Sau Khi Toàn Bộ Nhân Vật Phản Diện Đọc Tâm Ta, Ta Bịt Miệng Nam Nữ Chính
Chương 1: Phế Phi Lãnh Cung, Công Chúa Vong Quốc
Mộc Phi Yên
30/07/2024
“Nữ nhi, cuộc sống ở lãnh cung vất vả, theo nương, khổ cho con rồi.”
A Bảo vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng khóc thút thít của một nữ nhân bên cạnh.
Đầu óc nàng ong ong.
Nàng, xuyên sách rồi!
Là vị Minh Vương trẻ nhất trong lịch sử Minh phủ, A Bảo đã làm cá mặn ở địa phủ trăm năm.
Địa phủ quá nghèo, không nuôi nổi nàng nên Hắc Bạch Vô Thường đã thuyết phục nàng đi đầu thai lịch kiếp.
Còn nói sẽ sắp xếp cho nàng thân phận Công chúa tôn quý nhất, cẩm y ngọc thực, đại phú đại quý.
Nhìn mái nhà đổ nát, cửa sổ dán giấy thủng lỗ chỗ, A Bảo tê liệt!
Ừm, đúng là Công chúa thật.
Nhưng mà sao lại là… Công chúa mất nước vậy trời (⊙o⊙)…
Thật là quá sức tưởng tượng, quá sức tưởng tượng rồi!
Mắt Đức phi đỏ hoe, nhìn đứa bé sơ sinh bất động trong tã lót, nước mắt rơi lã chã, “Con ơi, đừng sợ, dù nương chỉ còn một hơi thở, nương cũng nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt, để con lớn lên khỏe mạnh bình an.”
【Xem ra vị này chính là thân mẫu của ta rồi.】
Cánh tay Đức phi đang ôm A Bảo bỗng cứng đờ, sắc mặt vốn đã yếu ớt vì sinh nở lại càng thêm tái nhợt.
Mắt bà mở to trong nháy mắt!
Đây đây đây —— Âm thanh này từ đâu ra?
Đức phi nhìn quanh, lãnh cung này đổ nát, ngoài nàng ấy và cung nữ Chỉ Lan ra, không còn ai khác.
Nhìn nữ nhi trong lòng.
Đức phi như bị sét đánh!
A Bảo quay đầu nhìn Đức phi, đôi mắt to long lanh.
【Quả không hổ danh là đích nữ của phủ Đại tướng quân, nhìn khí chất này, không giống người vừa sinh con ở lãnh cung chút nào.】
Đức phi hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, bình tĩnh lại.
Dù đứa trẻ này là yêu tinh nhỏ, thì cũng là cốt nhục nàng ấy mang nặng đẻ đau mười tháng, là bảo bối trong lòng nàng ấy.
【Tiếc quá, ta sắp chết thẳng cẳng rồi.】 A Bảo bĩu môi.
Tim Đức phi thắt lại.
Chết thẳng cẳng… là có ý gì?
Mặc dù chưa từng nghe qua từ này, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy từ này rất không hay.
Trong sách có viết, vì Đại Bạo Quân chấp chính, vào năm Thiên Thánh thứ bốn mươi chín, Thiên Thánh Hoàng Triều đã bị nam nữ chính thao túng đến mức diệt vong.
Thiên Thánh Hoàng Triều đúng là có một Tiểu Công chúa, nhưng không tên không tuổi, sống chưa được ba canh giờ đã chết.
【Khổ thân ta, sau khi ta chết, nương ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt, u uất phiền muộn, cuối cùng trầm cảm tự vẫn mà chết, hồng nhan bạc mệnh.】
Đức phi sợ ngây người.
Con của nàng ấy, sắp chết sao?
“Hoàng thượng giá lâm ——”
【Hắn đến rồi! Hắn đến rồi! Đại Bạo Quân mang theo đao đến giết người rồi!】
Tay nhỏ của A Bảo run lên.
Theo bản năng, Đức phi ôm A Bảo chặt hơn.
Một bóng người sáng chói vừa bước chân vào cửa lãnh cung, bất ngờ nghe thấy một câu như vậy.
Hoàng đế loạng choạng, suýt ngã.
Âm thanh gì vậy?
A Bảo vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng khóc thút thít của một nữ nhân bên cạnh.
Đầu óc nàng ong ong.
Nàng, xuyên sách rồi!
Là vị Minh Vương trẻ nhất trong lịch sử Minh phủ, A Bảo đã làm cá mặn ở địa phủ trăm năm.
Địa phủ quá nghèo, không nuôi nổi nàng nên Hắc Bạch Vô Thường đã thuyết phục nàng đi đầu thai lịch kiếp.
Còn nói sẽ sắp xếp cho nàng thân phận Công chúa tôn quý nhất, cẩm y ngọc thực, đại phú đại quý.
Nhìn mái nhà đổ nát, cửa sổ dán giấy thủng lỗ chỗ, A Bảo tê liệt!
Ừm, đúng là Công chúa thật.
Nhưng mà sao lại là… Công chúa mất nước vậy trời (⊙o⊙)…
Thật là quá sức tưởng tượng, quá sức tưởng tượng rồi!
Mắt Đức phi đỏ hoe, nhìn đứa bé sơ sinh bất động trong tã lót, nước mắt rơi lã chã, “Con ơi, đừng sợ, dù nương chỉ còn một hơi thở, nương cũng nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt, để con lớn lên khỏe mạnh bình an.”
【Xem ra vị này chính là thân mẫu của ta rồi.】
Cánh tay Đức phi đang ôm A Bảo bỗng cứng đờ, sắc mặt vốn đã yếu ớt vì sinh nở lại càng thêm tái nhợt.
Mắt bà mở to trong nháy mắt!
Đây đây đây —— Âm thanh này từ đâu ra?
Đức phi nhìn quanh, lãnh cung này đổ nát, ngoài nàng ấy và cung nữ Chỉ Lan ra, không còn ai khác.
Nhìn nữ nhi trong lòng.
Đức phi như bị sét đánh!
A Bảo quay đầu nhìn Đức phi, đôi mắt to long lanh.
【Quả không hổ danh là đích nữ của phủ Đại tướng quân, nhìn khí chất này, không giống người vừa sinh con ở lãnh cung chút nào.】
Đức phi hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, bình tĩnh lại.
Dù đứa trẻ này là yêu tinh nhỏ, thì cũng là cốt nhục nàng ấy mang nặng đẻ đau mười tháng, là bảo bối trong lòng nàng ấy.
【Tiếc quá, ta sắp chết thẳng cẳng rồi.】 A Bảo bĩu môi.
Tim Đức phi thắt lại.
Chết thẳng cẳng… là có ý gì?
Mặc dù chưa từng nghe qua từ này, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy từ này rất không hay.
Trong sách có viết, vì Đại Bạo Quân chấp chính, vào năm Thiên Thánh thứ bốn mươi chín, Thiên Thánh Hoàng Triều đã bị nam nữ chính thao túng đến mức diệt vong.
Thiên Thánh Hoàng Triều đúng là có một Tiểu Công chúa, nhưng không tên không tuổi, sống chưa được ba canh giờ đã chết.
【Khổ thân ta, sau khi ta chết, nương ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt, u uất phiền muộn, cuối cùng trầm cảm tự vẫn mà chết, hồng nhan bạc mệnh.】
Đức phi sợ ngây người.
Con của nàng ấy, sắp chết sao?
“Hoàng thượng giá lâm ——”
【Hắn đến rồi! Hắn đến rồi! Đại Bạo Quân mang theo đao đến giết người rồi!】
Tay nhỏ của A Bảo run lên.
Theo bản năng, Đức phi ôm A Bảo chặt hơn.
Một bóng người sáng chói vừa bước chân vào cửa lãnh cung, bất ngờ nghe thấy một câu như vậy.
Hoàng đế loạng choạng, suýt ngã.
Âm thanh gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.