Chương 58
Lâu Bất Nguy
27/07/2023
Từ lúc cầm thanh kiếm, đạo tâm của Phượng Huyền Vi lập tức khôi phục hoàn hảo.
Trong ánh kiếm tối cao, ma khí và năng lượng hỗn loạn hóa thành mây khói nháy mắt tiêu biến, năng lượng từ kiếm cay nghiệt xuyên qua hàng ngàn quái thú, chúng rú lên rồi bị xé nát.
Dường như thảm họa cuối cùng đã kết thúc như thế.
Phượng Huyền Vi lại mở mắt, xung quanh chỉ một màu trắng, không có bất kỳ sắc màu nào khác, đây là bầu trời bên ngoài bầu trời, nơi thực sự nhảy ra khỏi tam giới.
Y cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, khẽ gọi: “A Từ…”
【 Sư phụ? 】
Nghe giọng có vẻ A Từ vẫn ổn, Phượng Huyền Vi nhẹ nhõm, đi về trước.
Có ánh sáng trắng dịu dàng trôi nổi trước mặt y, đó là nguồn gốc của thế giới và cũng là thứ mọi người gọi là thiên đạo.
Thiên đạo vô tình và công minh, nhưng nếu thật sự như thế thì sao lại che đậy thiên cơ.
Tất thảy vật trên đời đều có phép tắc, một khi đã ban hành sẽ không thể thay đổi. Dù là ma khí đang hoành hành hay cái chết của thương sinh, sự ra đời và ra đi của hàng ngàn sinh linh sẽ chẳng thể ảnh hưởng gì đến hoạt động của phép tắc.
Chả thể tính hết ý trời, tính người không thể tính mình. A Từ có mối quan hệ sâu sắc với y, thế nên Phượng Huyền Vi không thể tính nguồn gốc và tương lai của A Từ cũng là lẽ thường.
Chỉ là cảm ứng giữa kiếm tu và kiếm cũng là một phép tắc, nhưng đã qua lâu như vậy, y vẫn không hề nhận ra mối liên hệ giữa A Từ và mình.
Còn cả dấu vết năng lượng tà ác trốn thoát dưới núi Thương Ngô, ai đã che giấu tung tích của nó?
Phượng Huyền Vi niệm chú, đưa sức mạnh mình vào ánh sáng trắng và tìm kiếm nguồn gốc đám ma khí. Không biết đã bao nhiêu ngày tháng trôi qua, hoặc có thể chỉ là một thoáng búng tay, cuối cùng y đã tìm thấy tia năng lượng tà ác nhất. Phượng Huyền Vi dùng hết sức mạnh để áp chế nó, y cảm nhận rõ biển ý thức đang chấn động, xương cốt khắp cơ thể như nứt vụn, nhưng Phượng Huyền Vi không lùi bước, đến tận khi ma khí bắt đầu rút lui, trốn tránh, cuối cùng tan biến.
Đến lúc này, ma khí được sinh ra từ khi thế giới hình thành cuối cùng đã bị loại bỏ hoàn toàn.
Ánh vàng bừng sáng muôn nơi, xóa sạch mọi sương mù thế gian, mây tan mưa tạnh, những vệt sáng đầy màu sắc vụt qua bầu trời.
Các vị tiên cùng tu sĩ mỉm cười nhìn nhau, tiếng reo hò của hàng nghìn người trong thành và nông thôn vang vọng khắp thế gian, trên mặt biển lung linh, tiếng hát người cá càng trong trẻo du dương, trôi dạt về Đồ sơn và Phong Đô phía xa.
Bầu trời bên kia, sức mạnh Phượng Huyền Vi cạn kiệt, y ngã xuống, Tạ Từ cũng kiệt sức, sử dụng chút sức mạnh cuối cùng để khôi phục hình dạng con người, tựa vào ngực Phượng Huyền Vi, lắng nghe tiếng tim đập từ lồng ngực y, nhắm mắt lại.
Họ ngủ yên tại đây, có thể sẽ sớm thức dậy, có lẽ phải ngàn năm sau mới mở mắt, để cùng ngắm nhìn núi xanh thoai thoải, non xanh nước biếc hữu tình.
Khi đó, hoa trên đảo Sương Lộc hẳn cũng nở rộ.
……
Nhiều đốm sáng xuất hiện trong bóng tối, chậm rãi trôi nổi trước mắt Phượng Huyền Vi, y thoáng nghe thấy có người gọi mình, giọng nói yếu ớt, xa gần, một lúc lâu sau mới rõ ràng.
Y nhận ra, đó là giọng Hách Liên Tranh.
“Sư phụ? Sư phụ?” Anh đứng bên giường.
“Hách Liên?” Phượng Huyền Vi vốn tưởng mình còn ở trên trời, nhưng mở mắt lại phát hiện mình đã trở lại tòa nhà ở Thanh Châu, ánh xuân ấm áp chiếu qua lớp giấy mỏng nơi cửa sổ, khói trắng bốc lên từ lò đồng trên bàn vuông, bài trí trong phòng vẫn giống như lúc y rời đi, chắc cũng chưa qua bao lâu.
Phượng Huyền Vi ngồi dậy, hỏi bằng giọng hơi khàn: “A Từ đâu rồi?”
Hách Liên Tranh trả lời: “A Từ dậy sớm hơn ngài, hắn đang thay đồ, sẽ đến ngay thôi ạ.”
A Từ đang thay đồ?
Tuy nhiên Phượng Huyền Vi cũng thấy nhẹ nhõm khi biết đối phương không sao, y chẳng biết có chuyện gì ở tầng dưới mà ồn ào thế, sức mạnh y đã khô cạn lúc ở bầu trời ngoài kia, linh hồn cũng bị thương, cứ tưởng phải rất lâu sau mình mới tỉnh lại và rời khỏi đó cùng A Từ. Nhưng lúc này, y kiểm tra linh phủ mình mới phát hiện tình huống tốt hơn dự kiến nhiều.
“Vi sư trở về như thế nào?” Y hỏi Hách Liên Tranh.
Hách Liên Tranh nói, “Là ta đưa ngài và A Từ về.”
Phượng Huyền Vi cau mày, nói ra suy nghĩ mình: “Tu vi của ngươi hẳn phải chưa đủ vượt qua bầu trời.”
Y lo Hách Liên Tranh sẽ làm điều gì đó ngu ngốc và hủy hoại con đường tu tiên của mình.
“Đúng rồi ạ,” Hách Liên Tranh vội giải thích, “Lúc đó tất cả vị tiên và tu sĩ đã hợp sức đưa ta lên.”
Ngày hôm đó, phát hiện một thời gian dài rồi mà Phượng Huyền Vi và Tạ Từ vẫn chưa xuống, mọi người đều đoán Phượng Huyền Vi đã gặp chuyện. Sau khi cùng nghĩ cách, họ quyết định chuyển tu vi mình vào cơ thể Hách Liên Tranh, Hách Liên Tranh gom góp sức mạnh của hàng trăm ngàn người, đi đến bầu trời bên kia, đưa sư phụ và sư đệ mình về.
Trở lại hạ giới, họ ngày đêm thay phiên nhau trị thương, bảo vệ cả hai, kiên trì suốt một tháng đến khi bệnh tình của Phượng Huyền Vi có tiến triển, họ mới dừng lại.
Hương gỗ thoang thoảng trong phòng, bóng cây bên cửa sổ khẽ rung rinh theo gió, Phượng Huyền Vi chăm chú lắng nghe Hách Liên Tranh kể.
Đang nói, Tạ Từ đẩy cửa ra một khe hẹp, cẩn thận thò đầu vào, nhìn Phượng Huyền Vi và cười.
Hắn vừa đến là Phượng Huyền Vi đã nhận ra, quay sang cười với hắn, giờ y đã biết A Từ thay đồ gì rồi.
Tạ Từ mặc áo cưới đỏ thẫm, lông mày cong vút, nốt ruồi đỏ càng thêm tươi tắn.
Thấy Phượng Huyền Vi nhìn thấy mình, Tạ Từ bước vào, thúc giục: “Sư phụ mau thay quần áo đi, chúng ta đi bái đường.”
Nói xong, hắn bảo Hách Liên Tranh: “Sư huynh ra ngoài đi.”
“Ơ?” Hách Liên Tranh không phản ứng kịp.
“Đừng có ơ, ta giúp sư phụ thay quần áo, ngươi ở chỗ này làm gì?” Tạ Từ đẩy hắn ra khỏi phòng.
Phượng Huyền Vi dậy khỏi giường, đi tới và nói: “A Từ, ta có thể tự mặc mà.”
Tạ Từ khẳng định: “Không, người không thể đâu.”
Có lẽ hắn nói đúng, phải mất một lúc mới mặc đồ xong.
Cuối cùng, Phượng Huyền Vi khẽ hôn đôi môi ẩm ướt của Tạ Từ, “Được rồi, hai ta nên đi xuống thôi.”
Lần kết hôn lúc trước, chỉ có vị tiên Doanh Châu và trưởng phái Trác Quang cùng một số trưởng lão, nhưng giờ có thêm tu sĩ từ khắp nơi. Nhiều người đến mức trong sân không còn chỗ đứng, may là tòa nhà được xây ở vùng ngoại ô, ngoài sân có không gian thoáng đãng, muốn ngồi ở đâu cũng được, nếu không nữa thì ngồi trên nóc nhà, có thể nhìn rõ đôi tình lữ hơn.
Hôm đó chưa uống rượu cưới xong, hôm nay sẽ uống tiếp.
Khoảng thời gian bị bỏ lỡ những năm qua, sau này sẽ không bao giờ bị lầm lỡ nữa.
Tạ Từ và Phượng Huyền Vi vừa bước xuống lầu, ngoài sân đã vang lên tiếng nhạc vui vẻ, lụa đỏ bay phấp phới, hoa kết thành chùm, chim bướm hót véo von, trời xanh nắng vàng, thật là một ngày tốt lành.
Tạ Từ quay đầu và mỉm cười với Phượng Huyền Vi.
Gió xuân thổi qua, hoa rơi.
Không thể vẹn tròn hơn.
Trong ánh kiếm tối cao, ma khí và năng lượng hỗn loạn hóa thành mây khói nháy mắt tiêu biến, năng lượng từ kiếm cay nghiệt xuyên qua hàng ngàn quái thú, chúng rú lên rồi bị xé nát.
Dường như thảm họa cuối cùng đã kết thúc như thế.
Phượng Huyền Vi lại mở mắt, xung quanh chỉ một màu trắng, không có bất kỳ sắc màu nào khác, đây là bầu trời bên ngoài bầu trời, nơi thực sự nhảy ra khỏi tam giới.
Y cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, khẽ gọi: “A Từ…”
【 Sư phụ? 】
Nghe giọng có vẻ A Từ vẫn ổn, Phượng Huyền Vi nhẹ nhõm, đi về trước.
Có ánh sáng trắng dịu dàng trôi nổi trước mặt y, đó là nguồn gốc của thế giới và cũng là thứ mọi người gọi là thiên đạo.
Thiên đạo vô tình và công minh, nhưng nếu thật sự như thế thì sao lại che đậy thiên cơ.
Tất thảy vật trên đời đều có phép tắc, một khi đã ban hành sẽ không thể thay đổi. Dù là ma khí đang hoành hành hay cái chết của thương sinh, sự ra đời và ra đi của hàng ngàn sinh linh sẽ chẳng thể ảnh hưởng gì đến hoạt động của phép tắc.
Chả thể tính hết ý trời, tính người không thể tính mình. A Từ có mối quan hệ sâu sắc với y, thế nên Phượng Huyền Vi không thể tính nguồn gốc và tương lai của A Từ cũng là lẽ thường.
Chỉ là cảm ứng giữa kiếm tu và kiếm cũng là một phép tắc, nhưng đã qua lâu như vậy, y vẫn không hề nhận ra mối liên hệ giữa A Từ và mình.
Còn cả dấu vết năng lượng tà ác trốn thoát dưới núi Thương Ngô, ai đã che giấu tung tích của nó?
Phượng Huyền Vi niệm chú, đưa sức mạnh mình vào ánh sáng trắng và tìm kiếm nguồn gốc đám ma khí. Không biết đã bao nhiêu ngày tháng trôi qua, hoặc có thể chỉ là một thoáng búng tay, cuối cùng y đã tìm thấy tia năng lượng tà ác nhất. Phượng Huyền Vi dùng hết sức mạnh để áp chế nó, y cảm nhận rõ biển ý thức đang chấn động, xương cốt khắp cơ thể như nứt vụn, nhưng Phượng Huyền Vi không lùi bước, đến tận khi ma khí bắt đầu rút lui, trốn tránh, cuối cùng tan biến.
Đến lúc này, ma khí được sinh ra từ khi thế giới hình thành cuối cùng đã bị loại bỏ hoàn toàn.
Ánh vàng bừng sáng muôn nơi, xóa sạch mọi sương mù thế gian, mây tan mưa tạnh, những vệt sáng đầy màu sắc vụt qua bầu trời.
Các vị tiên cùng tu sĩ mỉm cười nhìn nhau, tiếng reo hò của hàng nghìn người trong thành và nông thôn vang vọng khắp thế gian, trên mặt biển lung linh, tiếng hát người cá càng trong trẻo du dương, trôi dạt về Đồ sơn và Phong Đô phía xa.
Bầu trời bên kia, sức mạnh Phượng Huyền Vi cạn kiệt, y ngã xuống, Tạ Từ cũng kiệt sức, sử dụng chút sức mạnh cuối cùng để khôi phục hình dạng con người, tựa vào ngực Phượng Huyền Vi, lắng nghe tiếng tim đập từ lồng ngực y, nhắm mắt lại.
Họ ngủ yên tại đây, có thể sẽ sớm thức dậy, có lẽ phải ngàn năm sau mới mở mắt, để cùng ngắm nhìn núi xanh thoai thoải, non xanh nước biếc hữu tình.
Khi đó, hoa trên đảo Sương Lộc hẳn cũng nở rộ.
……
Nhiều đốm sáng xuất hiện trong bóng tối, chậm rãi trôi nổi trước mắt Phượng Huyền Vi, y thoáng nghe thấy có người gọi mình, giọng nói yếu ớt, xa gần, một lúc lâu sau mới rõ ràng.
Y nhận ra, đó là giọng Hách Liên Tranh.
“Sư phụ? Sư phụ?” Anh đứng bên giường.
“Hách Liên?” Phượng Huyền Vi vốn tưởng mình còn ở trên trời, nhưng mở mắt lại phát hiện mình đã trở lại tòa nhà ở Thanh Châu, ánh xuân ấm áp chiếu qua lớp giấy mỏng nơi cửa sổ, khói trắng bốc lên từ lò đồng trên bàn vuông, bài trí trong phòng vẫn giống như lúc y rời đi, chắc cũng chưa qua bao lâu.
Phượng Huyền Vi ngồi dậy, hỏi bằng giọng hơi khàn: “A Từ đâu rồi?”
Hách Liên Tranh trả lời: “A Từ dậy sớm hơn ngài, hắn đang thay đồ, sẽ đến ngay thôi ạ.”
A Từ đang thay đồ?
Tuy nhiên Phượng Huyền Vi cũng thấy nhẹ nhõm khi biết đối phương không sao, y chẳng biết có chuyện gì ở tầng dưới mà ồn ào thế, sức mạnh y đã khô cạn lúc ở bầu trời ngoài kia, linh hồn cũng bị thương, cứ tưởng phải rất lâu sau mình mới tỉnh lại và rời khỏi đó cùng A Từ. Nhưng lúc này, y kiểm tra linh phủ mình mới phát hiện tình huống tốt hơn dự kiến nhiều.
“Vi sư trở về như thế nào?” Y hỏi Hách Liên Tranh.
Hách Liên Tranh nói, “Là ta đưa ngài và A Từ về.”
Phượng Huyền Vi cau mày, nói ra suy nghĩ mình: “Tu vi của ngươi hẳn phải chưa đủ vượt qua bầu trời.”
Y lo Hách Liên Tranh sẽ làm điều gì đó ngu ngốc và hủy hoại con đường tu tiên của mình.
“Đúng rồi ạ,” Hách Liên Tranh vội giải thích, “Lúc đó tất cả vị tiên và tu sĩ đã hợp sức đưa ta lên.”
Ngày hôm đó, phát hiện một thời gian dài rồi mà Phượng Huyền Vi và Tạ Từ vẫn chưa xuống, mọi người đều đoán Phượng Huyền Vi đã gặp chuyện. Sau khi cùng nghĩ cách, họ quyết định chuyển tu vi mình vào cơ thể Hách Liên Tranh, Hách Liên Tranh gom góp sức mạnh của hàng trăm ngàn người, đi đến bầu trời bên kia, đưa sư phụ và sư đệ mình về.
Trở lại hạ giới, họ ngày đêm thay phiên nhau trị thương, bảo vệ cả hai, kiên trì suốt một tháng đến khi bệnh tình của Phượng Huyền Vi có tiến triển, họ mới dừng lại.
Hương gỗ thoang thoảng trong phòng, bóng cây bên cửa sổ khẽ rung rinh theo gió, Phượng Huyền Vi chăm chú lắng nghe Hách Liên Tranh kể.
Đang nói, Tạ Từ đẩy cửa ra một khe hẹp, cẩn thận thò đầu vào, nhìn Phượng Huyền Vi và cười.
Hắn vừa đến là Phượng Huyền Vi đã nhận ra, quay sang cười với hắn, giờ y đã biết A Từ thay đồ gì rồi.
Tạ Từ mặc áo cưới đỏ thẫm, lông mày cong vút, nốt ruồi đỏ càng thêm tươi tắn.
Thấy Phượng Huyền Vi nhìn thấy mình, Tạ Từ bước vào, thúc giục: “Sư phụ mau thay quần áo đi, chúng ta đi bái đường.”
Nói xong, hắn bảo Hách Liên Tranh: “Sư huynh ra ngoài đi.”
“Ơ?” Hách Liên Tranh không phản ứng kịp.
“Đừng có ơ, ta giúp sư phụ thay quần áo, ngươi ở chỗ này làm gì?” Tạ Từ đẩy hắn ra khỏi phòng.
Phượng Huyền Vi dậy khỏi giường, đi tới và nói: “A Từ, ta có thể tự mặc mà.”
Tạ Từ khẳng định: “Không, người không thể đâu.”
Có lẽ hắn nói đúng, phải mất một lúc mới mặc đồ xong.
Cuối cùng, Phượng Huyền Vi khẽ hôn đôi môi ẩm ướt của Tạ Từ, “Được rồi, hai ta nên đi xuống thôi.”
Lần kết hôn lúc trước, chỉ có vị tiên Doanh Châu và trưởng phái Trác Quang cùng một số trưởng lão, nhưng giờ có thêm tu sĩ từ khắp nơi. Nhiều người đến mức trong sân không còn chỗ đứng, may là tòa nhà được xây ở vùng ngoại ô, ngoài sân có không gian thoáng đãng, muốn ngồi ở đâu cũng được, nếu không nữa thì ngồi trên nóc nhà, có thể nhìn rõ đôi tình lữ hơn.
Hôm đó chưa uống rượu cưới xong, hôm nay sẽ uống tiếp.
Khoảng thời gian bị bỏ lỡ những năm qua, sau này sẽ không bao giờ bị lầm lỡ nữa.
Tạ Từ và Phượng Huyền Vi vừa bước xuống lầu, ngoài sân đã vang lên tiếng nhạc vui vẻ, lụa đỏ bay phấp phới, hoa kết thành chùm, chim bướm hót véo von, trời xanh nắng vàng, thật là một ngày tốt lành.
Tạ Từ quay đầu và mỉm cười với Phượng Huyền Vi.
Gió xuân thổi qua, hoa rơi.
Không thể vẹn tròn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.