Sau Khi Tiếp Nhận Cục Diện Rối Rắm Của Người Xuyên Không
Chương 35:
Tửu Thương Thiên Trứ
28/05/2023
Nhìn thấy Võ Bình hầu hồi phủ, Trương thị lập tức đứng dậy đón: “Hầu gia, Thi Kỳ đâu?”
Võ Bình hầu tức giận: “Ngảy cả mặt nó cũng chưa nhìn thấy, đã bị Ninh Ánh Hàn chắn trở về.”
Trương thị rất kinh ngạc, bà ta biết Ninh Ánh Hàn có chút thông minh, có thể ứng phó được phụ nhân như mình, lại không ngờ rằng Võ Bình hầu cũng thua dưới tay Ninh Ánh Hàn ỉu xìu quay lại.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Nữ nhi này thật phí công nuôi dưỡng.” Võ Bình hầu càng nghĩ càng giận, “Tiện nhân Ninh Ánh Hàn kia không biết đã rót cho nàng mê hồn canh gì.”
“Nhưng mà.” Trương thị thở dài: “Chúng ta đều cho rằng nếu Thi Kỳ chạy đi, sẽ tìm đến dì nhỏ, hay cữu cữu của nó, ai ngờ trực tiếp chạy đến chỗ Ninh Ánh Hàn đâu.”
“Nếu như thật sự đến tìm đệ đệ muội muội ngươi thì tốt rồi.” Trong giọng Võ Bình hầu nói có vài phần khinh miệt: “Chạy đến chỗ kia, bọn họ sẽ ngoan ngoãn mà mang người trả lại cho ta thôi.”
Nghĩ đến mấy năm nay đệ đệ muội muội nhận chỗ tốt từ Hầu phủ, Trương thị nhất thời ngượng ngùng, cũng không dám phản bác Võ Bình hầu, mà đổi đề tài nói: “Ninh Ánh Hàn này mềm cứng đều không ăn, chẳng biết xử lý như thế nào nữa.”
“Hừ.” Võ Bình hầu lộ ra nụ cười âm lãnh: “Bất quá là một nữ tử yếu đuối vô quyền vô thế, không nơi nương tựa, nếu chọc ta nóng nảy, thu thập nàng còn không phải dễ như trở bàn tay?”
Nhưng thấy thê tử nửa ngày không nói chuyện, Võ Bình hầu cho rằng chính mình dọa tới bà ta rồi, nên quay đầu đi xem, lại phát hiện trên gưởng mặt kia nửa tin nửa ngờ.
“Như thế nào, không tin ta?” Xưa nay Võ Bình hầu không chịu nổi bị người khác nghi ngờ, vẻ mặt lập tức nghiêm khắc giận dữ nói.
Nghe ngữ khí này của ông ta, Trương thị rất có lòng trả lời một câu “Nếu dễ như trở bàn tay, sao không mang được người về? Thi Kỳ đâu?”
Nhưng bà ta không phải Ninh Ánh Hàn, cũng không có can đảm như người ta, không dám nói lung tung.
Chỉ có thể nghẹn khuất nói một câu: “Đương nhiên không có, thiếp thân tin Hầu gia.”
“Hừ.” Võ Bình hầu hừ một tiếng, không hề so đo với nàng, ngược lại hỏi: “Bà vú của Thi Kỳ đâu?”
“Bị đánh mấy đại bản, còn đang dưỡng thương.” Trương thị giật mình phản ứng lại: “Hầu gia là muốn dùng bà ta bức Thi Kỳ trở về?”
“Phái người nhắn cho Thi Kỳ, không cần nhiều lời, chỉ nói cho nó khế bán thân một nhà bà vú đều ở Hầu phủ.” Đại khái cảm thấy chính mình nghĩ ra một ý kiến hay, trêm mặt Võ Bình hầu lộ ra nụ cười đắc ý.
“Hầu gia anh minh, Thi Kỳ nghe xong chắc chắn sẽ trở về.” Trương thị cũng cảm thấy đây là ý kiến hay.
Nghe xong lời này Võ Bình hầu lại có chút bất mãn: “Hừ, cũng không biết ngươi dạy hài tử như thế nào, đối phụ mẫu bất kính như vậy, lại trọng tình trọng nghĩa với một nô tài.”
Hài tử là do một mình ta dạy sao? Trương thị rất muốn phản bác, nhưng kịp thời nhịn xuống.
Không biết vì cái gì, sau khi tiếp xúc nhiều với Ninh Ánh Hàn, phảng phất luôn muốn học bộ dáng nàng đi giận người khác.
———— ———— ——————
“Biểu tỷ……” Ngày hôm sau, thật vất vả chờ đến Ninh Ánh Hàn ngủ nướng đứng dậy rửa mặt chải đầu xong, thần sắc Phương Thi Kỳ có chút hoảng loạn tìm tới.
“Hầu phủ lại ra chủ ý xấu gì?” Ninh Ánh Hàn thấy thần sắc kia, liền đoán được nguyên do, không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
Nhìn đến biểu tình trấn định của nàng, Phương Thi Kỳ mới thoáng bình tĩnh một chút: “Phụ thân phái người truyền lời nhắc nhở ta, khế ước bán thân một nhà bà vú đều ở Hầu phủ.” Nàng ta oán hận nói: “Đây là dùng an nguy bà vú uy hiếp ta, phụ thân thật là…… Thật là……”
“Ti tiện hạ lưu âm hiểm xảo trá vô sỉ cầm thú cũng không bằng?” Ninh Ánh Hàn thay nàng ta nói tiếp.
“…… Đúng, chính là như thế.” Võ Bình hầu là quyền quý trong triều, lần đầu tiên Phương Thi Kỳ nghe có người dám hình dung ông ta như vậy, liền ngẩn ra một chút, kiên định phụ họa Ninh Ánh Hàn.
“Ngươi có tính toán gì không?”
Phương Thi Kỳ nắm chặt tay hạ quyết tâm: “Bà vú vẫn luôn đối với ta rất tốt, nghe nói lần này bởi vì giúp ta trốn đi còn bị đánh đại bản, ta không thể mặc kệ nàng, biểu tỷ, ta phải trở về.”
Lời này của nàng ta thật sự khiến Ninh Ánh Hàn xem trọng liếc mắt một cái, tuy Phương Thi Kỳ bị phu thê Võ Bình hầu nuông chiều đến điêu ngoa tùy hứng, nhưng trong xương cốt vẫn không vô tình như phụ mẫu nàng.
Ninh Ánh Hàn quỷ dị cảm giác có chút vui mừng, đứng dậy: “Đi thôi.”
“Đi chỗ nào?” Phương Thi Kỳ mờ mịt.
“Đi Hầu phủ đòi người.” Ninh Ánh Hàn nói: “Chỉ có chuyện bé tí tẹo còn muốn ngươi trở về? Đi theo ta học một chút.”
Dáng vẻ tự tin tràn đầy kia lọt vào mắt Phương Thi Kỳ, mười phần toả sáng lại mỹ lệ.
Nhưng lại hết sức khiến người ta an tâm.
“Được.” Nàng ta trả lời.
“Từ từ.” Ninh Ánh Hàn đánh giá Phương Thi Kỳ lại nói: “Tuyết Sắc ngươi rửa mặt chải đầu trang điểm cho Thi Kỳ một chút, không cần để bộ dáng tiều tuỵ đối mặt bọn họ.”
“Cũng đúng.” Phương Thi Kỳ tự giễu nói: “Cho dù tiều tụy như thế nào, bọn họ cũng sẽ không đau lòng.”
“Lên tinh thần đi.” Ninh Ánh Hàn vỗ vỗ vai nàng ta: “Đây là một trận đánh ác liệt.”
Tay nghề Tuyết Sắc cực tốt, rất nhanh chuẩn bị cho Phương Thi Kỳ xong xuôi, thay đổi một kiểu tóc sáng láng.
Ngoại trừ đôi mắt còn chưa hết sưng, bề ngoài nhìn không ra bất luận cái gì khác thường.
Tuy là Phương Thi Kỳ đầy bụng tâm sự, cũng phân thần ra tán thưởng tay nghề của Tuyết Sắc.
Khi xuất phát, Phương Thi Kỳ nhìn nhìn Ninh Ánh Hàn, có chút do dự: “chỉ có hai chúng ta sao? Muốn mang nhiều người một chút hay không?”
Hai cái nữ hài tử, thoạt nhìn đều là dáng vẻ yếu duối, nếu vào cửa Hầu phủ bị người ta mạnh mẽ chế trụ thì làm sao?
“Đừng sợ.” Ninh Ánh Hàn an ủi nàng ta: “Tiên lễ hậu binh, hôm nay ta muốn phát huy sức mạnh lời nói một chút.”
Sức mạnh lời nói? Phương Thi Kỳ nửa tin nửa ngờ nhìn xe ngựa trên mặt đất.
Rất nhanh, hai người đã tới Hầu phủ.
Đại khái là nhìn thấy Phương Thi Kỳ hồi phủ, Võ Bình hầu rất tự mãn đối với kế sách của mình, thái độ dõng dạc biểu hiện đầy trên mặt. Khiến người ta vừa nhìn liền muốn đập lên đó một quyền.
“Thi Kỳ, rốt cuộc hồi phủ rồi?” Võ Bình hầu liếc xéo Ninh Ánh Hàn một cái: “Vậy liền đúng rồi, đỡ phải ở cùng một ít người không đàng hoàng, bị dạy hư.”
Ninh Ánh Hàn nghe xong chỉ cười cười, không thấy tức giận chút nào
Võ Bình hầu càng thêm đắc ý, cảm thấy bản thân lấy bà vú ra thật là hành động sáng suốt, quả nhiên đối phương không dám tiếp tục làm càn.
Lúc này Phương Thi Kỳ lại mở miệng: “Phụ thân, lần này ta hồi phủ, là muốn mang bà vú rời đi.”
“Ta không đồng ý.” Võ Bình hầu không hề nghĩ ngợi trực tiếp đáp lại.
“Chúng ta sẽ theo thị trường mua bán hạ nhân đưa bạc cho ngươi.” Ninh Ánh Hàn bổ sung.
Võ Bình hầu cảm thấy hai người trước mặt kia ngây thơ đến buồn cười: “Nhìn ta giống thiếu bạc sao? Các ngươi không có lợi thế bàn điều kiện với ta.”
Ninh Ánh Hàn kinh ngạc liếc hắn một cái: “Cữu cữu thật là quý nhân mau quên, chuyện của Đồng học sĩ ngươi đã không nhớ nữa?”
Gân xanh trên trán Võ Bình hầu nhảy dựng: “Đồng học sĩ Đồng học sĩ, Ninh Ánh Hàn, ngươi cũng chỉ có chiêu này phải không?”
“Xài được là ổn.” Ninh Ánh Hàn không thấy mất sỉ diện chút nào.
Võ Bình hầu tức giận: “Ngảy cả mặt nó cũng chưa nhìn thấy, đã bị Ninh Ánh Hàn chắn trở về.”
Trương thị rất kinh ngạc, bà ta biết Ninh Ánh Hàn có chút thông minh, có thể ứng phó được phụ nhân như mình, lại không ngờ rằng Võ Bình hầu cũng thua dưới tay Ninh Ánh Hàn ỉu xìu quay lại.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Nữ nhi này thật phí công nuôi dưỡng.” Võ Bình hầu càng nghĩ càng giận, “Tiện nhân Ninh Ánh Hàn kia không biết đã rót cho nàng mê hồn canh gì.”
“Nhưng mà.” Trương thị thở dài: “Chúng ta đều cho rằng nếu Thi Kỳ chạy đi, sẽ tìm đến dì nhỏ, hay cữu cữu của nó, ai ngờ trực tiếp chạy đến chỗ Ninh Ánh Hàn đâu.”
“Nếu như thật sự đến tìm đệ đệ muội muội ngươi thì tốt rồi.” Trong giọng Võ Bình hầu nói có vài phần khinh miệt: “Chạy đến chỗ kia, bọn họ sẽ ngoan ngoãn mà mang người trả lại cho ta thôi.”
Nghĩ đến mấy năm nay đệ đệ muội muội nhận chỗ tốt từ Hầu phủ, Trương thị nhất thời ngượng ngùng, cũng không dám phản bác Võ Bình hầu, mà đổi đề tài nói: “Ninh Ánh Hàn này mềm cứng đều không ăn, chẳng biết xử lý như thế nào nữa.”
“Hừ.” Võ Bình hầu lộ ra nụ cười âm lãnh: “Bất quá là một nữ tử yếu đuối vô quyền vô thế, không nơi nương tựa, nếu chọc ta nóng nảy, thu thập nàng còn không phải dễ như trở bàn tay?”
Nhưng thấy thê tử nửa ngày không nói chuyện, Võ Bình hầu cho rằng chính mình dọa tới bà ta rồi, nên quay đầu đi xem, lại phát hiện trên gưởng mặt kia nửa tin nửa ngờ.
“Như thế nào, không tin ta?” Xưa nay Võ Bình hầu không chịu nổi bị người khác nghi ngờ, vẻ mặt lập tức nghiêm khắc giận dữ nói.
Nghe ngữ khí này của ông ta, Trương thị rất có lòng trả lời một câu “Nếu dễ như trở bàn tay, sao không mang được người về? Thi Kỳ đâu?”
Nhưng bà ta không phải Ninh Ánh Hàn, cũng không có can đảm như người ta, không dám nói lung tung.
Chỉ có thể nghẹn khuất nói một câu: “Đương nhiên không có, thiếp thân tin Hầu gia.”
“Hừ.” Võ Bình hầu hừ một tiếng, không hề so đo với nàng, ngược lại hỏi: “Bà vú của Thi Kỳ đâu?”
“Bị đánh mấy đại bản, còn đang dưỡng thương.” Trương thị giật mình phản ứng lại: “Hầu gia là muốn dùng bà ta bức Thi Kỳ trở về?”
“Phái người nhắn cho Thi Kỳ, không cần nhiều lời, chỉ nói cho nó khế bán thân một nhà bà vú đều ở Hầu phủ.” Đại khái cảm thấy chính mình nghĩ ra một ý kiến hay, trêm mặt Võ Bình hầu lộ ra nụ cười đắc ý.
“Hầu gia anh minh, Thi Kỳ nghe xong chắc chắn sẽ trở về.” Trương thị cũng cảm thấy đây là ý kiến hay.
Nghe xong lời này Võ Bình hầu lại có chút bất mãn: “Hừ, cũng không biết ngươi dạy hài tử như thế nào, đối phụ mẫu bất kính như vậy, lại trọng tình trọng nghĩa với một nô tài.”
Hài tử là do một mình ta dạy sao? Trương thị rất muốn phản bác, nhưng kịp thời nhịn xuống.
Không biết vì cái gì, sau khi tiếp xúc nhiều với Ninh Ánh Hàn, phảng phất luôn muốn học bộ dáng nàng đi giận người khác.
———— ———— ——————
“Biểu tỷ……” Ngày hôm sau, thật vất vả chờ đến Ninh Ánh Hàn ngủ nướng đứng dậy rửa mặt chải đầu xong, thần sắc Phương Thi Kỳ có chút hoảng loạn tìm tới.
“Hầu phủ lại ra chủ ý xấu gì?” Ninh Ánh Hàn thấy thần sắc kia, liền đoán được nguyên do, không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
Nhìn đến biểu tình trấn định của nàng, Phương Thi Kỳ mới thoáng bình tĩnh một chút: “Phụ thân phái người truyền lời nhắc nhở ta, khế ước bán thân một nhà bà vú đều ở Hầu phủ.” Nàng ta oán hận nói: “Đây là dùng an nguy bà vú uy hiếp ta, phụ thân thật là…… Thật là……”
“Ti tiện hạ lưu âm hiểm xảo trá vô sỉ cầm thú cũng không bằng?” Ninh Ánh Hàn thay nàng ta nói tiếp.
“…… Đúng, chính là như thế.” Võ Bình hầu là quyền quý trong triều, lần đầu tiên Phương Thi Kỳ nghe có người dám hình dung ông ta như vậy, liền ngẩn ra một chút, kiên định phụ họa Ninh Ánh Hàn.
“Ngươi có tính toán gì không?”
Phương Thi Kỳ nắm chặt tay hạ quyết tâm: “Bà vú vẫn luôn đối với ta rất tốt, nghe nói lần này bởi vì giúp ta trốn đi còn bị đánh đại bản, ta không thể mặc kệ nàng, biểu tỷ, ta phải trở về.”
Lời này của nàng ta thật sự khiến Ninh Ánh Hàn xem trọng liếc mắt một cái, tuy Phương Thi Kỳ bị phu thê Võ Bình hầu nuông chiều đến điêu ngoa tùy hứng, nhưng trong xương cốt vẫn không vô tình như phụ mẫu nàng.
Ninh Ánh Hàn quỷ dị cảm giác có chút vui mừng, đứng dậy: “Đi thôi.”
“Đi chỗ nào?” Phương Thi Kỳ mờ mịt.
“Đi Hầu phủ đòi người.” Ninh Ánh Hàn nói: “Chỉ có chuyện bé tí tẹo còn muốn ngươi trở về? Đi theo ta học một chút.”
Dáng vẻ tự tin tràn đầy kia lọt vào mắt Phương Thi Kỳ, mười phần toả sáng lại mỹ lệ.
Nhưng lại hết sức khiến người ta an tâm.
“Được.” Nàng ta trả lời.
“Từ từ.” Ninh Ánh Hàn đánh giá Phương Thi Kỳ lại nói: “Tuyết Sắc ngươi rửa mặt chải đầu trang điểm cho Thi Kỳ một chút, không cần để bộ dáng tiều tuỵ đối mặt bọn họ.”
“Cũng đúng.” Phương Thi Kỳ tự giễu nói: “Cho dù tiều tụy như thế nào, bọn họ cũng sẽ không đau lòng.”
“Lên tinh thần đi.” Ninh Ánh Hàn vỗ vỗ vai nàng ta: “Đây là một trận đánh ác liệt.”
Tay nghề Tuyết Sắc cực tốt, rất nhanh chuẩn bị cho Phương Thi Kỳ xong xuôi, thay đổi một kiểu tóc sáng láng.
Ngoại trừ đôi mắt còn chưa hết sưng, bề ngoài nhìn không ra bất luận cái gì khác thường.
Tuy là Phương Thi Kỳ đầy bụng tâm sự, cũng phân thần ra tán thưởng tay nghề của Tuyết Sắc.
Khi xuất phát, Phương Thi Kỳ nhìn nhìn Ninh Ánh Hàn, có chút do dự: “chỉ có hai chúng ta sao? Muốn mang nhiều người một chút hay không?”
Hai cái nữ hài tử, thoạt nhìn đều là dáng vẻ yếu duối, nếu vào cửa Hầu phủ bị người ta mạnh mẽ chế trụ thì làm sao?
“Đừng sợ.” Ninh Ánh Hàn an ủi nàng ta: “Tiên lễ hậu binh, hôm nay ta muốn phát huy sức mạnh lời nói một chút.”
Sức mạnh lời nói? Phương Thi Kỳ nửa tin nửa ngờ nhìn xe ngựa trên mặt đất.
Rất nhanh, hai người đã tới Hầu phủ.
Đại khái là nhìn thấy Phương Thi Kỳ hồi phủ, Võ Bình hầu rất tự mãn đối với kế sách của mình, thái độ dõng dạc biểu hiện đầy trên mặt. Khiến người ta vừa nhìn liền muốn đập lên đó một quyền.
“Thi Kỳ, rốt cuộc hồi phủ rồi?” Võ Bình hầu liếc xéo Ninh Ánh Hàn một cái: “Vậy liền đúng rồi, đỡ phải ở cùng một ít người không đàng hoàng, bị dạy hư.”
Ninh Ánh Hàn nghe xong chỉ cười cười, không thấy tức giận chút nào
Võ Bình hầu càng thêm đắc ý, cảm thấy bản thân lấy bà vú ra thật là hành động sáng suốt, quả nhiên đối phương không dám tiếp tục làm càn.
Lúc này Phương Thi Kỳ lại mở miệng: “Phụ thân, lần này ta hồi phủ, là muốn mang bà vú rời đi.”
“Ta không đồng ý.” Võ Bình hầu không hề nghĩ ngợi trực tiếp đáp lại.
“Chúng ta sẽ theo thị trường mua bán hạ nhân đưa bạc cho ngươi.” Ninh Ánh Hàn bổ sung.
Võ Bình hầu cảm thấy hai người trước mặt kia ngây thơ đến buồn cười: “Nhìn ta giống thiếu bạc sao? Các ngươi không có lợi thế bàn điều kiện với ta.”
Ninh Ánh Hàn kinh ngạc liếc hắn một cái: “Cữu cữu thật là quý nhân mau quên, chuyện của Đồng học sĩ ngươi đã không nhớ nữa?”
Gân xanh trên trán Võ Bình hầu nhảy dựng: “Đồng học sĩ Đồng học sĩ, Ninh Ánh Hàn, ngươi cũng chỉ có chiêu này phải không?”
“Xài được là ổn.” Ninh Ánh Hàn không thấy mất sỉ diện chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.