Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn
Chương 58
Thất Lưu
10/09/2021
Lục Ngôn không đi vội.
Anh đứng ở bờ biển, nhìn ngắm tác phẩm của mình một lát.
Do đã được Gen Người Cá cải tạo nên cơ thể Tô Thần Dương rất bền bỉ, mãi vẫn chưa chết được.
Trên người gã không chỗ da thịt nào là còn lành lặn, vùng vẫy muốn lên bờ chạy thoát, song lại nhanh chóng bị túm cổ chân lôi về, kéo ra một đường máu dài ngoằng trên bờ cát.
Tiếng kêu cứu của ông chủ khàn khàn yếu ớt, cuối cùng bị nhấn chìm toàn bộ trong nước.
Lẽ ra gã vốn có một con chó rất trung thành... và cả một người rất yêu gã.
Hệ thống nói: [ Trở về thôi. Nếu gã còn sống tôi sẽ vặt đầu mình xuống làm nguyên liệu nấu ăn, để cậu xào món nhắm giúp vui cho con trai cả. ]
Lục Ngôn cảm thấy hệ thống toàn phét lác, ai chẳng biết nó không có đầu.
Tàu tìm kiếm đã chạy tới bờ biển, xuất phát từ sự thận trọng nên vẫn đang tiến hành điều tra bước đầu.
Lục Ngôn nhìn thoáng qua rồi thôi, không mấy hứng thú.
Anh quyết định tìm vật chứa cất trứng cá vàng kim này trước, cứ để trong túi mãi cũng kỳ cục.
[ Tôi kiến nghị cậu mau ăn đi, nó sắp nở hết rồi đấy. ]
"Nở hết thì sẽ thế nào?" Lục Ngôn rất tò mò về điều này.
[ Chẳng ra gì, mất giá trị dinh dưỡng, trên thế giới còn nhiều thêm một vật ô nhiễm. ]
Lục Ngôn lập tức quyết định tiến vào phòng bếp.
Vì cơn hỗn loạn lúc nửa đêm nên bếp sau vắng hoe vắng hoắt.
Những nhân viên làm việc ở tầng chót hoàn toàn không hay biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết có vật ô nhiễm xấu xí đánh chiếm trụ sở, không hẹn mà cùng lựa chọn tìm nơi an toàn trốn đi.
Lục Ngôn cắt lớp da ngoài của trứng cá, thứ bên trong tràn ra.
Đổ vào chén nhìn y như quả trứng gà mới khuấy xong.
Điểm khác chính là lòng đỏ trứng hẹp dài, màu vàng kim, còn mọc ra bốn cẳng chân nhỏ.
Có thể thấy hoạt tính của cá vua sắp nở này đã khá cao, vào chén rồi mà vẫn đạp chân vài cái được.
Lục Ngôn cắt cuống rốn trộn lẫn trong chất lỏng trứng trên người nó đi.
"Vừa nhìn đã biết là trứng công nghiệp." Lục Ngôn vớt cá vua ra khỏi chén: "Lòng đỏ trứng gà ta đều màu đỏ cam."
Cá vua bị vớt ra lạnh rất nhanh, đặt trên thớt trông nhỏ xíu.
Lục Ngôn giữ sự tôn trọng với món ăn, anh quyết định cắt cá thành sashimi, sau đó chấm với nước tương và mù tạt.
Cá được cắt ra, thịt bên trong màu trắng mờ, có viền vàng khảm ở lớp da, không thấy nội tạng và xương cốt, mạch máu cũng không có, nhưng khi bị cắt lại tiết ra dịch nhầy màu vàng kim.
Lục Ngôn nói từ đáy lòng: "Mình chưa thấy cá nào thích hợp để làm sashimi như thế này."
Lục Ngôn sở hữu nhiều năm kinh nghiệm nấu cơm, kỹ thuật cắt thái rất xịn sò. Con cá dài khoảng 10cm được anh cắt thành 100 lát cá sống, mất không tới 2 phút.
Vì để món ăn càng hợp với khẩu vị của mình hơn, anh còn cải tiến nước chấm theo kiểu bản địa hóa, bỏ thêm lát gừng, tỏi băm và hành.
Chấm chút nước chấm, đưa vào trong miệng, hương vị hơi giống bụng cá ngừ California anh ăn ở tiệm Omakase.
Trông không nhiều nhặn chất béo gì nhưng khi ăn vào, cảm giác béo ngậy lại bùng nổ trong khoang miệng, đầy ắp thơm lành.
Ăn ngon cực. Tiếc rằng không có cơm, chứ có là Lục Ngôn sẵn sàng giải quyết hẳn hai chén lớn.
Lục Ngôn nhấc đũa lên rồi lại buông, hỏi: "Rốt cuộc cá vua là thứ gì?"
Hệ thống trả lời: [ Là một bộ phận cơ thể của thứ gọi là "Thần". ]
"Có phải Thần này hơi nhỏ quá rồi hay không?" Nghe được rõ sự tiếc nuối trong giọng Lục Ngôn.
Chẳng đủ ăn gì cả.
[...... ]
Hệ thống không khỏi lặng thinh, bắt đầu tự hỏi xem rốt cuộc là quá trình giáo dục của nó gặp vấn đề hay cách giáo dục của cha Lục Ngôn gặp vấn đề.
Phản ứng thải trừ lúc này tới vừa nhanh vừa mãnh liệt hơn bình thường.
Ngay khi Lục Ngôn vừa buông đũa, bụng anh đã bắt đầu đau.
Lục Ngôn nhịn đau rất giỏi, kể cả khi đầu bị giật đứt xong lắp về vị trí cũ vẫn chuyện trò vui vẻ được.
Song, lúc này anh lại không nhịn được, ôm bụng gập eo.
Sắc mặt Lục Ngôn tái nhợt, trán rỉ mồ hôi: "Đây là cái giá phải trả cho việc ăn thịt sống sao?"
Hệ thống: [ Cậu cứ khăng khăng nghĩ như vậy... thôi thì cũng được. ]
Vảy cá mất kiểm soát xông ra trên người Lục Ngôn, vênh lên như mất nước.
Anh cúi đầu, tăng tốc bước chân quay về phòng mình, thậm chí không kịp gặp cả Hứa Quan Nguyệt.
Tình cảnh bao quát ở Đảo Người Cá luôn khiến anh cảm thấy không an toàn, nhưng bây giờ hình như cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Anh uống nước liên tục, song khát vọng với nguồn nước vẫn không ngừng kêu gào tại từng tế bào trong cơ thể.
Lục Ngôn mở va li hành lý, lấy toàn bộ thuốc đặc hiệu còn dư ra, ném hết vào trong miệng.
Khác với thuốc an thần, nếu không nuốt thuốc đặc hiệu nhanh thì thường sẽ bị đắng đến buồn nôn.
Anh nghe thấy tiếng loa phát thanh: "Chào buổi tối các vị du khách. Chúng tôi là thành viên tổ nhỏ 2 thuộc bộ Hành Động Đặc Biệt, xin các du khách may mắn sống sót hãy tới điểm cập bến Vịnh Người Cá tập hợp, trên thuyền của chúng tôi có nhân viên điều phối chuyên môn của trung tâm phòng chống..."
Lục Ngôn cầm dao, đeo cung tên, sau đó nhấc sàn kính thủy tinh lên, nhảy xuống nước.
Ở trong biển, nước bao phủ xung quanh giảm bớt phần nào cảm giác khát khô khổ sở này.
15 phút sau, bụng dưới đau nhức, sốt cao, khát nước.
Lục Ngôn bơi tới khu vực rong biển đỏ cá người tụ tập.
Rất nhiều cá người tới Hội Sở Người Cá, nhưng vẫn để một số ở lại trông nhà, lúc nhìn thấy Lục Ngôn, họ đều kêu lên từng tiếng "Gu gu" đầy hưng phấn.
Bọn họ đang hỏi Lục Ngôn sao vậy, đồng thời muốn biết tình hình bên Hội Sở Người Cá.
"Ông chủ đã chết." Lục Ngôn nói: "Trạng thái hiện tại của tôi không ổn, cần nghỉ ngơi yên tĩnh một lát. Phiền mọi người trông chừng giúp tôi."
Các cá người gật gật đầu.
Sau 30 phút, ý thức của Lục Ngôn trở nên mông lung, tiến vào trạng thái nửa hôn mê.
Hệ thống nói: [ Nơi này bây giờ rất an toàn, cậu có thể yên tâm. ]
Nhưng dường như Lục Ngôn không nghe được, khi cảm thấy bản thân sắp ngất đi, anh lập tức đâm vào đùi mình một đao, không chút do dự.
Máu chảy ra.
Cơn đau xé thịt đột ngột ập đến giúp Lục Ngôn giữ vững tỉnh táo.
Anh sờ lên chân mình, một loạt vảy mới mọc ra trên đó, tạm chưa thể thu về.
Các người cá ở Vịnh Người Cá ngửi ngửi, ngẩng đầu, trên mặt lộ ra sự khát vọng xen lẫn đấu tranh.
Chẳng qua lúc này họ đều đã bị từng tấm lưới đánh cá quây vào Vịnh Người Cá rồi.
Một chiếc dùi bắt cá xiên vào đuôi cá.
Người cá đuôi lam rít lên một tiếng đau xót lại du dương động lòng người.
Nhân viên mặc đồng phục hung tợn nói: "Muốn chạy à!"
Nàng tiên cá xinh đẹp này là vật ô nhiễm hàng thật giá thật, cũng là nguồn ô nhiễm duy nhất tìm được tính đến thời điểm hiện tại.
Người cá đuôi lam bị đau, không hề nhúc nhích, nhưng ánh mắt vẫn dõi trông không rời về phương xa, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Đêm hôm đó, Lục Ngôn cứu nàng.
Bây giờ nàng lại ngửi thấy... mùi máu thuộc về Lục Ngôn.
*
Đảo Người Cá.
2 giờ sáng, đèn nơi này vẫn sáng choang, nước biển hồng phấn dịu êm mỹ lệ nhưng chẳng ai ngắm.
Nhân viên trên tàu tuần tra đi tới đi lui, bận rộn đăng ký thương vong, chăm sóc người bệnh, thu thập vật ô nhiễm.
Bọn họ nhận nhiệm vụ tới đây.
Một ngày trước, một con tàu tìm kiếm gặp phải vật ô nhiễm mạnh trên biển, toàn quân bị diệt. Mặc dù biết sẽ nguy hiểm song để đảm bảo sự an toàn cho đường thủy, tổng bộ vẫn điều thêm nhiều tàu và Thiên Khải Giả tiến hành tìm kiếm quanh vùng biển.
Nếu ở biển thôi thì còn đỡ, chỉ sợ vật ô nhiễm này đã đổ bộ đất liền.
Ô nhiễm trên đất liền mới bắt đầu được trăm năm, nhưng ô nhiễm ở đáy biển đã kéo dài hơn hai thế kỷ. Nếu vật ô nhiễm dưới biển lên bờ thì chắc chắn sẽ là tai ương khó mà tưởng tượng nổi.
Ban đầu khi trông thấy những cá người xấu xí đó, những nhân viên này suýt nữa không nhịn được nổ súng luôn, có điều vẫn chưa kiểm đo ra giá trị ô nhiễm trên người chúng nên mới gắng gượng giữ bình tĩnh.
Sau đó nhóm nhân viên công tác lại gặp người cá ở Vịnh Người Cá, kiểm đo giá trị ô nhiễm xong, cho rằng vật ô nhiễm người cá sử dụng tiếng ca tiến hành gây ô nhiễm, cắn nuốt con người.
Và Hứa Quan Nguyệt nửa người nửa cá, đồng thời còn giữ lại đầy đủ suy nghĩ tư duy của nhân loại đã giải thích rõ về tình hình thực tế cho người phụ trách con tàu này.
Câu chuyện gần như đã khiến cho toàn bộ người ở đây cảm thấy khiếp sợ.
Bọn họ tuần tra trên biển mấy năm trời, thế nhưng không hề hay biết chuyện tổn hại âm đức này lại diễn ra ngay dưới mắt mình.
Thuyền trưởng đã thông báo cho tổng bộ, cứ theo đà này thì 4 chiến hạm quân đội ở vùng lân cận sẽ tập trung tại Vịnh Người Cá với tốc độ mau chóng. Các nhân viên liên quan cũng đã bị chế ngự.
Không tìm thấy ông chủ, song quản lý sảnh lớn tầng 7, đội trưởng đội bảo vệ Dương Thiên Tín và 10 hội viên đuôi vàng đều đã bị nhốt vào nhà tù dùng để giam giữ phạm nhân trên tàu.
Giám đốc sảnh lớn ra hiệu ánh mắt cho Dương Thiên Tín, lặng lẽ nói: "Chúng ta khớp lời khai chút nhỉ?"
Không rõ ông chủ chết hay sống, nhưng bọn họ rơi vào tay người khác lại là thật. Dựa theo pháp luật hiện hành, dù thoát được tội tử hình thì cũng phải vào tù phục dịch hơn trăm năm.
Quản lý sảnh lớn đã nghiên cứu kỹ về《 Dự luật quản lý Thiên Khải Giả đặc biệt 》.
Dương Thiên Tín gục đầu xuống, tay chân không cách nào động đậy, mãi lâu sau vẫn không phản ứng gì, như người đã chết.
Thuyền trưởng cứ nghĩ ít nhất phải hai tiếng sau đội tiếp viện mới tới.
Không ngờ chỉ mới truyền tin 20 phút đã có người đến nơi.
Hơn nữa còn là người theo lý vốn đang tiếp nhận trị liệu bình phục tại Yến Kinh.
Tổng bộ đã từng suy tính thận trọng, xem nên giấu giếm tin Lục Ngôn mất tích hay không.
Nhưng xét tới phản ứng và trạng thái tinh thần của Đường Tầm An ngay sau đó, cuối cùng vẫn lựa chọn thông báo.
Rất nhiều vết xe đổ cho thấy trừ khi có thể giấu cả đời, bằng không nếu sử dụng danh nghĩa "Vì tốt cho ngài" ngăn chặn một số tin tức quan trọng thì kết quả về sau đều không như mong muốn.
Người phụ trách đứng nghiêm theo theo phản xạ, cúi chào: "Đội trưởng Đường!"
Hơn hai mươi năm trước, khi mới trở thành Thiên Khải Giả, anh ta may mắn được cùng Đường Tầm An tham gia hành động "Di tản kiều bào ở Thần Quốc".
Năng lực của Đường Tầm An đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong lòng anh ta, sự tôn kính này vẫn luôn được giữ tới hôm nay.
Đường Tầm An thu cánh rồng sau lưng về, khẽ gật đầu.
Người phụ trách thẳng eo: "Có cần tôi báo cáo tình hình cho ngài không ạ?"
Đường Tầm An: "Tôi đã biết tình hình chung, cho tôi xem danh sách người sống sót."
Trên đường tới đây, liên lạc viên đã báo cáo thông tin từ tổng bộ cho hắn.
"Căn cứ vào danh sách đăng ký, phát hiện tổng cộng 317 du khách trên đảo, trong đó bao gồm 89 Thiên Khải Giả bị cướp đoạt thiên phú. Khi chúng tôi tới, lực lượng chiến đấu chính ở Hội Sở Người Cá về cơ bản đã mất đi năng lực hành động."
Đường Tầm An đọc lướt qua danh sách nhanh như gió, không thấy tên Lục Ngôn.
Hắn vốn không phải người nóng nảy hấp tấp gì, song lúc này lại không ngăn được sự lo âu và phẫn nộ dâng dầy.
Do năng lực không gian nên Đảo Người Cá nằm ở không gian khác hoàn toàn với thế giới bình thường.
Đường Tầm An không tìm thấy người trên biển còn từng suy nghĩ rất nghiêm túc xem nên tới thành phố ngầm trước, tìm người sở hữu thiên phú "Thế Giới" này đánh nhau một trận hay không.
Hắn có "Thiên phú 3 - Thời Gian", có thời gian ắt có không gian.
Thiên phú 4 - Thế Giới chính là "Không gian" kia.
Đặc biệt là lúc này không thấy Lục Ngôn đâu.
Cảm xúc của hắn đã căng thành một đường thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
Điều khiến hắn giữ lại lý trí chính là ít nhất hiện tại vẫn chưa tìm được thi thể Lục Ngôn.
Nhưng đúng vào lúc này, một nhân viên mặc đồng phục tiến tới: "Báo cáo. Chúng tôi phát hiện một thi thể ở Vịnh Người Cá. Cổ tay mọc vảy... bởi vì bị người cá gặm thịt nên đã biến dạng hoàn toàn, tạm thời không cách nào đoán ra thân phận. Chúng tôi đã vớt..."
Đường Tầm An chợt quay đầu.
Nhân viên công tác bị ánh mắt của hắn dọa sợ đến tạm thời quên mất ngôn ngữ.
Đó là một đôi mắt màu vàng kim, đồng tử bên trong đã biến thành đường thẳng, khóe mắt vốn nên là chỗ của làn da lại nổi một tầng vảy rồng màu đen.
Vài giây sau, Đường Tầm An trầm giọng, thong thả lên tiếng: "Thi thể kia... ở đâu?"
Anh đứng ở bờ biển, nhìn ngắm tác phẩm của mình một lát.
Do đã được Gen Người Cá cải tạo nên cơ thể Tô Thần Dương rất bền bỉ, mãi vẫn chưa chết được.
Trên người gã không chỗ da thịt nào là còn lành lặn, vùng vẫy muốn lên bờ chạy thoát, song lại nhanh chóng bị túm cổ chân lôi về, kéo ra một đường máu dài ngoằng trên bờ cát.
Tiếng kêu cứu của ông chủ khàn khàn yếu ớt, cuối cùng bị nhấn chìm toàn bộ trong nước.
Lẽ ra gã vốn có một con chó rất trung thành... và cả một người rất yêu gã.
Hệ thống nói: [ Trở về thôi. Nếu gã còn sống tôi sẽ vặt đầu mình xuống làm nguyên liệu nấu ăn, để cậu xào món nhắm giúp vui cho con trai cả. ]
Lục Ngôn cảm thấy hệ thống toàn phét lác, ai chẳng biết nó không có đầu.
Tàu tìm kiếm đã chạy tới bờ biển, xuất phát từ sự thận trọng nên vẫn đang tiến hành điều tra bước đầu.
Lục Ngôn nhìn thoáng qua rồi thôi, không mấy hứng thú.
Anh quyết định tìm vật chứa cất trứng cá vàng kim này trước, cứ để trong túi mãi cũng kỳ cục.
[ Tôi kiến nghị cậu mau ăn đi, nó sắp nở hết rồi đấy. ]
"Nở hết thì sẽ thế nào?" Lục Ngôn rất tò mò về điều này.
[ Chẳng ra gì, mất giá trị dinh dưỡng, trên thế giới còn nhiều thêm một vật ô nhiễm. ]
Lục Ngôn lập tức quyết định tiến vào phòng bếp.
Vì cơn hỗn loạn lúc nửa đêm nên bếp sau vắng hoe vắng hoắt.
Những nhân viên làm việc ở tầng chót hoàn toàn không hay biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết có vật ô nhiễm xấu xí đánh chiếm trụ sở, không hẹn mà cùng lựa chọn tìm nơi an toàn trốn đi.
Lục Ngôn cắt lớp da ngoài của trứng cá, thứ bên trong tràn ra.
Đổ vào chén nhìn y như quả trứng gà mới khuấy xong.
Điểm khác chính là lòng đỏ trứng hẹp dài, màu vàng kim, còn mọc ra bốn cẳng chân nhỏ.
Có thể thấy hoạt tính của cá vua sắp nở này đã khá cao, vào chén rồi mà vẫn đạp chân vài cái được.
Lục Ngôn cắt cuống rốn trộn lẫn trong chất lỏng trứng trên người nó đi.
"Vừa nhìn đã biết là trứng công nghiệp." Lục Ngôn vớt cá vua ra khỏi chén: "Lòng đỏ trứng gà ta đều màu đỏ cam."
Cá vua bị vớt ra lạnh rất nhanh, đặt trên thớt trông nhỏ xíu.
Lục Ngôn giữ sự tôn trọng với món ăn, anh quyết định cắt cá thành sashimi, sau đó chấm với nước tương và mù tạt.
Cá được cắt ra, thịt bên trong màu trắng mờ, có viền vàng khảm ở lớp da, không thấy nội tạng và xương cốt, mạch máu cũng không có, nhưng khi bị cắt lại tiết ra dịch nhầy màu vàng kim.
Lục Ngôn nói từ đáy lòng: "Mình chưa thấy cá nào thích hợp để làm sashimi như thế này."
Lục Ngôn sở hữu nhiều năm kinh nghiệm nấu cơm, kỹ thuật cắt thái rất xịn sò. Con cá dài khoảng 10cm được anh cắt thành 100 lát cá sống, mất không tới 2 phút.
Vì để món ăn càng hợp với khẩu vị của mình hơn, anh còn cải tiến nước chấm theo kiểu bản địa hóa, bỏ thêm lát gừng, tỏi băm và hành.
Chấm chút nước chấm, đưa vào trong miệng, hương vị hơi giống bụng cá ngừ California anh ăn ở tiệm Omakase.
Trông không nhiều nhặn chất béo gì nhưng khi ăn vào, cảm giác béo ngậy lại bùng nổ trong khoang miệng, đầy ắp thơm lành.
Ăn ngon cực. Tiếc rằng không có cơm, chứ có là Lục Ngôn sẵn sàng giải quyết hẳn hai chén lớn.
Lục Ngôn nhấc đũa lên rồi lại buông, hỏi: "Rốt cuộc cá vua là thứ gì?"
Hệ thống trả lời: [ Là một bộ phận cơ thể của thứ gọi là "Thần". ]
"Có phải Thần này hơi nhỏ quá rồi hay không?" Nghe được rõ sự tiếc nuối trong giọng Lục Ngôn.
Chẳng đủ ăn gì cả.
[...... ]
Hệ thống không khỏi lặng thinh, bắt đầu tự hỏi xem rốt cuộc là quá trình giáo dục của nó gặp vấn đề hay cách giáo dục của cha Lục Ngôn gặp vấn đề.
Phản ứng thải trừ lúc này tới vừa nhanh vừa mãnh liệt hơn bình thường.
Ngay khi Lục Ngôn vừa buông đũa, bụng anh đã bắt đầu đau.
Lục Ngôn nhịn đau rất giỏi, kể cả khi đầu bị giật đứt xong lắp về vị trí cũ vẫn chuyện trò vui vẻ được.
Song, lúc này anh lại không nhịn được, ôm bụng gập eo.
Sắc mặt Lục Ngôn tái nhợt, trán rỉ mồ hôi: "Đây là cái giá phải trả cho việc ăn thịt sống sao?"
Hệ thống: [ Cậu cứ khăng khăng nghĩ như vậy... thôi thì cũng được. ]
Vảy cá mất kiểm soát xông ra trên người Lục Ngôn, vênh lên như mất nước.
Anh cúi đầu, tăng tốc bước chân quay về phòng mình, thậm chí không kịp gặp cả Hứa Quan Nguyệt.
Tình cảnh bao quát ở Đảo Người Cá luôn khiến anh cảm thấy không an toàn, nhưng bây giờ hình như cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Anh uống nước liên tục, song khát vọng với nguồn nước vẫn không ngừng kêu gào tại từng tế bào trong cơ thể.
Lục Ngôn mở va li hành lý, lấy toàn bộ thuốc đặc hiệu còn dư ra, ném hết vào trong miệng.
Khác với thuốc an thần, nếu không nuốt thuốc đặc hiệu nhanh thì thường sẽ bị đắng đến buồn nôn.
Anh nghe thấy tiếng loa phát thanh: "Chào buổi tối các vị du khách. Chúng tôi là thành viên tổ nhỏ 2 thuộc bộ Hành Động Đặc Biệt, xin các du khách may mắn sống sót hãy tới điểm cập bến Vịnh Người Cá tập hợp, trên thuyền của chúng tôi có nhân viên điều phối chuyên môn của trung tâm phòng chống..."
Lục Ngôn cầm dao, đeo cung tên, sau đó nhấc sàn kính thủy tinh lên, nhảy xuống nước.
Ở trong biển, nước bao phủ xung quanh giảm bớt phần nào cảm giác khát khô khổ sở này.
15 phút sau, bụng dưới đau nhức, sốt cao, khát nước.
Lục Ngôn bơi tới khu vực rong biển đỏ cá người tụ tập.
Rất nhiều cá người tới Hội Sở Người Cá, nhưng vẫn để một số ở lại trông nhà, lúc nhìn thấy Lục Ngôn, họ đều kêu lên từng tiếng "Gu gu" đầy hưng phấn.
Bọn họ đang hỏi Lục Ngôn sao vậy, đồng thời muốn biết tình hình bên Hội Sở Người Cá.
"Ông chủ đã chết." Lục Ngôn nói: "Trạng thái hiện tại của tôi không ổn, cần nghỉ ngơi yên tĩnh một lát. Phiền mọi người trông chừng giúp tôi."
Các cá người gật gật đầu.
Sau 30 phút, ý thức của Lục Ngôn trở nên mông lung, tiến vào trạng thái nửa hôn mê.
Hệ thống nói: [ Nơi này bây giờ rất an toàn, cậu có thể yên tâm. ]
Nhưng dường như Lục Ngôn không nghe được, khi cảm thấy bản thân sắp ngất đi, anh lập tức đâm vào đùi mình một đao, không chút do dự.
Máu chảy ra.
Cơn đau xé thịt đột ngột ập đến giúp Lục Ngôn giữ vững tỉnh táo.
Anh sờ lên chân mình, một loạt vảy mới mọc ra trên đó, tạm chưa thể thu về.
Các người cá ở Vịnh Người Cá ngửi ngửi, ngẩng đầu, trên mặt lộ ra sự khát vọng xen lẫn đấu tranh.
Chẳng qua lúc này họ đều đã bị từng tấm lưới đánh cá quây vào Vịnh Người Cá rồi.
Một chiếc dùi bắt cá xiên vào đuôi cá.
Người cá đuôi lam rít lên một tiếng đau xót lại du dương động lòng người.
Nhân viên mặc đồng phục hung tợn nói: "Muốn chạy à!"
Nàng tiên cá xinh đẹp này là vật ô nhiễm hàng thật giá thật, cũng là nguồn ô nhiễm duy nhất tìm được tính đến thời điểm hiện tại.
Người cá đuôi lam bị đau, không hề nhúc nhích, nhưng ánh mắt vẫn dõi trông không rời về phương xa, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Đêm hôm đó, Lục Ngôn cứu nàng.
Bây giờ nàng lại ngửi thấy... mùi máu thuộc về Lục Ngôn.
*
Đảo Người Cá.
2 giờ sáng, đèn nơi này vẫn sáng choang, nước biển hồng phấn dịu êm mỹ lệ nhưng chẳng ai ngắm.
Nhân viên trên tàu tuần tra đi tới đi lui, bận rộn đăng ký thương vong, chăm sóc người bệnh, thu thập vật ô nhiễm.
Bọn họ nhận nhiệm vụ tới đây.
Một ngày trước, một con tàu tìm kiếm gặp phải vật ô nhiễm mạnh trên biển, toàn quân bị diệt. Mặc dù biết sẽ nguy hiểm song để đảm bảo sự an toàn cho đường thủy, tổng bộ vẫn điều thêm nhiều tàu và Thiên Khải Giả tiến hành tìm kiếm quanh vùng biển.
Nếu ở biển thôi thì còn đỡ, chỉ sợ vật ô nhiễm này đã đổ bộ đất liền.
Ô nhiễm trên đất liền mới bắt đầu được trăm năm, nhưng ô nhiễm ở đáy biển đã kéo dài hơn hai thế kỷ. Nếu vật ô nhiễm dưới biển lên bờ thì chắc chắn sẽ là tai ương khó mà tưởng tượng nổi.
Ban đầu khi trông thấy những cá người xấu xí đó, những nhân viên này suýt nữa không nhịn được nổ súng luôn, có điều vẫn chưa kiểm đo ra giá trị ô nhiễm trên người chúng nên mới gắng gượng giữ bình tĩnh.
Sau đó nhóm nhân viên công tác lại gặp người cá ở Vịnh Người Cá, kiểm đo giá trị ô nhiễm xong, cho rằng vật ô nhiễm người cá sử dụng tiếng ca tiến hành gây ô nhiễm, cắn nuốt con người.
Và Hứa Quan Nguyệt nửa người nửa cá, đồng thời còn giữ lại đầy đủ suy nghĩ tư duy của nhân loại đã giải thích rõ về tình hình thực tế cho người phụ trách con tàu này.
Câu chuyện gần như đã khiến cho toàn bộ người ở đây cảm thấy khiếp sợ.
Bọn họ tuần tra trên biển mấy năm trời, thế nhưng không hề hay biết chuyện tổn hại âm đức này lại diễn ra ngay dưới mắt mình.
Thuyền trưởng đã thông báo cho tổng bộ, cứ theo đà này thì 4 chiến hạm quân đội ở vùng lân cận sẽ tập trung tại Vịnh Người Cá với tốc độ mau chóng. Các nhân viên liên quan cũng đã bị chế ngự.
Không tìm thấy ông chủ, song quản lý sảnh lớn tầng 7, đội trưởng đội bảo vệ Dương Thiên Tín và 10 hội viên đuôi vàng đều đã bị nhốt vào nhà tù dùng để giam giữ phạm nhân trên tàu.
Giám đốc sảnh lớn ra hiệu ánh mắt cho Dương Thiên Tín, lặng lẽ nói: "Chúng ta khớp lời khai chút nhỉ?"
Không rõ ông chủ chết hay sống, nhưng bọn họ rơi vào tay người khác lại là thật. Dựa theo pháp luật hiện hành, dù thoát được tội tử hình thì cũng phải vào tù phục dịch hơn trăm năm.
Quản lý sảnh lớn đã nghiên cứu kỹ về《 Dự luật quản lý Thiên Khải Giả đặc biệt 》.
Dương Thiên Tín gục đầu xuống, tay chân không cách nào động đậy, mãi lâu sau vẫn không phản ứng gì, như người đã chết.
Thuyền trưởng cứ nghĩ ít nhất phải hai tiếng sau đội tiếp viện mới tới.
Không ngờ chỉ mới truyền tin 20 phút đã có người đến nơi.
Hơn nữa còn là người theo lý vốn đang tiếp nhận trị liệu bình phục tại Yến Kinh.
Tổng bộ đã từng suy tính thận trọng, xem nên giấu giếm tin Lục Ngôn mất tích hay không.
Nhưng xét tới phản ứng và trạng thái tinh thần của Đường Tầm An ngay sau đó, cuối cùng vẫn lựa chọn thông báo.
Rất nhiều vết xe đổ cho thấy trừ khi có thể giấu cả đời, bằng không nếu sử dụng danh nghĩa "Vì tốt cho ngài" ngăn chặn một số tin tức quan trọng thì kết quả về sau đều không như mong muốn.
Người phụ trách đứng nghiêm theo theo phản xạ, cúi chào: "Đội trưởng Đường!"
Hơn hai mươi năm trước, khi mới trở thành Thiên Khải Giả, anh ta may mắn được cùng Đường Tầm An tham gia hành động "Di tản kiều bào ở Thần Quốc".
Năng lực của Đường Tầm An đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong lòng anh ta, sự tôn kính này vẫn luôn được giữ tới hôm nay.
Đường Tầm An thu cánh rồng sau lưng về, khẽ gật đầu.
Người phụ trách thẳng eo: "Có cần tôi báo cáo tình hình cho ngài không ạ?"
Đường Tầm An: "Tôi đã biết tình hình chung, cho tôi xem danh sách người sống sót."
Trên đường tới đây, liên lạc viên đã báo cáo thông tin từ tổng bộ cho hắn.
"Căn cứ vào danh sách đăng ký, phát hiện tổng cộng 317 du khách trên đảo, trong đó bao gồm 89 Thiên Khải Giả bị cướp đoạt thiên phú. Khi chúng tôi tới, lực lượng chiến đấu chính ở Hội Sở Người Cá về cơ bản đã mất đi năng lực hành động."
Đường Tầm An đọc lướt qua danh sách nhanh như gió, không thấy tên Lục Ngôn.
Hắn vốn không phải người nóng nảy hấp tấp gì, song lúc này lại không ngăn được sự lo âu và phẫn nộ dâng dầy.
Do năng lực không gian nên Đảo Người Cá nằm ở không gian khác hoàn toàn với thế giới bình thường.
Đường Tầm An không tìm thấy người trên biển còn từng suy nghĩ rất nghiêm túc xem nên tới thành phố ngầm trước, tìm người sở hữu thiên phú "Thế Giới" này đánh nhau một trận hay không.
Hắn có "Thiên phú 3 - Thời Gian", có thời gian ắt có không gian.
Thiên phú 4 - Thế Giới chính là "Không gian" kia.
Đặc biệt là lúc này không thấy Lục Ngôn đâu.
Cảm xúc của hắn đã căng thành một đường thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
Điều khiến hắn giữ lại lý trí chính là ít nhất hiện tại vẫn chưa tìm được thi thể Lục Ngôn.
Nhưng đúng vào lúc này, một nhân viên mặc đồng phục tiến tới: "Báo cáo. Chúng tôi phát hiện một thi thể ở Vịnh Người Cá. Cổ tay mọc vảy... bởi vì bị người cá gặm thịt nên đã biến dạng hoàn toàn, tạm thời không cách nào đoán ra thân phận. Chúng tôi đã vớt..."
Đường Tầm An chợt quay đầu.
Nhân viên công tác bị ánh mắt của hắn dọa sợ đến tạm thời quên mất ngôn ngữ.
Đó là một đôi mắt màu vàng kim, đồng tử bên trong đã biến thành đường thẳng, khóe mắt vốn nên là chỗ của làn da lại nổi một tầng vảy rồng màu đen.
Vài giây sau, Đường Tầm An trầm giọng, thong thả lên tiếng: "Thi thể kia... ở đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.