Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi
Chương 11
Mỹ Nhân Vô Sương
13/04/2022
Kiều Tịch ngồi dưới gầm bàn cười lén.
Lục Hoặc thấy cô gái ngồi dưới chân đang nhìn mình bằng ánh mắt long lanh, trong mắt anh có thêm mấy phần bất đắc dĩ.
Kiều Tịch không chịu bỏ bàn tay đang túm quần Lục Hoặc ra, thậm chí cô còn véo anh nhè nhẹ, dùng khẩu hình nói: "Điện thoại di động."
Thân hình Lục Hoặc lập tức cứng lại.
Cô không hề mạnh tay, đầu ngón tay mềm nhũn có phải là đang véo người khác đâu? Đang câu hồn người khác thì có.
Anh cụp mắt xuống, dùng ánh mắt để nhắc nhở Kiều Tịch.
Kiều Tịch chỉ đành bỏ tay ra, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh.
Lục Hoặc mím chặt môi, dưới ánh mắt của Lục quản gia và bác sĩ Kim, bàn tay đang đặt lên tay vịn xe lăn của anh lặng lẽ thò xuống gầm bàn, bị Kiều Tịch nắm chặt ngay lập tức.
Đôi lông mi dài cong vểnh hơi run lên, Lục Hoặc cảm nhận được hơi lạnh trên đầu ngón tay cô khi cô viết chữ vào lòng bàn tay anh.
Cô viết rất nhẹ khiến lòng bàn tay anh ngứa ngáy, như có một con kiến nhỏ cắn từng miếng từng miếng một lên đầu quả tim anh, vừa khiến người ta khó chịu nhưng cũng lại chẳng thể làm gì.
Hai mắt Lục Hoặc trầm xuống, có lẽ là do anh không chịu được nữa nên anh nắm tay lại, cầm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
Kiều Tịch trừng mắt nhìn anh, cô chưa viết xong mà.
Lục Hoặc không nhìn cô gái dưới gầm bàn nữa, anh nắm chặt tay cô với gương mặt vô cảm.
"Hoặc thiếu gia." Bác sĩ Kim định tiến lên: "Để tôi kiểm tra giúp cậu."
"Ở đây không tiện, chúng ta ra ngoài thôi." Lục Hoặc nói xong thì thả tay Kiều Tịch ra, điều khiển xe lăn tránh xa bàn học.
Lục quản gia và bác sĩ Kim đi theo sau anh ra ngoài.
Phòng sách im ắng nhưng Kiều Tịch không dám nhúc nhích, ai biết được bọn họ có đột nhiên quay lại hay không chứ.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay bị nắm chặt của mình. Vừa nãy Lục Hoặc bóp rất mạnh khiến mu bàn tay cô đỏ cả lên.
Vừa ra ngoài Lục Hoặc đã thấy ngay điện thoại di động Kiều Tịch đang để trên bàn, anh đi đến gần, giả vờ như không có gì để lấy điện thoại đi. Đúng lúc này di động lại kêu lên.
Lục quản gia và bác sĩ Kim nhìn anh cùng một lúc.
Lục Hoặc vẫn không hề hoang mang rối loại, bấm tắt điện thoại.
"Thiếu gia, đây là..." Lục quản gia mở miệng.
Lục Hoặc nhíu chặt hàng mày, đưa điện thoại di động cho người hầu đứng gần đấy: "Điện thoại của bà này, cất đi."
Người hầu vừa nãy vẫn còn đang kinh hồn táng đảm, thế mà lúc này đã nhanh chóng phản ứng kịp: "Xin lỗi thiếu gia, ban nãy lúc tôi quét tước dọn dẹp tiện tay vứt đó."
Bà ta nhanh chóng cầm cái điện thoại di động mang ốp màu hồng anh đào bỏ vào túi: "Xin lỗi thiếu gia, lần sau tôi sẽ chú ý ạ."
Lục quản gia nhìn người hầu, không nói gì thêm.
Bác sĩ Kim tiến lên kiểm tra hai chân cho Lục Hoặc, Lục quản gia và người hầu tự giác ra khỏi phòng.
Từ bé Lục Hoặc đã không thể đi lại được, nhưng lạ là hai chân anh vẫn có cảm giác như người bình thường.
Bác sĩ Kim ngồi xổm xuống, quan sát hai chân Lục Hoặc.
Vì không thể đi lại nên chân của anh thon hơn bình thường, chắc là do Lục Hoặc kiên trì xoa bóp nên cơ thịt trên chân bị teo rút không nặng lắm.
Làn da trên hai cẳng chân của Lục Hoặc có màu xanh đen như bị trúng độc. Lần đầu tiên ông ta nhìn thấy thì không kìm nổi sự sợ hãi, ông cụ Lục nói với ông ta là nó đột nhiên xuất hiện từ khi Lục Hoặc còn bé, hơn nữa cái mảng xanh đen đó càng ngày càng to ra.
Rõ ràng là một thiếu niên có dáng vẻ tuấn tú hơn người nhưng hai chân lại xấu xí kinh khủng.
Đây cũng là lý do mà ngày nào Lục Hoặc cũng mặc quần dài, thậm chí có lúc anh còn đắp thảm lông ngắn lên để che đi.
Bác sĩ Kim đã từng chẩn đoán rằng, cái vết màu xanh đen này như là vết bớt, không có ảnh hưởng gì đến Lục Hoặc hết.
Nếu Bạo Phú mà nhìn thấy thì nó sẽ biết cái mảng xanh đen trên chân Lục Hoặc chính là năng lượng đen, chỉ cần năng lượng đen bị loại bỏ hết thì mảng xanh đen trên chân Lục Hoặc cũng biến mất theo, và anh cũng có thể đi lại được.
"Hoặc thiếu gia, xong rồi." Bác sĩ Kim kiểm tra một lượt, đã qua bao nhiêu năm rồi mà chân Lục Hoặc vẫn vậy, không thay đổi gì. Nhưng ông ta biết để duy trì tình trạng hiện giờ thì Lục Hoặc đã tốn rất nhiều công sức, phải chịu không ít đau khổ.
Anh phải thường xuyên tập luyện các khớp, tăng cường độ tập luyện cơ bắp hằng ngày, đây không phải là một chuyện dễ dàng.
"Ừm." Lục Hoặc không hỏi gì cả.
Chẳng bao lâu sau, Lục quản gia và bác sĩ Kim đi khỏi, hai người họ còn phải báo cáo tình hình của Lục Hoặc cho ông cụ Lục nữa.
Người hầu trả điện thoại di động cho Lục Hoặc, lúc này trái tim bị treo lên nãy giờ của bà ta mới hạ xuống được.
Lục Hoặc quay lại phòng sách, trong phòng rất yên tĩnh.
Lục Hoặc gọi: "Họ đã đi rồi, cô ra ngoài được rồi đấy."
Dưới gầm bàn học vẫn im lìm.
Lục Hoặc im lặng một chút rồi di chuyển xe lăn qua đó.
Anh thấy cô gái ngồi dưới gầm bàn đang ôm chân, cơ thể manh mai cuộn lại, đôi mắt đen bóng ướŧ áŧ nhìn anh đầy mong chờ.
Lục Hoặc mím chặt môi: "Ra đây!"
Dù ánh sáng dưới gầm bàn không được tốt lắm, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô gái vẫn như được dát một vầng sáng, trắng nõn trong trẻo. Lúc này trông cô vô cùng ngoan ngoãn đáng thương chứ không hề vô lại, trong đầu toàn ý nghĩ hư hỏng như bình thường.
Kiều Tịch vươn tay ra: "Lục Hoặc, chân tôi tê hết rồi."
Đôi mắt đen như mực của Lục Hoặc im lặng nhìn cô.
Kiều Tịch mở to mắt nhìn anh, đôi mắt long lanh ánh nước, cực kì đáng thương: "Chân tê lắm, không đi được." Cô vừa nói vừa đưa tay ra vỗ vỗ chân mình.
Lục Hoặc nghiến răng.
Lúc ra khỏi phòng sách, Kiều Tịch ngồi trên đùi Lục Hoặc, cơ thể mềm mại dựa vào lồng ngực Lục Hoặc, hai tay cô khoác lên vai anh, trong ánh mắt chất chứa niềm vui.
Người hầu đứng chờ bên ngoài thấy thế thì không thể không bái phục đám thanh niên trẻ bây giờ, người của ông cụ Lục vừa đi mà hai người họ đã lại dính vào nhau rồi, không biết sợ tí nào cả.
Kiều Tịch thấy năng lượng vàng trên mu bàn tay lại tăng lên vèo vèo, từ 36% thành 37% nên hơi không nỡ rời anh ra.
"Vừa rồi điện thoại của cô kêu, tôi tắt đi rồi." Lục Hoặc trả di động cho Kiều Tịch.
Lúc này Kiều Tịch mới nhớ ra cô quên chưa báo với mẹ là cô sẽ về muộn.
"Tôi phải về đây." Kiều Tịch nhận lại điện thoại, cô hỏi Lục Hoặc: "Anh cho tôi phương thức liên lạc của anh đi, bây giờ chúng ta cũng được coi như là bạn bè rồi."
"Tôi không có điện thoại." Lục Hoặc nhíu mày, giọng điệu bình thản: "Bạn bè ngồi trên đùi tôi?"
Kiều Tịch:...
Cô hứ một cái, đứng dậy khỏi đùi Lục Hoặc: "Tôi về đây."
Bóng lưng đong đưa khiến lòng người rung động dần khuất ngoài cửa.
Hiển nhiên vừa nãy cô nói tê chân là để lừa anh thôi.
Đồ lừa đảo này!
Lúc cô về đến nhà họ Kiều thì trời đã tối hẳn.
"Tiểu Tịch, sao muộn thế này con mới về? Con ăn cơm chưa?" Mẹ Kiều quan sát con gái, thấy sắc mặt cô phơn phớt hồng hào thì mới yên tâm, thậm chí bà còn cảm thấy vui mừng nữa.
Mấy ngày nay sắc mặt con gái bà rất tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo hồng hào, trông càng xinh đẹp hơn, lại càng khỏe mạnh hơn nữa.
"Đói quá à, con còn chưa ăn gì nữa." Giọng nói của Kiều Tịch rất êm ái, cuối câu còn kéo dài giọng ra thêm vài phần nũng nịu khiến trái tim mẹ Kiều muốn tan chảy, bà vội vàng bảo phòng bếp mang đồ ăn lên.
Bà ngồi cạnh con gái, liên tục gắp thức ăn cho cô: "Con bé Tích Tích kia cũng ra ngoài cả ngày nay rồi, chẳng biết sao mà giờ này vẫn chưa về nữa."
"Chị ấy vẫn chưa về ạ?" Kiều Tịch nghĩ đến chuyện cô ta phải đi trồng cây: "Mẹ, mẹ đừng lo, hôm nay trước khi ra ngoài chị ấy đã nói với con là muốn ra ngoài tập thể dục ấy."
Mẹ Kiều gật đầu, không để ý lắm: "Tiểu Tịch, đây là cá mẹ làm đấy, con ăn nhiều một chút, béo tí nữa mới xinh hơn."
Không có bàn tay vàng của Triệu Vũ Tích ở đây, mẹ Kiều không bị ảnh hưởng, trong lòng trong mắt bà toàn là con gái cưng của bà.
Chẳng bao lâu sau, Triệu Vũ Tích cũng về nhà.
"Á, Tích Tích, con sao thế này?" Mẹ Kiều nhìn cháu gái nhếch nhác thì vô cùng hoảng hốt.
Kiều Tịch vừa mới cơm nước xong xuôi, đang ngồi uống trà với mẹ Kiều, cô ngước mắt lên thấy mặt Triệu Vũ Tích phơi nắng đỏ bừng bừng, đôi môi khô tróc da, đầu tóc rối bời, quần áo cũng toàn nếp nhăn, cả người uể oải, trông cực kì tiều tụy.
"Dì ạ, con hơi mệt một chút." Giọng Triệu Vũ Tích khô khốc, cả ngày nay cô ta chưa được uống nước.
Sau khi hệ thống thông báo nhiệm vụ của cô ta thất bại thì lập tức bắt đầu hình thức xui xẻo.
Lúc cô ta định đi khỏi ngoại ô thì mới phát hiện ra điện thoại hết pin sập nguồn, cô ta không gọi được xe, chỉ đành đi bộ suốt từ ngoại ô vào đến tận trong nội thành.
Cô ta đi liên tục mấy tiếng liền dưới ánh mặt trời bỏng rát.
Vừa về đến nội thành, cô ta vất vả lắm mới gọi được xe thì lại gặp phải tai nạn xe cộ, may mà tài xế chỉ bị thương nhẹ, còn cô ta thì không sao hết.
Hôm nay tinh thần của cô ta đã mệt mỏi đến cùng cực.
"Con mau ngồi đây, con ăn cơm chưa? Để dì bảo họ làm cho con thêm ít thức ăn." Chỗ đồ ăn mới hâm nóng vừa nãy đã bị con gái ăn gần hết rồi: "Trong bếp còn ít điểm tâm đấy, con ăn lót dạ trước đi đã."
Triệu Vũ Tích thật sự vừa mệt lại vừa đói, cô ta gật đầu.
Kiều Tịch hỏi Bạo Phú: "Triệu Vũ Tích làm sao vậy?"
Giọng nói còn vương mùi sữa của Bạo Phú cực kì kích động: "Nhiệm vụ của người phụ nữ xấu xa thất bại nên bị trừng phạt."
"Hả?" Kiều Tịch hào hứng: "Trừng phạt như thế nào?"
Bạo Phú khôi phục lại thông tin từ cái hệ thống cấp thấp của Triệu Vũ Tích: "Trong vòng một tuần nay, người phụ nữ xấu xa sẽ rất xui xẻo."
Kiều Tịch sững sờ, sau đó cô nhanh chóng hiểu ra, nhìn dáng vẻ này của Triệu Vũ Tích thì chắc là đã bắt đầu bị trừng phạt rồi."
"Tích Tích, con ăn ít điểm tâm trước đi." Mẹ Kiều vừa vào bếp bảo họ hâm lại ít thức ăn lần nữa, còn bà bê một khay điểm tâm ra trước.
"Cảm ơn dì ạ." Vẻ mặt Triệu Vũ Tích tràn ngập sự biết ơn, cô ta đã đói lắm rồi, bèn tranh thủ thời gian ăn luôn.
Đúng lúc này, ti vi phòng khách phát một show truyền hình nào đó, trong đó các khách mời đang trồng cây.
Kiều Tịch nghĩ tới Tiểu Lị Lị trong bệnh viện, cô bé đáng yêu như thế, nếu cô không ngăn cản thì mấy ngày nữa Tiểu Lị Lị cũng sẽ bị Triệu Vũ Tích cướp năng lượng xanh, do vậy mà mất mạng.
Nghĩ thế, Kiều Tịch cực kì khó chịu, cố ý nói: "Hóa ra trồng cây lại khó đến vậy, vừa phải làm cỏ lại còn phải xới đất, đào hố nữa."
Mẹ Kiều gật đầu: "Trên đời này không có việc gì là dễ dàng cả."
Kiều Tịch lại nói tiếp: "Thảo nào show này lại có nhiều khách mời cùng hợp tác với nhau để trồng cây thế, nếu không chỉ có một người thì nhất định sẽ mệt chết mất. Nhưng mà chắc chẳng có ai ngốc thế đâu, một mình đi trồng mấy trăm cây liền."
Triệu Vũ Tích nghẹn họng, phun vội miếng điểm tâm trong miệng ra rồi ho khan.
"Tích Tích, con sao thế? Con không sao chứ?" Mẹ Kiều vội vàng đưa nước cho cô ta.
Triệu Vũ Tích uống liên tục mấy ngụm nước mới thở lại được: "Con không sao. Con ăn no rồi, con lên tầng tắm rửa đây."
Trong phòng tắm, lúc Triệu Vũ Tích sắp tắm xong thì không cẩn thận dẫm phải đống sữa tắm rơi trên sàn, cô ta mất thăng bằng ngã cái "Oạch" xuống đất.
Mới ngày đầu tiên mà Triệu Vũ Tích đã ngã bị thương chân.
Tài xế nhà họ Kiều chở cô ta đến bệnh viện để băng bó. Lúc xong xuôi cô ta lại nghĩ đến điều gì đó, cô ta đi đến phòng bệnh theo thông tin hệ thống cung cấp lúc trước.
Hoàng Lị Lị đang ngồi trên giường, cô bé cài chiếc kẹp tóc dâu tây mà cô bé xem như bảo bối trên đầu, sau đó lại cẩn thận lấy từ trong túi ra một viên kẹo, ăn một cách vui vẻ.
Đây là kẹo mà chị gái xinh đẹp mua cho cô bé đấy.
Cô bé nhớ chị gái xinh đẹp quá đi.
"Em là Hoàng Lị Lị sao?" Triệu Vũ Tích khó nhọc kéo lê chân đi vào phòng bệnh của Tiểu Lị Lị, số phòng hệ thống cho cô ta không phải là phòng này, cô ta vất vả lắm mới hỏi được hộ sĩ chuyện Hoàng Lị Lị đã đổi sang phòng bệnh đơn.
Năng lực hệ thống cho Triệu Vũ Tích giúp cô ta thấy được năng lượng xanh đầy 100% trên tay Hoàng Lị Lị, thảo nào nhiệm vụ của cô ta lại bị thông báo thất bại.
Nhưng có chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc trước hệ thống nói với cô ta năng lượng xanh của Hoàng Lị Lị chỉ còn 12%, cô ta chỉ cần nghĩ cách khiến cho năng lượng giảm xuống dưới 10% là có thể cướp được.
"Chị biết em ạ?" Tiểu Lị Lị vui vẻ ngậm kẹo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tràn ngập niềm vui.
Triệu Vũ Tích nhíu mày, đáng ra không phải như thế này.
Hoàng Lị Lị hẳn phải đang cảm thấy sợ hãi, mất mát, lo lắng mình trở thành gánh nặng của bố mẹ, trở thành một đứa trẻ tầm thường chứ.
Sao giờ trông cô bé có vẻ như bị thay đổi tính cách vậy?
Triệu Vũ Tích đi tới, cô ta mỉm cười, mở miệng thăm dò: "Chị ở phòng bên cạnh, chị cũng bị bệnh nặng cần phải làm phẫu thuật giống em. Những người như chúng ta có sống cũng chỉ để dằn vặt, có khi chết đi mới là được giải thoát."
Hai hàng lông mày của Tiểu Lị Lị nhíu chặt lại, cô bé lắc đầu thật mạnh: "Chị gái xinh đẹp nói là nếu sau này em muốn làm blogger ẩm thực thì không thể chết được, em còn phải chăm sóc cho bố mẹ nữa, em sẽ không chết đâu."
Cô bé học theo dáng vẻ dạy bảo người khác của Kiều Tịch, dạy Triệu Vũ Tích: "Những người muốn tự sát đều rất ngốc nghếch, chị gái xinh đẹp nói là chết rồi thì chẳng còn gì hết, còn sống thì mới có thể ăn kẹo mỗi ngày được."
Kẹo rất ngọt, cô bé rất thích kẹo chị gái xinh đẹp tặng, sau này cô bé lớn lên cũng sẽ tặng lại kẹo cho chị gái xinh đẹp.
Triệu Vũ Tích giật mình sợ hãi, đây là những lời mà một đứa bé bảy tuổi sẽ nói á? Chẳng lẽ hệ thống bị lỗi sao?
Đúng lúc này bố của Tiểu Lị Lị đi lấy nước về.
Triệu Vũ Tích sợ đến mức lê chân tranh thủ chạy trốn.
Trong phòng Kiều Tịch.
Kiều Tịch không biết chuyện Triệu Vũ Tích đi tìm Tiểu Lị Lị, hôm nay cô hấp thụ được 37% năng lượng vàng, chuẩn bị mở rương báu theo lời xúi giục của Bạo Phú.
Bạo Phú cực kì vui vẻ: "Chủ nhân, lần này mở rương báu cần phải tiêu 7% năng lượng vàng."
Kiều Tịch: "Sao lại tăng giá lên thế hả?"
"Chủ nhân, mỗi lần mở rương báu mới đều mất nhiều năng lượng hơn, nhưng mà đạo cụ chị rút thăm được cũng có nhiều tác dụng hơn."
Kiều Tịch nhíu đôi mày xinh đẹp lại, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích đó: "Mở đi."
Màn hình lớn bật ra trước mặt Kiều Tịch ngay lập tức.
Trong màn hình vẫn là căn phòng nhỏ mà Lục Hoặc ở.
Bé Lục Hoặc bây giờ đã lớn hơn so với hồi ba tuổi, trông có vẻ tầm năm sáu tuổi, ngũ quan càng tinh xảo đẹp đẽ hơn.
Bé mặc một chiếc áo T shirt màu lam nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo búng ra sữa, nhìn sao cũng thấy giống một thiên thần nhỏ.
Bé ôm bụng, đói quá.
Dì chăm sóc bé đã quên mang bữa sáng đến, bé chưa được ăn sáng, giờ đã quá trưa gần hai giờ chiều rồi, dì lại quên mang cơm trưa của bé luôn.
Lúc trước thỉnh thoảng dì cũng sẽ quên mang đồ ăn cho bé, nhưng chỉ một bữa thôi, hôm nay dì không mang hai bữa liền rồi, bé Lục Hoặc thật sự rất đói bụng.
Bé di chuyển xe lăn nhỏ ra khỏi phòng.
Hôm nay Lục Vinh Diệu không phải đến trường, bé không muốn đi sang bên biệt thự. Bé Lục Hoặc mím miệng, bé biết rằng cứ gặp Lục Vinh Diệu lần nào là phải chịu thiệt lần ấy.
Bé Lục Hoặc di chuyển xe lăn về phía cổng sau, bé phát hiện ra cổng đóng nhưng không khóa.
Người hầu chăm sóc bé hôm nay có việc, mà bà ta không thể hiên ngang ra ngoài được nên phải đi cửa sau, lúc đi vội quá không kịp khóa cửa.
Bé Lục Hoặc mở cửa ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên bé ra khỏi nhà họ Lục. Bé tò mò quan sát khắp nơi, trong đôi mắt to tròn đen bóng tràn ngập sự phấn khích.
Lúc bé qua đường, một chú đi xe đạp, trên xe buộc đầy bóng bay dừng lại.
Chú đó cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt ao ước của bé Lục Hoặc thì cười sang sảng, tháo một quả bóng bay hình cá vàng trên xe xuống, buộc vào xe lăn nhỏ của bé: "Cậu nhóc, đây, chú tặng cho cháu này."
Quả bóng bay hình cá vàng đung đưa trong không trung.
Bé Lục Hoặc cười ngại ngùng, đôi mắt to chớp chớp, cực kì lễ phép nói: "Cảm ơn chú."
Bé vui lắm, đây là món quà đầu tiên bé nhận được đó!
Thấy hình ảnh trong màn hình, trái tim Kiều Tịch muốn tan chảy.
Lục Hoặc thấy cô gái ngồi dưới chân đang nhìn mình bằng ánh mắt long lanh, trong mắt anh có thêm mấy phần bất đắc dĩ.
Kiều Tịch không chịu bỏ bàn tay đang túm quần Lục Hoặc ra, thậm chí cô còn véo anh nhè nhẹ, dùng khẩu hình nói: "Điện thoại di động."
Thân hình Lục Hoặc lập tức cứng lại.
Cô không hề mạnh tay, đầu ngón tay mềm nhũn có phải là đang véo người khác đâu? Đang câu hồn người khác thì có.
Anh cụp mắt xuống, dùng ánh mắt để nhắc nhở Kiều Tịch.
Kiều Tịch chỉ đành bỏ tay ra, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh.
Lục Hoặc mím chặt môi, dưới ánh mắt của Lục quản gia và bác sĩ Kim, bàn tay đang đặt lên tay vịn xe lăn của anh lặng lẽ thò xuống gầm bàn, bị Kiều Tịch nắm chặt ngay lập tức.
Đôi lông mi dài cong vểnh hơi run lên, Lục Hoặc cảm nhận được hơi lạnh trên đầu ngón tay cô khi cô viết chữ vào lòng bàn tay anh.
Cô viết rất nhẹ khiến lòng bàn tay anh ngứa ngáy, như có một con kiến nhỏ cắn từng miếng từng miếng một lên đầu quả tim anh, vừa khiến người ta khó chịu nhưng cũng lại chẳng thể làm gì.
Hai mắt Lục Hoặc trầm xuống, có lẽ là do anh không chịu được nữa nên anh nắm tay lại, cầm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
Kiều Tịch trừng mắt nhìn anh, cô chưa viết xong mà.
Lục Hoặc không nhìn cô gái dưới gầm bàn nữa, anh nắm chặt tay cô với gương mặt vô cảm.
"Hoặc thiếu gia." Bác sĩ Kim định tiến lên: "Để tôi kiểm tra giúp cậu."
"Ở đây không tiện, chúng ta ra ngoài thôi." Lục Hoặc nói xong thì thả tay Kiều Tịch ra, điều khiển xe lăn tránh xa bàn học.
Lục quản gia và bác sĩ Kim đi theo sau anh ra ngoài.
Phòng sách im ắng nhưng Kiều Tịch không dám nhúc nhích, ai biết được bọn họ có đột nhiên quay lại hay không chứ.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay bị nắm chặt của mình. Vừa nãy Lục Hoặc bóp rất mạnh khiến mu bàn tay cô đỏ cả lên.
Vừa ra ngoài Lục Hoặc đã thấy ngay điện thoại di động Kiều Tịch đang để trên bàn, anh đi đến gần, giả vờ như không có gì để lấy điện thoại đi. Đúng lúc này di động lại kêu lên.
Lục quản gia và bác sĩ Kim nhìn anh cùng một lúc.
Lục Hoặc vẫn không hề hoang mang rối loại, bấm tắt điện thoại.
"Thiếu gia, đây là..." Lục quản gia mở miệng.
Lục Hoặc nhíu chặt hàng mày, đưa điện thoại di động cho người hầu đứng gần đấy: "Điện thoại của bà này, cất đi."
Người hầu vừa nãy vẫn còn đang kinh hồn táng đảm, thế mà lúc này đã nhanh chóng phản ứng kịp: "Xin lỗi thiếu gia, ban nãy lúc tôi quét tước dọn dẹp tiện tay vứt đó."
Bà ta nhanh chóng cầm cái điện thoại di động mang ốp màu hồng anh đào bỏ vào túi: "Xin lỗi thiếu gia, lần sau tôi sẽ chú ý ạ."
Lục quản gia nhìn người hầu, không nói gì thêm.
Bác sĩ Kim tiến lên kiểm tra hai chân cho Lục Hoặc, Lục quản gia và người hầu tự giác ra khỏi phòng.
Từ bé Lục Hoặc đã không thể đi lại được, nhưng lạ là hai chân anh vẫn có cảm giác như người bình thường.
Bác sĩ Kim ngồi xổm xuống, quan sát hai chân Lục Hoặc.
Vì không thể đi lại nên chân của anh thon hơn bình thường, chắc là do Lục Hoặc kiên trì xoa bóp nên cơ thịt trên chân bị teo rút không nặng lắm.
Làn da trên hai cẳng chân của Lục Hoặc có màu xanh đen như bị trúng độc. Lần đầu tiên ông ta nhìn thấy thì không kìm nổi sự sợ hãi, ông cụ Lục nói với ông ta là nó đột nhiên xuất hiện từ khi Lục Hoặc còn bé, hơn nữa cái mảng xanh đen đó càng ngày càng to ra.
Rõ ràng là một thiếu niên có dáng vẻ tuấn tú hơn người nhưng hai chân lại xấu xí kinh khủng.
Đây cũng là lý do mà ngày nào Lục Hoặc cũng mặc quần dài, thậm chí có lúc anh còn đắp thảm lông ngắn lên để che đi.
Bác sĩ Kim đã từng chẩn đoán rằng, cái vết màu xanh đen này như là vết bớt, không có ảnh hưởng gì đến Lục Hoặc hết.
Nếu Bạo Phú mà nhìn thấy thì nó sẽ biết cái mảng xanh đen trên chân Lục Hoặc chính là năng lượng đen, chỉ cần năng lượng đen bị loại bỏ hết thì mảng xanh đen trên chân Lục Hoặc cũng biến mất theo, và anh cũng có thể đi lại được.
"Hoặc thiếu gia, xong rồi." Bác sĩ Kim kiểm tra một lượt, đã qua bao nhiêu năm rồi mà chân Lục Hoặc vẫn vậy, không thay đổi gì. Nhưng ông ta biết để duy trì tình trạng hiện giờ thì Lục Hoặc đã tốn rất nhiều công sức, phải chịu không ít đau khổ.
Anh phải thường xuyên tập luyện các khớp, tăng cường độ tập luyện cơ bắp hằng ngày, đây không phải là một chuyện dễ dàng.
"Ừm." Lục Hoặc không hỏi gì cả.
Chẳng bao lâu sau, Lục quản gia và bác sĩ Kim đi khỏi, hai người họ còn phải báo cáo tình hình của Lục Hoặc cho ông cụ Lục nữa.
Người hầu trả điện thoại di động cho Lục Hoặc, lúc này trái tim bị treo lên nãy giờ của bà ta mới hạ xuống được.
Lục Hoặc quay lại phòng sách, trong phòng rất yên tĩnh.
Lục Hoặc gọi: "Họ đã đi rồi, cô ra ngoài được rồi đấy."
Dưới gầm bàn học vẫn im lìm.
Lục Hoặc im lặng một chút rồi di chuyển xe lăn qua đó.
Anh thấy cô gái ngồi dưới gầm bàn đang ôm chân, cơ thể manh mai cuộn lại, đôi mắt đen bóng ướŧ áŧ nhìn anh đầy mong chờ.
Lục Hoặc mím chặt môi: "Ra đây!"
Dù ánh sáng dưới gầm bàn không được tốt lắm, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô gái vẫn như được dát một vầng sáng, trắng nõn trong trẻo. Lúc này trông cô vô cùng ngoan ngoãn đáng thương chứ không hề vô lại, trong đầu toàn ý nghĩ hư hỏng như bình thường.
Kiều Tịch vươn tay ra: "Lục Hoặc, chân tôi tê hết rồi."
Đôi mắt đen như mực của Lục Hoặc im lặng nhìn cô.
Kiều Tịch mở to mắt nhìn anh, đôi mắt long lanh ánh nước, cực kì đáng thương: "Chân tê lắm, không đi được." Cô vừa nói vừa đưa tay ra vỗ vỗ chân mình.
Lục Hoặc nghiến răng.
Lúc ra khỏi phòng sách, Kiều Tịch ngồi trên đùi Lục Hoặc, cơ thể mềm mại dựa vào lồng ngực Lục Hoặc, hai tay cô khoác lên vai anh, trong ánh mắt chất chứa niềm vui.
Người hầu đứng chờ bên ngoài thấy thế thì không thể không bái phục đám thanh niên trẻ bây giờ, người của ông cụ Lục vừa đi mà hai người họ đã lại dính vào nhau rồi, không biết sợ tí nào cả.
Kiều Tịch thấy năng lượng vàng trên mu bàn tay lại tăng lên vèo vèo, từ 36% thành 37% nên hơi không nỡ rời anh ra.
"Vừa rồi điện thoại của cô kêu, tôi tắt đi rồi." Lục Hoặc trả di động cho Kiều Tịch.
Lúc này Kiều Tịch mới nhớ ra cô quên chưa báo với mẹ là cô sẽ về muộn.
"Tôi phải về đây." Kiều Tịch nhận lại điện thoại, cô hỏi Lục Hoặc: "Anh cho tôi phương thức liên lạc của anh đi, bây giờ chúng ta cũng được coi như là bạn bè rồi."
"Tôi không có điện thoại." Lục Hoặc nhíu mày, giọng điệu bình thản: "Bạn bè ngồi trên đùi tôi?"
Kiều Tịch:...
Cô hứ một cái, đứng dậy khỏi đùi Lục Hoặc: "Tôi về đây."
Bóng lưng đong đưa khiến lòng người rung động dần khuất ngoài cửa.
Hiển nhiên vừa nãy cô nói tê chân là để lừa anh thôi.
Đồ lừa đảo này!
Lúc cô về đến nhà họ Kiều thì trời đã tối hẳn.
"Tiểu Tịch, sao muộn thế này con mới về? Con ăn cơm chưa?" Mẹ Kiều quan sát con gái, thấy sắc mặt cô phơn phớt hồng hào thì mới yên tâm, thậm chí bà còn cảm thấy vui mừng nữa.
Mấy ngày nay sắc mặt con gái bà rất tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo hồng hào, trông càng xinh đẹp hơn, lại càng khỏe mạnh hơn nữa.
"Đói quá à, con còn chưa ăn gì nữa." Giọng nói của Kiều Tịch rất êm ái, cuối câu còn kéo dài giọng ra thêm vài phần nũng nịu khiến trái tim mẹ Kiều muốn tan chảy, bà vội vàng bảo phòng bếp mang đồ ăn lên.
Bà ngồi cạnh con gái, liên tục gắp thức ăn cho cô: "Con bé Tích Tích kia cũng ra ngoài cả ngày nay rồi, chẳng biết sao mà giờ này vẫn chưa về nữa."
"Chị ấy vẫn chưa về ạ?" Kiều Tịch nghĩ đến chuyện cô ta phải đi trồng cây: "Mẹ, mẹ đừng lo, hôm nay trước khi ra ngoài chị ấy đã nói với con là muốn ra ngoài tập thể dục ấy."
Mẹ Kiều gật đầu, không để ý lắm: "Tiểu Tịch, đây là cá mẹ làm đấy, con ăn nhiều một chút, béo tí nữa mới xinh hơn."
Không có bàn tay vàng của Triệu Vũ Tích ở đây, mẹ Kiều không bị ảnh hưởng, trong lòng trong mắt bà toàn là con gái cưng của bà.
Chẳng bao lâu sau, Triệu Vũ Tích cũng về nhà.
"Á, Tích Tích, con sao thế này?" Mẹ Kiều nhìn cháu gái nhếch nhác thì vô cùng hoảng hốt.
Kiều Tịch vừa mới cơm nước xong xuôi, đang ngồi uống trà với mẹ Kiều, cô ngước mắt lên thấy mặt Triệu Vũ Tích phơi nắng đỏ bừng bừng, đôi môi khô tróc da, đầu tóc rối bời, quần áo cũng toàn nếp nhăn, cả người uể oải, trông cực kì tiều tụy.
"Dì ạ, con hơi mệt một chút." Giọng Triệu Vũ Tích khô khốc, cả ngày nay cô ta chưa được uống nước.
Sau khi hệ thống thông báo nhiệm vụ của cô ta thất bại thì lập tức bắt đầu hình thức xui xẻo.
Lúc cô ta định đi khỏi ngoại ô thì mới phát hiện ra điện thoại hết pin sập nguồn, cô ta không gọi được xe, chỉ đành đi bộ suốt từ ngoại ô vào đến tận trong nội thành.
Cô ta đi liên tục mấy tiếng liền dưới ánh mặt trời bỏng rát.
Vừa về đến nội thành, cô ta vất vả lắm mới gọi được xe thì lại gặp phải tai nạn xe cộ, may mà tài xế chỉ bị thương nhẹ, còn cô ta thì không sao hết.
Hôm nay tinh thần của cô ta đã mệt mỏi đến cùng cực.
"Con mau ngồi đây, con ăn cơm chưa? Để dì bảo họ làm cho con thêm ít thức ăn." Chỗ đồ ăn mới hâm nóng vừa nãy đã bị con gái ăn gần hết rồi: "Trong bếp còn ít điểm tâm đấy, con ăn lót dạ trước đi đã."
Triệu Vũ Tích thật sự vừa mệt lại vừa đói, cô ta gật đầu.
Kiều Tịch hỏi Bạo Phú: "Triệu Vũ Tích làm sao vậy?"
Giọng nói còn vương mùi sữa của Bạo Phú cực kì kích động: "Nhiệm vụ của người phụ nữ xấu xa thất bại nên bị trừng phạt."
"Hả?" Kiều Tịch hào hứng: "Trừng phạt như thế nào?"
Bạo Phú khôi phục lại thông tin từ cái hệ thống cấp thấp của Triệu Vũ Tích: "Trong vòng một tuần nay, người phụ nữ xấu xa sẽ rất xui xẻo."
Kiều Tịch sững sờ, sau đó cô nhanh chóng hiểu ra, nhìn dáng vẻ này của Triệu Vũ Tích thì chắc là đã bắt đầu bị trừng phạt rồi."
"Tích Tích, con ăn ít điểm tâm trước đi." Mẹ Kiều vừa vào bếp bảo họ hâm lại ít thức ăn lần nữa, còn bà bê một khay điểm tâm ra trước.
"Cảm ơn dì ạ." Vẻ mặt Triệu Vũ Tích tràn ngập sự biết ơn, cô ta đã đói lắm rồi, bèn tranh thủ thời gian ăn luôn.
Đúng lúc này, ti vi phòng khách phát một show truyền hình nào đó, trong đó các khách mời đang trồng cây.
Kiều Tịch nghĩ tới Tiểu Lị Lị trong bệnh viện, cô bé đáng yêu như thế, nếu cô không ngăn cản thì mấy ngày nữa Tiểu Lị Lị cũng sẽ bị Triệu Vũ Tích cướp năng lượng xanh, do vậy mà mất mạng.
Nghĩ thế, Kiều Tịch cực kì khó chịu, cố ý nói: "Hóa ra trồng cây lại khó đến vậy, vừa phải làm cỏ lại còn phải xới đất, đào hố nữa."
Mẹ Kiều gật đầu: "Trên đời này không có việc gì là dễ dàng cả."
Kiều Tịch lại nói tiếp: "Thảo nào show này lại có nhiều khách mời cùng hợp tác với nhau để trồng cây thế, nếu không chỉ có một người thì nhất định sẽ mệt chết mất. Nhưng mà chắc chẳng có ai ngốc thế đâu, một mình đi trồng mấy trăm cây liền."
Triệu Vũ Tích nghẹn họng, phun vội miếng điểm tâm trong miệng ra rồi ho khan.
"Tích Tích, con sao thế? Con không sao chứ?" Mẹ Kiều vội vàng đưa nước cho cô ta.
Triệu Vũ Tích uống liên tục mấy ngụm nước mới thở lại được: "Con không sao. Con ăn no rồi, con lên tầng tắm rửa đây."
Trong phòng tắm, lúc Triệu Vũ Tích sắp tắm xong thì không cẩn thận dẫm phải đống sữa tắm rơi trên sàn, cô ta mất thăng bằng ngã cái "Oạch" xuống đất.
Mới ngày đầu tiên mà Triệu Vũ Tích đã ngã bị thương chân.
Tài xế nhà họ Kiều chở cô ta đến bệnh viện để băng bó. Lúc xong xuôi cô ta lại nghĩ đến điều gì đó, cô ta đi đến phòng bệnh theo thông tin hệ thống cung cấp lúc trước.
Hoàng Lị Lị đang ngồi trên giường, cô bé cài chiếc kẹp tóc dâu tây mà cô bé xem như bảo bối trên đầu, sau đó lại cẩn thận lấy từ trong túi ra một viên kẹo, ăn một cách vui vẻ.
Đây là kẹo mà chị gái xinh đẹp mua cho cô bé đấy.
Cô bé nhớ chị gái xinh đẹp quá đi.
"Em là Hoàng Lị Lị sao?" Triệu Vũ Tích khó nhọc kéo lê chân đi vào phòng bệnh của Tiểu Lị Lị, số phòng hệ thống cho cô ta không phải là phòng này, cô ta vất vả lắm mới hỏi được hộ sĩ chuyện Hoàng Lị Lị đã đổi sang phòng bệnh đơn.
Năng lực hệ thống cho Triệu Vũ Tích giúp cô ta thấy được năng lượng xanh đầy 100% trên tay Hoàng Lị Lị, thảo nào nhiệm vụ của cô ta lại bị thông báo thất bại.
Nhưng có chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc trước hệ thống nói với cô ta năng lượng xanh của Hoàng Lị Lị chỉ còn 12%, cô ta chỉ cần nghĩ cách khiến cho năng lượng giảm xuống dưới 10% là có thể cướp được.
"Chị biết em ạ?" Tiểu Lị Lị vui vẻ ngậm kẹo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tràn ngập niềm vui.
Triệu Vũ Tích nhíu mày, đáng ra không phải như thế này.
Hoàng Lị Lị hẳn phải đang cảm thấy sợ hãi, mất mát, lo lắng mình trở thành gánh nặng của bố mẹ, trở thành một đứa trẻ tầm thường chứ.
Sao giờ trông cô bé có vẻ như bị thay đổi tính cách vậy?
Triệu Vũ Tích đi tới, cô ta mỉm cười, mở miệng thăm dò: "Chị ở phòng bên cạnh, chị cũng bị bệnh nặng cần phải làm phẫu thuật giống em. Những người như chúng ta có sống cũng chỉ để dằn vặt, có khi chết đi mới là được giải thoát."
Hai hàng lông mày của Tiểu Lị Lị nhíu chặt lại, cô bé lắc đầu thật mạnh: "Chị gái xinh đẹp nói là nếu sau này em muốn làm blogger ẩm thực thì không thể chết được, em còn phải chăm sóc cho bố mẹ nữa, em sẽ không chết đâu."
Cô bé học theo dáng vẻ dạy bảo người khác của Kiều Tịch, dạy Triệu Vũ Tích: "Những người muốn tự sát đều rất ngốc nghếch, chị gái xinh đẹp nói là chết rồi thì chẳng còn gì hết, còn sống thì mới có thể ăn kẹo mỗi ngày được."
Kẹo rất ngọt, cô bé rất thích kẹo chị gái xinh đẹp tặng, sau này cô bé lớn lên cũng sẽ tặng lại kẹo cho chị gái xinh đẹp.
Triệu Vũ Tích giật mình sợ hãi, đây là những lời mà một đứa bé bảy tuổi sẽ nói á? Chẳng lẽ hệ thống bị lỗi sao?
Đúng lúc này bố của Tiểu Lị Lị đi lấy nước về.
Triệu Vũ Tích sợ đến mức lê chân tranh thủ chạy trốn.
Trong phòng Kiều Tịch.
Kiều Tịch không biết chuyện Triệu Vũ Tích đi tìm Tiểu Lị Lị, hôm nay cô hấp thụ được 37% năng lượng vàng, chuẩn bị mở rương báu theo lời xúi giục của Bạo Phú.
Bạo Phú cực kì vui vẻ: "Chủ nhân, lần này mở rương báu cần phải tiêu 7% năng lượng vàng."
Kiều Tịch: "Sao lại tăng giá lên thế hả?"
"Chủ nhân, mỗi lần mở rương báu mới đều mất nhiều năng lượng hơn, nhưng mà đạo cụ chị rút thăm được cũng có nhiều tác dụng hơn."
Kiều Tịch nhíu đôi mày xinh đẹp lại, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích đó: "Mở đi."
Màn hình lớn bật ra trước mặt Kiều Tịch ngay lập tức.
Trong màn hình vẫn là căn phòng nhỏ mà Lục Hoặc ở.
Bé Lục Hoặc bây giờ đã lớn hơn so với hồi ba tuổi, trông có vẻ tầm năm sáu tuổi, ngũ quan càng tinh xảo đẹp đẽ hơn.
Bé mặc một chiếc áo T shirt màu lam nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo búng ra sữa, nhìn sao cũng thấy giống một thiên thần nhỏ.
Bé ôm bụng, đói quá.
Dì chăm sóc bé đã quên mang bữa sáng đến, bé chưa được ăn sáng, giờ đã quá trưa gần hai giờ chiều rồi, dì lại quên mang cơm trưa của bé luôn.
Lúc trước thỉnh thoảng dì cũng sẽ quên mang đồ ăn cho bé, nhưng chỉ một bữa thôi, hôm nay dì không mang hai bữa liền rồi, bé Lục Hoặc thật sự rất đói bụng.
Bé di chuyển xe lăn nhỏ ra khỏi phòng.
Hôm nay Lục Vinh Diệu không phải đến trường, bé không muốn đi sang bên biệt thự. Bé Lục Hoặc mím miệng, bé biết rằng cứ gặp Lục Vinh Diệu lần nào là phải chịu thiệt lần ấy.
Bé Lục Hoặc di chuyển xe lăn về phía cổng sau, bé phát hiện ra cổng đóng nhưng không khóa.
Người hầu chăm sóc bé hôm nay có việc, mà bà ta không thể hiên ngang ra ngoài được nên phải đi cửa sau, lúc đi vội quá không kịp khóa cửa.
Bé Lục Hoặc mở cửa ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên bé ra khỏi nhà họ Lục. Bé tò mò quan sát khắp nơi, trong đôi mắt to tròn đen bóng tràn ngập sự phấn khích.
Lúc bé qua đường, một chú đi xe đạp, trên xe buộc đầy bóng bay dừng lại.
Chú đó cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt ao ước của bé Lục Hoặc thì cười sang sảng, tháo một quả bóng bay hình cá vàng trên xe xuống, buộc vào xe lăn nhỏ của bé: "Cậu nhóc, đây, chú tặng cho cháu này."
Quả bóng bay hình cá vàng đung đưa trong không trung.
Bé Lục Hoặc cười ngại ngùng, đôi mắt to chớp chớp, cực kì lễ phép nói: "Cảm ơn chú."
Bé vui lắm, đây là món quà đầu tiên bé nhận được đó!
Thấy hình ảnh trong màn hình, trái tim Kiều Tịch muốn tan chảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.