Sau Khi Tôi Cặp Kè Với Thế Thân Tra Công, Thì Crush Trở Về
Chương 68
Quật Cường Hải Báo
21/11/2020
Người đến người đi nườm nượp, nhịp tim của Trình Kiến Du dần dần khôi phục bình thường. Giang Diễn cao hơn cậu một chút, quai hàm cứng cáp ngay trước mặt cậu. Nhìn từ góc độ này, Giang Diễn giống Ôn Nhạc Minh nhất. Cậu bỗng chốc có chút hoảng hốt. Cậu rút tay về, thản nhiên chỉnh lại cổ áo, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ thủy tinh sát đất, nói: “Cảm ơn.”
“Chỉ nói cảm ơn thôi sao?” Giang Diễn quan sát cậu một lượt, cố ý hỏi.
Trình Kiến Du hờ hững liếc nhìn hắn, giọng điệu thản nhiên, cố ý hiểu sai lời hắn: “Anh muốn thù lao kinh tế bao nhiêu? Hay là cảm ơn bằng văn bản?”
Giang Diễn cho tay trở về túi quần, cúi đầu cười nói: “Em phải mời tôi ăn bữa cơm mới được.”
Yêu cầu này hợp tình hợp lý, Trình Kiến Du đồng ý: “Được, anh chọn thời gian và địa điểm đi.”
Nói xong cậu đi về trước mấy bước, giọng nói rất khẽ, hòa vào trong không khí lạnh lẽo: “Giang Diễn, hôm nay thực sự rất cảm ơn anh.”
Mọi chuyện đã phát triển vượt ra khỏi tầm kiểm soát, món nợ này càng tính càng rối rắm. Cậu hãm thân trong đó, giống như bị vây giữa một mớ bòng bong, bó tay bó chân, không thể tìm được đầu sợi dây để tháo gỡ…
Bờ vai Giang Diễn hơi cứng lại, xiết thành một đường thẳng tắp. Hắn liếc nhìn theo bóng dáng Trình Kiến Du đang xa dần, cho đến khi cậu biến mất cuối hành lang. Bên ngoài bức tường bằng kính, bày những bàn nướng thịt, món điểm tâm ngọt và rượu ngon tận hưởng thỏa thích. Một bữa tiệc ăn mừng long trọng được tiến hành có trật tự. Trình Kiến Du đi đến bên cạnh Lương Khâu và nhà đầu tư, khéo léo gia nhập cuộc trò chuyện, thần thái đúng mực, sáng sủa tự tin, dường như cảnh tượng run rẩy trong lòng hắn ban nãy chỉ là ảo giác.
Phần lớn thời gian Trình Kiến Du chính là như vậy, vỏ bọc cứng rắn, không ai dò được nông sâu, chỉ hiếm thấy đôi khi cậu bộc lộ ra một mặt mong manh dễ vỡ. Giang Diễn si mê loại tương phản này, cả hai mặt của cậu hắn đều thích, mà hắn lại càng muốn được nhìn thấy mặt sau kia, bởi vì đó chỉ thuộc về số ít người.
Giang Diễn nhắm mắt lại, bước đi nhanh thoăn thoắt, hùng hổ xông vào phòng họp. Người đi ngang qua nhìn thấy vẻ mặt của hắn lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt hơi mang sát khí giống như một thanh đao sắc bén, muốn xẻo thịt người sống vậy. Những người vốn định đến chào hỏi làm quen vội chuồn mất, không ai muốn bị xui xẻo.
Trong phòng họp, Chu Giác Thanh ngồi trên ghế, khuôn mặt u ám. Vốn dĩ cậu ta cũng ưa nhìn, nhưng có lẽ bởi vì đã làm quá nhiều chuyện xấu nên thần sắc cậu ta ủ rũ, giống như mấy ngày không được ngủ ngon. Cậu ta đang nói gì đó với người trợ lý đứng bên cạnh thì một tiếng “ầm” vang lên giữa không gian trống trải. Chu Giác Thanh sợ hãi ngẩng đầu lên. Giang Diễn lười đi đường vòng, không muốn đợi một phút giây nào. Lợi thế của đôi chân dài lúc này mới hiện rõ, chỉ bằng một sải chân, hắn đã lưu loát nhảy lên bàn họp, không hề dừng lại, túm chặt cổ áo Chu Giác Thanh, mạnh lẽ lôi cậu ta dậy.
“A!!” Trợ lý bị dọa cho hốt hoảng, thét lên chói tai, liên tục lùi về phía sau rồi ngồi bệt xuống đất.
Giang Diễn vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Chu Giác Thanh từ trên cao, hỏi: “Có phải mày làm không?”
Sắc mặt Chu Giác Thanh trắng hơn mấy phần, cậu ta cười vô tội: “Phá hoại tài sản của người khác cùng lắm cũng chỉ là phạm pháp thôi mà? Không được coi là tội phạm, thì có phải ngồi tù không? Hả Giang đại thiếu gia?”
“Mày muốn chết?” Giang Diễn nghiến răng rít lên ba tiếng, chỉ hận không thể cắn một miếng thịt trên người cậu ta xuống.
Chu Giác Thanh không phải kẻ ngốc, bàn tay Giang Diễn nắm lấy cổ áo cậu ta cứng như tường đồng vách sát, thân hình hắn cao to rắn chắc sừng sững, nếu đánh nhau thì cậu ta chỉ có đơn phương chịu đòn mà thôi. Nhưng cậu ta rất hận. Cậu ta miễn cường cười lạnh nói: “Có chứng cứ thì cứ việc để Trình Kiến Du kiện tôi, đi hỏi bảo vệ xem ông ta có thừa nhận hay không, nếu không… bảo cậu ta đi hỏi Bối Tín Hồng, xem Bối Tín Hồng có nắm nhược điểm gì của tôi không?”
“Chẳng phải cậu ta cứng đầu cứng cổ lắm sao? Sao vừa nãy không dám xung đột với tôi?” Chu Giác Thanh nhìn Giang Diễn, nụ cười càng sâu: “Lại làm phiền Giang thiếu gia ra mặt vì cậu ta. Cậu ta không biết làm người, nhưng chắc là giỏi làm tình lắm nhỉ? Nếu không sao có thể khiến cho nhiều đàn ông mê muội như thế. Có bản lĩnh ấy còn đi làm biên kịch làm gì, chi bằng làm…”
Bất cứ một người đàn ông có chút bạo lực nào đều không thể nhẫn nhịn khi người mình nâng niu bị làm nhục, huống hồ là người có tính tình kiêu ngạo như Giang Diễn, bản tính vẫn chưa hoàn toàn sửa đổi. Một cái bạt tai ập xuống, hắn không nói hai lời, dùng hết sức lực quạt lên mặt Chu Giác Thanh, đánh cho cậu ta không còn hơi sức, nằm sấp trên bàn, một lúc lâu cũng không bò dậy được.
Giang Diễn siết chặt lòng bàn tay đang tê dại, bước xuống khỏi bàn, túm lấy gáy Chu Giác Thanh, mạnh mẽ lôi cậu ta dậy. Đôi lông mày của hắn ẩn chứa sự hung dữ, hắn đột ngột cười lạnh: “Mày thực sự nghĩ Trình Kiến Du sợ mày sao?
”Mày biết điểm khác biệt lớn nhất của em ấy và mày là gì không?” Giang Diễn ép sát cậu ta, gằn giọng nói từng tiếng: “Em ấy cần thể diện, còn mày thì không biết xấu hổ. Em ấy bận tâm đến thể diện của Lương Khâu, không muốn Lương Khâu bị người khác chế giễu. Mày nghĩ em ấy thực sự sợ mày?”
Chu Giác Thanh sững sờ, ngơ ngác nhìn hắn.
Giang Diễn cúi đầu cười nhạo, chậm rãi buông cổ áo cậu ta ra, hoạt động gân cốt: “Trình Kiến Du chưa bao giờ sợ mày, em ấy chỉ khinh thường mày thôi.” Hắn tạm dừng một lát, giọng mỉa mai: “Mày nghĩ chút khôn vặt này của mày không ai nhìn ra sao? Mày chỉ là trò cười cho cả hội trường này mà thôi, thế mà mày còn không tự biết.”
Chu Giác Thanh giãy dụa bò dậy, bưng lấy nửa bên mặt sưng đỏ, phun ra một ngụm máu, cậu ta nói với Giang Diễn, nhưng càng giống như để an ủi bản thân: “Cậu ta dám coi thường tôi? Tôi là ngôi sao đang được Mạc Khoa dốc lực lăng xê, đợi khi tôi nổi tiếng…”
“Thôi đi.” Giang Diễn thô lỗ ngắt lời cậu ta, xoay người hướng về phía tường kính, coi như là tấm gương soi. Hai tay hắn chỉnh lại cổ áo thể thao, mặt mày lạnh nhạt, ngạo mạn cực kỳ. Hắn nói, cũng không thèm liếc nhìn Chu Giác Thanh: “Trừ cổ đông nhỏ lẻ ra, thì quyền cổ đông lớn nhất nằm trong tay tao. Vì lo lắng cho hình tượng của công ty, quyết định đóng băng mày mười năm, thế nào?”
Chu Giác Thanh hai mắt loảng loạn bất an, kích động nói gấp gáp: “Không thể nào, tôi đã tra rồi…”
“Cổ đông ẩn danh, nhà mày làm tài chính, chẳng lẽ cái này mày cũng không biết sao?” Từng tiếng từng tiếng nện xuống, không đánh mà thắng, đánh cho Chu Giác Thanh váng đầu hoa mắt, mặt cắt không còn giọt máu, miệng há hốc như người câm điếc.
Giang Diễn liếc nhìn người trợ lý đang run như cầy sấy của Chu Giác Thanh, kéo khóa áo xuống đến dưới cổ, quai hàm sắc nét như ẩn như hiện. “Vốn tao cũng coi thường thủ đoạn bỉ ổi như vậy, nhưng ai bảo mày quá đê tiện…”
“Thủ đoạn bỉ ổi phối hợp với hạng người đê tiện như mày, đúng là rất hợp.”
Hắn khẽ cười trào phúng, rồi đi nhanh ra bên ngoài, bước chân vững vàng, tiêu sái, không hề ngoái đầu lại.
Trong phòng im ắng không tiếng động, trợ lý muốn nói lại thôi, cẩn thận dịch từng bước ra bên ngoài. Hai tay Chu Giác Thanh run rẩy ôm lấy mặt, gục xuống bàn, bả vai run lên, không biết là đang khóc hay đang điên cuồng.
Phong cảnh vùng ngoại ô đẹp như tranh vẽ, khí hậu đang độ thích hợp, đúng dịp mùa xuân ánh nắng tươi sáng, quả thật rất hợp với tiệc tùng ngoài trời. Giang Diễn ngửi thấy mùi hương điểm tâm ngọt ùa vào mũi. Hắn bật nắp lon bia một cách dễ dàng, ngẩng đầu lên uống một ngụm, lửa giận đang thiêu đốt trong lòng dần dần bình tĩnh trở lại.
Cuộc sống chính là như vậy: Nghèo đứng đầu đường quăng mười chiếc cần câu cũng không câu được người thân cốt nhục; giàu thì dù ở nơi thâm sơn cùng cốc vung đao thương gậy gộc, cũng đánh không hết được khách không mời. Những lời này không sai chút nào. Cho dù Trình Kiến Du có bày ra khuôn mặt lạnh lùng xa cách, toàn thân toát ra sự khó gần, nhưng vẫn bị người vây quanh sáp lên như ong bướm điên cuồng, hai diễn viên người Hoa đi thử vai nam thứ của “Túi Da” lại càng hăng hái, hai người ngồi một trái một phải bên cạnh cậu giống như hai bức tượng phật vậy.
Phần diễn của nam thứ trong “Túi Da” rất nặng, là một cơ hội tốt hiếm có. Bởi vì ở nước ngoài, quyền sinh sát đều nằm trong tay Crompton, cho dù sau lưng bọn họ có bao nhiêu cha nuôi tư bản cũng chẳng huy động được sức mạnh là bao, chỉ có thể chuyển ý đồ lên Trình Kiến Du, hi vọng cậu nói tốt vài câu trước mặt Crompton.
“Anh Trình, ăn chút quả anh đào nhé. Em vẫn là fan trung thành của anh đó, kịch bản anh viết rất tuyệt vời!”
“Anh Trình, anh đừng khách sáo, uống nước trái cây đi. Không nghĩ anh lại đẹp trai như vậy, trước khi gặp anh em cứ tưởng biên kịch đều rất…”
“Anh Trình, em có thể gọi anh là anh Trình không? Em cũng là người miền Nam, chưa biết chừng chúng ta còn là đồng hương đó.”
“Anh Du, lát nữa có thể mời anh uống một ly không? Em cảm thấy chúng mình khá là hợp nhau đó…”
…
Trình Kiến Du ung dung cài cúc áo sơ mi, lông mi cũng không hề động đậy. Cậu có chút mất kiên nhẫn, nhưng vì nể tình nên vẫn cố nhịn. Trong lòng cậu thầm cho ra một kết luận, hai diễn viên này không thể lọt vào mắt Crompton được, quá mức hấp tấp, không có hi vọng.
Giang Diễn dựa vào chiếc ô che nắng, híp mắt nhìn hồi lâu. Lon bia rỗng trong tay hắn bị biến dạng, hắn vung tay ném vào trong thùng rác. Hai tên diễn viên kia sắp dán cả con mắt lên người Trình Kiến Du rồi, thật là không biết xấu hổ, không ra thể thống gì, quả là mất hết liêm sỉ, hắn nhìn mà vô cùng khó chịu.
A Thắng đến muộn, bưng một đĩa thức ăn, vui tươi hớn hở ngồi xuống ghế, ân cần nói: “Sếp ơi, anh nếm thử đi, thịt em nướng cho anh này…”
Giang Diễn liếc nhìn bàn tay bóng nhẫy của cậu ta, rồi nghiêng đầu về phía Trình Kiến Du, giọng nói có chút rầu rĩ: “Cậu có nghĩ trước kia tôi là một tên khốn không?”
A Thắng chẳng hiểu làm sao, vội nhìn theo tầm mắt của hắn, lập tức rõ ràng. Cậu mím chặt môi, không dám tự tìm phiền phức cho mình.
“Nói thật đi.” Giang mất hứng đá vào chân ghế đẩu.
A Thắng vò đầu bứt tai, vẻ mặt khó xử, cân nhắc từ ngữ nói: “Có một chút. Anh và anh dâu, đến em còn không chịu nổi. Anh dâu tốt như vậy, giỏi giang như vậy, nhưng anh không thích cũng không tôn trọng anh ấy. Hai anh chia tay em cũng thấy nhẹ nhõm, đối với cả hai đều tốt, nhưng em không ngờ anh lại thật lòng thích anh ấy…”
Giang Diễn cau mày, vẻ mặt âm trầm, có một điều A Thắnh nói sai rồi, hắn thích Trình Kiến Du, thích ngay từ lần gặp đầu tiên.
Trước khi gặp được Trình Kiến Du, hắn chưa hề biết yêu đương. Nhìn bạn bè bên cạnh hết phân lại hợp, dây dưa không rõ, hắn cảm thấy thật vô vị, không có hứng thú. Nếu phát triển một mối quan hệ tình cảm chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý thì là cách làm ngu ngốc nhất. Hắn không coi Trình Kiến Du như một món đồ chơi, mà từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn cho rằng hai người là quan hệ yêu đương.
Chẳng qua loại thích này, là mang theo gai nhọn. Hắn đã quen đối đãi lạnh nhạt với Trình Kiến Du, bởi hắn muốn xem Trình Kiến Du chủ động lấy lòng, nghĩ cách hấp dẫn hắn, ăn nói khép nép dỗ dành hắn. Tất cả những điều ấy kiến hắn hả hê trong lòng, thân thể vui sướng. Bao gồm cả việc hắn thường xuyên tức giận, kỳ thực hắn không có giận như vậy, mà chỉ mượn cớ để phát hỏa, buộc Trình Kiến Du phải mềm mỏng cầu xin hắn làm hòa.
Đây là thứ tình yêu bị nhiễm độc, người ngoài gọi là ỷ yêu mà lấn tới, hắn càng cho rằng đó là một loại vơ vét tình cảm. Hắn đã bòn rút hết tất cả tình yêu của Trình Kiến Du, hiện giờ hắn phải bù đắp vào chỗ trống ấy, là hợp tình hợp lý.
Chỉ tiếc, hắn hối hận vì hiểu ra đạo lý này quá muộn.
“Chỉ nói cảm ơn thôi sao?” Giang Diễn quan sát cậu một lượt, cố ý hỏi.
Trình Kiến Du hờ hững liếc nhìn hắn, giọng điệu thản nhiên, cố ý hiểu sai lời hắn: “Anh muốn thù lao kinh tế bao nhiêu? Hay là cảm ơn bằng văn bản?”
Giang Diễn cho tay trở về túi quần, cúi đầu cười nói: “Em phải mời tôi ăn bữa cơm mới được.”
Yêu cầu này hợp tình hợp lý, Trình Kiến Du đồng ý: “Được, anh chọn thời gian và địa điểm đi.”
Nói xong cậu đi về trước mấy bước, giọng nói rất khẽ, hòa vào trong không khí lạnh lẽo: “Giang Diễn, hôm nay thực sự rất cảm ơn anh.”
Mọi chuyện đã phát triển vượt ra khỏi tầm kiểm soát, món nợ này càng tính càng rối rắm. Cậu hãm thân trong đó, giống như bị vây giữa một mớ bòng bong, bó tay bó chân, không thể tìm được đầu sợi dây để tháo gỡ…
Bờ vai Giang Diễn hơi cứng lại, xiết thành một đường thẳng tắp. Hắn liếc nhìn theo bóng dáng Trình Kiến Du đang xa dần, cho đến khi cậu biến mất cuối hành lang. Bên ngoài bức tường bằng kính, bày những bàn nướng thịt, món điểm tâm ngọt và rượu ngon tận hưởng thỏa thích. Một bữa tiệc ăn mừng long trọng được tiến hành có trật tự. Trình Kiến Du đi đến bên cạnh Lương Khâu và nhà đầu tư, khéo léo gia nhập cuộc trò chuyện, thần thái đúng mực, sáng sủa tự tin, dường như cảnh tượng run rẩy trong lòng hắn ban nãy chỉ là ảo giác.
Phần lớn thời gian Trình Kiến Du chính là như vậy, vỏ bọc cứng rắn, không ai dò được nông sâu, chỉ hiếm thấy đôi khi cậu bộc lộ ra một mặt mong manh dễ vỡ. Giang Diễn si mê loại tương phản này, cả hai mặt của cậu hắn đều thích, mà hắn lại càng muốn được nhìn thấy mặt sau kia, bởi vì đó chỉ thuộc về số ít người.
Giang Diễn nhắm mắt lại, bước đi nhanh thoăn thoắt, hùng hổ xông vào phòng họp. Người đi ngang qua nhìn thấy vẻ mặt của hắn lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt hơi mang sát khí giống như một thanh đao sắc bén, muốn xẻo thịt người sống vậy. Những người vốn định đến chào hỏi làm quen vội chuồn mất, không ai muốn bị xui xẻo.
Trong phòng họp, Chu Giác Thanh ngồi trên ghế, khuôn mặt u ám. Vốn dĩ cậu ta cũng ưa nhìn, nhưng có lẽ bởi vì đã làm quá nhiều chuyện xấu nên thần sắc cậu ta ủ rũ, giống như mấy ngày không được ngủ ngon. Cậu ta đang nói gì đó với người trợ lý đứng bên cạnh thì một tiếng “ầm” vang lên giữa không gian trống trải. Chu Giác Thanh sợ hãi ngẩng đầu lên. Giang Diễn lười đi đường vòng, không muốn đợi một phút giây nào. Lợi thế của đôi chân dài lúc này mới hiện rõ, chỉ bằng một sải chân, hắn đã lưu loát nhảy lên bàn họp, không hề dừng lại, túm chặt cổ áo Chu Giác Thanh, mạnh lẽ lôi cậu ta dậy.
“A!!” Trợ lý bị dọa cho hốt hoảng, thét lên chói tai, liên tục lùi về phía sau rồi ngồi bệt xuống đất.
Giang Diễn vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Chu Giác Thanh từ trên cao, hỏi: “Có phải mày làm không?”
Sắc mặt Chu Giác Thanh trắng hơn mấy phần, cậu ta cười vô tội: “Phá hoại tài sản của người khác cùng lắm cũng chỉ là phạm pháp thôi mà? Không được coi là tội phạm, thì có phải ngồi tù không? Hả Giang đại thiếu gia?”
“Mày muốn chết?” Giang Diễn nghiến răng rít lên ba tiếng, chỉ hận không thể cắn một miếng thịt trên người cậu ta xuống.
Chu Giác Thanh không phải kẻ ngốc, bàn tay Giang Diễn nắm lấy cổ áo cậu ta cứng như tường đồng vách sát, thân hình hắn cao to rắn chắc sừng sững, nếu đánh nhau thì cậu ta chỉ có đơn phương chịu đòn mà thôi. Nhưng cậu ta rất hận. Cậu ta miễn cường cười lạnh nói: “Có chứng cứ thì cứ việc để Trình Kiến Du kiện tôi, đi hỏi bảo vệ xem ông ta có thừa nhận hay không, nếu không… bảo cậu ta đi hỏi Bối Tín Hồng, xem Bối Tín Hồng có nắm nhược điểm gì của tôi không?”
“Chẳng phải cậu ta cứng đầu cứng cổ lắm sao? Sao vừa nãy không dám xung đột với tôi?” Chu Giác Thanh nhìn Giang Diễn, nụ cười càng sâu: “Lại làm phiền Giang thiếu gia ra mặt vì cậu ta. Cậu ta không biết làm người, nhưng chắc là giỏi làm tình lắm nhỉ? Nếu không sao có thể khiến cho nhiều đàn ông mê muội như thế. Có bản lĩnh ấy còn đi làm biên kịch làm gì, chi bằng làm…”
Bất cứ một người đàn ông có chút bạo lực nào đều không thể nhẫn nhịn khi người mình nâng niu bị làm nhục, huống hồ là người có tính tình kiêu ngạo như Giang Diễn, bản tính vẫn chưa hoàn toàn sửa đổi. Một cái bạt tai ập xuống, hắn không nói hai lời, dùng hết sức lực quạt lên mặt Chu Giác Thanh, đánh cho cậu ta không còn hơi sức, nằm sấp trên bàn, một lúc lâu cũng không bò dậy được.
Giang Diễn siết chặt lòng bàn tay đang tê dại, bước xuống khỏi bàn, túm lấy gáy Chu Giác Thanh, mạnh mẽ lôi cậu ta dậy. Đôi lông mày của hắn ẩn chứa sự hung dữ, hắn đột ngột cười lạnh: “Mày thực sự nghĩ Trình Kiến Du sợ mày sao?
”Mày biết điểm khác biệt lớn nhất của em ấy và mày là gì không?” Giang Diễn ép sát cậu ta, gằn giọng nói từng tiếng: “Em ấy cần thể diện, còn mày thì không biết xấu hổ. Em ấy bận tâm đến thể diện của Lương Khâu, không muốn Lương Khâu bị người khác chế giễu. Mày nghĩ em ấy thực sự sợ mày?”
Chu Giác Thanh sững sờ, ngơ ngác nhìn hắn.
Giang Diễn cúi đầu cười nhạo, chậm rãi buông cổ áo cậu ta ra, hoạt động gân cốt: “Trình Kiến Du chưa bao giờ sợ mày, em ấy chỉ khinh thường mày thôi.” Hắn tạm dừng một lát, giọng mỉa mai: “Mày nghĩ chút khôn vặt này của mày không ai nhìn ra sao? Mày chỉ là trò cười cho cả hội trường này mà thôi, thế mà mày còn không tự biết.”
Chu Giác Thanh giãy dụa bò dậy, bưng lấy nửa bên mặt sưng đỏ, phun ra một ngụm máu, cậu ta nói với Giang Diễn, nhưng càng giống như để an ủi bản thân: “Cậu ta dám coi thường tôi? Tôi là ngôi sao đang được Mạc Khoa dốc lực lăng xê, đợi khi tôi nổi tiếng…”
“Thôi đi.” Giang Diễn thô lỗ ngắt lời cậu ta, xoay người hướng về phía tường kính, coi như là tấm gương soi. Hai tay hắn chỉnh lại cổ áo thể thao, mặt mày lạnh nhạt, ngạo mạn cực kỳ. Hắn nói, cũng không thèm liếc nhìn Chu Giác Thanh: “Trừ cổ đông nhỏ lẻ ra, thì quyền cổ đông lớn nhất nằm trong tay tao. Vì lo lắng cho hình tượng của công ty, quyết định đóng băng mày mười năm, thế nào?”
Chu Giác Thanh hai mắt loảng loạn bất an, kích động nói gấp gáp: “Không thể nào, tôi đã tra rồi…”
“Cổ đông ẩn danh, nhà mày làm tài chính, chẳng lẽ cái này mày cũng không biết sao?” Từng tiếng từng tiếng nện xuống, không đánh mà thắng, đánh cho Chu Giác Thanh váng đầu hoa mắt, mặt cắt không còn giọt máu, miệng há hốc như người câm điếc.
Giang Diễn liếc nhìn người trợ lý đang run như cầy sấy của Chu Giác Thanh, kéo khóa áo xuống đến dưới cổ, quai hàm sắc nét như ẩn như hiện. “Vốn tao cũng coi thường thủ đoạn bỉ ổi như vậy, nhưng ai bảo mày quá đê tiện…”
“Thủ đoạn bỉ ổi phối hợp với hạng người đê tiện như mày, đúng là rất hợp.”
Hắn khẽ cười trào phúng, rồi đi nhanh ra bên ngoài, bước chân vững vàng, tiêu sái, không hề ngoái đầu lại.
Trong phòng im ắng không tiếng động, trợ lý muốn nói lại thôi, cẩn thận dịch từng bước ra bên ngoài. Hai tay Chu Giác Thanh run rẩy ôm lấy mặt, gục xuống bàn, bả vai run lên, không biết là đang khóc hay đang điên cuồng.
Phong cảnh vùng ngoại ô đẹp như tranh vẽ, khí hậu đang độ thích hợp, đúng dịp mùa xuân ánh nắng tươi sáng, quả thật rất hợp với tiệc tùng ngoài trời. Giang Diễn ngửi thấy mùi hương điểm tâm ngọt ùa vào mũi. Hắn bật nắp lon bia một cách dễ dàng, ngẩng đầu lên uống một ngụm, lửa giận đang thiêu đốt trong lòng dần dần bình tĩnh trở lại.
Cuộc sống chính là như vậy: Nghèo đứng đầu đường quăng mười chiếc cần câu cũng không câu được người thân cốt nhục; giàu thì dù ở nơi thâm sơn cùng cốc vung đao thương gậy gộc, cũng đánh không hết được khách không mời. Những lời này không sai chút nào. Cho dù Trình Kiến Du có bày ra khuôn mặt lạnh lùng xa cách, toàn thân toát ra sự khó gần, nhưng vẫn bị người vây quanh sáp lên như ong bướm điên cuồng, hai diễn viên người Hoa đi thử vai nam thứ của “Túi Da” lại càng hăng hái, hai người ngồi một trái một phải bên cạnh cậu giống như hai bức tượng phật vậy.
Phần diễn của nam thứ trong “Túi Da” rất nặng, là một cơ hội tốt hiếm có. Bởi vì ở nước ngoài, quyền sinh sát đều nằm trong tay Crompton, cho dù sau lưng bọn họ có bao nhiêu cha nuôi tư bản cũng chẳng huy động được sức mạnh là bao, chỉ có thể chuyển ý đồ lên Trình Kiến Du, hi vọng cậu nói tốt vài câu trước mặt Crompton.
“Anh Trình, ăn chút quả anh đào nhé. Em vẫn là fan trung thành của anh đó, kịch bản anh viết rất tuyệt vời!”
“Anh Trình, anh đừng khách sáo, uống nước trái cây đi. Không nghĩ anh lại đẹp trai như vậy, trước khi gặp anh em cứ tưởng biên kịch đều rất…”
“Anh Trình, em có thể gọi anh là anh Trình không? Em cũng là người miền Nam, chưa biết chừng chúng ta còn là đồng hương đó.”
“Anh Du, lát nữa có thể mời anh uống một ly không? Em cảm thấy chúng mình khá là hợp nhau đó…”
…
Trình Kiến Du ung dung cài cúc áo sơ mi, lông mi cũng không hề động đậy. Cậu có chút mất kiên nhẫn, nhưng vì nể tình nên vẫn cố nhịn. Trong lòng cậu thầm cho ra một kết luận, hai diễn viên này không thể lọt vào mắt Crompton được, quá mức hấp tấp, không có hi vọng.
Giang Diễn dựa vào chiếc ô che nắng, híp mắt nhìn hồi lâu. Lon bia rỗng trong tay hắn bị biến dạng, hắn vung tay ném vào trong thùng rác. Hai tên diễn viên kia sắp dán cả con mắt lên người Trình Kiến Du rồi, thật là không biết xấu hổ, không ra thể thống gì, quả là mất hết liêm sỉ, hắn nhìn mà vô cùng khó chịu.
A Thắng đến muộn, bưng một đĩa thức ăn, vui tươi hớn hở ngồi xuống ghế, ân cần nói: “Sếp ơi, anh nếm thử đi, thịt em nướng cho anh này…”
Giang Diễn liếc nhìn bàn tay bóng nhẫy của cậu ta, rồi nghiêng đầu về phía Trình Kiến Du, giọng nói có chút rầu rĩ: “Cậu có nghĩ trước kia tôi là một tên khốn không?”
A Thắng chẳng hiểu làm sao, vội nhìn theo tầm mắt của hắn, lập tức rõ ràng. Cậu mím chặt môi, không dám tự tìm phiền phức cho mình.
“Nói thật đi.” Giang mất hứng đá vào chân ghế đẩu.
A Thắng vò đầu bứt tai, vẻ mặt khó xử, cân nhắc từ ngữ nói: “Có một chút. Anh và anh dâu, đến em còn không chịu nổi. Anh dâu tốt như vậy, giỏi giang như vậy, nhưng anh không thích cũng không tôn trọng anh ấy. Hai anh chia tay em cũng thấy nhẹ nhõm, đối với cả hai đều tốt, nhưng em không ngờ anh lại thật lòng thích anh ấy…”
Giang Diễn cau mày, vẻ mặt âm trầm, có một điều A Thắnh nói sai rồi, hắn thích Trình Kiến Du, thích ngay từ lần gặp đầu tiên.
Trước khi gặp được Trình Kiến Du, hắn chưa hề biết yêu đương. Nhìn bạn bè bên cạnh hết phân lại hợp, dây dưa không rõ, hắn cảm thấy thật vô vị, không có hứng thú. Nếu phát triển một mối quan hệ tình cảm chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý thì là cách làm ngu ngốc nhất. Hắn không coi Trình Kiến Du như một món đồ chơi, mà từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn cho rằng hai người là quan hệ yêu đương.
Chẳng qua loại thích này, là mang theo gai nhọn. Hắn đã quen đối đãi lạnh nhạt với Trình Kiến Du, bởi hắn muốn xem Trình Kiến Du chủ động lấy lòng, nghĩ cách hấp dẫn hắn, ăn nói khép nép dỗ dành hắn. Tất cả những điều ấy kiến hắn hả hê trong lòng, thân thể vui sướng. Bao gồm cả việc hắn thường xuyên tức giận, kỳ thực hắn không có giận như vậy, mà chỉ mượn cớ để phát hỏa, buộc Trình Kiến Du phải mềm mỏng cầu xin hắn làm hòa.
Đây là thứ tình yêu bị nhiễm độc, người ngoài gọi là ỷ yêu mà lấn tới, hắn càng cho rằng đó là một loại vơ vét tình cảm. Hắn đã bòn rút hết tất cả tình yêu của Trình Kiến Du, hiện giờ hắn phải bù đắp vào chỗ trống ấy, là hợp tình hợp lý.
Chỉ tiếc, hắn hối hận vì hiểu ra đạo lý này quá muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.