Chương 117: Thuật Thỉnh Thần Thành Công (2)
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
21/08/2024
“Tôn lão cẩu, phụ thân ta đâu!” Hắn đột nhiên hướng về phía Tôn Phu Bình gầm lên, giọng khàn đặc: “Nếu ngươi dám hiến tế ông ấy, ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây!”
Hắn không nghĩ nhiều, cơn giận dữ quét qua thức hải, đôi mắt hắn đột nhiên đỏ ngầu.
"Thiếu niên thông minh, chạy trốn rất nhanh." Tôn Phu Bình cười khẽ, vẫn là nụ cười quái dị đó: "Ngươi trốn thoát, vậy họa sát thân liền để phụ thân ngươi gánh."
Hạ Linh Xuyên rống to một tiếng, trèo qua tường thành rồi nhảy xuống.
Mao Đào cũng nhảy qua trường lao tới, liều mạng túm hắn lại: "Đại thiếu đừng xúc động, hắn đang lừa ngài!"
Đúng lúc này, ánh sáng trắng trên không trung vượt qua đòn tấn công của Hắc Giao, đột nhiên lao về phía này.
Mọi người đều bị sốc.
Ánh sáng trắng đi tới đâu, lửa của Hắc Giao đi tới đó, bọn họ vẫn chưa muốn chết mà.
Nhưng tốc độ của ánh sáng trắng cực kỳ nhanh, trước khi những người khác kịp phản ứng, nó đã chui vào miệng Hạ Linh Xuyên.
Hắn đang chửi rủa, ăn xong thì đột nhiên dừng lại, đôi mắt đờ đẫn.
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, mọi người đều choáng váng.
Tôn Phu Bình bên dưới thành cũng trợn mắt há hốc mồm. Niên Tùng Ngọc tốt như vậy không cần, vị tổ tông này sao lại chạy vòng vòng tìm Hạ Linh Xuyên chứ?
Nhìn thấy thân hình khổng lồ của Hắc Giao chuyển hướng, Mao Đào rùng mình, bỏ chạy sang một bên, không quên hét lên: "Ra khỏi đây, nếu không muốn chết thì chạy đi!"
Thật ra không cần hắn nhắc, mọi người đều tan tác như chim muông. Tằng Phi Hùng theo bản năng muốn kéo Hạ Linh Xuyên đi cùng, lại bị hai thủ hạ của hắn kéo đi mấy trượng: “Tằng ca, ánh sáng trắng bảo vệ hắn chứ không phải ngươi!”
Bọn họ không biết luồng ánh sáng trắng kia có thể làm được những gì, nhưng nếu cứ ở đây tiếp, người sống nhất định sẽ biến thành gà quay.
Sau đó Hắc Giao leo lên cổng thành, phồng má lên, mắt vừa nhìn còn miệng thì phun lửa ra.
Lúc này, một con yêu điểu bay xuống, kêu hai tiếng bên tai, âm thanh thô ráp.
Không biết bọn chúng giao tiếp bằng cách nào, nhưng Hắc Giao đột nhiên đổi ý, quai hàm lại xẹp xuống. Nó lượn quanh Hạ Linh Xuyên hai vòng, giống như đang đánh giá, sau đó há to miệng, muốn nuốt chửng hắn!
Ánh sáng trắng tới nhanh, đến mức Hạ Linh Xuyên không thể tránh được.
Đầu óc trống rỗng trong vài giây, trước mắt dường như xuất hiện những đốm trắng như bông tuyết.
Sau đó, tầm nhìn của đột nhiên khôi phục trở lại, Hạ Linh Xuyên phát hiện mình đang rơi tự do, đang rơi liên tục.
Kỳ quái nhất chính là, ngay phía trên hắn có một cái bóng đen, rơi xuống còn nhanh hơn hắn, chỉ trong nháy mắt đã đập xuống người hắn!
Dù chỉ cách nhau chưa đầy hai thước, nhưng vật đó vẫn bị bao phủ bởi một bóng đen, hoàn toàn không thể nhìn thấy hình dáng của nó, cũng không rõ đó là loại quái vật gì, nhưng mà có bốn ngọn lửa đỏ đang tỏa sáng trong đó, nhìn thoáng qua giống như đôi mắt.
Với bốn con mắt này, Hạ Linh Xuyên sẽ không coi đây là con người. Hơn nữa nó duỗi đôi chân thon dài ra, đâm vào trong ngực Hạ Linh Xuyên.
Động tác quá nhanh, đến mức Hạ Linh Xuyên không nhìn rõ móng vuốt sắc nhọn của nó trông như thế nào, liền hét lên một tiếng.
Sự đau đớn này thấm sâu vào linh hồn, căn bản là không thể chịu đựng nổi.
Đương nhiên hắn sẽ không ngồi yên chờ chết, nhưng dù hắn đấm đá hết sức vào bóng tối, dường như không có tác dụng gì.
Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt dường như quen thuộc:
Mấy tháng trước, ở núi Hồ Lô, lúc bị một con sa báo cát làm rơi xuống vách đá, cả hai người đều chết!
Đúng, đó chính là cảnh này.
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu hắn, mọi thứ xung quanh lập tức trở nên rõ ràng, phía trên là bầu trời trong xanh, cây xanh chói mắt, những vách đá ngày càng xa dần trong tầm nhìn của hắn.
Thứ vồ lấy hắn, chính là con sa báo đốm màu vàng nhạt!
Sa báo cũng há to miệng, chuẩn bị cắn vào động mạch chính trên cổ hắn.
Hắn không còn đường sống, không phải bị cắn chết thì cũng rơi xuống đất chết
Hạ Linh Xuyên nhịn không được chửi ầm ĩ lên: "Cút đi, đây không phải chuyện của ta!" Đây hẳn cảnh tượng mà nguyên thân thấy và chịu đựng trước khi chết, không có liên quan tới hắn!
Hắn vừa chửi rủa, cảnh vật lại trở nên mờ ảo.
Bầu trời xanh mây trắng và vách đá đều không còn nữa, ánh sáng xung quanh thật kỳ lạ, giống như một tập hợp lớn các chấm đường mặt phẳng và bảng màu.
Sau đó, hắn ngã nặng xuống đất.
Sàn xi măng.
Trên bầu trời có sao, nhưng có lẽ trước đó trời đã mưa, vì mặt đất chưa khô hẳn, còn đọng nước trong những ổ gà nhỏ trên đường.
Hạ Linh Xuyên rơi xuống hố, nước bẩn bắn tung tóe khắp đầu và mặt sa báo.
Con quái vật này giống như cũng có chút khó hiểu, giương mắt nhìn chung quanh, ngay cả sức lực khống chế con mồi cũng vô thức mà giảm đi.
Mùi thơm của bánh rán cuộn bay trong không khí, Hạ Linh Xuyên cũng ngáo người.
Hắn không nghĩ nhiều, cơn giận dữ quét qua thức hải, đôi mắt hắn đột nhiên đỏ ngầu.
"Thiếu niên thông minh, chạy trốn rất nhanh." Tôn Phu Bình cười khẽ, vẫn là nụ cười quái dị đó: "Ngươi trốn thoát, vậy họa sát thân liền để phụ thân ngươi gánh."
Hạ Linh Xuyên rống to một tiếng, trèo qua tường thành rồi nhảy xuống.
Mao Đào cũng nhảy qua trường lao tới, liều mạng túm hắn lại: "Đại thiếu đừng xúc động, hắn đang lừa ngài!"
Đúng lúc này, ánh sáng trắng trên không trung vượt qua đòn tấn công của Hắc Giao, đột nhiên lao về phía này.
Mọi người đều bị sốc.
Ánh sáng trắng đi tới đâu, lửa của Hắc Giao đi tới đó, bọn họ vẫn chưa muốn chết mà.
Nhưng tốc độ của ánh sáng trắng cực kỳ nhanh, trước khi những người khác kịp phản ứng, nó đã chui vào miệng Hạ Linh Xuyên.
Hắn đang chửi rủa, ăn xong thì đột nhiên dừng lại, đôi mắt đờ đẫn.
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, mọi người đều choáng váng.
Tôn Phu Bình bên dưới thành cũng trợn mắt há hốc mồm. Niên Tùng Ngọc tốt như vậy không cần, vị tổ tông này sao lại chạy vòng vòng tìm Hạ Linh Xuyên chứ?
Nhìn thấy thân hình khổng lồ của Hắc Giao chuyển hướng, Mao Đào rùng mình, bỏ chạy sang một bên, không quên hét lên: "Ra khỏi đây, nếu không muốn chết thì chạy đi!"
Thật ra không cần hắn nhắc, mọi người đều tan tác như chim muông. Tằng Phi Hùng theo bản năng muốn kéo Hạ Linh Xuyên đi cùng, lại bị hai thủ hạ của hắn kéo đi mấy trượng: “Tằng ca, ánh sáng trắng bảo vệ hắn chứ không phải ngươi!”
Bọn họ không biết luồng ánh sáng trắng kia có thể làm được những gì, nhưng nếu cứ ở đây tiếp, người sống nhất định sẽ biến thành gà quay.
Sau đó Hắc Giao leo lên cổng thành, phồng má lên, mắt vừa nhìn còn miệng thì phun lửa ra.
Lúc này, một con yêu điểu bay xuống, kêu hai tiếng bên tai, âm thanh thô ráp.
Không biết bọn chúng giao tiếp bằng cách nào, nhưng Hắc Giao đột nhiên đổi ý, quai hàm lại xẹp xuống. Nó lượn quanh Hạ Linh Xuyên hai vòng, giống như đang đánh giá, sau đó há to miệng, muốn nuốt chửng hắn!
Ánh sáng trắng tới nhanh, đến mức Hạ Linh Xuyên không thể tránh được.
Đầu óc trống rỗng trong vài giây, trước mắt dường như xuất hiện những đốm trắng như bông tuyết.
Sau đó, tầm nhìn của đột nhiên khôi phục trở lại, Hạ Linh Xuyên phát hiện mình đang rơi tự do, đang rơi liên tục.
Kỳ quái nhất chính là, ngay phía trên hắn có một cái bóng đen, rơi xuống còn nhanh hơn hắn, chỉ trong nháy mắt đã đập xuống người hắn!
Dù chỉ cách nhau chưa đầy hai thước, nhưng vật đó vẫn bị bao phủ bởi một bóng đen, hoàn toàn không thể nhìn thấy hình dáng của nó, cũng không rõ đó là loại quái vật gì, nhưng mà có bốn ngọn lửa đỏ đang tỏa sáng trong đó, nhìn thoáng qua giống như đôi mắt.
Với bốn con mắt này, Hạ Linh Xuyên sẽ không coi đây là con người. Hơn nữa nó duỗi đôi chân thon dài ra, đâm vào trong ngực Hạ Linh Xuyên.
Động tác quá nhanh, đến mức Hạ Linh Xuyên không nhìn rõ móng vuốt sắc nhọn của nó trông như thế nào, liền hét lên một tiếng.
Sự đau đớn này thấm sâu vào linh hồn, căn bản là không thể chịu đựng nổi.
Đương nhiên hắn sẽ không ngồi yên chờ chết, nhưng dù hắn đấm đá hết sức vào bóng tối, dường như không có tác dụng gì.
Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt dường như quen thuộc:
Mấy tháng trước, ở núi Hồ Lô, lúc bị một con sa báo cát làm rơi xuống vách đá, cả hai người đều chết!
Đúng, đó chính là cảnh này.
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu hắn, mọi thứ xung quanh lập tức trở nên rõ ràng, phía trên là bầu trời trong xanh, cây xanh chói mắt, những vách đá ngày càng xa dần trong tầm nhìn của hắn.
Thứ vồ lấy hắn, chính là con sa báo đốm màu vàng nhạt!
Sa báo cũng há to miệng, chuẩn bị cắn vào động mạch chính trên cổ hắn.
Hắn không còn đường sống, không phải bị cắn chết thì cũng rơi xuống đất chết
Hạ Linh Xuyên nhịn không được chửi ầm ĩ lên: "Cút đi, đây không phải chuyện của ta!" Đây hẳn cảnh tượng mà nguyên thân thấy và chịu đựng trước khi chết, không có liên quan tới hắn!
Hắn vừa chửi rủa, cảnh vật lại trở nên mờ ảo.
Bầu trời xanh mây trắng và vách đá đều không còn nữa, ánh sáng xung quanh thật kỳ lạ, giống như một tập hợp lớn các chấm đường mặt phẳng và bảng màu.
Sau đó, hắn ngã nặng xuống đất.
Sàn xi măng.
Trên bầu trời có sao, nhưng có lẽ trước đó trời đã mưa, vì mặt đất chưa khô hẳn, còn đọng nước trong những ổ gà nhỏ trên đường.
Hạ Linh Xuyên rơi xuống hố, nước bẩn bắn tung tóe khắp đầu và mặt sa báo.
Con quái vật này giống như cũng có chút khó hiểu, giương mắt nhìn chung quanh, ngay cả sức lực khống chế con mồi cũng vô thức mà giảm đi.
Mùi thơm của bánh rán cuộn bay trong không khí, Hạ Linh Xuyên cũng ngáo người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.