Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
Chương 5
Tống Anh Thư
10/06/2023
Sau Khi Tôi Chết
Chương 5
Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)
*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT. Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện. Cảm ơn
Tôi nhớ rõ, khoảng thời gian đó, hôn nhân đồng tình ở Việt Nam đã được thông qua. Tôi không nhớ rõ mình đã ngồi nghe bao nhiêu tiếng chửi mắng của anh, cuối cùng cầm giấy kết hôn trên tay.
Tôi không biết nữa, hình như, lúc đó tôi đã cười thì phải...Bức ảnh đầu tiên, duy nhất cũng như là bức ảnh cuối cùng tôi chụp cùng anh. Tôi cảm thấy thấy buồn cười, trông tôi thật ngố, còn anh thì chẳng mấy vui vẻ.
Tôi nâng niu giấy kết hôn trên tay, cũng không bận tâm mấy ánh mắt chán ghét của anh. Tôi không biết mình đã khờ dại bao nhiêu, yêu anh đến điên hết lí trí. Anh nói gì tôi đều chấp nhận.
- Sẽ không có bất kì đám tiệc kết hôn gì ở đây cả. Mối quan hệ giữa tôi và cậu, tốt nhất nên giữ kín, tôi không thích để quá nhiều người biết đâu.
Sau đó, anh quay lưng rời đi, tôi cũng không oán trách là mấy. Anh chẳng mấy khi về 'nhà' nếu có về, chắc chắn sẽ là một tình trạng say đến mất hết lí trí rồi lại đè tôi ra để nhấn chìm chết tôi trong sự đau đớn ấy.
Đau, nhưng tôi không rõ nữa, nếu, thật sự chỉ cần đau để đổi lại vài cái ôm của anh ấy. Tôi nghĩ cái giá này thật sự quá rẻ mạt rồi...
Tôi ngồi trước mắt Huỳnh Tuấn, cậu ta lộ ra một dáng vẻ thất vọng ôm đầu nhìn tôi.
- Thành, tao không nghĩ mày sẽ như thế, tao không ngờ mày lại yêu thằng Nam, cũng không ngờ mày dùng cách cực đoan như vậy để trói buộc thằng Nam bên cạnh. Hay mày buông tha cho nó đi, nó...thật sự đau khổ lắm, mày đau, nó cũng mệt mỏi với sự ép buộc này rồi.
Tôi nắm chặt lòng bàn tay, móng tay bấu chặt vào da thịt có chút rỉ máu mà một chút đau đớn tôi cũng không cảm nhận được. Chỉ gằng giọng lại
- Tuấn, mày đâu có hiểu, tao biết tao đang làm gì mà
Tuấn lắc đầu nhìn tôi, lại tiếp tục khuyên nhủ.
- Mày đang đi sai đường rồi Thành, con người trước đây của mày đâu. Tại sao lại đi đến bước đường này?
Tuấn đưa đôi mắt hoài nghi nhìn tôi làm tôi có chút buồn cười. Tôi cũng không rõ, không biết phải trả lờicâu hỏi này của Tuấn như thế nào.
- Mày không cần biết, tao của trước kia, thật sự quá nhu nhược
- Nhu nhược nhưng ít nhất mày vẫn là chính mày, vẫn là thằng Tài ham mê viết truyện mà tao biết. Còn mày bây giờ, lạ quá....
Tôi im lặng không trả lời, môi cắn lại có chút bật máu, thấy vậy Tuấn lại tiếp lời.
- Thôi, dù gì cả mày và thằng Nam đều là bạn tao, tao còn có thể làm gì được chứ. Chúng mày, tự giải quyết với nhau đi, Thành, dù mày làm gì, tao mong mày vẫn suy nghĩ lại. Tao nghĩ, tính cách thật sự của mày không tệ đến vậy.
Sau đó, Tuấn quay người rời đi bỏ lại tôi với không gian tĩnh mịch. Tôi cũng không biết mình nên làm gì nữa, chỉ là, hình như không quay lại được rồi.
__________________
Tôi đứng trong bếp xoa xoa đôi vai có chút mỏi, nấu vài món ăn chờ anh ấy về. Sau đó lại lấy miếng cao dán rồi dán vào lưng để đỡ đau, nhìn bàn cơm từ nghi ngút khói đến khi nguôi dần rồi thôi.
Tôi đứng dậy dọn dẹp đồ đạc, cũng không buồn ăn đồ mình đã nấu. Chỉ thở dài rồi đổ hết cả vào thùng rác sau đó quay lưng rời đi.
Tôi đi đến trước tờ lịch, đánh dấu vào từng ngày ghi trên cuốn lịch. Rồi lại thở dài quay lưng về phòng.
_Còn_
Chương 5
Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)
*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT. Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện. Cảm ơn
Tôi nhớ rõ, khoảng thời gian đó, hôn nhân đồng tình ở Việt Nam đã được thông qua. Tôi không nhớ rõ mình đã ngồi nghe bao nhiêu tiếng chửi mắng của anh, cuối cùng cầm giấy kết hôn trên tay.
Tôi không biết nữa, hình như, lúc đó tôi đã cười thì phải...Bức ảnh đầu tiên, duy nhất cũng như là bức ảnh cuối cùng tôi chụp cùng anh. Tôi cảm thấy thấy buồn cười, trông tôi thật ngố, còn anh thì chẳng mấy vui vẻ.
Tôi nâng niu giấy kết hôn trên tay, cũng không bận tâm mấy ánh mắt chán ghét của anh. Tôi không biết mình đã khờ dại bao nhiêu, yêu anh đến điên hết lí trí. Anh nói gì tôi đều chấp nhận.
- Sẽ không có bất kì đám tiệc kết hôn gì ở đây cả. Mối quan hệ giữa tôi và cậu, tốt nhất nên giữ kín, tôi không thích để quá nhiều người biết đâu.
Sau đó, anh quay lưng rời đi, tôi cũng không oán trách là mấy. Anh chẳng mấy khi về 'nhà' nếu có về, chắc chắn sẽ là một tình trạng say đến mất hết lí trí rồi lại đè tôi ra để nhấn chìm chết tôi trong sự đau đớn ấy.
Đau, nhưng tôi không rõ nữa, nếu, thật sự chỉ cần đau để đổi lại vài cái ôm của anh ấy. Tôi nghĩ cái giá này thật sự quá rẻ mạt rồi...
Tôi ngồi trước mắt Huỳnh Tuấn, cậu ta lộ ra một dáng vẻ thất vọng ôm đầu nhìn tôi.
- Thành, tao không nghĩ mày sẽ như thế, tao không ngờ mày lại yêu thằng Nam, cũng không ngờ mày dùng cách cực đoan như vậy để trói buộc thằng Nam bên cạnh. Hay mày buông tha cho nó đi, nó...thật sự đau khổ lắm, mày đau, nó cũng mệt mỏi với sự ép buộc này rồi.
Tôi nắm chặt lòng bàn tay, móng tay bấu chặt vào da thịt có chút rỉ máu mà một chút đau đớn tôi cũng không cảm nhận được. Chỉ gằng giọng lại
- Tuấn, mày đâu có hiểu, tao biết tao đang làm gì mà
Tuấn lắc đầu nhìn tôi, lại tiếp tục khuyên nhủ.
- Mày đang đi sai đường rồi Thành, con người trước đây của mày đâu. Tại sao lại đi đến bước đường này?
Tuấn đưa đôi mắt hoài nghi nhìn tôi làm tôi có chút buồn cười. Tôi cũng không rõ, không biết phải trả lờicâu hỏi này của Tuấn như thế nào.
- Mày không cần biết, tao của trước kia, thật sự quá nhu nhược
- Nhu nhược nhưng ít nhất mày vẫn là chính mày, vẫn là thằng Tài ham mê viết truyện mà tao biết. Còn mày bây giờ, lạ quá....
Tôi im lặng không trả lời, môi cắn lại có chút bật máu, thấy vậy Tuấn lại tiếp lời.
- Thôi, dù gì cả mày và thằng Nam đều là bạn tao, tao còn có thể làm gì được chứ. Chúng mày, tự giải quyết với nhau đi, Thành, dù mày làm gì, tao mong mày vẫn suy nghĩ lại. Tao nghĩ, tính cách thật sự của mày không tệ đến vậy.
Sau đó, Tuấn quay người rời đi bỏ lại tôi với không gian tĩnh mịch. Tôi cũng không biết mình nên làm gì nữa, chỉ là, hình như không quay lại được rồi.
__________________
Tôi đứng trong bếp xoa xoa đôi vai có chút mỏi, nấu vài món ăn chờ anh ấy về. Sau đó lại lấy miếng cao dán rồi dán vào lưng để đỡ đau, nhìn bàn cơm từ nghi ngút khói đến khi nguôi dần rồi thôi.
Tôi đứng dậy dọn dẹp đồ đạc, cũng không buồn ăn đồ mình đã nấu. Chỉ thở dài rồi đổ hết cả vào thùng rác sau đó quay lưng rời đi.
Tôi đi đến trước tờ lịch, đánh dấu vào từng ngày ghi trên cuốn lịch. Rồi lại thở dài quay lưng về phòng.
_Còn_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.