Sau Khi Tiếp Nhận Cục Diện Rối Rắm Của Người Xuyên Không
Chương 26:
Tửu Thương Thiên Trứ
28/05/2023
Xương Bình hầu phu nhân lại mắng tiếp mấy câu chó cậy mặt chủ, nhưng Thương Sơn Phụ Tuyết không bị ảnh hưởng chút nào.
Sau khi Hầu phủ phu nhân mắng một lúc lâu, kết quả đối phương không phản ứng, mà ngược lại bản thân lại tức đến nổi điên, cũng may có ma ma bên người nhắc nhở, khiến bà ta tạm thời giữa được bình tĩnh.
Ngươi nghĩ rằng chúng ta không vào sân thì không có cách áp chế sao? Vậy cũng quá ngây thơ.
Theo ý của Hầu phủ phu nhân, tối đó phòng bếp đưa cơm thừa canh căn cho Ninh Niệm Noãn, ngay cả bánh bao cũng có dấu cắn rõ ràng, vừa thấy đã biết là người khác ăn còn dư lại.
Hành động này tất nhiên là cố ý chèn ép Ninh Niệm Noãn, dù sao nhi tử cũng ở thanh lâu, sẽ không cùng Ninh Niệm Noãn dùng bữa nên bà ta cũng không cần cố kỵ gì.
Nếu là ngày xưa, khi Khổ Hạ nhìn đến cơm như vậy, tất nhiên muốn giận thay Nhị tiểu thư một hồi.
Nhưng hôm nay trên bàn đã có thức ăn đầy đủ hương sắc, Khổ Hạ chỉ mở ra nhìn sơ hộp đồ ăn liền ném đi không để ý tới.
Thức ăn trên bàn tất nhiên là do Phi Hồng lâu đưa qua, năm đó Ninh Ánh Hàn có ơn tri ngộ với Triệu cô nương của Phi Hồng lâu, lần này Triệu cô nương nghe được yêu cầu nhỏ kia liền lập tức đồng ý, còn cố ý phân phó phòng bếp làm nhiều món đặc biệt.
Hiện tại thức ăn trên bàn rực rỡ muôn màu, nhiều đến nỗi không để hết.
Khổ Hạ chia ra một chút đặt ở ngoài phòng, mời Thương Sơn, Phụ Tuyết dùng cơm, hai người liền vui vẻ đáp ứng. Dù sao Hầu phủ phu nhân cũng kêu quản gia không cho bọn họ ăn bữa tối.
Lúc này có một tiểu nha hoàn ở ngoài cửa sổ lén lút mà nhìn trộm bọn họ ăn cơm.
Tất nhiên nàng ta là người phu nhân phái tới, bởi vì tính chất công việc là vẩy nước quét sân, cho nên khi ra vào cũng không bị Thương Sơn, Phụ Tuyết ngăn cản nàng.
Hầu phủ phu nhân phái nàng tới là muốn nhìn khung cảnh Ninh Niệm Noãn uất ức đối mặt cơm thừa canh cặn là như thế nào.
Nhưng tiểu nha hoàn lại nhìn đến cảnh tượng cùng với chữ “Uất ức” không chút dính dáng nào với nhau.
Món ăn phong phú trong kia, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta chảy nước miếng, càng miễn bàn đến hương thơm từ cửa sổ đi vào trong mũi của nàng ta.
Ngửi thấy hương thơm khiến bụng của tiểu nha hoàn bất giác vang lên một tiếng.
Nàng ta vội vàng ngồi xổm xuống, sợ bị phát hiện.
Thật ra, khi nàng ta vừa mới rón rén lại gần đã bị hai người Thương Sơn chú ý tới, Phụ Tuyết đang muốn đứng dậy đi bắt người, nhưng Thương Sơn lại ngăn cản, muốn nhìn xem nha hoàn kia làm cái gì.
Thấy nàng ta chỉ là quan sát người bên trong, hai người liếc nhau, cũng đoán được ý đồ của nàng ta.
Thậm chí Thương Sơn còn lớn tiếng nói: “Thức ăn của Phi Hồng lâu quả nhiên hương vị rất tốt.”
Phụ Tuyết không thích nói chuyện cũng hiểu ý của hắn ta, tiếp lời: “Đúng vậy, quả nhiên là tửu lầu nổi tiếng nhất kinh thành.”
Phi Hồng lâu? Tiểu nha hoàn liền nghe vào trong tai, Phi Hồng lâu nàng ta tất nhiên là biết, nhưng giá cả rất mắc. Lúc này ngửi được hương thơm, trong lòng liền dâng lên cảm xúc hâm mộ.
Nàng ta không ở lâu nữa, chạy chậm đến sân Hầu phủ phu nhân.
“Phi Hồng lâu?!” Hầu phu nhân cũng khiếp sợ: “Ngươi khẳng định không nghe lầm sao?”
Tiểu nha hoàn thành thật lắc đầu: “Hồi phu nhân, khẳng định không sai.”
“Ninh Niệm Noãn nha đầu thúi này.” Hầu phủ phu nhân mắng, chiêu này không những vô hiệu, mà người ta đã sớm có chuẩn bị, căn bản không để bụng thủ đoạn này của bà ta.
Khung cảnh uất ức còn chưa chờ được, lại chờ được người ta sảng khoái vui vẻ.
Huống chi, Phi Hồng lâu……
Màn đối thoại của Thương Sơn, Phụ Tuyết không hề uổng phí, ba chữ Phi Hồng lâu quả nhiên khiến Hầu phủ phu nhân càng bực bội.
Dù sao tay nghề đầu bếp Phi Hồng lâu thiện nghệ hơn bọn họ. Muốn cho Ninh Niệm Noãn ăn chút cơm thừa canh cặn, kết quả người ta chẳng những không bị đói, còn ăn ngon hơn.
Bà ta cũng không tự hỏi vấn đề vì sao cơm Phi Hồng lâu lại được đưa đến, chỉ nghĩ do Ninh Niệm Noãn sớm đoán trước, nên đã phái người ra ngoài mua.
“Phu nhân bớt giận.” Một ma ma khuyên nhủ: “ Giá cả bên Phi Hồng lâu ngài đã biết rồi, Ninh Niệm Noãn luôn luôn túng quẫn, cùng lắm chỉ ăn được một hai lần, sao có thể ăn hoài được chứ?”
Xương Bình hầu phủ không tôn trọng Ninh Niệm Noãn có thể thấy được một chút, ngay cả hạ nhân cũng dám gọi thẳng tên, mà không phải gọi “Tam thiếu phu nhân”.
“Ngươi nói đúng.” Hầu phủ phu nhân bình tĩnh chút: “Phân phó phòng bếp cứ tiếp tục, ta không tin nàng ta có thể ăn mỗi ngày như thế.”
Nhưng Ninh Niệm Noãn thật đúng là mỗi ngày như thế, Hầu phủ phu nhân phái người quan sát mấy ngày, còn phái người theo dõi gã sai vặt tới đưa cơm, phát hiện ra đúng là người trong Phi Hồng lâu.
Ninh Niệm Noãn có nhiều bạc như vậy sao?
Hầu phủ phu nhân còn chưa tự tra ra kết quả thì Tam tiểu thư đã đến náo loạn trước: “Vì sao Ninh Niệm Noãn có thể ngày ngày dùng thức ăn của Phi Hồng lâu, mà ta đường đường là đích tiểu thư Hầu phủ lại không có?”
Hầu phủ phu nhân đau đầu, một bên trấn an nữ nhi, một bên cũng cảm thấy không công bằng, ngay cả thân nữ nhi đều không có được, vậy Ninh Niệm Noãn làm sao lại có được?
Ninh Niệm Noãn có một tỷ tỷ thanh danh bại hoại, nhưng Hầu phủ vẫn không chê cưới nàng ấy vào cửa, nàng ấy nên mang ơn đội nghĩa mới đứng.
Hầu phủ phu nhân thử phái người truyền lời đến trong viện Niệm Noãn trong, kêu nàng ấy nhường cơm hằng ngày do Phi Hồng lâu đưa tới cho tam tiểu thư.
Nghe thấy yêu cầu vô lý như thế, Khổ Hạ tức đến mắng ma ma truyền lời một trận.
Ma ma cười lạnh một tiếng: “Ta chỉ đến truyền lời, Khổ Hạ cô nương khó xử ta làm chi? Chỉ cần Tam thiếu phu nhân nói một câu ‘ đã biết ’, nhiệm vụ của ta liền hoàn thành, lập tức trở về phục mệnh.”
Nói xong, liền nhìn chằm chằm Ninh Niệm Noãn, chờ nàng ấy gật đầu.
Đây rõ ràng là ỷ vào tính tình Niệm Noãn tốt, Thương Sơn định ngo ngoe rục rịch, chuẩn bị xách ma ma ném ra ngoài thì Ninh Niệm Noãn mở miệng.
“Nghe được, cũng biết, nhưng không thể.”
Tính tình Ninh Niệm Noãn luôn luôn mềm yếu, ma ma chưa từng thấy dáng vẻ cường nghạnh của nàng ấy, liền ngây người tại chỗ.
Sau khi bẩm báo Hầu phủ phu nhân, liền thấy chén trà anh dũng hi sinh.
Đang lúc phát sầu, ma ma lại cho bà ta một chủ ý, phái người đi chặn lại gã sai vặt mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện bên của hông đưa cơm, bên này phái người ngăn cản người đưa cơm cho Ninh Niệm Noãn, bên kia phái người lấycơm gã sai vặt mang đến, không phải là được rồi sao?
Nhưng kế hoạch này cũng không thuận lợi, gã sai vặt chỉ muốn thấy người, vì thế nha hoàn nào Hầu phủ phu nhân phái đi dù lừa gạt như thế nào cũng muốn kiên trì chờ đến khi Khổ Hạ xuất hiện.
Kế hoạch thất bại, Hầu phủ phu nhân lại nghĩ đến giả bộ lấy danh nghĩa của Ninh Niệm Noãn, phái người đi Phi Hồng lâu nói không cần đưa cơm nữa.
Nhưng nghĩ kỹ lại, chủ ý này quá xuẩn, nếu mình phái người được, chẳng lẽ Ninh Niệm Noãn không biết phái người đi Phi Hồng lâu hỏi một câu?
Hầu phủ phu nhân thật sự hết cách, dưới sự tức giận dưới chạy tới cáo trạng với Xương Bình hầu, hy vọng ông ta lấy uy nghiêm gia chủ quản giáo con dâu, nhưng Xương Bình hầu chỉ là kỳ quái mà liếc nhìn bà ta một cái: “Nó muốn ăn cái gì thì ăn, ngươi quản nó làm gì?”
Xương Bình hầu cảm thấy phu nhân thật sự thích xen vào việc người khác chẳng thể hiểu được.
Hầu phủ phu nhân tức giận đến đau đầu, dứt khoát mặc kệ chuyện thức ăn, tính toán tìm lối tắt trừng phạt Ninh Niệm Noãn.
Ninh Niệm Noãn cũng không thể suốt ngày ở trong viện, chỉ là mỗi lần tới thỉnh an đều cẩn thận mang theo Phụ Tuyết, khiến Hầu phủ phu nhân không thể dùng vũ lực.
Vũ lực không được, vậy lời nói thì sao? Nhưng nếu Hầu phủ phu nhân giáo huấn Ninh Niệm Noãn quá lâu, Thương Sơn sẽ lập tức bóp thời gian vào chính phòng, nói dối trong viện có việc, cần Tam thiếu phu nhân lập tức trở về sân.
Hầu phủ phu nhân tất nhiên không tin, nhưng khi kêu thị vệ đi ngăn trở, thì lại ngăn không được.
Hầu phủ phu nhân muốn nói cho nhi tử, lấy uy nghiêm trượng phu đi giáo huấn nàng ấy, nhưng vị Tam thiếu gia này vốn dĩ đã không thích về nhà, vừa nghe đến mẫu thân muốn náo loạn với thê tử, liền tìm cớ ra cửa.
Hầu phủ phu nhân bị nhi tử không nên thân làm cho tức đến chết, cũng hết cách rồi, chỉ có thể dùng tuyệt chiểu ra cắt xén tiền hàng tháng.
Nhưng ngay lúc đang chuẩn bị cắt xén trang sức, quần áo, các thứ của Ninh Niệm Noãn thì liền nghe được người tới báo lại các loại trang sức hoa phục giống như nước chảy chạy đến sân Ninh Niệm Noãn.
Cứ thế, dùng vữ lực không được, khắt khe cũng không được.
Hầu phủ phu nhân chính thức bất lực, cảm thấy đối phương có chút đáng sợ, tất cả thủ đoạn bà ta dùng đều bị đối phương phòng bị trước.
Chuyện tới nước này, Hầu phủ phu nhân sao còn đoán không ra năng lực của Ninh Ánh Hàn chứ, vì vậy liền mắng nàng trăm ngàn lần ở trong lòng.
Sau khi Hầu phủ phu nhân mắng một lúc lâu, kết quả đối phương không phản ứng, mà ngược lại bản thân lại tức đến nổi điên, cũng may có ma ma bên người nhắc nhở, khiến bà ta tạm thời giữa được bình tĩnh.
Ngươi nghĩ rằng chúng ta không vào sân thì không có cách áp chế sao? Vậy cũng quá ngây thơ.
Theo ý của Hầu phủ phu nhân, tối đó phòng bếp đưa cơm thừa canh căn cho Ninh Niệm Noãn, ngay cả bánh bao cũng có dấu cắn rõ ràng, vừa thấy đã biết là người khác ăn còn dư lại.
Hành động này tất nhiên là cố ý chèn ép Ninh Niệm Noãn, dù sao nhi tử cũng ở thanh lâu, sẽ không cùng Ninh Niệm Noãn dùng bữa nên bà ta cũng không cần cố kỵ gì.
Nếu là ngày xưa, khi Khổ Hạ nhìn đến cơm như vậy, tất nhiên muốn giận thay Nhị tiểu thư một hồi.
Nhưng hôm nay trên bàn đã có thức ăn đầy đủ hương sắc, Khổ Hạ chỉ mở ra nhìn sơ hộp đồ ăn liền ném đi không để ý tới.
Thức ăn trên bàn tất nhiên là do Phi Hồng lâu đưa qua, năm đó Ninh Ánh Hàn có ơn tri ngộ với Triệu cô nương của Phi Hồng lâu, lần này Triệu cô nương nghe được yêu cầu nhỏ kia liền lập tức đồng ý, còn cố ý phân phó phòng bếp làm nhiều món đặc biệt.
Hiện tại thức ăn trên bàn rực rỡ muôn màu, nhiều đến nỗi không để hết.
Khổ Hạ chia ra một chút đặt ở ngoài phòng, mời Thương Sơn, Phụ Tuyết dùng cơm, hai người liền vui vẻ đáp ứng. Dù sao Hầu phủ phu nhân cũng kêu quản gia không cho bọn họ ăn bữa tối.
Lúc này có một tiểu nha hoàn ở ngoài cửa sổ lén lút mà nhìn trộm bọn họ ăn cơm.
Tất nhiên nàng ta là người phu nhân phái tới, bởi vì tính chất công việc là vẩy nước quét sân, cho nên khi ra vào cũng không bị Thương Sơn, Phụ Tuyết ngăn cản nàng.
Hầu phủ phu nhân phái nàng tới là muốn nhìn khung cảnh Ninh Niệm Noãn uất ức đối mặt cơm thừa canh cặn là như thế nào.
Nhưng tiểu nha hoàn lại nhìn đến cảnh tượng cùng với chữ “Uất ức” không chút dính dáng nào với nhau.
Món ăn phong phú trong kia, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta chảy nước miếng, càng miễn bàn đến hương thơm từ cửa sổ đi vào trong mũi của nàng ta.
Ngửi thấy hương thơm khiến bụng của tiểu nha hoàn bất giác vang lên một tiếng.
Nàng ta vội vàng ngồi xổm xuống, sợ bị phát hiện.
Thật ra, khi nàng ta vừa mới rón rén lại gần đã bị hai người Thương Sơn chú ý tới, Phụ Tuyết đang muốn đứng dậy đi bắt người, nhưng Thương Sơn lại ngăn cản, muốn nhìn xem nha hoàn kia làm cái gì.
Thấy nàng ta chỉ là quan sát người bên trong, hai người liếc nhau, cũng đoán được ý đồ của nàng ta.
Thậm chí Thương Sơn còn lớn tiếng nói: “Thức ăn của Phi Hồng lâu quả nhiên hương vị rất tốt.”
Phụ Tuyết không thích nói chuyện cũng hiểu ý của hắn ta, tiếp lời: “Đúng vậy, quả nhiên là tửu lầu nổi tiếng nhất kinh thành.”
Phi Hồng lâu? Tiểu nha hoàn liền nghe vào trong tai, Phi Hồng lâu nàng ta tất nhiên là biết, nhưng giá cả rất mắc. Lúc này ngửi được hương thơm, trong lòng liền dâng lên cảm xúc hâm mộ.
Nàng ta không ở lâu nữa, chạy chậm đến sân Hầu phủ phu nhân.
“Phi Hồng lâu?!” Hầu phu nhân cũng khiếp sợ: “Ngươi khẳng định không nghe lầm sao?”
Tiểu nha hoàn thành thật lắc đầu: “Hồi phu nhân, khẳng định không sai.”
“Ninh Niệm Noãn nha đầu thúi này.” Hầu phủ phu nhân mắng, chiêu này không những vô hiệu, mà người ta đã sớm có chuẩn bị, căn bản không để bụng thủ đoạn này của bà ta.
Khung cảnh uất ức còn chưa chờ được, lại chờ được người ta sảng khoái vui vẻ.
Huống chi, Phi Hồng lâu……
Màn đối thoại của Thương Sơn, Phụ Tuyết không hề uổng phí, ba chữ Phi Hồng lâu quả nhiên khiến Hầu phủ phu nhân càng bực bội.
Dù sao tay nghề đầu bếp Phi Hồng lâu thiện nghệ hơn bọn họ. Muốn cho Ninh Niệm Noãn ăn chút cơm thừa canh cặn, kết quả người ta chẳng những không bị đói, còn ăn ngon hơn.
Bà ta cũng không tự hỏi vấn đề vì sao cơm Phi Hồng lâu lại được đưa đến, chỉ nghĩ do Ninh Niệm Noãn sớm đoán trước, nên đã phái người ra ngoài mua.
“Phu nhân bớt giận.” Một ma ma khuyên nhủ: “ Giá cả bên Phi Hồng lâu ngài đã biết rồi, Ninh Niệm Noãn luôn luôn túng quẫn, cùng lắm chỉ ăn được một hai lần, sao có thể ăn hoài được chứ?”
Xương Bình hầu phủ không tôn trọng Ninh Niệm Noãn có thể thấy được một chút, ngay cả hạ nhân cũng dám gọi thẳng tên, mà không phải gọi “Tam thiếu phu nhân”.
“Ngươi nói đúng.” Hầu phủ phu nhân bình tĩnh chút: “Phân phó phòng bếp cứ tiếp tục, ta không tin nàng ta có thể ăn mỗi ngày như thế.”
Nhưng Ninh Niệm Noãn thật đúng là mỗi ngày như thế, Hầu phủ phu nhân phái người quan sát mấy ngày, còn phái người theo dõi gã sai vặt tới đưa cơm, phát hiện ra đúng là người trong Phi Hồng lâu.
Ninh Niệm Noãn có nhiều bạc như vậy sao?
Hầu phủ phu nhân còn chưa tự tra ra kết quả thì Tam tiểu thư đã đến náo loạn trước: “Vì sao Ninh Niệm Noãn có thể ngày ngày dùng thức ăn của Phi Hồng lâu, mà ta đường đường là đích tiểu thư Hầu phủ lại không có?”
Hầu phủ phu nhân đau đầu, một bên trấn an nữ nhi, một bên cũng cảm thấy không công bằng, ngay cả thân nữ nhi đều không có được, vậy Ninh Niệm Noãn làm sao lại có được?
Ninh Niệm Noãn có một tỷ tỷ thanh danh bại hoại, nhưng Hầu phủ vẫn không chê cưới nàng ấy vào cửa, nàng ấy nên mang ơn đội nghĩa mới đứng.
Hầu phủ phu nhân thử phái người truyền lời đến trong viện Niệm Noãn trong, kêu nàng ấy nhường cơm hằng ngày do Phi Hồng lâu đưa tới cho tam tiểu thư.
Nghe thấy yêu cầu vô lý như thế, Khổ Hạ tức đến mắng ma ma truyền lời một trận.
Ma ma cười lạnh một tiếng: “Ta chỉ đến truyền lời, Khổ Hạ cô nương khó xử ta làm chi? Chỉ cần Tam thiếu phu nhân nói một câu ‘ đã biết ’, nhiệm vụ của ta liền hoàn thành, lập tức trở về phục mệnh.”
Nói xong, liền nhìn chằm chằm Ninh Niệm Noãn, chờ nàng ấy gật đầu.
Đây rõ ràng là ỷ vào tính tình Niệm Noãn tốt, Thương Sơn định ngo ngoe rục rịch, chuẩn bị xách ma ma ném ra ngoài thì Ninh Niệm Noãn mở miệng.
“Nghe được, cũng biết, nhưng không thể.”
Tính tình Ninh Niệm Noãn luôn luôn mềm yếu, ma ma chưa từng thấy dáng vẻ cường nghạnh của nàng ấy, liền ngây người tại chỗ.
Sau khi bẩm báo Hầu phủ phu nhân, liền thấy chén trà anh dũng hi sinh.
Đang lúc phát sầu, ma ma lại cho bà ta một chủ ý, phái người đi chặn lại gã sai vặt mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện bên của hông đưa cơm, bên này phái người ngăn cản người đưa cơm cho Ninh Niệm Noãn, bên kia phái người lấycơm gã sai vặt mang đến, không phải là được rồi sao?
Nhưng kế hoạch này cũng không thuận lợi, gã sai vặt chỉ muốn thấy người, vì thế nha hoàn nào Hầu phủ phu nhân phái đi dù lừa gạt như thế nào cũng muốn kiên trì chờ đến khi Khổ Hạ xuất hiện.
Kế hoạch thất bại, Hầu phủ phu nhân lại nghĩ đến giả bộ lấy danh nghĩa của Ninh Niệm Noãn, phái người đi Phi Hồng lâu nói không cần đưa cơm nữa.
Nhưng nghĩ kỹ lại, chủ ý này quá xuẩn, nếu mình phái người được, chẳng lẽ Ninh Niệm Noãn không biết phái người đi Phi Hồng lâu hỏi một câu?
Hầu phủ phu nhân thật sự hết cách, dưới sự tức giận dưới chạy tới cáo trạng với Xương Bình hầu, hy vọng ông ta lấy uy nghiêm gia chủ quản giáo con dâu, nhưng Xương Bình hầu chỉ là kỳ quái mà liếc nhìn bà ta một cái: “Nó muốn ăn cái gì thì ăn, ngươi quản nó làm gì?”
Xương Bình hầu cảm thấy phu nhân thật sự thích xen vào việc người khác chẳng thể hiểu được.
Hầu phủ phu nhân tức giận đến đau đầu, dứt khoát mặc kệ chuyện thức ăn, tính toán tìm lối tắt trừng phạt Ninh Niệm Noãn.
Ninh Niệm Noãn cũng không thể suốt ngày ở trong viện, chỉ là mỗi lần tới thỉnh an đều cẩn thận mang theo Phụ Tuyết, khiến Hầu phủ phu nhân không thể dùng vũ lực.
Vũ lực không được, vậy lời nói thì sao? Nhưng nếu Hầu phủ phu nhân giáo huấn Ninh Niệm Noãn quá lâu, Thương Sơn sẽ lập tức bóp thời gian vào chính phòng, nói dối trong viện có việc, cần Tam thiếu phu nhân lập tức trở về sân.
Hầu phủ phu nhân tất nhiên không tin, nhưng khi kêu thị vệ đi ngăn trở, thì lại ngăn không được.
Hầu phủ phu nhân muốn nói cho nhi tử, lấy uy nghiêm trượng phu đi giáo huấn nàng ấy, nhưng vị Tam thiếu gia này vốn dĩ đã không thích về nhà, vừa nghe đến mẫu thân muốn náo loạn với thê tử, liền tìm cớ ra cửa.
Hầu phủ phu nhân bị nhi tử không nên thân làm cho tức đến chết, cũng hết cách rồi, chỉ có thể dùng tuyệt chiểu ra cắt xén tiền hàng tháng.
Nhưng ngay lúc đang chuẩn bị cắt xén trang sức, quần áo, các thứ của Ninh Niệm Noãn thì liền nghe được người tới báo lại các loại trang sức hoa phục giống như nước chảy chạy đến sân Ninh Niệm Noãn.
Cứ thế, dùng vữ lực không được, khắt khe cũng không được.
Hầu phủ phu nhân chính thức bất lực, cảm thấy đối phương có chút đáng sợ, tất cả thủ đoạn bà ta dùng đều bị đối phương phòng bị trước.
Chuyện tới nước này, Hầu phủ phu nhân sao còn đoán không ra năng lực của Ninh Ánh Hàn chứ, vì vậy liền mắng nàng trăm ngàn lần ở trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.