Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn
Chương 20
Thất Lưu
02/08/2021
Chuyển ngữ: Trầm Yên
........................................................
Lục Ngôn công tác ở bệnh viện nhiều năm, năng lực nghiệp vụ và thái độ với công việc đều hết sức chuyên nghiệp, anh an ủi: "Căng sữa trong thời gian mang thai là hiện tượng bình thường."
Lúc này Chu Khải Minh không muốn chết lắm, cũng chẳng muốn sống là bao, đành phải yếu ớt trả lời: "Cảm ơn."
Anh ta không ngờ mình mới lên sân khẩu nửa tiếng ngắn ngủi đã đánh mất quyền kén vợ kén chồng.
Lục Ngôn trao đổi sơ qua quy trình phẫu thuật với người bệnh: "Tôi cần mổ bụng lấy thai nhi ra trước, sau đó sẽ tìm và cắt bỏ nhau thai."
Hệ thống thuyết minh bổ sung: [ Lấy nhau thai ra cũng chỉ tạm thời ức chế bệnh biến, tác dụng khoảng hai năm. Nếu nguồn ô nhiễm cơ thể mẹ mạnh lên, quỷ con sẽ còn mọc ra tiếp... Tôi đề nghị cậu nên giải quyết nguồn ô nhiễm trên người Chu Khải Minh trước, sau đó tới hồ Long Nữ một chuyến. ]
[ Nơi đó có thứ cá vua rất cần, có lẽ sẽ hữu dụng với cậu, nhưng tôi không dám chắc cậu sẽ thích. ]
"Thứ gì?"
[ Cá chép phải vượt Long Môn mới hóa rồng được, hiện tại không tìm thấy Long Môn thì chỉ còn cách đi tìm Long Nữ thôi. ]
Lục Ngôn đành phải hoãn lại một lúc mới nói tiếp: "Nhưng cách này chỉ giúp anh không mang thai trong thời gian ngắn. Hai năm sau nếu nguồn ô nhiễm ở hồ Long Nữ mạnh lên sẽ vẫn tái phát. Vì vậy tôi đề nghị nên tìm cơ hội nhổ sạch nguồn ô nhiễm ở hồ Long Nữ."
Chuyện này hệ trọng, Chu Khải Minh nhanh chóng thoát khỏi sự buồn khổ.
"Cắt bỏ nhau thai là sẽ không mang thai tiếp sao?" Đây là vấn đề anh ta quan tâm nhất hiện tại: "Thật không dám giấu diếm, vết mổ trên bụng tôi tháng này vẫn chưa lành hẳn. Chúng tôi phẫu thuật không dùng biện pháp gây tê, tôi thật sự không muốn có lần thứ năm."
Đau đớn khi sinh con là đau theo từng cơn cấp độ mười. Thật ra Chu Khải Minh không cần sinh thuận, nhưng đã mổ bụng còn không gây tê cũng đủ khiến không ít mãnh nam rơi lệ.
Lục Ngôn trải qua nhiều lần cứu chữa bệnh nhân nguy kịch, đã sớm luyện thành kỹ năng nói tiêu chuẩn: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong thời gian ngắn sẽ không mang thai tiếp, nhưng không thể loại trừ trường hợp nguy hiểm hi hữu. Để đảm bảo an toàn, chúng ta vẫn nên ký giấy cam kết trước phẫu thuật đi."
Chu Khải Minh lập tức bồn chồn trong lòng: "Được."
Lục Ngôn nhìn ra sự thấp thỏm của anh ta, an ủi: "Anh yên tâm, không chết được."
"... Vâng."
Không biết vì sao, Chu Khải Minh càng cảm thấy nội tâm mình thấp thỏm hơn.
Lục Ngôn kiểm tra một lượt các thiết bị phẫu thuật Chu Khải Minh chuẩn bị, đây đều là những dụng cụ tiên tiến nhất, giá trị sản xuất xa xỉ.
Chu Khải Minh nói: "Bác sĩ Lục... cậu cứ từ từ. Để tôi gọi Trần Thập Nhị vào trói chặt mình vào bàn phẫu thuật đã."
Lần phẫu thuật trước, bởi vì quá đau nên anh ta đã không nhịn được nhấc chân đạp ngã bác sĩ, phải bồi thường khoản phí tai nạn lao động không nhỏ.
Trần Thập Nhị nghe vậy lập tức lấy tơ tằm như lụa đoạn ra, nghiêm chỉnh thành thật trói cứng ông chủ lại.
Lúc này Chu Khải Minh trông chẳng khác gì lợn sữa nướng đã được cột lên giá.
Trần Thập Nhị vỗ ngực đảm bảo: "Bác sĩ cứ yên tâm, đây là tơ tằm do vật ô nhiễm tằm băng cấp B nhả ra, rất chắc chắn, giá thị trường phải khoảng 6000 điểm 1 mét đấy! Nếu ông chủ chúng tôi có thể giãy khỏi dưới trạng thái không dùng thiên phú thì tôi sẽ lập tức gặt đầu xuống cho ngài làm bóng đá."
"Đúng rồi bác sĩ ơi, tôi có thể đứng cạnh quan sát không?" Trần Thập Nhị hỏi.
"Có thể."
Có bác sĩ không thích bị nhìn ngó khi đang làm phẫu thuật, vì làm vậy rất dễ khiến họ căng thẳng, nhưng Lục Ngôn thì không.
Huống hồ nếu không cho Trần Thập Nhị đứng cạnh xem thì người căng thẳng sẽ chính là Chu Khải Minh.
Lục Ngôn mở đèn phẫu thuật lên.
Dưới ánh sáng của đèn, thai quỷ trong bụng Chu Khải Minh trông càng khủng bố dữ tợn hơn.
Da đầu nó mỏng tang, thậm chí có thể thấy được bộ não vẫn chưa phát triển hoàn toàn dưới đó.
Thai quỷ hơi sợ sáng, có lẽ biết mình sắp phải giẫm vào vết xe đổ của những người anh em trước đó, nó phẫn nộ đấm đá liên hồi trong cơ thể mẹ.
Lông mày hào khí của Chu Khải Minh nhăn chặt lại vì đau, không nhịn được mắng bằng tiếng địa phương: "Mày run đi, run đến lông tóc dựng đứng đi! Run thêm cả hai cái chân nữa đi! Đợi lát nữa bố mày sẽ đem tro cốt của thằng con rùa mày cho cóc ăn!"
Nói xong, anh ta hung tợn cắn gậy gỗ.
Bước này chủ yếu để đề phòng trong quá trình phẫu thuật không nhịn được kêu ra tiếng, khiến hàng xóm kế bên tưởng xảy ra hung án... Nhưng thật ra do sợ Lục Ngôn run tay, gặp họa chính là mình hơn.
Trước kia Lục Ngôn luôn làm phẫu thuật cùng mấy bác sĩ, bên cạnh còn có y tá trẻ và bác sĩ gây tê chờ đợi. Trong khi phẫu thuật, các bác sĩ khác sẽ còn kể chuyện cười tăng thêm hứng khởi.
Hôm nay chỉ có mình anh phẫu thuật, thật sự hơi quạnh quẽ.
Lục Ngôn chưa bắt đầu vội, thong thả ung dung rút điện thoại từ trong túi ra, mở phần mềm xem video.
Trần Thập Nhị bên cạnh rất tò mò: "Bác sĩ đang làm gì thế?"
"Xem video giáo trình phẫu thuật sinh mổ." Lục Ngôn bình tĩnh trả lời: "Tôi chưa từng thực hiện ca phẫu thuật sinh mổ nào, trước kia cũng chưa tới khoa phụ sản thực tập lần nào."
Không biết có phải ảo giác hay không, anh vừa nói xong câu này, không khí trong phòng phẫu thuật bỗng như rơi vào yên lặng.
Trần Thập Nhị lặng lẽ nhích tới, hỏi: "Ông chủ, có muốn đổi bác sĩ khác bây giờ luôn không?"
Chu Khải Minh nhìn mặt Lục Ngôn, giọng nói tràn ngập khí thế hy sinh vì nghĩa: "Tôi không cần! Không cần bác sĩ khác, tôi muốn vị này!"
Lục Ngôn dùng tốc độ x4 xem hết video, đồng thời nhớ kỹ cách xử lý mấy tình huống đột phát thường gặp, phòng trường hợp rủi ro. Sau đó, anh giơ cao dao phẫu thuật trong tay lên.
Thật ra cơ thể các Thiên Khải Giả đều rất khỏe, dù Lục Ngôn phẫu thuật thất bại thì khả năng tử vong cũng không lớn. Nhưng làm bác sĩ, Lục Ngôn vẫn hy vọng bản thân có thể dốc hết khả năng giảm bớt sai lầm.
"Sinh mổ không thể gây tê ngoài màng cứng sao?" Anh hỏi hệ thống.
[ Đâm vào rễ thần kinh cột sống có thể gây ra liệt toàn thân. ]
"Nói vậy thì ám sát Thiên Khải Giả cũng không quá phiền phức, chỉ cần đánh thuốc mê là được."
[ Thuốc mê trên thị trường vô dụng với Thiên Khải Giả. Mà thật ra không cần lo lắng, chỉ khi gây tê thành công mới dễ xảy ra chuyện thôi. Bộ não của con người rất thần kỳ. Nếu não mất đi ý thức, không kiểm soát được nguồn ô nhiễm trong cơ thể thì ổ bệnh sẽ bắt đầu bệnh biến thần tốc trong thời gian ngắn. ]
Lục Ngôn không chút lăn tăn về vấn đề này.
Anh tiến hành khử độc ở vùng bụng, đồng thời trải tấm phẫu thuật vô trùng lên.
Trong suốt quá trình phẫu thuật, Lục Ngôn luôn cực kỳ tập trung.
Dao loại thường không thể cắt rách da, Chu Khải Minh đã chuẩn bị dao phẫu thuật đặc biệt, là một con dao cấp B rất sắc bén.
Vết thương từ đợt phẫu thuật lần trước của Chu Khải Minh vẫn chưa lành hẳn, Lục Ngôn tự hỏi một lát, quyết định rạch ở chỗ khác, đỡ bị cảm nhiễm giao nhau.
Lục Ngôn cắt rạch lớp mỡ, lớp cân và lớp cơ, mở ra khoang bụng đã hư hại nghiêm trọng.
Trong bụng Chu Khải Minh mọc một chiếc bướu thịt như tử cung, không giống tử cung của phụ nữ bình thường lắm, bề ngoài như một trái cây biết hô hấp, tràn ra tơ máu nhỏ mảnh dày đặc.
Đối với cơ thể mẹ mà nói, bản thân thai nhi vốn đã tồn tại như một khối u, triệu chứng khó chịu xuất hiện ở cơ thể trong thời gian mang thai cũng là phản ứng bài xích tự nhiên.
Không có bất kỳ sinh vật nào trong thiên nhiên không rơi vào trạng thái suy yếu khi mang thai. Cũng khó trách giá trị ngưỡng linh lực của Chu Khải Minh cứ giảm mãi.
Lục Ngôn cầm máu bằng băng gạc đề phòng tầm nhìn phẫu thuật bị lấm bẩn, sau đó nhẹ nhàng đâm thủng màng thai, cuối cùng cũng thấy rõ toàn bộ thai nhi.
Toàn thân nó màu xám đen, trên mặt lấp kín vằn vện, hệt như người mặt chó Pug.
Chỗ rốn thai quỷ không có cuống rốn, hấp thu chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ dựa hoàn toàn vào cái đuôi.
Vẻ mặt đứa trẻ này ngập tràn ác độc, mở chiếc miệng đầy răng nanh lởm chởm ra, thét lên chói tai.
Hình thể của nó lớn hơn trẻ con bình thường đôi chút, trên người còn được bao phủ bởi một chất lỏng màu vàng không rõ nguồn gốc, tản ra mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn.
Đứa trẻ xé rách màng bụng, nhe hàm răng sắc nhọn đớp về phía Lục Ngôn.
Trần Thập Nhị nhanh tay lẹ mắt, đấm một quyền thẳng vào bụng quỷ trẻ con. Giá trị ngưỡng linh lực của anh ta là 3000, đủ để đối phó với loại quỷ con này mà chẳng cần thiên phú.
Nó trợn mắt xem thường, trong miệng không ngừng thét ra những tiếng kêu rên đau đớn, tràn đầy không cam lòng và oán niệm.
Tiếng trẻ con khóc kêu khiến Chu Khải Minh bỗng giãy giụa kịch liệt, thai quỷ thông qua cách này khơi lên bản năng làm mẹ của cơ thể mẹ.
Đôi tay Trần Thập Nhị kết ấn, rống lớn một tiếng: "Gràooooo!"
Võ công Thiếu Lâm - Sư Tử Hống kết hợp với thiên phú của anh ta có thể thức tỉnh người đang rơi vào điên cuồng.
Chu Khải Minh bị đòn này cảnh tỉnh, ánh mắt dần khôi phục tỉnh táo.
Lục Ngôn cắm dao phẫu thuật vào trái tim thai quỷ, hoàn thành lần hạ dao cuối cùng.
Trong khoảnh khắc đó, đầu anh chợt đau nhói. Anh thấy mình như đang ở trước một vùng biển sâu, có một thứ gì đó mở bừng mắt, ánh mắt quái dị lạnh như băng nhìn thẳng vào anh.
Bên tai vang lên tiếng sóng vỗ rì rào, lúc này lại không phải khúc ca thủy triều.
[ Aiz, vốn định không đi nữa, nhưng xem ra hiện tại cậu không thể không đi rồi. Cậu giết con của Long Nữ, ả sẽ tới tìm cậu. ]
Sắc mặt Lục Ngôn tái nhợt lạ thường, chờ tới khi hồi thần, quái vật trước mắt đã ngừng thở.
"Bác sĩ Lục, cậu không sao chứ?" Trần Thập Nhị nhẹ giọng thăm hỏi: "Vừa nãy nhìn cậu như sắp hôn mê tới nơi vậy."
Đầu Lục Ngôn vẫn đau như búa bổ: "Tôi không sao."
Cái đuôi của quái vật nhanh chóng héo rút, Lục Ngôn cắt ra, ngạc nhiên khi phát hiện bên trong trống rỗng, trên vách mọc ra từng hàm răng. Thay vì nói là cái đuôi, thứ này càng giống ống hút hơn.
Lục Ngôn bắt đầu tìm nhau thai mà hệ thống nói. Tử cung mang thai quỷ con giống như một quả bóng thịt, mà nhau thai lại kẹt ở sâu dưới đáy bóng thịt căng dày, trông như một bộ não mới mọc ra.
Khi lấy nhau thai ra, Chu Khải Minh đã đau đớn đến chết lặng chợt cắn chặt gậy gỗ trong miệng, con mắt lồi ra, gân xanh gồ lên chi chít trên thái dương, trông rất dữ tợn.
Thứ đồ chơi này tạo xúc cảm trơn trượt mà ghê tởm.
Lục Ngôn cởi găng tay ra, lòng bàn tay lại lần nữa nứt ra một cái miệng.
Răng ở khoang miệng đã trở nên cực kỳ sắc bén, chẳng cần nhai nuốt, vừa cắn xuống đã nuốt ực nguồn ô nhiễm vào trong bụng.
Vị rất béo, như gan ngỗng chiên dầu thơm béo ngậy, nhưng cũng không quá ngấy.
Lục Ngôn khẽ nheo mắt, mặt đỏ ửng lên một cách kỳ lạ, giống như người đói bụng đã lâu đột nhiên được ăn no chán chê một bữa, ngay cả chính anh cũng không chú ý tới vẻ mặt thỏa mãn của mình.
Trần Thập Nhị bên cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc miệng, cảm thấy Lục Ngôn còn giống vật ô nhiễm hơn cả chính vật ô nhiễm.
......
......
Cơ thể Thiên Khải Giả quả thực rất tốt. Sau phẫu thuật một ngày, Chu Khải Minh đã có thể xuống giường tung tăng nhảy nhót.
Anh ta không hề bận tâm đến cơ thể đau đớn, tự mình tới nhà cảm ơn Lục Ngôn, còn cầm theo một bó hoa cẩm chướng*(hoa cẩm chướng thường được các chàng trai dùng làm quà tặng người họ đang thầm yêu để thay cho lời tỏ tình).
Lúc anh ta tới Lục Ngôn đang nấu cơm. Xuất phát từ sự lễ phép, anh hỏi một câu: "Có muốn vào ăn cơm chung hay không?"
Kết quả chính là hai người mắt to trừng mắt nhỏ trước bàn ăn.
"Tôi có thể cảm nhận được cơ thể mình đang dần hồi phục." Chu Khải Minh mở lời phá vỡ sự yên lặng, cầm tay Lục Ngôn lay lay không ngừng: "Hồ Long Nữ kia thật sự quá tà môn. Rõ ràng cấp bậc nguồn ô nhiễm không cao, nhưng bị ô nhiễm rồi thì gần như không cách nào hóa giải được. Tôi đã làm tốt công tác chuẩn bị tự nguyện tới cho viện nghiên cứu giải phẫu rồi."
"Tóm lại rất cảm ơn ngài thưa bác sĩ. Ngài nấu cơm cũng ngon nữa, khiến tôi nhớ tới vị cơm mẹ mình làm."
Lục Ngôn gặp không ít trường hợp người bệnh tới cảm ơn nên rất thản nhiên: "Không có gì. Nửa câu sau không cần nói với tôi."
"Là thật đó, bởi vì độ bệnh biến tăng cao nên tôi đã không còn khẩu vị với đồ ăn từ lâu rồi. Chỉ khi nghĩ tới mới ăn thôi, nhưng bác sĩ Lục à, tôi cảm thấy cơm cậu làm thật sự rất ngon."
Lục Ngôn chẳng hề nâng mí mắt: "Cảm ơn. Ăn không nói."
Vẻ mặt Chu Khải Minh đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Bác sĩ Lục, có thể cậu chính là Thiên Khải Giả hệ Chữa Khỏi duy nhất xuất hiện ngoài viện nghiên cứu đó."
"Nếu tôi có thể biết được thân phận thật của cậu thì chắc chắn những người khác cũng có thể. Hệ Chữa Khỏi chữa trị bệnh ô nhiễm thường phải đánh đổi bằng việc giá trị bệnh biến của bản thân tăng lên. Thiên phú hệ Chữa Khỏi quá hiếm gặp, khi cùng đường không phải người nào cũng sẽ nói đạo lý."
"Được, tôi sẽ cẩn thận."
"Tôi vào diễn đàn chuyển điểm cống hiến cho cậu." Chu Khải Minh rất thức thời rút điện thoại ra: "Bác sĩ, ID của cậu là bao nhiêu?"
Lục Ngôn đọc ra một dãy số.
Rất nhanh sau đó, diễn đàn Thiên Khải gửi thông báo, nhắc nhở "Có 1 Không" xin thêm anh làm bạn tốt.
Chu Khải Minh xấu hổ ho khan vài tiếng: "Lúc ấy còn trẻ, vừa mới thành niên nên không hiểu chuyện, tùy tiện lấy bừa cái tên."
Lục Ngôn click mở không gian của đối phương, phát hiện anh ta đăng ký vào 25 năm trước.
"Thật ra năm nay tôi 43 tuổi rồi." Chu Khải Minh cười nói: "Có lẽ do kết quả tiến hóa nên chúng ta đều sẽ già rất chậm. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, chẳng biết mình sống được bao lâu nữa. Bác sĩ, cậu có thể kết bạn thêm với nhiều Thiên Khải Giả khác. Nếu không, trơ mắt nhìn người thân bạn bè rời xa mình thật sự quá đau đớn."
Chu Khải Minh chuyển điểm cống hiến cho anh, tổng cộng 6200. Anh ta thuận miệng nói: "Bất cứ lúc nào ngài cũng có thể liên lạc với tôi. Tuy tôi không gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt, nhưng tốt xấu gì cũng lăn lộn trong ngành lâu rồi, sẽ không ai dám động đến người của tôi."
"Thật vậy sao?" Lục Ngôn động lòng.
Chu Khải Minh gật đầu: "Tất nhiên rồi."
Thật ra trọng điểm của anh ta nằm ở nửa sau, nhưng Lục Ngôn lại chỉ chú ý tới câu đằng trước."
Lục Ngôn buông đũa xuống, nghiêm túc nói: "Tôi muốn tới hồ Long Nữ."
* Vui lòng không đọc tại trang ăn cắp, hãy đọc tại wp huongduongvang198
Trụ sở bộ Hành Động Đặc Biệt.
Một cuộc họp cực kỳ đặc thù đang được mở tại phòng hội nghị trung ương ở sảnh lớn.
Chỉ có 13 người tham dự. 13 người này đều là nhà quản lý của các ban ngành trong bộ Hành Động Đặc Biệt. Mọi người đều biết trạng thái tinh thần của Thiên Khải Giả không ổn định, tỷ lệ tử vong cao, rất không phù hợp để làm quản lý.
Bộ trưởng ngồi ở vị trí trên cùng, cố nén tức giận trong giọng mình, hỏi: "Ai đã tiết lộ thông tin của Đế Thính ra ngoài?"
Kế hoạch ban đầu của bộ Hành Động Đặc Biệt là thông qua thực hiện nhiệm vụ tuần tự, để Lục Ngôn nhanh chóng trưởng thành, đạt được mục đích có thể hỗ trợ trị liệu cho "Bạo Quân".
Là Thiên Khải Giả duy nhất có giá trị ngưỡng linh lực vượt qua năm con số, trong phạm vi khắp thế giới, cũng chỉ có Đường Tầm An mới đủ sức chống lại những vật ô nhiễm cấp S đó.
Tiếc rằng độ bệnh biến của Đường Tầm An quá cao, giống như một dụng cụ đã bị dùng tới mức quá tải, bất cứ lúc nào cũng có thể đi tới con đường cuối cùng là hỏng hóc.
Mặc kệ xuất phát từ đáp lễ cho nhiều năm phụng hiến của hắn hay là nhu cầu đối kháng với vật ô nhiễm, Bạo Quân đều không thể gặp chuyện.
"Hiện tại có truy xét chuyện này cũng chẳng thay đổi được gì." Người phụ trách của trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thở dài. Bà là một người phụ nữ tóc đã điểm bạc: "Chúng ta cần phải suy tính xem làm thế nào mới kiểm soát ổn thỏa được tình hình, tất nhiên không thể bỏ qua việc tìm ra gián điệp. Chẳng qua việc cấp bách nhất hiện tại vẫn là đảm bảo an toàn cho Đế Thính."
Sở trưởng viện nghiên cứu số 1 cười lạnh lùng, nói: "Sớm biết thế chẳng bằng lúc trước đưa tới viện nghiên cứu."
"Tôi đã dùng【 Hiểu Đúng 】với những người từng tiếp xúc với tư liệu của Đế Thính. Không ai nói dối. Một là đã bị xóa sạch ký ức, hai là vô tình tiết lộ tư liệu dưới trạng thái không rõ ràng." Phó bộ trưởng day mi tâm: "Tôi có một đề nghị. Nếu Bạo Quân đã về nước... chi bằng để bọn họ thử ở chung trước xem. Không có nơi nào an toàn hơn bên cạnh Đường Tầm An."
"Vì chuyện lúc trước nên dù Bạo Quân có đồng đội thì vẫn theo khuynh hướng hành động đơn độc, có lẽ do độ bệnh biến cao nên không thể hành động một mình. Mặc dù giá trị ngưỡng linh lực của Đế Thính rất thấp, nhưng độ bệnh biến lại không cao. Không thì cứ thử xem sao đi? Nếu quá nguy hiểm thì dừng hẳn tiếp xúc cũng được."
Lời này vừa dứt, không khí trong phòng họp thoáng rơi vào yên tĩnh.
"Liệu Bạo Quân có đồng ý không?"
"Liệu Đế Thính có bằng lòng không?"
"Bỏ phiếu đi." Cuối cùng, bộ trưởng nói: "Thông qua thì đi hỏi thử, cũng chẳng mất miếng thịt nào."
7: 6
Thông qua.
........................................................
Lục Ngôn công tác ở bệnh viện nhiều năm, năng lực nghiệp vụ và thái độ với công việc đều hết sức chuyên nghiệp, anh an ủi: "Căng sữa trong thời gian mang thai là hiện tượng bình thường."
Lúc này Chu Khải Minh không muốn chết lắm, cũng chẳng muốn sống là bao, đành phải yếu ớt trả lời: "Cảm ơn."
Anh ta không ngờ mình mới lên sân khẩu nửa tiếng ngắn ngủi đã đánh mất quyền kén vợ kén chồng.
Lục Ngôn trao đổi sơ qua quy trình phẫu thuật với người bệnh: "Tôi cần mổ bụng lấy thai nhi ra trước, sau đó sẽ tìm và cắt bỏ nhau thai."
Hệ thống thuyết minh bổ sung: [ Lấy nhau thai ra cũng chỉ tạm thời ức chế bệnh biến, tác dụng khoảng hai năm. Nếu nguồn ô nhiễm cơ thể mẹ mạnh lên, quỷ con sẽ còn mọc ra tiếp... Tôi đề nghị cậu nên giải quyết nguồn ô nhiễm trên người Chu Khải Minh trước, sau đó tới hồ Long Nữ một chuyến. ]
[ Nơi đó có thứ cá vua rất cần, có lẽ sẽ hữu dụng với cậu, nhưng tôi không dám chắc cậu sẽ thích. ]
"Thứ gì?"
[ Cá chép phải vượt Long Môn mới hóa rồng được, hiện tại không tìm thấy Long Môn thì chỉ còn cách đi tìm Long Nữ thôi. ]
Lục Ngôn đành phải hoãn lại một lúc mới nói tiếp: "Nhưng cách này chỉ giúp anh không mang thai trong thời gian ngắn. Hai năm sau nếu nguồn ô nhiễm ở hồ Long Nữ mạnh lên sẽ vẫn tái phát. Vì vậy tôi đề nghị nên tìm cơ hội nhổ sạch nguồn ô nhiễm ở hồ Long Nữ."
Chuyện này hệ trọng, Chu Khải Minh nhanh chóng thoát khỏi sự buồn khổ.
"Cắt bỏ nhau thai là sẽ không mang thai tiếp sao?" Đây là vấn đề anh ta quan tâm nhất hiện tại: "Thật không dám giấu diếm, vết mổ trên bụng tôi tháng này vẫn chưa lành hẳn. Chúng tôi phẫu thuật không dùng biện pháp gây tê, tôi thật sự không muốn có lần thứ năm."
Đau đớn khi sinh con là đau theo từng cơn cấp độ mười. Thật ra Chu Khải Minh không cần sinh thuận, nhưng đã mổ bụng còn không gây tê cũng đủ khiến không ít mãnh nam rơi lệ.
Lục Ngôn trải qua nhiều lần cứu chữa bệnh nhân nguy kịch, đã sớm luyện thành kỹ năng nói tiêu chuẩn: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong thời gian ngắn sẽ không mang thai tiếp, nhưng không thể loại trừ trường hợp nguy hiểm hi hữu. Để đảm bảo an toàn, chúng ta vẫn nên ký giấy cam kết trước phẫu thuật đi."
Chu Khải Minh lập tức bồn chồn trong lòng: "Được."
Lục Ngôn nhìn ra sự thấp thỏm của anh ta, an ủi: "Anh yên tâm, không chết được."
"... Vâng."
Không biết vì sao, Chu Khải Minh càng cảm thấy nội tâm mình thấp thỏm hơn.
Lục Ngôn kiểm tra một lượt các thiết bị phẫu thuật Chu Khải Minh chuẩn bị, đây đều là những dụng cụ tiên tiến nhất, giá trị sản xuất xa xỉ.
Chu Khải Minh nói: "Bác sĩ Lục... cậu cứ từ từ. Để tôi gọi Trần Thập Nhị vào trói chặt mình vào bàn phẫu thuật đã."
Lần phẫu thuật trước, bởi vì quá đau nên anh ta đã không nhịn được nhấc chân đạp ngã bác sĩ, phải bồi thường khoản phí tai nạn lao động không nhỏ.
Trần Thập Nhị nghe vậy lập tức lấy tơ tằm như lụa đoạn ra, nghiêm chỉnh thành thật trói cứng ông chủ lại.
Lúc này Chu Khải Minh trông chẳng khác gì lợn sữa nướng đã được cột lên giá.
Trần Thập Nhị vỗ ngực đảm bảo: "Bác sĩ cứ yên tâm, đây là tơ tằm do vật ô nhiễm tằm băng cấp B nhả ra, rất chắc chắn, giá thị trường phải khoảng 6000 điểm 1 mét đấy! Nếu ông chủ chúng tôi có thể giãy khỏi dưới trạng thái không dùng thiên phú thì tôi sẽ lập tức gặt đầu xuống cho ngài làm bóng đá."
"Đúng rồi bác sĩ ơi, tôi có thể đứng cạnh quan sát không?" Trần Thập Nhị hỏi.
"Có thể."
Có bác sĩ không thích bị nhìn ngó khi đang làm phẫu thuật, vì làm vậy rất dễ khiến họ căng thẳng, nhưng Lục Ngôn thì không.
Huống hồ nếu không cho Trần Thập Nhị đứng cạnh xem thì người căng thẳng sẽ chính là Chu Khải Minh.
Lục Ngôn mở đèn phẫu thuật lên.
Dưới ánh sáng của đèn, thai quỷ trong bụng Chu Khải Minh trông càng khủng bố dữ tợn hơn.
Da đầu nó mỏng tang, thậm chí có thể thấy được bộ não vẫn chưa phát triển hoàn toàn dưới đó.
Thai quỷ hơi sợ sáng, có lẽ biết mình sắp phải giẫm vào vết xe đổ của những người anh em trước đó, nó phẫn nộ đấm đá liên hồi trong cơ thể mẹ.
Lông mày hào khí của Chu Khải Minh nhăn chặt lại vì đau, không nhịn được mắng bằng tiếng địa phương: "Mày run đi, run đến lông tóc dựng đứng đi! Run thêm cả hai cái chân nữa đi! Đợi lát nữa bố mày sẽ đem tro cốt của thằng con rùa mày cho cóc ăn!"
Nói xong, anh ta hung tợn cắn gậy gỗ.
Bước này chủ yếu để đề phòng trong quá trình phẫu thuật không nhịn được kêu ra tiếng, khiến hàng xóm kế bên tưởng xảy ra hung án... Nhưng thật ra do sợ Lục Ngôn run tay, gặp họa chính là mình hơn.
Trước kia Lục Ngôn luôn làm phẫu thuật cùng mấy bác sĩ, bên cạnh còn có y tá trẻ và bác sĩ gây tê chờ đợi. Trong khi phẫu thuật, các bác sĩ khác sẽ còn kể chuyện cười tăng thêm hứng khởi.
Hôm nay chỉ có mình anh phẫu thuật, thật sự hơi quạnh quẽ.
Lục Ngôn chưa bắt đầu vội, thong thả ung dung rút điện thoại từ trong túi ra, mở phần mềm xem video.
Trần Thập Nhị bên cạnh rất tò mò: "Bác sĩ đang làm gì thế?"
"Xem video giáo trình phẫu thuật sinh mổ." Lục Ngôn bình tĩnh trả lời: "Tôi chưa từng thực hiện ca phẫu thuật sinh mổ nào, trước kia cũng chưa tới khoa phụ sản thực tập lần nào."
Không biết có phải ảo giác hay không, anh vừa nói xong câu này, không khí trong phòng phẫu thuật bỗng như rơi vào yên lặng.
Trần Thập Nhị lặng lẽ nhích tới, hỏi: "Ông chủ, có muốn đổi bác sĩ khác bây giờ luôn không?"
Chu Khải Minh nhìn mặt Lục Ngôn, giọng nói tràn ngập khí thế hy sinh vì nghĩa: "Tôi không cần! Không cần bác sĩ khác, tôi muốn vị này!"
Lục Ngôn dùng tốc độ x4 xem hết video, đồng thời nhớ kỹ cách xử lý mấy tình huống đột phát thường gặp, phòng trường hợp rủi ro. Sau đó, anh giơ cao dao phẫu thuật trong tay lên.
Thật ra cơ thể các Thiên Khải Giả đều rất khỏe, dù Lục Ngôn phẫu thuật thất bại thì khả năng tử vong cũng không lớn. Nhưng làm bác sĩ, Lục Ngôn vẫn hy vọng bản thân có thể dốc hết khả năng giảm bớt sai lầm.
"Sinh mổ không thể gây tê ngoài màng cứng sao?" Anh hỏi hệ thống.
[ Đâm vào rễ thần kinh cột sống có thể gây ra liệt toàn thân. ]
"Nói vậy thì ám sát Thiên Khải Giả cũng không quá phiền phức, chỉ cần đánh thuốc mê là được."
[ Thuốc mê trên thị trường vô dụng với Thiên Khải Giả. Mà thật ra không cần lo lắng, chỉ khi gây tê thành công mới dễ xảy ra chuyện thôi. Bộ não của con người rất thần kỳ. Nếu não mất đi ý thức, không kiểm soát được nguồn ô nhiễm trong cơ thể thì ổ bệnh sẽ bắt đầu bệnh biến thần tốc trong thời gian ngắn. ]
Lục Ngôn không chút lăn tăn về vấn đề này.
Anh tiến hành khử độc ở vùng bụng, đồng thời trải tấm phẫu thuật vô trùng lên.
Trong suốt quá trình phẫu thuật, Lục Ngôn luôn cực kỳ tập trung.
Dao loại thường không thể cắt rách da, Chu Khải Minh đã chuẩn bị dao phẫu thuật đặc biệt, là một con dao cấp B rất sắc bén.
Vết thương từ đợt phẫu thuật lần trước của Chu Khải Minh vẫn chưa lành hẳn, Lục Ngôn tự hỏi một lát, quyết định rạch ở chỗ khác, đỡ bị cảm nhiễm giao nhau.
Lục Ngôn cắt rạch lớp mỡ, lớp cân và lớp cơ, mở ra khoang bụng đã hư hại nghiêm trọng.
Trong bụng Chu Khải Minh mọc một chiếc bướu thịt như tử cung, không giống tử cung của phụ nữ bình thường lắm, bề ngoài như một trái cây biết hô hấp, tràn ra tơ máu nhỏ mảnh dày đặc.
Đối với cơ thể mẹ mà nói, bản thân thai nhi vốn đã tồn tại như một khối u, triệu chứng khó chịu xuất hiện ở cơ thể trong thời gian mang thai cũng là phản ứng bài xích tự nhiên.
Không có bất kỳ sinh vật nào trong thiên nhiên không rơi vào trạng thái suy yếu khi mang thai. Cũng khó trách giá trị ngưỡng linh lực của Chu Khải Minh cứ giảm mãi.
Lục Ngôn cầm máu bằng băng gạc đề phòng tầm nhìn phẫu thuật bị lấm bẩn, sau đó nhẹ nhàng đâm thủng màng thai, cuối cùng cũng thấy rõ toàn bộ thai nhi.
Toàn thân nó màu xám đen, trên mặt lấp kín vằn vện, hệt như người mặt chó Pug.
Chỗ rốn thai quỷ không có cuống rốn, hấp thu chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ dựa hoàn toàn vào cái đuôi.
Vẻ mặt đứa trẻ này ngập tràn ác độc, mở chiếc miệng đầy răng nanh lởm chởm ra, thét lên chói tai.
Hình thể của nó lớn hơn trẻ con bình thường đôi chút, trên người còn được bao phủ bởi một chất lỏng màu vàng không rõ nguồn gốc, tản ra mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn.
Đứa trẻ xé rách màng bụng, nhe hàm răng sắc nhọn đớp về phía Lục Ngôn.
Trần Thập Nhị nhanh tay lẹ mắt, đấm một quyền thẳng vào bụng quỷ trẻ con. Giá trị ngưỡng linh lực của anh ta là 3000, đủ để đối phó với loại quỷ con này mà chẳng cần thiên phú.
Nó trợn mắt xem thường, trong miệng không ngừng thét ra những tiếng kêu rên đau đớn, tràn đầy không cam lòng và oán niệm.
Tiếng trẻ con khóc kêu khiến Chu Khải Minh bỗng giãy giụa kịch liệt, thai quỷ thông qua cách này khơi lên bản năng làm mẹ của cơ thể mẹ.
Đôi tay Trần Thập Nhị kết ấn, rống lớn một tiếng: "Gràooooo!"
Võ công Thiếu Lâm - Sư Tử Hống kết hợp với thiên phú của anh ta có thể thức tỉnh người đang rơi vào điên cuồng.
Chu Khải Minh bị đòn này cảnh tỉnh, ánh mắt dần khôi phục tỉnh táo.
Lục Ngôn cắm dao phẫu thuật vào trái tim thai quỷ, hoàn thành lần hạ dao cuối cùng.
Trong khoảnh khắc đó, đầu anh chợt đau nhói. Anh thấy mình như đang ở trước một vùng biển sâu, có một thứ gì đó mở bừng mắt, ánh mắt quái dị lạnh như băng nhìn thẳng vào anh.
Bên tai vang lên tiếng sóng vỗ rì rào, lúc này lại không phải khúc ca thủy triều.
[ Aiz, vốn định không đi nữa, nhưng xem ra hiện tại cậu không thể không đi rồi. Cậu giết con của Long Nữ, ả sẽ tới tìm cậu. ]
Sắc mặt Lục Ngôn tái nhợt lạ thường, chờ tới khi hồi thần, quái vật trước mắt đã ngừng thở.
"Bác sĩ Lục, cậu không sao chứ?" Trần Thập Nhị nhẹ giọng thăm hỏi: "Vừa nãy nhìn cậu như sắp hôn mê tới nơi vậy."
Đầu Lục Ngôn vẫn đau như búa bổ: "Tôi không sao."
Cái đuôi của quái vật nhanh chóng héo rút, Lục Ngôn cắt ra, ngạc nhiên khi phát hiện bên trong trống rỗng, trên vách mọc ra từng hàm răng. Thay vì nói là cái đuôi, thứ này càng giống ống hút hơn.
Lục Ngôn bắt đầu tìm nhau thai mà hệ thống nói. Tử cung mang thai quỷ con giống như một quả bóng thịt, mà nhau thai lại kẹt ở sâu dưới đáy bóng thịt căng dày, trông như một bộ não mới mọc ra.
Khi lấy nhau thai ra, Chu Khải Minh đã đau đớn đến chết lặng chợt cắn chặt gậy gỗ trong miệng, con mắt lồi ra, gân xanh gồ lên chi chít trên thái dương, trông rất dữ tợn.
Thứ đồ chơi này tạo xúc cảm trơn trượt mà ghê tởm.
Lục Ngôn cởi găng tay ra, lòng bàn tay lại lần nữa nứt ra một cái miệng.
Răng ở khoang miệng đã trở nên cực kỳ sắc bén, chẳng cần nhai nuốt, vừa cắn xuống đã nuốt ực nguồn ô nhiễm vào trong bụng.
Vị rất béo, như gan ngỗng chiên dầu thơm béo ngậy, nhưng cũng không quá ngấy.
Lục Ngôn khẽ nheo mắt, mặt đỏ ửng lên một cách kỳ lạ, giống như người đói bụng đã lâu đột nhiên được ăn no chán chê một bữa, ngay cả chính anh cũng không chú ý tới vẻ mặt thỏa mãn của mình.
Trần Thập Nhị bên cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc miệng, cảm thấy Lục Ngôn còn giống vật ô nhiễm hơn cả chính vật ô nhiễm.
......
......
Cơ thể Thiên Khải Giả quả thực rất tốt. Sau phẫu thuật một ngày, Chu Khải Minh đã có thể xuống giường tung tăng nhảy nhót.
Anh ta không hề bận tâm đến cơ thể đau đớn, tự mình tới nhà cảm ơn Lục Ngôn, còn cầm theo một bó hoa cẩm chướng*(hoa cẩm chướng thường được các chàng trai dùng làm quà tặng người họ đang thầm yêu để thay cho lời tỏ tình).
Lúc anh ta tới Lục Ngôn đang nấu cơm. Xuất phát từ sự lễ phép, anh hỏi một câu: "Có muốn vào ăn cơm chung hay không?"
Kết quả chính là hai người mắt to trừng mắt nhỏ trước bàn ăn.
"Tôi có thể cảm nhận được cơ thể mình đang dần hồi phục." Chu Khải Minh mở lời phá vỡ sự yên lặng, cầm tay Lục Ngôn lay lay không ngừng: "Hồ Long Nữ kia thật sự quá tà môn. Rõ ràng cấp bậc nguồn ô nhiễm không cao, nhưng bị ô nhiễm rồi thì gần như không cách nào hóa giải được. Tôi đã làm tốt công tác chuẩn bị tự nguyện tới cho viện nghiên cứu giải phẫu rồi."
"Tóm lại rất cảm ơn ngài thưa bác sĩ. Ngài nấu cơm cũng ngon nữa, khiến tôi nhớ tới vị cơm mẹ mình làm."
Lục Ngôn gặp không ít trường hợp người bệnh tới cảm ơn nên rất thản nhiên: "Không có gì. Nửa câu sau không cần nói với tôi."
"Là thật đó, bởi vì độ bệnh biến tăng cao nên tôi đã không còn khẩu vị với đồ ăn từ lâu rồi. Chỉ khi nghĩ tới mới ăn thôi, nhưng bác sĩ Lục à, tôi cảm thấy cơm cậu làm thật sự rất ngon."
Lục Ngôn chẳng hề nâng mí mắt: "Cảm ơn. Ăn không nói."
Vẻ mặt Chu Khải Minh đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Bác sĩ Lục, có thể cậu chính là Thiên Khải Giả hệ Chữa Khỏi duy nhất xuất hiện ngoài viện nghiên cứu đó."
"Nếu tôi có thể biết được thân phận thật của cậu thì chắc chắn những người khác cũng có thể. Hệ Chữa Khỏi chữa trị bệnh ô nhiễm thường phải đánh đổi bằng việc giá trị bệnh biến của bản thân tăng lên. Thiên phú hệ Chữa Khỏi quá hiếm gặp, khi cùng đường không phải người nào cũng sẽ nói đạo lý."
"Được, tôi sẽ cẩn thận."
"Tôi vào diễn đàn chuyển điểm cống hiến cho cậu." Chu Khải Minh rất thức thời rút điện thoại ra: "Bác sĩ, ID của cậu là bao nhiêu?"
Lục Ngôn đọc ra một dãy số.
Rất nhanh sau đó, diễn đàn Thiên Khải gửi thông báo, nhắc nhở "Có 1 Không" xin thêm anh làm bạn tốt.
Chu Khải Minh xấu hổ ho khan vài tiếng: "Lúc ấy còn trẻ, vừa mới thành niên nên không hiểu chuyện, tùy tiện lấy bừa cái tên."
Lục Ngôn click mở không gian của đối phương, phát hiện anh ta đăng ký vào 25 năm trước.
"Thật ra năm nay tôi 43 tuổi rồi." Chu Khải Minh cười nói: "Có lẽ do kết quả tiến hóa nên chúng ta đều sẽ già rất chậm. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, chẳng biết mình sống được bao lâu nữa. Bác sĩ, cậu có thể kết bạn thêm với nhiều Thiên Khải Giả khác. Nếu không, trơ mắt nhìn người thân bạn bè rời xa mình thật sự quá đau đớn."
Chu Khải Minh chuyển điểm cống hiến cho anh, tổng cộng 6200. Anh ta thuận miệng nói: "Bất cứ lúc nào ngài cũng có thể liên lạc với tôi. Tuy tôi không gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt, nhưng tốt xấu gì cũng lăn lộn trong ngành lâu rồi, sẽ không ai dám động đến người của tôi."
"Thật vậy sao?" Lục Ngôn động lòng.
Chu Khải Minh gật đầu: "Tất nhiên rồi."
Thật ra trọng điểm của anh ta nằm ở nửa sau, nhưng Lục Ngôn lại chỉ chú ý tới câu đằng trước."
Lục Ngôn buông đũa xuống, nghiêm túc nói: "Tôi muốn tới hồ Long Nữ."
* Vui lòng không đọc tại trang ăn cắp, hãy đọc tại wp huongduongvang198
Trụ sở bộ Hành Động Đặc Biệt.
Một cuộc họp cực kỳ đặc thù đang được mở tại phòng hội nghị trung ương ở sảnh lớn.
Chỉ có 13 người tham dự. 13 người này đều là nhà quản lý của các ban ngành trong bộ Hành Động Đặc Biệt. Mọi người đều biết trạng thái tinh thần của Thiên Khải Giả không ổn định, tỷ lệ tử vong cao, rất không phù hợp để làm quản lý.
Bộ trưởng ngồi ở vị trí trên cùng, cố nén tức giận trong giọng mình, hỏi: "Ai đã tiết lộ thông tin của Đế Thính ra ngoài?"
Kế hoạch ban đầu của bộ Hành Động Đặc Biệt là thông qua thực hiện nhiệm vụ tuần tự, để Lục Ngôn nhanh chóng trưởng thành, đạt được mục đích có thể hỗ trợ trị liệu cho "Bạo Quân".
Là Thiên Khải Giả duy nhất có giá trị ngưỡng linh lực vượt qua năm con số, trong phạm vi khắp thế giới, cũng chỉ có Đường Tầm An mới đủ sức chống lại những vật ô nhiễm cấp S đó.
Tiếc rằng độ bệnh biến của Đường Tầm An quá cao, giống như một dụng cụ đã bị dùng tới mức quá tải, bất cứ lúc nào cũng có thể đi tới con đường cuối cùng là hỏng hóc.
Mặc kệ xuất phát từ đáp lễ cho nhiều năm phụng hiến của hắn hay là nhu cầu đối kháng với vật ô nhiễm, Bạo Quân đều không thể gặp chuyện.
"Hiện tại có truy xét chuyện này cũng chẳng thay đổi được gì." Người phụ trách của trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thở dài. Bà là một người phụ nữ tóc đã điểm bạc: "Chúng ta cần phải suy tính xem làm thế nào mới kiểm soát ổn thỏa được tình hình, tất nhiên không thể bỏ qua việc tìm ra gián điệp. Chẳng qua việc cấp bách nhất hiện tại vẫn là đảm bảo an toàn cho Đế Thính."
Sở trưởng viện nghiên cứu số 1 cười lạnh lùng, nói: "Sớm biết thế chẳng bằng lúc trước đưa tới viện nghiên cứu."
"Tôi đã dùng【 Hiểu Đúng 】với những người từng tiếp xúc với tư liệu của Đế Thính. Không ai nói dối. Một là đã bị xóa sạch ký ức, hai là vô tình tiết lộ tư liệu dưới trạng thái không rõ ràng." Phó bộ trưởng day mi tâm: "Tôi có một đề nghị. Nếu Bạo Quân đã về nước... chi bằng để bọn họ thử ở chung trước xem. Không có nơi nào an toàn hơn bên cạnh Đường Tầm An."
"Vì chuyện lúc trước nên dù Bạo Quân có đồng đội thì vẫn theo khuynh hướng hành động đơn độc, có lẽ do độ bệnh biến cao nên không thể hành động một mình. Mặc dù giá trị ngưỡng linh lực của Đế Thính rất thấp, nhưng độ bệnh biến lại không cao. Không thì cứ thử xem sao đi? Nếu quá nguy hiểm thì dừng hẳn tiếp xúc cũng được."
Lời này vừa dứt, không khí trong phòng họp thoáng rơi vào yên tĩnh.
"Liệu Bạo Quân có đồng ý không?"
"Liệu Đế Thính có bằng lòng không?"
"Bỏ phiếu đi." Cuối cùng, bộ trưởng nói: "Thông qua thì đi hỏi thử, cũng chẳng mất miếng thịt nào."
7: 6
Thông qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.