Sau Khi Tỏ Tình Thất Bại, Học Trưởng Ngày Nào Cũng Ghen
Chương 61
Lucy Bạch Ngọc
18/03/2024
Sân thượng tòa nhà Hạ Triết đang ở được cải tiến thành một vườn rau, do các hộ sịn sống ở đây trồng trọt. Những luốn rau xanh mơn mởn trông cực kỳ hấp dẫn, hệ thống dẫn nước được lắp đặt đầy đủ, phía trên còn có dàn máy phun sương để duy trì độ ẩm cho rau.
Đây là lần đầu tiên Bạch Ngưng Yên được nhìn thấy vườn rau tươi tốt như vậy.
“Đàn anh, luống rau nào là của nhà anh trồng vậy? Em có thể hái vài cây cải mang về ăn được không?”
Bạch Ngưng Yên hào hứng hỏi.
Tinh thần uể oải lúc làm bài tập không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt rạng rỡ, tươi cười, phấn khởi.
“Luống bên kia là của nhà tôi, có thể cho em hái, nhưng phải chờ hai tuần nữa, bây giờ cải vẫn còn non lắm.”
“Vậy hai tuần nữa em sẽ đến, em muốn tận tay thu hoạch chúng.”
“Ừ, khi nào thu hoạch thì tôi sẽ nói với em, lúc đó em đừng viện cớ không làm là được.”
Hạ Triết mỉm cười nhìn Bạch Ngưng Yên.
Không biết từ lúc nào mà ánh mắt của hắn luốn dán lên người cô mỗi khi ở cùng một chỗ.
“Sẽ không đâu, vườn rau có chút xíu mà, em không làm biếng đâu.”
Bạch Ngưng Yên bĩu môi.
“Chờ tới đó rồi nói. Đúng rồi, sắp mười giờ rồi nhỉ? Có thứ thú vị sắp diễn ra đấy, em có muốn xem không?”
Hạ Triết nhìn đồng hồ cười hỏi.
“Có chứ, có chứ. Nhưng đó là gì vậy?”
Bạch Ngưng Yên tò mò.
Hạ Triết ra hiệu im lặng, hắn vẫn chăm chăm nhìn cây kim dài nhích từng chút một, khi kim dài sắp chỉ đến số mười hai, và kim giây chạy đến số chín, hắn xoay người Bạch Ngưng Yên lại, để cô có thể thấy bầu trời đầy sao ngoài kia.
Ngay sau đó, không đợi Bạch Ngưng Yên kịp hỏi, thì câu trả lời đã xuất hiện. Mấy trăm chiếc đèn trời bắt đầu bay lên lấp lánh, Bạch Ngưng Yên trố mắt kinh ngạc, mặc dù đã nghe nói về đèn Khổng Minh, nhưng khi tận mắt chứng kiến, cô khômg khỏi trầm trồ, thích thú.
“Mỗi ngày ở đây điều thả đèn trời do mấy đứa trẻ sống ở tầng dưới làm, chúng nói chúng có nhiều tâm nguyện muốn nói cho ông trời biết, ngày nào cũng đúng mười giờ lại có hàng trăm chiếc đèn được thả.”
Hạ Triết tỉ mỉ giải thích.
Lúc đầu chỉ có vài chiếc đèn do một đứa trẻ mất cha làm, để gửi tâm nguyện đến người cha đã khuất, sau đó, mấy đứa trẻ sống ở các tầng dưới cũng học làm theo, nhưng thay vì là tâm sự với vong linh người thân, mấu đứa trẻ đó lại viết tâm nguyện mình muốn thực hiện, dần dần, càng nhiều trẻ con tham gia, có cả người lớn nữa.
Khi mới sống ở đây, Hạ Triết cũng từng làm đèn vơia mong muốn gặp bố, nhưng mà sau đó, hắn đã không làm nữa vì hiện thực đôi khi quá đỗi tàn khốc.
Dĩ nhiên là mấy chuyện này, hắn sẽ không nói với Bạch Ngưng Yên.
“Chắc hẳn là mấy đứa bé ấy có nhiều ước mơ lắm, em cũng muốn thả đèn trời nữa, bây giờ em xuống dưới thả cùng có kịp không?”
Bạch Ngưng Yên lại hào hứng hỏi.
Vừa xong, cô liền bị Hạ Triết cốc đầu một cái.
“Em tham làm quá đấy, thấy thứ gì cũng muốn cả.”
“Vì đây là lần đầu em được trãi nghiệm mà, tham lam một chút thì có sao đâu? Đàn anh, anh không thể keo kiệt với mong muốn của em vậy được.”
“Thật là hết cách với em, nhưng đợi ngày mai đi, buổi sáng anh sẽ nói với mấy đứa trẻ ở tầng dưới để lại ít giây và khung đèn lồng cho em, sau khi tan học em đến đây cùng làm rồi thả.”
Hạ Triết dịu giọng.
“Đàn anh, em phát hiện anh ngày càng tốt bụng đó. Anh cứ ấm áp, dịu dàng với em thế này thì em sẽ lại yêu anh lần nữa cho xem.”
Bạch Ngưng Yên nói đùa.
Tuy nhiên, khi nghe câu này, sắc mặt Hạ Triết lại lộ vẻ lúng túng, nếu trước đây hắn đối với lời tỏ tình của cô lạnh lùng, cự tuyệt, thì bây giờ hắn lại muốn cô tỏ tình lại lần nữa, có thể lần này hắn sẽ không cư xử quá đáng như lần trước đâu.
Nhưng mà có lẽ chuyện này sẽ khó xảy ra thêm lần nào nữa.
“Tập trung não bộ vào việc học đi, tôi không thích dạy kẻ ngốc đâu.”
Hạ Triết giữ bình tĩnh nói.
“Con người em tham lam lắm, vừa muốn yêu đương, vừa muốn học tập, cũng vừa muốn làm đủ mọi chuyện. Đàn anh, khi nào anh còn làm bạn với em, anh sẽ phải chịu đựng tính tham lam của em đó! Em hay đòi hỏi lắm.”
Bạch Ngưng Yên nửa đùa nửa thật.
“… Ai làm bạn với em, em cũng đòi hỏi vậy à? Đối với Chính Nam hay người tên Dương Khởi cũng vậy hả?”
Hạ Triết nắm chặt tay hạ giọng.
Giọng điệu của hắn lúc hỏi câu này không mấy vui vẻ lắm.
“Không có đâu, không phải ai em cũng đòi hỏi vậy đâu. Em biết đàn anh sẽ không từ chối em nữa, nên em mới thích tham lam từ chỗ của anh. Anh trai em bình thường bủn xỉn lắm, còn Dương Khởi ấy à, bọn em là kẻ thù không đội trời chung đó, cậu ta suốt ngày chỉ biết trêu chọc em thôi, làm gì tốt bụng chiều theo ý em như anh chứ?”
Đây là lần đầu tiên Bạch Ngưng Yên được nhìn thấy vườn rau tươi tốt như vậy.
“Đàn anh, luống rau nào là của nhà anh trồng vậy? Em có thể hái vài cây cải mang về ăn được không?”
Bạch Ngưng Yên hào hứng hỏi.
Tinh thần uể oải lúc làm bài tập không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt rạng rỡ, tươi cười, phấn khởi.
“Luống bên kia là của nhà tôi, có thể cho em hái, nhưng phải chờ hai tuần nữa, bây giờ cải vẫn còn non lắm.”
“Vậy hai tuần nữa em sẽ đến, em muốn tận tay thu hoạch chúng.”
“Ừ, khi nào thu hoạch thì tôi sẽ nói với em, lúc đó em đừng viện cớ không làm là được.”
Hạ Triết mỉm cười nhìn Bạch Ngưng Yên.
Không biết từ lúc nào mà ánh mắt của hắn luốn dán lên người cô mỗi khi ở cùng một chỗ.
“Sẽ không đâu, vườn rau có chút xíu mà, em không làm biếng đâu.”
Bạch Ngưng Yên bĩu môi.
“Chờ tới đó rồi nói. Đúng rồi, sắp mười giờ rồi nhỉ? Có thứ thú vị sắp diễn ra đấy, em có muốn xem không?”
Hạ Triết nhìn đồng hồ cười hỏi.
“Có chứ, có chứ. Nhưng đó là gì vậy?”
Bạch Ngưng Yên tò mò.
Hạ Triết ra hiệu im lặng, hắn vẫn chăm chăm nhìn cây kim dài nhích từng chút một, khi kim dài sắp chỉ đến số mười hai, và kim giây chạy đến số chín, hắn xoay người Bạch Ngưng Yên lại, để cô có thể thấy bầu trời đầy sao ngoài kia.
Ngay sau đó, không đợi Bạch Ngưng Yên kịp hỏi, thì câu trả lời đã xuất hiện. Mấy trăm chiếc đèn trời bắt đầu bay lên lấp lánh, Bạch Ngưng Yên trố mắt kinh ngạc, mặc dù đã nghe nói về đèn Khổng Minh, nhưng khi tận mắt chứng kiến, cô khômg khỏi trầm trồ, thích thú.
“Mỗi ngày ở đây điều thả đèn trời do mấy đứa trẻ sống ở tầng dưới làm, chúng nói chúng có nhiều tâm nguyện muốn nói cho ông trời biết, ngày nào cũng đúng mười giờ lại có hàng trăm chiếc đèn được thả.”
Hạ Triết tỉ mỉ giải thích.
Lúc đầu chỉ có vài chiếc đèn do một đứa trẻ mất cha làm, để gửi tâm nguyện đến người cha đã khuất, sau đó, mấy đứa trẻ sống ở các tầng dưới cũng học làm theo, nhưng thay vì là tâm sự với vong linh người thân, mấu đứa trẻ đó lại viết tâm nguyện mình muốn thực hiện, dần dần, càng nhiều trẻ con tham gia, có cả người lớn nữa.
Khi mới sống ở đây, Hạ Triết cũng từng làm đèn vơia mong muốn gặp bố, nhưng mà sau đó, hắn đã không làm nữa vì hiện thực đôi khi quá đỗi tàn khốc.
Dĩ nhiên là mấy chuyện này, hắn sẽ không nói với Bạch Ngưng Yên.
“Chắc hẳn là mấy đứa bé ấy có nhiều ước mơ lắm, em cũng muốn thả đèn trời nữa, bây giờ em xuống dưới thả cùng có kịp không?”
Bạch Ngưng Yên lại hào hứng hỏi.
Vừa xong, cô liền bị Hạ Triết cốc đầu một cái.
“Em tham làm quá đấy, thấy thứ gì cũng muốn cả.”
“Vì đây là lần đầu em được trãi nghiệm mà, tham lam một chút thì có sao đâu? Đàn anh, anh không thể keo kiệt với mong muốn của em vậy được.”
“Thật là hết cách với em, nhưng đợi ngày mai đi, buổi sáng anh sẽ nói với mấy đứa trẻ ở tầng dưới để lại ít giây và khung đèn lồng cho em, sau khi tan học em đến đây cùng làm rồi thả.”
Hạ Triết dịu giọng.
“Đàn anh, em phát hiện anh ngày càng tốt bụng đó. Anh cứ ấm áp, dịu dàng với em thế này thì em sẽ lại yêu anh lần nữa cho xem.”
Bạch Ngưng Yên nói đùa.
Tuy nhiên, khi nghe câu này, sắc mặt Hạ Triết lại lộ vẻ lúng túng, nếu trước đây hắn đối với lời tỏ tình của cô lạnh lùng, cự tuyệt, thì bây giờ hắn lại muốn cô tỏ tình lại lần nữa, có thể lần này hắn sẽ không cư xử quá đáng như lần trước đâu.
Nhưng mà có lẽ chuyện này sẽ khó xảy ra thêm lần nào nữa.
“Tập trung não bộ vào việc học đi, tôi không thích dạy kẻ ngốc đâu.”
Hạ Triết giữ bình tĩnh nói.
“Con người em tham lam lắm, vừa muốn yêu đương, vừa muốn học tập, cũng vừa muốn làm đủ mọi chuyện. Đàn anh, khi nào anh còn làm bạn với em, anh sẽ phải chịu đựng tính tham lam của em đó! Em hay đòi hỏi lắm.”
Bạch Ngưng Yên nửa đùa nửa thật.
“… Ai làm bạn với em, em cũng đòi hỏi vậy à? Đối với Chính Nam hay người tên Dương Khởi cũng vậy hả?”
Hạ Triết nắm chặt tay hạ giọng.
Giọng điệu của hắn lúc hỏi câu này không mấy vui vẻ lắm.
“Không có đâu, không phải ai em cũng đòi hỏi vậy đâu. Em biết đàn anh sẽ không từ chối em nữa, nên em mới thích tham lam từ chỗ của anh. Anh trai em bình thường bủn xỉn lắm, còn Dương Khởi ấy à, bọn em là kẻ thù không đội trời chung đó, cậu ta suốt ngày chỉ biết trêu chọc em thôi, làm gì tốt bụng chiều theo ý em như anh chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.