Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn
Chương 62
Thất Lưu
27/03/2022
Lục Ngôn không biết
chuyện bản thân nghỉ phép vẫn nhận lương trong thời gian dài, thỉnh
thoảng về bệnh viện đi làm, lần nào cũng khiến ít nhất 3 bác sĩ trợ giúp mệt đến ngã ra đã trở thành truyền thuyết đô thị của bệnh viện Nhân Dân 1 thành phố K.
Hoặc dù biết thì anh cũng chẳng thèm quan tâm.
Dù đã qua gần nửa năm nhưng thế giới loài người vẫn có vẻ quá đỗi lạ lẫm với anh.
Do không thể kiểm soát ổn thỏa Nói Mê nên Lục Ngôn chỉ nhẹ nhàng “Được” một tiếng, sau đó cúp máy.
Bên phía trung tâm phòng chống, chủ nhiệm Lý không ngăn được tiều tụy ưu sầu: “Sao mình cứ cảm thấy Lục Ngôn càng ngày càng tự kỷ vậy nhỉ.”
Mấy hôm trước, chủ nhiệm Lý nghe tin Lục Ngôn vinh dự thăng lên bảng 1 bảng xếp hạng công chức trung cấp.
Trung tâm đã ra chỉ thị riêng cho ông, yêu cầu ông ta chú trọng quan tâm tới sức khỏe cả về thể xác lẫn tinh thần của Lục Ngôn.
Thật ra chủ nhiệm Lý cũng muốn quan tâm lắm, nhưng Lục Ngôn lại cứ không chịu cho ông cơ hội nào.
Nửa năm trôi qua, số lượng người đăng ký diễn đàn Thiên Khải đã tăng tới 70.000.
Con số này không tính là ít, song nếu xét chia từng tấc đất thì vẫn nhỏ bé lạ thường.
Trung bình mỗi Thiên Khải Giả phải phụ trách an toàn cho khu vực có diện tích khoảng 2127 km vuông.
May mà không phải tấc đất nào cũng có người ở.
Hiện giờ cộng thêm Lục Ngôn thì thành phố K có tổng cộng 7 Thiên Khải Giả thường trú phụ trách giữ an toàn cho thành phố.
4 người trong đó là Thiên Khải Giả thức tỉnh từ sự kiện Cá Ký Sinh nửa năm trước.
Trận tai ương kia đem đến đau khổ vô tận cho thành phố. Mấy triệu người, cuối cùng chỉ có 10 cá nhân thức tỉnh thành Thiên Khải Giả sống sót.
Trong 10 người này, 4 người gia nhập các bộ ngành liên quan, 4 người vì năng lực bình thường nên đã lựa chọn tiêu hủy hồ sơ, quay về sinh sống như người thường. 2 người còn lại thì đang xem xét, tạm thời chưa cách nào chấp nhận sự biến đổi khác thường trên cơ thể mình.
Trung tâm phòng chống mở họp giao ban định kỳ ngày mùng 5 hàng tháng.
Mục đích chính là để phân công công việc, truyền đạt văn kiện quan trọng của cấp trên.
Sau khi gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt, vào thời gian mở họp hàng tháng, Lục Ngôn không bị nhốt trong mơ thì cũng bị nhốt trên đảo, hoặc ở lại tổng bộ tiến hành đào tạo chuẩn hóa.
Vậy nên đây là lần đầu tiên anh tham dự hội nghị thường kỳ.
Bác sĩ Lục luôn vắng họp cũng là một truyền thuyết đô thị ở trung tâm phòng chống ô nhiễm thành phố K.
Cuộc họp được mở tại phòng hội nghị lớn tầng 1, trong số những nhân viên tham dự có thành viên bộ Hành Động Đặc Biệt, nhân viên công tác thuộc trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm và đại diện của viện nghiên cứu số 7 khu vực gần đó. Tổng cộng tới cả trăm người.
May là trước mỗi chiếc ghế đều được đặt bảng tên, không tới nỗi Lục Ngôn không tìm thấy vị trí của mình.
Sau khi anh ngồi xuống, không ít ánh mắt lập tức đổ dồn về phía này.
Theo lý thì cả gương mặt lẫn khí chất của Lục Ngôn đều kém xa với hai từ lạnh lẽo âm u, thế nhưng không hiểu sao toàn bộ Thiên Khải Giả thức tỉnh ở sự kiện Cá Ký Sinh lúc trước đều không ngăn được bản thân tránh xa khỏi anh.
Mấy bé cá bên cạnh run bần bật: “Không biết nên nói sao, chỉ cảm thấy… anh ta thật đáng sợ…”
Đàn áp huyết mạch, hết cách rồi.
Người tổng phụ trách của thành phố K họ Vương. Bà là một người phụ nữ điềm đạm nhã nhặn, đồng thời cũng là một vị Thiên Khải Giả hệ Chiến Đấu có giá trị ngưỡng linh lực 4300 thuộc tổ 2 bộ Hành Động Đặc Biệt.
Bà đã công tác ở thành phố K hơn 30 năm, thế nhưng khi xảy ra sự kiện bệnh ô nhiễm lần trước bà lại không về kịp do đang công tác tại nơi khác, chính vì vậy mà bà thường xuyên cảm thấy tích tụ trong lòng.
Bộ trưởng Vương cực kỳ không hài lòng với cách tổng bộ phân chia mức quan trọng dựa vào độ nguy hiểm của nguồn ô nhiễm hiện giờ. Bà cho rằng khả năng lây nhiễm của nguồn ô nhiễm quan trọng hơn nhiều so với khả năng gây chết người.
Đối với người thường, dù chỉ là vật ô nhiễm có độ ô nhiễm 100 thôi cũng đủ trí mạng rồi.
Trong sự kiện Cá Ký Sinh tại thành phố K trước đó, vật ô nhiễm mạnh nhất cũng chỉ là tảo người nô lệ công sở có giá trị ngưỡng linh lực 2300 kia, vì vậy nó mới bị liệt vào hàng sự kiện ô nhiễm cấp C.
Trên thực tế, lúc ấy mấy chục nghìn người ở thành phố K đã tử vong vì bệnh truyền nhiễm này, đừng nói là B cấp, cho thành sự kiện cấp A cũng thừa.
Bộ trưởng Vương cất lời: “Đầu tiên chúng ta sẽ nói qua đôi chút về một số văn kiện quan trọng tổng bộ gửi tới.”
“Nguyên viện trưởng Công Duy Bân thuộc viện nghiên cứu số 1 từ chức, trước khi từ chức đã tự mình mang đi thể thực nghiệm quan trọng 01, danh hiệu Chó Săn. Vị trí xác định được cuối cùng ở tại thành phố H. Hiện Công Duy Bân đã nằm trong danh sách truy nã, có tình báo xin hãy gửi tới tổng bộ trước tiên.”
Công Duy Bân sống hơn 140 năm, cha mẹ, vợ con đều đã chết già tự nhiên, mối quan hệ xã hội chỉ còn đồng nghiệp tại viện nghiên cứu và mấy học sinh, vậy nên ông ta trốn chạy nhẹ tênh, chẳng hề ôm theo chút gánh nặng tâm lý nào.
“Căn cứ theo bản đồ theo dõi từ vệ tinh, tại vùng biển Lâm thành phố S xuất hiện vật ô nhiễm cấp cao. Bước đầu phỏng đoán phương hướng bệnh biến là Xúc Tu Hóa, Khổng Lồ Hóa. Vẻ ngoài thể hiện hình thái cùng loại với bạch tuộc. Giá trị ô nhiễm dự tính khoảng 7000. Những con mắt trên xúc tu màu xanh lam, danh hiệu hiện tại là “Bạch tuộc mắt lam”, tạm chưa rõ có độc hay không.”
Lục Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía màn hình.
Trên bức ảnh là rất nhiều chiếc xúc tu khổng lồ quấn quanh con tàu, bên ngoài xúc tu mọc ra rất nhiều con mắt màu lam.
[ Bạch tuộc này cậu quen đấy. ] Hệ thống nói.
Lục Ngôn ngẫm nghĩ một lát, nói: “Thẩm Khinh Dương?”
Vào lần gặp trước, Thẩm Khinh Dương bị nhốt trong lồng sắt, nửa thân dưới đã biến dạng thành xúc tu màu đen của bạch tuộc, khi đó đôi mắt trên xúc tu vẫn chưa biến thành màu xanh lam.
Vệ tinh theo dõi không thể theo dõi từng vị trí trên mặt biển mọi lúc, truy xuất được hình ảnh mờ mờ này là đã may mắn lắm rồi.
Thẩm Khinh Dương ở trạng thái nửa người nửa bạch tuộc vẫn chưa bị chụp được. Đa số người trong tổng bộ đều cho rằng y là một con bạch tuộc lớn đến từ biển sâu.
Lục Ngôn chống cằm, bình thản xem hết tư liệu, nói khẽ: “Từ khi theo nghề bác sĩ, đây là người bệnh duy nhất tôi không chữa trị tốt.”
Bệnh viện áp dụng chế độ phụ trách khám đầu*.
*Một trong số những chế độ y tế cốt lõi của Trung Quốc, bao gồm ba cấp: bệnh viện, phòng khoa và bác sĩ. Bệnh viện nơi bệnh nhân đến khám đầu tiên là bệnh viện khám đầu; khoa khám bệnh đầu tiên là khoa khám đầu; bác sĩ khám bệnh đầu tiên là bác sĩ khám đầu.
Lục Ngôn ở khoa cấp cứu, những người bệnh anh phụ trách trước giờ luôn nguyên vẹn ra khỏi bệnh viện.
Hệ thống an ủi anh: [ Đó không phải lỗi của cậu, chỉ là kết quả tất yếu của tiến hóa thôi. Y đã không phải con người từ lâu rồi. ]
Cuộc họp này kéo dài một tiếng, quả thực không lâu lắm.
Cuối cuộc họp, Lục Ngôn còn nhận được lời khen từ tổng bộ, nói rằng anh là công nhân viên mới nhậm chức thôi nhưng đã thành công vượt xa người đồng hành 3 con phố trong quá trình loại bỏ ô nhiễm. Do vậy phía tổng bộ đã gửi riêng tiền thưởng và huân chương vinh dự.
Tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm trong phòng họp. Đặc biệt là chủ nhiệm Lý thuộc trung tâm phòng chống, ánh mắt nhìn anh cứ như ánh mắt mẹ hiền nhìn con.
Lục Ngôn không ngờ lần mở họp này còn phải sắp xếp thành như vậy, khó tránh khỏi hơi bất ngờ.
May mà thời học sinh anh thường xuyên trở thành “Học sinh ba tốt xuất sắc của thành phố”, “Người đoạt giải nhất Học bổng Quốc gia”,…vv một cách không thể hiểu nổi, thành ra cũng không còn lạ lẫm với việc lên bục nhận thưởng nữa.
Hệ thống nói: [ Cuộc họp mở định kỳ hàng tháng bồi dưỡng tính kỷ luật của các cậu; khen ngợi biểu dương để tăng lòng trung thành của các cậu. ]
[ Nếu Thiên Khải Giả cảm thấy bản thân sẽ bị xã hội loài người này bài xích, hay cảm thấy bản thân vốn không thuộc về phạm trù nhân loại thì khả năng gây ảnh hưởng tới sự ổn định của xã hội sẽ rất lớn. ]
Họp xong, Lục Ngôn lại lần nữa vào ngồi tại phòng báo cáo hệt như phòng thi kia, bắt đầu biên soạn báo cáo về hành động Đảo Người Cá lần này.
Do không tiện tiết lộ về hệ thống nên Lục Ngôn viết quá trình rất đơn giản, đồng thời đẩy phần lớn công lao lên đầu thiên phú 914 – Câu Thông Vượt Giống Loài.
Vẻ mặt nhân viên công tác dần trở nên mê man: “Thế nên những thông tin này đều do các cá người nói cho anh… đúng không ạ?”
Lục Ngôn gật đầu, thái độ bình tĩnh tự nhiên.
“Vậy xem ra lần sau viện nghiên cứu đổi mới danh sách thiên phú có thể xếp thiên phú “Câu Thông Vượt Giống Loài” này lên trước chút rồi.” Nhân viên công tác nghiền ngẫm.
Thật ra trong danh sách thiên phú ban đầu chỉ có hơn 300 thiên phú, nhưng khi số lượng Thiên Khải Giả thức tỉnh ngày một tăng dần thì nội dung trong bảng cũng dần phong phú hơn. Cách vài năm sẽ lại đổi mới một lần.
Lục Ngôn dùng sức mình thành công xê dịch thiên phú xếp hạng 914 này về phía trước.
Nhân viên công tác ghi chép trên giấy, tiếp tục hỏi: “Ngài thật sự không thức tỉnh thiên phú nào khác thuộc hệ Chiến Đấu sao?”
Ở nhà tù đặc biệt của Thiên Khải Giả, Sói Cô Độc đã khai ra toàn bộ quá trình phạm tội của mình, đồng thời nói thẳng ra chẳng kiêng nể rằng mình đã bị Lục Ngôn đánh bại.
May mắn thay, Sói Cô Độc không rõ thiên phú cụ thể của Lục Ngôn nên trong hồ sơ không có ghi chép về trận chiến.
Ngay khi Lục Ngôn đang tự hỏi xem có nên bịa thêm một thiên phú nữa hay không, hệ thống bỗng “Xùy” một tiếng: [ Đừng lo, có người che giấu giúp cậu rồi. ]
“Ai?”
[ Rồng Gâu Gâu. ]
Vì vậy, Lục Ngôn trả lời: “Không.”
Những thiên phú anh có hiện tại lần lượt là: Biết Tuốt, Nói Mê, Tái Sinh.
Ba thiên phú này đều khá đặc biệt, không thể sử dụng trực tiếp để đánh nhau.
Về phần thiên phú 25 – Cắn Nuốt…
Trước kia hệ thống để anh đóng giả hệ Chữa Lành, nói có thể tận dụng cá vua để cắn nuốt nguồn ô nhiễm.
Trải qua vài lần trị liệu đặc biệt, Lục Ngôn đã phát hiện ra sau khi nguồn ô nhiễm bị cắn nuốt, người biến dạng quả thực đã dần dần khôi phục về bình thường, không khác gì hệ Chữa Lành đích thực.
Lục Ngôn đoán rằng biết đâu anh có thể sử dụng năng lực thiên phú Cắn Nuốt này.
Thế nhưng người sở hữu thiên phú lại không phải anh… mà là cá vua trong cơ thể.
Ăn xong mấy con cá khác đều nhận được sách kỹ năng, chỉ trừ con đầu tiên.
Lục Ngôn suy đoán một cách hợp lý rằng kỹ năng này vẫn còn ở chỗ con trai cả.
Nhân viên công tác không tiếp tục truy hỏi thêm.
Một lúc sau, Lục Ngôn đi kiểm tra giám định sức khỏe tâm lý.
Đạo cụ dùng để kiểm tra giám định là một khoang trò chơi thực tế ảo do viện nghiên cứu số 10 và số 13 hợp tác sản xuất. Nghe nói đầu não của trò chơi tên “Bộ Não Trong Thùng”, đến từ một loại vật ô nhiễm Tinh Thần đặc biệt.
Dưới sự tác động của điện sinh học, người tham gia giám định sẽ coi thế giới giả lập thành hiện thực trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Lục Ngôn không biết tình trạng của người khác thế nào, nhưng anh nhớ rất rõ giám định mình làm… là một trò chơi tên “Kế hoạch dưỡng thành Hoàng đế”.
Số liệu thể hiện rằng trạng thái tinh thần của Lục Ngôn rất ổn, kể cả khi thành người thường thì vẫn là người có ý thức đạo đức và tinh thần chính nghĩa cực mạnh.
Khi bị bắt rời khỏi trò chơi, Lục Ngôn còn hơi thương cảm. Cho thêm mấy tiếng nữa là anh có thể dẫn dắt xã hội phong kiến đi lên con đường chủ nghĩa cộng sản rồi.
……
……
Trong văn phòng.
Chủ nhiệm Lý biết Lục Ngôn thích những người đẹp, cũng biết bản thân không có cơ hội ngược già về trẻ nên chỉ đành mua tóc giả với giá cắt cổ về đội trên đầu.
Để cho bầu không khí bớt nặng nề, văn phòng của chủ nhiệm Lý đã được sửa sang lại, trông giống một quán cà phê trà chiều.
Thậm chí ông còn nuôi một con mèo nhỏ đáng yêu quấn người.
Trên bàn bày biện ít điểm tâm ngọt và cà phê kem đá, nghe nói đây đều là gu của bác sĩ Lục.
Lục Ngôn ngồi xuống sô pha êm mềm, qua mấy ngày tu dưỡng, vết thương do đánh nhau mà thành trên người anh đã khỏi hẳn, bộ phận cơ thể mới mọc ra cũng dần dần ăn khớp, không còn tình trạng muốn sử dụng tay phải lại nâng chân trái lên nữa.
Anh không thích trò chuyện cho lắm, chỉ ra hiệu ánh mắt ý bảo chủ nhiệm Lý nói thẳng vào vấn đề chính.
Chủ nhiệm Lý bị anh liếc qua, không biết sao bỗng cảm thấy áp lực: “Là thế này thưa ngài Lục. Theo lý thì ngài mới trở về từ nơi khác, vẫn đang trong kỳ nghỉ phép, chúng tôi không nên đưa ra yêu cầu này… Nhưng những công nhân khác nếu không thiếu hụt về trình độ thì cũng còn nhiệm vụ phải làm, hoặc rơi vào tình trạng độ bệnh biến cao vượt mức do cảm nhiễm, không đủ điều kiện chấp hành nhiệm vụ. Vậy nên tôi đành phải mặt dày tìm ngài… Không biết gần đây ngài có thể nhận một nhiệm vụ không?”
Lục Ngôn cân nhắc, đáp lời: “Chuyện gì?”
Giọng anh rất êm tai.
Tinh thần của chủ nhiệm Lý hoảng hốt một thoáng, mới trả lời như vừa tỉnh giấc từ cơn mơ: “Thật ra cũng không khó lắm… Vì ngài là Thiên Khải Giả hệ Chữa Lành nên cấp trên mới tìm đến ngài.”
“Lúc trước ở Vườn Lạc Xuyên, tổng bộ mượn viện nghiên cứu thể thực nghiệm 07, song 07 lại tự mình chạy trốn.”
“Gần đây chúng tôi đã tìm thấy người ở khu vực lân cận thành phố X, thế nhưng độ bệnh biến của 07 hiện giờ quá cao, thu dung sẽ rất nguy hiểm. Tổng bộ hy vọng ngài có thể đến thành phố X một chuyến, sử dụng thiên phú hệ Chữa Lành với 07.”
Lục Ngôn chưa từng gặp 07 ở hiện thực, có điều anh đã từng làm việc 3 tháng tại viện nghiên cứu số 1.
07 vốn không phải tên của y. 07 ở phòng số 07 tầng 9 ký túc xá, là sinh viên quân đội hệ chính quy, còn biết đánh guitar.
Lục Ngôn hồi tưởng một lúc.
Anh nhớ người tình nguyện tại phòng 07 tầng 9 kia… tên Tông Viêm.
Hoặc dù biết thì anh cũng chẳng thèm quan tâm.
Dù đã qua gần nửa năm nhưng thế giới loài người vẫn có vẻ quá đỗi lạ lẫm với anh.
Do không thể kiểm soát ổn thỏa Nói Mê nên Lục Ngôn chỉ nhẹ nhàng “Được” một tiếng, sau đó cúp máy.
Bên phía trung tâm phòng chống, chủ nhiệm Lý không ngăn được tiều tụy ưu sầu: “Sao mình cứ cảm thấy Lục Ngôn càng ngày càng tự kỷ vậy nhỉ.”
Mấy hôm trước, chủ nhiệm Lý nghe tin Lục Ngôn vinh dự thăng lên bảng 1 bảng xếp hạng công chức trung cấp.
Trung tâm đã ra chỉ thị riêng cho ông, yêu cầu ông ta chú trọng quan tâm tới sức khỏe cả về thể xác lẫn tinh thần của Lục Ngôn.
Thật ra chủ nhiệm Lý cũng muốn quan tâm lắm, nhưng Lục Ngôn lại cứ không chịu cho ông cơ hội nào.
Nửa năm trôi qua, số lượng người đăng ký diễn đàn Thiên Khải đã tăng tới 70.000.
Con số này không tính là ít, song nếu xét chia từng tấc đất thì vẫn nhỏ bé lạ thường.
Trung bình mỗi Thiên Khải Giả phải phụ trách an toàn cho khu vực có diện tích khoảng 2127 km vuông.
May mà không phải tấc đất nào cũng có người ở.
Hiện giờ cộng thêm Lục Ngôn thì thành phố K có tổng cộng 7 Thiên Khải Giả thường trú phụ trách giữ an toàn cho thành phố.
4 người trong đó là Thiên Khải Giả thức tỉnh từ sự kiện Cá Ký Sinh nửa năm trước.
Trận tai ương kia đem đến đau khổ vô tận cho thành phố. Mấy triệu người, cuối cùng chỉ có 10 cá nhân thức tỉnh thành Thiên Khải Giả sống sót.
Trong 10 người này, 4 người gia nhập các bộ ngành liên quan, 4 người vì năng lực bình thường nên đã lựa chọn tiêu hủy hồ sơ, quay về sinh sống như người thường. 2 người còn lại thì đang xem xét, tạm thời chưa cách nào chấp nhận sự biến đổi khác thường trên cơ thể mình.
Trung tâm phòng chống mở họp giao ban định kỳ ngày mùng 5 hàng tháng.
Mục đích chính là để phân công công việc, truyền đạt văn kiện quan trọng của cấp trên.
Sau khi gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt, vào thời gian mở họp hàng tháng, Lục Ngôn không bị nhốt trong mơ thì cũng bị nhốt trên đảo, hoặc ở lại tổng bộ tiến hành đào tạo chuẩn hóa.
Vậy nên đây là lần đầu tiên anh tham dự hội nghị thường kỳ.
Bác sĩ Lục luôn vắng họp cũng là một truyền thuyết đô thị ở trung tâm phòng chống ô nhiễm thành phố K.
Cuộc họp được mở tại phòng hội nghị lớn tầng 1, trong số những nhân viên tham dự có thành viên bộ Hành Động Đặc Biệt, nhân viên công tác thuộc trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm và đại diện của viện nghiên cứu số 7 khu vực gần đó. Tổng cộng tới cả trăm người.
May là trước mỗi chiếc ghế đều được đặt bảng tên, không tới nỗi Lục Ngôn không tìm thấy vị trí của mình.
Sau khi anh ngồi xuống, không ít ánh mắt lập tức đổ dồn về phía này.
Theo lý thì cả gương mặt lẫn khí chất của Lục Ngôn đều kém xa với hai từ lạnh lẽo âm u, thế nhưng không hiểu sao toàn bộ Thiên Khải Giả thức tỉnh ở sự kiện Cá Ký Sinh lúc trước đều không ngăn được bản thân tránh xa khỏi anh.
Mấy bé cá bên cạnh run bần bật: “Không biết nên nói sao, chỉ cảm thấy… anh ta thật đáng sợ…”
Đàn áp huyết mạch, hết cách rồi.
Người tổng phụ trách của thành phố K họ Vương. Bà là một người phụ nữ điềm đạm nhã nhặn, đồng thời cũng là một vị Thiên Khải Giả hệ Chiến Đấu có giá trị ngưỡng linh lực 4300 thuộc tổ 2 bộ Hành Động Đặc Biệt.
Bà đã công tác ở thành phố K hơn 30 năm, thế nhưng khi xảy ra sự kiện bệnh ô nhiễm lần trước bà lại không về kịp do đang công tác tại nơi khác, chính vì vậy mà bà thường xuyên cảm thấy tích tụ trong lòng.
Bộ trưởng Vương cực kỳ không hài lòng với cách tổng bộ phân chia mức quan trọng dựa vào độ nguy hiểm của nguồn ô nhiễm hiện giờ. Bà cho rằng khả năng lây nhiễm của nguồn ô nhiễm quan trọng hơn nhiều so với khả năng gây chết người.
Đối với người thường, dù chỉ là vật ô nhiễm có độ ô nhiễm 100 thôi cũng đủ trí mạng rồi.
Trong sự kiện Cá Ký Sinh tại thành phố K trước đó, vật ô nhiễm mạnh nhất cũng chỉ là tảo người nô lệ công sở có giá trị ngưỡng linh lực 2300 kia, vì vậy nó mới bị liệt vào hàng sự kiện ô nhiễm cấp C.
Trên thực tế, lúc ấy mấy chục nghìn người ở thành phố K đã tử vong vì bệnh truyền nhiễm này, đừng nói là B cấp, cho thành sự kiện cấp A cũng thừa.
Bộ trưởng Vương cất lời: “Đầu tiên chúng ta sẽ nói qua đôi chút về một số văn kiện quan trọng tổng bộ gửi tới.”
“Nguyên viện trưởng Công Duy Bân thuộc viện nghiên cứu số 1 từ chức, trước khi từ chức đã tự mình mang đi thể thực nghiệm quan trọng 01, danh hiệu Chó Săn. Vị trí xác định được cuối cùng ở tại thành phố H. Hiện Công Duy Bân đã nằm trong danh sách truy nã, có tình báo xin hãy gửi tới tổng bộ trước tiên.”
Công Duy Bân sống hơn 140 năm, cha mẹ, vợ con đều đã chết già tự nhiên, mối quan hệ xã hội chỉ còn đồng nghiệp tại viện nghiên cứu và mấy học sinh, vậy nên ông ta trốn chạy nhẹ tênh, chẳng hề ôm theo chút gánh nặng tâm lý nào.
“Căn cứ theo bản đồ theo dõi từ vệ tinh, tại vùng biển Lâm thành phố S xuất hiện vật ô nhiễm cấp cao. Bước đầu phỏng đoán phương hướng bệnh biến là Xúc Tu Hóa, Khổng Lồ Hóa. Vẻ ngoài thể hiện hình thái cùng loại với bạch tuộc. Giá trị ô nhiễm dự tính khoảng 7000. Những con mắt trên xúc tu màu xanh lam, danh hiệu hiện tại là “Bạch tuộc mắt lam”, tạm chưa rõ có độc hay không.”
Lục Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía màn hình.
Trên bức ảnh là rất nhiều chiếc xúc tu khổng lồ quấn quanh con tàu, bên ngoài xúc tu mọc ra rất nhiều con mắt màu lam.
[ Bạch tuộc này cậu quen đấy. ] Hệ thống nói.
Lục Ngôn ngẫm nghĩ một lát, nói: “Thẩm Khinh Dương?”
Vào lần gặp trước, Thẩm Khinh Dương bị nhốt trong lồng sắt, nửa thân dưới đã biến dạng thành xúc tu màu đen của bạch tuộc, khi đó đôi mắt trên xúc tu vẫn chưa biến thành màu xanh lam.
Vệ tinh theo dõi không thể theo dõi từng vị trí trên mặt biển mọi lúc, truy xuất được hình ảnh mờ mờ này là đã may mắn lắm rồi.
Thẩm Khinh Dương ở trạng thái nửa người nửa bạch tuộc vẫn chưa bị chụp được. Đa số người trong tổng bộ đều cho rằng y là một con bạch tuộc lớn đến từ biển sâu.
Lục Ngôn chống cằm, bình thản xem hết tư liệu, nói khẽ: “Từ khi theo nghề bác sĩ, đây là người bệnh duy nhất tôi không chữa trị tốt.”
Bệnh viện áp dụng chế độ phụ trách khám đầu*.
*Một trong số những chế độ y tế cốt lõi của Trung Quốc, bao gồm ba cấp: bệnh viện, phòng khoa và bác sĩ. Bệnh viện nơi bệnh nhân đến khám đầu tiên là bệnh viện khám đầu; khoa khám bệnh đầu tiên là khoa khám đầu; bác sĩ khám bệnh đầu tiên là bác sĩ khám đầu.
Lục Ngôn ở khoa cấp cứu, những người bệnh anh phụ trách trước giờ luôn nguyên vẹn ra khỏi bệnh viện.
Hệ thống an ủi anh: [ Đó không phải lỗi của cậu, chỉ là kết quả tất yếu của tiến hóa thôi. Y đã không phải con người từ lâu rồi. ]
Cuộc họp này kéo dài một tiếng, quả thực không lâu lắm.
Cuối cuộc họp, Lục Ngôn còn nhận được lời khen từ tổng bộ, nói rằng anh là công nhân viên mới nhậm chức thôi nhưng đã thành công vượt xa người đồng hành 3 con phố trong quá trình loại bỏ ô nhiễm. Do vậy phía tổng bộ đã gửi riêng tiền thưởng và huân chương vinh dự.
Tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm trong phòng họp. Đặc biệt là chủ nhiệm Lý thuộc trung tâm phòng chống, ánh mắt nhìn anh cứ như ánh mắt mẹ hiền nhìn con.
Lục Ngôn không ngờ lần mở họp này còn phải sắp xếp thành như vậy, khó tránh khỏi hơi bất ngờ.
May mà thời học sinh anh thường xuyên trở thành “Học sinh ba tốt xuất sắc của thành phố”, “Người đoạt giải nhất Học bổng Quốc gia”,…vv một cách không thể hiểu nổi, thành ra cũng không còn lạ lẫm với việc lên bục nhận thưởng nữa.
Hệ thống nói: [ Cuộc họp mở định kỳ hàng tháng bồi dưỡng tính kỷ luật của các cậu; khen ngợi biểu dương để tăng lòng trung thành của các cậu. ]
[ Nếu Thiên Khải Giả cảm thấy bản thân sẽ bị xã hội loài người này bài xích, hay cảm thấy bản thân vốn không thuộc về phạm trù nhân loại thì khả năng gây ảnh hưởng tới sự ổn định của xã hội sẽ rất lớn. ]
Họp xong, Lục Ngôn lại lần nữa vào ngồi tại phòng báo cáo hệt như phòng thi kia, bắt đầu biên soạn báo cáo về hành động Đảo Người Cá lần này.
Do không tiện tiết lộ về hệ thống nên Lục Ngôn viết quá trình rất đơn giản, đồng thời đẩy phần lớn công lao lên đầu thiên phú 914 – Câu Thông Vượt Giống Loài.
Vẻ mặt nhân viên công tác dần trở nên mê man: “Thế nên những thông tin này đều do các cá người nói cho anh… đúng không ạ?”
Lục Ngôn gật đầu, thái độ bình tĩnh tự nhiên.
“Vậy xem ra lần sau viện nghiên cứu đổi mới danh sách thiên phú có thể xếp thiên phú “Câu Thông Vượt Giống Loài” này lên trước chút rồi.” Nhân viên công tác nghiền ngẫm.
Thật ra trong danh sách thiên phú ban đầu chỉ có hơn 300 thiên phú, nhưng khi số lượng Thiên Khải Giả thức tỉnh ngày một tăng dần thì nội dung trong bảng cũng dần phong phú hơn. Cách vài năm sẽ lại đổi mới một lần.
Lục Ngôn dùng sức mình thành công xê dịch thiên phú xếp hạng 914 này về phía trước.
Nhân viên công tác ghi chép trên giấy, tiếp tục hỏi: “Ngài thật sự không thức tỉnh thiên phú nào khác thuộc hệ Chiến Đấu sao?”
Ở nhà tù đặc biệt của Thiên Khải Giả, Sói Cô Độc đã khai ra toàn bộ quá trình phạm tội của mình, đồng thời nói thẳng ra chẳng kiêng nể rằng mình đã bị Lục Ngôn đánh bại.
May mắn thay, Sói Cô Độc không rõ thiên phú cụ thể của Lục Ngôn nên trong hồ sơ không có ghi chép về trận chiến.
Ngay khi Lục Ngôn đang tự hỏi xem có nên bịa thêm một thiên phú nữa hay không, hệ thống bỗng “Xùy” một tiếng: [ Đừng lo, có người che giấu giúp cậu rồi. ]
“Ai?”
[ Rồng Gâu Gâu. ]
Vì vậy, Lục Ngôn trả lời: “Không.”
Những thiên phú anh có hiện tại lần lượt là: Biết Tuốt, Nói Mê, Tái Sinh.
Ba thiên phú này đều khá đặc biệt, không thể sử dụng trực tiếp để đánh nhau.
Về phần thiên phú 25 – Cắn Nuốt…
Trước kia hệ thống để anh đóng giả hệ Chữa Lành, nói có thể tận dụng cá vua để cắn nuốt nguồn ô nhiễm.
Trải qua vài lần trị liệu đặc biệt, Lục Ngôn đã phát hiện ra sau khi nguồn ô nhiễm bị cắn nuốt, người biến dạng quả thực đã dần dần khôi phục về bình thường, không khác gì hệ Chữa Lành đích thực.
Lục Ngôn đoán rằng biết đâu anh có thể sử dụng năng lực thiên phú Cắn Nuốt này.
Thế nhưng người sở hữu thiên phú lại không phải anh… mà là cá vua trong cơ thể.
Ăn xong mấy con cá khác đều nhận được sách kỹ năng, chỉ trừ con đầu tiên.
Lục Ngôn suy đoán một cách hợp lý rằng kỹ năng này vẫn còn ở chỗ con trai cả.
Nhân viên công tác không tiếp tục truy hỏi thêm.
Một lúc sau, Lục Ngôn đi kiểm tra giám định sức khỏe tâm lý.
Đạo cụ dùng để kiểm tra giám định là một khoang trò chơi thực tế ảo do viện nghiên cứu số 10 và số 13 hợp tác sản xuất. Nghe nói đầu não của trò chơi tên “Bộ Não Trong Thùng”, đến từ một loại vật ô nhiễm Tinh Thần đặc biệt.
Dưới sự tác động của điện sinh học, người tham gia giám định sẽ coi thế giới giả lập thành hiện thực trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Lục Ngôn không biết tình trạng của người khác thế nào, nhưng anh nhớ rất rõ giám định mình làm… là một trò chơi tên “Kế hoạch dưỡng thành Hoàng đế”.
Số liệu thể hiện rằng trạng thái tinh thần của Lục Ngôn rất ổn, kể cả khi thành người thường thì vẫn là người có ý thức đạo đức và tinh thần chính nghĩa cực mạnh.
Khi bị bắt rời khỏi trò chơi, Lục Ngôn còn hơi thương cảm. Cho thêm mấy tiếng nữa là anh có thể dẫn dắt xã hội phong kiến đi lên con đường chủ nghĩa cộng sản rồi.
……
……
Trong văn phòng.
Chủ nhiệm Lý biết Lục Ngôn thích những người đẹp, cũng biết bản thân không có cơ hội ngược già về trẻ nên chỉ đành mua tóc giả với giá cắt cổ về đội trên đầu.
Để cho bầu không khí bớt nặng nề, văn phòng của chủ nhiệm Lý đã được sửa sang lại, trông giống một quán cà phê trà chiều.
Thậm chí ông còn nuôi một con mèo nhỏ đáng yêu quấn người.
Trên bàn bày biện ít điểm tâm ngọt và cà phê kem đá, nghe nói đây đều là gu của bác sĩ Lục.
Lục Ngôn ngồi xuống sô pha êm mềm, qua mấy ngày tu dưỡng, vết thương do đánh nhau mà thành trên người anh đã khỏi hẳn, bộ phận cơ thể mới mọc ra cũng dần dần ăn khớp, không còn tình trạng muốn sử dụng tay phải lại nâng chân trái lên nữa.
Anh không thích trò chuyện cho lắm, chỉ ra hiệu ánh mắt ý bảo chủ nhiệm Lý nói thẳng vào vấn đề chính.
Chủ nhiệm Lý bị anh liếc qua, không biết sao bỗng cảm thấy áp lực: “Là thế này thưa ngài Lục. Theo lý thì ngài mới trở về từ nơi khác, vẫn đang trong kỳ nghỉ phép, chúng tôi không nên đưa ra yêu cầu này… Nhưng những công nhân khác nếu không thiếu hụt về trình độ thì cũng còn nhiệm vụ phải làm, hoặc rơi vào tình trạng độ bệnh biến cao vượt mức do cảm nhiễm, không đủ điều kiện chấp hành nhiệm vụ. Vậy nên tôi đành phải mặt dày tìm ngài… Không biết gần đây ngài có thể nhận một nhiệm vụ không?”
Lục Ngôn cân nhắc, đáp lời: “Chuyện gì?”
Giọng anh rất êm tai.
Tinh thần của chủ nhiệm Lý hoảng hốt một thoáng, mới trả lời như vừa tỉnh giấc từ cơn mơ: “Thật ra cũng không khó lắm… Vì ngài là Thiên Khải Giả hệ Chữa Lành nên cấp trên mới tìm đến ngài.”
“Lúc trước ở Vườn Lạc Xuyên, tổng bộ mượn viện nghiên cứu thể thực nghiệm 07, song 07 lại tự mình chạy trốn.”
“Gần đây chúng tôi đã tìm thấy người ở khu vực lân cận thành phố X, thế nhưng độ bệnh biến của 07 hiện giờ quá cao, thu dung sẽ rất nguy hiểm. Tổng bộ hy vọng ngài có thể đến thành phố X một chuyến, sử dụng thiên phú hệ Chữa Lành với 07.”
Lục Ngôn chưa từng gặp 07 ở hiện thực, có điều anh đã từng làm việc 3 tháng tại viện nghiên cứu số 1.
07 vốn không phải tên của y. 07 ở phòng số 07 tầng 9 ký túc xá, là sinh viên quân đội hệ chính quy, còn biết đánh guitar.
Lục Ngôn hồi tưởng một lúc.
Anh nhớ người tình nguyện tại phòng 07 tầng 9 kia… tên Tông Viêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.