Hạ Linh Xuyên trả lời nhạt nhòa: "Chán phèo."
Thực ra, đây là buổi biểu diễn đặc biệt mà Lưu Bảo Bảo sắp xếp, hắn mới là người trả tiền, thậm chí cả những vai diễn cũng do hắn chỉ định hai tháng trước. Trích Tiên Đài đã phải bỏ ra khoản lớn chỉ để đưa gánh hát từ trong thành đến thành Hắc Thủy khỉ ho cò gáy này.
Nhưng tất cả các đại nhân trong kịch lâu đều nhắm mắt buồn ngủ, một người trong số họ còn hỏi thêm một câu: "Lần sau đổi một kịch lâu khác đi, đừng gọi là 'Trích Tiên Đài' nữa. Tiên nhân là quả đào à, có thể nói hái (Trích) là hái à?"
Lưu Bảo Bảo cười nói: "Ban đầu nó tên là 'Trích Tinh Đài', sau này chủ nhân mới nghĩ rằng từ 'tiên' sẽ thu hút khách hơn. Đó gọi là cái gì thiếu gì thì gọi là cái đó."
Hạ Linh Xuyên nhắm mắt nhếch môi: “Ở thành Hắc Thủy thiếu tiên nhân à?"
"Không thiếu, không thiếu, thành Hắc Thủy có Hạ đại thiếu gia là đủ rồi!" Lưu Bảo Bảo nhanh chóng nói, "Tiên là cái gì, chỉ là thứ được viết trong mấy cuốn truyện cổ tích. Ai cần?"
Hắn nhanh chóng chuyển đổi chủ đề: "Vậy thì đổi sang vở 'Định Đao Sơn' của Hạ đại nhân nhé?"
"Được." Khi tên phụ thân của mình được đề cập đến, Hạ Linh Xuyên làm sao có thể từ chối được?
Hắn nghiêng lưng, nằm lại trên chiếc giường mềm mại, nhắm mắt lim dim. Người đàn ông trung niên xua đuổi các người hầu xung quanh, hạ giọng hỏi: "Lại mơ thấy ác mộng sao ạ?"
"Không!" Hắn cười khinh bỉ, phủ nhận:"Hào thúc, hãy xem kịch đi."
Hào thúc không tranh cãi, chỉ im lặng đứng ở bên cạnh.
Tài năng của các đào hát thật xuất sắc, dưới sân khấu đồng loạt hò reo. Hạ Linh Xuyên nhìn một lúc, ánh mắt chuyển sang hơi khói nhẹ từ cây hương trên đèn nhang, vô thức nắm chặt vòng cổ Thần Cốt Liên trên ngực mình.
Thay thế cho linh hồn ban đầu hơn một tháng, ngoại trừ những lúc mới tỉnh dậy với cơ thể chảy đầy máu me và nhiều vết thương lớn ra, những ngày ở thành Hắc Thủy thật thoải mái.
Kim Châu nằm ở phía Tây Bắc của Diên quốc, trong khi thành Hắc Thủy chỉ cách biên giới mười dặm, là cổng chốt bảo vệ cho Diên quốc. Dù có vẻ nghe hay, nhưng vị trí địa lý như vậy đã định rõ Kim Châu sẽ không bao giờ nhận được ánh mắt yêu thương từ Vương Chủ, đặc biệt khi nó đã trải qua mấy năm yên bình mà không có cuộc chiến nào.
Nhưng lợi ích nào cũng có cái giá của nó, đất xa vua không ngó ngàng tới.
Hạ gia trên lãnh thổ nhỏ của mình cũng coi là vua một cõi, Hạ Linh Xuyên, là trưởng tử của thái thú, có thể nói là làm mưa làm gió ở thành Hắc Thủy và quận Thiên Tùng.
Chỉ có bốn từ để miêu tả việc ăn mặc của Hạ Linh Xuyên là: Khó ai sánh bằng.
Đồ ăn trên bàn, đồ chơi trong tay, tiền cống nạp hàng ngày, có lẽ không thể nói là tập hợp các báu vật kỳ quái từ tám phương, nhiều người giàu có ở trong thành này chưa chắc đã trải qua.
Hạ Linh Xuyên đã lớn lên trong cuộc đời vô lo vô nghĩ.
Nói thế nào nhỉ? Đánh giá về bản thân của Hạ Linh Xuyên chính là tính cách không tốt, tính khí kiêu ngạo.
Thằng cha này thường xuyên tỏ ra ta đây, thích săn bắt chém giết, nếu không hắn không bao giờ gặp nạn lớn trên núi Hồ Lô.
Bây giờ làn da mới đã hồi phục, nhưng chủ nhân mới không có ý định làm theo sở thích của người trước.
Trong vài tháng qua, Hạ Linh Xuyên thường xuyên nhớ đến những gì đã trải qua dưới chân vực, lo lắng liệu kẻ giết hại cả tộc yêu quái báo có đến thành Hắc Thủy hay không. Nhưng thời gian trôi qua từng chút một, cả trong lẫn ngoài thành đều yên bình.
Dưới vẻ ngoài của cuộc sống tốt đẹp, dường như luôn có những dòng chảy ngầm tối tăm. Điều này khiến cho một kẻ bình thường chỉ biết làm công ăn lương tại kiếp trước, khi đang thưởng thức những thứ quá tốt đẹp, trong lòng vẫn không thể yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.