Chương 97: Phóng Hỏa Đốt Thành (2)
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
19/08/2024
"Khó mà nói, chúng ta thử một lần xem." Đây là hai thế giới khác nhau, không chỉ là vấn đề về khoảng cách, Tôn Phu Bình cũng không nắm chắc mười phần.
Nhìn thấy Tôn Phu Bình xắn tay áo chuẩn bị động thủ, Hạ Linh Xuyên vội vàng xua tay: “Nếu nơi này chỉ vào được mà không thể ra, bọn họ sẽ bị lừa chết. Chi bằng chúng ta thử trước xem sao? Năm đó cũng chỉ có một mình Đào Bác làm việc này.”
"Cho nên hắn mới thất bại." Niên Tùng Ngọc cười nhưng trong lòng không vui: "Một khi đã vào Cuồng Sa Quý rồi thì không ai có thể rời khỏi sa mạc Bàn Long, đây là lời ngươi nói. Nếu chúng ta không lấy được hồ Đại Phóng, phụ thân ngươi cũng không thể rời khỏi sa mạc Bàn Long hoang vắng này. Dù sao cũng phải chết ở đây, cùng lắm khác nhau ở chỗ một người ở trong một người ở ngoài thôi."
Tiểu tử này lòng dạ độc ác, đám kia không phải thuộc hạ của hắn, cho dù có chết bao nhiêu lần cũng không tiếc nuối. Hạ Linh Xuyên đang muốn tranh cãi, chợt nảy ra ý tưởng: “Chỉ dựa vào chúng ta cũng có thể đốt thành, chỉ cần quay lại chỗ để vũ khí ở đầu thành là được, ngươi nhìn xem nhà cửa chủ yếu tập trung ở phía nam, bây giờ phụ thân ta không nên xuống, nếu không ai sẽ giúp chúng ta chống lại Đại Phong quân?”
Vũ khí ở đầu thành?
Niên Tùng Ngọc suy nghĩ, hiếm khi khen ngợi hắn: "Quả nhiên cũng có chút đạo lý!"
Trên tường thành có dụng cụ phòng ngự, phương tiện chở quân thường được sử dụng cho tác chiến, có đồ ném đá, đá làm lửa, có nỏ bắn cung dùng để phòng thủ trước kẻ thù. Nhưng nếu đổi hướng của chúng, có thể phóng hỏa về phía thành, tầm bắn lại rất xa.
Hiệu quả này, quả nhiên nhanh hơn nhiều so với việc bốn người quần quật góp gió đốt lửa.
Hơn nữa làm vậy cũng không thể đốt cháy toàn bộ thành Bàn Long lớn như vậy, nhưng đốt phần lớn thành trì, thì hầu như cũng có thể.
Hạ Linh Xuyên rèn sắt nhân lúc còn nóng: “Dù sao tầm bắn của đạn cũng có hạn, đầu tiên ta sẽ đi đến những chỗ ngoài tầm bắn, đốt cháy toàn bộ phòng ốc linh tinh các thứ.”
Hắn suy nghĩ cẩn thận như vậy, Niên Tùng Ngọc cũng không phản đối nữa, Tôn Phu Bình chỉ lên tiếng dặn dò: “Chia nhau ra hành động, hai tiếng nữa chúng ta gặp nhau ở đầu thành.”
"Nhất định phải đến đúng giờ! Nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải lập tức chạy tới cửa nam!" Vẻ mặt ông nghiêm túc nói: “Chúng ta lợi dụng sơ hở mà Đào Bác nghĩ ra, nhưng hắn vẫn không thể trở về, điều này cho thấy sau khi đốt thành sẽ xuất hiện lực lượng bất khả kháng. Nếu các ngươi không muốn chết, thì nhất định phải đứng chung một chỗ với ta, nhớ kĩ đấy!”
Thế là, bốn người chia nhau hành động.
Niên Tùng Ngọc đi về phía nam, kiểm tra vũ khí trên cổng thành, cùng lúc đó cũng đến kho vũ khí tìm trang bị chiến đấu. Trên thực tế hắn đã dẫn quân chiến đấu, nên biết rất rõ những thứ này sẽ được đặt ở đâu.
Hạ Linh Xuyên đi về phía đông, Mao Đào đi về phía bắc, Tôn Phu Bình đi về phía tây.
Cho dù trong thành có quán dầu, quán rượu, quán than củi, các tòa nhà đều được làm bằng gỗ, chỉ dựa vào mấy người này mà muốn đốt cháy một tòa thành như vậy cũng là một vấn đề lớn, họ cố gắng tìm nguyên liệu để mồi lửa.
Sau khi mọi người rời đi, Hạ Linh Xuyên lấy cây thương giết ngựa, rồi quay lại nhà họ Chung, tay chân nhẹ nhàng nhảy vào một căn phòng trống.
Căn phòng không nhỏ, có hai chiếc giường một lớn một nhỏ, hai chiếc ghế đẩu, một bàn trang điểm.
Sau khi Tôn quốc sư bắn mũi tên hiệu lệnh, Hạ Linh Xuyên tranh thủ thời gian ông ta tập hợp đồng bọn, đi dạo quanh quan xá một vòng, nhìn xung quanh.
Lúc đó Hạ Linh Xuyên cũng không tìm được manh mối có ích nào, nhưng sau khi mọi người thảo luận, hắn đột nhiên muốn nhìn lại một lần.
Mỗi dãy nhà trong quan xá có diện tích nhỏ, chức năng đơn giản, là nơi ăn, ở, ngủ. Vậy thì căn phòng này hẳn là phòng ngủ của vợ chồng Chung Thắng Quang.
Ga trải giường trên giường lớn sạch sẽ, chăn bông được gấp gọn gàng, trên tường phía đầu giường treo một thanh bảo đao có hình miệng giao ngậm vòng.
Treo hung binh trên đầu giường của mình và thê tử, có lẽ chỉ có người dẫn quân mãnh mẽ mới làm được, mà cái giường nhỏ bên cạnh…
Đó hẳn là con gái của họ Chung Vô Hám.
Vì cái giường nhỏ chỉ dài ba thước, người lớn nằm xuống phải co chân lên. Đầu giường có ngựa gỗ nhỏ, lính cầm kiếm gỗ, đối diện là một con hổ bông nhìn có vẻ hung dữ.
Không, đó là một con báo, được làm theo hình ảnh một con sa báo, có những đốm tròn của sa báo.
Ba vật này đặt vào cùng một chỗ, thì sẽ trở thành một câu chuyện.
Hắn nhặt lên thì thấy, trên bụng con báo có thêu vài dòng chữ nhỏ:
Con ta Vô Hám.
Dưới chân giường, còn có một con búp bê vải nhỏ.
Nhìn thấy Tôn Phu Bình xắn tay áo chuẩn bị động thủ, Hạ Linh Xuyên vội vàng xua tay: “Nếu nơi này chỉ vào được mà không thể ra, bọn họ sẽ bị lừa chết. Chi bằng chúng ta thử trước xem sao? Năm đó cũng chỉ có một mình Đào Bác làm việc này.”
"Cho nên hắn mới thất bại." Niên Tùng Ngọc cười nhưng trong lòng không vui: "Một khi đã vào Cuồng Sa Quý rồi thì không ai có thể rời khỏi sa mạc Bàn Long, đây là lời ngươi nói. Nếu chúng ta không lấy được hồ Đại Phóng, phụ thân ngươi cũng không thể rời khỏi sa mạc Bàn Long hoang vắng này. Dù sao cũng phải chết ở đây, cùng lắm khác nhau ở chỗ một người ở trong một người ở ngoài thôi."
Tiểu tử này lòng dạ độc ác, đám kia không phải thuộc hạ của hắn, cho dù có chết bao nhiêu lần cũng không tiếc nuối. Hạ Linh Xuyên đang muốn tranh cãi, chợt nảy ra ý tưởng: “Chỉ dựa vào chúng ta cũng có thể đốt thành, chỉ cần quay lại chỗ để vũ khí ở đầu thành là được, ngươi nhìn xem nhà cửa chủ yếu tập trung ở phía nam, bây giờ phụ thân ta không nên xuống, nếu không ai sẽ giúp chúng ta chống lại Đại Phong quân?”
Vũ khí ở đầu thành?
Niên Tùng Ngọc suy nghĩ, hiếm khi khen ngợi hắn: "Quả nhiên cũng có chút đạo lý!"
Trên tường thành có dụng cụ phòng ngự, phương tiện chở quân thường được sử dụng cho tác chiến, có đồ ném đá, đá làm lửa, có nỏ bắn cung dùng để phòng thủ trước kẻ thù. Nhưng nếu đổi hướng của chúng, có thể phóng hỏa về phía thành, tầm bắn lại rất xa.
Hiệu quả này, quả nhiên nhanh hơn nhiều so với việc bốn người quần quật góp gió đốt lửa.
Hơn nữa làm vậy cũng không thể đốt cháy toàn bộ thành Bàn Long lớn như vậy, nhưng đốt phần lớn thành trì, thì hầu như cũng có thể.
Hạ Linh Xuyên rèn sắt nhân lúc còn nóng: “Dù sao tầm bắn của đạn cũng có hạn, đầu tiên ta sẽ đi đến những chỗ ngoài tầm bắn, đốt cháy toàn bộ phòng ốc linh tinh các thứ.”
Hắn suy nghĩ cẩn thận như vậy, Niên Tùng Ngọc cũng không phản đối nữa, Tôn Phu Bình chỉ lên tiếng dặn dò: “Chia nhau ra hành động, hai tiếng nữa chúng ta gặp nhau ở đầu thành.”
"Nhất định phải đến đúng giờ! Nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải lập tức chạy tới cửa nam!" Vẻ mặt ông nghiêm túc nói: “Chúng ta lợi dụng sơ hở mà Đào Bác nghĩ ra, nhưng hắn vẫn không thể trở về, điều này cho thấy sau khi đốt thành sẽ xuất hiện lực lượng bất khả kháng. Nếu các ngươi không muốn chết, thì nhất định phải đứng chung một chỗ với ta, nhớ kĩ đấy!”
Thế là, bốn người chia nhau hành động.
Niên Tùng Ngọc đi về phía nam, kiểm tra vũ khí trên cổng thành, cùng lúc đó cũng đến kho vũ khí tìm trang bị chiến đấu. Trên thực tế hắn đã dẫn quân chiến đấu, nên biết rất rõ những thứ này sẽ được đặt ở đâu.
Hạ Linh Xuyên đi về phía đông, Mao Đào đi về phía bắc, Tôn Phu Bình đi về phía tây.
Cho dù trong thành có quán dầu, quán rượu, quán than củi, các tòa nhà đều được làm bằng gỗ, chỉ dựa vào mấy người này mà muốn đốt cháy một tòa thành như vậy cũng là một vấn đề lớn, họ cố gắng tìm nguyên liệu để mồi lửa.
Sau khi mọi người rời đi, Hạ Linh Xuyên lấy cây thương giết ngựa, rồi quay lại nhà họ Chung, tay chân nhẹ nhàng nhảy vào một căn phòng trống.
Căn phòng không nhỏ, có hai chiếc giường một lớn một nhỏ, hai chiếc ghế đẩu, một bàn trang điểm.
Sau khi Tôn quốc sư bắn mũi tên hiệu lệnh, Hạ Linh Xuyên tranh thủ thời gian ông ta tập hợp đồng bọn, đi dạo quanh quan xá một vòng, nhìn xung quanh.
Lúc đó Hạ Linh Xuyên cũng không tìm được manh mối có ích nào, nhưng sau khi mọi người thảo luận, hắn đột nhiên muốn nhìn lại một lần.
Mỗi dãy nhà trong quan xá có diện tích nhỏ, chức năng đơn giản, là nơi ăn, ở, ngủ. Vậy thì căn phòng này hẳn là phòng ngủ của vợ chồng Chung Thắng Quang.
Ga trải giường trên giường lớn sạch sẽ, chăn bông được gấp gọn gàng, trên tường phía đầu giường treo một thanh bảo đao có hình miệng giao ngậm vòng.
Treo hung binh trên đầu giường của mình và thê tử, có lẽ chỉ có người dẫn quân mãnh mẽ mới làm được, mà cái giường nhỏ bên cạnh…
Đó hẳn là con gái của họ Chung Vô Hám.
Vì cái giường nhỏ chỉ dài ba thước, người lớn nằm xuống phải co chân lên. Đầu giường có ngựa gỗ nhỏ, lính cầm kiếm gỗ, đối diện là một con hổ bông nhìn có vẻ hung dữ.
Không, đó là một con báo, được làm theo hình ảnh một con sa báo, có những đốm tròn của sa báo.
Ba vật này đặt vào cùng một chỗ, thì sẽ trở thành một câu chuyện.
Hắn nhặt lên thì thấy, trên bụng con báo có thêu vài dòng chữ nhỏ:
Con ta Vô Hám.
Dưới chân giường, còn có một con búp bê vải nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.