Chương 40: Lễ Xuất Quân (2)
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
13/08/2024
Tôn Quốc sư lần này cũng đặc biệt mang đến một lệnh ân xá từ triều đình.
Bất cứ ai theo họ tìm kiếm ở sa mạc Bàn Long, sau khi hoàn thành việc này thì sẽ được khôi phục tự do, bất luận trước đây họ gây ra tội lớn đến đâu, cũng sẽ được xá tội.
Và sẽ được trọng thưởng.
Có trọng thưởng thì mới có kẻ can đảm đi làm. Trên đời này có nhiều thứ còn tệ hơn cả cái chết, chẳng hạn như nghèo đói.
Số tiền thưởng mà triều đình đưa ra đủ để những người đàn ông nghèo này cáo từ cô nương ngũ (*), cưới một thê tử đàng hoàng, có tam thê tứ thiếp, sinh ra năm hoặc sáu cậu quý tử mập mạp, mua bảy hoặc tám mẫu ruộng đất, một gia đình có thể sống quãng đời còn lại thoải mái mà không phải làm gì cả.
(*) cô nương ngũ: hoặc cô nương ngũ chỉ, ám chỉ ‘bàn tay năm ngón’, hoặc chính xác hơn là việc ‘thẩm du’.
Nói một cách đơn giản, không chết bất đắc kỳ tử thì sẽ trở nên giàu có.
Hơn nữa, ở khu vực biên giới đã có rất nhiều kẻ liều lĩnh, số lượng hưởng ứng lệnh triệu tập nhiều hơn hàng chục người so với dự đoán của Hạ Thuần Hoa.
Về phần thống lĩnh đội quân này Phó úy Tằng Phi Hùng, cha hắn đã điên loạn gần hai mươi năm, hiện tại đã kiệt sức, số thuốc ông ta uống mỗi tháng nhiều hơn lương bổng, hiện tại hắn đã phải đi vay nợ rồi. Hạ Thuần Hoa hứa rằng, nếu hắn sẵn lòng dẫn một đội quân đi đến sa mạc Bàn Long, thì mọi khoản nợ sẽ được xóa sạch, cha Tằng có thể sống yên bình, có thuốc để uống, có người chăm sóc, cuối cùng là có người mặc áo tang tiễn ông ta đi.
Trong thời đại chiến tranh loạn lạc này, việc có được một cái chết tử tế còn khó gấp mấy lần so với việc trở nên giàu có.
Vì vậy, Tằng Phi Hùng đã đến.
Bây giờ đã là canh năm, trời vẫn còn tối, đội quân đã chuẩn bị sẵn sàng ở cửa bắc thành Hắc Thủy, chờ quốc sư làm lễ.
Bàn thờ đã được bày sẵn ở đây, Tôn Phu Bình đã tắm rửa trước và khoác hoàng bào lên vũ đài.
Chỉ có Cửu Ngũ chí tôn và Quốc sư mới có thể mặc quần áo màu này, còn những người khác nếu mặc thì sẽ bị chém đầu.
Hạ Linh Xuyên rất hứng thú, bởi vì làm phép thờ thần ở thế giới này không đơn giản chỉ có kiếm gỗ đào, nước giấy bùa rồi hô “cấp cấp như luật lệnh”.
Tôn Phu Bình lấy cây gậy dài gõ nhẹ xuống đất, con quái vật trên đầu cây gậy ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng.
Con quái vật này có cái mũi rộng, cái miệng to, mắt và hàm lồi ra, gầm lên như một con bò đực, làm chấn động khắp nơi.
Người đi đường tò mò tụ tập lại xem.
Con quái vật gầm lên ba lần, lần sau to hơn lần trước, tiếng gầm cuối cùng như sấm sét bị bóp nghẹt, khiến màng nhĩ của mọi người ù đi.
Như thể đáp lại tiếng gầm của quái vật, đám mây trên bầu trời nhanh chóng dày đặc và tối sầm lại, cuối cùng vài tiếng sấm nổ ở phần sâu nhất của đám mây và những tiếng ầm ầm vang lên.
Đây gọi là sự giao hòa giữa trời và con người.
Sau hơn mười nhịp, trời thực sự bắt đầu mưa.
Mây chỉ ở trên đầu quân nên mưa chỉ rơi trên đầu quân, người xem khô ráo, không ướt.
Khả năng điều khiển chính xác như vậy thật đáng kinh ngạc.
“Con quái vật trên đầu trượng chính là Nhai Tý, nó có khả năng gọi gió gọi mưa, nhưng lại thiếu hai cái sừng.” Đứng cạnh huynh trưởng, Hạ Việt lẩm bẩm: “Tại sao Tôn quốc sư không dùng khí vận để cầu mưa, như vậy không tốn nhiều công sức?”
Giọng nói của cậu ấy rất thấp, nhưng Niên Tùng Ngọc vẫn nghe thấy: “Không thể dùng được, nếu không trong giao tế sẽ gặp rắc rối.”
“Đây không phải là giao tế sao?” Hạ Linh Xuyên đứng giữa hắn và nhị đệ, dùng chính mình làm vật cản ngăn cách hai người: “Quốc sư đang làm gì vậy?”
“Cầu phúc.” Niên Tùng Ngọc tức giận nói: “Ngươi không có chút kiến thức nào sao?”
Mưa rơi trên người, Hạ Linh Xuyên cảm thấy sảng khoái, giống như cơ thể đã được gột rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, mọi bụi bẩn đều biến mất, cơ bắp đều tràn đầy sức mạnh.
Những người lính cũng hét lên vui mừng.
Thành Hắc Thủy bị gió và cát tàn phá, nhiều người dân bị thương ở khí quản, tim và phổi, sau cơn mưa như thế này, họ đã khỏe hơn sáu mươi bảy mươi phần trăm,hơi thở cũng trở nên thông thuận trở lại, gân cốt hao tổn, cũng đều được gột rửa sạch sẽ sau cơn mưa tâm linh, sự nặng nề cũng tan biến.
Đôi mắt của mọi người nhìn Tôn Phu Bình đều tràn đầy kinh ngạc.
Quốc sư cách người thường quá xa, như đang lơ lửng trên mây, trực giác không thể cảm nhận được. Mãi đến khi ông ta ra tay, binh lính và dân thường mới quỳ xuống tại chỗ, như đang tôn thờ thần thánh.
Tận dụng cơ hội này, Tôn Phu Bình đã lớn tiếng đưa ra vài tuyên cáo, điều này trực tiếp thúc đẩy đà phát triển của toàn đội ngũ.
Đây chính là hiệu quả mà ông ta mong muốn.
Bất cứ ai theo họ tìm kiếm ở sa mạc Bàn Long, sau khi hoàn thành việc này thì sẽ được khôi phục tự do, bất luận trước đây họ gây ra tội lớn đến đâu, cũng sẽ được xá tội.
Và sẽ được trọng thưởng.
Có trọng thưởng thì mới có kẻ can đảm đi làm. Trên đời này có nhiều thứ còn tệ hơn cả cái chết, chẳng hạn như nghèo đói.
Số tiền thưởng mà triều đình đưa ra đủ để những người đàn ông nghèo này cáo từ cô nương ngũ (*), cưới một thê tử đàng hoàng, có tam thê tứ thiếp, sinh ra năm hoặc sáu cậu quý tử mập mạp, mua bảy hoặc tám mẫu ruộng đất, một gia đình có thể sống quãng đời còn lại thoải mái mà không phải làm gì cả.
(*) cô nương ngũ: hoặc cô nương ngũ chỉ, ám chỉ ‘bàn tay năm ngón’, hoặc chính xác hơn là việc ‘thẩm du’.
Nói một cách đơn giản, không chết bất đắc kỳ tử thì sẽ trở nên giàu có.
Hơn nữa, ở khu vực biên giới đã có rất nhiều kẻ liều lĩnh, số lượng hưởng ứng lệnh triệu tập nhiều hơn hàng chục người so với dự đoán của Hạ Thuần Hoa.
Về phần thống lĩnh đội quân này Phó úy Tằng Phi Hùng, cha hắn đã điên loạn gần hai mươi năm, hiện tại đã kiệt sức, số thuốc ông ta uống mỗi tháng nhiều hơn lương bổng, hiện tại hắn đã phải đi vay nợ rồi. Hạ Thuần Hoa hứa rằng, nếu hắn sẵn lòng dẫn một đội quân đi đến sa mạc Bàn Long, thì mọi khoản nợ sẽ được xóa sạch, cha Tằng có thể sống yên bình, có thuốc để uống, có người chăm sóc, cuối cùng là có người mặc áo tang tiễn ông ta đi.
Trong thời đại chiến tranh loạn lạc này, việc có được một cái chết tử tế còn khó gấp mấy lần so với việc trở nên giàu có.
Vì vậy, Tằng Phi Hùng đã đến.
Bây giờ đã là canh năm, trời vẫn còn tối, đội quân đã chuẩn bị sẵn sàng ở cửa bắc thành Hắc Thủy, chờ quốc sư làm lễ.
Bàn thờ đã được bày sẵn ở đây, Tôn Phu Bình đã tắm rửa trước và khoác hoàng bào lên vũ đài.
Chỉ có Cửu Ngũ chí tôn và Quốc sư mới có thể mặc quần áo màu này, còn những người khác nếu mặc thì sẽ bị chém đầu.
Hạ Linh Xuyên rất hứng thú, bởi vì làm phép thờ thần ở thế giới này không đơn giản chỉ có kiếm gỗ đào, nước giấy bùa rồi hô “cấp cấp như luật lệnh”.
Tôn Phu Bình lấy cây gậy dài gõ nhẹ xuống đất, con quái vật trên đầu cây gậy ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng.
Con quái vật này có cái mũi rộng, cái miệng to, mắt và hàm lồi ra, gầm lên như một con bò đực, làm chấn động khắp nơi.
Người đi đường tò mò tụ tập lại xem.
Con quái vật gầm lên ba lần, lần sau to hơn lần trước, tiếng gầm cuối cùng như sấm sét bị bóp nghẹt, khiến màng nhĩ của mọi người ù đi.
Như thể đáp lại tiếng gầm của quái vật, đám mây trên bầu trời nhanh chóng dày đặc và tối sầm lại, cuối cùng vài tiếng sấm nổ ở phần sâu nhất của đám mây và những tiếng ầm ầm vang lên.
Đây gọi là sự giao hòa giữa trời và con người.
Sau hơn mười nhịp, trời thực sự bắt đầu mưa.
Mây chỉ ở trên đầu quân nên mưa chỉ rơi trên đầu quân, người xem khô ráo, không ướt.
Khả năng điều khiển chính xác như vậy thật đáng kinh ngạc.
“Con quái vật trên đầu trượng chính là Nhai Tý, nó có khả năng gọi gió gọi mưa, nhưng lại thiếu hai cái sừng.” Đứng cạnh huynh trưởng, Hạ Việt lẩm bẩm: “Tại sao Tôn quốc sư không dùng khí vận để cầu mưa, như vậy không tốn nhiều công sức?”
Giọng nói của cậu ấy rất thấp, nhưng Niên Tùng Ngọc vẫn nghe thấy: “Không thể dùng được, nếu không trong giao tế sẽ gặp rắc rối.”
“Đây không phải là giao tế sao?” Hạ Linh Xuyên đứng giữa hắn và nhị đệ, dùng chính mình làm vật cản ngăn cách hai người: “Quốc sư đang làm gì vậy?”
“Cầu phúc.” Niên Tùng Ngọc tức giận nói: “Ngươi không có chút kiến thức nào sao?”
Mưa rơi trên người, Hạ Linh Xuyên cảm thấy sảng khoái, giống như cơ thể đã được gột rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, mọi bụi bẩn đều biến mất, cơ bắp đều tràn đầy sức mạnh.
Những người lính cũng hét lên vui mừng.
Thành Hắc Thủy bị gió và cát tàn phá, nhiều người dân bị thương ở khí quản, tim và phổi, sau cơn mưa như thế này, họ đã khỏe hơn sáu mươi bảy mươi phần trăm,hơi thở cũng trở nên thông thuận trở lại, gân cốt hao tổn, cũng đều được gột rửa sạch sẽ sau cơn mưa tâm linh, sự nặng nề cũng tan biến.
Đôi mắt của mọi người nhìn Tôn Phu Bình đều tràn đầy kinh ngạc.
Quốc sư cách người thường quá xa, như đang lơ lửng trên mây, trực giác không thể cảm nhận được. Mãi đến khi ông ta ra tay, binh lính và dân thường mới quỳ xuống tại chỗ, như đang tôn thờ thần thánh.
Tận dụng cơ hội này, Tôn Phu Bình đã lớn tiếng đưa ra vài tuyên cáo, điều này trực tiếp thúc đẩy đà phát triển của toàn đội ngũ.
Đây chính là hiệu quả mà ông ta mong muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.