Chương 154: Lòng Người Muôn Màu Muôn Vẻ
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
27/08/2024
Cứ như vậy đi thêm một khắc đồng hồ nữa, kỵ binh từ phía sau đến lớn tiếng hô to: "Mau lên, mau lên, quân địch đuổi tới đây rồi!"
Tiếng sấm sét trên bầu trời cũng không có uy lực kinh người như câu nói này, đoàn người dài lập tức phát ra tiếng la hét thảm thiết, tốc độ tiến lên quả nhiên cũng tăng lên trông thấy.
Lúc này ai tụt lại phía sau chỉ còn đường chết!
Đi đường vào ban đêm mưa gió không dễ dàng, Hạ Linh Xuyên nhìn thấy nhiều người chạy loạng choạng, ngã xuống đất rồi khó khăn bò dậy.
Nhiều người già yếu ngã xuống đất rồi bị người khác giẫm lên vài cái, không bao giờ đứng dậy nữa.
Hạ Linh Xuyên nhắm mắt lại.
Mặc dù biết rằng lịch sử đã qua đi, tất cả những điều này đều là ảo ảnh, nhưng hắn đã đến đây và nhìn thấy nó, trong lòng giống như có một tảng đá lớn đè nặng, vô cùng khó chịu.
Mạng sống của những người trên đồng bằng này khác gì cỏ dưới chân, gà trong lồng?
Mặc cho người ta tàn sát, coi thường, khinh bỉ.
Ngay lúc này, tốc độ của đoàn người đột nhiên chậm lại, phía trước xảy ra hỗn loạn.
Người sau chen lấn người trước, bị chặn lại.
Tai Hạ Linh Xuyên thính , có thể nghe thấy tiếng chửi bới ở phía trước.
Đám đông là như vậy, càng vội, càng loạn, càng dễ xảy ra sai sót.
Đứng đây chỉ có thể nhìn thấy gáy của hàng người phía trước, Hạ Linh Xuyên đặt bao xuống đất, nhanh chóng trèo lên cây Hồ Dương khô bên cạnh.
Thời tiết khắc nghiệt, đứng cao dễ bị sét đánh, nhưng hắn chấp nhận rủi ro này.
May mắn thay, hai tia sét đánh xuống xa xa, tiện thể chiếu sáng cho hắn. Nhờ ánh sáng, hắn nhìn thấy hàng chục chiếc xe ngựa chen chúc bên bờ sông phía trước.
Trên xe ngựa đều chất đầy những chiếc rương lớn, hiển nhiên trong số những người chạy nạn cũng có những gia đình giàu có.
Những chiếc xe đã đi qua thì không cần nhắc đến. Có bảy tám chiếc xe ngựa căn bản không thể lên dốc, có lẽ do đồ đạc trong rương quá nặng, hoặc cũng có thể do mặt đất quá lầy lội nên mặc cho người đánh xe giơ roi quất như thế nào, ngựa vẫn hí vang,còn xe ngựa vẫn sa lầy không nhúc nhích.
Phía sau còn có hai mươi ba mươi chiếc xe ngựa xếp hàng chờ đợi.
Lúc này đoàn người đã đi đến bên bờ sông, một bên là vách núi, một bên là nước sông. Con đường ở giữa không rộng, nhiều nhất chỉ có thể cho ba chiếc xe ngựa đi song song.
Và đây vẫn là một con dốc đứng.
Tất cả những người đến sau đều bị chặn đường.
Những người tay không như Hạ Linh Xuyên vẫn có thể trèo qua xe ngựa; nhưng ai đi lánh nạn mà không mang theo đồ đạc? Những người dắt bò kéo xe, mang theo toàn bộ gia tài lại không thể thoát thân được.
Bị quân truy đuổi ở phía sau, dân chạy nạn gấp gáp, không khách sáo với họ, xông lên kéo xe ngựa.
Nào ngờ bên trong đoàn xe có tiếng la hét, hai mươi tên tiêu sư xông ra, một tay cầm vũ khí sáng loáng, một tay đẩy người chạy nạn: "Lui lại, lui lại, không muốn sống nữa sao?"
Hai bên bắt đầu chửi bới.
Tất nhiên với tình hình hiện tại, chửi bới không giải quyết được vấn đề, chỉ đổ thêm dầu vào lửa.
Vì vậy, vài chục giây sau, những người chạy nạn ở đây ra tay trước, có người nhặt bùn trên mặt đất ném vào tiêu sư (*). Tiêu sư lập tức phản công, ở đó ngay lập tức đánh nhau hỗn loạn.
(*)Tiêu sư: hộ vệ,người bảo vệ
Hạ Linh Xuyên đếm thử, trong vòng nửa chén trà, ít nhất đã có hơn mười người bị thương.
Nhưng không một chiếc xe ngựa nào bị di chuyển. Phải nói rằng, những tiêu sư này rất có trách nhiệm.
Rất nhanh, tình hình hỗn loạn ở đây đã thu hút sự chú ý của quân Đại Phong. Người quen cũ của Hạ Linh Xuyên lại đến, lần này phía sau hắn còn có hơn mười thuộc hạ đi theo.
Tình hình hiện trường nhìn qua là rõ, hắn cũng không nghe hai bên nói nhảm để tránh lãng phí thời gian: "Những chiếc xe ngựa này của ai, đứng ra đây!"
Trong đoàn xe chạy ra một tên béo mặc gấm: "Vị quân gia này, quý tính là?"
"Tiêu."
"Tiêu gia, ta là quản sự của Quận thủ Tôn, Tôn đại nhân! Đây đều là đồ đạc của Tôn phủ, xin ngài giúp chúng ta đẩy lên ..."
Thống lĩnh vẫy tay: "Nhanh chóng dọn đi, nhường đường cho mọi người!"
Tên béo vội vàng nói: "Quân gia, đây là những vật tư quý giá, có cả quân nhu mà Quận thủ đại nhân vận chuyển đến thành Bàn Long, đây đều là hai bên đã thỏa thuận trước! Ví dụ như quân phục, vũ khí mà quý quân dùng được…"
Lúc này, hoang nguyên Bàn Long đã rơi vào tình trạng chiến sự kéo dài, quân nhu, lương thực chính là mạng sống của thành trì. Thống lĩnh nghe vậy cũng rất coi trọng, trực tiếp nói: "Mở rương kiểm tra!"
Đoàn buôn nghe lệnh mở rương, nhưng có nhanh có chậm, rương mở trước quả nhiên sáng rực toàn là vũ khí, áo giáp, thuốc men… vật tư quân dụng.
Tên béo lớn tiếng nói: "Quân gia, ta không lừa ngài chứ?"
Thống lĩnh vung tay, toàn bộ kỵ binh tiến lên, mở hết những chiếc còn lại.
Tiếng sấm sét trên bầu trời cũng không có uy lực kinh người như câu nói này, đoàn người dài lập tức phát ra tiếng la hét thảm thiết, tốc độ tiến lên quả nhiên cũng tăng lên trông thấy.
Lúc này ai tụt lại phía sau chỉ còn đường chết!
Đi đường vào ban đêm mưa gió không dễ dàng, Hạ Linh Xuyên nhìn thấy nhiều người chạy loạng choạng, ngã xuống đất rồi khó khăn bò dậy.
Nhiều người già yếu ngã xuống đất rồi bị người khác giẫm lên vài cái, không bao giờ đứng dậy nữa.
Hạ Linh Xuyên nhắm mắt lại.
Mặc dù biết rằng lịch sử đã qua đi, tất cả những điều này đều là ảo ảnh, nhưng hắn đã đến đây và nhìn thấy nó, trong lòng giống như có một tảng đá lớn đè nặng, vô cùng khó chịu.
Mạng sống của những người trên đồng bằng này khác gì cỏ dưới chân, gà trong lồng?
Mặc cho người ta tàn sát, coi thường, khinh bỉ.
Ngay lúc này, tốc độ của đoàn người đột nhiên chậm lại, phía trước xảy ra hỗn loạn.
Người sau chen lấn người trước, bị chặn lại.
Tai Hạ Linh Xuyên thính , có thể nghe thấy tiếng chửi bới ở phía trước.
Đám đông là như vậy, càng vội, càng loạn, càng dễ xảy ra sai sót.
Đứng đây chỉ có thể nhìn thấy gáy của hàng người phía trước, Hạ Linh Xuyên đặt bao xuống đất, nhanh chóng trèo lên cây Hồ Dương khô bên cạnh.
Thời tiết khắc nghiệt, đứng cao dễ bị sét đánh, nhưng hắn chấp nhận rủi ro này.
May mắn thay, hai tia sét đánh xuống xa xa, tiện thể chiếu sáng cho hắn. Nhờ ánh sáng, hắn nhìn thấy hàng chục chiếc xe ngựa chen chúc bên bờ sông phía trước.
Trên xe ngựa đều chất đầy những chiếc rương lớn, hiển nhiên trong số những người chạy nạn cũng có những gia đình giàu có.
Những chiếc xe đã đi qua thì không cần nhắc đến. Có bảy tám chiếc xe ngựa căn bản không thể lên dốc, có lẽ do đồ đạc trong rương quá nặng, hoặc cũng có thể do mặt đất quá lầy lội nên mặc cho người đánh xe giơ roi quất như thế nào, ngựa vẫn hí vang,còn xe ngựa vẫn sa lầy không nhúc nhích.
Phía sau còn có hai mươi ba mươi chiếc xe ngựa xếp hàng chờ đợi.
Lúc này đoàn người đã đi đến bên bờ sông, một bên là vách núi, một bên là nước sông. Con đường ở giữa không rộng, nhiều nhất chỉ có thể cho ba chiếc xe ngựa đi song song.
Và đây vẫn là một con dốc đứng.
Tất cả những người đến sau đều bị chặn đường.
Những người tay không như Hạ Linh Xuyên vẫn có thể trèo qua xe ngựa; nhưng ai đi lánh nạn mà không mang theo đồ đạc? Những người dắt bò kéo xe, mang theo toàn bộ gia tài lại không thể thoát thân được.
Bị quân truy đuổi ở phía sau, dân chạy nạn gấp gáp, không khách sáo với họ, xông lên kéo xe ngựa.
Nào ngờ bên trong đoàn xe có tiếng la hét, hai mươi tên tiêu sư xông ra, một tay cầm vũ khí sáng loáng, một tay đẩy người chạy nạn: "Lui lại, lui lại, không muốn sống nữa sao?"
Hai bên bắt đầu chửi bới.
Tất nhiên với tình hình hiện tại, chửi bới không giải quyết được vấn đề, chỉ đổ thêm dầu vào lửa.
Vì vậy, vài chục giây sau, những người chạy nạn ở đây ra tay trước, có người nhặt bùn trên mặt đất ném vào tiêu sư (*). Tiêu sư lập tức phản công, ở đó ngay lập tức đánh nhau hỗn loạn.
(*)Tiêu sư: hộ vệ,người bảo vệ
Hạ Linh Xuyên đếm thử, trong vòng nửa chén trà, ít nhất đã có hơn mười người bị thương.
Nhưng không một chiếc xe ngựa nào bị di chuyển. Phải nói rằng, những tiêu sư này rất có trách nhiệm.
Rất nhanh, tình hình hỗn loạn ở đây đã thu hút sự chú ý của quân Đại Phong. Người quen cũ của Hạ Linh Xuyên lại đến, lần này phía sau hắn còn có hơn mười thuộc hạ đi theo.
Tình hình hiện trường nhìn qua là rõ, hắn cũng không nghe hai bên nói nhảm để tránh lãng phí thời gian: "Những chiếc xe ngựa này của ai, đứng ra đây!"
Trong đoàn xe chạy ra một tên béo mặc gấm: "Vị quân gia này, quý tính là?"
"Tiêu."
"Tiêu gia, ta là quản sự của Quận thủ Tôn, Tôn đại nhân! Đây đều là đồ đạc của Tôn phủ, xin ngài giúp chúng ta đẩy lên ..."
Thống lĩnh vẫy tay: "Nhanh chóng dọn đi, nhường đường cho mọi người!"
Tên béo vội vàng nói: "Quân gia, đây là những vật tư quý giá, có cả quân nhu mà Quận thủ đại nhân vận chuyển đến thành Bàn Long, đây đều là hai bên đã thỏa thuận trước! Ví dụ như quân phục, vũ khí mà quý quân dùng được…"
Lúc này, hoang nguyên Bàn Long đã rơi vào tình trạng chiến sự kéo dài, quân nhu, lương thực chính là mạng sống của thành trì. Thống lĩnh nghe vậy cũng rất coi trọng, trực tiếp nói: "Mở rương kiểm tra!"
Đoàn buôn nghe lệnh mở rương, nhưng có nhanh có chậm, rương mở trước quả nhiên sáng rực toàn là vũ khí, áo giáp, thuốc men… vật tư quân dụng.
Tên béo lớn tiếng nói: "Quân gia, ta không lừa ngài chứ?"
Thống lĩnh vung tay, toàn bộ kỵ binh tiến lên, mở hết những chiếc còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.