Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi
Chương 102
Mỹ Nhân Vô Sương
20/09/2022
Từ lúc vào yến tiệc cho tới khi rời đi chưa đầy nửa giờ.
Anh vệ sĩ đi đến trước người Lục Hoặc, bảo vệ anh, ngăn cản những người muốn nhân cơ hội bám lên người Lục Hoặc.
Lên xe, vệ sĩ lúc này mới hỏi: “Thiếu gia, bây giờ đến công ty sao?”
Không thể không nói, vệ sĩ hơi kinh ngạc, trong mắt mỗi người đều cho rằng, thiếu gia khả năng có ý với Triệu tiểu thư, nếu không, sẽ không phái người đi giúp Triệu tiểu thư mấy lần cô ta gặp khó khăn.
Vừa rồi thiếu gia nói chuyện với Triệu tiểu thư, sao không nhân cơ hội nói chuyện nhiều một chút, mà rời đi nhanh như vậy?
Anh ấy đi theo Lục Hoặc nhiều năm, Lục Hoặc vẫn luôn độc thân, đừng nói tới tìm bạn gái, ngay cả người phụ nữ có thể tới gần anh cũng không có.
Hiếm khi anh có hứng thú với Triệu tiểu thư, anh nên nắm chặt cơ hội ở bên cô ta, chứ không nên để cô ta đi tìm Hoắc Vũ gì đó chứ.
Hơn nữa mỗi lần thiếu gia đều âm thầm phái người đi giúp Triệu tiểu thư, bản thân không lộ mặt, đối phương làm sao mà cảm động?
Lục Hoặc mặc tây trang màu đen thẳng tắp, gương mặt lạnh lùng xuất chúng, “Về biệt thự.”
“Vâng, thiếu gia.”
Trở về nhà, đã là gần giữa trưa.
Lục Hoặc đi vào phòng khách, cũng không thấy bóng dáng Kiều Tịch, “Người đâu?”
Người trong nhà nhanh chóng đáp: “Tiểu thư ở trên lầu.”
“Gọi xuống đây đi.”
Người làm đáp lại, vội vàng lên lầu gọi người.
Lục Hoặc một tay nới lỏng cà vạt, kéo nó ra, ngón tay thon dài cởi hai cúc áo, lộ ra yết hầu.
Gợi cảm lại mang theo chút chín chắn, ai nhìn vào cũng thấy tim đập như sấm.
Kiều Tịch buồn bực nghỉ ngơi trong phòng, nghĩ tới Lục Hoặc tới yến tiệc tìm Triệu Vũ Tích, tâm trạng buồn bã lại ủy khuất.
Cô vùi đầu vào gối, lồng ngực muốn bốc hỏa, tức giận đến mức hơi thở nóng rực.
Lúc này, cửa phòng bị gõ vang.
Kiều Tịch mở cửa, thấy trước cửa phòng là người làm.
“Tiểu thư, thiếu gia đã trở về, gọi cô xuống lầu.” Người làm nói.
“Lục Hoặc trở về rồi?” Kiều Tịch ngạc nhiên, cô còn tưởng rằng anh đi tham gia yến tiệc thật lâu mới trở về.
Lục Hoặc ngồi ở trên xe lăn, thấy cô gái xuống lầu, anh nhìn sang.
Cũng không biết có phải cô vừa mới ngủ hay không, trên mặt có vài vết nhợt nhạt, hai bên má vẫn còn ửng hồng.
Cô mặc bộ quần áo anh cho người chuẩn bị, váy hai dây trông mát mẻ lại thoải mái, dưới làn váy, hai chân thon thả thẳng dài, cô đi đôi dép lê hồng nhạt, cả người giống như bước ra khỏi tháp ngà, cô gái thanh tú tinh xảo.
“Anh về rồi.” Kiều Tịch đi qua, cô lén lút đánh giá anh, nhưng người đàn ông vô cảm, khiến người ta không nhìn thấu anh đang nghĩ gì.
Cô không che giấu sự khó chịu của mình, trực tiếp hỏi: “Anh đi yến tiệc, để gặp Triệu Vũ Tích sao?”
Lục Hoặc ngước mắt nhìn cô, “Cô biết cô ta?” Anh chế nhạo: “Cô biết rất nhiều.”
Kiều Tịch khịt mũi: “Em biết mọi thứ về anh.”
Lục Hoặc u ám nhìn thẳng cô, cô gái tự tin, không giống nói dối, cô biết hết tất cả về anh.
Cô nói rằng, cái lắc này là anh đưa cho cô, cô là bạn gái của anh.
Cô cũng nói, là cô đột nhiên xuất hiện.
Ánh mắt Lục Hoặc thật sâu, anh lấy cái lắc cá vàng nhỏ ra, đưa cho cô, “Đeo vào.”
Kiều Tịch nhìn cái lắc một cái, lại nhìn anh một cái, “Anh không phải nói cầm đi xác nhận sao, anh xác nhận xong rồi?”
“Ừm.”
“Cho nên, anh có chắc đây là cái lắc của em không?” Đôi mắt đen láy của Kiều Tịch nhìn chằm chằm anh, bất mãn: “Đây vốn là cái lắc của em! Anh nghĩ nó là của ai?”
Kiều Tịch đột nhiên nghĩ tới hôm nay Lục Hoặc tới yến tiệc gặp Triệu Vũ Tích, cô phản ứng ngay lập tức, chất vấn: “Anh cho rằng, cái lắc này là của Triệu Vũ Tích?”
Lục Hoặc yên lặng nhìn cô.
Kiều Tịch tức giận mà nghiến răng, “Anh đưa cái lắc của em cho cô ta?”
Đôi mắt cô gái tràn đầy lửa giận, hai mắt sáng ngời, như sắp bốc cháy, cô trừng anh, “Đây là anh tặng cho em, dựa vào đâu anh cho rằng đây là cái lắc của cô ta?”
Kiều Tịch tức đến mức đau gan, hốc mắt đỏ hoe, ủy khuất không chịu được.
“Em không cần.” Kiều Tịch tức giận vỗ mạnh vào cái lắc trên tay Lục Hoặc, cái lắc cá vàng nhỏ văng ra, rơi xuống mặt đất.
Nước mắt ngập tràn trong mắt, xoay tròn, như thể giây tiếp theo chúng sẽ trào ra và rơi xuống.
Cô dùng sức trừng anh, tức giận mà đi lên lầu.
Lục Hoặc bị đánh vào tay, nhưng con gái làm gì có sức, đánh vào tay anh cũng không đau.
Anh nhìn cái lắc dưới mặt đất, cười nhạo một tiếng, tính khí đúng là lớn.
Anh vệ sĩ đứng cách đó không xa nhìn đến sững sờ một lúc, không nghĩ tới lá gan cô gái lớn đến mức tức giận với thiếu gia, còn tát văng cái lắc trên tay thiếu gia?
Vệ sĩ không thấy rõ sắc mặt thiếu gia, nhưng mà, chắc là tức giận, anh ấy hối hận lần trước dám kiêu ngạo trước mặt anh như vậy, muốn quỳ gối trước mặt thiếu gia.
Anh vệ sĩ thầm thở dài cho Kiều Tịch, cũng không biết người đứng sau cô sao lại chọn một tổ tông tính khí lớn như vậy đưa cho thiếu gia.
“Thiếu gia, tôi giúp cậu nhặt.” Vệ sĩ thấy Lục Hoặc di chuyển xe lăn qua, khom lưng vươn tay lấy cái lắc dưới tủ.
“Không cần.” Lục Hoặc từ chối.
Đầu ngón tay anh móc ra, cái lắc một lần nữa rơi vào lòng bàn tay anh.
Cá vàng nhỏ được khắc trên gỗ, thiếu đuôi, chạm khắc gồ ghề, rõ ràng là cái lắc không đáng giá, ngay cả lúc Triệu Vũ Tích thấy, đều có chút ghét bỏ, vậy mà cô gái vừa rồi lại vì nó mà đỏ mắt.
“Cái lắc này, rơi ở trên phố, cậu sẽ nhặt sao?” Lục Hoặc tùy ý mở miệng.
Anh vệ sĩ biết cái lắc này là của Kiều Tịch, anh nghe thấy thiếu gia nhà mình đang hỏi, cho rằng đang tức giận Kiều Tịch, anh đang nói châm chọc, anh ấy cũng phối hợp: “Không đáng giá như vậy, đừng nói rơi xuống đất, ngay cả cầm đi tặng cũng khiến người ta ghét bỏ.”
Lục Hoặc khép tay lại, nắm chặt cái lắc, bởi vì dùng sắc, cái lắc cá vàng nhỏ cộm vào bàn tay anh.
Anh nhàn nhạt liếc nhìn vệ sĩ.
Anh vệ sĩ nhận được ánh mắt lạnh lùng, lạnh sống lưng, anh nói sai cái gì rồi sao?
Lúc ăn cơm tối, trên bàn ăn chỉ có duy nhất Lục Hoặc, cũng không thấy bóng dáng Kiều Tịch.
Bàn cơm yên tĩnh, như thường lệ mang theo vẻ nghiêm túc, người làm bưng canh gà đặt cạnh tay Lục Hoặc.
“Cô ấy đâu?” Lục Hoặc phá vỡ sự im lặng.
Người làm ngây ngốc, một lúc sau mới phản ứng lại, “Kiều tiểu thư ở trong phòng.”
“Không bảo cô ấy ăn tối sao?” Lục Hoặc cau mày.
“Bây giờ tôi sẽ đi nói với Kiều tiểu thư.” Người làm vội nói.
Được một lúc, chỉ có người làm xuống lầu, cũng không có thấy cô gái đâu.
Bàn tay đang cầm đũa của Lục Hoặc hơi siết chặt, “Nếu cô ấy không muốn ăn thì không ăn, chờ đói bụng sẽ tự ăn.”
Cũng không biết ai quen, nhưng tính tình không ăn vì nhỏ mọn, không hề có tự giác khi ở địa bàn người xa lạ.
Ở chỗ này của anh, dùng thủ đoạn, chiêu trò không có tác dụng, anh cũng không để ý tới.
Trong phòng, Kiều Tịch đang nằm trên giường, mặt vùi vào gối, vẫn là tức giận, chỉ cần nghĩ đến điều đó sẽ khiến cô tức giận.
Cô buồn bực, hốc mắt đỏ hoe, cô từ từ nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bóng đêm bủa vây, vầng trăng trên cao khuất dần sau những đám mây, xung quanh thật yên tĩnh.
Kiều Tịch ngủ một giấc, cảm giác được hai chân khác lạ mới tỉnh.
Bụng dưới hơi âm ỉ, cảm giác ướŧ áŧ truyền đến, Kiều Tịch nhận ra kỳ sinh lý của cô tới rồi.
Cô nhanh chóng xuống giường, phát hiện váy trắng của mình bị nhuộm một mảng đỏ lớn, ngay cả ga giường cũng dính máu.
Kiều Tịch buồn bực, cô muốn nhanh chóng dọn dẹp, nhưng cô chợt nhận ra đây không phải phòng cô, trong phòng khách không có băng vệ sinh dự phòng.
Điều tồi tệ nhất, cô phát hiện bây giờ đã là hai giờ sáng, lúc này cô không biết kiếm băng vệ sinh ở đâu.
Cảm giác được hai chân ướŧ áŧ, Kiều Tịch xấu hổ đến mức muốn khóc.
Ngoài biệt thự, chỉ có bảo vệ đứng gác, anh vệ sĩ thỉnh thoảng tuần tra, cô không thể nhờ họ đi mua giúp.
Kiều Tịch đứng trước cửa phòng Lục Hoặc, gương mặt ửng hồng, cũng không biết là vừa tỉnh ngủ, mặt đỏ bừng vì nóng, hay là xấu hổ mà đỏ bừng.
Cô gõ cửa, vừa lo lắng lại xấu hổ.
Một lúc sau, trong phòng có động tĩnh, “Ai?”
“Là em, Kiều Tịch.”
“Vào đi.”
Kiều Tịch mở cửa, đi vào.
Trong phòng đã bật đèn, sảnh lớn cũng sáng, trên giường lớn màu xám, người đàn ông ngồi dậy, gương mặt anh tuấn có chút lười biếng, hiển nhiên là vừa tỉnh ngủ.
“Làm sao vậy?” Ánh mắt Lục Hoặc dần trở nên tỉnh táo, anh nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, khóe mắt cũng đỏ hoe.
Dưới ánh đèn, mặt Kiều Tịch nóng lên, cô cảm giác được bụng dưới quặn đau, giữa hai chân càng thấy rõ ướŧ áŧ, cô sắp khóc, “Em tới kỳ kinh.”
Ánh mắt Lục Hoặc hơi đờ đẫn, như là chưa có phản ứng được.
Kiều Tịch xấu hổ mà giọng nói trở nên nức nở, “Nơi này của anh không có băng vệ sinh dự phòng.”
Lục Hoặc cũng phản ứng lại, thấy cô gái đỏ mặt, mắt cũng phiếm hồng, dáng vẻ sắp khóc, giọng nói trầm thấp có phần trấn an, “Đừng lo lắng, tôi đi mua.”
Kiều Tịch sụt sịt.
Lục Hoặc từ trên giường chuyển sang xe lăn bên giường.
Anh với điện thoại, gọi đi, “Chuẩn bị xe.”
Vệ sĩ ở đầu bên kia cảm thấy ngạc nhiên, mất mấy giây mới đáp lại, lập tức chuẩn bị xe.
Lục Hoặc đi qua bên cạnh cô gái, nhìn khóe mắt cô đỏ hoe, anh thấp giọng: “Tôi rất nhanh sẽ trở lại.”
Kiều Tịch bây giờ không rảnh lo tức giận, cô ngoan ngoãn gật đầu.
Trên xe, vệ sĩ kinh ngạc Lục Hoặc sẽ đột nhiên ra ngoài vào lúc nửa đêm.
“Thiếu gia, bây giờ muốn đi đâu?”
Lục Hoặc mở miệng: “Tìm một siêu thị.”
“Thiếu gia, bây giờ siêu thị xung quanh đã đóng cửa.” Vệ sĩ hỏi: “Cậu cần mua cái gì sao?”
Đèn trong xe mờ mịt, ánh mắt Lục Hoặc mất tự nhiên, “Tìm cửa hàng tiện lợi 24 giờ.”
“Vâng, thiếu gia.”
Cũng không biết qua bao lâu, vệ sĩ tìm được một cửa hàng tiện lợi bên đường.
“Thiếu gia, có cần tôi mua giúp không?” Vệ sĩ hỏi.
“Không cần, cậu cứ chờ trên xe là được.” Lục Hoặc trực tiếp từ chối, chuyện riêng tư của con gái, sao có thể giao cho người khác.
Trong cửa hàng tiện lời, nhân viên đang ngủ gà ngủ gật, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn đi vào.
Nhân viên cửa hàng nháy mắt tỉnh táo, “Xin hỏi anh cần mua gì?”
Trong đêm tối, nhân viên phát hiện người đàn ông ngồi xe lăn mặc một thân màu đen, rất đẹp trai, so với nam minh tinh cô ấy thích còn đẹp hơn.
Lục Hoặc hỏi cô ấy: “Có băng vệ sinh không?”
Nhân viên sững sờ, cô ngây ngốc gật đầu, “Có, có, ở kệ hàng bên trên tay trái.”
Lục Hoặc di chuyển xe lăn qua.
Băng vệ sinh ở cửa hàng tiện lợi không có nhiều loại, nhưng cũng có vài hãng.
Nhân viên nhìn thấy, người đàn ông đẹp quá quá mức đứng trước một loạt kệ, nghiêm túc chọn lựa băng vệ sinh.
Người đàn ông lạnh lùng, đường nét rõ ràng, nước da trắng lạnh, ống tay áo kéo lên nửa, lộ ra cánh tay cường tráng, người đàn ông hấp dẫn như vậy lại cầm trong tay bịch băng vệ sinh màu hồng nhạt.
Nếu không phải hai chân đối phương không đi được, chỉ sợ cô không kìm chế được trái tim thiếu nữ của mình, muốn gào lên.
Đây là bạn trai thần tiên nhà ai, nửa đêm ra ngoài mua băng vệ sinh cho bạn gái!
Sau khi trở về nhà, Lục Hoặc vào phòng không có thấy bóng dáng Kiều Tịch.
Anh tới phòng khách tìm cô gái, cửa phòng cũng không khóa, anh đẩy cửa đi vào, bên trong cũng không thấy cô đâu, mà cửa phòng tắm thì đóng chặt.
“Đã mua về rồi.” Lục Hoặc nói với Kiều Tịch trong phòng tắm.
Giây tiếp theo, cửa mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ló ra sau cánh của, cô đưa tay ra.
Ngón tay cô trắng hồng, còn đọng nước.
Lục Hoặc đưa túi đựng băng vệ sinh cho cô.
“Cảm ơn.” Tay cô cọ qua mu bàn tay anh, để lại một mảnh ướŧ áŧ, túi bị cô xách đi.
Cửa đóng lại.
Lục Hoặc rũ mắt, ánh mắt dừng lại trên mu bàn tay, ươn ướt.
Một lúc lâu sau, của mở, cô gái bước ra, cô đã tắm xong, thay quần áo.
Trên người cô mặc áo ba lỗ màu xanh nhạt, một chiếc quần jean nhắn, lộ ra nước da hồng hào.
Cả người mọng nước như đào mật, mềm ngọt, khiến người ta muốn cắn một miếng.
Kiều Tịch xoay người thấy ánh mắt Lục Hoặc dừng trên giường cô, Kiều Tịch nhìn qua, chỉ thấy ga trải giường màu trắng dính máu rất rõ.
Mặt cô bỏng rát, đỏ bừng vì xấu hổ.
“Anh có thể đi ra ngoài.” Kiều Tịch đứng trước mặt Lục Hoặc, che đi tầm mắt anh.
Lục Hoặc ngước mắt nhìn cô, “Qua cầu rút ván? Dùng xong thì ném đi?”
Kiều Tịch quay đầu lại, vẫn còn tức giận, chẳng qua chỉ bớt một chút mà thôi.
Lúc này, bụng cô “ùng ục” hai tiếng, cả ngày chưa ăn gì, cô sớm đã đói rồi.
Phòng rất yên tĩnh, Lục Hoặc nghe thấy rõ bụng cô reo lên.
Anh cười khẽ ra tiếng, trong bóng tối, lông mày lạnh nhạt của người đàn ông ôn nhu hơn: “Đi xuống xấu ăn chút gì đi?”
“Không ăn!” Kiều Tịch cảm thấy xấu hổ mà đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đỏ hồng, đêm nay ở trước mặt Lục Hoặc, mất hết mặt mũi.
Kiều Tịch muốn khóc.
“Hành vi chống lại người khác bằng thân thể của mình, là hành vi của một đứa trẻ.” Lục Hoặc hỏi cô: “Em không đói à?”
“Đói cũng không có tâm trạng ăn.” Kiều Tịch hung hăng trừng mắt anh, “Bạn trai cầm cái lắc của em đưa cho người phụ nữ khác, em còn có thể nuốt trôi?”
Dứt lời, cô lại cảm thấy ủy khuất, hơn nữa, đêm nay còn mất mặt, trong lúc nhất thờ mắt Kiều Tịch đã đỏ hoe.
Cô khóc, nhưng khóc không thành tiếng, chỉ lặng lẽ rơi lệ, giọt nước mắt trong suốt khẽ lăn dài, lướt qua gương mặt non nớt, quả thực khiến người ta xót xa.
Lục Hoặc nắm chặt tay vịn, anh mở miệng, sửa lại cho đúng: “Không có đưa cái lắc mà.”
“Anh không có đưa, nhưng anh cho rằng đó là của Triệu Vũ Tích!” Kiều Tịch trừng anh, “Rõ ràng là cái lắc của em.”
Đôi mắt cô gái hồng hồng, dáng vẻ ủy khuất lại thương tâm.
Lục Hoặc nhéo nhéo đầu ngón tay, anh thở dài, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Âm thanh nức nở của Kiều Tịch dừng một chút, cô không thể tưởng tượng nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Anh xin lỗi cô?
Lục Hoặc duỗi tay, kéo cô gái đang uể oải ngồi lên đùi anh.
Kiều Tịch bị ép vào vòng tay anh.
Lòng bàn tay người đàn ông mang theo vết chai chạm vào đuôi mắt cô, khóe mắt Kiều Tịch đau xót, “Anh thường xuyên nằm mơ, đều mơ thấy một người.”
Kiều Tịch không giãy giụa, nghe anh nói.
“Trong mơ, cô ấy sẽ dạy anh viết chữ, sẽ cùng ở với anh trong căn phòng tối, cùng anh trải qua sinh nhật, cùng anh trải qua tết Âm lịch, lúc anh gặp nguy hiểm, cô ấy sẽ xuất hiện.” Giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc trong ban đêm yên tĩnh, rõ ràng dễ nghe.
“Anh không thể nhìn rõ mặt cô ấy, anh thấy cô ấy mang cái lắc giống em.”
Lục Hoặc nói với Kiều Tịch, “Mãi tới một lần, ở trong mộng của anh thấy Triệu Vũ Tích, cô ta nói rằng anh đã xăm tên cô ấy trên ngực.”
Anh cười nhạo, “Anh ở trong mơ, đúng là có một cái hình xăm, sau đó, ở trong mơ, anh tới Kiều gia, thấy vợ chồng Kiều thị, anh cho rằng người không thấy rõ mặt kia, chính là Triệu Vũ Tích.”
Nhưng không giống trong mơ, thực tế, anh không có động tâm gì với Triệu Vũ Tích.
Kiều Tịch kinh ngạc, cô không nghĩ tới Lục Hoặc của hiện tại thế mà có ký ức này, nhưng chỉ xuất hiện ở trong mơ của anh.
Lục Hoặc nói với cô, “Anh lấy cái lắc của em, hỏi Triệu Vũ Tích, cái lắc này cũng không phải của cô ta.”
Khoảnh khắc đó, anh nhận ra, cô ta không phải người trong mơ của anh.
Kiều Tịch nâng cằm lên lên, cô đột nhiên đến gần Lục Hoặc, tức giận cắn vào cằm anh.
Tay Lục Hoặc đặt trên eo cô, hàm răng sắc nhọn đâm vào da anh.
Anh cau mày, nhưng không nói gì.
Kiều Tịch buông miệng ra, cô tức giận: “Đương nhiên là không phải của cô ta, người trong mơ của anh là em!”
“Dạy anh học viết chữ đầu tiên: Tịch Tịch, là em.”
“Ở cùng anh trong phòng tối là em.”
“Người đầu tiên tặng anh quà sinh nhật, làm bánh kem cho anh là em.”
“Cùng anh trải qua tết âm lịch, đưa anh tới vườn bách thú, chặn thủy tinh cho anh, kéo chó lớn ra khỏi anh, chặn nước ấm cho anh……… đều là em.”
Lục Hoặc chấn động, gương mặt lạnh lùng nứt ra, anh siết chặt eo cô.
Đúng là cô!
Từ lúc Triệu Vũ Tích phủ nhận cái lắc, anh lờ mờ cảm thấy, có lẽ người trong mơ là Kiều Tịch.
Hiện tại nghe chính miệng cô thừa nhận, trái tim Lục Hoặc run lên, bắt đầu điên cuồng đập loạn.
Kiều Tịch gạt tay anh ra, bắt chước dáng vẻ thờ ơ nhìn cô hôm cô xuyên tới đó, “Anh không chỉ bóp cổ em, còn kêu em lăn.”
Kiều Tịch lên án anh, bắt đầu tính sổ, “Anh còn cởi cái lắc của em, muốn đưa cho Triệu Vũ Tích.”
Ôi, con cá đen không có lương tâm này!
Ánh mắt Lục Hoặc tối sầm, khóe miệng lần đầu tiên chua xót, “Thật xin lỗi.”
Anh vệ sĩ đi đến trước người Lục Hoặc, bảo vệ anh, ngăn cản những người muốn nhân cơ hội bám lên người Lục Hoặc.
Lên xe, vệ sĩ lúc này mới hỏi: “Thiếu gia, bây giờ đến công ty sao?”
Không thể không nói, vệ sĩ hơi kinh ngạc, trong mắt mỗi người đều cho rằng, thiếu gia khả năng có ý với Triệu tiểu thư, nếu không, sẽ không phái người đi giúp Triệu tiểu thư mấy lần cô ta gặp khó khăn.
Vừa rồi thiếu gia nói chuyện với Triệu tiểu thư, sao không nhân cơ hội nói chuyện nhiều một chút, mà rời đi nhanh như vậy?
Anh ấy đi theo Lục Hoặc nhiều năm, Lục Hoặc vẫn luôn độc thân, đừng nói tới tìm bạn gái, ngay cả người phụ nữ có thể tới gần anh cũng không có.
Hiếm khi anh có hứng thú với Triệu tiểu thư, anh nên nắm chặt cơ hội ở bên cô ta, chứ không nên để cô ta đi tìm Hoắc Vũ gì đó chứ.
Hơn nữa mỗi lần thiếu gia đều âm thầm phái người đi giúp Triệu tiểu thư, bản thân không lộ mặt, đối phương làm sao mà cảm động?
Lục Hoặc mặc tây trang màu đen thẳng tắp, gương mặt lạnh lùng xuất chúng, “Về biệt thự.”
“Vâng, thiếu gia.”
Trở về nhà, đã là gần giữa trưa.
Lục Hoặc đi vào phòng khách, cũng không thấy bóng dáng Kiều Tịch, “Người đâu?”
Người trong nhà nhanh chóng đáp: “Tiểu thư ở trên lầu.”
“Gọi xuống đây đi.”
Người làm đáp lại, vội vàng lên lầu gọi người.
Lục Hoặc một tay nới lỏng cà vạt, kéo nó ra, ngón tay thon dài cởi hai cúc áo, lộ ra yết hầu.
Gợi cảm lại mang theo chút chín chắn, ai nhìn vào cũng thấy tim đập như sấm.
Kiều Tịch buồn bực nghỉ ngơi trong phòng, nghĩ tới Lục Hoặc tới yến tiệc tìm Triệu Vũ Tích, tâm trạng buồn bã lại ủy khuất.
Cô vùi đầu vào gối, lồng ngực muốn bốc hỏa, tức giận đến mức hơi thở nóng rực.
Lúc này, cửa phòng bị gõ vang.
Kiều Tịch mở cửa, thấy trước cửa phòng là người làm.
“Tiểu thư, thiếu gia đã trở về, gọi cô xuống lầu.” Người làm nói.
“Lục Hoặc trở về rồi?” Kiều Tịch ngạc nhiên, cô còn tưởng rằng anh đi tham gia yến tiệc thật lâu mới trở về.
Lục Hoặc ngồi ở trên xe lăn, thấy cô gái xuống lầu, anh nhìn sang.
Cũng không biết có phải cô vừa mới ngủ hay không, trên mặt có vài vết nhợt nhạt, hai bên má vẫn còn ửng hồng.
Cô mặc bộ quần áo anh cho người chuẩn bị, váy hai dây trông mát mẻ lại thoải mái, dưới làn váy, hai chân thon thả thẳng dài, cô đi đôi dép lê hồng nhạt, cả người giống như bước ra khỏi tháp ngà, cô gái thanh tú tinh xảo.
“Anh về rồi.” Kiều Tịch đi qua, cô lén lút đánh giá anh, nhưng người đàn ông vô cảm, khiến người ta không nhìn thấu anh đang nghĩ gì.
Cô không che giấu sự khó chịu của mình, trực tiếp hỏi: “Anh đi yến tiệc, để gặp Triệu Vũ Tích sao?”
Lục Hoặc ngước mắt nhìn cô, “Cô biết cô ta?” Anh chế nhạo: “Cô biết rất nhiều.”
Kiều Tịch khịt mũi: “Em biết mọi thứ về anh.”
Lục Hoặc u ám nhìn thẳng cô, cô gái tự tin, không giống nói dối, cô biết hết tất cả về anh.
Cô nói rằng, cái lắc này là anh đưa cho cô, cô là bạn gái của anh.
Cô cũng nói, là cô đột nhiên xuất hiện.
Ánh mắt Lục Hoặc thật sâu, anh lấy cái lắc cá vàng nhỏ ra, đưa cho cô, “Đeo vào.”
Kiều Tịch nhìn cái lắc một cái, lại nhìn anh một cái, “Anh không phải nói cầm đi xác nhận sao, anh xác nhận xong rồi?”
“Ừm.”
“Cho nên, anh có chắc đây là cái lắc của em không?” Đôi mắt đen láy của Kiều Tịch nhìn chằm chằm anh, bất mãn: “Đây vốn là cái lắc của em! Anh nghĩ nó là của ai?”
Kiều Tịch đột nhiên nghĩ tới hôm nay Lục Hoặc tới yến tiệc gặp Triệu Vũ Tích, cô phản ứng ngay lập tức, chất vấn: “Anh cho rằng, cái lắc này là của Triệu Vũ Tích?”
Lục Hoặc yên lặng nhìn cô.
Kiều Tịch tức giận mà nghiến răng, “Anh đưa cái lắc của em cho cô ta?”
Đôi mắt cô gái tràn đầy lửa giận, hai mắt sáng ngời, như sắp bốc cháy, cô trừng anh, “Đây là anh tặng cho em, dựa vào đâu anh cho rằng đây là cái lắc của cô ta?”
Kiều Tịch tức đến mức đau gan, hốc mắt đỏ hoe, ủy khuất không chịu được.
“Em không cần.” Kiều Tịch tức giận vỗ mạnh vào cái lắc trên tay Lục Hoặc, cái lắc cá vàng nhỏ văng ra, rơi xuống mặt đất.
Nước mắt ngập tràn trong mắt, xoay tròn, như thể giây tiếp theo chúng sẽ trào ra và rơi xuống.
Cô dùng sức trừng anh, tức giận mà đi lên lầu.
Lục Hoặc bị đánh vào tay, nhưng con gái làm gì có sức, đánh vào tay anh cũng không đau.
Anh nhìn cái lắc dưới mặt đất, cười nhạo một tiếng, tính khí đúng là lớn.
Anh vệ sĩ đứng cách đó không xa nhìn đến sững sờ một lúc, không nghĩ tới lá gan cô gái lớn đến mức tức giận với thiếu gia, còn tát văng cái lắc trên tay thiếu gia?
Vệ sĩ không thấy rõ sắc mặt thiếu gia, nhưng mà, chắc là tức giận, anh ấy hối hận lần trước dám kiêu ngạo trước mặt anh như vậy, muốn quỳ gối trước mặt thiếu gia.
Anh vệ sĩ thầm thở dài cho Kiều Tịch, cũng không biết người đứng sau cô sao lại chọn một tổ tông tính khí lớn như vậy đưa cho thiếu gia.
“Thiếu gia, tôi giúp cậu nhặt.” Vệ sĩ thấy Lục Hoặc di chuyển xe lăn qua, khom lưng vươn tay lấy cái lắc dưới tủ.
“Không cần.” Lục Hoặc từ chối.
Đầu ngón tay anh móc ra, cái lắc một lần nữa rơi vào lòng bàn tay anh.
Cá vàng nhỏ được khắc trên gỗ, thiếu đuôi, chạm khắc gồ ghề, rõ ràng là cái lắc không đáng giá, ngay cả lúc Triệu Vũ Tích thấy, đều có chút ghét bỏ, vậy mà cô gái vừa rồi lại vì nó mà đỏ mắt.
“Cái lắc này, rơi ở trên phố, cậu sẽ nhặt sao?” Lục Hoặc tùy ý mở miệng.
Anh vệ sĩ biết cái lắc này là của Kiều Tịch, anh nghe thấy thiếu gia nhà mình đang hỏi, cho rằng đang tức giận Kiều Tịch, anh đang nói châm chọc, anh ấy cũng phối hợp: “Không đáng giá như vậy, đừng nói rơi xuống đất, ngay cả cầm đi tặng cũng khiến người ta ghét bỏ.”
Lục Hoặc khép tay lại, nắm chặt cái lắc, bởi vì dùng sắc, cái lắc cá vàng nhỏ cộm vào bàn tay anh.
Anh nhàn nhạt liếc nhìn vệ sĩ.
Anh vệ sĩ nhận được ánh mắt lạnh lùng, lạnh sống lưng, anh nói sai cái gì rồi sao?
Lúc ăn cơm tối, trên bàn ăn chỉ có duy nhất Lục Hoặc, cũng không thấy bóng dáng Kiều Tịch.
Bàn cơm yên tĩnh, như thường lệ mang theo vẻ nghiêm túc, người làm bưng canh gà đặt cạnh tay Lục Hoặc.
“Cô ấy đâu?” Lục Hoặc phá vỡ sự im lặng.
Người làm ngây ngốc, một lúc sau mới phản ứng lại, “Kiều tiểu thư ở trong phòng.”
“Không bảo cô ấy ăn tối sao?” Lục Hoặc cau mày.
“Bây giờ tôi sẽ đi nói với Kiều tiểu thư.” Người làm vội nói.
Được một lúc, chỉ có người làm xuống lầu, cũng không có thấy cô gái đâu.
Bàn tay đang cầm đũa của Lục Hoặc hơi siết chặt, “Nếu cô ấy không muốn ăn thì không ăn, chờ đói bụng sẽ tự ăn.”
Cũng không biết ai quen, nhưng tính tình không ăn vì nhỏ mọn, không hề có tự giác khi ở địa bàn người xa lạ.
Ở chỗ này của anh, dùng thủ đoạn, chiêu trò không có tác dụng, anh cũng không để ý tới.
Trong phòng, Kiều Tịch đang nằm trên giường, mặt vùi vào gối, vẫn là tức giận, chỉ cần nghĩ đến điều đó sẽ khiến cô tức giận.
Cô buồn bực, hốc mắt đỏ hoe, cô từ từ nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bóng đêm bủa vây, vầng trăng trên cao khuất dần sau những đám mây, xung quanh thật yên tĩnh.
Kiều Tịch ngủ một giấc, cảm giác được hai chân khác lạ mới tỉnh.
Bụng dưới hơi âm ỉ, cảm giác ướŧ áŧ truyền đến, Kiều Tịch nhận ra kỳ sinh lý của cô tới rồi.
Cô nhanh chóng xuống giường, phát hiện váy trắng của mình bị nhuộm một mảng đỏ lớn, ngay cả ga giường cũng dính máu.
Kiều Tịch buồn bực, cô muốn nhanh chóng dọn dẹp, nhưng cô chợt nhận ra đây không phải phòng cô, trong phòng khách không có băng vệ sinh dự phòng.
Điều tồi tệ nhất, cô phát hiện bây giờ đã là hai giờ sáng, lúc này cô không biết kiếm băng vệ sinh ở đâu.
Cảm giác được hai chân ướŧ áŧ, Kiều Tịch xấu hổ đến mức muốn khóc.
Ngoài biệt thự, chỉ có bảo vệ đứng gác, anh vệ sĩ thỉnh thoảng tuần tra, cô không thể nhờ họ đi mua giúp.
Kiều Tịch đứng trước cửa phòng Lục Hoặc, gương mặt ửng hồng, cũng không biết là vừa tỉnh ngủ, mặt đỏ bừng vì nóng, hay là xấu hổ mà đỏ bừng.
Cô gõ cửa, vừa lo lắng lại xấu hổ.
Một lúc sau, trong phòng có động tĩnh, “Ai?”
“Là em, Kiều Tịch.”
“Vào đi.”
Kiều Tịch mở cửa, đi vào.
Trong phòng đã bật đèn, sảnh lớn cũng sáng, trên giường lớn màu xám, người đàn ông ngồi dậy, gương mặt anh tuấn có chút lười biếng, hiển nhiên là vừa tỉnh ngủ.
“Làm sao vậy?” Ánh mắt Lục Hoặc dần trở nên tỉnh táo, anh nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, khóe mắt cũng đỏ hoe.
Dưới ánh đèn, mặt Kiều Tịch nóng lên, cô cảm giác được bụng dưới quặn đau, giữa hai chân càng thấy rõ ướŧ áŧ, cô sắp khóc, “Em tới kỳ kinh.”
Ánh mắt Lục Hoặc hơi đờ đẫn, như là chưa có phản ứng được.
Kiều Tịch xấu hổ mà giọng nói trở nên nức nở, “Nơi này của anh không có băng vệ sinh dự phòng.”
Lục Hoặc cũng phản ứng lại, thấy cô gái đỏ mặt, mắt cũng phiếm hồng, dáng vẻ sắp khóc, giọng nói trầm thấp có phần trấn an, “Đừng lo lắng, tôi đi mua.”
Kiều Tịch sụt sịt.
Lục Hoặc từ trên giường chuyển sang xe lăn bên giường.
Anh với điện thoại, gọi đi, “Chuẩn bị xe.”
Vệ sĩ ở đầu bên kia cảm thấy ngạc nhiên, mất mấy giây mới đáp lại, lập tức chuẩn bị xe.
Lục Hoặc đi qua bên cạnh cô gái, nhìn khóe mắt cô đỏ hoe, anh thấp giọng: “Tôi rất nhanh sẽ trở lại.”
Kiều Tịch bây giờ không rảnh lo tức giận, cô ngoan ngoãn gật đầu.
Trên xe, vệ sĩ kinh ngạc Lục Hoặc sẽ đột nhiên ra ngoài vào lúc nửa đêm.
“Thiếu gia, bây giờ muốn đi đâu?”
Lục Hoặc mở miệng: “Tìm một siêu thị.”
“Thiếu gia, bây giờ siêu thị xung quanh đã đóng cửa.” Vệ sĩ hỏi: “Cậu cần mua cái gì sao?”
Đèn trong xe mờ mịt, ánh mắt Lục Hoặc mất tự nhiên, “Tìm cửa hàng tiện lợi 24 giờ.”
“Vâng, thiếu gia.”
Cũng không biết qua bao lâu, vệ sĩ tìm được một cửa hàng tiện lợi bên đường.
“Thiếu gia, có cần tôi mua giúp không?” Vệ sĩ hỏi.
“Không cần, cậu cứ chờ trên xe là được.” Lục Hoặc trực tiếp từ chối, chuyện riêng tư của con gái, sao có thể giao cho người khác.
Trong cửa hàng tiện lời, nhân viên đang ngủ gà ngủ gật, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn đi vào.
Nhân viên cửa hàng nháy mắt tỉnh táo, “Xin hỏi anh cần mua gì?”
Trong đêm tối, nhân viên phát hiện người đàn ông ngồi xe lăn mặc một thân màu đen, rất đẹp trai, so với nam minh tinh cô ấy thích còn đẹp hơn.
Lục Hoặc hỏi cô ấy: “Có băng vệ sinh không?”
Nhân viên sững sờ, cô ngây ngốc gật đầu, “Có, có, ở kệ hàng bên trên tay trái.”
Lục Hoặc di chuyển xe lăn qua.
Băng vệ sinh ở cửa hàng tiện lợi không có nhiều loại, nhưng cũng có vài hãng.
Nhân viên nhìn thấy, người đàn ông đẹp quá quá mức đứng trước một loạt kệ, nghiêm túc chọn lựa băng vệ sinh.
Người đàn ông lạnh lùng, đường nét rõ ràng, nước da trắng lạnh, ống tay áo kéo lên nửa, lộ ra cánh tay cường tráng, người đàn ông hấp dẫn như vậy lại cầm trong tay bịch băng vệ sinh màu hồng nhạt.
Nếu không phải hai chân đối phương không đi được, chỉ sợ cô không kìm chế được trái tim thiếu nữ của mình, muốn gào lên.
Đây là bạn trai thần tiên nhà ai, nửa đêm ra ngoài mua băng vệ sinh cho bạn gái!
Sau khi trở về nhà, Lục Hoặc vào phòng không có thấy bóng dáng Kiều Tịch.
Anh tới phòng khách tìm cô gái, cửa phòng cũng không khóa, anh đẩy cửa đi vào, bên trong cũng không thấy cô đâu, mà cửa phòng tắm thì đóng chặt.
“Đã mua về rồi.” Lục Hoặc nói với Kiều Tịch trong phòng tắm.
Giây tiếp theo, cửa mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ló ra sau cánh của, cô đưa tay ra.
Ngón tay cô trắng hồng, còn đọng nước.
Lục Hoặc đưa túi đựng băng vệ sinh cho cô.
“Cảm ơn.” Tay cô cọ qua mu bàn tay anh, để lại một mảnh ướŧ áŧ, túi bị cô xách đi.
Cửa đóng lại.
Lục Hoặc rũ mắt, ánh mắt dừng lại trên mu bàn tay, ươn ướt.
Một lúc lâu sau, của mở, cô gái bước ra, cô đã tắm xong, thay quần áo.
Trên người cô mặc áo ba lỗ màu xanh nhạt, một chiếc quần jean nhắn, lộ ra nước da hồng hào.
Cả người mọng nước như đào mật, mềm ngọt, khiến người ta muốn cắn một miếng.
Kiều Tịch xoay người thấy ánh mắt Lục Hoặc dừng trên giường cô, Kiều Tịch nhìn qua, chỉ thấy ga trải giường màu trắng dính máu rất rõ.
Mặt cô bỏng rát, đỏ bừng vì xấu hổ.
“Anh có thể đi ra ngoài.” Kiều Tịch đứng trước mặt Lục Hoặc, che đi tầm mắt anh.
Lục Hoặc ngước mắt nhìn cô, “Qua cầu rút ván? Dùng xong thì ném đi?”
Kiều Tịch quay đầu lại, vẫn còn tức giận, chẳng qua chỉ bớt một chút mà thôi.
Lúc này, bụng cô “ùng ục” hai tiếng, cả ngày chưa ăn gì, cô sớm đã đói rồi.
Phòng rất yên tĩnh, Lục Hoặc nghe thấy rõ bụng cô reo lên.
Anh cười khẽ ra tiếng, trong bóng tối, lông mày lạnh nhạt của người đàn ông ôn nhu hơn: “Đi xuống xấu ăn chút gì đi?”
“Không ăn!” Kiều Tịch cảm thấy xấu hổ mà đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đỏ hồng, đêm nay ở trước mặt Lục Hoặc, mất hết mặt mũi.
Kiều Tịch muốn khóc.
“Hành vi chống lại người khác bằng thân thể của mình, là hành vi của một đứa trẻ.” Lục Hoặc hỏi cô: “Em không đói à?”
“Đói cũng không có tâm trạng ăn.” Kiều Tịch hung hăng trừng mắt anh, “Bạn trai cầm cái lắc của em đưa cho người phụ nữ khác, em còn có thể nuốt trôi?”
Dứt lời, cô lại cảm thấy ủy khuất, hơn nữa, đêm nay còn mất mặt, trong lúc nhất thờ mắt Kiều Tịch đã đỏ hoe.
Cô khóc, nhưng khóc không thành tiếng, chỉ lặng lẽ rơi lệ, giọt nước mắt trong suốt khẽ lăn dài, lướt qua gương mặt non nớt, quả thực khiến người ta xót xa.
Lục Hoặc nắm chặt tay vịn, anh mở miệng, sửa lại cho đúng: “Không có đưa cái lắc mà.”
“Anh không có đưa, nhưng anh cho rằng đó là của Triệu Vũ Tích!” Kiều Tịch trừng anh, “Rõ ràng là cái lắc của em.”
Đôi mắt cô gái hồng hồng, dáng vẻ ủy khuất lại thương tâm.
Lục Hoặc nhéo nhéo đầu ngón tay, anh thở dài, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Âm thanh nức nở của Kiều Tịch dừng một chút, cô không thể tưởng tượng nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Anh xin lỗi cô?
Lục Hoặc duỗi tay, kéo cô gái đang uể oải ngồi lên đùi anh.
Kiều Tịch bị ép vào vòng tay anh.
Lòng bàn tay người đàn ông mang theo vết chai chạm vào đuôi mắt cô, khóe mắt Kiều Tịch đau xót, “Anh thường xuyên nằm mơ, đều mơ thấy một người.”
Kiều Tịch không giãy giụa, nghe anh nói.
“Trong mơ, cô ấy sẽ dạy anh viết chữ, sẽ cùng ở với anh trong căn phòng tối, cùng anh trải qua sinh nhật, cùng anh trải qua tết Âm lịch, lúc anh gặp nguy hiểm, cô ấy sẽ xuất hiện.” Giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc trong ban đêm yên tĩnh, rõ ràng dễ nghe.
“Anh không thể nhìn rõ mặt cô ấy, anh thấy cô ấy mang cái lắc giống em.”
Lục Hoặc nói với Kiều Tịch, “Mãi tới một lần, ở trong mộng của anh thấy Triệu Vũ Tích, cô ta nói rằng anh đã xăm tên cô ấy trên ngực.”
Anh cười nhạo, “Anh ở trong mơ, đúng là có một cái hình xăm, sau đó, ở trong mơ, anh tới Kiều gia, thấy vợ chồng Kiều thị, anh cho rằng người không thấy rõ mặt kia, chính là Triệu Vũ Tích.”
Nhưng không giống trong mơ, thực tế, anh không có động tâm gì với Triệu Vũ Tích.
Kiều Tịch kinh ngạc, cô không nghĩ tới Lục Hoặc của hiện tại thế mà có ký ức này, nhưng chỉ xuất hiện ở trong mơ của anh.
Lục Hoặc nói với cô, “Anh lấy cái lắc của em, hỏi Triệu Vũ Tích, cái lắc này cũng không phải của cô ta.”
Khoảnh khắc đó, anh nhận ra, cô ta không phải người trong mơ của anh.
Kiều Tịch nâng cằm lên lên, cô đột nhiên đến gần Lục Hoặc, tức giận cắn vào cằm anh.
Tay Lục Hoặc đặt trên eo cô, hàm răng sắc nhọn đâm vào da anh.
Anh cau mày, nhưng không nói gì.
Kiều Tịch buông miệng ra, cô tức giận: “Đương nhiên là không phải của cô ta, người trong mơ của anh là em!”
“Dạy anh học viết chữ đầu tiên: Tịch Tịch, là em.”
“Ở cùng anh trong phòng tối là em.”
“Người đầu tiên tặng anh quà sinh nhật, làm bánh kem cho anh là em.”
“Cùng anh trải qua tết âm lịch, đưa anh tới vườn bách thú, chặn thủy tinh cho anh, kéo chó lớn ra khỏi anh, chặn nước ấm cho anh……… đều là em.”
Lục Hoặc chấn động, gương mặt lạnh lùng nứt ra, anh siết chặt eo cô.
Đúng là cô!
Từ lúc Triệu Vũ Tích phủ nhận cái lắc, anh lờ mờ cảm thấy, có lẽ người trong mơ là Kiều Tịch.
Hiện tại nghe chính miệng cô thừa nhận, trái tim Lục Hoặc run lên, bắt đầu điên cuồng đập loạn.
Kiều Tịch gạt tay anh ra, bắt chước dáng vẻ thờ ơ nhìn cô hôm cô xuyên tới đó, “Anh không chỉ bóp cổ em, còn kêu em lăn.”
Kiều Tịch lên án anh, bắt đầu tính sổ, “Anh còn cởi cái lắc của em, muốn đưa cho Triệu Vũ Tích.”
Ôi, con cá đen không có lương tâm này!
Ánh mắt Lục Hoặc tối sầm, khóe miệng lần đầu tiên chua xót, “Thật xin lỗi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.