Chương 135: Nửa Tháng Gió Nổi Mây Vần (2)
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
23/08/2024
“Đại Tư Mã có chuyện gì sao?” Trực giác nói cho Hạ Linh Xuyên biết, đây mới là chuyện chính.
“Binh lính tinh nhuệ và tướng lĩnh giỏi được phái xuống phía nam, kinh thành trống rỗng, Đại Tư Mã Đông Hạo Minh nghĩ rằng có cơ hội phái người vào cung ám sát, có ý định mưu phản!” Hạ Việt nói tiếp: “Có lẽ hắn đã lên kế hoạch từ lâu, hắn giấu một ngàn sáu trăm chiến sĩ tinh nhuệ ở một số thôn trang phía ngoại ô, một số thôn trang còn ở dưới danh nghĩa phủ Đông Lai nên không thu hút sự chú ý. Sáng sớm đã xảy ra chuyện, Nam Thành Vệ trực tiếp mở cửa cho quân Đông Lai vào thành, quân cận vệ cũng có nội ứng, trực tiếp dẫn hai người của Đại Tư Mã vào cung, ám sát vua!”
Bọn họ làm liều như vậy? Đại Tư Mã cũng là một con người lợi hại. Hạ Linh Xuyên vốn định giơ ngón cái lên nhưng cảm giác động tác này rất không phù hợp.
Hạ Thuần Hoa gật đầu: “Đại Tư Mã quyền cao chức trọng, vua có nhiều bệnh, nếu hắn giết vua thành công hoặc có thể để vua chết vì bệnh, để vài đại phu làm giả di chiếu để cho Đại Tư Mã phụ tá vị vua mới và thống lĩnh toàn bộ quan lại. Đến lúc đó hắn sẽ ép buộc vị vua mới ra lệnh cho các chư hầu, sự việc cũng đã định, các võ tướng cũng không thể làm được gì.”
Người có dã tâm tranh chấp, đơn giản chỉ là vận mệnh. Đại thế đã mất, tắc sự không thể làm.
Hạ Linh Xuyên không hiểu liền hỏi: “Vì sao không hạ độc? Vết thương do dao thì nhìn kiểu gì cũng không giống chết vì bệnh.”
“Bên cạnh vua luôn có các dược sư, đạo hạnh cao thâm, hạ độc không khả thi.”
“Quốc vương là con rể của hắn, chẳng phải sau này giang sơn vẫn là cháu trai của hắn sao? Tại sao Đại Tư Mã lại lo lắng đến mức phải đích thân chiếm đoạt quyền lực?”
Hạ Thuần Hoa im lặng một lúc rồi mới nói: “Ta nghe nói quan hệ giữa hai người họ không tốt, nguyên nhân hẳn là rất phức tạp, hình như gần đây còn có mâu thuẫn, gần đây Yêu quốc phương Bắc liên tục xâm phạm cảnh giới của chúng ta, vương thượng đã yêu cầu phản công, nhưng Đại Tư Mã cho rằng sức mạnh quốc gia yếu, gió lửa nổi lên khắp nơi, cho nên không thích hợp điều động quân lính, tốt nhất nên giải hoà để trấn an. Theo như ta thấy, nhà vua và Đại Tư Mã đã công khai tranh cãi trong triều đình ít nhất bốn lần vì lý do này, sau đó nhà vua tức giận đến mức không ăn, và gọi hoàng hậu đến mắng ngài và trừng phạt ngài quỳ gối ở ngự hoa viên đến nửa đêm.”
Cãi không thắng cha vợ liền trút giận lên vợ, vương thượng quả là một nam tử hèn mọn. Hạ Linh Xuyên gãi đầu: “Chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì, hèn gì Đại Tư Mã tạo phản.”
Hạ Việt lắc đầu: “Đại Tư Mã rất không hài lòng với tình trạng hiện tại của đất nước, cho rằng vương thượng thi hành các biện pháp chính trị không đúng, gây nên các tệ nạn tràn lan nên đã muốn đoạt ngôi.”
“Ta hiểu rồi, chính là không muốn đợi.” Hạ Linh Xuyên thở dài: “Nếu đã muốn tạo phản thì lý do nào mà không được? Đúng rồi, vậy hắn có thành công không?”
“Không. Đúng lúc ngày hôm đó vương thượng đi ra ngoài, đã ở lại qua đêm bên ngoài, việc này được giữ kín. Nội ứng của Đại Tư Mã ở trong cung không biết chuyện nên kế hoạch vẫn được giữ nguyên nên khi dẫn người đi vào ám sát, kết quả lại bổ nhào vào khoảng không. Vương thượng nhận được tin đã trốn thoát trong đêm...Khụ, rút khỏi kinh thành, lui đến tiểu Tây Sơn, binh lính khắp nơi đều quay về cần vương.”
“Việc Đại Tư Mã mưu phản đã bị lộ. Tổng quản Tuyên Châu quay về viện trợ nhanh nhất, ở tiểu Tây Sơn hai lần đánh lui Đại Tư Mã, kiên trì đợi Kha Kế Hải đem quân đến. Đại Tư Mã thấy không có cơ hội liền dẫn quân lính trở về, lui về Ngô Châu.”
Hạ Linh Xuyên ngạc nhiên nói: “Chuyện này có liên quan gì đến Tôn Phu Bình và Niên Tùng Ngọc, tại sao bọn họ phải tới chiếm lấy hồ Đại Phóng?”
“Tôn Phu Bình và Đại Tư Mã cùng nhau mưu phản, sau đó bị chính vương thượng phế truất, cho nên khi tên này ở Sa mạc Bàn Long chưa bao giờ dùng Xã Tắc Lệnh.” Hạ Thuần Hoa nói tiếp: “Về phần Tầm Châu Mục, vốn dĩ hắn thuộc phe Đại Tư Mã, có giao tình sâu đậm nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa hành động, cũng chưa công khai nổi loạn. Theo suy đoán của ta, nếu Niên Tùng Ngọc có thể lấy hồ Đại Phóng cho hắn, đây là một con bài khó lường, như thế hắn muốn đứng về phe nào cũng dễ nói.”
Tôn Phu Bình là một người khôn khéo, thế nhưng lần này đã chọn sai, cái giá phải trả là chết ở thành Bàn Long.
Liên quan tới việc đấu tranh quyền lực, một bước đi nhầm cũng có dẫn tới nguy cơ mất mạng.
Hạ Việt nói: “Chiến trường chính là nơi triều dâng sóng dậy ở bắc bộ và trung bộ. Thành Hắc Thuỷ cùng Sa mạc Bàn Long cũng chỉ là một biến cố nhỏ bị cuốn vào trong đó.”
“Binh lính tinh nhuệ và tướng lĩnh giỏi được phái xuống phía nam, kinh thành trống rỗng, Đại Tư Mã Đông Hạo Minh nghĩ rằng có cơ hội phái người vào cung ám sát, có ý định mưu phản!” Hạ Việt nói tiếp: “Có lẽ hắn đã lên kế hoạch từ lâu, hắn giấu một ngàn sáu trăm chiến sĩ tinh nhuệ ở một số thôn trang phía ngoại ô, một số thôn trang còn ở dưới danh nghĩa phủ Đông Lai nên không thu hút sự chú ý. Sáng sớm đã xảy ra chuyện, Nam Thành Vệ trực tiếp mở cửa cho quân Đông Lai vào thành, quân cận vệ cũng có nội ứng, trực tiếp dẫn hai người của Đại Tư Mã vào cung, ám sát vua!”
Bọn họ làm liều như vậy? Đại Tư Mã cũng là một con người lợi hại. Hạ Linh Xuyên vốn định giơ ngón cái lên nhưng cảm giác động tác này rất không phù hợp.
Hạ Thuần Hoa gật đầu: “Đại Tư Mã quyền cao chức trọng, vua có nhiều bệnh, nếu hắn giết vua thành công hoặc có thể để vua chết vì bệnh, để vài đại phu làm giả di chiếu để cho Đại Tư Mã phụ tá vị vua mới và thống lĩnh toàn bộ quan lại. Đến lúc đó hắn sẽ ép buộc vị vua mới ra lệnh cho các chư hầu, sự việc cũng đã định, các võ tướng cũng không thể làm được gì.”
Người có dã tâm tranh chấp, đơn giản chỉ là vận mệnh. Đại thế đã mất, tắc sự không thể làm.
Hạ Linh Xuyên không hiểu liền hỏi: “Vì sao không hạ độc? Vết thương do dao thì nhìn kiểu gì cũng không giống chết vì bệnh.”
“Bên cạnh vua luôn có các dược sư, đạo hạnh cao thâm, hạ độc không khả thi.”
“Quốc vương là con rể của hắn, chẳng phải sau này giang sơn vẫn là cháu trai của hắn sao? Tại sao Đại Tư Mã lại lo lắng đến mức phải đích thân chiếm đoạt quyền lực?”
Hạ Thuần Hoa im lặng một lúc rồi mới nói: “Ta nghe nói quan hệ giữa hai người họ không tốt, nguyên nhân hẳn là rất phức tạp, hình như gần đây còn có mâu thuẫn, gần đây Yêu quốc phương Bắc liên tục xâm phạm cảnh giới của chúng ta, vương thượng đã yêu cầu phản công, nhưng Đại Tư Mã cho rằng sức mạnh quốc gia yếu, gió lửa nổi lên khắp nơi, cho nên không thích hợp điều động quân lính, tốt nhất nên giải hoà để trấn an. Theo như ta thấy, nhà vua và Đại Tư Mã đã công khai tranh cãi trong triều đình ít nhất bốn lần vì lý do này, sau đó nhà vua tức giận đến mức không ăn, và gọi hoàng hậu đến mắng ngài và trừng phạt ngài quỳ gối ở ngự hoa viên đến nửa đêm.”
Cãi không thắng cha vợ liền trút giận lên vợ, vương thượng quả là một nam tử hèn mọn. Hạ Linh Xuyên gãi đầu: “Chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì, hèn gì Đại Tư Mã tạo phản.”
Hạ Việt lắc đầu: “Đại Tư Mã rất không hài lòng với tình trạng hiện tại của đất nước, cho rằng vương thượng thi hành các biện pháp chính trị không đúng, gây nên các tệ nạn tràn lan nên đã muốn đoạt ngôi.”
“Ta hiểu rồi, chính là không muốn đợi.” Hạ Linh Xuyên thở dài: “Nếu đã muốn tạo phản thì lý do nào mà không được? Đúng rồi, vậy hắn có thành công không?”
“Không. Đúng lúc ngày hôm đó vương thượng đi ra ngoài, đã ở lại qua đêm bên ngoài, việc này được giữ kín. Nội ứng của Đại Tư Mã ở trong cung không biết chuyện nên kế hoạch vẫn được giữ nguyên nên khi dẫn người đi vào ám sát, kết quả lại bổ nhào vào khoảng không. Vương thượng nhận được tin đã trốn thoát trong đêm...Khụ, rút khỏi kinh thành, lui đến tiểu Tây Sơn, binh lính khắp nơi đều quay về cần vương.”
“Việc Đại Tư Mã mưu phản đã bị lộ. Tổng quản Tuyên Châu quay về viện trợ nhanh nhất, ở tiểu Tây Sơn hai lần đánh lui Đại Tư Mã, kiên trì đợi Kha Kế Hải đem quân đến. Đại Tư Mã thấy không có cơ hội liền dẫn quân lính trở về, lui về Ngô Châu.”
Hạ Linh Xuyên ngạc nhiên nói: “Chuyện này có liên quan gì đến Tôn Phu Bình và Niên Tùng Ngọc, tại sao bọn họ phải tới chiếm lấy hồ Đại Phóng?”
“Tôn Phu Bình và Đại Tư Mã cùng nhau mưu phản, sau đó bị chính vương thượng phế truất, cho nên khi tên này ở Sa mạc Bàn Long chưa bao giờ dùng Xã Tắc Lệnh.” Hạ Thuần Hoa nói tiếp: “Về phần Tầm Châu Mục, vốn dĩ hắn thuộc phe Đại Tư Mã, có giao tình sâu đậm nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa hành động, cũng chưa công khai nổi loạn. Theo suy đoán của ta, nếu Niên Tùng Ngọc có thể lấy hồ Đại Phóng cho hắn, đây là một con bài khó lường, như thế hắn muốn đứng về phe nào cũng dễ nói.”
Tôn Phu Bình là một người khôn khéo, thế nhưng lần này đã chọn sai, cái giá phải trả là chết ở thành Bàn Long.
Liên quan tới việc đấu tranh quyền lực, một bước đi nhầm cũng có dẫn tới nguy cơ mất mạng.
Hạ Việt nói: “Chiến trường chính là nơi triều dâng sóng dậy ở bắc bộ và trung bộ. Thành Hắc Thuỷ cùng Sa mạc Bàn Long cũng chỉ là một biến cố nhỏ bị cuốn vào trong đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.