Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 128

Mỹ Nhân Vô Sương

20/09/2022

Hành lang bệnh viện dài lạnh lẽo, lại quá mức yên tĩnh khiến lòng người căng thẳng.

Mẹ Kiều còn đang bị bệnh, sắc mặt tái nhợt, đặc biệt lo lắng cho con gái, nước da của bà xanh xao, tóc hai bên cũng rối bời, không còn thanh tao nhãn nhà như ngày thường.

Bây giờ bà chỉ là một người mẹ lo lắng cho con gái, căn bản không có tâm tư để ý tới bề ngoài.

Bà đã gọi điện thông báo cho chồng về chuyện của con gái, ông ấy đã chạy tới, nghĩ tới con gái thích Lục Hoặc, bà cũng thông báo cho Lục Hoặc.

Đối với người già ở nhà, mẹ bà lần trước mới ngã, còn đang ở bệnh viện, mẹ Kiều không dám báo cho bà ta, kẻo người già lo lắng ảnh hưởng tới hồi phục.

Mẹ Kiều tin rằng con gái mình sẽ bình an vô sự.

Từ nhỏ đến lớn, con gái đều vượt qua nhiều lần phát bệnh như vậy, lần này cũng sẽ bình an vượt qua.

“Dì nhỏ, dì còn đang bệnh, uống chút nước ấm đi.” Triệu Vũ Tích rót một cốc nước ấm từ máy lọc nước trong bệnh viện, cô ta còn ấm áp đặt cốc vào tay mẹ Kiều, “Đừng lo lắng, Tiểu Tịch có mệnh phú quý, tuyệt đối sẽ gặp dữ hóa lành.”

Lòng bàn tay mẹ Kiều ấm lên, bà chậm rãi gật đầu.

Triệu Vũ Tích ngồi bên cạnh mẹ Kiều, ấm áp nói: “Dì nhỏ, dì đừng sợ, con ở đây cùng dì chờ Tiểu Tịch ra.”

Chân tay mẹ Kiều tê dại lúc này mới lấy lại chút sức lực, lúc này mới cảm thấy cháu gái đối với mình rất ân cần, “Được.”

Vẻ mặt Triệu Vũ Tích có chút lo lắng, nhưng trong đáy mắt lại hiện lên niềm vui khó tả.

Chuyện gì tới cũng phải tới, kiếp trước Kiều Tịch chết sớm, cô sống lâu hơn như vậy, kiếm được cũng vô ích.

Bây giờ, mọi thứ sẽ khôi phục như kiếp trước.

Dì nhỏ bởi vì Kiều Tịch phát bệnh qua đời, thương tâm thật lâu, nhưng thời gian sẽ chữa lành tất cả, mà cô ta sẽ là đại tiểu thư Kiều gia, lấy lại tất cả thuộc về mình.

Triệu Vũ Tích đã mong chờ ngày này rất lâu, hiện tại đột nhiên trở thành sự thật, cô ta thậm chí không dám tin tưởng.

Cô ta nhìn theo tầm mắt mẹ Kiều, nhìn cửa phòng cấp cứu, cầu nguyện Kiều Tịch không thể bước ra khỏi cánh cửa này.

Hành lang vắng lặng, chỉ có nhân viên y tế qua lại.

Mẹ Kiều chưa bao giờ cảm thấy thời gian dài như vậy, mỗi phút mỗi giây bà đều thấy như đi trên mũi dao. Cho đến khi chồng đến, mẹ Kiều không chịu đựng được nữa, nhào vào ngực ông khóc thành tiếng.

Cha Kiều đang họp, nhận được điện thoại của vợ, ông đã lao tới ngay.

Ông ôm chặt vợ, nghe thấy tiếng bà khóc, vẻ mặt nghiêm nghị của cha Kiều trầm xuống, nhẹ giọng trấn an bà: “Được rồi, không sao đâu, anh đã cho người liên hệ chuyên gia, họ cũng tới rồi, anh tuyệt đối không cho phép con gái chúng ta có chuyện gì.”

Mẹ Kiều khóc không thành tiếng, bà gật đầu.

Hôm nay mí mắt bà liên tục giật giật, trong lòng vẫn luôn bất an, không nghĩ tới là con gái phát bệnh.

Cha Kiều ôm vợ ngồi xuống ghế, ông hỏi: “Con gái đã lâu không phát bệnh, sao lại tự dưng như vậy?”

Mẹ Kiều buồn bã khóc, bà lắc đầu: “Em nghỉ ngơi trong phòng, là bảo mẫu xông vào nói với em, Tiểu Tịch phát bệnh, em đút thuốc cho con, lúc trước sau khi uống thuốc, con sẽ bình tĩnh lại, không ngờ tới lần này lại nghiêm trọng như vậy.”

Mẹ Kiều nghĩ tới tình hình xảy ra sau khi cho con gái uống thuốc, “Tiểu Tịch uống thuốc cũng không bình tĩnh lại được, con rất khó chịu, còn hôn mê, em quá sợ hãi, nếu không phải xe cấp cứu tới kịp, chỉ sợ........” Bà không dám nói, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cha Kiều không rõ sắc mặt, đáy mắt cũng ưu phiền, “Con gái chắc chắn sẽ không sao đâu.”

Ông lau nước mắt cho vợ, “Đừng sợ, nhất định con sẽ khỏi.”

Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, có nhân viên y tế đi ra.

“Bác sĩ, con gái tôi sao rồi?”

“Tình trạng bệnh nhân rất xấu, các người nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Nói xong, bác sĩ cần cha Kiều ký tên, “Chúng tôi sẽ cố hết sức cấp cứu.”

Cha Kiều luôn bình tĩnh ngay cả khi gặp đối thủ lợi hại, lần đầu tiên cầm bút mà tay phát run.

Mẹ Kiều bật khóc, “Tại sao lại như vậy, sáng nay Tiểu Tịch còn ổn, lúc chiều, con còn lấy thuốc cho em uống, kêu em nghỉ ngơi cho tốt, còn giúp em đắp chăn, sao bây giờ lại thế này?”

Mẹ Kiều che mặt khóc thảm thiết.

Cha Kiều buông bút, sắc mặt ngưng trọng.

Triệu Vũ Tích ở bên đầy vui vẻ, đặc biệt là nghe thấy bác sĩ nói, cô ta biết, Kiều Tịch sẽ không qua khỏi.

Niềm vui nơi đáy mắt không kịp thu liễm, Triệu Vũ Tích thấy người đàn ông vội vàng chạy tới, là Lục Hoặc.

Trái ngược với trước đây giữa mày mang theo vẻ ngây ngô, Lục Hoặc bây giờ trầm ổn hơn nhiều, gương mặt đẹp trai xuất chúng, nét mặt nghiêm nghị.

Anh nhanh chóng chạy tới trước mặt cha mẹ Kiều, thở hắt, “Chú dì, Tịch Tịch sao rồi?”

Mẹ Kiều đã khóc đến mức không nói nên lời, bà lắc đầu, đau khổ tột cùng.

Ánh mắt Lục Hoặc rơi xuống tờ thông báo bệnh tình nguy kịch trên tay bác sĩ, sắc mặt tái nhợt, trên môi không còn giọt máu.

“Không có khả năng.” Lục Hoặc thấp giọng nói.

“Lúc Tiểu Tịch được đưa tới bệnh viện đã rơi vào hôn mê.” Triệu Vũ Tích nói với anh: “Tình hình không tốt lắm, cô ấy đã cấp cứu ở bên trong rất lâu rồi.”

Lục Hoặc đột nhiên ngước mắt nhìn về phía cô ta, lạnh giọng nói: “Cô ấy sẽ không có chuyện gì.”

Hô hấp Triệu Vũ Tích cứng lại, bị đôi mắt Lục Hoặc làm cho hoảng hốt, cô ta vội nói: “Chúng tôi đều hy vọng cô ấy sớm khỏe lại.”

Lúc này, cha Kiều nhìn Lục Hoặc sắc mặt tái nhớt, có thể là bởi vì sốt ruột, trên người chỉ mặc áo len mỏng màu đen, thân hình càng cô đơn mảnh khảnh, toàn bộ bất mãn trước đây của cha Kiều về Lục Hoặc đã biến mất.

Nhìn lòng người lúc gặp hoạn nạn, Lục Hoặc hiển nhiên rất thích Kiều Tịch.

Lục Hoặc bắt gặp ánh mắt của cha Kiều, hai người không cần nói cũng biết.

Cửa phòng cấp cứu đóng chặt, hành lang yên lặng đến dọa người.

Lục Hoặc đứng thẳng trước cửa phòng cấp cứu, chờ đợi Kiều Tịch.

Anh sẽ không bao giờ tin Kiều Tịch sẽ rời bỏ anh.

Lục Hoặc rũ mắt xuống, ánh mắt tối sầm lại.

Anh hối hận tối qua gọi video với Kiều Tịch không dành thời gian cho cô nhiều hơn, hối hận khi cô hỏi anh có nhớ cô không, anh không có nói với cô, anh mở mắt hay nhắm mắt đều sẽ nhớ cô.

Hốc mắt Lục Hoặc chua xót, trên ngực như có kim châm, từng chút một đâm vào trái tim anh, truyền tới cơn đau nhức.



Anh hối hận nhất là không được ở bên cạnh cô, một người mềm yếu như cô, ngay cả va chạm nhẹ cũng hét lên đau đớn, lúc phát bệnh khó chịu như vậy, làm sao cô chịu được?

Triệu Vũ Tích cầm cốc nước ấm, đi đến bên cạnh Lục Hoặc.

Cô ta dịu dàng nói: “Ước chừng phải cấp cứu một thời gian nữa, Lục Hoặc, cậu đứng ở đây đã lâu, sao không ngồi xuống băng ghế trước, thời tiết thành phố J lạnh, cậu mặc không nhiều lắm, tôi rót một cốc nước ấm, cậu uống một ngụm làm ấm thân thể.”

Lục Hoặc rũ mi mắt, thắt lưng thẳng tắp như tuyết tùng mùa đông, khí chất thanh lãnh, còn mang theo xa cách người khác chớ tới gần.

Chỉ là bị anh liếc mắt cũng có thể khiến bạn mất lý trí, có loại cảm giác hít thở không thông.

Mặt Triệu Vũ Tích nóng lên, Lục Hoặc trước kia ngồi xe lăn, cô ta không cảm thấy, bây giờ đứng bên cạnh anh, cô ta mới phát hiện vóc dáng đối phương thật cao, chiều cao của cô ta chỉ tới bả vai Lục Hoặc, có vẻ càng nhỏ xinh yêu kiều.

Triệu Vũ Tích cảm thấy cốc nước trong tay cũng nóng lên, cô ta lại mở miệng lần nữa: “Phẫu thuật không biết còn kéo dài bao lâu, cậu đừng tự làm mình ốm.” Cô ta biết Kiều Tịch chắc chắn sẽ chết, Lục Hoặc không cần chờ đợi vô ích.

Lục Hoặc lúc này mới nhướng mắt nhìn cô ta.

Triệu Vũ Tích vô thức cắn môi, lặng lẽ đỏ mặt, đưa cốc nước trong tay cho Lục Hoặc.

Nhưng mà Lục Hoặc lạnh lùng nhìn cô ta, trong mắt không hề thay đổi, “Cô thật phiền.”

Anh tránh đi, càng tới gần cửa phòng cấp cứu, lặng lẽ đứng đó một mình.

Vẻ mặt Triệu Vũ Tích xấu hổ, cô ta cầm cốc nước vừa xấu hổ vừa ủy khuất.

Trong phòng cấp cứu, bác sĩ phát hiện, tình trạng bệnh nhân đột ngột chuyển biến tốt.

Âm thanh trẻ con của Bạo Phú tràn đầy kinh ngạc: “Là Lục Hoặc tới.”

Nó thấy năng lượng màu vàng từ bên ngoài truyền tới, không ngừng lao về phía chủ nhân.

Bạo Phú nói với Kiều Tịch hôn mê: “Quá tốt rồi, Lục Hoặc tới, chủ nhân sẽ không sao đâu.”

Đèn trong phòng cấp cứu vụt tắt, cha mẹ Kiều, Lục Hoặc chờ ở bên ngoài có vẻ khẩn trương.

Cơ thể Lục Hoặc đã cứng đờ, căng thẳng đến cực điểm, anh đứng đó như bức tượng, chờ đợi Tịch Tịch của anh.

Bác sĩ đi ra.

Cha mẹ Kiều không quan tâm tới tư thế chật vật, nhanh chóng tiến lên, “Con gái tôi sao rồi?”

Đáy mắt Triệu Vũ Tích lộ ra vui mừng, cô ta cố gắng kiềm chế khóe môi muốn nhếch lên.

Bác sĩ: “Bệnh nhân đã được cứu sống, tình trạng của cô ấy cũng ổn định, các người không cần lo lắng.” Bọn họ cũng không nghĩ tới tình trạng người bệnh đột nhiên cải thiện, không phải hồi quang phản chiếu, mà là thật sự cải thiện.

“Tiểu Tịch không có chuyện gì?” Triệu Vũ Tích cả kinh vội hỏi.

Bác sĩ gật đầu: “Người bệnh trước mắt không có việc gì, xin yên tâm.”

Triệu Vũ Tích siết chặt tay, móng tay xinh đẹp mới làm hôm qua bấm vào lòng bàn tay phát đau, Kiều Tịch sao lại không việc gì? Cô đáng lẽ ra phát bệnh mà chết.

Cô không có khả năng không có việc gì!

Triệu Vũ Tích không dám tin.

“Thật tốt quá, thật tốt quá, Tiểu Tịch không có việc gì.” Mẹ Kiều mừng rõ khóc, “Khi nào thì con bé tỉnh lại?”

Bác sĩ nói với bọn họ: “Bệnh nhân sẽ sớm tỉnh lại thôi.”

Lục Hoặc hung hăng nhắm mắt, anh thiếu chút nữa như cá chết khô, nghe thấy bác sĩ nói, nháy mắt như được bỏ vào nước, hoàn toàn sống lại.

Vừa rồi đứng ở cửa, anh đang nghĩ, nếu Tịch Tịch không còn nữa, anh sẽ đi cùng cô.

Dù sao, cũng là vì cô mà thế giới trong mắt anh mới có màu sắc.

Bởi vì cô, anh mới không phải là người trong suốt ngồi trên xe lăn.

Lục Hoặc che lại hình xăm trên ngực, đôi mắt phiếm hồng, anh cảm kích cô không nỡ bỏ rơi anh.

Bác sĩ tiếp tục nói: “Trong quá trình cấp cứu chúng tôi phát hiện, bệnh nhân đã uống loại thuốc dẫn tới gây rung tâm thất, thậm chí là đột tử, loại thuốc này đã bị ngưng sử dụng từ lâu.”

Triệu Vũ Tích siết chặt tay.

Cha mẹ Kiều khϊếp sợ, “Anh nói con gái tôi uống phải thuốc không nên uống?”

Bác sĩ nói: “Báo cáo kiểm tra chi tiết chúng tôi sẽ gửi cho các người sớm.”

“Tiểu Tịch sao lại uống loại thuốc này?” Mẹ Kiều khó hiểu.

Vẻ mặt cha Kiều rất nghiêm túc, “Anh sẽ điều tra chuyện này, hiện tại quan trọng nhất là chờ con gái tỉnh lại.”

Nhưng mà, cho đến đêm, bác sĩ tới kiểm tra nhiều lần, ngay cả chuyên gia cũng chẩn đoán, họ không tìm ra nguyên nhân Kiều Tịch vẫn hôn mê.

Mẹ Kiều lại buồn bã lau nước mắt, con gái còn chưa tỉnh lại, thực sự bình an không có việc gì, bà còn không an tâm.

Lục Hoặc đột nhiên mở miệng: “Chú dì, hai người đi về nghỉ ngơi đi, cháu ở đây chờ Tịch Tịch.” Giọng nói của anh khàn khàn như bị hạt cát chèn ép, môi cũng khô khốc.

Từ khi biết Kiều Tịch xảy ra chuyện, Lục Hoặc không hề động đến một giọt nước hay đồ ăn gì, trên người chỉ mặc áo len mỏng, như thể không biết lạnh, không biết đói, cứ như vậy ở cạnh Kiều Tịch.

Ngay cả cha Kiều cũng cảm động, “Được.” Vợ còn đang bị bệnh, ông muốn đưa bà ấy về nghỉ ngơi, không thể để mọi người đều đổ bệnh.

“Ngày mai chúng ta lại đến thăm Tiểu Tịch, anh đưa em về trước.” Cha Kiều dỗ mẹ Kiều, “Có lẽ ngày mai Tiểu Tịch sẽ tỉnh.”

Sau khi nghe nói Kiều Tịch không sao cả, Triệu Vũ Tích như bị ném vào hầm băng, tay chân tê dại. Mãi tới khi nhìn thấy Kiều Tịch hôn mê bất tỉnh, cô ta mới yên tâm, sốt ruột chạy tới.

Cô ta giúp sức khuyên: “Dì nhỏ, hôm nay dì vất vả cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi cho tốt, không chỉ có Tiểu Tịch bên này, ngay cả bên bà ngoại cũng cần dì chăm sóc, dì phải mau khỏe lại.”

Mẹ Kiều không kiên trì được, chỉ có thể trở về cùng chồng.

Trước khi rời đi, mẹ Kiều dặn dò Lục Hoặc mấy trăm lần, “Nếu Tiểu Tịch tỉnh, cháu phải gọi ngay cho dì. Nếu có tình huống khẩn cấp cũng phải báo ngay cho dì.”

Lục Hoặc đồng ý, mẹ Kiều mới an tâm rời đi.

Phòng bệnh an tĩnh lại, bầu trời bên ngoài đã tối hẳn.

Lục Hoặc ngồi ở ghế bên giường bệnh, anh nhìn Kiều Tịch hai mắt nhắm nghiền trên giường.

Cô gái giống như công chúa nhỏ xinh đẹp đang ngủ say, mái tóc đen mượt xõa trên gối, nước da trắng nõn nà như bạch ngọc, môi hồng nhạt, đôi mắt đang nhắm nghiền.



Lục Hoặc cầm tay cô, đè lên ngực mình, khàn giọng nói: “Tịch Tịch, nếu em có thể tỉnh lại, anh nguyện ý giảm đi mười năm tuổi thọ.

Bạo Phú giật mình, “Chủ nhân, cô nghe thấy không? Lục Hoặc dùng mười năm tuổi thọ đổi cho cô tỉnh lại.”

Chủ nhân vì Lục Hoặc lựa chọn từ bỏ phần quà sống lâu, bây giờ Lục Hoặc lại vì chủ nhân nguyện ý giảm đi tuổi thọ.

Bạo Phú ngây ngốc, con người bây giờ làm sao vậy, chẳng phải đều khao khát sống lâu, cầu sống lâu sao? Sao chủ nhân và Lục Hoặc đều nguyện ý từ bỏ tuổi thọ và sinh mệnh vậy?

Nhưng mà Lục Hoặc không thấy được, Bạo Phú lại thấy được, năng lượng vàng từ người Lục Hoặc truyền tới, bao lấy trái tim chủ nhân, chữa trị nó.

Trở lại nhà bà ngoại, Triệu Vũ Tích lấy được lọ thuốc kia mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta nhân lúc không có ai phát hiện, mang thuốc trở lại phòng Kiều Tịch, thay thuốc trong đó, đặt lại lọ thuốc ban đầu thuộc về Kiều Tịch.

Sau đó, cô ta cầm lọ thuốc thay thế bỏ vào túi ni lông màu đen, bỏ vào lon sắt, đậy nắp lên, ném lon sắt vào thùng rác trong sân.

Bảo mẫu mỗi ngày đều đổ rác, lọ thuốc ném vào thùng rác tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.

Về phần Kiều Tịch, Triệu Vũ Tích hy vọng đối phương sẽ không bao giờ tỉnh lại, cho dù là người thực vật cũng được.

Ngày hôm sau, sau khi Triệu Vũ Tích tỉnh lại, cô ta cố ý đi dạo trong sân một vòng, thấy rác trong thùng đã không còn, hiển nhiên đã bị bảo mẫu dọn đi.

Triệu Vũ Tích lúc này mới vui vẻ xoay người về phòng.

Nhưng mà, Triệu Vũ Tích căn bản không biết, bảo mẫu đúng là ngày nào cũng đổ rác, nhưng bà ấy cũng biết bảo vệ môi trường, có thói quen phân loại rác, đặc biệt là chai lọ, thấy được sẽ nhặt lên, gom được nhiều sẽ đem đi bán.

Sáng nay lúc bảo mẫu đổ rác, bà thuận tay nhắt lon sắt lên, chuẩn bị cất đi.

Nhưng mà, lúc cất đi, bảo mẫu phát hiện bên trong có tiếng vang, bà ấy vội mở nắp ra, phát hiện bên trong có cái túi đen bọc thứ gì đó.

Bảo mẫu mở túi ra, kinh ngạc phát hiện bên trong có một lọ thuốc.

Bà ấy nhìn thoáng đã nhận ra, đây là lọ thuốc của nhị biểu tiểu thư.

Bởi vì lo lắng cho con gái, mẹ Kiều tối qua ngủ muộn, sáng nay lại dậy sớm.

Bà đang chuẩn bị cũng chồng tới bệnh viện, bảo mẫu trong nhà lo lắng chạy tới.

“Chuyện gì vậy?” Mẹ Kiều hỏi.

Bảo mẫu lấy lọ thuốc đưa cho mẹ Kiều, “Phu nhân, tôi thấy lọ thuốc của nhị biểu tiểu thư trong thùng rác, bên trong hình như vẫn còn thuốc.” Bà ấy lo lắng nó vô tình bị ném vào thùng rác, nên nhanh chóng cầm tới trả lại, bảo mẫu cũng biết nhị biểu tiểu thư bởi vì phát bệnh mà nằm viện.

“Là thuốc của Tiểu Tịch, cô nói nhặt được ở đâu?” Mẹ Kiều nhận lọ thuốc.

“Ở thùng rác trong sân, nhưng mà rất kỳ lạ, lọ thuốc giấu trong lon sắt còn dùng một cái túi nilon màu đen.” Bảo mẫu nói: “Thuốc của nhị biểu tiểu thư là thuốc cứu mạng, cần phải giữ tốt.”

“Thùng rác?” Mẹ Kiều nhíu mày, tình huống hôm qua khẩn cấp, bà cho con gái uống thuốc xong, cũng không để ý mà để qua một bên, cũng không vứt đi.

“Được rồi, chúng tôi đã biết.” Cha Kiều nhận lọ thuốc, ông cẩn thận quan sát.

“Lọ thuốc có vấn đề sao?” Mẹ Kiều hỏi.

“Ừm.” Cha Kiều phát hiện, “Lọ thuốc này còn mới, giống như mới mở ra không lâu.” Lọ thuốc của con gái thường xuyên mang theo bên người, cho dù không uống, nhưng để lâu sẽ cũ, cũng sẽ không mới tinh như vậy, như thể vừa mới mở nắp.

Mẹ Kiều căng thẳng, “Đây không phải thuốc của con gái?”

Đầu óc bà hỗn loạn, bà mở lọ ra, bên trong cũng là viên thuốc màu trắng, giống y như thuốc của con gái, “Là thuốc của Tiểu Tịch, ai lại ném vào thùng rác?” Mẹ Kiều bất mãn.

Cha Kiều cất thuốc đi, “Anh sẽ cho người cầm thuốc đi kiểm tra.”

Cha Kiều luôn làm việc cẩn thận, chỉ cần có chút nghi ngờ sẽ không bỏ qua, huống chi ngày hôm qua con gái cấp cứu ở bệnh viện, bác sĩ nói con bé uống phải thuốc không nên uống.

Chuyện gì đang xảy ra, ông nhất định sẽ điều tra rõ.

Triệu Vũ Tích căn bản không biết, lọ thuốc cô ta bỏ đi đã bị cha Kiều mang đi kiểm tra.

Mà ở bệnh viện, Kiều Tịch còn chưa tỉnh lại.

Bác sĩ lại kiểm tra kỹ càng một lần, vẫn không thể tìm ra nguyên nhân Kiều Tịch vẫn hôn mê.

Mẹ Kiều lo lắng, bà nhìn về phía Lục Hoặc luôn trầm mặc, nói: “Tiểu Hoặc, cháu có muốn nghỉ ngơi không? Dì thấy sắc mặt cháu không tốt lắm.”

“Cháu không sao, tối qua cháu đã ngủ một lát, cháu không cần nghỉ ngơi.” Lục Hoặc cũng không muốn rời khỏi Kiều Tịch.

Bạo Phú nghe thấy Lục Hoặc nói không rời đi, nó mới an tâm, “Chủ nhân bây giờ đang cần Lục Hoặc, anh không thể rời đi.”

“Cháu là đứa trẻ ngoan.” Mẹ Kiều cảm khái, lúc trước Kiều Tịch muốn ở bên Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, bà lo lắng và phản đối, cảm thấy Lục Hoặc không thể chăm sóc con gái.

Ai ngờ rằng, bây giờ hai chân Lục Hoặc khỏi hẳn, hơn nữa, con gái bị bệnh cũng là Lục Hoặc chăm sóc nó.

Bây giờ xem ra, lựa chọn Lục Hoặc lúc trước của con gái là đúng, Lục Hoặc là một người đáng tin tưởng.

Mẹ Kiều còn đi thăm bà ngoại, bà lão còn chưa biết Kiều Tịch xảy ra chuyện.

Sau khi cha mẹ Kiều rời đi, Lục Hoặc đi đổ lấy một chậu nước ấm, anh tìm khăn lông, giúp cô lau tay, còn rửa mặt.

Anh biết Kiều Tịch thích xinh đẹp, sạch sẽ.

Khăn ướt nhẹ nhàng lau gương mặt tái nhợt của cô gái, giống như xoa khối bạch ngọc không tỳ vết.

Lục Hoặc còn cẩn thận giúp Kiều Tịch lau ngón tay.

Đầu ngón tay bị ướt, trắng nõn mềm mại, Lục Hoặc lâu sạch sẽ, còn cúi đầu hôn tay cô.

Nếu là bình thường, cô nhất định sẽ nhìn anh, cười khanh khách đưa một tay khác ra, yêu cầu anh đối xử công bằng.

Lục Hoặc lại hôn bàn tay khác của cô, khẽ cắn ngón tay.

Nhìn cô gái không có phản ứng, Lục Hoặc ngồi bên mép giường.

Mí mắt khẽ run, che đậy ánh mắt Lục Hoặc, anh thấp giọng nói: “Tịch Tịch, em tỉnh lại đi.”

Bạo Phú, có giọt nước nhỏ trên mu bàn tay Kiều Tịch.

“Fuck.” Đây là cách phát âm Bạo Phú mới học, là bá vương dạy cậu, âm thanh non nớt của Bạo Phú tràn ngập kinh ngạc, “Chủ nhân, Lục Hoặc khóc.”

Muốn chết, tâm can bảo bối của chủ nhân khóc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook