Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất

Chương 72: Manh Mối - Nước (2)

Phong Hành Thuỷ Vân Gian

16/08/2024

Hạ Linh Xuyên nhún vai, nếu Tam Thi Trùng có thể bị tra tấn để cung cấp thông tin như những sinh vật bình thường, thì tình báo về hồ Đại Phóng và thành Bàn Long đã sớm được quân của Bạt Lăng Tiên Do và lực lượng liên minh điều tra rõ ràng, thần linh đứng sau thành Bàn Long sẽ không để tồn tại lỗ hổng như vậy.

"Mặc dù Chúc Tuyên không nói, nhưng theo ta thấy, điều kiện kích hoạt Cuồng Sa Quý hẳn là không khó. Đội quân cuối cùng mà hắn cử đi, cũng mang theo thái độ kiểm chứng..." Tôn Phu Bình trầm ngâm: "Mỗi lần trước khi Cuồng Sa Quý đến, sa mạc có phải đều có mưa giông không?"

Tằng Phi Hùng gật đầu: "Đúng vậy."

Tôn Phu Bình ánh mắt hơi động: " Thần miếu trong thành, chỉ thờ phụng Di Thiên Thần sao?"

"Đúng vậy. Nghe nói Di Thiên Thần là tín ngưỡng duy nhất của thành Bàn Long."

Hạ Thuần Hoa ồ một tiếng, như có điều ngộ ra: "Ý của ngươi là?"

"Viết ra, đối chiếu với nhau."

Vì vậy, Tôn Phu Bình và Hạ Thuần Hoa đều giơ tay nhúng nước, viết một chữ trên bàn.

Mọi người nhìn vào, Quốc sư viết chữ "Nước", còn Hạ Thuần Hoa thì viết chữ "Mưa".

Nghĩa đen của chúng đều gần giống nhau.

Hạ Linh Xuyên vuốt cằm nói: "Quốc sư và phụ thân thật sáng suốt! Mùa mưa ở quận Thiên Tùng đến muộn hơn so với nội địa, phải đến cuối tháng tám, đầu tháng chín mới đến."



Niên Tùng Ngọc không hiểu: "Nếu nói là do nước mưa gây ra, thì chẳng lẽ sa mạc bình thường không mưa sao?" Theo như hắn ta biết, sa mạc thiếu nước không có nghĩa là không mưa: "Đôi khi mưa lớn còn gây ra lũ lụt trong sa mạc."

"Thực sự không mưa." Hạ Linh Xuyên cười ha ha: "Đừng so sánh các sa mạc khác với Bàn Long, chúng không xứng."

Hạ Thuần Hoa nói: "Ta đâu có hiểu biết như Quốc sư? Nhưng phụ thân của Phó úy Tằng là người duy nhất sống sót sau khi trải qua Cuồng Sa Quý ở sa mạc Bàn Long. Sau khi trở về mặc dù thần trí không rõ ràng, cả ngày hắn chỉ lẩm bẩm một chữ 'Nước'. Ta nghĩ, đây là manh mối quan trọng."

Tôn Phu Bình đứng dậy: "Vì ta và Hạ Quận trưởng ý kiến giống nhau, trước tiên hãy bắt đầu từ đầu mối này."

"Tìm như thế nào?" Niên Tùng Ngọc cau mày: "Ngài muốn cầu mưa ở phế tích Bàn Long ư?"

"Ở đây cầu mưa, tỷ lệ thành công không đến nửa phần, sức lực bỏ ra lại gấp năm sáu lần bình thường." Tôn Phu Bình cười khổ: "Vừa rồi ta đã thử triệu hoán sơn trạch, căn bản không được đáp lại."

Ở đây triệu hoán sơn trạch, quả thực là có trí tưởng tượng phong phú. Hạ Linh Xuyên không nhịn được bật cười: "Nơi này hạn hán quá, ngay cả thổ địa công cũng chết khô rồi."

"Không cầu được mưa, vậy thì tưới nước, có lẽ đội quân của Bạt Lăng đã làm như vậy." Niên Tùng Ngọc suy nghĩ một chút: "Không thể cầu mưa cho toàn thành, không cần thiết, chúng ta phải tìm đúng chỗ."

Đội quân của Bạt Lăng quốc cũng không thể cầu được mưa ở đây để cứu cả thành Bàn Long, mà phải sử dụng nguồn nước hạn hẹp vào những địa điểm chính xác. Có tiền lệ thành công trước đó, chỉ cần Tôn Quốc sư và những người khác suy đoán theo tình hình, là có thể ước lượng được đại khái.

"Theo ta phân tích, những nơi có thể kích hoạt Cuồng Sa Quý khi tưới nước, chỉ có những nơi này: Di Thiên Thần Miếu, từ đường Chung Thắng Quang ,từ đường Hồng tướng quân, mộ của Chung Thắng Quang và Nghĩa địa thành Bàn Long." Tôn Phu Bình lại nói thêm một câu: "Hai từ đường kia đều được xây dựng khi người còn sống, là sinh từ (*)hiếm thấy."



(*)sinh từ:đền thờ một người lúc người đó còn sống

Mọi người đều biết, chỉ có người chết hoặc thần linh mới có thể hưởng hương khói thờ phụng trong từ đường; nếu xây sinh từ cho người sống, thì đó không phải là bái người, mà là hại người, vì người sống tám phần là không hưởng được, nhẹ thì giảm thọ, nặng thì mất mạng.

Rõ ràng Chung Thắng Quang và Hồng tướng quân là những trường hợp ngoại lệ, là những nhân vật được thần thánh hóa khi còn sống.

Hạ Linh Xuyên hỏi: "Tại sao không tính cả mộ của Hồng tướng quân?"

Hạ Thuần Hoa trả lời hắn: "Ông ấy không được chôn cất, nhiều nhất chỉ là một ngôi mộ chứa quần áo, không có giá trị tìm kiếm."

Niên Tùng Ngọc hỏi: "Ngay cả khi chúng ta tìm thấy những địa điểm này, làm sao để xác định cuối cùng nên tưới nước ở đâu?"

"Chúng ta không biết, nhưng Tam Thi Trùng biết." Tôn Phu Bình bảo người mang lên mấy chiếc lọ thủy tinh kín, bên trong dường như có hơi sương bao phủ.

Mọi người nhìn kỹ, trời ơi, đâu phải là sương? Trong lọ rõ ràng là bốn, năm con Tam Thi Trùng đang bơi!

Chúng rất hoạt bát, con nào con nấy đều dùng đầu chống vào mép lọ, trông có vẻ giống như lươn nuôi trong lọ.

"Chúng chỉ di chuyển theo một hướng, đó là tránh xa hồ Đại Phóng." Tôn Phu Bình giải thích: "Tức là hướng ngược lại với hướng chúng bơi là nơi hồ Đại Phóng tọa lạc. Các ngươi cầm lọ này đi vòng quanh vị trí mục tiêu, là có thể tìm thấy."

Ông già này tâm cơ rất sâu, việc gì cũng tính toán trước, nếu ủ mưu làm điều xấu, thì có lẽ cũng sẽ rất kín kẽ... Hạ Linh Xuyên lặng lẽ nhìn ông ta, trong lòng càng thêm cảnh giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook