Chương 102: Không Khớp Với Nhau
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
19/08/2024
"Bức tường ba tầng mà chúng ta nhìn thấy ở thành sa mạc, bức tường trong cùng, cũng có Hắc Giao đồ đằng như này, giống hệt như vậy."
Mao Đào cố gắng nhớ lại, gật đầu: "Đúng vậy, ta cũng nhớ."
“Ngươi không nghĩ có vấn đề gì à?”
Mao Đào càng bối rối hơn: "Có vấn đề gì à? Đại thiếu ngài nói rõ đi, đừng bắt chước Tôn quốc sư."
Hạ Linh Xuyên chậm rãi quay đầu nhìn hắn: “Vở kịch mà đoàn kịch thành Hắc Thủy hát hay nhất, tên là ‘Bàn Long phá quân trận’, ngươi nghe qua chưa?” Không có ai chưa từng nghe qua! “Trong đó có nhắc đến thần thú bảo vệ Tây la quốc."
Mao Đào: “Lại phải nói về hộ quốc thần thú Kim Ngưu được Tây La quốc thả ra, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi…”
Ôi, tại sao hắn lại hát lên vậy?
"Thần thú bảo vệ Tây La quốc, là Kim Ngưu đúng không?" Hạ Linh Xuyên hất cằm về cổng thành phía nam: “Nhưng trên cổng thành là một Hắc Giao! Ngươi xem phía trước phù điêu là bàn thờ, ngoài lư hương ba chân bằng đồng to bự thì còn có hình phượng hoàng ngậm vòng. Dù là sơn trạch cũng không được thờ phụng kiểu này, thành Bàn Long coi nó như thần thú bảo vệ quốc gia, hoặc là thần thú bảo hộ thành trì nên vô cùng cung phụng!”
"Nhưng thành hoang bên ngoài cũng cung phụng Hắc Giao. Cái này..." Một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu Mao Đào, đôi mắt hắn đột nhiên mở to: “Kỳ lạ! Đây là thành Bàn Long trong thời bình, dù có thờ phụng thần thú hộ quốc thì cũng là Kim Ngưu mới đúng!”
"Đối với việc cung phụng thần thú, mỗi nước đều có quy định riêng, thành trì ở biên thùy cũng không thể vi phạm. Nếu không sẽ coi như phạm luật, bị phát hiện sẽ gặp rắc rối lớn." Hạ Linh Xuyên nói: “Thành Bàn Long cũng phải cung phụng Kim Ngưu như cả nước, có lẽ sau này chinh chiến nhiều năm, bị cô lập và bất lực nên ngày càng thất vọng về cố đô, hơn nữa còn chuyển sang cúng bái thần Di Thiên, nên đã đổi phù điêu thành hình Hắc Giao.”
“Theo lý thì thành Bàn Long trong ảo cảnh không nên có khuyết điểm này. Nhưng hồ Đại Phóng là bảo vật của thần Di Thiên, bất cứ thứ gì mà chủ nhân không đồng ý đều không được xuất hiện ở đây. Vì vậy, sơ hở đã được giữ lại.” Hạ Linh Xuyên lắc đầu: "Nhưng nó lớn như vậy, lại được để ở đó một cách công khai, cho dù người sống đi vào nhìn thấy, cũng sẽ không nghĩ nhiều."
Nói đi cũng phải nói lại, Tây La quốc đã suy vong cách đây hơn trăm năm trước. Ngày nay người ta chỉ có thể biết đến nó thông qua tư liệu, đối với nó cũng không nhạy bằng đối với quốc gia của mình.
Mao Đào thất thanh nói: "Khó trách trong thư Đào Bác nói, nơi này có gì đó không khớp với hiện thực! Đại thiếu có mắt tinh tường, chúng ta lập tức báo cáo với quốc sư đi!"
Hắn mở cửa sổ định nhảy xuống, kết quả cổ bị siết chặt, bị Hạ Linh Xuyên túm lấy cổ áo: “Vội làm gì?”
"Không, không báo cáo sao?" Mao Đào có chút không hiểu.
Hạ Linh Xuyên chế nhạo: “Trước đó Tôn quốc sư muốn chúng ta phải quay lại cổng thành phía nam sau khi xong việc, vừa dặn dò vừa đe dọa, còn quy định trong vòng hai canh giờ, ngươi không cảm thấy vừa mừng lại vừa lo? Họ chỉ coi ngươi như con bò con ngựa để sai mà thôi, từ khi nào lại quan tâm ngươi như vậy?”
Mao Đào lập tức nhớ tới Tôn quốc sư đã rất nhấn mạnh hai chữ ‘Nhớ lấy’.
“Nhưng nhỡ như…”
“Nhỡ như cái gì?” Đột nhiên quan tâm, thường đi kèm với mục đích khó nói: “Nếu nhỡ như có chuyện gì xảy ra, nơi này và cổng thành phía nam có gì khác nhau? Nếu thật sự cần nương nhờ bọn họ, thì cứ chạy tới là được.”
Hắn cũng nói một cách nghiêm túc: "Ngươi nghĩ xem hai người bọn họ, thật sự sẽ quan tâm đến sống chết của chúng ta ư? Một khi đã như vậy? Tại sao chúng ta phải quan tâm đến họ?"
Mao Đào suy nghĩ một chút, gật đầu: "Ngài nói không sai, nghe ngài!"
Hạ Việt giận dữ múa bút thành văn trong quan thự.
Thời tiết ở quận Thiên Tùng tốt hơn sa mạc Bàn Long rất nhiều, nhưng cuối tháng tám trời vẫn nóng muốn bệnh, mọi người đều đang chờ giông bão để hạ nhiệt thành Hắc Thủy.
Hôm nay đặc biệt nhàm chán, cậu vừa sửa văn kiện,vừa lau mồ hôi trên trán.
Sai dịch phía sau thấy vậy, liền tìm một chiếc quạt lá lớn đến: “Nhị thiếu gia, ta tới đây.”
Quạt được hai cái, tin tức từ bên ngoài truyền vào:
Sa mạc Bàn Long phát uy, Cuồng Sa Quý đến trước thời hạn.
Lạch cạch, cây bút trong tay Hạ Việt rơi xuống bàn, làm vấy bẩn mấy tờ văn kiện.
Cuồng Sa Quý bắt đầu rồi, mà phụ thân và đại ca vẫn chưa về.
Thật sự là tin xấu.
Sai dịch nhỏ giọng gọi cậu ta mấy lần, cuối cùng Hạ Việt cũng tỉnh táo lại, nghiêm túc nói: “Cơ quan an ninh phái thêm nhân lực đến, mấy ngày nay trong thành không yên bình.”
Mỗi khi Cuồng Sa Quý đến gần, đều dẫn đến thiệt hại về người và tài sản. Người bị thương, gia đình nạn nhân và lữ đoàn thương nhân thẳng tay tranh chấp với nhau.
Mao Đào cố gắng nhớ lại, gật đầu: "Đúng vậy, ta cũng nhớ."
“Ngươi không nghĩ có vấn đề gì à?”
Mao Đào càng bối rối hơn: "Có vấn đề gì à? Đại thiếu ngài nói rõ đi, đừng bắt chước Tôn quốc sư."
Hạ Linh Xuyên chậm rãi quay đầu nhìn hắn: “Vở kịch mà đoàn kịch thành Hắc Thủy hát hay nhất, tên là ‘Bàn Long phá quân trận’, ngươi nghe qua chưa?” Không có ai chưa từng nghe qua! “Trong đó có nhắc đến thần thú bảo vệ Tây la quốc."
Mao Đào: “Lại phải nói về hộ quốc thần thú Kim Ngưu được Tây La quốc thả ra, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi…”
Ôi, tại sao hắn lại hát lên vậy?
"Thần thú bảo vệ Tây La quốc, là Kim Ngưu đúng không?" Hạ Linh Xuyên hất cằm về cổng thành phía nam: “Nhưng trên cổng thành là một Hắc Giao! Ngươi xem phía trước phù điêu là bàn thờ, ngoài lư hương ba chân bằng đồng to bự thì còn có hình phượng hoàng ngậm vòng. Dù là sơn trạch cũng không được thờ phụng kiểu này, thành Bàn Long coi nó như thần thú bảo vệ quốc gia, hoặc là thần thú bảo hộ thành trì nên vô cùng cung phụng!”
"Nhưng thành hoang bên ngoài cũng cung phụng Hắc Giao. Cái này..." Một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu Mao Đào, đôi mắt hắn đột nhiên mở to: “Kỳ lạ! Đây là thành Bàn Long trong thời bình, dù có thờ phụng thần thú hộ quốc thì cũng là Kim Ngưu mới đúng!”
"Đối với việc cung phụng thần thú, mỗi nước đều có quy định riêng, thành trì ở biên thùy cũng không thể vi phạm. Nếu không sẽ coi như phạm luật, bị phát hiện sẽ gặp rắc rối lớn." Hạ Linh Xuyên nói: “Thành Bàn Long cũng phải cung phụng Kim Ngưu như cả nước, có lẽ sau này chinh chiến nhiều năm, bị cô lập và bất lực nên ngày càng thất vọng về cố đô, hơn nữa còn chuyển sang cúng bái thần Di Thiên, nên đã đổi phù điêu thành hình Hắc Giao.”
“Theo lý thì thành Bàn Long trong ảo cảnh không nên có khuyết điểm này. Nhưng hồ Đại Phóng là bảo vật của thần Di Thiên, bất cứ thứ gì mà chủ nhân không đồng ý đều không được xuất hiện ở đây. Vì vậy, sơ hở đã được giữ lại.” Hạ Linh Xuyên lắc đầu: "Nhưng nó lớn như vậy, lại được để ở đó một cách công khai, cho dù người sống đi vào nhìn thấy, cũng sẽ không nghĩ nhiều."
Nói đi cũng phải nói lại, Tây La quốc đã suy vong cách đây hơn trăm năm trước. Ngày nay người ta chỉ có thể biết đến nó thông qua tư liệu, đối với nó cũng không nhạy bằng đối với quốc gia của mình.
Mao Đào thất thanh nói: "Khó trách trong thư Đào Bác nói, nơi này có gì đó không khớp với hiện thực! Đại thiếu có mắt tinh tường, chúng ta lập tức báo cáo với quốc sư đi!"
Hắn mở cửa sổ định nhảy xuống, kết quả cổ bị siết chặt, bị Hạ Linh Xuyên túm lấy cổ áo: “Vội làm gì?”
"Không, không báo cáo sao?" Mao Đào có chút không hiểu.
Hạ Linh Xuyên chế nhạo: “Trước đó Tôn quốc sư muốn chúng ta phải quay lại cổng thành phía nam sau khi xong việc, vừa dặn dò vừa đe dọa, còn quy định trong vòng hai canh giờ, ngươi không cảm thấy vừa mừng lại vừa lo? Họ chỉ coi ngươi như con bò con ngựa để sai mà thôi, từ khi nào lại quan tâm ngươi như vậy?”
Mao Đào lập tức nhớ tới Tôn quốc sư đã rất nhấn mạnh hai chữ ‘Nhớ lấy’.
“Nhưng nhỡ như…”
“Nhỡ như cái gì?” Đột nhiên quan tâm, thường đi kèm với mục đích khó nói: “Nếu nhỡ như có chuyện gì xảy ra, nơi này và cổng thành phía nam có gì khác nhau? Nếu thật sự cần nương nhờ bọn họ, thì cứ chạy tới là được.”
Hắn cũng nói một cách nghiêm túc: "Ngươi nghĩ xem hai người bọn họ, thật sự sẽ quan tâm đến sống chết của chúng ta ư? Một khi đã như vậy? Tại sao chúng ta phải quan tâm đến họ?"
Mao Đào suy nghĩ một chút, gật đầu: "Ngài nói không sai, nghe ngài!"
Hạ Việt giận dữ múa bút thành văn trong quan thự.
Thời tiết ở quận Thiên Tùng tốt hơn sa mạc Bàn Long rất nhiều, nhưng cuối tháng tám trời vẫn nóng muốn bệnh, mọi người đều đang chờ giông bão để hạ nhiệt thành Hắc Thủy.
Hôm nay đặc biệt nhàm chán, cậu vừa sửa văn kiện,vừa lau mồ hôi trên trán.
Sai dịch phía sau thấy vậy, liền tìm một chiếc quạt lá lớn đến: “Nhị thiếu gia, ta tới đây.”
Quạt được hai cái, tin tức từ bên ngoài truyền vào:
Sa mạc Bàn Long phát uy, Cuồng Sa Quý đến trước thời hạn.
Lạch cạch, cây bút trong tay Hạ Việt rơi xuống bàn, làm vấy bẩn mấy tờ văn kiện.
Cuồng Sa Quý bắt đầu rồi, mà phụ thân và đại ca vẫn chưa về.
Thật sự là tin xấu.
Sai dịch nhỏ giọng gọi cậu ta mấy lần, cuối cùng Hạ Việt cũng tỉnh táo lại, nghiêm túc nói: “Cơ quan an ninh phái thêm nhân lực đến, mấy ngày nay trong thành không yên bình.”
Mỗi khi Cuồng Sa Quý đến gần, đều dẫn đến thiệt hại về người và tài sản. Người bị thương, gia đình nạn nhân và lữ đoàn thương nhân thẳng tay tranh chấp với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.