Sau Khi Tiếp Nhận Cục Diện Rối Rắm Của Người Xuyên Không
Chương 31:
Tửu Thương Thiên Trứ
28/05/2023
Nha hoàn dẫn Ninh Ánh Hàn đi thẳng một đường tới hậu viện, càng đi lại càng xa, cuối cùng ngừng ở một tòa tiểu lầu hẻo lánh phía trước.
“Phu nhân đã ở lầu hai chờ Quận chúa.”
Ninh Ánh Hàn theo lời lên lầu, một chút cũng không sợ, cho dù chờ ở lầu hai thật ra Quảng Bình Báthì sao chứ? Cái loại nam nhân túng dục đến mức thân thể hư nhược kia, một mình nàng có thể chấp mười tên.
Nàng vào phòng trên lầu hai theo lời nha hoàn chỉ, trong phòng không có một bóng người, nàng vừa mới cất bước đi vào, liền nghe được động tĩnh phía sau, hoá ra là nha hoàn cố ý đi sau nàng một bước đang muốn đóng cửa.
Ninh Ánh Hàn tay mắt lanh lẹ, túm bình hoa trong tầm tay quăng đi, vật kia lập tức xuyên qua hai cánh cửa sắp đóng lại, chạm xuống nền đất dưới chân nha hoàn, nàng liền sợ tới mức hoa dung thất sắc, lùi lại hai bước.
Mảnh vỡ sứ to vừa vặn chặn ở giữa khe hở, ngăn cản nàng ta đóng cửa.
“Đóng cửa làm cái gì?” Ninh Ánh Hàn đi tới nhìn thoáng qua ổ khoá đồng trên cửa, cười như không cười nhìn chằm chằm nha hoàn.
Đối phương bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm đến cả người cứng đờ: “Không…… Không có gì……”
“Không phải ngươi nói mợ chờ ta ở chỗ này sao? Người đâu?”
“Phu nhân chút nữa liền đến, xin Quận Chúa chờ một chút.” Nha hoàn cúi đầu né tránh Ninh Ánh Hàn nhìn sát nàng ta.
“Mợ và cữu cữu cũng không biết bổn Quận Chúa khi còn bé từng tập võ.” Ninh Ánh Hàn đột nhiên đổi đề tài.
“Vâng…… Phải không?” Nha hoàn không biết vì sao nàng đột nhiên nhắc đến cái này.
“Ngươi nói xem, nếu lát nữa ta ở trong phòng đánh Quảng Bình Bámột trận, công danh của biểu ca còn đạt thành sao?” Ninh Ánh Hàn uyển chuyển dời đề tài.
Nha hoàn run run: “Tôi…… Nô tỳ không hiểu Quận Chúa đang nói cái gì.”
“Không hiểu? Sao có thể?” Ninh Ánh Hàn nhướng mày: “Loại chuyện này bà ta nên cần một người dùng được.”
Nha hoàn run lợi hại hơn: “Hầu phủ phu nhân chỉ kêu ta dẫn Quận Chúa đến, ta không biết cái gì hết.”
“Nếu mợ chỉ kêu ngươi dẫn ta đi, vậy vì sao lại khoá cửa?” Ninh Ánh Hàn nói, “Một nha hoàn mà cũng dám tùy ý làm bậy, không tuân theo mệnh lệnh chủ nhân, bổn Quận Chúa nhất định phải nói với mợ, trục xuất ngươi khỏi Hầu phủ.”
“Ta không có muốn khóa cửa, ta chỉ là nghĩ đóng cửa lại miễn người khác tới quấy rầy Quận Chúa.”
“Được rồi, nhặt mảnh sứ trên mặt đất một chút rồi lui ra đi.”
Nha hoàn không thể tin được nàng đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, nhưng vẫn nhanh chóng làm theo. Trong lúc nhặt lên, trên tay nàng ta bị một mảnh sứ vỡ cắt một đường, Ninh Ánh Hàn thấy, nhưng không mở miệng.
Sau khi nha hoàn nhặt sơ mảnh sứ vỡ, liền nhanh như chớp rời đi.
Ninh Ánh Hàn hoạt động cổ tay chờ Quảng Bình Bá đến, nếu ông ta nói chuyện đàng hoàng thì được, còn nếu dám dùng sức mạnh, vậy đánh trước rồi hỏi sau.
Nhưng đợi đến thời gian nửa nén hương, cũng không thấy một bóng người.
Ninh Ánh Hàn có chút không kiên nhẫn, dứt khoát đứng dậy đi xuống, cửa dưới lầu quả nhiên bị khóa. Nàng lại thử đẩy một cánh cửa sổ, cũng đẩy không được, giống như do bên ngoài cố ý nhốt vậy.
Phòng bị rất nghiêm mật, nhưng lại có ích lợi gì? Ninh Ánh Hàn nghĩ, cái khóa kia chỉ có thể giữ lại những tiểu thư mềm yếu, đừng nói giam không được mình, cho dù thành công, chờ lát nữa Quảng Bình Bátiến vào cũng bị đánh nát thôi?
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Quảng Bình Bá còn chưa xuất hiện. Chẳng lẽ cậu mợ thông minh lên, tính toán bỏ đói nàng đến đầu váng mắt hoa lại cho Quảng Bình Bá tiến vào, bảo đảm nắm chắc thắng lợi?
Nhưng Ninh Ánh Hàn không có kiên nhẫn tiếp tục chờ người, dứt khoát cầm băng ghế trên mặt đất đập vỡ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Nàng dạo hậu viện một vòng, cuối cùng vẫn quyết định quay về yến hội trước dọa Trương thị, lúc đi ra một khoảng cách, lại gặp được một người không tưởng.
“Quốc công? Vì sao ngươi lại đến chỗ này?” Người tới là Tần Tuyên Tần quốc công.
“Sau khi ngươi đứng dậy rời ghế ngồi, ta liền thấy Quảng Bình Bá luôn đứng ngồi không yên nhìn chằm chằm phương hướng ngươi rời đi, qua thời ngắn hắn cũng đi phương hướng kia, ta không yên tâm liền tới đây nhìn xem.” Tần Tuyên giải thích: “Hắn phát hiện ra, liền kiềm chế hàn huyên vài câu rồi vội vàng rời đi.”
Hoá ra là do Tần Tuyên bám trụ Quảng Bình Bá, Ninh Ánh Hàn nghĩ, đại khái từ khi nàng nhảy cửa sổ đi một vòng hậu viện, vừa vặn bỏ lỡ Quảng Bình Bá.
Chẳng qua, bỏ lỡ thì bỏ lỡ, Ninh Ánh Hàn cũng không tính quay đầu lại đi tìm ông ta làm gì.
“Ngươi lo lắng cho ta?” Ninh Ánh Hàn hỏi Tần Tuyên.
“Cho dù là nữ tử nào, ta đều sẽ làm như vậy.” Trên mặt Tần Tuyên không biểu cảm gì.
Ninh Ánh Hàn thở dài, nàng không nghi ngờ điểm này, vị hôn phu cũ Tần Tuyên, là một người chính trực hiếm có.
Quảng Bình Bá có danh háo sắc ở bên ngoài, người như vậy theo đuôi bất kỳ một nữ tử nào, sợ là Tần Tuyên đều đi theo nhìn xem.
“Thì ra ta tự mình đa tình.” Ninh Ánh Hàn mất mát nói: “Nhưng vẫn là cảm ơn ngươi.”
“Quận chúa không cần đa lễ.” Tần Tuyê gật gật đầu, chuẩn bị rời đi, nếu xong việc, hắn cũng không nên ở hậu viện nhà người ta lòng vòng.
“Quốc công.” Ninh Ánh Hàn gọi lại hắn: “Những chuyện kia, ta thật sự xin lỗi.”
Nàng không có nói rõ, những chuyện kia là chuyện gì.
Nhưng hiển nhiên trong lòng hai người đều biết rõ.
Tần Tuyên giống như muốn nói cái gì, cuối cùng chẳng mở miệng.
“Nơi này không phải chỗ nói chuyện, hôm nào Quốc công rảnh, ta muốn nói một số việc cho Quốc công.”
Tần Tuyên có chút ngạc nhiên liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng vẫn gật gật đầu: “Được.”
Hắn rời đi, Ninh Ánh Hàn cũng đứng tại chỗ chốc lát, rồi quay về yến hội.
Trương thị nhìn thấy nàng xuất hiện, mắt trợn mặt đơ một chút, giỏi lắm Ninh Ánh Hàn.
Sau khi nàng ngồi xuống, Trương thị liên tiếp nhìn qua hướng này đứng ngồi không yên, nhưng lại kẹt một đống phu nhân vây quanh chúc mừng, bà ta không rời đi được.
Tần Tuyên trở lại chỗ ngồi, bằng hữu Lục Giả liền xích qua nói: “Thế nào? Anh hùng cứu mỹ nhân thành công sao?”
“Đừng nói bậy.” Tần Tuyên lắc đầu: “Nàng không gặp được Quảng Bình Bá, có lẽ do ta đã đoán sai.”
Lục Giả sờ sờ cằm: “Cũng chưa chắc, hai ngày nay trong kinh có lời đồn đãi Trường Ninh quận chúa lén gặp mặt Quảng Bình Bá, chắc là do người có tâm thả ra cũng không chừng.”
Tần Tuyên nhíu nhíu mày.
“Lấy hiểu biết của ngươi về nàng, nàng sẽ nhìn trúng đồ háo sắc Quảng Bình Bá này sao?” Lục Giả hỏi.
“Theo hiểu biết của ta, sẽ không.” Tần Tuyên trả lời.
Nhưng nếu thật sự theo hiểu biết của ta, ba năm trước đây nàng căn bản không nên coi trọng Tô Tuấn Chi.
Tô Tuấn Chi kia chỉ được cái đẹp mã, một tiểu thư ở trong khuê phòng lâu năm có thể không thấy rõ, nhưng làm sao qua mặt được Ninh Ánh Hàn ?
Tần Tuyên không cảm thấy Tô Tuấn Chi nguỵ trang vụng về kia, có thể lừa người thông minh như Ninh Ánh Hàn.
Lục Giả đánh gãy suy nghĩ của hắn: “Rốt cuộc ngươi nghĩ nàng như thế nào?”
“Ta không biết.” Thanh âm Tần Tuyên nhẹ đến mức chỉ có hắn nghe được.
Ta hy vọng nàng sẽ nói, tất cả chỉ là một hiểu lầm.
Nhưng khó tránh khinh thường bản thân lại ôm hy vọng như vậy.
“Phu nhân đã ở lầu hai chờ Quận chúa.”
Ninh Ánh Hàn theo lời lên lầu, một chút cũng không sợ, cho dù chờ ở lầu hai thật ra Quảng Bình Báthì sao chứ? Cái loại nam nhân túng dục đến mức thân thể hư nhược kia, một mình nàng có thể chấp mười tên.
Nàng vào phòng trên lầu hai theo lời nha hoàn chỉ, trong phòng không có một bóng người, nàng vừa mới cất bước đi vào, liền nghe được động tĩnh phía sau, hoá ra là nha hoàn cố ý đi sau nàng một bước đang muốn đóng cửa.
Ninh Ánh Hàn tay mắt lanh lẹ, túm bình hoa trong tầm tay quăng đi, vật kia lập tức xuyên qua hai cánh cửa sắp đóng lại, chạm xuống nền đất dưới chân nha hoàn, nàng liền sợ tới mức hoa dung thất sắc, lùi lại hai bước.
Mảnh vỡ sứ to vừa vặn chặn ở giữa khe hở, ngăn cản nàng ta đóng cửa.
“Đóng cửa làm cái gì?” Ninh Ánh Hàn đi tới nhìn thoáng qua ổ khoá đồng trên cửa, cười như không cười nhìn chằm chằm nha hoàn.
Đối phương bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm đến cả người cứng đờ: “Không…… Không có gì……”
“Không phải ngươi nói mợ chờ ta ở chỗ này sao? Người đâu?”
“Phu nhân chút nữa liền đến, xin Quận Chúa chờ một chút.” Nha hoàn cúi đầu né tránh Ninh Ánh Hàn nhìn sát nàng ta.
“Mợ và cữu cữu cũng không biết bổn Quận Chúa khi còn bé từng tập võ.” Ninh Ánh Hàn đột nhiên đổi đề tài.
“Vâng…… Phải không?” Nha hoàn không biết vì sao nàng đột nhiên nhắc đến cái này.
“Ngươi nói xem, nếu lát nữa ta ở trong phòng đánh Quảng Bình Bámột trận, công danh của biểu ca còn đạt thành sao?” Ninh Ánh Hàn uyển chuyển dời đề tài.
Nha hoàn run run: “Tôi…… Nô tỳ không hiểu Quận Chúa đang nói cái gì.”
“Không hiểu? Sao có thể?” Ninh Ánh Hàn nhướng mày: “Loại chuyện này bà ta nên cần một người dùng được.”
Nha hoàn run lợi hại hơn: “Hầu phủ phu nhân chỉ kêu ta dẫn Quận Chúa đến, ta không biết cái gì hết.”
“Nếu mợ chỉ kêu ngươi dẫn ta đi, vậy vì sao lại khoá cửa?” Ninh Ánh Hàn nói, “Một nha hoàn mà cũng dám tùy ý làm bậy, không tuân theo mệnh lệnh chủ nhân, bổn Quận Chúa nhất định phải nói với mợ, trục xuất ngươi khỏi Hầu phủ.”
“Ta không có muốn khóa cửa, ta chỉ là nghĩ đóng cửa lại miễn người khác tới quấy rầy Quận Chúa.”
“Được rồi, nhặt mảnh sứ trên mặt đất một chút rồi lui ra đi.”
Nha hoàn không thể tin được nàng đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, nhưng vẫn nhanh chóng làm theo. Trong lúc nhặt lên, trên tay nàng ta bị một mảnh sứ vỡ cắt một đường, Ninh Ánh Hàn thấy, nhưng không mở miệng.
Sau khi nha hoàn nhặt sơ mảnh sứ vỡ, liền nhanh như chớp rời đi.
Ninh Ánh Hàn hoạt động cổ tay chờ Quảng Bình Bá đến, nếu ông ta nói chuyện đàng hoàng thì được, còn nếu dám dùng sức mạnh, vậy đánh trước rồi hỏi sau.
Nhưng đợi đến thời gian nửa nén hương, cũng không thấy một bóng người.
Ninh Ánh Hàn có chút không kiên nhẫn, dứt khoát đứng dậy đi xuống, cửa dưới lầu quả nhiên bị khóa. Nàng lại thử đẩy một cánh cửa sổ, cũng đẩy không được, giống như do bên ngoài cố ý nhốt vậy.
Phòng bị rất nghiêm mật, nhưng lại có ích lợi gì? Ninh Ánh Hàn nghĩ, cái khóa kia chỉ có thể giữ lại những tiểu thư mềm yếu, đừng nói giam không được mình, cho dù thành công, chờ lát nữa Quảng Bình Bátiến vào cũng bị đánh nát thôi?
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Quảng Bình Bá còn chưa xuất hiện. Chẳng lẽ cậu mợ thông minh lên, tính toán bỏ đói nàng đến đầu váng mắt hoa lại cho Quảng Bình Bá tiến vào, bảo đảm nắm chắc thắng lợi?
Nhưng Ninh Ánh Hàn không có kiên nhẫn tiếp tục chờ người, dứt khoát cầm băng ghế trên mặt đất đập vỡ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Nàng dạo hậu viện một vòng, cuối cùng vẫn quyết định quay về yến hội trước dọa Trương thị, lúc đi ra một khoảng cách, lại gặp được một người không tưởng.
“Quốc công? Vì sao ngươi lại đến chỗ này?” Người tới là Tần Tuyên Tần quốc công.
“Sau khi ngươi đứng dậy rời ghế ngồi, ta liền thấy Quảng Bình Bá luôn đứng ngồi không yên nhìn chằm chằm phương hướng ngươi rời đi, qua thời ngắn hắn cũng đi phương hướng kia, ta không yên tâm liền tới đây nhìn xem.” Tần Tuyên giải thích: “Hắn phát hiện ra, liền kiềm chế hàn huyên vài câu rồi vội vàng rời đi.”
Hoá ra là do Tần Tuyên bám trụ Quảng Bình Bá, Ninh Ánh Hàn nghĩ, đại khái từ khi nàng nhảy cửa sổ đi một vòng hậu viện, vừa vặn bỏ lỡ Quảng Bình Bá.
Chẳng qua, bỏ lỡ thì bỏ lỡ, Ninh Ánh Hàn cũng không tính quay đầu lại đi tìm ông ta làm gì.
“Ngươi lo lắng cho ta?” Ninh Ánh Hàn hỏi Tần Tuyên.
“Cho dù là nữ tử nào, ta đều sẽ làm như vậy.” Trên mặt Tần Tuyên không biểu cảm gì.
Ninh Ánh Hàn thở dài, nàng không nghi ngờ điểm này, vị hôn phu cũ Tần Tuyên, là một người chính trực hiếm có.
Quảng Bình Bá có danh háo sắc ở bên ngoài, người như vậy theo đuôi bất kỳ một nữ tử nào, sợ là Tần Tuyên đều đi theo nhìn xem.
“Thì ra ta tự mình đa tình.” Ninh Ánh Hàn mất mát nói: “Nhưng vẫn là cảm ơn ngươi.”
“Quận chúa không cần đa lễ.” Tần Tuyê gật gật đầu, chuẩn bị rời đi, nếu xong việc, hắn cũng không nên ở hậu viện nhà người ta lòng vòng.
“Quốc công.” Ninh Ánh Hàn gọi lại hắn: “Những chuyện kia, ta thật sự xin lỗi.”
Nàng không có nói rõ, những chuyện kia là chuyện gì.
Nhưng hiển nhiên trong lòng hai người đều biết rõ.
Tần Tuyên giống như muốn nói cái gì, cuối cùng chẳng mở miệng.
“Nơi này không phải chỗ nói chuyện, hôm nào Quốc công rảnh, ta muốn nói một số việc cho Quốc công.”
Tần Tuyên có chút ngạc nhiên liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng vẫn gật gật đầu: “Được.”
Hắn rời đi, Ninh Ánh Hàn cũng đứng tại chỗ chốc lát, rồi quay về yến hội.
Trương thị nhìn thấy nàng xuất hiện, mắt trợn mặt đơ một chút, giỏi lắm Ninh Ánh Hàn.
Sau khi nàng ngồi xuống, Trương thị liên tiếp nhìn qua hướng này đứng ngồi không yên, nhưng lại kẹt một đống phu nhân vây quanh chúc mừng, bà ta không rời đi được.
Tần Tuyên trở lại chỗ ngồi, bằng hữu Lục Giả liền xích qua nói: “Thế nào? Anh hùng cứu mỹ nhân thành công sao?”
“Đừng nói bậy.” Tần Tuyên lắc đầu: “Nàng không gặp được Quảng Bình Bá, có lẽ do ta đã đoán sai.”
Lục Giả sờ sờ cằm: “Cũng chưa chắc, hai ngày nay trong kinh có lời đồn đãi Trường Ninh quận chúa lén gặp mặt Quảng Bình Bá, chắc là do người có tâm thả ra cũng không chừng.”
Tần Tuyên nhíu nhíu mày.
“Lấy hiểu biết của ngươi về nàng, nàng sẽ nhìn trúng đồ háo sắc Quảng Bình Bá này sao?” Lục Giả hỏi.
“Theo hiểu biết của ta, sẽ không.” Tần Tuyên trả lời.
Nhưng nếu thật sự theo hiểu biết của ta, ba năm trước đây nàng căn bản không nên coi trọng Tô Tuấn Chi.
Tô Tuấn Chi kia chỉ được cái đẹp mã, một tiểu thư ở trong khuê phòng lâu năm có thể không thấy rõ, nhưng làm sao qua mặt được Ninh Ánh Hàn ?
Tần Tuyên không cảm thấy Tô Tuấn Chi nguỵ trang vụng về kia, có thể lừa người thông minh như Ninh Ánh Hàn.
Lục Giả đánh gãy suy nghĩ của hắn: “Rốt cuộc ngươi nghĩ nàng như thế nào?”
“Ta không biết.” Thanh âm Tần Tuyên nhẹ đến mức chỉ có hắn nghe được.
Ta hy vọng nàng sẽ nói, tất cả chỉ là một hiểu lầm.
Nhưng khó tránh khinh thường bản thân lại ôm hy vọng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.