Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 14
Tống Anh Thư
10/06/2023
Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)
*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT. Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện. Cảm ơn
Tôi nhìn đồng hồ, đã 3 giờ 15 phút sáng, vậy mà anh vẫn ngồi đó và làm việc, tôi của trước đây chỉ biết rằng anh bận, cũng chưa từng nghĩ anh lại bận đến mức này. Về nhà từ sáng sớm, hiện tại lại làm việc đến 3 giờ sáng, nếu đổi lại là tôi. Có chút không chịu được.
Ngồi mãi một chỗ cũng chán, huống hồ tôi chỉ là một hồn mà cũng không thể làm gì. Vì thế tôi quyết định rời khỏi căn phòng này và đi dạo quanh đâu đó trong nhà.
Vì hình như trong nhà vẫn còn một vườn hoa phía sau mà đúng không nhỉ? Tôi theo thói quen bước ra khỏi cửa rồi đi xuống cầu thang tiến ra vườn sau, may mắn là lần này tôi không chạm vào bức tường vô hình kia nữa.
Ánh mắt tôi rơi vào chiếc xích đu được đặt giữa sân vườn, trông khá thơ mộng, và với một người có tính lãnh đạm như Nam thì không thể là anh ấy bố trí rồi.
Chiếc xích đu này là tôi cho người lắp vào, giờ mới nhận ra, cái gì trong nhà đều là một tay tôi sắm sửa và trang trí cho nó thêm phần tình cảm gia đình nhỉ? Mặc dù từ bên trong nó đã mục rửa đến cùng cực rồi
Tôi ngồi lên chiếc xích đu đó, dù biết rất có thể mình không ngồi được, vì sau một hồi tìm hiểu, những thanh sắt mỏng như thế này. Vốn dĩ một hồn ma yếu ớt như tôi thật sự không đủ sức để ngồi lên.
Điều ngoài dự kiến là tôi thật sự ngồi lên được, lại còn có thể đung đưa chiếc xích đu đưa qua lại, còn có thể cảm nhận được chút cảm giác lành lạnh khi thanh sắt chạm vào da thịt. Lòng thầm nghĩ.
- Có lẻ sau này nên báo mộng cho anh ấy rằng nên lót một miếng đệm lên chiếc xích đu này thôi.
Đang ngồi ngơ ngác thẫn thờ mà suy nghĩ, chiếc cửa sân sau vừa nãy được tôi đóng im liềm bây giờ lại có tiếng động, tiếng chân dồn dập đi đến rồi mở tung cửa ra. Tôi thấy, Tôn Thiên Nam đứng đó...và nhìn thẳng vào tôi.
Phải, là nhìn thẳng vào tôi, nhìn thẳng vào một hồn ma. Lúc này tôi vô thức ánh mắt lại chạm vào chiếc đồng hồ được đặt trong nhà, 3 giờ 31 phút sao....
- Cậu đi đâu từ hôm qua đến giờ này mới về.
Anh đi đến trước chiếc xích đu tôi đang ngồi, đặt ra một câu hỏi. Bộ dạng có chút khó chịu, gương mặt tôi nghệch ra, không trả lời ngay lập tức như thường ngày nên khiến anh có chút tức giận. Gì vậy, anh đang nói chuyện với một hồn ma như tôi à?
Thấy tôi không nói, anh lại nói tiếp
- Sao không trả lời? Bị câm rồi hả?
Lúc này tôi mới chậm rãi phản ứng lại câu nói anh vừa mới nói. Sau đó mới chầm chậm trả lời
- A...à...em...
Tôi lắp bắp không biết phải trả lời như thế nào, chẳng lẻ lại nói mình nguyên ngày hôm nay không có đi đâu cả, nguyên một ngày chỉ ở trong nhà nhìn anh chăm chú làm việc mà thôi?
- Sao? Kiếm được mối ngon hơn ở ngoài nên không bận tâm tôi không ngôi nhà này nữa rồi à?
Giọng anh có chút giễu cợt, pha chút khinh bỉ vừa nói vừa nhìn tôi. Nếu là tôi của bình thường, có lẻ, tôi sẽ phản bác, chỉ là một kẻ như tôi, à không, là một hồn ma. Phản bác thì cũng có ích lợi gì cơ chứ, chỉ nắm chặt lấy ống quần của mình. Cố che đi đôi tay ghê tởm với vết cắt trên cổ tay lại, môi cắn đến đau cũng chẳng lấy một giọt máu.
_Còn_
*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT. Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện. Cảm ơn
Tôi nhìn đồng hồ, đã 3 giờ 15 phút sáng, vậy mà anh vẫn ngồi đó và làm việc, tôi của trước đây chỉ biết rằng anh bận, cũng chưa từng nghĩ anh lại bận đến mức này. Về nhà từ sáng sớm, hiện tại lại làm việc đến 3 giờ sáng, nếu đổi lại là tôi. Có chút không chịu được.
Ngồi mãi một chỗ cũng chán, huống hồ tôi chỉ là một hồn mà cũng không thể làm gì. Vì thế tôi quyết định rời khỏi căn phòng này và đi dạo quanh đâu đó trong nhà.
Vì hình như trong nhà vẫn còn một vườn hoa phía sau mà đúng không nhỉ? Tôi theo thói quen bước ra khỏi cửa rồi đi xuống cầu thang tiến ra vườn sau, may mắn là lần này tôi không chạm vào bức tường vô hình kia nữa.
Ánh mắt tôi rơi vào chiếc xích đu được đặt giữa sân vườn, trông khá thơ mộng, và với một người có tính lãnh đạm như Nam thì không thể là anh ấy bố trí rồi.
Chiếc xích đu này là tôi cho người lắp vào, giờ mới nhận ra, cái gì trong nhà đều là một tay tôi sắm sửa và trang trí cho nó thêm phần tình cảm gia đình nhỉ? Mặc dù từ bên trong nó đã mục rửa đến cùng cực rồi
Tôi ngồi lên chiếc xích đu đó, dù biết rất có thể mình không ngồi được, vì sau một hồi tìm hiểu, những thanh sắt mỏng như thế này. Vốn dĩ một hồn ma yếu ớt như tôi thật sự không đủ sức để ngồi lên.
Điều ngoài dự kiến là tôi thật sự ngồi lên được, lại còn có thể đung đưa chiếc xích đu đưa qua lại, còn có thể cảm nhận được chút cảm giác lành lạnh khi thanh sắt chạm vào da thịt. Lòng thầm nghĩ.
- Có lẻ sau này nên báo mộng cho anh ấy rằng nên lót một miếng đệm lên chiếc xích đu này thôi.
Đang ngồi ngơ ngác thẫn thờ mà suy nghĩ, chiếc cửa sân sau vừa nãy được tôi đóng im liềm bây giờ lại có tiếng động, tiếng chân dồn dập đi đến rồi mở tung cửa ra. Tôi thấy, Tôn Thiên Nam đứng đó...và nhìn thẳng vào tôi.
Phải, là nhìn thẳng vào tôi, nhìn thẳng vào một hồn ma. Lúc này tôi vô thức ánh mắt lại chạm vào chiếc đồng hồ được đặt trong nhà, 3 giờ 31 phút sao....
- Cậu đi đâu từ hôm qua đến giờ này mới về.
Anh đi đến trước chiếc xích đu tôi đang ngồi, đặt ra một câu hỏi. Bộ dạng có chút khó chịu, gương mặt tôi nghệch ra, không trả lời ngay lập tức như thường ngày nên khiến anh có chút tức giận. Gì vậy, anh đang nói chuyện với một hồn ma như tôi à?
Thấy tôi không nói, anh lại nói tiếp
- Sao không trả lời? Bị câm rồi hả?
Lúc này tôi mới chậm rãi phản ứng lại câu nói anh vừa mới nói. Sau đó mới chầm chậm trả lời
- A...à...em...
Tôi lắp bắp không biết phải trả lời như thế nào, chẳng lẻ lại nói mình nguyên ngày hôm nay không có đi đâu cả, nguyên một ngày chỉ ở trong nhà nhìn anh chăm chú làm việc mà thôi?
- Sao? Kiếm được mối ngon hơn ở ngoài nên không bận tâm tôi không ngôi nhà này nữa rồi à?
Giọng anh có chút giễu cợt, pha chút khinh bỉ vừa nói vừa nhìn tôi. Nếu là tôi của bình thường, có lẻ, tôi sẽ phản bác, chỉ là một kẻ như tôi, à không, là một hồn ma. Phản bác thì cũng có ích lợi gì cơ chứ, chỉ nắm chặt lấy ống quần của mình. Cố che đi đôi tay ghê tởm với vết cắt trên cổ tay lại, môi cắn đến đau cũng chẳng lấy một giọt máu.
_Còn_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.