Chương 188: Thân Phận Thật Của Cô
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
11/09/2024
Tất nhiên, Chu thị cũng nhìn thấy nàng ta.
Nữ nhân đó sững sờ hai giây sau đó co đầu lại, muốn đóng cửa lại.
Chu thị vội vàng chạy đến, đẩy cửa mở ra, không để cho nàng ta đóng lại.
Nữ nhân khóc lóc lên: "Ngươi không thể làm thế này, ngươi muốn giết chúng ta ư!"
Chu thị nghiến răng: "Đi theo ta, nếu không ta giết ngươi!" Cô sợ rằng nữ nhân này sẽ báo cáo với bọn thổ phỉ.
"Ngươi điên rồi sao, binh lính sẽ không ở lại!" Nữ nhân kia hét lên: "Quan binh thì đi hết nhưng bọn thổ phỉ vẫn còn đó!"
Hai bên giằng co, thân vệ hỏi Hạ Linh Xuyên: "Đại thiếu gia?"
Hạ Linh Xuyên thấp giọng nói: "Đi hỗ trợ!"
Thân vệ xông lên phía trước giúp Chu thị kéo đối phương ra ngoài. Nữ nhân kia sợ hãi, cao giọng phát ra một tiếng kêu đau đớn tột cùng : "Ngươi là ai!"
Chu thị lập tức buông tay ra, lùi lại hai bước nói: "Thôi bỏ đi!"
"Bỏ đi thật hả?" Hạ Linh Xuyên nhắc lại: “Cô nương chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn rồi!" Ánh mắt Chu thị nhanh chóng chuyển từ bối rối sang kiên quyết: "Đi thôi!"
Bốn người bọn họ không quan tâm đến nữ nhân đó nữa, tiếp tục tiến về phía trước với Vương mập mạp; cánh cửa gỗ đóng lại, và người phụ nữ đã ngừng la hét.
Không có khúc quanh nào nữa, thậm chí cũng không có người dân nào lại gần, mặc dù tất cả bọn họ đều nghe thấy những tiếng la hét ầm ĩ đó.
Ngay sau đó, Hạ Linh Xuyên đã áp giải Vương mập mạp vào nơi ở tạm thời của Hạ Thuần Hoa, chỗ này còn có hai thân vệ do Hạ Thuần Hoa lưu lại.
Bà chủ nhà cũng ở đó, run rẩy nhìn mấy người.
Hạ Linh Xuyên hỏi bà ta: "Người đàn ông trong nhà này lúc trước cũng là thổ phỉ à?"
"Thằng bé và cha nó đều bị giết, cái tên cướp chết tiệt đó còn dám giả mạo thành phu quân của ta để giám sát ta." Hiển nhiên, kẻ cướp đó còn làm nhiều việc hơn thế đối với bà ta. Bà chủ bật khóc: "Cầu xin quan gia hãy cứu chúng ta một mạng!"
Hạ Linh Xuyên thở dài: "Ngươi đi vào trong nhà khóa trái cửa lại đi, chuyện bên ngoài này không liên quan gì đến ngươi."
Bà chủ im lặng gật đầu, xoay người đi vào nhà chính, mọi người đều nghe thấy tiếng khóa cửa bằng kim loại.
Hạ Linh Xuyên để Vương mập mạp và Chu thị trong phòng bếp, năm người phân phó thủ vệ đều nắm chặt vũ trí trong tay để canh cửa.
Chỉ một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Hạ Linh Xuyên cẩn thận lắng nghe, có khá nhiều người, bước chân cũng không vội, hiển nhiên người đi tới rất vững vàng, không hề hoảng sợ.
Hơn nữa, quan trọng là hắn còn nghe thấy được tiếng bước chân nhỏ bé.
Đây là tiếng bước chân của Ứng phu nhân.
Hắn liền mở cửa và đi ra ngoài.
Quả nhiên, Hạ Thuần Hoa đang đi về với vợ con, theo sau là hộ vệ Triệu Thanh Hà.
Người kia tên là Mạc Chiết Kính Hiên, Hạ Thuần Hoa cũng nhận ra y chính là phụ tá mà phụ thân hắn mang về từ Hắc Thủy thành.
Khi mọi người nhìn thấy Hạ Linh Xuyên mở cửa, tất cả đều sững sờ. Hạ Thuần Hoa thở phào nhẹ nhõm: "Con đã trở lại rồi, tốt, tốt!"
Vừa nãy bên hồ xảy ra chiến hỗn loạn khiến ông không khỏi lo lắng cho trưởng tử chưa từng xuất hiện của mình.
Sau đó, mọi người bước vào, thân vệ phân ra đứng thủ bốn phía để đảm bảo cho chủ nhân an toàn.
Ứng phu nhân hỏi trưởng tử: "Vừa nãy con ở đâu?"
"Con có chuẩn bị cho cha một lễ vật." Hạ Linh Xuyên nói, dẫn phụ thân vào trong, chỉ vào tên mập trên mặt đất nói: "Tên mập này là nhân vật bên cạnh Lô lão đại, địa vị trong đám thổ phỉ cũng không thấp. Gã đang ở chỗ của Chu thị, con đang lo lắng không biết dẫn hắn ta về kiểu gì, không ngờ bên hồ lại xảy ra hỗn chiến..."
Nghe nói tên mập này ở người bên cạnh Lô Diệu, lông mày luôn khóa chặt của Hạ Thuần Hoa mới hơi nới lỏng, vỗ vỗ bả vai Hạ Linh Xuyên nói: "Tốt lắm!"
“Gã ta đã thú nhận sơ bộ rằng bọn thổ phỉ đã xâm chiếm xong thị trấn Thiên Đằng vào ngày hôm trước, bây giờ bọn chúng vẫn còn hơn hai trăm đồng phạm trong thị trấn."
"Đồng phạm?" Hạ Thuần Hoa sợ hãi.
"Vừa nãy đang thẩm vấn thì bị gián đoạn, con còn có thể..."
Trước khi Hạ Linh Xuyên nói xong, Hạ Thuần Hoa đã ngắt lời: "Không cần. Chuyện này về sau cứ giao cho ta. "
Ông sai người thẩm vấn tên mập kia mà Chu thị đang ở trong phòng bếp lại vội vàng chạy ra ngoài.
Trong phòng ăn nhỏ, lúc này có sáu, bảy người đang đứng, cô đi thẳng đến chỗ Hạ Thuần Hoa rồi quỳ xuống:
"Hạ đại nhân, xin ngài hãy cứu ta!"
Lần này quá bất ngờ khiến ngay cả Hạ Thuần Hoa cũng ngây người.
Ứng phu nhân bước lên phía trước để đỡ dân phụ trên mặt đất và nói khẽ: "Đứng lên rồi nói."
"Tên của ta là Chu Tú Nhi, là tôn nữ của thái bộc tự khanh Chu Hi Ngôn, vào bảy năm trước, ta ở Tân An đi dạo lễ hội hoa ở chùa thì bị người bỏ thuốc bán cho phú thương Tiền Hải. Vợ hắn ta ghen tuông nên lại lén lút bán ta đến đây. "
Nữ nhân đó sững sờ hai giây sau đó co đầu lại, muốn đóng cửa lại.
Chu thị vội vàng chạy đến, đẩy cửa mở ra, không để cho nàng ta đóng lại.
Nữ nhân khóc lóc lên: "Ngươi không thể làm thế này, ngươi muốn giết chúng ta ư!"
Chu thị nghiến răng: "Đi theo ta, nếu không ta giết ngươi!" Cô sợ rằng nữ nhân này sẽ báo cáo với bọn thổ phỉ.
"Ngươi điên rồi sao, binh lính sẽ không ở lại!" Nữ nhân kia hét lên: "Quan binh thì đi hết nhưng bọn thổ phỉ vẫn còn đó!"
Hai bên giằng co, thân vệ hỏi Hạ Linh Xuyên: "Đại thiếu gia?"
Hạ Linh Xuyên thấp giọng nói: "Đi hỗ trợ!"
Thân vệ xông lên phía trước giúp Chu thị kéo đối phương ra ngoài. Nữ nhân kia sợ hãi, cao giọng phát ra một tiếng kêu đau đớn tột cùng : "Ngươi là ai!"
Chu thị lập tức buông tay ra, lùi lại hai bước nói: "Thôi bỏ đi!"
"Bỏ đi thật hả?" Hạ Linh Xuyên nhắc lại: “Cô nương chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn rồi!" Ánh mắt Chu thị nhanh chóng chuyển từ bối rối sang kiên quyết: "Đi thôi!"
Bốn người bọn họ không quan tâm đến nữ nhân đó nữa, tiếp tục tiến về phía trước với Vương mập mạp; cánh cửa gỗ đóng lại, và người phụ nữ đã ngừng la hét.
Không có khúc quanh nào nữa, thậm chí cũng không có người dân nào lại gần, mặc dù tất cả bọn họ đều nghe thấy những tiếng la hét ầm ĩ đó.
Ngay sau đó, Hạ Linh Xuyên đã áp giải Vương mập mạp vào nơi ở tạm thời của Hạ Thuần Hoa, chỗ này còn có hai thân vệ do Hạ Thuần Hoa lưu lại.
Bà chủ nhà cũng ở đó, run rẩy nhìn mấy người.
Hạ Linh Xuyên hỏi bà ta: "Người đàn ông trong nhà này lúc trước cũng là thổ phỉ à?"
"Thằng bé và cha nó đều bị giết, cái tên cướp chết tiệt đó còn dám giả mạo thành phu quân của ta để giám sát ta." Hiển nhiên, kẻ cướp đó còn làm nhiều việc hơn thế đối với bà ta. Bà chủ bật khóc: "Cầu xin quan gia hãy cứu chúng ta một mạng!"
Hạ Linh Xuyên thở dài: "Ngươi đi vào trong nhà khóa trái cửa lại đi, chuyện bên ngoài này không liên quan gì đến ngươi."
Bà chủ im lặng gật đầu, xoay người đi vào nhà chính, mọi người đều nghe thấy tiếng khóa cửa bằng kim loại.
Hạ Linh Xuyên để Vương mập mạp và Chu thị trong phòng bếp, năm người phân phó thủ vệ đều nắm chặt vũ trí trong tay để canh cửa.
Chỉ một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Hạ Linh Xuyên cẩn thận lắng nghe, có khá nhiều người, bước chân cũng không vội, hiển nhiên người đi tới rất vững vàng, không hề hoảng sợ.
Hơn nữa, quan trọng là hắn còn nghe thấy được tiếng bước chân nhỏ bé.
Đây là tiếng bước chân của Ứng phu nhân.
Hắn liền mở cửa và đi ra ngoài.
Quả nhiên, Hạ Thuần Hoa đang đi về với vợ con, theo sau là hộ vệ Triệu Thanh Hà.
Người kia tên là Mạc Chiết Kính Hiên, Hạ Thuần Hoa cũng nhận ra y chính là phụ tá mà phụ thân hắn mang về từ Hắc Thủy thành.
Khi mọi người nhìn thấy Hạ Linh Xuyên mở cửa, tất cả đều sững sờ. Hạ Thuần Hoa thở phào nhẹ nhõm: "Con đã trở lại rồi, tốt, tốt!"
Vừa nãy bên hồ xảy ra chiến hỗn loạn khiến ông không khỏi lo lắng cho trưởng tử chưa từng xuất hiện của mình.
Sau đó, mọi người bước vào, thân vệ phân ra đứng thủ bốn phía để đảm bảo cho chủ nhân an toàn.
Ứng phu nhân hỏi trưởng tử: "Vừa nãy con ở đâu?"
"Con có chuẩn bị cho cha một lễ vật." Hạ Linh Xuyên nói, dẫn phụ thân vào trong, chỉ vào tên mập trên mặt đất nói: "Tên mập này là nhân vật bên cạnh Lô lão đại, địa vị trong đám thổ phỉ cũng không thấp. Gã đang ở chỗ của Chu thị, con đang lo lắng không biết dẫn hắn ta về kiểu gì, không ngờ bên hồ lại xảy ra hỗn chiến..."
Nghe nói tên mập này ở người bên cạnh Lô Diệu, lông mày luôn khóa chặt của Hạ Thuần Hoa mới hơi nới lỏng, vỗ vỗ bả vai Hạ Linh Xuyên nói: "Tốt lắm!"
“Gã ta đã thú nhận sơ bộ rằng bọn thổ phỉ đã xâm chiếm xong thị trấn Thiên Đằng vào ngày hôm trước, bây giờ bọn chúng vẫn còn hơn hai trăm đồng phạm trong thị trấn."
"Đồng phạm?" Hạ Thuần Hoa sợ hãi.
"Vừa nãy đang thẩm vấn thì bị gián đoạn, con còn có thể..."
Trước khi Hạ Linh Xuyên nói xong, Hạ Thuần Hoa đã ngắt lời: "Không cần. Chuyện này về sau cứ giao cho ta. "
Ông sai người thẩm vấn tên mập kia mà Chu thị đang ở trong phòng bếp lại vội vàng chạy ra ngoài.
Trong phòng ăn nhỏ, lúc này có sáu, bảy người đang đứng, cô đi thẳng đến chỗ Hạ Thuần Hoa rồi quỳ xuống:
"Hạ đại nhân, xin ngài hãy cứu ta!"
Lần này quá bất ngờ khiến ngay cả Hạ Thuần Hoa cũng ngây người.
Ứng phu nhân bước lên phía trước để đỡ dân phụ trên mặt đất và nói khẽ: "Đứng lên rồi nói."
"Tên của ta là Chu Tú Nhi, là tôn nữ của thái bộc tự khanh Chu Hi Ngôn, vào bảy năm trước, ta ở Tân An đi dạo lễ hội hoa ở chùa thì bị người bỏ thuốc bán cho phú thương Tiền Hải. Vợ hắn ta ghen tuông nên lại lén lút bán ta đến đây. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.