Sau Khi Tôi Cặp Kè Với Thế Thân Tra Công, Thì Crush Trở Về
Chương 52
Quật Cường Hải Báo
21/11/2020
Lễ Giáng Sinh cuối tháng mười hai, được vô số người chờ mong. Khắp phố lớn ngõ nhỏ đều treo đèn sao đủ mọi màu sắc, cửa hàng bán bong bóng nhỏ trang trí nhân vật hoạt hình thú vị. Trình Kiến Du dừng xe lại, đi vào trong đại sảnh của khách sạn, nhân viên đón khách mặc bộ trang phục ông già Noel mắt sáng lên, lấy một chiếc bánh hình gậy ba-toong đưa cho cậu.
Trình Kiến Du không hay đón mấy ngày lễ náo nhiệt thế này. Bởi vì cậu quá nghèo, cũng không có người bạn nào thích góp vui, cho nên cậu không có khái niệm gì về mấy ngày thế này. Lần duy nhất đón lễ là khi vừa mới ở bên Giang Diễn.
Hôm đó là một ngày tuyết rơi rất lớn, trên đường về nhà, nội thành kẹt xe tới mức khó mà di chuyển nửa bước. Trong lúc vô cùng nhàm chán, Giang Diễn mới để ý tới Trình Kiến Du ngồi ở ghế phó lái kế bên. Hắn thành thạo lột sạch cậu như một quả trứng chim, điều hòa trong xe thổi làm nổi da gà, bọn họ không biết xấu hổ làm bậy ngay trong xe.
Thời gian quá lâu rồi, Trình Kiến Du chỉ nhớ là khi ấy cậu tựa đầu lên tay lái làm bằng da thật, chú tuần lộc Giáng Sinh treo trên gương chiếu lắc lư qua lại. Sau đó bởi vì làm bẩn quần áo, cậu không mặc gì cả, cả người trần truồng khoác chiếc áo lông dáng dài của Giang Diễn, xe chạy như bay trên nền tuyết trắng để về nhà tắm rửa. Ngày hôm sau cậu ốm vì nhiễm lạnh, ho sù sụ suốt cả một tuần. Sau đó còn lây sang cả Giang Diễn, làm hắn phải bỏ lỡ thu âm cho album mới, vì thế Triều Ca tới châm chọc khiêu khích cậu một trận.
Nói cậu chính là chướng ngại vật trong sự nghiệp của Giang Diễn, hận không thể dán cho cậu cái nhãn “yêu phi”.
Trình Kiến Du làm gì có tài đức như vậy, cậu không dám nhận.
Ở đại sảnh khách sạn, đang tổ chức một bữa tiệc bán đấu giá từ thiện kiểu mới do tập đoàn Tây Đường tổ chức, nhằm mục đích giúp đỡ những trẻ em nghèo khó có thêm khoản tiền đi học. Những bữa tiệc kiểu này thông thường không có mấy người nổi tiếng tham gia. Nhưng tập đoàn Tây Đường lắm tiền nhiều của, thanh thế lớn, trong và ngoài ngành ít nhiều cũng sẽ tới nể mặt Hoắc Nhạn Thanh, ủng hộ cho sự nghiệp từ thiện của Tây Đường.
Hoắc Nhạn Thanh mặc một bộ lễ phục dạ hội tối màu, tóc búi cao, trang điểm xinh đẹp. Với cấp bậc tài phú như bà, cho dù không còn trẻ đi nữa, cũng có thể thông qua y học hiện đại để quay lại thanh xuân. Bà đang thử điều chính micro đeo tai, nhìn thấy Trình Kiến Du tới, bà khẽ mỉm cười, vẫy tay chào.
“Hoắc tổng.” Trình Kiến Du lịch sự chào bà.
Hoắc Nhạn Thanh cười cười vỗ vai cậu, chỉ vào bức tranh cuộn trên bàn, “Cậu xem bức tranh tôi vẽ này, đây chính là thứ bán đấu giá ngày hôm nay.”
Trình Kiến Du mở bức tranh ra nhìn lướt qua, đây là một bức quốc họa sơn thủy. Cây cầu nhỏ và quán rượu thường thấy cùng với một gốc hoa mai trên đá lởm chởm. Cậu thành thật nói: “Tôi không hiểu quốc họa, có điều nó rất đẹp.”
“Cậu đúng là thành thật.” Hoắc Nhạn Thanh chọn một chiếc bút lông treo trên giá, khẽ chấm mực nước, “Cậu có biết viết chữ bằng bút lông không?”
Trình Kiến Du gật đầu, hai tay cho trong túi quần Âu, “Hoắc tổng muốn để tôi đề chữ hay sao?”
“Thế nào, cậu không đồng ý hả?”
“Vô cùng vinh hạnh.”
Khi còn nhỏ Trình Kiến Du đã từng viết mấy quyển chữ mẫu thư pháp, chữ viết bằng bút lông cũng bình thường. Sau đó học đa dạng hơn, không nhớ rõ là dần được rèn luyện cải thiện như thế nào, xao lãng bao nhiêu năm nay rồi, cậu viết mấy bút pháp quen thuộc lên trang giấy nháp bên cạnh, liếc mắt nhìn Hoắc Nhạn Thanh, ý bảo có thể rồi.
Hoắc Nhạn Thanh đọc một bài thơ cổ vịnh hoa mai, ngắt nghỉ có nhịp điệu. Nét chữ Trình Kiến Du thâm trầm che dấu vẻ kiên cường, vung bút mà tiến. Hoắc Nhạn Thanh đọc xong chữ cuối cùng, cậu cũng nhấc bút lên, thuận tay đặt lại lên giá bút, hoạt động xương khớp ở cổ tay.
“Hoắc tổng, không bôi nhọ bức tranh của bà đấy chứ?”
Hoắc Nhạn Thanh nhìn chằm chằm nét chữ, nhìn rất lâu, sau đó quay đầu về phía cậu, giống như sắp khóc, lại giống như muốn cười, lông mày nhíu lại, “Không tệ.”
Trình Kiến Du cười thản nhiên nói đừng khách sáo, sau đó chuyển hướng đến khu đồ ăn, nhấc một ly champagne lên. Hoắc Nhạn Thanh vừa có năng lực vừa xinh đẹp, là kiểu phụ nữ cậu rất tán thưởng, nhưng bà luôn mang lại cho cậu một cảm giác rất kỳ lạ. Giống như đang vô cùng cẩn thận làm thân với cậu một cách kín đáo uyển chuyển.
Cảm giác này làm cậu không thoải mái.
Trước đây Trình Kiến Du không có danh tiếng, dựa vào việc tham gia chương trình với Giang Diễn mới có cảm giác tồn tại. Mọi người đều biết cậu là bạn trai công khai của Giang Diễn, trong giới đều biết cậu yêu Giang Diễn chết đi sống lại, không hề có giới hạn. Đâu ai ngờ chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, cậu chuyển mình thay đổi, không những công khai đá Giang Diễn, mà còn tạo nên kỳ tích phòng vé.
“Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi” nhận được thành công lớn. Hai vị đạo diễn được người trong giới kính trọng là Lương Khâu và Quảng Dật Tiên khen ngợi Trình Kiến Du không dứt miệng. Trình Kiến Du từ cô vợ nhỏ của Giang Diễn trở thành biên kịch nổi danh trong giới. Những người quen biết hay không quen biết đều nhao nhao bước tới chào hỏi cậu, lôi kéo làm quen.
Giang Diễn dựa vào ghế khách mời, ánh mắt đuổi theo Trình Kiến Du. Hắn quan sát cậu rất lâu, không chỉ có hắn, những người có mặt trong buổi tiệc này cho dù là nam hay là nữ, dù ít dù nhiều đều nhìn Trình Kiến Du một lần.
Là một tác giả trong studio, Trình Kiến Du rất trắng, từ trán tới xương quai xanh ẩn dưới cổ áo đều không có chút tì vết nào. Cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, Âu phục vắt ở khuỷu tay, vạt áo nhét một nửa vào quần vô cùng thời thượng, phần còn lại tùy ý rủ xuống. Cậu thoải mái tự nhiên giống như đang ở nhà của mình. Có người chào hỏi cậu, khóe miệng cậu sẽ hơi cong lên, ánh mắt thản nhiên nhìn chăm chú vào người đó.
Khi nói chuyện với người khác, thoạt nhìn cậu không có cảm giác giác xa cách, cùng lắm chỉ có chút lãnh đạm, không thích nói nhiều mà thôi. Là người làm nghệ thuật, tính khí thế này là rất bình thường.
Một khi tư thái thoải mái dần dần giảm xuống, lập tức biến thành ao tù nước đọng. Môi trường ầm ĩ xung quanh giống như hòn đá bị lắng xuống đáy nước, không gợn nổi một chút sóng.
Xung quanh cậu giống như được xây dựng một lớp tường đồng vách sắt, cậu giống như Quốc vương, ngồi trên vương vị ở phía trên, không ai có thể vượt qua bức tường hay đến gần cậu một bước.
Giang Diễn tìm một người bạn học tâm lý tới để tư vấn về chứng “không thể yêu” mà Ôn Nhạc Minh đã nói, Trình Kiến Du gần như phù hợp với mọi điểm. Từ khi hắn quen Trình Kiến Du, Trình Kiến Du luôn ở một mình, không có bạn bè thân thiết, không có người nhà. Trừ biên kịch ra thì dường như cậu không có bất cứ sở thích nào khác, không có sự vật nào cậu thích, cũng không có sự vật nào cậu ghét cả.
Cả người giống như bèo lục bình trôi xanh mướt một mảng, bước chân xuống mới phát hiện bên dưới trống không, chẳng có thứ gì có thể gắn bó với sinh mệnh của nó.
Giang Diễn đã mấy ngày không ngủ ngon rồi. Cứ nghĩ tới việc Trình Kiến Du gặp vấn đề tâm lý, hắn lại vừa nóng nảy vừa buồn. Hắn đã từng nghĩ tới việc trói Trình Kiến Du lại, dẫn cậu tới một nơi chỉ có hai người, tìm một vị bác sĩ tâm lý giỏi nhất, cho dù thế nào cũng phải kéo Trình Kiến Du trở về.
Nhưng hắn không thể làm như vậy, Trình Kiến Du còn chưa ý thức được bản thân mình “có bệnh”, cưỡng ép thô bạo xé đi bức tường tâm lý của cậu nhất định sẽ đẩy cậu càng xa hơn.
Cảm giác này quá khó chịu.
Trên sân khấu, hội đấu giá chính thức bắt đầu. Trình Kiến Du ngồi ở bên cạnh Lâm Chiếu, cách Hoắc Nhạn Thanh một vị trí, cũng đủ để thấy sự coi trọng của tập đoàn Tây Đường với cậu.
Hội bán đấu giá từ thiện không có thứ gì đáng giá cả, từng người bắt đầu ra giá. Như bức quốc họa quả Hoắc Nhạn Thanh, giá khởi điểm đấu giá là năm mươi nghìn, ở đây mọi người đều tới vì thể diện của Hoắc Nhạn Thanh, hoặc là muốn bước lên con thuyền lớn Tây Đường, không chừng còn bất chấp đôn giá lên gấp mười lần tới tận năm trăm nghìn. Ý nghĩa mà món đồ thể hiện, còn lớn hơn cả giá trị của nó.
Trình Kiến Du cúi đầu giở xem mấy trang sách, cậu không có hứng thú, cậu suy nghĩ tới việc sau khi kết thúc buổi tiệc sẽ quyên tặng một món tiền, cũng coi như không tới uổng một chuyến.
“Em muốn mua bức tranh của mẹ.” Lâm Chiếu nhỏ giọng nói, chọc chọc khuỷu tay cậu, “Bà ấy vẽ ba tháng liền, vô cùng quý giá.”
Trình Kiến Du gấp sách lại, hai tay chống đầu gối, “Muốn mua thì mua đi.”
“Năm trăm nghìn là có thể rinh về được nhỉ?” Lâm Chiếu mở điện thoại ra, nhìn số dư tài khoản, trong lòng bi ai.
Trình Kiến Du gật đầu, không khác mấy so với giá mà cậu dự đoán, những món bán đấu giá ngày hôm nay chưa có cái nào vượt qua giá này.
Rất nhanh, MC mặc sườn xám, dáng người thướt tha mang bức tranh lên, chậm rãi mở ra, âm thanh vang vọng: “Bức ‘Xuân Mai’ này là do Hoắc tổng tự tay vẽ, biên kịch Trình Kiến Du đề bút, giá khởi điểm năm mươi nghìn, phạm vi ra giá là năm mươi nghìn một lần.”
Mọi người giơ thẻ đấu san sát nhau, qua mấy hiệp, đẩy giá cao tới bốn trăm năm mươi. Lâm Chiếu đúng lúc giơ thẻ trong tay lên. Những người đang ngồi đều biết cậu ta và Hoắc Nhạn Thanh là hai mẹ con, bọn họ cười cười nhìn theo, cùng nhau từ bỏ để giúp đỡ Lâm Chiếu hiếu thuận.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của MC lướt qua đám người, nhìn về phía sau, dường như nhìn thấy người nào ghê gớm lắm, ánh mắt trừng lớn. Mọi người đồng loạt nhìn về phía sau theo ánh mắt kinh ngạc của cô.
Giang Diễn ngồi ở dãy ghế dựa cuối cùng, Âu phục màu tối cắt may vừa người, mặt mày anh tuấn nhìn chằm chằm bức tranh trên sân khấu không chớp mắt, trợ lý A Thắng bên cạnh giơ cao thẻ trong tay.
Xung quanh yên lặng mấy giây, ai cũng không ngờ được rằng Giang Diễn lại tới tham gia buổi tiệc đấu giá từ thiện này, càng không nghĩ tới hắn lại đấu giá bức tranh của Hoắc Nhạn Thanh, hai người hoàn toàn không có dính dáng gì với nhau cả.
“Năm trăm lần thứ nhất!” MC định thần lại, giơ cao búa gõ mạnh.
Lâm Chiếu cúi đầu mắng một câu thô tục, vội vàng giơ thẻ thêm giá. Trình Kiến Du nhíu mày, liếc mắt nhìn Giang Diễn xuyên qua đám người. Giang Diễn chậm rãi nháy mắt với cậu, nở nụ cười sâu xa.
Giang Diễn nhất định phải có được bức tranh này, cho dù là Lâm Chiếu ra giá thế nào, dù ít hay nhiều thì hắn cũng trả thêm mười nghìn so với giá hiện có, tiếp tục ra giá giống như một con sư tử hung ác, cắn chặt lấy cái đuôi của Lâm Chiếu, nhất định phải khiến cho Lâm Chiếu đổ máu mới được.
Hoắc Nhạn Thanh dùng ánh mắt tế nhị xem xét hai người, sau đó tầm mắt di chuyển tới khuôn mặt Trình Kiến Du, bất đắc dĩ khẽ cười.
Một bức tranh với giá trị ban đầu là năm nghìn, nhờ hai người hợp sức cạnh tranh mà giá đẩy lên hai triệu, mọi người có mặt ở hiện trường đều sửng sốt. Người thông minh chỉ cần suy nghĩ cũng biết, Giang Diễn đang quăng tiền vào để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân.
Tuý Ông chi ý bất tại tửu, đúng là “lấy gùi bỏ ngọc” phiên bản hiện đại.
(Lấy gùi bỏ ngọc: Người nước Sở sang nước Trịnh bán ngọc, trong tráp dựng đầy những trang sức quý giá, nhưng người nước Trịnh chỉ mua cái tráp mà trả lại ngọc. Ý chỉ lựa chọn không thỏa đáng.)
Lâm Chiếu cắn chặt răng, bị Giang Diễn kích động, lẩm bẩm nói: “Cùng lắm thì mình bán xe đi, mình không tin anh ta còn có thể ra giá nữa.”
Ngay khi cậu ta định giơ thẻ lên, Trình Kiên Du ấn chặt cánh tay cậu xuống, thầm thở dài một hơi, lạnh nhạt nói: “Cậu không tranh được với anh ta đâu.”
Hai triệu đối với Giang Diễn chẳng đáng bao nhiêu, nhưng Lâm Chiếu vừa mới ra mắt không bao lâu, trong túi còn eo hẹp, có bao nhiêu vốn liếng đều bị Giang Diễn ép lấy ra cả rồi.
MC gõ búa ba lần rõ ràng lưu loát, chuyển giao món đồ bán ra giá cao nhất ngày hôm nay. Mọi người xung quanh đều quay mặt nhìn nhau, cười cười, trong lòng biết tất cả nhưng không nói ra, miễn phí xem Giang công tử theo đuổi vợ ngay tại hiện trường.
Lâm Chiếu buồn bã thất vọng, chớp chớp mắt, hít hít cái mũi xót xa, “Anh ta có tật xấu đúng không?”
“Đúng vậy.” Trình Kiến Du nhỏ giọng hùa theo, điện thoại trong túi khẽ rung lên, cậu lấy ra, gạt màn hình.
Là một tin nhắn tới từ Giang Diễn.
[Tôi thích… chữ của em.]
Trình Kiến Du một tay nhanh chóng ấn vào màn hình, xóa tin nhắn đó đi. Quay đầu liếc nhìn Giang Diễn, vừa lạnh lùng vừa hung dữ, nhắc nhở Giang Diễn đừng làm tới.
Hai tay Giang Diễn chống lên hàng ghế trước, thờ ơ nở nụ cười, ước gì cậu hung dữ thêm chút nữa, trên khuôn mặt ấy nhiều biểu cảm hơn nữa, đừng trầm lặng giống như lúc nãy, hắn nhìn cũng cảm thấy khó chịu.
Buổi tiệc kết thúc rất sớm, Trình Kiến Du uống vài ly Champagne, gọi một lái xe thay. Cũng may là hôm nay Giang Diễn rất biết điều, không đi theo cậu.
Hơi cồn dâng lên, tim Trình Kiến Du đập mạnh, cậu nghiêng đầu dựa vào cửa kính ghế sau, chậm rãi điều chỉnh hô hấp. Ánh đèn của thành phố giống như vảy Cát Quang, nhanh chóng lướt qua hai má cậu, nảy nhót trên mí mắt mỏng manh của cậu.
(Cát Quang: Một thần thú Trung Quốc)
Trình Kiến Du vỗ ngực, ngửa đầu hít sâu một hơi, hầu kết cuộn lên xuống. Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của cậu.
Radio trên xe thông báo xong tình hình giao thông thực tế thì chuyển sang tin tức quốc tế. Phát thanh viên chậm rãi thông báo, “Theo tin tức mới nhất, bốn giờ chiều ngày hôm nay, thủ đô Addis Ababa của Ethiopia xảy ra một vụ giẫm đạp nghiêm trọng, hơn nghìn người tập trung diễu hành trên đường phố, kháng nghị chấp hành pháp luật bằng bạo lực, tình hình hết sức căng thẳng. Ethiopia rơi vào trạng thái khẩn cấp quốc gia…”
Bàn tay đặt trên ngực Trình Kiến Du cứng đờ, ngực vừa mới ổn định lại nảy lên giống như tiếng trống dồn dập, dường như cậu nghe thấy được cả tiếng tim đập của chính mình.
Trình Kiến Du không hay đón mấy ngày lễ náo nhiệt thế này. Bởi vì cậu quá nghèo, cũng không có người bạn nào thích góp vui, cho nên cậu không có khái niệm gì về mấy ngày thế này. Lần duy nhất đón lễ là khi vừa mới ở bên Giang Diễn.
Hôm đó là một ngày tuyết rơi rất lớn, trên đường về nhà, nội thành kẹt xe tới mức khó mà di chuyển nửa bước. Trong lúc vô cùng nhàm chán, Giang Diễn mới để ý tới Trình Kiến Du ngồi ở ghế phó lái kế bên. Hắn thành thạo lột sạch cậu như một quả trứng chim, điều hòa trong xe thổi làm nổi da gà, bọn họ không biết xấu hổ làm bậy ngay trong xe.
Thời gian quá lâu rồi, Trình Kiến Du chỉ nhớ là khi ấy cậu tựa đầu lên tay lái làm bằng da thật, chú tuần lộc Giáng Sinh treo trên gương chiếu lắc lư qua lại. Sau đó bởi vì làm bẩn quần áo, cậu không mặc gì cả, cả người trần truồng khoác chiếc áo lông dáng dài của Giang Diễn, xe chạy như bay trên nền tuyết trắng để về nhà tắm rửa. Ngày hôm sau cậu ốm vì nhiễm lạnh, ho sù sụ suốt cả một tuần. Sau đó còn lây sang cả Giang Diễn, làm hắn phải bỏ lỡ thu âm cho album mới, vì thế Triều Ca tới châm chọc khiêu khích cậu một trận.
Nói cậu chính là chướng ngại vật trong sự nghiệp của Giang Diễn, hận không thể dán cho cậu cái nhãn “yêu phi”.
Trình Kiến Du làm gì có tài đức như vậy, cậu không dám nhận.
Ở đại sảnh khách sạn, đang tổ chức một bữa tiệc bán đấu giá từ thiện kiểu mới do tập đoàn Tây Đường tổ chức, nhằm mục đích giúp đỡ những trẻ em nghèo khó có thêm khoản tiền đi học. Những bữa tiệc kiểu này thông thường không có mấy người nổi tiếng tham gia. Nhưng tập đoàn Tây Đường lắm tiền nhiều của, thanh thế lớn, trong và ngoài ngành ít nhiều cũng sẽ tới nể mặt Hoắc Nhạn Thanh, ủng hộ cho sự nghiệp từ thiện của Tây Đường.
Hoắc Nhạn Thanh mặc một bộ lễ phục dạ hội tối màu, tóc búi cao, trang điểm xinh đẹp. Với cấp bậc tài phú như bà, cho dù không còn trẻ đi nữa, cũng có thể thông qua y học hiện đại để quay lại thanh xuân. Bà đang thử điều chính micro đeo tai, nhìn thấy Trình Kiến Du tới, bà khẽ mỉm cười, vẫy tay chào.
“Hoắc tổng.” Trình Kiến Du lịch sự chào bà.
Hoắc Nhạn Thanh cười cười vỗ vai cậu, chỉ vào bức tranh cuộn trên bàn, “Cậu xem bức tranh tôi vẽ này, đây chính là thứ bán đấu giá ngày hôm nay.”
Trình Kiến Du mở bức tranh ra nhìn lướt qua, đây là một bức quốc họa sơn thủy. Cây cầu nhỏ và quán rượu thường thấy cùng với một gốc hoa mai trên đá lởm chởm. Cậu thành thật nói: “Tôi không hiểu quốc họa, có điều nó rất đẹp.”
“Cậu đúng là thành thật.” Hoắc Nhạn Thanh chọn một chiếc bút lông treo trên giá, khẽ chấm mực nước, “Cậu có biết viết chữ bằng bút lông không?”
Trình Kiến Du gật đầu, hai tay cho trong túi quần Âu, “Hoắc tổng muốn để tôi đề chữ hay sao?”
“Thế nào, cậu không đồng ý hả?”
“Vô cùng vinh hạnh.”
Khi còn nhỏ Trình Kiến Du đã từng viết mấy quyển chữ mẫu thư pháp, chữ viết bằng bút lông cũng bình thường. Sau đó học đa dạng hơn, không nhớ rõ là dần được rèn luyện cải thiện như thế nào, xao lãng bao nhiêu năm nay rồi, cậu viết mấy bút pháp quen thuộc lên trang giấy nháp bên cạnh, liếc mắt nhìn Hoắc Nhạn Thanh, ý bảo có thể rồi.
Hoắc Nhạn Thanh đọc một bài thơ cổ vịnh hoa mai, ngắt nghỉ có nhịp điệu. Nét chữ Trình Kiến Du thâm trầm che dấu vẻ kiên cường, vung bút mà tiến. Hoắc Nhạn Thanh đọc xong chữ cuối cùng, cậu cũng nhấc bút lên, thuận tay đặt lại lên giá bút, hoạt động xương khớp ở cổ tay.
“Hoắc tổng, không bôi nhọ bức tranh của bà đấy chứ?”
Hoắc Nhạn Thanh nhìn chằm chằm nét chữ, nhìn rất lâu, sau đó quay đầu về phía cậu, giống như sắp khóc, lại giống như muốn cười, lông mày nhíu lại, “Không tệ.”
Trình Kiến Du cười thản nhiên nói đừng khách sáo, sau đó chuyển hướng đến khu đồ ăn, nhấc một ly champagne lên. Hoắc Nhạn Thanh vừa có năng lực vừa xinh đẹp, là kiểu phụ nữ cậu rất tán thưởng, nhưng bà luôn mang lại cho cậu một cảm giác rất kỳ lạ. Giống như đang vô cùng cẩn thận làm thân với cậu một cách kín đáo uyển chuyển.
Cảm giác này làm cậu không thoải mái.
Trước đây Trình Kiến Du không có danh tiếng, dựa vào việc tham gia chương trình với Giang Diễn mới có cảm giác tồn tại. Mọi người đều biết cậu là bạn trai công khai của Giang Diễn, trong giới đều biết cậu yêu Giang Diễn chết đi sống lại, không hề có giới hạn. Đâu ai ngờ chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, cậu chuyển mình thay đổi, không những công khai đá Giang Diễn, mà còn tạo nên kỳ tích phòng vé.
“Xin Hãy Dịu Dàng Giết Chết Tôi” nhận được thành công lớn. Hai vị đạo diễn được người trong giới kính trọng là Lương Khâu và Quảng Dật Tiên khen ngợi Trình Kiến Du không dứt miệng. Trình Kiến Du từ cô vợ nhỏ của Giang Diễn trở thành biên kịch nổi danh trong giới. Những người quen biết hay không quen biết đều nhao nhao bước tới chào hỏi cậu, lôi kéo làm quen.
Giang Diễn dựa vào ghế khách mời, ánh mắt đuổi theo Trình Kiến Du. Hắn quan sát cậu rất lâu, không chỉ có hắn, những người có mặt trong buổi tiệc này cho dù là nam hay là nữ, dù ít dù nhiều đều nhìn Trình Kiến Du một lần.
Là một tác giả trong studio, Trình Kiến Du rất trắng, từ trán tới xương quai xanh ẩn dưới cổ áo đều không có chút tì vết nào. Cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, Âu phục vắt ở khuỷu tay, vạt áo nhét một nửa vào quần vô cùng thời thượng, phần còn lại tùy ý rủ xuống. Cậu thoải mái tự nhiên giống như đang ở nhà của mình. Có người chào hỏi cậu, khóe miệng cậu sẽ hơi cong lên, ánh mắt thản nhiên nhìn chăm chú vào người đó.
Khi nói chuyện với người khác, thoạt nhìn cậu không có cảm giác giác xa cách, cùng lắm chỉ có chút lãnh đạm, không thích nói nhiều mà thôi. Là người làm nghệ thuật, tính khí thế này là rất bình thường.
Một khi tư thái thoải mái dần dần giảm xuống, lập tức biến thành ao tù nước đọng. Môi trường ầm ĩ xung quanh giống như hòn đá bị lắng xuống đáy nước, không gợn nổi một chút sóng.
Xung quanh cậu giống như được xây dựng một lớp tường đồng vách sắt, cậu giống như Quốc vương, ngồi trên vương vị ở phía trên, không ai có thể vượt qua bức tường hay đến gần cậu một bước.
Giang Diễn tìm một người bạn học tâm lý tới để tư vấn về chứng “không thể yêu” mà Ôn Nhạc Minh đã nói, Trình Kiến Du gần như phù hợp với mọi điểm. Từ khi hắn quen Trình Kiến Du, Trình Kiến Du luôn ở một mình, không có bạn bè thân thiết, không có người nhà. Trừ biên kịch ra thì dường như cậu không có bất cứ sở thích nào khác, không có sự vật nào cậu thích, cũng không có sự vật nào cậu ghét cả.
Cả người giống như bèo lục bình trôi xanh mướt một mảng, bước chân xuống mới phát hiện bên dưới trống không, chẳng có thứ gì có thể gắn bó với sinh mệnh của nó.
Giang Diễn đã mấy ngày không ngủ ngon rồi. Cứ nghĩ tới việc Trình Kiến Du gặp vấn đề tâm lý, hắn lại vừa nóng nảy vừa buồn. Hắn đã từng nghĩ tới việc trói Trình Kiến Du lại, dẫn cậu tới một nơi chỉ có hai người, tìm một vị bác sĩ tâm lý giỏi nhất, cho dù thế nào cũng phải kéo Trình Kiến Du trở về.
Nhưng hắn không thể làm như vậy, Trình Kiến Du còn chưa ý thức được bản thân mình “có bệnh”, cưỡng ép thô bạo xé đi bức tường tâm lý của cậu nhất định sẽ đẩy cậu càng xa hơn.
Cảm giác này quá khó chịu.
Trên sân khấu, hội đấu giá chính thức bắt đầu. Trình Kiến Du ngồi ở bên cạnh Lâm Chiếu, cách Hoắc Nhạn Thanh một vị trí, cũng đủ để thấy sự coi trọng của tập đoàn Tây Đường với cậu.
Hội bán đấu giá từ thiện không có thứ gì đáng giá cả, từng người bắt đầu ra giá. Như bức quốc họa quả Hoắc Nhạn Thanh, giá khởi điểm đấu giá là năm mươi nghìn, ở đây mọi người đều tới vì thể diện của Hoắc Nhạn Thanh, hoặc là muốn bước lên con thuyền lớn Tây Đường, không chừng còn bất chấp đôn giá lên gấp mười lần tới tận năm trăm nghìn. Ý nghĩa mà món đồ thể hiện, còn lớn hơn cả giá trị của nó.
Trình Kiến Du cúi đầu giở xem mấy trang sách, cậu không có hứng thú, cậu suy nghĩ tới việc sau khi kết thúc buổi tiệc sẽ quyên tặng một món tiền, cũng coi như không tới uổng một chuyến.
“Em muốn mua bức tranh của mẹ.” Lâm Chiếu nhỏ giọng nói, chọc chọc khuỷu tay cậu, “Bà ấy vẽ ba tháng liền, vô cùng quý giá.”
Trình Kiến Du gấp sách lại, hai tay chống đầu gối, “Muốn mua thì mua đi.”
“Năm trăm nghìn là có thể rinh về được nhỉ?” Lâm Chiếu mở điện thoại ra, nhìn số dư tài khoản, trong lòng bi ai.
Trình Kiến Du gật đầu, không khác mấy so với giá mà cậu dự đoán, những món bán đấu giá ngày hôm nay chưa có cái nào vượt qua giá này.
Rất nhanh, MC mặc sườn xám, dáng người thướt tha mang bức tranh lên, chậm rãi mở ra, âm thanh vang vọng: “Bức ‘Xuân Mai’ này là do Hoắc tổng tự tay vẽ, biên kịch Trình Kiến Du đề bút, giá khởi điểm năm mươi nghìn, phạm vi ra giá là năm mươi nghìn một lần.”
Mọi người giơ thẻ đấu san sát nhau, qua mấy hiệp, đẩy giá cao tới bốn trăm năm mươi. Lâm Chiếu đúng lúc giơ thẻ trong tay lên. Những người đang ngồi đều biết cậu ta và Hoắc Nhạn Thanh là hai mẹ con, bọn họ cười cười nhìn theo, cùng nhau từ bỏ để giúp đỡ Lâm Chiếu hiếu thuận.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của MC lướt qua đám người, nhìn về phía sau, dường như nhìn thấy người nào ghê gớm lắm, ánh mắt trừng lớn. Mọi người đồng loạt nhìn về phía sau theo ánh mắt kinh ngạc của cô.
Giang Diễn ngồi ở dãy ghế dựa cuối cùng, Âu phục màu tối cắt may vừa người, mặt mày anh tuấn nhìn chằm chằm bức tranh trên sân khấu không chớp mắt, trợ lý A Thắng bên cạnh giơ cao thẻ trong tay.
Xung quanh yên lặng mấy giây, ai cũng không ngờ được rằng Giang Diễn lại tới tham gia buổi tiệc đấu giá từ thiện này, càng không nghĩ tới hắn lại đấu giá bức tranh của Hoắc Nhạn Thanh, hai người hoàn toàn không có dính dáng gì với nhau cả.
“Năm trăm lần thứ nhất!” MC định thần lại, giơ cao búa gõ mạnh.
Lâm Chiếu cúi đầu mắng một câu thô tục, vội vàng giơ thẻ thêm giá. Trình Kiến Du nhíu mày, liếc mắt nhìn Giang Diễn xuyên qua đám người. Giang Diễn chậm rãi nháy mắt với cậu, nở nụ cười sâu xa.
Giang Diễn nhất định phải có được bức tranh này, cho dù là Lâm Chiếu ra giá thế nào, dù ít hay nhiều thì hắn cũng trả thêm mười nghìn so với giá hiện có, tiếp tục ra giá giống như một con sư tử hung ác, cắn chặt lấy cái đuôi của Lâm Chiếu, nhất định phải khiến cho Lâm Chiếu đổ máu mới được.
Hoắc Nhạn Thanh dùng ánh mắt tế nhị xem xét hai người, sau đó tầm mắt di chuyển tới khuôn mặt Trình Kiến Du, bất đắc dĩ khẽ cười.
Một bức tranh với giá trị ban đầu là năm nghìn, nhờ hai người hợp sức cạnh tranh mà giá đẩy lên hai triệu, mọi người có mặt ở hiện trường đều sửng sốt. Người thông minh chỉ cần suy nghĩ cũng biết, Giang Diễn đang quăng tiền vào để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân.
Tuý Ông chi ý bất tại tửu, đúng là “lấy gùi bỏ ngọc” phiên bản hiện đại.
(Lấy gùi bỏ ngọc: Người nước Sở sang nước Trịnh bán ngọc, trong tráp dựng đầy những trang sức quý giá, nhưng người nước Trịnh chỉ mua cái tráp mà trả lại ngọc. Ý chỉ lựa chọn không thỏa đáng.)
Lâm Chiếu cắn chặt răng, bị Giang Diễn kích động, lẩm bẩm nói: “Cùng lắm thì mình bán xe đi, mình không tin anh ta còn có thể ra giá nữa.”
Ngay khi cậu ta định giơ thẻ lên, Trình Kiên Du ấn chặt cánh tay cậu xuống, thầm thở dài một hơi, lạnh nhạt nói: “Cậu không tranh được với anh ta đâu.”
Hai triệu đối với Giang Diễn chẳng đáng bao nhiêu, nhưng Lâm Chiếu vừa mới ra mắt không bao lâu, trong túi còn eo hẹp, có bao nhiêu vốn liếng đều bị Giang Diễn ép lấy ra cả rồi.
MC gõ búa ba lần rõ ràng lưu loát, chuyển giao món đồ bán ra giá cao nhất ngày hôm nay. Mọi người xung quanh đều quay mặt nhìn nhau, cười cười, trong lòng biết tất cả nhưng không nói ra, miễn phí xem Giang công tử theo đuổi vợ ngay tại hiện trường.
Lâm Chiếu buồn bã thất vọng, chớp chớp mắt, hít hít cái mũi xót xa, “Anh ta có tật xấu đúng không?”
“Đúng vậy.” Trình Kiến Du nhỏ giọng hùa theo, điện thoại trong túi khẽ rung lên, cậu lấy ra, gạt màn hình.
Là một tin nhắn tới từ Giang Diễn.
[Tôi thích… chữ của em.]
Trình Kiến Du một tay nhanh chóng ấn vào màn hình, xóa tin nhắn đó đi. Quay đầu liếc nhìn Giang Diễn, vừa lạnh lùng vừa hung dữ, nhắc nhở Giang Diễn đừng làm tới.
Hai tay Giang Diễn chống lên hàng ghế trước, thờ ơ nở nụ cười, ước gì cậu hung dữ thêm chút nữa, trên khuôn mặt ấy nhiều biểu cảm hơn nữa, đừng trầm lặng giống như lúc nãy, hắn nhìn cũng cảm thấy khó chịu.
Buổi tiệc kết thúc rất sớm, Trình Kiến Du uống vài ly Champagne, gọi một lái xe thay. Cũng may là hôm nay Giang Diễn rất biết điều, không đi theo cậu.
Hơi cồn dâng lên, tim Trình Kiến Du đập mạnh, cậu nghiêng đầu dựa vào cửa kính ghế sau, chậm rãi điều chỉnh hô hấp. Ánh đèn của thành phố giống như vảy Cát Quang, nhanh chóng lướt qua hai má cậu, nảy nhót trên mí mắt mỏng manh của cậu.
(Cát Quang: Một thần thú Trung Quốc)
Trình Kiến Du vỗ ngực, ngửa đầu hít sâu một hơi, hầu kết cuộn lên xuống. Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của cậu.
Radio trên xe thông báo xong tình hình giao thông thực tế thì chuyển sang tin tức quốc tế. Phát thanh viên chậm rãi thông báo, “Theo tin tức mới nhất, bốn giờ chiều ngày hôm nay, thủ đô Addis Ababa của Ethiopia xảy ra một vụ giẫm đạp nghiêm trọng, hơn nghìn người tập trung diễu hành trên đường phố, kháng nghị chấp hành pháp luật bằng bạo lực, tình hình hết sức căng thẳng. Ethiopia rơi vào trạng thái khẩn cấp quốc gia…”
Bàn tay đặt trên ngực Trình Kiến Du cứng đờ, ngực vừa mới ổn định lại nảy lên giống như tiếng trống dồn dập, dường như cậu nghe thấy được cả tiếng tim đập của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.