Sau Khi Tỉnh Giấc Ta Là Gì Của Nhau?
Chương 113: Không sợ gì, chỉ sợ mất vợ.
Nhoxanh
12/06/2023
Lịch Nhi khẽ cười, người đàn ông này suốt ngày toàn nói mấy câu sến sẩm. Mạc Thiên Nhật Dạ đưa Lịch Nhi đi ăn sáng rồi mới trở về Tôn gia, Thẩm Nghiệp Thành bây giờ chắc có lẽ đã trốn chui trốn nhủi ở xó nào đó rồi, có muốn hại người cũng không được, lần trước họ còn sợ lão ta sẽ giở trò xem ra bây giờ không cần lo tới cái u nhọt đó nữa.
Xe của Mạc Thiên Nhật Dạ vừa dừng trước cổng Lịch Nhi đã hối thúc hắn rời đi.
- Anh về đi, để ba thấy sẽ nổi giận.
Ba cô mà biết mối quan hệ mập mờ của cô và Mạc Thiên Nhật Dạ bây giờ chắc chắn sẽ lên cơn hen suyễn mất, có khi sẽ từ mặt cô luôn cũng nên.
Mạc Thiên Nhật Dạ len lén nắm lấy tay cô nhẹ cười.
- Sau này anh làm hàng xóm của em rồi, nhà anh cách nhà em có vài bước chân thôi.
Hắn đã sai người mua lại ngôi nhà đối diện để sớm hôm được nhìn thấy cô, Lịch Nhi là một cô gái cứng rắn, không dễ dàng gì chia nửa cái giường cho hắn ngay được. Hắn sẽ làm lại từ đầu, chậm rãi tiến vào trong trái tim cô một lần nữa, lần này sẽ không để hối tiếc lặp lại.
Lịch Nhi quay đầu nhìn ngôi nhà đối diện rồi nhăn trán không vui.
- Đó là nhà bạn uống trà của ba, anh vào đó ở ba lấy đâu ra bạn để hàn huyên tâm sự nữa.
- Anh sẽ uống trà với ba, cũng sẽ tâm sự cùng ba.
- Ba sẽ giết anh.
- Anh tự nguyện.
Cả hai không hẹn mà cùng nhau cười, rất lâu rồi mới cười thoải mái như vậy. Bất chợt bên ngoài xe có tiếng gõ cửa, cả hai giật mình nhìn cái bóng chắn trước đầu xe.
Lịch Nhi vội vàng xuống xe, Mạc Thiên Nhật Dạ cũng không ngoại lệ. Tôn Bách Điền kéo con gái ra sau lưng mình rồi cầm cây kéo lớn dùng để tỉa lá cây chỉ vào mặt Mạc Thiên Nhật Dạ mắng lớn.
- Tôi đã cảnh cáo cậu không được đến gần Lịch Nhi rồi mà, nhà họ Tôn và nhà họ Mạc không đội trời chung, không còn bất cứ quan hệ gì, mau tới tòa hoàn tất thủ tục ly hôn đi, đừng để tôi thấy khuôn mặt đáng ghét của cậu nữa.
Lịch Nhi cắn môi nhịn cười, cứ coi đây là cửa ải cuối cùng của anh đi, nếu anh không vượt qua được thì cô cũng không còn cách nào.
Mạc Thiên Nhật Dạ cúi đầu nghe mắng, Tôn lão gia vừa dứt lời hắn liền quỳ trước mặt ông cúi đầu. Tôn Bách Điền sững người, ý hận càng bốc lên ngùn ngụt.
- Cậu đang làm cái trò gì vậy? Đừng có đóng kịch với tôi, nhà họ Mạc các người giỏi nhất là chuyện này, để người khác nhìn vào còn tưởng là tôi đang bắt nạt cậu.
Tôn lão gia mắng không sai, có ba mẹ nào chấp nhận được chuyện đứa con gái ngọc ngà của họ gả đi lại bị người ta coi khinh, chà đạp. Thà là ông ấy cứ mắng như vậy hắn sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.
- Thưa ba, con không phải diễn vở kịch giả tạo để cho ba hay bất kỳ ai nhìn thấy, con thật sự đã biết sai rồi. Con muốn dùng cả đời mình để chuộc lại cái sai ấy, con không mong ba tha thứ cho con, chỉ xin ba cho con cơ hội để thể sự thành khẩn của mình làm vơi bớt ý hận trong lòng ba. Con hứa sẽ yêu thương Lịch Nhi thật nhiều, không làm em ấy buồn phiền nữa.
Mạc Thiên Nhật Dạ cúi đầu thật sâu, cả cuộc đời của hắn quỳ đúng ba lần, lần đầu tiên là ngày ba của hắn mất, lần thứ hai là dưới chân của Lịch Nhi, còn lần này là với ba vợ. Hắn tự biết bản thân có lỗi với nhà họ Tôn rất nhiều nên không dám sỗ sàng tự tiện, chịu cực chịu khổ cũng được, không mất vợ là được.
Hai hàng lông mày của Tôn Bách Điền đâu lại, khói bốc lên đỉnh đầu, ông còn chưa tính sổ chuyện hắn đột nhiên xuất hiện trong nhà ông, lấy xe của ông khiến ông lên cơn hen suyễn, nhìn chỗ nào cũng thấy đáng ghét.
- Muốn quỳ thì cứ quỳ đi, để tôi xem thử cậu quỳ được bao lâu, cho dù cậu có quỳ đến tàn phế tôi cũng không bao giờ giao con gái cho cậu, thật chướng mắt.
Tôn Bách Điền kéo con gái vào nhà, Lịch Nhi ngoái lại nhìn khuôn mặt đáng thương của Mạc Thiên Nhật Dạ, hắn nhẹ cười nhìn cô, môi mấp máy thầm ba chữ. "Anh… Yêu… Em."
Tôn Bách Điền ngồi xuống sofa điều chỉnh nhịp thở của mình rồi lớn tiếng với Lịch Nhi đang đứng một góc.
- Con và nó còn qua lại với nhau sao? Chẳng lẽ bao nhiêu chuyện nó gây ra cho con, con còn không chịu tỉnh mộng à?
Năm xưa Mạc lão gia quá cố đề nghị kết thông gia ông đã không muốn đồng ý, ông nhìn ra được tên họ Mạc kia không thích con gái mình nhưng con gái ông lại cố chấp lên xe hoa cho bằng được, sau bao nhiêu khổ sở nhà họ Mạc đó gây cho Lịch Nhi, vất vả lắm ông mới đón con gái về nhà vậy mà bây giờ chuyện cũ lại lập lại lần nữa, con cái làm ông tức chết mà.
Lịch Nhi biết ba mình rất tức giận, cô rót cho ông một tách trà rồi nhẹ nhàng phủ nhận.
- Là anh ta một mực đeo bám con thôi, con không hề có ý gì hết, ba muốn hành hạ anh ta như thế nào thì tùy ý, con không xen vào đâu, ba đừng giận nữa.
Lúc này cô xuôi theo Mạc Thiên Nhật Dạ sẽ làm ba của cô ức chế hơn thôi, cô chỉ có một người ba, nếu anh ấy đủ chân thành thuyết phục được ba cô tha lỗi, thì lúc đó mối lương duyên nhiều trắc trở này mới thật sự được nối lại. Thành hay bại là do anh, để xem người đàn ông cố chấp ngoài kia sẽ nhẫn nhịn được tới mức nào.
Tôn Bách Điền nhìn con gái, lửa giận vẫn chưa tắt nhưng không nói gì nữa, Lịch Nhi kể cho ông nghe tình hình của Mạc Cao Ân rồi đi lên lầu, lúc đi tới tầng hai cô đứng ở trên nói vọng xuống.
- Anh ta suýt nữa đã bị người ta moi tim, sức khỏe vẫn chưa ổn định, nếu ba có ý muốn để anh ta quỳ đến tối hay là gọi sẵn một chiếc xe cấp cứu đi, mất công anh ta sẽ ngất trước cổng nhà mình. Ba à, con thương ba lắm.
Lịch Nhi mỉm cười rồi đi vào phòng, Tôn Bách Điền nghe mà không hiểu gì, mới bị moi tim là sao?
Trời gần vào đầu tháng 11, gió thổi mạnh rát da, tên cứng đầu Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn quỳ trước cổng, cũng đã bốn tiếng đồng hồ rồi vẫn không chịu đứng lên. Tôn Bách Điền uống hết mấy bình trà, bụng no cứng, não bộ lại bắt đầu tức giận, định thách thức ông già này sao, tưởng làm vậy thì sẽ được tha thứ à.
- Tử Minh, ra đuổi chó, nhà họ Tôn không cần chó giữ nhà.
Tử Minh thở dài nghe lời đi ra cổng, cậu nhìn sắc mặt Mạc hung ác đã trắng bệch ra rồi vẫn còn cố chấp.
- Đứng lên đi, ba tôi nói không cần chó giữ nhà.
Hai chân Mạc Thiên Nhật Dạ tê cứng, hơi thở cũng không vững, hắn nhẹ thở ra một hơi nhìn lên tầng hai hỏi Tử Minh.
- Chị của em đã ngủ chưa? Tối qua có lẽ cô ấy đã thức cả đêm.
Tử Minh cười khẩy, cây răng khểnh lộ ra.
- Ba tôi nói anh là chó giữ nhà anh không giận sao? Thật mất danh xưng giám đốc quyền quy mà người đời xưng cho anh quá.
Cậu ghét con người này nhưng thời gian gần đây hắn ta rất lạ, mỗi câu mỗi từ đều nhún nhường một bước, không rõ là hắn cố tình làm vậy hay là bị chạm mạch ở đâu rồi nữa.
Mạc Thiên Nhật Dạ khẽ cúi đầu, nụ cười bất đắc dĩ lộ ra.
- Anh tình nguyện làm con chó trung thành cho chị của em, ba có gọi anh như vậy cũng không sao cả, anh rất vui.
Xe của Mạc Thiên Nhật Dạ vừa dừng trước cổng Lịch Nhi đã hối thúc hắn rời đi.
- Anh về đi, để ba thấy sẽ nổi giận.
Ba cô mà biết mối quan hệ mập mờ của cô và Mạc Thiên Nhật Dạ bây giờ chắc chắn sẽ lên cơn hen suyễn mất, có khi sẽ từ mặt cô luôn cũng nên.
Mạc Thiên Nhật Dạ len lén nắm lấy tay cô nhẹ cười.
- Sau này anh làm hàng xóm của em rồi, nhà anh cách nhà em có vài bước chân thôi.
Hắn đã sai người mua lại ngôi nhà đối diện để sớm hôm được nhìn thấy cô, Lịch Nhi là một cô gái cứng rắn, không dễ dàng gì chia nửa cái giường cho hắn ngay được. Hắn sẽ làm lại từ đầu, chậm rãi tiến vào trong trái tim cô một lần nữa, lần này sẽ không để hối tiếc lặp lại.
Lịch Nhi quay đầu nhìn ngôi nhà đối diện rồi nhăn trán không vui.
- Đó là nhà bạn uống trà của ba, anh vào đó ở ba lấy đâu ra bạn để hàn huyên tâm sự nữa.
- Anh sẽ uống trà với ba, cũng sẽ tâm sự cùng ba.
- Ba sẽ giết anh.
- Anh tự nguyện.
Cả hai không hẹn mà cùng nhau cười, rất lâu rồi mới cười thoải mái như vậy. Bất chợt bên ngoài xe có tiếng gõ cửa, cả hai giật mình nhìn cái bóng chắn trước đầu xe.
Lịch Nhi vội vàng xuống xe, Mạc Thiên Nhật Dạ cũng không ngoại lệ. Tôn Bách Điền kéo con gái ra sau lưng mình rồi cầm cây kéo lớn dùng để tỉa lá cây chỉ vào mặt Mạc Thiên Nhật Dạ mắng lớn.
- Tôi đã cảnh cáo cậu không được đến gần Lịch Nhi rồi mà, nhà họ Tôn và nhà họ Mạc không đội trời chung, không còn bất cứ quan hệ gì, mau tới tòa hoàn tất thủ tục ly hôn đi, đừng để tôi thấy khuôn mặt đáng ghét của cậu nữa.
Lịch Nhi cắn môi nhịn cười, cứ coi đây là cửa ải cuối cùng của anh đi, nếu anh không vượt qua được thì cô cũng không còn cách nào.
Mạc Thiên Nhật Dạ cúi đầu nghe mắng, Tôn lão gia vừa dứt lời hắn liền quỳ trước mặt ông cúi đầu. Tôn Bách Điền sững người, ý hận càng bốc lên ngùn ngụt.
- Cậu đang làm cái trò gì vậy? Đừng có đóng kịch với tôi, nhà họ Mạc các người giỏi nhất là chuyện này, để người khác nhìn vào còn tưởng là tôi đang bắt nạt cậu.
Tôn lão gia mắng không sai, có ba mẹ nào chấp nhận được chuyện đứa con gái ngọc ngà của họ gả đi lại bị người ta coi khinh, chà đạp. Thà là ông ấy cứ mắng như vậy hắn sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.
- Thưa ba, con không phải diễn vở kịch giả tạo để cho ba hay bất kỳ ai nhìn thấy, con thật sự đã biết sai rồi. Con muốn dùng cả đời mình để chuộc lại cái sai ấy, con không mong ba tha thứ cho con, chỉ xin ba cho con cơ hội để thể sự thành khẩn của mình làm vơi bớt ý hận trong lòng ba. Con hứa sẽ yêu thương Lịch Nhi thật nhiều, không làm em ấy buồn phiền nữa.
Mạc Thiên Nhật Dạ cúi đầu thật sâu, cả cuộc đời của hắn quỳ đúng ba lần, lần đầu tiên là ngày ba của hắn mất, lần thứ hai là dưới chân của Lịch Nhi, còn lần này là với ba vợ. Hắn tự biết bản thân có lỗi với nhà họ Tôn rất nhiều nên không dám sỗ sàng tự tiện, chịu cực chịu khổ cũng được, không mất vợ là được.
Hai hàng lông mày của Tôn Bách Điền đâu lại, khói bốc lên đỉnh đầu, ông còn chưa tính sổ chuyện hắn đột nhiên xuất hiện trong nhà ông, lấy xe của ông khiến ông lên cơn hen suyễn, nhìn chỗ nào cũng thấy đáng ghét.
- Muốn quỳ thì cứ quỳ đi, để tôi xem thử cậu quỳ được bao lâu, cho dù cậu có quỳ đến tàn phế tôi cũng không bao giờ giao con gái cho cậu, thật chướng mắt.
Tôn Bách Điền kéo con gái vào nhà, Lịch Nhi ngoái lại nhìn khuôn mặt đáng thương của Mạc Thiên Nhật Dạ, hắn nhẹ cười nhìn cô, môi mấp máy thầm ba chữ. "Anh… Yêu… Em."
Tôn Bách Điền ngồi xuống sofa điều chỉnh nhịp thở của mình rồi lớn tiếng với Lịch Nhi đang đứng một góc.
- Con và nó còn qua lại với nhau sao? Chẳng lẽ bao nhiêu chuyện nó gây ra cho con, con còn không chịu tỉnh mộng à?
Năm xưa Mạc lão gia quá cố đề nghị kết thông gia ông đã không muốn đồng ý, ông nhìn ra được tên họ Mạc kia không thích con gái mình nhưng con gái ông lại cố chấp lên xe hoa cho bằng được, sau bao nhiêu khổ sở nhà họ Mạc đó gây cho Lịch Nhi, vất vả lắm ông mới đón con gái về nhà vậy mà bây giờ chuyện cũ lại lập lại lần nữa, con cái làm ông tức chết mà.
Lịch Nhi biết ba mình rất tức giận, cô rót cho ông một tách trà rồi nhẹ nhàng phủ nhận.
- Là anh ta một mực đeo bám con thôi, con không hề có ý gì hết, ba muốn hành hạ anh ta như thế nào thì tùy ý, con không xen vào đâu, ba đừng giận nữa.
Lúc này cô xuôi theo Mạc Thiên Nhật Dạ sẽ làm ba của cô ức chế hơn thôi, cô chỉ có một người ba, nếu anh ấy đủ chân thành thuyết phục được ba cô tha lỗi, thì lúc đó mối lương duyên nhiều trắc trở này mới thật sự được nối lại. Thành hay bại là do anh, để xem người đàn ông cố chấp ngoài kia sẽ nhẫn nhịn được tới mức nào.
Tôn Bách Điền nhìn con gái, lửa giận vẫn chưa tắt nhưng không nói gì nữa, Lịch Nhi kể cho ông nghe tình hình của Mạc Cao Ân rồi đi lên lầu, lúc đi tới tầng hai cô đứng ở trên nói vọng xuống.
- Anh ta suýt nữa đã bị người ta moi tim, sức khỏe vẫn chưa ổn định, nếu ba có ý muốn để anh ta quỳ đến tối hay là gọi sẵn một chiếc xe cấp cứu đi, mất công anh ta sẽ ngất trước cổng nhà mình. Ba à, con thương ba lắm.
Lịch Nhi mỉm cười rồi đi vào phòng, Tôn Bách Điền nghe mà không hiểu gì, mới bị moi tim là sao?
Trời gần vào đầu tháng 11, gió thổi mạnh rát da, tên cứng đầu Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn quỳ trước cổng, cũng đã bốn tiếng đồng hồ rồi vẫn không chịu đứng lên. Tôn Bách Điền uống hết mấy bình trà, bụng no cứng, não bộ lại bắt đầu tức giận, định thách thức ông già này sao, tưởng làm vậy thì sẽ được tha thứ à.
- Tử Minh, ra đuổi chó, nhà họ Tôn không cần chó giữ nhà.
Tử Minh thở dài nghe lời đi ra cổng, cậu nhìn sắc mặt Mạc hung ác đã trắng bệch ra rồi vẫn còn cố chấp.
- Đứng lên đi, ba tôi nói không cần chó giữ nhà.
Hai chân Mạc Thiên Nhật Dạ tê cứng, hơi thở cũng không vững, hắn nhẹ thở ra một hơi nhìn lên tầng hai hỏi Tử Minh.
- Chị của em đã ngủ chưa? Tối qua có lẽ cô ấy đã thức cả đêm.
Tử Minh cười khẩy, cây răng khểnh lộ ra.
- Ba tôi nói anh là chó giữ nhà anh không giận sao? Thật mất danh xưng giám đốc quyền quy mà người đời xưng cho anh quá.
Cậu ghét con người này nhưng thời gian gần đây hắn ta rất lạ, mỗi câu mỗi từ đều nhún nhường một bước, không rõ là hắn cố tình làm vậy hay là bị chạm mạch ở đâu rồi nữa.
Mạc Thiên Nhật Dạ khẽ cúi đầu, nụ cười bất đắc dĩ lộ ra.
- Anh tình nguyện làm con chó trung thành cho chị của em, ba có gọi anh như vậy cũng không sao cả, anh rất vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.