Chương 12
Lâu Bất Nguy
27/07/2023
Vị trưởng lão ở núi Vô Nhai cùng đi đến với Lý Thanh Hành, không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng này, mặc dù Tạ Từ không có lai lịch hùng hậu, nhưng dù sao cũng do đích thân Lý Thanh Hành dẫn tới, để Lý Thanh Hành mới đến đã thấy thế này, ít nhiều cũng khiến núi Vô Nhai khá mất mặt.
Trưởng lão biết đệ tử của mình thường xuyên đánh nhau nên không để bụng mấy chuyện vặt vãnh này, chỉ lo Lý Thanh Hành lần đầu tiên trông thấy sẽ không vui, trưởng lão suy nghĩ rồi bảo, “Sư huynh đệ bọn họ đang đùa vui ấy mà.”
Lý Thanh Hành nói ừ, vẻ mặt không thay đổi nhiều, nhưng Hách Liên Tranh sau lưng y lại cau mày, đây mà gọi là đùa giỡn á? Rõ ràng là đang bắt nạt Tạ Từ!
Hách Liên Tranh cố nén cơn giận không ngừng tuôn ra, nhưng đám đệ tử đằng xa vẫn chưa dừng lại ở đó, có người lợi dụng lúc hỗn loạn xô Tạ Từ vào đống tuyết, nhiều đệ tử bằng tuổi nhưng cao hơn hơn hắn rất nhiều lũ lượt xông tới ném tuyết vào người hắn, chẳng mấy chốc, cả cơ thể hắn đã bị vùi trong tuyết.
Thái dương mịt mờ, gió tuyết hoành hành, cái bóng lắc lư trên mặt tuyết như một đám quái vật hung ác, Tạ Từ cố gắng bò ra khỏi đống tuyết, nhưng bị đẩy ngã hết lần này đến lần khác.
Thấy vậy, Hách Liên Tranh không thể chịu được nữa, sư huynh đệ thân thiết không hẳn là không thể đùa giỡn như thế, nhưng rõ ràng đám đệ tử kia chẳng có thiện cảm với Tạ Từ, hơn nữa, tay chân Tạ Từ không tốt, không thể bị lạnh, bây giờ đi về chả biết sẽ đau đớn thế nào.
Anh quay đầu cười nói với trưởng lão: “Đây cũng là giỡn sao?”
Bị một tiểu bối chất vấn, trưởng lão cũng có chút ngượng ngùng, ông ho khan, giải thích với Lý Thanh Hành: “Chuyện này ta đã thấy nhiều rồi, bọn trẻ chỉ chơi đùa với nhau thôi. Chúng có chút mâu thuẫn, những người sư phụ như bọn ta tùy tiện can thiệp ngược lại sẽ làm mọi thứ tồi tệ hơn, thế cũng không tốt.”
Trưởng lão không phải cố ý thiên vị đệ tử khác, có điều trong mắt ông, thật sự không có gì to tát, hơn một nửa số đệ tử trên núi Vô Nhai là trẻ mồ côi, những người còn lại thì gia cảnh không giàu có gì, hằng ngày luyện võ bị thương là chuyện bình thường. Nếu phải chăm sóc từng người, dù họ có là trưởng lão hay sư phụ, cũng kiệt sức chết.
Lý Thanh Hành đứng đó, không đáp lời.
Trưởng lão không thấy chút vui mừng hay tức giận trên mặt Lý Thanh Hành, cũng không biết y đang nghĩ gì, thế là lại cười nói: “Hơn nữa chúng là con nít, tóc còn chưa mọc hết, dù có quậy phá thì cũng có thể quá đáng đến mức nào chứ? Hai ngày sau là quên hết thôi, trưởng thành vẫn sẽ là anh em tốt.”
Hách Liên Tranh cảm thấy những gì chưởng môn nói thật nực cười, còn trẻ đã hại đồng môn thế này, không có chút tình nghĩa nào, khi lớn lên thì sao mà là anh em tốt được? Nằm mơ à!
Vì thể diện của Lý Thanh Hành nên có một số chuyện trưỡng lão chưa nói, không góp gió làm sao thành bão, trong chuyện này không hẳn là chẳng có phần lỗi từ Tạ Từ.
Khoảng thời gian trước, Tạ Từ luôn bảo rằng chân mình đau, nên họ đã tìm vài đại phu khám cho hắn, đại phu nói đó là di chứng từ căn bệnh lúc trước, hễ trời âm u mưa gió là lại đau, không còn cách nào khác.
Mà trời nắng Tạ Từ cũng kêu chân mình đau, đại phu không tìm ra bệnh, vì vậy trường lão đã đích thân đến hỏi, sau vài lời, ông liền biết Tạ Từ đang nói dối.
Đứa nhóc này thực sự quá mảnh mai, không chịu được khổ cực mệt nhọc, ở núi Vô Nhai lâu vậy mà còn chưa học được một bộ quyền pháp. Nếu bình thường không cẩn thận đụng phải đâu thì còn nghiêm trọng hơn, sẽ không đến lớp trong vài ngày tới.
Trưởng lão cảm thấy đứa nhóc Tạ Từ có đôi khi thật sự đáng giận, khó trách vài đệ tử chướng mắt hắn.
Một người nhắm vào hắn, có lẽ vấn đề xuất phát từ người đó, nhưng nhiều đệ tử đều không thích hắn như thế, đứa nhóc này cũng nên tự tìm lý do từ mình.
Tạ Từ ngã xuống đất, hơi thở toàn mùi băng tuyết, hắn vươn chiếc lưỡi nhỏ liếm tuyết dưới thân, ngọt ngào như đường trắng. Hắn nhắm mắt lại, cơ thể ấm áp hệt đang tan chảy theo tuyết, trong cơn hốt hoảng, dường như hắn quay trở lại rất lâu, rất lâu trước đây, thế giới tối đen như mực, quanh hắn thoang thoảng mùi thơm kỳ lạ, ai đó đang xì xào bên tai hắn.
Tạ Từ muốn vểnh tai lên nghe cho kỹ, nhưng giọng nói kia rất nhỏ, lẫn với những thanh âm khác ngay, khi xa khi gần, hắn cố gắng hồi lâu vẫn không thể nghe thấy đối phương đang nói về gì.
“Lại giả chết à?” Sư đệ đã giật áo bông của Tạ Từ đá nhẹ vào bắp chân hắn, trước đây khi họ làm như vậy, Tạ Từ sẽ hét lên một cách khoa trương.
Nhưng giờ hắn lại không nhúc nhích.
Sư đệ bị dọa sợ, tuy rằng nó thường xuyên trêu chọc Tạ Từ cùng các sư huynh, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, tính tình chưa đủ kiên định, sợ hại chết người, sư huynh ở đằng sau bình tĩnh nói: “Lần này giả vờ giống đấy,” rồi bước tới đá Tạ Từ.
Hách Liên Tranh không nhẫn nhịn thêm nữa, chạy về phía lũ trẻ, chen lấn qua đám đông một cách thô bạo, ngồi xổm xuống kéo Tạ Từ ra khỏi đống tuyết và ôm vào lòng, phủi hết tuyết trên mặt hắn, vỗ nhẹ khuôn mặt tái nhợt.
Tạ Từ vẫn chưa tỉnh lại, môi hơi hé mở, tím ngắt, đã hôn mê bất tỉnh.
Hách Liên Tranh bế hắn lên, nhìn các đệ tử xung quanh, cười lạnh rồi bước về phía Lý Thanh Hành.
Trưởng lão thấy Hách Liên Tranh bế Tạ Từ tới đây, lập tức nhận ra hẳn sự việc đã trở nên nghiêm trọng, ông vội dẫn họ vào phòng trong, sai đệ tử gọi đại phu đến.
Tạ Từ hôn mê suốt một ngày một đêm, trong lúc ấy có vài đại phu bắt mạch cho hắn, thảo luận hồi lâu vẫn không chẩn đoán được hắn bị làm sao.
Buổi tối ngày hôm sau, cuối cùng Tạ Từ cũng tỉnh dậy, trông thấy Hách Liên Tranh đang ngồi bên giường chăm sóc mình, hắn ngây ra một lúc lâu, tưởng mình vẫn đang ở trong mộng.
Lý Thanh Hành đẩy cửa vào, Tạ Từ nằm ở trên giường thút thít kêu đau, Hách Liên Tranh ở bên cạnh cuống quít chăm sóc hắn, hỏi hắn đau ở đâu, hắn rên rỉ một lúc, bảo rằng cả cơ thể đều đau.
Lần này Tạ Từ đau thật, các sư tỷ mang bánh hạnh nhân hắn thích nhất đến, hắn cũng uể oải, chả có gì tinh thần, chỉ khi nghe nói đám đệ tử bắt nạt mình bị sư phụ phạt nghiêm mới thấy lộ ra chút vui vẻ, nhưng nụ cười biến mất rất nhanh, các đường nét trên khuôn mặt đều nhăn lại. Nghe được tiếng đẩy cửa, hắn ngẩng đầu mở to mắt nhìn chằm chằm Lý Thanh Hành đang đứng ở cửa, đôi mắt có sương mù phủ lên, cứ như chỉ giây sau, nước mắt sẽ rơi xuống ngay.
Lý Thanh Hành đến bên giường, đặt tay phải lên cổ tay Tạ Từ, y biết chút y thuật, nhưng tiếc là không thành thạo, không thể biết Tạ Từ bị bệnh gì.
Trưởng lão núi Vô Nhai cho rằng Tạ Từ đang giả vờ, nhưng nhìn thái độ của Lý Thanh Hành, ông vẫn không thể thốt ra lời như vậy.
Lý Thanh Hành không định để Tạ Từ lại núi Vô Nhai, trưởng lão biết họ đã sai nên không còn mặt mũi thuyết phục y ở lại.
Lý Thanh Hành cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của Tạ Từ, con ngươi đen không ngừng chuyển động, không biết trong cái đầu nhỏ này đang nghĩ gì.
Sau này nên gửi hắn ở đâu đây?
Nhưng bây giờ phải tìm ai đó khám bệnh cho đã.
Sáng sớm hôm sau, Lý Thanh Hành đưa Tạ Từ rời núi Vô Nhai, đi về động Vạn Trân.
Trong mười danh y ở giới tu chân thì chín người đến từ động Vạn Trân, Mộ Dung Hoa thân là chủ nhân động Vạn Trân còn có y thuật siêu phàm hơn, nói trắng ra là giúp người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt. Mấy năm trước, hắn nợ Lý Thanh Hành rất nhiều nên hôm nay Lý Thanh Hành dẫn theo một đứa bé đến nhờ hắn giúp, đương nhiên hắn sẽ không chối từ.
Nhiều năm trước, Mộ Dung Hoa đã tu luyện tới tu vi phân thần, đối phương khoảng ba mươi tuổi, nhưng lại có một bộ râu dài gần 1 mét.
Tất cả loại hoa và thực vật kỳ lạ trong động Vạn Trân đua nhau khoe sắc, những con vật nhỏ nô đùa giữa khóm hoa, một đóa hoa vàng nhạt ló ra từ cửa sổ. Trong phòng ngập vị đắng của nước thuốc, Mộ Dung Hoa mặc áo bào trắng ngồi trên ghế gỗ, bắt mạch cho Tạ Từ, hắn buông tay, quay đầu nhìn Lý Thanh Hành một lúc lâu mới hỏi y: “Ngươi nhặt được đứa nhỏ này ở đâu?”
Lý Thanh Hành thấy giọng điệu Mộ Dung Hoa kỳ lạ thì hỏi: “Làm sao vậy?”
Mộ Dung Hoa lại nhìn sang Tạ Từ, do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng đứng dậy: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Tạ Từ trên giường chớp chớp mắt, có gì không thể nói trước mặt hắn sao? Phải biết nếu một người trong truyện bị chẩn đoán mắc bệnh nan y, đại phu sẽ luôn nói vậy với người thân họ, chẳng lẽ hắn sắp chết? Nhanh thế à, hắn vẫn chưa kịp ăn con cá giống sóc mà Hách Liên Tranh đã kể, chưa nhìn thấy cảnh hoa nở khắp thành phía bắc núi Chung Sơn, hắn vẫn chưa từng hưởng thụ phần lớn khoái lạc trên đời.
Lý Thanh Hành đi theo Mộ Dung Hoa đến tán cây trong sân, mặc dù là mùa đông lạnh giá, động Vạn Trân vẫn tươi tốt, bóng cây che phủ nửa sân, khi gió thổi qua, chiếc lá vàng lìa khỏi cành, Mộ Dung Hoa thở dài hỏi y: “Trước đây đứa nhỏ này làm gì?”
Lý Thanh Hành nói ngắn gọn với Mộ Dung Hoa về lai lịch Tạ Từ, sau khi nghe kể, Mộ Dung Hoa gật đầu thở dài: “Quả nhiên đứa trẻ này đã bị cho uống thuốc.”
Thuở thiếu thời, Mộ Dung Hoa từng đi khắp thiên hạ, gặp nhiều bệnh lạ phức tạp, những nơi phong nguyệt đó thường bắt mỹ nhân uống loại thuốc này, có thể ngăn việc phát triển, giữ làn da trắng nõn, đồng thời làm xương cốt mềm mại, để tuổi trẻ dễ dàng trôi qua ở lại với họ lâu hơn, nhưng nó cũng sẽ rút ngắn tuổi thọ xuống bằng 1/3 người thường, thậm chí ngắn hơn.
Nếu Tạ Từ đã uống loại thuốc này, có lẽ độc tính sẽ không phát tác cho đến khi hắn hai mươi tuổi, khi đó cơn đau sẽ kéo dài một hai tháng, nhưng mấy người buôn da bán thịt, chưa chắc đã sống đến tuổi này.
Hắn được Lý Thanh Hành đưa khỏi phủ Huyền Chân vào năm ngoái, đã ngừng uống thuốc gần một năm, vì thế mấy vấn đề này mới xuất hiện sớm hơn.
Mộ Dung Hoa vuốt bộ râu dài, thở dài nói với Lý Thanh Hằng: “Thật sự rất khó.”
“Khó thế nào?” Lý Thanh Hành hỏi.
“Muốn bây giờ hắn hết đau thật ra không khó, ta kê cho hắn vài loại thuốc là ổn thôi.” Mộ Dung Hoa dừng một chút, lại nói tiếp: “Nhưng muốn tẩy sạch độc tố trong cơ thể sợ là sẽ trầy trật lắm. Hắn quá yếu, không có linh căn, không chịu nổi những đan dược kia, ta có thể kê đơn bình thường, nhưng muốn thu thập những dược liệu này cũng phải mất 3 đến 5 năm, ngươi thấy sao?”
Lý Thanh Hành nói: “Ta muốn để hắn lại chỗ ngươi, ta sẽ chú ý đến những dược liệu còn thiếu.”
Y muốn cho Tạ Từ ở lại động Vạn Trân để làm dược đồng, thứ nhất là bởi ở phương diện nào, nơi này cũng thích hợp để hắn tĩnh dưỡng hơn, thứ hai là hắn có thể học được ít nhiều kỹ năng từ Mộ Dung Hoa, khi trưởng thành có thể ở trong động, hoặc mở hiệu thuốc bên ngoài để tự nuôi sống bản thân.
Mộ Dung Hoa nói: “Ngươi muốn để đứa nhỏ này ở đây cũng được, nhưng ngươi đã hỏi nó chưa?”
“Hẳn hắn sẽ đồng ý.” Lý Thanh Hành đáp lời.
“Được, vậy ta ghi đơn thuốc giảm đau trước, lát nữa sẽ để đồ đệ sắc thuốc.” Mộ Dung Hoa nói xong liền xoay người rời khỏi sân.
Lý Thanh Hành trở lại phòng, Tạ Từ nằm trên giường, nghe tiếng động thì ngẩng đầu, cẩn thận hỏi: “Ta sắp chết sao?”
Ánh nắng chói chang chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, đôi mắt to, khóe mắt hơi rũ xuống, mũi ửng đỏ, thật sự rất đáng thương, Lý Thanh Hành đáp: “Không.”
Tạ Từ nói ‘à’, căn phòng đột nhiên rơi vào im lặng, Hách Liên Tranh đã đi mua đồ chơi làm bằng đường cho Tạ Từ, không biết khi nào mới về.
“Sẽ mau chóng tốt lên thôi.” Lý Thanh Hành nói.
Hiếm khi y nói lời an ủi.
Lý Thanh Hành không nói dối, đêm hôm đó cơn đau của Tạ Từ đã biến mất sau khi uống thuốc Mộ Dung Hoa đưa cho.
Hắn được chăm sóc kĩ lưỡng tại động Vạn Trân trong nửa tháng, khuôn mặt gầy guộc cuối cùng cũng có chút thịt, Mộ Dung Hoa đối xử tốt với hắn, mấy vị đồ đệ cũng rất quý Tạ Từ.
Thấy hắn gần hồi phục, Lý Thanh Hành chuẩn bị rời đi. Vào ngày y đi, động Vạn Trân vẫn như thường lệ, linh thú chạy nhảy giữa bụi hoa, phát ra tiếng kêu kỳ lạ, xen lẫn vài tiếng nức nở. Tạ Từ đứng ở cửa động, ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Hành, đôi tay nhỏ đút vào trong ống tay áo, thì thào hỏi y: “Ngươi phải đi rồi đúng không?”
Đương nhiên Lý Thanh Hành phải rời đi, sang năm Hách Liên Tranh sẽ đến núi Phù Ngọc để thi, nên y phải sắp xếp trước một số việc.
Y gật đầu, Hách Liên Tranh ở bên cạnh còn nói thêm rằng năm tới nhất định sẽ đến thăm Tạ Từ.
“Được.” Tạ Từ đáp, quay người định rời đi, lại lảo đảo suýt chút nữa té ngã, hắn thở hổn hển, khuôn mặt lộ vẻ khoa trương, khập khiễng lảo đảo.
Nếu như là ở trên núi Vô Nhai, đám huynh đệ kia nhìn thấy bộ dạng khôi hài của hắn, sẽ vui mừng đến mức cười ngả nghiêng, không ngậm miệng được.
Nhưng Hách Liên Tranh lại vội vàng chạy tới đỡ Tạ Từ, hỏi hắn sao vậy, Tạ Từ chỉ rầm rì không nói gì.
Lý Thanh Hành nhìn hắn thật sâu.
Tạ Từ như cảm nhận được, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Lý Thanh Hành, đôi mắt Lý Thanh Hành vẫn bình tĩnh là thế.
Hắn không biết thoáng chốc ấy Lý Thanh Hành đã nghĩ gì, Lý Thanh Hành vốn nói rõ rằng sẽ không nhận đồ đệ nữa, lại đột nhiên quyết định dắt hắn theo, cùng nhau rời khỏi động Vạn Trân.
Đồ Sơn hiếm khi nổi gió mạnh, hoa rơi như mưa, phủ kín cả một vùng rộng lớn, Tạ Từ như ngửi thấy hương hoa của động Vạn Trân từ trong gió, những ký ức xa xăm dần hiện ra theo giọng nói của Hách Liên Tranh.
Hách Liên Tranh nói đến đoạn động Vạn Trân thì ngừng lại, một con hồ ly nhỏ có ba cái đuôi chạy vào, một con hạc giấy phấp phới bay phía sau nó, tỏa ra luồng sáng trắng như tuyết, dừng trên đầu ngón tay của Hách Liên Tranh.
Ánh mắt Tạ Từ cũng dừng trên hạc giấy, có chút hoang mang.
“Thư của ai thế?” Tiêu Oản hỏi.
Khóe miệng Hách Liên Tranh bất giác nhếch lên, đôi mày lộ vẻ vui mừng, anh đáp: “Là của A Từ, mỗi lần truyền âm hắn đều dùng loại hạc giấy này.”
Tiêu Oản cả kinh, thất thanh hỏi: “Ngươi nói ai?”
Bản thân Tạ Từ cũng muốn hỏi câu này.
“A Từ ấy,” Phản ứng của Tiêu Oản thực sự rất kỳ lạ, ngay cả Hách Liên Tranh ngờ nghệch cũng nhận ra, anh hỏi: “Ngươi sao vậy?”
Tiêu Oản chậm rãi lắc đầu, hỏi: “Không có gì, làm sao hắn biết ngươi tỉnh lại rồi?”
Hách Liên Tranh mỉm cười trả lời: “Hôm đó ta tỉnh dậy đã gửi thư cho A Từ, để hắn khỏi phải lo lắng cho ta.”
Môi Tiêu Oản khẽ mấp máy, có vài lời nghẹn lại trong cổ họng khô khốc, cô ta cứ tưởng cả đời này mình sẽ không bao giờ nói với Hách Liên Tranh.
Trưởng lão biết đệ tử của mình thường xuyên đánh nhau nên không để bụng mấy chuyện vặt vãnh này, chỉ lo Lý Thanh Hành lần đầu tiên trông thấy sẽ không vui, trưởng lão suy nghĩ rồi bảo, “Sư huynh đệ bọn họ đang đùa vui ấy mà.”
Lý Thanh Hành nói ừ, vẻ mặt không thay đổi nhiều, nhưng Hách Liên Tranh sau lưng y lại cau mày, đây mà gọi là đùa giỡn á? Rõ ràng là đang bắt nạt Tạ Từ!
Hách Liên Tranh cố nén cơn giận không ngừng tuôn ra, nhưng đám đệ tử đằng xa vẫn chưa dừng lại ở đó, có người lợi dụng lúc hỗn loạn xô Tạ Từ vào đống tuyết, nhiều đệ tử bằng tuổi nhưng cao hơn hơn hắn rất nhiều lũ lượt xông tới ném tuyết vào người hắn, chẳng mấy chốc, cả cơ thể hắn đã bị vùi trong tuyết.
Thái dương mịt mờ, gió tuyết hoành hành, cái bóng lắc lư trên mặt tuyết như một đám quái vật hung ác, Tạ Từ cố gắng bò ra khỏi đống tuyết, nhưng bị đẩy ngã hết lần này đến lần khác.
Thấy vậy, Hách Liên Tranh không thể chịu được nữa, sư huynh đệ thân thiết không hẳn là không thể đùa giỡn như thế, nhưng rõ ràng đám đệ tử kia chẳng có thiện cảm với Tạ Từ, hơn nữa, tay chân Tạ Từ không tốt, không thể bị lạnh, bây giờ đi về chả biết sẽ đau đớn thế nào.
Anh quay đầu cười nói với trưởng lão: “Đây cũng là giỡn sao?”
Bị một tiểu bối chất vấn, trưởng lão cũng có chút ngượng ngùng, ông ho khan, giải thích với Lý Thanh Hành: “Chuyện này ta đã thấy nhiều rồi, bọn trẻ chỉ chơi đùa với nhau thôi. Chúng có chút mâu thuẫn, những người sư phụ như bọn ta tùy tiện can thiệp ngược lại sẽ làm mọi thứ tồi tệ hơn, thế cũng không tốt.”
Trưởng lão không phải cố ý thiên vị đệ tử khác, có điều trong mắt ông, thật sự không có gì to tát, hơn một nửa số đệ tử trên núi Vô Nhai là trẻ mồ côi, những người còn lại thì gia cảnh không giàu có gì, hằng ngày luyện võ bị thương là chuyện bình thường. Nếu phải chăm sóc từng người, dù họ có là trưởng lão hay sư phụ, cũng kiệt sức chết.
Lý Thanh Hành đứng đó, không đáp lời.
Trưởng lão không thấy chút vui mừng hay tức giận trên mặt Lý Thanh Hành, cũng không biết y đang nghĩ gì, thế là lại cười nói: “Hơn nữa chúng là con nít, tóc còn chưa mọc hết, dù có quậy phá thì cũng có thể quá đáng đến mức nào chứ? Hai ngày sau là quên hết thôi, trưởng thành vẫn sẽ là anh em tốt.”
Hách Liên Tranh cảm thấy những gì chưởng môn nói thật nực cười, còn trẻ đã hại đồng môn thế này, không có chút tình nghĩa nào, khi lớn lên thì sao mà là anh em tốt được? Nằm mơ à!
Vì thể diện của Lý Thanh Hành nên có một số chuyện trưỡng lão chưa nói, không góp gió làm sao thành bão, trong chuyện này không hẳn là chẳng có phần lỗi từ Tạ Từ.
Khoảng thời gian trước, Tạ Từ luôn bảo rằng chân mình đau, nên họ đã tìm vài đại phu khám cho hắn, đại phu nói đó là di chứng từ căn bệnh lúc trước, hễ trời âm u mưa gió là lại đau, không còn cách nào khác.
Mà trời nắng Tạ Từ cũng kêu chân mình đau, đại phu không tìm ra bệnh, vì vậy trường lão đã đích thân đến hỏi, sau vài lời, ông liền biết Tạ Từ đang nói dối.
Đứa nhóc này thực sự quá mảnh mai, không chịu được khổ cực mệt nhọc, ở núi Vô Nhai lâu vậy mà còn chưa học được một bộ quyền pháp. Nếu bình thường không cẩn thận đụng phải đâu thì còn nghiêm trọng hơn, sẽ không đến lớp trong vài ngày tới.
Trưởng lão cảm thấy đứa nhóc Tạ Từ có đôi khi thật sự đáng giận, khó trách vài đệ tử chướng mắt hắn.
Một người nhắm vào hắn, có lẽ vấn đề xuất phát từ người đó, nhưng nhiều đệ tử đều không thích hắn như thế, đứa nhóc này cũng nên tự tìm lý do từ mình.
Tạ Từ ngã xuống đất, hơi thở toàn mùi băng tuyết, hắn vươn chiếc lưỡi nhỏ liếm tuyết dưới thân, ngọt ngào như đường trắng. Hắn nhắm mắt lại, cơ thể ấm áp hệt đang tan chảy theo tuyết, trong cơn hốt hoảng, dường như hắn quay trở lại rất lâu, rất lâu trước đây, thế giới tối đen như mực, quanh hắn thoang thoảng mùi thơm kỳ lạ, ai đó đang xì xào bên tai hắn.
Tạ Từ muốn vểnh tai lên nghe cho kỹ, nhưng giọng nói kia rất nhỏ, lẫn với những thanh âm khác ngay, khi xa khi gần, hắn cố gắng hồi lâu vẫn không thể nghe thấy đối phương đang nói về gì.
“Lại giả chết à?” Sư đệ đã giật áo bông của Tạ Từ đá nhẹ vào bắp chân hắn, trước đây khi họ làm như vậy, Tạ Từ sẽ hét lên một cách khoa trương.
Nhưng giờ hắn lại không nhúc nhích.
Sư đệ bị dọa sợ, tuy rằng nó thường xuyên trêu chọc Tạ Từ cùng các sư huynh, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, tính tình chưa đủ kiên định, sợ hại chết người, sư huynh ở đằng sau bình tĩnh nói: “Lần này giả vờ giống đấy,” rồi bước tới đá Tạ Từ.
Hách Liên Tranh không nhẫn nhịn thêm nữa, chạy về phía lũ trẻ, chen lấn qua đám đông một cách thô bạo, ngồi xổm xuống kéo Tạ Từ ra khỏi đống tuyết và ôm vào lòng, phủi hết tuyết trên mặt hắn, vỗ nhẹ khuôn mặt tái nhợt.
Tạ Từ vẫn chưa tỉnh lại, môi hơi hé mở, tím ngắt, đã hôn mê bất tỉnh.
Hách Liên Tranh bế hắn lên, nhìn các đệ tử xung quanh, cười lạnh rồi bước về phía Lý Thanh Hành.
Trưởng lão thấy Hách Liên Tranh bế Tạ Từ tới đây, lập tức nhận ra hẳn sự việc đã trở nên nghiêm trọng, ông vội dẫn họ vào phòng trong, sai đệ tử gọi đại phu đến.
Tạ Từ hôn mê suốt một ngày một đêm, trong lúc ấy có vài đại phu bắt mạch cho hắn, thảo luận hồi lâu vẫn không chẩn đoán được hắn bị làm sao.
Buổi tối ngày hôm sau, cuối cùng Tạ Từ cũng tỉnh dậy, trông thấy Hách Liên Tranh đang ngồi bên giường chăm sóc mình, hắn ngây ra một lúc lâu, tưởng mình vẫn đang ở trong mộng.
Lý Thanh Hành đẩy cửa vào, Tạ Từ nằm ở trên giường thút thít kêu đau, Hách Liên Tranh ở bên cạnh cuống quít chăm sóc hắn, hỏi hắn đau ở đâu, hắn rên rỉ một lúc, bảo rằng cả cơ thể đều đau.
Lần này Tạ Từ đau thật, các sư tỷ mang bánh hạnh nhân hắn thích nhất đến, hắn cũng uể oải, chả có gì tinh thần, chỉ khi nghe nói đám đệ tử bắt nạt mình bị sư phụ phạt nghiêm mới thấy lộ ra chút vui vẻ, nhưng nụ cười biến mất rất nhanh, các đường nét trên khuôn mặt đều nhăn lại. Nghe được tiếng đẩy cửa, hắn ngẩng đầu mở to mắt nhìn chằm chằm Lý Thanh Hành đang đứng ở cửa, đôi mắt có sương mù phủ lên, cứ như chỉ giây sau, nước mắt sẽ rơi xuống ngay.
Lý Thanh Hành đến bên giường, đặt tay phải lên cổ tay Tạ Từ, y biết chút y thuật, nhưng tiếc là không thành thạo, không thể biết Tạ Từ bị bệnh gì.
Trưởng lão núi Vô Nhai cho rằng Tạ Từ đang giả vờ, nhưng nhìn thái độ của Lý Thanh Hành, ông vẫn không thể thốt ra lời như vậy.
Lý Thanh Hành không định để Tạ Từ lại núi Vô Nhai, trưởng lão biết họ đã sai nên không còn mặt mũi thuyết phục y ở lại.
Lý Thanh Hành cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của Tạ Từ, con ngươi đen không ngừng chuyển động, không biết trong cái đầu nhỏ này đang nghĩ gì.
Sau này nên gửi hắn ở đâu đây?
Nhưng bây giờ phải tìm ai đó khám bệnh cho đã.
Sáng sớm hôm sau, Lý Thanh Hành đưa Tạ Từ rời núi Vô Nhai, đi về động Vạn Trân.
Trong mười danh y ở giới tu chân thì chín người đến từ động Vạn Trân, Mộ Dung Hoa thân là chủ nhân động Vạn Trân còn có y thuật siêu phàm hơn, nói trắng ra là giúp người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt. Mấy năm trước, hắn nợ Lý Thanh Hành rất nhiều nên hôm nay Lý Thanh Hành dẫn theo một đứa bé đến nhờ hắn giúp, đương nhiên hắn sẽ không chối từ.
Nhiều năm trước, Mộ Dung Hoa đã tu luyện tới tu vi phân thần, đối phương khoảng ba mươi tuổi, nhưng lại có một bộ râu dài gần 1 mét.
Tất cả loại hoa và thực vật kỳ lạ trong động Vạn Trân đua nhau khoe sắc, những con vật nhỏ nô đùa giữa khóm hoa, một đóa hoa vàng nhạt ló ra từ cửa sổ. Trong phòng ngập vị đắng của nước thuốc, Mộ Dung Hoa mặc áo bào trắng ngồi trên ghế gỗ, bắt mạch cho Tạ Từ, hắn buông tay, quay đầu nhìn Lý Thanh Hành một lúc lâu mới hỏi y: “Ngươi nhặt được đứa nhỏ này ở đâu?”
Lý Thanh Hành thấy giọng điệu Mộ Dung Hoa kỳ lạ thì hỏi: “Làm sao vậy?”
Mộ Dung Hoa lại nhìn sang Tạ Từ, do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng đứng dậy: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Tạ Từ trên giường chớp chớp mắt, có gì không thể nói trước mặt hắn sao? Phải biết nếu một người trong truyện bị chẩn đoán mắc bệnh nan y, đại phu sẽ luôn nói vậy với người thân họ, chẳng lẽ hắn sắp chết? Nhanh thế à, hắn vẫn chưa kịp ăn con cá giống sóc mà Hách Liên Tranh đã kể, chưa nhìn thấy cảnh hoa nở khắp thành phía bắc núi Chung Sơn, hắn vẫn chưa từng hưởng thụ phần lớn khoái lạc trên đời.
Lý Thanh Hành đi theo Mộ Dung Hoa đến tán cây trong sân, mặc dù là mùa đông lạnh giá, động Vạn Trân vẫn tươi tốt, bóng cây che phủ nửa sân, khi gió thổi qua, chiếc lá vàng lìa khỏi cành, Mộ Dung Hoa thở dài hỏi y: “Trước đây đứa nhỏ này làm gì?”
Lý Thanh Hành nói ngắn gọn với Mộ Dung Hoa về lai lịch Tạ Từ, sau khi nghe kể, Mộ Dung Hoa gật đầu thở dài: “Quả nhiên đứa trẻ này đã bị cho uống thuốc.”
Thuở thiếu thời, Mộ Dung Hoa từng đi khắp thiên hạ, gặp nhiều bệnh lạ phức tạp, những nơi phong nguyệt đó thường bắt mỹ nhân uống loại thuốc này, có thể ngăn việc phát triển, giữ làn da trắng nõn, đồng thời làm xương cốt mềm mại, để tuổi trẻ dễ dàng trôi qua ở lại với họ lâu hơn, nhưng nó cũng sẽ rút ngắn tuổi thọ xuống bằng 1/3 người thường, thậm chí ngắn hơn.
Nếu Tạ Từ đã uống loại thuốc này, có lẽ độc tính sẽ không phát tác cho đến khi hắn hai mươi tuổi, khi đó cơn đau sẽ kéo dài một hai tháng, nhưng mấy người buôn da bán thịt, chưa chắc đã sống đến tuổi này.
Hắn được Lý Thanh Hành đưa khỏi phủ Huyền Chân vào năm ngoái, đã ngừng uống thuốc gần một năm, vì thế mấy vấn đề này mới xuất hiện sớm hơn.
Mộ Dung Hoa vuốt bộ râu dài, thở dài nói với Lý Thanh Hằng: “Thật sự rất khó.”
“Khó thế nào?” Lý Thanh Hành hỏi.
“Muốn bây giờ hắn hết đau thật ra không khó, ta kê cho hắn vài loại thuốc là ổn thôi.” Mộ Dung Hoa dừng một chút, lại nói tiếp: “Nhưng muốn tẩy sạch độc tố trong cơ thể sợ là sẽ trầy trật lắm. Hắn quá yếu, không có linh căn, không chịu nổi những đan dược kia, ta có thể kê đơn bình thường, nhưng muốn thu thập những dược liệu này cũng phải mất 3 đến 5 năm, ngươi thấy sao?”
Lý Thanh Hành nói: “Ta muốn để hắn lại chỗ ngươi, ta sẽ chú ý đến những dược liệu còn thiếu.”
Y muốn cho Tạ Từ ở lại động Vạn Trân để làm dược đồng, thứ nhất là bởi ở phương diện nào, nơi này cũng thích hợp để hắn tĩnh dưỡng hơn, thứ hai là hắn có thể học được ít nhiều kỹ năng từ Mộ Dung Hoa, khi trưởng thành có thể ở trong động, hoặc mở hiệu thuốc bên ngoài để tự nuôi sống bản thân.
Mộ Dung Hoa nói: “Ngươi muốn để đứa nhỏ này ở đây cũng được, nhưng ngươi đã hỏi nó chưa?”
“Hẳn hắn sẽ đồng ý.” Lý Thanh Hành đáp lời.
“Được, vậy ta ghi đơn thuốc giảm đau trước, lát nữa sẽ để đồ đệ sắc thuốc.” Mộ Dung Hoa nói xong liền xoay người rời khỏi sân.
Lý Thanh Hành trở lại phòng, Tạ Từ nằm trên giường, nghe tiếng động thì ngẩng đầu, cẩn thận hỏi: “Ta sắp chết sao?”
Ánh nắng chói chang chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, đôi mắt to, khóe mắt hơi rũ xuống, mũi ửng đỏ, thật sự rất đáng thương, Lý Thanh Hành đáp: “Không.”
Tạ Từ nói ‘à’, căn phòng đột nhiên rơi vào im lặng, Hách Liên Tranh đã đi mua đồ chơi làm bằng đường cho Tạ Từ, không biết khi nào mới về.
“Sẽ mau chóng tốt lên thôi.” Lý Thanh Hành nói.
Hiếm khi y nói lời an ủi.
Lý Thanh Hành không nói dối, đêm hôm đó cơn đau của Tạ Từ đã biến mất sau khi uống thuốc Mộ Dung Hoa đưa cho.
Hắn được chăm sóc kĩ lưỡng tại động Vạn Trân trong nửa tháng, khuôn mặt gầy guộc cuối cùng cũng có chút thịt, Mộ Dung Hoa đối xử tốt với hắn, mấy vị đồ đệ cũng rất quý Tạ Từ.
Thấy hắn gần hồi phục, Lý Thanh Hành chuẩn bị rời đi. Vào ngày y đi, động Vạn Trân vẫn như thường lệ, linh thú chạy nhảy giữa bụi hoa, phát ra tiếng kêu kỳ lạ, xen lẫn vài tiếng nức nở. Tạ Từ đứng ở cửa động, ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Hành, đôi tay nhỏ đút vào trong ống tay áo, thì thào hỏi y: “Ngươi phải đi rồi đúng không?”
Đương nhiên Lý Thanh Hành phải rời đi, sang năm Hách Liên Tranh sẽ đến núi Phù Ngọc để thi, nên y phải sắp xếp trước một số việc.
Y gật đầu, Hách Liên Tranh ở bên cạnh còn nói thêm rằng năm tới nhất định sẽ đến thăm Tạ Từ.
“Được.” Tạ Từ đáp, quay người định rời đi, lại lảo đảo suýt chút nữa té ngã, hắn thở hổn hển, khuôn mặt lộ vẻ khoa trương, khập khiễng lảo đảo.
Nếu như là ở trên núi Vô Nhai, đám huynh đệ kia nhìn thấy bộ dạng khôi hài của hắn, sẽ vui mừng đến mức cười ngả nghiêng, không ngậm miệng được.
Nhưng Hách Liên Tranh lại vội vàng chạy tới đỡ Tạ Từ, hỏi hắn sao vậy, Tạ Từ chỉ rầm rì không nói gì.
Lý Thanh Hành nhìn hắn thật sâu.
Tạ Từ như cảm nhận được, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Lý Thanh Hành, đôi mắt Lý Thanh Hành vẫn bình tĩnh là thế.
Hắn không biết thoáng chốc ấy Lý Thanh Hành đã nghĩ gì, Lý Thanh Hành vốn nói rõ rằng sẽ không nhận đồ đệ nữa, lại đột nhiên quyết định dắt hắn theo, cùng nhau rời khỏi động Vạn Trân.
Đồ Sơn hiếm khi nổi gió mạnh, hoa rơi như mưa, phủ kín cả một vùng rộng lớn, Tạ Từ như ngửi thấy hương hoa của động Vạn Trân từ trong gió, những ký ức xa xăm dần hiện ra theo giọng nói của Hách Liên Tranh.
Hách Liên Tranh nói đến đoạn động Vạn Trân thì ngừng lại, một con hồ ly nhỏ có ba cái đuôi chạy vào, một con hạc giấy phấp phới bay phía sau nó, tỏa ra luồng sáng trắng như tuyết, dừng trên đầu ngón tay của Hách Liên Tranh.
Ánh mắt Tạ Từ cũng dừng trên hạc giấy, có chút hoang mang.
“Thư của ai thế?” Tiêu Oản hỏi.
Khóe miệng Hách Liên Tranh bất giác nhếch lên, đôi mày lộ vẻ vui mừng, anh đáp: “Là của A Từ, mỗi lần truyền âm hắn đều dùng loại hạc giấy này.”
Tiêu Oản cả kinh, thất thanh hỏi: “Ngươi nói ai?”
Bản thân Tạ Từ cũng muốn hỏi câu này.
“A Từ ấy,” Phản ứng của Tiêu Oản thực sự rất kỳ lạ, ngay cả Hách Liên Tranh ngờ nghệch cũng nhận ra, anh hỏi: “Ngươi sao vậy?”
Tiêu Oản chậm rãi lắc đầu, hỏi: “Không có gì, làm sao hắn biết ngươi tỉnh lại rồi?”
Hách Liên Tranh mỉm cười trả lời: “Hôm đó ta tỉnh dậy đã gửi thư cho A Từ, để hắn khỏi phải lo lắng cho ta.”
Môi Tiêu Oản khẽ mấp máy, có vài lời nghẹn lại trong cổ họng khô khốc, cô ta cứ tưởng cả đời này mình sẽ không bao giờ nói với Hách Liên Tranh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.