Chương 38: Tín Vật Chỉ Huy
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
13/08/2024
Hắn véo thật mạnh vào má nhị đệ: “Nhìn da mỏng thịt mềm này đi, khó trách người khác có ý đồ xấu xa. Đã sớm bảo đệ cùng ta luyện võ, nhưng đệ từ chối.”
Hạ Việt “vỗ’’ tay hắn ra: “Bọn họ đã không thể chờ được nữa. Chẳng lẽ là vì sa mạc Bàn Long sắp có thay đổi sao?”
“Có lẽ thế.” Hạ Linh Xuyên xoay người đi ra ngoài: “Đệ đi ngủ sớm đi, ta đi tìm một ít thức ăn.”
“Thường có điểm tâm nhẹ được giấu trong những chiếc tủ thấp của căn bếp lớn.”
“Hôm nay là món gì?”
“Một hũ bánh hạch đào.” Hạ Việt ho khan: “Nhưng chỉ còn lại một nửa thôi.”
“Không phải bánh táo mật ong sao?” Hạ Linh Xuyên đột nhiên nhận ra: “Ta nói tại sao tìm một lúc cũng không tìm được, hóa ra là đệ đã lén lút ăn nó!”
Khi đến một nơi yên tĩnh và không có người, hắn dùng lực vung nắm tay trái của mình.
“Ai, đau quá.” Hắn nhìn đốt ngón tay đỏ bừng của mình, không bị gãy mà hơi sưng phù lên: “Tên Niên Tùng Ngọc đó, có điều kì quái.”
Nắm đấm của hắn đã được nung trong cát sắt và đá lửa nhiều năm, có thể dễ dàng bẻ gãy một con dao hoặc khúc gỗ dày như cái bát. Nhưng lực đấm của Niên Tùng Ngọc lại khiến xương ngón tay hắn đau nhức.
Sáng sớm hôm sau, hai vị khách được mời đến sảnh chính, Hạ Thuần Hoa đích thân báo tin vui cho họ.
“Toàn bộ xác báo đã được tìm thấy.” Ngày hôm qua Hạ Quận trưởng đã bận rộn đến khuya, chỉ ngủ có một tiếng, nhưng bây giờ tinh thần ông ta rạng rỡ và phấn chấn hơn hai đứa con trai của mình: “Nhưng ta nghĩ, hai người trong các vị chỉ cần mấy chiếc răng báo này.”
Ông ta xòe lòng bàn tay ra và để lộ ra chiếc răng nanh của con báo.
Niên Tùng Ngọc nóng lòng muốn đến gần hơn: “Nhìn xem!”
Không ai quan tâm xác con báo được tìm thấy như thế nào. Đó chỉ là một cái cớ, mọi người đều biết điều đó.
Nhưng Hạ Thuần Hoa thở dài: “Ta vẫn không biết kẻ thù nào đã lén lút làm điều đó, dù sao thì thành Hắc Thủy nằm ở tiền tuyến của pháo đài biên giới, bị bao vây bởi kẻ địch bên ngoài, không ngờ rằng ở đó có rất nhiều chuyện nội bộ. Làm chậm trễ chuyện đại sự của Quốc sư, ngàn vạn lần xin hai vị thứ lỗi.”
Tôn Quốc Sư còn có thể nói cái gì, chỉ có thể khoan dung độ lượng nói: “Không sao, không biết thì không có tội, huống chi Hạ công tử cũng bị trọng thương.” Thế là Hạ Thuần Hoa lấy ra chiếc răng báo rồi đổ những thứ bên trong vào một chiếc đĩa gấm: “Tất cả đều ở đây, thỉnh Quốc sư xem xem, cái nào là tín vật?”
Mọi người tập trung xung quanh để xem, Tôn Phu Bình yêu cầu một cái cốc nước và bỏ hạt cỏ vào đó.
Chỉ sau hai lần lắc, hạt cỏ bắt đầu bén rễ và nảy mầm, phát triển với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chỉ trong hơn mười giây, nó đã phát triển thành một cây hoa và chỉ nở một bông hoa trắng lóa mềm mại với sáu cánh hoa, to bằng móng tay.
Tôn Phu Bình nhặt những thứ trên đĩa gấm lên, từng người một đến gần hoa nhỏ.
Những bông hoa không có chuyển động gì cho đến khi…
Cho đến khi Hạ Linh Xuyên cầm nửa mảnh lược đến gần hơn, những bông hoa màu trắng chợt héo úa, ngay cả thân và lá cũng héo úa, cuối cùng hóa thành bụi, trôi nổi tan ra trong nước.
“Chắc là nó rồi.” Tôn Phu Bình đang muốn vươn tay ra, nhưng Hạ Thuần Hoa đã cầm lấy chiếc lược trước, tỉ mỉ cẩn thận xem xét: “Đã hơn trăm năm rồi, oán khí vẫn còn mạnh như vậy.”
Niên Tùng Ngọc tò mò nói: “Đường đường là tín vật chỉ huy của thành Bàn Long,đó thực sự chỉ là một chiếc lược?”
Hạ Linh Xuyên nhún vai: “Ông ấy cũng có vợ và con gái.”
Hạ Việt tiếp tục hỏi : “Ta có một chút không hiểu, năm đó khi Tiên Do quốc không dễ dàng gì mới công phá được thành Bàn Long, tại sao họ không lấy đi hồ Đại Phóng? Bọn họ đã phải chịu tổn hại rất nhiều, và chắc hẳn bọn họ nên biết rõ giá trị của nó.”
"Theo lịch sử của Tiên Do quốc, khi quân đội công phá thành Bàn Long và tàn sát toàn thành, vào ngày thứ ba, sông khô giếng cạn, ngay cả nước trong hào cũng biến mất chỉ sau một đêm; Đến ngày thứ năm, cỏ chuyển qua màu đen, hoa màu và cỏ khô héo ,đến ngày thứ bảy, toàn bộ gia súc ngã xuống đất mà chết. Toàn quân của Tiên Do thấy nơi này chẳng lành, đành phải sơ tán càng sớm càng tốt, chưa kể không có nước và lương thực, thì dân chúng không thể cầm cự được. Đồng thời đội quân này lập tức được điều động ra phía bắc để chiến đấu, cũng không cần phải dùng đến hồ Đại Phóng.” Tôn Quốc sư nhấp một ngụm trà rồi nói: “Không chỉ có như vậy, ta xem qua sử sách của Tiên Do , cũng không thấy có trận chiến nào bị nghi ngờ hoặc có liên quan đến Hoặc Tâm trùng. Báu vật như vậy, một khi Tiên Do quốc có được nó, làm sao có thể không đưa ra chiến trường.”
Hạ Việt “vỗ’’ tay hắn ra: “Bọn họ đã không thể chờ được nữa. Chẳng lẽ là vì sa mạc Bàn Long sắp có thay đổi sao?”
“Có lẽ thế.” Hạ Linh Xuyên xoay người đi ra ngoài: “Đệ đi ngủ sớm đi, ta đi tìm một ít thức ăn.”
“Thường có điểm tâm nhẹ được giấu trong những chiếc tủ thấp của căn bếp lớn.”
“Hôm nay là món gì?”
“Một hũ bánh hạch đào.” Hạ Việt ho khan: “Nhưng chỉ còn lại một nửa thôi.”
“Không phải bánh táo mật ong sao?” Hạ Linh Xuyên đột nhiên nhận ra: “Ta nói tại sao tìm một lúc cũng không tìm được, hóa ra là đệ đã lén lút ăn nó!”
Khi đến một nơi yên tĩnh và không có người, hắn dùng lực vung nắm tay trái của mình.
“Ai, đau quá.” Hắn nhìn đốt ngón tay đỏ bừng của mình, không bị gãy mà hơi sưng phù lên: “Tên Niên Tùng Ngọc đó, có điều kì quái.”
Nắm đấm của hắn đã được nung trong cát sắt và đá lửa nhiều năm, có thể dễ dàng bẻ gãy một con dao hoặc khúc gỗ dày như cái bát. Nhưng lực đấm của Niên Tùng Ngọc lại khiến xương ngón tay hắn đau nhức.
Sáng sớm hôm sau, hai vị khách được mời đến sảnh chính, Hạ Thuần Hoa đích thân báo tin vui cho họ.
“Toàn bộ xác báo đã được tìm thấy.” Ngày hôm qua Hạ Quận trưởng đã bận rộn đến khuya, chỉ ngủ có một tiếng, nhưng bây giờ tinh thần ông ta rạng rỡ và phấn chấn hơn hai đứa con trai của mình: “Nhưng ta nghĩ, hai người trong các vị chỉ cần mấy chiếc răng báo này.”
Ông ta xòe lòng bàn tay ra và để lộ ra chiếc răng nanh của con báo.
Niên Tùng Ngọc nóng lòng muốn đến gần hơn: “Nhìn xem!”
Không ai quan tâm xác con báo được tìm thấy như thế nào. Đó chỉ là một cái cớ, mọi người đều biết điều đó.
Nhưng Hạ Thuần Hoa thở dài: “Ta vẫn không biết kẻ thù nào đã lén lút làm điều đó, dù sao thì thành Hắc Thủy nằm ở tiền tuyến của pháo đài biên giới, bị bao vây bởi kẻ địch bên ngoài, không ngờ rằng ở đó có rất nhiều chuyện nội bộ. Làm chậm trễ chuyện đại sự của Quốc sư, ngàn vạn lần xin hai vị thứ lỗi.”
Tôn Quốc Sư còn có thể nói cái gì, chỉ có thể khoan dung độ lượng nói: “Không sao, không biết thì không có tội, huống chi Hạ công tử cũng bị trọng thương.” Thế là Hạ Thuần Hoa lấy ra chiếc răng báo rồi đổ những thứ bên trong vào một chiếc đĩa gấm: “Tất cả đều ở đây, thỉnh Quốc sư xem xem, cái nào là tín vật?”
Mọi người tập trung xung quanh để xem, Tôn Phu Bình yêu cầu một cái cốc nước và bỏ hạt cỏ vào đó.
Chỉ sau hai lần lắc, hạt cỏ bắt đầu bén rễ và nảy mầm, phát triển với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chỉ trong hơn mười giây, nó đã phát triển thành một cây hoa và chỉ nở một bông hoa trắng lóa mềm mại với sáu cánh hoa, to bằng móng tay.
Tôn Phu Bình nhặt những thứ trên đĩa gấm lên, từng người một đến gần hoa nhỏ.
Những bông hoa không có chuyển động gì cho đến khi…
Cho đến khi Hạ Linh Xuyên cầm nửa mảnh lược đến gần hơn, những bông hoa màu trắng chợt héo úa, ngay cả thân và lá cũng héo úa, cuối cùng hóa thành bụi, trôi nổi tan ra trong nước.
“Chắc là nó rồi.” Tôn Phu Bình đang muốn vươn tay ra, nhưng Hạ Thuần Hoa đã cầm lấy chiếc lược trước, tỉ mỉ cẩn thận xem xét: “Đã hơn trăm năm rồi, oán khí vẫn còn mạnh như vậy.”
Niên Tùng Ngọc tò mò nói: “Đường đường là tín vật chỉ huy của thành Bàn Long,đó thực sự chỉ là một chiếc lược?”
Hạ Linh Xuyên nhún vai: “Ông ấy cũng có vợ và con gái.”
Hạ Việt tiếp tục hỏi : “Ta có một chút không hiểu, năm đó khi Tiên Do quốc không dễ dàng gì mới công phá được thành Bàn Long, tại sao họ không lấy đi hồ Đại Phóng? Bọn họ đã phải chịu tổn hại rất nhiều, và chắc hẳn bọn họ nên biết rõ giá trị của nó.”
"Theo lịch sử của Tiên Do quốc, khi quân đội công phá thành Bàn Long và tàn sát toàn thành, vào ngày thứ ba, sông khô giếng cạn, ngay cả nước trong hào cũng biến mất chỉ sau một đêm; Đến ngày thứ năm, cỏ chuyển qua màu đen, hoa màu và cỏ khô héo ,đến ngày thứ bảy, toàn bộ gia súc ngã xuống đất mà chết. Toàn quân của Tiên Do thấy nơi này chẳng lành, đành phải sơ tán càng sớm càng tốt, chưa kể không có nước và lương thực, thì dân chúng không thể cầm cự được. Đồng thời đội quân này lập tức được điều động ra phía bắc để chiến đấu, cũng không cần phải dùng đến hồ Đại Phóng.” Tôn Quốc sư nhấp một ngụm trà rồi nói: “Không chỉ có như vậy, ta xem qua sử sách của Tiên Do , cũng không thấy có trận chiến nào bị nghi ngờ hoặc có liên quan đến Hoặc Tâm trùng. Báu vật như vậy, một khi Tiên Do quốc có được nó, làm sao có thể không đưa ra chiến trường.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.