Sau Khi Tiếp Nhận Cục Diện Rối Rắm Của Người Xuyên Không
Chương 43:
Tửu Thương Thiên Trứ
28/05/2023
Sáng sớm hôm nay, Tuyết Sắc liền mang đến một tin tức tốt.
Ninh Niệm Noãn đã quyết định hòa li.
“Ta tính thời gian cũng đã tới.” Ninh Ánh Hàn vỗ vỗ tay: “Kêu gọi bọn thị vệ theo ta đi một chuyến.”
Lúc này, Phương Thi Kỳ vừa ăn sáng xong, đang ở trong viện tản bộ, thì nhìn thấy Ninh Ánh Hàn mang theo một nhóm thị vệ bộ dáng hùng hổ, giật mình: “Quận Chúa muốn đi đâu thế?”
Ninh Ánh Hàn đang cao hứng thay muội muội, trên mặt cũng mang theo vài phần ý cười: “Niệm Noãn muốn hòa li, ta muốn tới Xương Bình hầu phủ đi một chuyến.”
Khoé miệng Phương Thi Kỳ giật giật, thì ra là thế, ta xem tư thế này còn tưởng rằng nàng muốn đi vào nhà người khác cướp bóc, nhưng mà……: “Xương Bình hầu phủ sẽ đồng ý sẽ hòa li?”
“Bọn họ còn chưa đồng ý, cho nên ta đi để bọn họ đồng ý.” Ninh Ánh Hàn giải thích.
“……” Thì ra đây là tác dụng của thị vệ, Phương Thi Kỳ nhất thời nghẹn lời, nàng ta vừa cho rằng nàng muốn vào nhà người khác cướp bóc, hình như cũng không oan uổng lắm.
“Ta muốn xuất phát.” Ninh Ánh Hàn đối với nàng gật gật đầu.
“Chúc Quận Chúa thuận lợi chiến thắng.”
———— ——————
Trong Xương Bình hầu phủ, sau khi nghe Ninh Ánh Hàn trình bày lý do đến đây, Hầu phủ phu nhân bất giác đau đầu.
“Quận Chúa rất vui vẻ sao?” Hầu phủ phu nhân nhìn chằm chằm ý cười trên mặt Ninh Ánh Hàn.
“Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái.”
Gân xanh trên trán Hầu phủ phu nhân nhảy dựng, muội muội hòa li là việc vui của ngươi đó hả?
Cho dù là thế, ngươi có cần thẳng thắn như vậy không?
Nhưng thật lòng, bà ta cũng không thích con dâu Ninh Niệm Noãn này, khoảng thời gian trước giao phong với Ninh Niệm Noãn bà ta cũng nghẹn một bụng oán giận.
Nhưng bà ta tuyệt đối không thể đồng ý hòa li.
Đầu tiên, bà ta rất hiểu nhi tử của mình, một nam nhân ngày ngày ngâm mình trong hoa lâu, nếu lần này hòa li thì về sau đừng mơ cưới được quý nữ danh giá nữa.
Đến lúc đó muốn rước về chỉ sợ phải chọn con dâu xuất thân tầm thường, cho dù Hầu phủ phu nhân có bất mãn Ninh Niệm Noãn hơn nữa, nhưng cũng thừa nhận nữ hài xuất thân từ phủ Tấn Vương, học thức giáo dưỡng xác thật so với nhà nghèo mạnh hơn quá nhiều.
Còn nữa, cho dù giữ Ninh Niệm Noãn không được, thì bà ta phải nhận được thư hưu thê, mà không phải thư hòa li.
Đừng tưởng chỉ có một ý nghĩa là đoạn tuyệt quan hệ hôn nhân, hưu thê và hòa li đại biểu ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau.
“Ta không thể đồng ý hòa li.” Hầu phủ phu nhân chém đinh chặt sắt nói.
“Không cần ngươi đồng ý, thư hòa li đã chuẩn bị xong. Mời Tam công tử quý phủ ra ấn dấu tay là được.”
“Trường Ninh Quận Chúa, ngươi thật sự cho rằng Hầu phủ chúng ta là sân nhà của ngươi? Có thể mặc ngươi quay như chong chóng sao?”
Hầu phủ phu nhân giận dữ nói: “Thư hòa li thì không có, nhưng thư hưu thê lại có một cái, ngươi muốn hay không?”
“Thư hưu thê?” Ninh Ánh Hàn nhướng mày: “Muội muội ta sống rất đoan chính, ngươi lấy danh nghĩa gì hưu nó?”
“Không có con.” Hầu phủ phu nhân khiêu khích nhìn Ninh Ánh Hàn.
Nàng cười nhạo một tiếng: “Không có con? Kiến nghị Hầu phủ phu nhân đi đến xóm thanh lâu tìm xem, không chừng tìm được kỹ nữ nào mang thai huyết mạch Hầu phủ các ngươi đó.”
“Ninh Ánh Hàn!” Hầu phu nhân bị chọc tới chỗ đau: “Ngươi có ý gì?!”
“Hảo tâm nhắc nhở một chút, để tránh huyết mạch Xương Bình hầu phủ lưu lạc đầu đường thôi.” Ninh Ánh Hàn cười nghiền ngẫm nhìn bà ta.
Hầu phu nhân đông cứng đổi đề tài: “Loại việc lớn này các ngươi nói dăm ba câu là có thể quyết định sao? Chuyện đoạn tuyệt nhân duyên luôn tổn thương mặt mũi cả hai bên, Ninh Ánh Hàn, cho dù ngươi không bận tâm Hầu phủ, chẳng lẽ cũng không màng tới thể diện tỷ muội Ninh gia tỷ các ngươi sao?”
“Thể diện?” Ninh Ánh Hàn cười như không cười, “Đây là ngày đầu Hầu phủ phu nhân biết đến ta sao?”
Hầu phủ phu nhân bị nghẹn một chút, lại không thể không thừa nhận, ý đồ dùng mặt mũi tới hiếp bức Ninh Ánh Hàn, thật sự là nước cờ vô dụng.
Bà ta tiếp tục cố gắng giảng đạo lý: “Nếu Ninh Niệm Noãn hòa li với Viễn Nhi, vậy còn tái giá được sao? Nữ tử đã qua một đời chồng, tái giá vốn đã gian nan, huống chi nàng còn có một tỷ tỷ như ngươi.”
Ninh Ánh Hàn không giận chút nào: “Tương lai Niệm Noãn như thế nào, không cần Hầu phủ phu nhân quan tâm.”
Hầu phủ phu nhân thấy Ninh Ánh Hàn mềm cứng không ăn rất là bực bội: “Dù sao ta cũng không đồng ý.”
Lúc này, tiểu nha hoàn vội vàng tới báo, Xương Bình hầu hồi phủ.
Hầu phủ phu nhân cố ý kéo thời gian, chính là vì chờ Hầu gia hồi phủ. Lúc này nghe nha hoàn tới báo liền cảm thấy có người toạ trấn, vội vàng nhẹ nhõm thở một hơi.
Xương Bình hầu nghe nói Ninh Ánh Hàn chạy tới cửa ầm ĩ đòi hòa li liền lắp bắp kinh hãi, co giò trở về ngay lập tức, vừa đến cổng liền xông thẳng đến sảnh tiếp khách.
Hầu phủ phu nhân nhanh chóng thấp giọng nói cho ông ta ý của Ninh Ánh Hàn, Hầu gia gật gật đầu, ý bảo chính mình đã biết, xoay người nói với Ninh Ánh Hàn: “Trường Ninh Quận Chúa, trong này có hiểu lầm gì hay không?”
“Không có hiểu lầm.” Ninh Ánh Hàn chém đinh chặt sắt: “Niệm Noãn thật sự muốn hòa li với Tam công tử của quý phủ.”
“Quận Chúa, Bản hầu không thể đồng ý bọn họ hòa li.”
Ninh Ánh Hàn khó hiểu: “Nếu các ngươi đều chỉ biết lặp lại câu nói này, vậy Hầu phủ phu nhân hà tất kéo dài thời gian chờ Hầu gia trở về làm chi?”
Hầu phủ phu nhân không nghĩ tới ý đồ kéo dài thời gian của bà ta bị phát hiện, giả bộ ho nhẹ che dấu xấu hổ.
Rốt cuộc Xương Bình hầu so với phu nhân đa mưu túc trí một ít, ông ta nhìn ra Ninh Ánh Hàn khó đối phó, liền bảo gã sai vặt bên người mời Ninh Niệm Noãn tới.
Con dâu của mình ông ta cũng có chút hiểu biết, tính tình không ương ngạnh như Ninh Ánh Hàn, da mặt mỏng hơn một ít.
Đến lúc đó lấy tình lý ra nói, vừa đấm vừa xoa lừa Ninh Niệm Noãn, như vậy sẽ không lo đụng chạm Ninh Ánh Hàn.
Hiểu biết của ông ta cũng không sai, Ninh Niệm Noãn xác thật không ương ngạnh như Ninh Ánh Hàn, vừa vào cửa liền hành lễ với phu thê Hầu gia, ôn nhu nói: “Niệm Noãn nhập Hầu phủ đã hơn hai năm, đa tạ Hầu gia cùng phu nhân mấy năm nay chiếu cố Niệm Noãn.”
Nghe một cái liền hoàn toàn đối lập với Ninh Ánh Hàn, Hầu phủ phu nhân bất giác cảm thấy Ninh Niệm Noãn ôn nhu khiến người yêu thích.
Nhưng ngay sau đó Ninh Niệm Noãn chuyển câu: “Nhưng ý Niệm Noãn đã quyết, quan hệ của ta cùng phu quân không thể cứu vãn nữa, xin Hầu gia và phu nhân thông cảm.”
Toàn thân vẫn là dáng vẻ ôn nhu, nhưng khi nói lại lộ ra vài phần kiên định.
“Nếu ta không chịu thông cảm thì sao?” Hầu phủ phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vậy Niệm Noãn thật đáng thương.” Ninh Ánh Hàn xen mồm: “Chỉ có thể mang hận ý của ngươi rời khỏi Hầu phủ, sự thông cảm kia nhất định đối với nàng rất rất quan trọng.”
Hầu phủ phu nhân sao không nghe được ý trào phúng trong đó, vốn dĩ Ninh Niệm Noãn chỉ đang khách khí mà thôi, ngươi còn không biết điều làm giá hả?
Hầu phủ phu nhân cũng cảm thấy câu hỏi của mình có điểm xuẩn, cũng may lúc này Xương Bình hầu mở miệng nói: “Niệm Noãn, ngươi có thể nói vì sao nhất định phải hòa li với Viễn Nhi sao?”
Hắn đoán không sai, rốt cuộc da mặt Ninh Niệm Noãn mỏng một chút, chỉ đơn giản nói: “Tính tình không hợp.”
Xương Bình hầu cười: “Phu thê trẻ tuổi luôn có một chút khúc mắt, tội gì vì một chút nguyên nhân liền muốn hòa li?”
“Ngài đừng có hiểu biết mà còn giả bộ hồ đồ.” Ninh Ánh Hàn cũng không nhẫn, “Lệnh lang có tính tình gì, chẳng lẽ ngài không biết? Mấy năm nay Hầu phủ đối xử với muội muội ta như thế nào, ngài cũng không biết?”
Xương Bình hầu da mặt dày, vẫn ha ha cười, muốn hàm hồ cho qua: “Quận Chúa hiểu lầm Hầu phủ rất nặng đó.”
Ninh Ánh Hàn nhướng mày: “Hầu gia lại nói gần nói xa, cũng đừng trách ta tiên lễ hậu binh.”
Hầu phủ phu nhân sắp khóc rồi, bà ta rất muốn hỏi Ninh Ánh Hàn, ngươi có biết tiên lễ hậu binh là có ý gì hay không? Tiên lễ hậu binh ít nhất phải có “Lễ” trước, nhưng từ lúc Ninh Ánh Hàn mang theo một đám thị vệ hùng hổ vào cửa, Hầu phủ phu nhân còn chưa thấy nàng “Lễ” đâu, nghĩ đến đây nàng liền bỏ ưu nhã sang một bên liếc mắt xem thường.
Ninh Niệm Noãn đã quyết định hòa li.
“Ta tính thời gian cũng đã tới.” Ninh Ánh Hàn vỗ vỗ tay: “Kêu gọi bọn thị vệ theo ta đi một chuyến.”
Lúc này, Phương Thi Kỳ vừa ăn sáng xong, đang ở trong viện tản bộ, thì nhìn thấy Ninh Ánh Hàn mang theo một nhóm thị vệ bộ dáng hùng hổ, giật mình: “Quận Chúa muốn đi đâu thế?”
Ninh Ánh Hàn đang cao hứng thay muội muội, trên mặt cũng mang theo vài phần ý cười: “Niệm Noãn muốn hòa li, ta muốn tới Xương Bình hầu phủ đi một chuyến.”
Khoé miệng Phương Thi Kỳ giật giật, thì ra là thế, ta xem tư thế này còn tưởng rằng nàng muốn đi vào nhà người khác cướp bóc, nhưng mà……: “Xương Bình hầu phủ sẽ đồng ý sẽ hòa li?”
“Bọn họ còn chưa đồng ý, cho nên ta đi để bọn họ đồng ý.” Ninh Ánh Hàn giải thích.
“……” Thì ra đây là tác dụng của thị vệ, Phương Thi Kỳ nhất thời nghẹn lời, nàng ta vừa cho rằng nàng muốn vào nhà người khác cướp bóc, hình như cũng không oan uổng lắm.
“Ta muốn xuất phát.” Ninh Ánh Hàn đối với nàng gật gật đầu.
“Chúc Quận Chúa thuận lợi chiến thắng.”
———— ——————
Trong Xương Bình hầu phủ, sau khi nghe Ninh Ánh Hàn trình bày lý do đến đây, Hầu phủ phu nhân bất giác đau đầu.
“Quận Chúa rất vui vẻ sao?” Hầu phủ phu nhân nhìn chằm chằm ý cười trên mặt Ninh Ánh Hàn.
“Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái.”
Gân xanh trên trán Hầu phủ phu nhân nhảy dựng, muội muội hòa li là việc vui của ngươi đó hả?
Cho dù là thế, ngươi có cần thẳng thắn như vậy không?
Nhưng thật lòng, bà ta cũng không thích con dâu Ninh Niệm Noãn này, khoảng thời gian trước giao phong với Ninh Niệm Noãn bà ta cũng nghẹn một bụng oán giận.
Nhưng bà ta tuyệt đối không thể đồng ý hòa li.
Đầu tiên, bà ta rất hiểu nhi tử của mình, một nam nhân ngày ngày ngâm mình trong hoa lâu, nếu lần này hòa li thì về sau đừng mơ cưới được quý nữ danh giá nữa.
Đến lúc đó muốn rước về chỉ sợ phải chọn con dâu xuất thân tầm thường, cho dù Hầu phủ phu nhân có bất mãn Ninh Niệm Noãn hơn nữa, nhưng cũng thừa nhận nữ hài xuất thân từ phủ Tấn Vương, học thức giáo dưỡng xác thật so với nhà nghèo mạnh hơn quá nhiều.
Còn nữa, cho dù giữ Ninh Niệm Noãn không được, thì bà ta phải nhận được thư hưu thê, mà không phải thư hòa li.
Đừng tưởng chỉ có một ý nghĩa là đoạn tuyệt quan hệ hôn nhân, hưu thê và hòa li đại biểu ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau.
“Ta không thể đồng ý hòa li.” Hầu phủ phu nhân chém đinh chặt sắt nói.
“Không cần ngươi đồng ý, thư hòa li đã chuẩn bị xong. Mời Tam công tử quý phủ ra ấn dấu tay là được.”
“Trường Ninh Quận Chúa, ngươi thật sự cho rằng Hầu phủ chúng ta là sân nhà của ngươi? Có thể mặc ngươi quay như chong chóng sao?”
Hầu phủ phu nhân giận dữ nói: “Thư hòa li thì không có, nhưng thư hưu thê lại có một cái, ngươi muốn hay không?”
“Thư hưu thê?” Ninh Ánh Hàn nhướng mày: “Muội muội ta sống rất đoan chính, ngươi lấy danh nghĩa gì hưu nó?”
“Không có con.” Hầu phủ phu nhân khiêu khích nhìn Ninh Ánh Hàn.
Nàng cười nhạo một tiếng: “Không có con? Kiến nghị Hầu phủ phu nhân đi đến xóm thanh lâu tìm xem, không chừng tìm được kỹ nữ nào mang thai huyết mạch Hầu phủ các ngươi đó.”
“Ninh Ánh Hàn!” Hầu phu nhân bị chọc tới chỗ đau: “Ngươi có ý gì?!”
“Hảo tâm nhắc nhở một chút, để tránh huyết mạch Xương Bình hầu phủ lưu lạc đầu đường thôi.” Ninh Ánh Hàn cười nghiền ngẫm nhìn bà ta.
Hầu phu nhân đông cứng đổi đề tài: “Loại việc lớn này các ngươi nói dăm ba câu là có thể quyết định sao? Chuyện đoạn tuyệt nhân duyên luôn tổn thương mặt mũi cả hai bên, Ninh Ánh Hàn, cho dù ngươi không bận tâm Hầu phủ, chẳng lẽ cũng không màng tới thể diện tỷ muội Ninh gia tỷ các ngươi sao?”
“Thể diện?” Ninh Ánh Hàn cười như không cười, “Đây là ngày đầu Hầu phủ phu nhân biết đến ta sao?”
Hầu phủ phu nhân bị nghẹn một chút, lại không thể không thừa nhận, ý đồ dùng mặt mũi tới hiếp bức Ninh Ánh Hàn, thật sự là nước cờ vô dụng.
Bà ta tiếp tục cố gắng giảng đạo lý: “Nếu Ninh Niệm Noãn hòa li với Viễn Nhi, vậy còn tái giá được sao? Nữ tử đã qua một đời chồng, tái giá vốn đã gian nan, huống chi nàng còn có một tỷ tỷ như ngươi.”
Ninh Ánh Hàn không giận chút nào: “Tương lai Niệm Noãn như thế nào, không cần Hầu phủ phu nhân quan tâm.”
Hầu phủ phu nhân thấy Ninh Ánh Hàn mềm cứng không ăn rất là bực bội: “Dù sao ta cũng không đồng ý.”
Lúc này, tiểu nha hoàn vội vàng tới báo, Xương Bình hầu hồi phủ.
Hầu phủ phu nhân cố ý kéo thời gian, chính là vì chờ Hầu gia hồi phủ. Lúc này nghe nha hoàn tới báo liền cảm thấy có người toạ trấn, vội vàng nhẹ nhõm thở một hơi.
Xương Bình hầu nghe nói Ninh Ánh Hàn chạy tới cửa ầm ĩ đòi hòa li liền lắp bắp kinh hãi, co giò trở về ngay lập tức, vừa đến cổng liền xông thẳng đến sảnh tiếp khách.
Hầu phủ phu nhân nhanh chóng thấp giọng nói cho ông ta ý của Ninh Ánh Hàn, Hầu gia gật gật đầu, ý bảo chính mình đã biết, xoay người nói với Ninh Ánh Hàn: “Trường Ninh Quận Chúa, trong này có hiểu lầm gì hay không?”
“Không có hiểu lầm.” Ninh Ánh Hàn chém đinh chặt sắt: “Niệm Noãn thật sự muốn hòa li với Tam công tử của quý phủ.”
“Quận Chúa, Bản hầu không thể đồng ý bọn họ hòa li.”
Ninh Ánh Hàn khó hiểu: “Nếu các ngươi đều chỉ biết lặp lại câu nói này, vậy Hầu phủ phu nhân hà tất kéo dài thời gian chờ Hầu gia trở về làm chi?”
Hầu phủ phu nhân không nghĩ tới ý đồ kéo dài thời gian của bà ta bị phát hiện, giả bộ ho nhẹ che dấu xấu hổ.
Rốt cuộc Xương Bình hầu so với phu nhân đa mưu túc trí một ít, ông ta nhìn ra Ninh Ánh Hàn khó đối phó, liền bảo gã sai vặt bên người mời Ninh Niệm Noãn tới.
Con dâu của mình ông ta cũng có chút hiểu biết, tính tình không ương ngạnh như Ninh Ánh Hàn, da mặt mỏng hơn một ít.
Đến lúc đó lấy tình lý ra nói, vừa đấm vừa xoa lừa Ninh Niệm Noãn, như vậy sẽ không lo đụng chạm Ninh Ánh Hàn.
Hiểu biết của ông ta cũng không sai, Ninh Niệm Noãn xác thật không ương ngạnh như Ninh Ánh Hàn, vừa vào cửa liền hành lễ với phu thê Hầu gia, ôn nhu nói: “Niệm Noãn nhập Hầu phủ đã hơn hai năm, đa tạ Hầu gia cùng phu nhân mấy năm nay chiếu cố Niệm Noãn.”
Nghe một cái liền hoàn toàn đối lập với Ninh Ánh Hàn, Hầu phủ phu nhân bất giác cảm thấy Ninh Niệm Noãn ôn nhu khiến người yêu thích.
Nhưng ngay sau đó Ninh Niệm Noãn chuyển câu: “Nhưng ý Niệm Noãn đã quyết, quan hệ của ta cùng phu quân không thể cứu vãn nữa, xin Hầu gia và phu nhân thông cảm.”
Toàn thân vẫn là dáng vẻ ôn nhu, nhưng khi nói lại lộ ra vài phần kiên định.
“Nếu ta không chịu thông cảm thì sao?” Hầu phủ phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vậy Niệm Noãn thật đáng thương.” Ninh Ánh Hàn xen mồm: “Chỉ có thể mang hận ý của ngươi rời khỏi Hầu phủ, sự thông cảm kia nhất định đối với nàng rất rất quan trọng.”
Hầu phủ phu nhân sao không nghe được ý trào phúng trong đó, vốn dĩ Ninh Niệm Noãn chỉ đang khách khí mà thôi, ngươi còn không biết điều làm giá hả?
Hầu phủ phu nhân cũng cảm thấy câu hỏi của mình có điểm xuẩn, cũng may lúc này Xương Bình hầu mở miệng nói: “Niệm Noãn, ngươi có thể nói vì sao nhất định phải hòa li với Viễn Nhi sao?”
Hắn đoán không sai, rốt cuộc da mặt Ninh Niệm Noãn mỏng một chút, chỉ đơn giản nói: “Tính tình không hợp.”
Xương Bình hầu cười: “Phu thê trẻ tuổi luôn có một chút khúc mắt, tội gì vì một chút nguyên nhân liền muốn hòa li?”
“Ngài đừng có hiểu biết mà còn giả bộ hồ đồ.” Ninh Ánh Hàn cũng không nhẫn, “Lệnh lang có tính tình gì, chẳng lẽ ngài không biết? Mấy năm nay Hầu phủ đối xử với muội muội ta như thế nào, ngài cũng không biết?”
Xương Bình hầu da mặt dày, vẫn ha ha cười, muốn hàm hồ cho qua: “Quận Chúa hiểu lầm Hầu phủ rất nặng đó.”
Ninh Ánh Hàn nhướng mày: “Hầu gia lại nói gần nói xa, cũng đừng trách ta tiên lễ hậu binh.”
Hầu phủ phu nhân sắp khóc rồi, bà ta rất muốn hỏi Ninh Ánh Hàn, ngươi có biết tiên lễ hậu binh là có ý gì hay không? Tiên lễ hậu binh ít nhất phải có “Lễ” trước, nhưng từ lúc Ninh Ánh Hàn mang theo một đám thị vệ hùng hổ vào cửa, Hầu phủ phu nhân còn chưa thấy nàng “Lễ” đâu, nghĩ đến đây nàng liền bỏ ưu nhã sang một bên liếc mắt xem thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.