Sau Khi Tiếp Nhận Cục Diện Rối Rắm Của Người Xuyên Không

Chương 50:

Tửu Thương Thiên Trứ

28/05/2023

“Trịnh lão tướng quân từng nhắc qua ta?” Ninh Ánh Hàn có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Trịnh Hoàn nói: “Ông ấy nói ở trong cung gặp được một nữ hài tử rất có thiên phú, đối với bày binh bố trận có tâm tư linh hoạt, là chuyện hiếm thấy trong cuộc đời của ông ấy.”

Trên thực tế, ngữ khí của Trịnh lão tướng quân lúc ấy có chút tiếc hận, nói cho cùng thì Đại Khải từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ nữ tử ra chiến trường, nếu là nam nhi, sợ là hận không thể trực tiếp đoạt người thu vào dưới trướng.

Nhưng những lời này, Trịnh Hoàn tất nhiên sẽ không nói ra.

“Trịnh lão tướng quân quá khen, ta cũng chỉ là lý luận suông thôi.”

“Quận chúa không cần khiêm tốn.” Thần sắc Trịnh Hoàn có vài phần hoài niệm, “Phụ thân luôn luôn không dễ khích lệ người khác, ngay cả nhi tử như ta cũng rất ít khi được ông ấy khen. Nếu ngươi được ông ấy tán thưởng, vậy nhất định là ông ấy rất thưởng thức ngươi.”

Ninh Ánh Hàn nhìn ra hắn đang hoài niệm: “Năm đó khi Hoàng tổ phụ cùng Trịnh lão tướng quân chơi cờ, ta đã từng ngồi xem. Lão tướng quân nói với Hoàng tổ phụ, nhi tử Trịnh Hoàn tương lai sẽ là một vị tướng tài hiếm có.”

“Phụ thân từng nói như vậy sao?”

“Không sai.” Ninh Ánh Hàn gật đầu: “Lúc ấy Hoàng tổ phụ còn nói giỡn, chờ ngươi lui ra biên quan Đại Khải, liền cho lệnh lang tới thủ.”

Thần sắc Trịnh Hoàn ảm đạm trong chớp mắt: “Đáng tiếc ta không thể làm được.”

“Cũng không phải là ngươi sai.” Phương Thi Kỳ an ủi nói.

Ninh Ánh Hàn cũng nói: “Thi Kỳ nói đúng, kim thượng trọng văn khinh võ, vẫn luôn suy yếu thế lực võ tướng, trong triều đa số là văn thần cầm quyền, hoặc là không thấy rõ tình thế biên quan, hoặc là xuất phát từ lợi ích cá nhân, không có bao nhiêu người chịu giúp võ tướng nói chuyện.”

Trịnh Hoàn gật đầu: “Trước mắt võ tướng trong triều nói chuyện có trọng lượng nhất, chính là phò mã của Đan Dương Trưởng Công Chúa Lộ tướng quân, nhưng ông ta……”

“Ông ta không đáng tin cậy.” Ninh Ánh Hàn hiểu rõ, cho dù vị Lộ tướng quân này làm quan, làm phu quân, làm phụ thân, đều không đáng tin cậy.

Trịnh Hoàn uyển chuyển nói: “Ông ta không cùng chung chí hướng với chúng ta.”

Phương Thi Kỳ thấy sắc mặt hai người có chút trầm trọng, liền đổi đề tài nói: “A Hoàn, hiện giờ chàng bị điều đến trong kinh, sẽ bị an bài chức vị gì?”

Đối mặt Phương Thi Kỳ, thần sắc Trịnh Hoàn ôn nhu hơn chút: “Ta còn chưa biết, phỏng chừng sẽ là cái chức quan không có thực quyền đi. Lúc trước ta liên tiếp trình lên ba lần, sợ là chọc bệ hạ nóng ruột rồi.”

Trong giọng nói Trịnh Hoàn có vài phần chua xót, chẳng lẽ hắn không nguyện ý đóng giữ biên cương sao? Hắn không muốn hồi kinh đoàn tụ với Thi Kỳ, không muốn hưởng thụ kinh thành xa hoa sao?

Một lòng vì nước, lại khiến bệ hạ nghi kỵ, lúc ấy ở biên quan hắn thực sự có cổ xúc động dứt khoát cởi giáp về quê tính.

Chính là chung quy không bỏ được căn dặn của phụ thân.



Nhưng vài vị tướng lãnh trở về cùng với hắn, đã có người nản lòng thoái chí, lòng sinh ý niệm từ quan. Nếu bọn họ từ quan, tương lai Nam Địch tới xâm phạm, còn có người chống đỡ ngoại địch sao? Đến lúc đó chỉ bằng một đám chỉ biết nói suông của Hoàng Thượng loạn chỉ huy một hơi, vậy chẳng phải khi không hiến tặng tánh mạng binh lính?

Một đường từ biên quan hồi kinh, suy đó đó đã tới tới lui lui trong đầu Trịnh Hoàn vô số lần.

Nhưng Hoàng Đế muốn kiềm hãm võ tướng, hắn thật sự không thể thay đổi ý chỉ của Thánh Thượng.

Hắn cũng không có cách há mồm khuyên những đồng liêu cũ ở lại trên một chức quan nhàn tản sống đến cuối đời, ở quan trường trọng văn khinh võ nơi kinh thành đối mặt đấu đá với nhau.

Nếu để Ninh Ánh Hàn tới nói, nàng sẽ phán thay đổi không được ý tưởng của Hoàng Đế, vậy dứt khoát thay Hoàng Đế khác là được rồi.

Nhưng các tướng lãnh đương nhiên không dám nghĩ như vậy, dù cho nản lòng thoái chí cũng chỉ nghĩ tới nếu là lão Hoàng Đế còn sống, hoặc lúc trước chính là Tấn Vương đăng cơ sẽ làm thế nào. Chỉ có chút tiếc hận trong lòng, cũng không dám sinh ra ý niệm đại nghịch bất đạo.

———— ——————

Trong lúc hôn sự của Trịnh Hoàn và Phương Thi Kỳ đang chuẩn bị, thì đối với người mới như Ninh Ánh Hàn, mới phát giác hoá ra thành hôn còn cần chú ý nhiều như vậy.

Khi Tần Tuyên tới cửa, nàng liền thuận miệng cảm thán một câu: “Nếu về sau ta thành hôn, mọi thứ giản lược hết đi.”

“Lúc chúng ta thành hôn, ta sẽ xử lý tốt mọi chuyện.” Tần Tuyên cười đến sủng nịch.

“Nàng chỉ cần mang mũ phượng khăn quàng vai đến bái đường là được.”

“Không cần dụ dỗ ta, Tần quốc công.” Ninh Ánh Hàn cười nói.

Đúng lúc vào lúc này, có nha hoàn tới thông báo: “Quận chúa, có một vị Ngô Tuyết Liên Ngô cô nương đang chờ ở cửa, nói là tới bái kiến Quận Chúa.”

Ninh Ánh Hàn và Tần Tuyên liếc nhau: “Mời nàng ta vào đi.”

Vị Ngô Tuyết Liên này, rất có vài phần thiên phú làm mật thám.

Chuyện Tần Tuyên và Ninh Ánh Hàn hòa hảo trở lại ngay cả Hoàng Đế Thái Hậu cũng không phát hiện, lại bị Ngô Tuyết Liên ngày ngày theo đuôi biểu ca chú ý tới. Còn theo dõi biểu ca tới chỗ Ninh Ánh Hàn, liền Tần Tuyên cũng không phát hiện khi nào nàng ta theo kịp.

Đương nhiên, chỉ dựa vào trí tuệ của nàng ta thì không thể nghĩ tới mượn tay Thái Hậu gây trở ngại cho hai người.

Nàng ta có thể nghĩ đến, chính là tự mình tới cửa, biểu diễn kịch hài cho Ninh Ánh Hàn xem.

“Hoá ra biểu ca cũng ở đây?” Ngô Tuyết Liên vào cửa liền hành lễ với hai người trước, xấu hổ xấu hổ, lại có vài phần chọc người trìu mến.

Tiếc nuối chính là, hai người đối diện cũng không có ý thưởng thức.

“Quận chúa, ta có thể nói chuyện riêng với ngươi sao?” Ngô Tuyết Liên hỏi.



“Được.” Ninh Ánh Hàn muốn nhìn một chút nàng ta có thể làm ra chuyện gì mới, đứng dậy theo nàng ta đi đến bên hồ.

“Quận Chúa, phụ mẫu ta phải làm mai cho ta.” Ngô Tuyết Liên mở miệng: “Về sau ta liền không phải trở ngại của ngươi cùng biểu ca.”

Ngô Tuyết Liên đã sớm đến tuổi làm mai, là vì phụ mẫu nàng nổi lên tâm tư gả nàng ta cho Quốc công, mới vẫn luôn kéo, một năm lại một năm nữa qua đi, nhưng thái dộ từ chối của Tần Tuyên trước sau hết sức kiên quyết, phụ mẫu nàng ta thấy không thể gả cho Quốc công, đành phải chuẩn bị làm mai cho nàng ta.

“Ngô cô nương, thứ cho ta nói thẳng.” Ninh Ánh Hàn nói: “Từ trước tới nay ngươi không phải trở ngại của ta và Tần Tuyên.”

Ngô Tuyết Liên ôm hận nhìn nàng: “Ngươi nhất định rất đắc ý đi, Ninh Ánh Hàn?”

“Thắng được ngươi, thật sự không đáng giá để ta đắc ý.” Ninh Ánh Hàn ăn ngay nói thật.

Nhưng lời nói của nàng đúng thật luôn luôn mất lòng, khuôn mặt nhỏ của Ngô Tuyết Liên bị nàng chọc tức đến trắng bệch.

Thấy bộ dáng này của nàng ta, Ninh Ánh Hàn an ủi nói: “Nếu làm mai, liền buông tay đi.”

“Ngươi nói rất nhẹ nhàng.” Ngô Tuyết Liên rơi lệ khẩn cầu: “Quận chúa, ngươi liền nhả ra một chút, chỉ cần ngươi đồng ý cho ta vào phủ Quốc công, cho dù là làm thiếp, phụ mẫu ta cũng sẽ không kiên trì làm mai cho ta nữa. Ta chỉ cầu thân phận thiếp mà thôi, chẳng gây trở ngại gì đến ngươi cả.”

Ninh Ánh Hàn nhẫn nại giải thích: “Ngươi không phải là trở ngại của ta và Tần Tuyên, trở ngại của ngươi và Tần Tuyên cũng không phải ta.”

“Ta biết thân phận mình thấp kém……”

Ninh Ánh Hàn đánh gãy lời nàng ta nói: “Ngô cô nương, ngươi luôn mồm nói thích Tần Tuyên, vậy hắn là dạng người gì cũng không biết sao? Nếu hắn thích ngươi, thì dù thân phận của ngươi cao hay thấp hắn cũng không để ý, nhưng nếu hắn đã không thích ngươi, thì dù ngươi là Công Chúa hắn cũng dám từ hôn.”

“Nói đến nói đi, ngươi chính là muốn độc chiếm biểu ca.” Ngô Tuyết Liên tức giận nói.

“Nếu ta không thể gả cho biểu ca, cũng nhất định phải cho hắn biết ngươi là độc phụ như thế nào!”

Ninh Ánh Hàn bật cười: “Ta cũng rất tò mò, rốt cuộc bản thân là độc phụ như thế nào?”

“A, Quận Chúa, đừng làm vậy.” Ngô Tuyết Liên đột nhiên la lớn, nhìn đến nơi xa thấy quả nhiên tầm mắt Tần Tuyên bị hấp dẫn nhìn lại đây, nàng ta lui về phía sau một bước giả bộ trượt chân chuẩn bị rơi xuống nước.

Nàng ta hành động rất nhanh, nhưng phản ứng của Ninh Ánh Hàn so với nàng ta còn nhanh hơn, lập tức thuận tay bắt lấy cổ áo của Ngô Tuyết Liên, xách người lại đây. Giày của Ngô Tuyết Liên còn chưa dính nước, liền vững vàng đứng trên đất bằng.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Tần Tuyên mờ mịt nhìn Ngô Tuyết Liên hoàn hảo không có tổn hao gì.

“Ta…… Ta…… Không có việc gì……” Ngô Tuyết Liên hơi hơi hé miệng, tình huống nhất thời vô cùng xấu hổ.

“Ngươi không có việc gì, ta có việc.” Ninh Ánh Hàn giơ tay, dứt khoát lưu loát ném Ngô Tuyết Liên xuống nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Tiếp Nhận Cục Diện Rối Rắm Của Người Xuyên Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook