Sau Khi Tôi Biến Thân Đối Thủ Một Mất Một Còn Càng Ngày Càng Kì Lạ
Chương 5
Yến Bất Tri
23/09/2022
Edit:nhi
Lâm Phí vốn đang rất tức giận, nhưng nhìn đến cái tin nhắn kia lại không nhịn được cười.
Bộ cậu này đang diễn phim của Quỳnh Dao (*) đấy à?
(*) Một biên kịch người Đài Loan, tác phẩm của bà có: Hoàn Châu Cách Cách,...
Cậu cảm thấy đối phương không phải là một nhóc học sinh đang trong thời kì nổi loạn thì cũng là một con ma men đang lên cơn…
Nhất thời cậu cũng không vội block, Lâm Phí buồn cười trả lời: "Nó" là ai mà anh ghét người ta dữ vậy? Anh có biết anh đang nhắn cho ai không đó? Định gửi cho người kia à?
Vài giây sau đối phương lại nhắn tới: Em vẫn còn quan tâm tới nó!
Lâm Phí:……
Ok, bây giờ cậu có thể xác định 100% đây chỉ là một người xa lạ nhàm chán đang làm tốn thời gian của mình, dù sao tình huống trong tất cả tin nhắn của đối phương cũng chả khớp gì tới cậu. Cậu căn bản không có bất kì khuất mắt gì trong chuyện tình cảm, thậm chí từ nhỏ tới giờ cũng chưa từng có mối quan hệ mập mờ với ai, huống chi cái loại tình yêu hận thù đan xen này.
Trước khi đi ngủ, cậu block tài khoản kia.
8 giờ ngày hôm sau, Lâm Phí bị đánh thức bởi động tĩnh dưới lầu.
Hình như trong nhà có khách tới, cậu vẫn chưa muốn dậy nên nhấc chăn lên che đầu rồi ngủ tiếp.
Nửa tiếng sau chuông báo thức lại vang lên, ồn tới mức đánh bay luôn cơn buồn ngủ của cậu, ngồi dậy định thần một lát rồi mới chậm rãi đi rửa mặt.
Khi ra Lâm Phí ra ngoài, tầng dưới rất yên tĩnh, có lẽ khách đã về rồi.
Cậu mặc đồ ngủ ngân nga ca hát bước xuống, kết quả còn chưa đi tới phòng khách thì bỗng nhiên cảm nhận được mấy ánh mắt đang nhìn mình một cách kì lạ.
Một đám người trẻ tuổi ngồi trên sô pha giương mắt nhìn cậu, hầu hết trong số họ đều là những người cậu có quen biết, cơ bản toàn là con cái những người quen trên thương trường của Lâm Gia Văn. Huyện An là một huyện du lịch, kế bên nhà cũ của cậu có một khu nghỉ dưỡng, gần đó non xanh nước biếc, ngày thường cũng có rất nhiều người tới chơi, hồi trước mỗi kì nghỉ đông nghỉ hè Lâm Phí đều sẽ tới đây ở cùng với ông nội, nhưng cũng có những lúc không thanh tịnh lắm.
Lâm Gia Văn đối ngoại vừa nhiệt tình vừa hiếu khách, nếu mà nghe nói nhà ai có người lớn hoặc người bệnh muốn đi lên núi nghỉ dưỡng, nhà ai mà muốn mang con cái đi leo núi trải nghiệm cuộc sống… Hắn sẽ đề cử những địa điểm du lịch ở chỗ mình, khi người ta tới thật cũng không tiếp đón qua loa mà phái người dẫn đi thăm thú khắp nơi, lâu lâu còn được tiếp đãi bên căn biệt thự cũ.
Lâm Phí thích kết giao bạn bè, nhất là khi còn nhỏ, mỗi khi trong nhà mà có khách tới là vui không chịu được, không cần người lớn dặn cũng sẽ chủ động đi tiếp đãi những vị khách nhỏ cùng tuổi, nhiệt tình đến nỗi cả đám vây hết xung quanh cậu.
Hồi đó dường như không ai là không thích Lâm Phí.
Sau khi lớn lên thì ít gặp mặt, quan hệ cũng trở nên lạ lẫm, đôi khi chạm mặt ở một vài bữa tiệc, cậu cũng không gọi hết được những cái tên đó.
Bây giờ lại nhìn thấy bọn họ ở nhà cũ, Lâm Phí hơi bất ngờ, càng khiến cậu bất ngờ hơn là ở đây thế mà còn có thêm một tên Trình Chi Kiêu.
Trình Chi Kiêu ngồi một mình một góc, khi nhìn thấy cậu lập tức quay đầu đi, anh dời tầm mắt tới cái cửa sổ sát đất bên ngoài sân vườn, sườn cổ thon dài, gương mặt anh tuấn được phủ lên một tầng ánh nắng mông lung.
Bước chân Lâm Phí chậm lại, nhịn xuống kinh ngạc trong lòng, liếc nhìn mấy người trẻ tuổi đang tám chuyện với ông nội.
Ông nội thấy cậu xuống lầu, vội vàng vẫy tay với cậu: "Minh Minh, đây là Tiểu Tuyền con trai nhà họ Thẩm, chắc con còn nhớ mà nhỉ? Hôm nay sinh nhật của nhóc này, muốn dẫn bạn bè tới huyện An chơi một hôm nên cố tình đến đây tìm con!"
Lâm Phí nhìn ông cụ bên cạnh Thẩm Tuyền, đầu ông tròn tròn, thân hình hơi mập, khi cười đôi mắt hiếp lại thành khe: "Lâm Phí, lâu rồi không gặp, tôi nhớ ông lắm đó!"(???)
Khóe miệng Lâm Phí giật giật.
Nếu nhớ không lầm, ít nhất 3 4 năm rồi hai người chưa gặp nhau lần nào thì phải, bình thường cũng không chat chit gì, chỉ hồi nhỏ là có duyên gặp được vài lần.
Nhưng cậu ta muốn 'nối lại tình xưa' cũng không có gì kì lạ, gần đây ba cậu có hợp tác với nhà họ Thẩm.
Lâm Phí lại nhìn về phía Trình Chi Kiêu cách đó không xa.
Anh ta cúi đầu chơi điện thoại, mặt không cảm xúc.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Trình mấy năm gần đây cũng không ít lần hợp tác, con cái hai nhà quen biết nhau là chuyện bình thường.
Nhưng Lâm Phí có thể khẳng định, quan hệ giữa hai người này chắc chắn là hơi bị plastic (*), nếu không đã không thể dẫn Trình Chi Kiêu tới nhà cậu.
(*)Anh em plastic: Như nhựa, biết là giả nhưng mãi mãi trường tồn.
Đó giờ Trình Chi Kiêu đều thấy ngứa mắt cậu, đến giờ vẫn chưa bước ra khỏi cửa chắc là đã nhịn rất lâu. Trừ Trình Chi Kiêu ra, những người khác đều bước tới chào hỏi với cậu. Có vài người chưa từng tới huyện An đều hỏi cậu ở đây có chỗ nào vui, hôm nay sẽ đi chỗ nào, rất mong chờ nhìn cậu.
Hoàn toàn không cho cậu cơ hội từ chối.
Lâm Phí không còn cách nào đành phải lên lầu thay quần áo, cầm hai miếng bánh quy nhét vào miệng rồi ra ngoài cùng họ.
Thẩm Tuyền và một tên nhà giàu trong đám đó đều lái xe tới, Lâm Phí thấy Trình Chi Kiêu lên xe của Thẩm Tuyền thì auto tự sang chiếc khác.
Thẩm Tuyền thích kích thích, nói muốn đi căn nhà ma dưới lòng đất gần đó chơi.
Lâm Phí chưa nói gì, chỉ đường cho người lái, tới chỗ mua vé rồi nói muốn ở ngoài chờ họ.
Cậu không chơi được nhà ma, mặc kệ đám người kia khuyên thế nào đều lắc đầu, vô cùng kiên cường ngồi trên cái ghế bên ngoài.
Mặt Thẩm Tuyền đầy vẻ thất vọng, cuối cùng đành phải dẫn những người khác đi vào.
Trình Chi Kiêu đi cuối, quay đầu nhìn cậu một cái, toàn bộ hành trình không nói một chữ.
Cái nhà ma dưới lòng đất này rất lớn, thường thì bọn họ lê lết ở bên trong hơn một tiếng mới ra được.
Lâm Phí mua một ly nước trái cây ở gần đó, ngồi trên xích đu kế bên cái bàn giết thời gian.
Uống được nửa ly nước trái cây, Trình Chi Kiêu và một nhân viên bước ra từ cửa vào.
Đương nhiên không phải đã qua cửa, loại tình huống này cơ bản đều là hành khách không chịu nổi sự đáng sợ của trò chơi, sau đó sẽ được nhân viên dẫn ra.
Lâm Phí rất bất ngờ, cậu còn tưởng lá gan người này rất lớn chứ.
Từ xa đối phương nhìn cậu một cái, ánh mắt lúc sáng lúc tối, ngồi xuống khu nghỉ ngơi đối diện cậu.
Hôm nay người tới đây không nhiều lắm, xung quanh cũng rất yên tĩnh, Lâm Phí vốn đang chơi game trên điện thoại, đột nhiên nghe thấy đối diện truyền đến tiếng gõ bàn rầu rĩ, một tiếng rồi một tiếng nữa, âm thanh cứ quanh quẩn bên tai.
Cậu ngẩng đầu nhìn qua.
Trình Chi Kiêu cúi đầu, hình như tâm trạng không tốt lắm, mím chặt môi mỏng, cong ngón trỏ, xương ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống bàn gỗ, vẫn chưa chịu ngừng.
Lâm Phí cho rằng anh ta chờ lâu thấy phiền nên nhướng mày nói: "Còn lâu bọn họ mới ra, nếu anh không muốn chờ thì có thể đi chỗ khác chơi một lát."
Động tác đối phương dừng lại, nhìn thẳng về phía cậu.
Lâm Phí không muốn gây xung đột với anh ta, tiếp tục cúi đầu chơi game, chơi còn chưa tới một phút, bên cạnh thoáng cái truyền tới tiếng bước chân.
Cậu gương mắt hoảng sợ.
Cậu né còn không kịp người đang đứng ở trước mặt: "Tôi chưa từng tới đây."
Lâm Phí nghệt mặt, không biết anh ta có ý gì.
Đối phương hơi nghiêng đầu, giọng điệu không được tự nhiên: "Em dắt tôi đi."
Lâm Phí: “……”
Cậu lập tức nhíu mày đánh giá Trình Chi Kiêu từ trên xuống dưới.
Vẫn con mắt đó vẫn cái mũi kia vẫn gương mặt này, không phải người khác.
Lại nhớ tới câu nói kia, từ từ đọc lên vài câu mệnh lệnh, cậu tức giận bĩu môi: "Ngại quá, tôi không muốn di chuyển."
Ánh mắt lấp lánh của anh từ từ tối đi, siết chặt năm ngón tay, sau một hồi lâu thì cứng nhắc xoay người rời đi.
Thấy thái độ anh ta như vậy Lâm Phí cũng không trách, cũng chả nghĩ nhiều, đeo tai nghe lên bắt đầu nghe nhạc.
Không biết đã nghe tới bài thứ bao nhiêu, khi cậu lim dim sắp ngủ, rốt cuộc đám người kia cũng bước ra từ lối ra bên kia.
Lâm Phí dụi dụi mắt, theo bản năng nhìn về phía Trình Chi Kiêu, ai ngờ va phải ánh mắt của anh.
Cậu sửng sốt, lập tức dời tầm mắt, đứng dậy tiến đến trước mặt đám người người kia, hỏi bọn họ chơi vui không.
Thẩm Tuyền nói không tồi rất kích thích, nói xong cậu ta nhìn sang phía Trình Chi Kiêu, hỏi anh ta tại sao mới bắt đầu mà đã đi ra rồi. Đam Mỹ Cổ Đại
Trình Chi Kiêu nhíu mày liếc cậu ta một cái, không biết Thẩm Tuyền nghĩ gì mà cười mỉa một tiếng, đột nhiên chuyển đề tài nói muốn đi ăn cơm.
Cơm trưa đã được đặt trước ở một nhà hàng bên ngoài.
Ăn được một nửa, một cô bạn ngồi kế bên Lâm Phí phát hiện không khí giữa cậu và Trình Chi Kiêu không đúng lắm, nhỏ không thân với Trình Chi Kiêu, khi đối phương đi toilet, nhỏ nhịn không được liền hỏi khẽ Lâm Phí: "Ê ê, bộ hai người có mâu thuẫn gì hả? Tui nhớ tính ông tốt lắm mà? Sao mà chọc tới ổng được vậy?"
Lâm Phí vốn đang dùng bữa, bị hỏi thì sững người, còn chưa biết giải thích đàng hoàng kiểu gì thì Trình Chi Kiêu đã về rồi, anh ngồi đối diện cậu không nói một lời.
Thẩm Tuyền đứng dậy kêu gọi mọi người nâng ly.
Trên bàn khí thế ngất trời, ấy vậy nhưng tâm trí của Lâm Phí lại bị câu nói của cô bạn khi nãy câu đi.
Rất nhiều người cho rằng mối quan hệ giữa cậu và Trình Chi Kiêu ác liệt là do lần đó, sự cố trước khi khai giảng, nhưng chỉ mình Lâm Phí biết, vốn Trình Chi Kiêu đã không vừa mắt cậu rồi, không có nguyên nhân gì cả, ngay từ lần đầu gặp đã vậy.
Khi đó cậu mười sáu tuổi, mới vừa lên năm hai cao trung, đang tham dự hôn lễ của con trai nhà ông nào đó cùng với ba.
Trong bữa tiệc, cậu gặp được Trình Chi Kiêu vừa tới Du Thành.
Trình mỹ nhân thời kỳ thiếu niên vẫn lễ phép ôn hòa như vậy, khi nói chuyện với người ta sẽ mang theo nụ cười bên môi, giơ tay nhấc chân đều mê người đều là tâm điểm của sự chú ý, dù ai nhìn qua cũng muốn tới gần, là một thiếu gia cao quý được mọi người quý mến còn hơn bây giờ.
Cậu nhớ mang máng hôm đó hai người chạm mặt nhau giữa đám người, cậu vô cùng kinh ngạc trước nhan sắc của anh, lại không biết người này là ai nên tiến lên hỏi: "Này anh gì ơi, tôi tên Lâm Phí, còn anh? Tên anh là gì vậy?"
Thiếu niên sửng sốt, đột nhiên biểu cảm trở nên rất khó coi.
Cậu vội vàng hỏi anh bị sao vậy.
Thiếu gia cao quý đó giờ nho nhã lễ độ nay lại lạnh giọng kêu cậu cút.
Lâm Phí thương tâm, ấn tượng tốt về anh ta trước đó đều như gió thổi mây bay.
Sau ngày đó, Trình Chi Kiêu vẫn luôn ngứa mắt cậu.
Trình Chi Kiêu ghét cậu, nên cậu cũng ghét Trình Chi Kiêu.
- hết chương-
Edit: Hai người này coi bộ hiểu lầm không nhẹ 乁( ⁰͡ Ĺ̯ ⁰͡) ㄏ
Lâm Phí vốn đang rất tức giận, nhưng nhìn đến cái tin nhắn kia lại không nhịn được cười.
Bộ cậu này đang diễn phim của Quỳnh Dao (*) đấy à?
(*) Một biên kịch người Đài Loan, tác phẩm của bà có: Hoàn Châu Cách Cách,...
Cậu cảm thấy đối phương không phải là một nhóc học sinh đang trong thời kì nổi loạn thì cũng là một con ma men đang lên cơn…
Nhất thời cậu cũng không vội block, Lâm Phí buồn cười trả lời: "Nó" là ai mà anh ghét người ta dữ vậy? Anh có biết anh đang nhắn cho ai không đó? Định gửi cho người kia à?
Vài giây sau đối phương lại nhắn tới: Em vẫn còn quan tâm tới nó!
Lâm Phí:……
Ok, bây giờ cậu có thể xác định 100% đây chỉ là một người xa lạ nhàm chán đang làm tốn thời gian của mình, dù sao tình huống trong tất cả tin nhắn của đối phương cũng chả khớp gì tới cậu. Cậu căn bản không có bất kì khuất mắt gì trong chuyện tình cảm, thậm chí từ nhỏ tới giờ cũng chưa từng có mối quan hệ mập mờ với ai, huống chi cái loại tình yêu hận thù đan xen này.
Trước khi đi ngủ, cậu block tài khoản kia.
8 giờ ngày hôm sau, Lâm Phí bị đánh thức bởi động tĩnh dưới lầu.
Hình như trong nhà có khách tới, cậu vẫn chưa muốn dậy nên nhấc chăn lên che đầu rồi ngủ tiếp.
Nửa tiếng sau chuông báo thức lại vang lên, ồn tới mức đánh bay luôn cơn buồn ngủ của cậu, ngồi dậy định thần một lát rồi mới chậm rãi đi rửa mặt.
Khi ra Lâm Phí ra ngoài, tầng dưới rất yên tĩnh, có lẽ khách đã về rồi.
Cậu mặc đồ ngủ ngân nga ca hát bước xuống, kết quả còn chưa đi tới phòng khách thì bỗng nhiên cảm nhận được mấy ánh mắt đang nhìn mình một cách kì lạ.
Một đám người trẻ tuổi ngồi trên sô pha giương mắt nhìn cậu, hầu hết trong số họ đều là những người cậu có quen biết, cơ bản toàn là con cái những người quen trên thương trường của Lâm Gia Văn. Huyện An là một huyện du lịch, kế bên nhà cũ của cậu có một khu nghỉ dưỡng, gần đó non xanh nước biếc, ngày thường cũng có rất nhiều người tới chơi, hồi trước mỗi kì nghỉ đông nghỉ hè Lâm Phí đều sẽ tới đây ở cùng với ông nội, nhưng cũng có những lúc không thanh tịnh lắm.
Lâm Gia Văn đối ngoại vừa nhiệt tình vừa hiếu khách, nếu mà nghe nói nhà ai có người lớn hoặc người bệnh muốn đi lên núi nghỉ dưỡng, nhà ai mà muốn mang con cái đi leo núi trải nghiệm cuộc sống… Hắn sẽ đề cử những địa điểm du lịch ở chỗ mình, khi người ta tới thật cũng không tiếp đón qua loa mà phái người dẫn đi thăm thú khắp nơi, lâu lâu còn được tiếp đãi bên căn biệt thự cũ.
Lâm Phí thích kết giao bạn bè, nhất là khi còn nhỏ, mỗi khi trong nhà mà có khách tới là vui không chịu được, không cần người lớn dặn cũng sẽ chủ động đi tiếp đãi những vị khách nhỏ cùng tuổi, nhiệt tình đến nỗi cả đám vây hết xung quanh cậu.
Hồi đó dường như không ai là không thích Lâm Phí.
Sau khi lớn lên thì ít gặp mặt, quan hệ cũng trở nên lạ lẫm, đôi khi chạm mặt ở một vài bữa tiệc, cậu cũng không gọi hết được những cái tên đó.
Bây giờ lại nhìn thấy bọn họ ở nhà cũ, Lâm Phí hơi bất ngờ, càng khiến cậu bất ngờ hơn là ở đây thế mà còn có thêm một tên Trình Chi Kiêu.
Trình Chi Kiêu ngồi một mình một góc, khi nhìn thấy cậu lập tức quay đầu đi, anh dời tầm mắt tới cái cửa sổ sát đất bên ngoài sân vườn, sườn cổ thon dài, gương mặt anh tuấn được phủ lên một tầng ánh nắng mông lung.
Bước chân Lâm Phí chậm lại, nhịn xuống kinh ngạc trong lòng, liếc nhìn mấy người trẻ tuổi đang tám chuyện với ông nội.
Ông nội thấy cậu xuống lầu, vội vàng vẫy tay với cậu: "Minh Minh, đây là Tiểu Tuyền con trai nhà họ Thẩm, chắc con còn nhớ mà nhỉ? Hôm nay sinh nhật của nhóc này, muốn dẫn bạn bè tới huyện An chơi một hôm nên cố tình đến đây tìm con!"
Lâm Phí nhìn ông cụ bên cạnh Thẩm Tuyền, đầu ông tròn tròn, thân hình hơi mập, khi cười đôi mắt hiếp lại thành khe: "Lâm Phí, lâu rồi không gặp, tôi nhớ ông lắm đó!"(???)
Khóe miệng Lâm Phí giật giật.
Nếu nhớ không lầm, ít nhất 3 4 năm rồi hai người chưa gặp nhau lần nào thì phải, bình thường cũng không chat chit gì, chỉ hồi nhỏ là có duyên gặp được vài lần.
Nhưng cậu ta muốn 'nối lại tình xưa' cũng không có gì kì lạ, gần đây ba cậu có hợp tác với nhà họ Thẩm.
Lâm Phí lại nhìn về phía Trình Chi Kiêu cách đó không xa.
Anh ta cúi đầu chơi điện thoại, mặt không cảm xúc.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Trình mấy năm gần đây cũng không ít lần hợp tác, con cái hai nhà quen biết nhau là chuyện bình thường.
Nhưng Lâm Phí có thể khẳng định, quan hệ giữa hai người này chắc chắn là hơi bị plastic (*), nếu không đã không thể dẫn Trình Chi Kiêu tới nhà cậu.
(*)Anh em plastic: Như nhựa, biết là giả nhưng mãi mãi trường tồn.
Đó giờ Trình Chi Kiêu đều thấy ngứa mắt cậu, đến giờ vẫn chưa bước ra khỏi cửa chắc là đã nhịn rất lâu. Trừ Trình Chi Kiêu ra, những người khác đều bước tới chào hỏi với cậu. Có vài người chưa từng tới huyện An đều hỏi cậu ở đây có chỗ nào vui, hôm nay sẽ đi chỗ nào, rất mong chờ nhìn cậu.
Hoàn toàn không cho cậu cơ hội từ chối.
Lâm Phí không còn cách nào đành phải lên lầu thay quần áo, cầm hai miếng bánh quy nhét vào miệng rồi ra ngoài cùng họ.
Thẩm Tuyền và một tên nhà giàu trong đám đó đều lái xe tới, Lâm Phí thấy Trình Chi Kiêu lên xe của Thẩm Tuyền thì auto tự sang chiếc khác.
Thẩm Tuyền thích kích thích, nói muốn đi căn nhà ma dưới lòng đất gần đó chơi.
Lâm Phí chưa nói gì, chỉ đường cho người lái, tới chỗ mua vé rồi nói muốn ở ngoài chờ họ.
Cậu không chơi được nhà ma, mặc kệ đám người kia khuyên thế nào đều lắc đầu, vô cùng kiên cường ngồi trên cái ghế bên ngoài.
Mặt Thẩm Tuyền đầy vẻ thất vọng, cuối cùng đành phải dẫn những người khác đi vào.
Trình Chi Kiêu đi cuối, quay đầu nhìn cậu một cái, toàn bộ hành trình không nói một chữ.
Cái nhà ma dưới lòng đất này rất lớn, thường thì bọn họ lê lết ở bên trong hơn một tiếng mới ra được.
Lâm Phí mua một ly nước trái cây ở gần đó, ngồi trên xích đu kế bên cái bàn giết thời gian.
Uống được nửa ly nước trái cây, Trình Chi Kiêu và một nhân viên bước ra từ cửa vào.
Đương nhiên không phải đã qua cửa, loại tình huống này cơ bản đều là hành khách không chịu nổi sự đáng sợ của trò chơi, sau đó sẽ được nhân viên dẫn ra.
Lâm Phí rất bất ngờ, cậu còn tưởng lá gan người này rất lớn chứ.
Từ xa đối phương nhìn cậu một cái, ánh mắt lúc sáng lúc tối, ngồi xuống khu nghỉ ngơi đối diện cậu.
Hôm nay người tới đây không nhiều lắm, xung quanh cũng rất yên tĩnh, Lâm Phí vốn đang chơi game trên điện thoại, đột nhiên nghe thấy đối diện truyền đến tiếng gõ bàn rầu rĩ, một tiếng rồi một tiếng nữa, âm thanh cứ quanh quẩn bên tai.
Cậu ngẩng đầu nhìn qua.
Trình Chi Kiêu cúi đầu, hình như tâm trạng không tốt lắm, mím chặt môi mỏng, cong ngón trỏ, xương ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống bàn gỗ, vẫn chưa chịu ngừng.
Lâm Phí cho rằng anh ta chờ lâu thấy phiền nên nhướng mày nói: "Còn lâu bọn họ mới ra, nếu anh không muốn chờ thì có thể đi chỗ khác chơi một lát."
Động tác đối phương dừng lại, nhìn thẳng về phía cậu.
Lâm Phí không muốn gây xung đột với anh ta, tiếp tục cúi đầu chơi game, chơi còn chưa tới một phút, bên cạnh thoáng cái truyền tới tiếng bước chân.
Cậu gương mắt hoảng sợ.
Cậu né còn không kịp người đang đứng ở trước mặt: "Tôi chưa từng tới đây."
Lâm Phí nghệt mặt, không biết anh ta có ý gì.
Đối phương hơi nghiêng đầu, giọng điệu không được tự nhiên: "Em dắt tôi đi."
Lâm Phí: “……”
Cậu lập tức nhíu mày đánh giá Trình Chi Kiêu từ trên xuống dưới.
Vẫn con mắt đó vẫn cái mũi kia vẫn gương mặt này, không phải người khác.
Lại nhớ tới câu nói kia, từ từ đọc lên vài câu mệnh lệnh, cậu tức giận bĩu môi: "Ngại quá, tôi không muốn di chuyển."
Ánh mắt lấp lánh của anh từ từ tối đi, siết chặt năm ngón tay, sau một hồi lâu thì cứng nhắc xoay người rời đi.
Thấy thái độ anh ta như vậy Lâm Phí cũng không trách, cũng chả nghĩ nhiều, đeo tai nghe lên bắt đầu nghe nhạc.
Không biết đã nghe tới bài thứ bao nhiêu, khi cậu lim dim sắp ngủ, rốt cuộc đám người kia cũng bước ra từ lối ra bên kia.
Lâm Phí dụi dụi mắt, theo bản năng nhìn về phía Trình Chi Kiêu, ai ngờ va phải ánh mắt của anh.
Cậu sửng sốt, lập tức dời tầm mắt, đứng dậy tiến đến trước mặt đám người người kia, hỏi bọn họ chơi vui không.
Thẩm Tuyền nói không tồi rất kích thích, nói xong cậu ta nhìn sang phía Trình Chi Kiêu, hỏi anh ta tại sao mới bắt đầu mà đã đi ra rồi. Đam Mỹ Cổ Đại
Trình Chi Kiêu nhíu mày liếc cậu ta một cái, không biết Thẩm Tuyền nghĩ gì mà cười mỉa một tiếng, đột nhiên chuyển đề tài nói muốn đi ăn cơm.
Cơm trưa đã được đặt trước ở một nhà hàng bên ngoài.
Ăn được một nửa, một cô bạn ngồi kế bên Lâm Phí phát hiện không khí giữa cậu và Trình Chi Kiêu không đúng lắm, nhỏ không thân với Trình Chi Kiêu, khi đối phương đi toilet, nhỏ nhịn không được liền hỏi khẽ Lâm Phí: "Ê ê, bộ hai người có mâu thuẫn gì hả? Tui nhớ tính ông tốt lắm mà? Sao mà chọc tới ổng được vậy?"
Lâm Phí vốn đang dùng bữa, bị hỏi thì sững người, còn chưa biết giải thích đàng hoàng kiểu gì thì Trình Chi Kiêu đã về rồi, anh ngồi đối diện cậu không nói một lời.
Thẩm Tuyền đứng dậy kêu gọi mọi người nâng ly.
Trên bàn khí thế ngất trời, ấy vậy nhưng tâm trí của Lâm Phí lại bị câu nói của cô bạn khi nãy câu đi.
Rất nhiều người cho rằng mối quan hệ giữa cậu và Trình Chi Kiêu ác liệt là do lần đó, sự cố trước khi khai giảng, nhưng chỉ mình Lâm Phí biết, vốn Trình Chi Kiêu đã không vừa mắt cậu rồi, không có nguyên nhân gì cả, ngay từ lần đầu gặp đã vậy.
Khi đó cậu mười sáu tuổi, mới vừa lên năm hai cao trung, đang tham dự hôn lễ của con trai nhà ông nào đó cùng với ba.
Trong bữa tiệc, cậu gặp được Trình Chi Kiêu vừa tới Du Thành.
Trình mỹ nhân thời kỳ thiếu niên vẫn lễ phép ôn hòa như vậy, khi nói chuyện với người ta sẽ mang theo nụ cười bên môi, giơ tay nhấc chân đều mê người đều là tâm điểm của sự chú ý, dù ai nhìn qua cũng muốn tới gần, là một thiếu gia cao quý được mọi người quý mến còn hơn bây giờ.
Cậu nhớ mang máng hôm đó hai người chạm mặt nhau giữa đám người, cậu vô cùng kinh ngạc trước nhan sắc của anh, lại không biết người này là ai nên tiến lên hỏi: "Này anh gì ơi, tôi tên Lâm Phí, còn anh? Tên anh là gì vậy?"
Thiếu niên sửng sốt, đột nhiên biểu cảm trở nên rất khó coi.
Cậu vội vàng hỏi anh bị sao vậy.
Thiếu gia cao quý đó giờ nho nhã lễ độ nay lại lạnh giọng kêu cậu cút.
Lâm Phí thương tâm, ấn tượng tốt về anh ta trước đó đều như gió thổi mây bay.
Sau ngày đó, Trình Chi Kiêu vẫn luôn ngứa mắt cậu.
Trình Chi Kiêu ghét cậu, nên cậu cũng ghét Trình Chi Kiêu.
- hết chương-
Edit: Hai người này coi bộ hiểu lầm không nhẹ 乁( ⁰͡ Ĺ̯ ⁰͡) ㄏ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.