Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi
Chương 136
Mỹ Nhân Vô Sương
20/09/2022
Kiều Tịch đồng ý yêu cầu của Lục Hoặc.
Cô nhón chân, dưới ánh mắt chăm chú của Lục Hoặc, môi cô đặt lên môi anh.
Mềm mại, ấm áp, còn mang theo mùi trà hoa quế.
Rõ ràng đã quấn quýt bao nhiêu lần, hiện tại chỉ là bị Kiều Tịch chạm nhẹ khóe môi cũng chưa thể coi là hôn, mà Lục Hoặc đã rung động như vậy.
Anh nhìn hoàng hôn chiếu xuống gương mặt dịu dàng xinh đẹp của cô gái, thấp giọng gọi cô: “Tịch Tịch.”
“Đi thôi, trở về nào.” Kiều Tịch chủ động nắm tay Lục Hoặc.
Hai người dần đi xa, ánh hoàng hôn hắt lên người họ, cả hai như bừng sáng lên.
*
Thời tiết thành phố J hay thay đổi, đặc biệt là vào xuân, ngày hôm qua còn nắng ấm, bây giờ trời đã xám xịt.
Bà ngoại Dương bảo Kiều Tịch qua chỗ bà ta một chuyến.
Mẹ Kiều cho rằng bà ngoại muốn tìm Kiều Tịch khuyên cô buông tha cho Triệu Vũ Tích, bà nói với con gái, “Không sao đâu, những gì bà ngoại nói con cứ bỏ qua, cho dù bà ấy nói gì thì chúng ta nên làm gì vẫn cứ làm thế. Con mới là người bị hại, không có lý gì phải nghĩ cho Triệu Vũ Tích, cô ta làm chuyện ác cần phải chịu trách nhiệm.”
Bà vỗ tay con gái, “Yên tâm, mẹ vĩnh viễn đứng về phía con.”
Kiều Tịch làm nũng với mẹ Kiều, “Mẹ, mẹ thật tốt.”
Đi đến nhà bà ngoại, Kiều Tịch thấy bà Lưu cũng ở đó.
Kiều Tịch ngoan ngoãn chào hỏi hai người, “Bà ngoại, bà Lưu, xin chào.”
Bà Lưu vẫn rất nhiệt tình, “Tiểu Tịch đến rồi à, nhanh tới đây ngồi, bà ngoại cháu đang đợi cháu tới.”
Bà Lưu rất thích Kiều Tịch, không chỉ xinh đẹp, tính cách cũng rất tốt, không hề kiêu ngạo, thật khiến người ta yêu thích, nếu Kiều Tịch chưa có bạn trai, bà Lưu đúng là muốn giới thiệu Kiều Tịch cho đứa cháu trai nhà mình.
Nhưng lại ngẫm, cháu trai nhà mình sao có thể xứng đôi với cô bé Kiều Tịch này?
Bà ấy đã gặp bạn trai của Kiều Tịch, nhìn thấy tướng mạo anh, không thể không nói rằng anh với Kiều Tịch là một đôi hoàn hảo.
Ngoại hình cả hai thì không cần phải bàn cãi, ngay cả nhân phẩm, hai đứa cũng là đứa nhỏ trong sáng lương thiện.
Bà ngoại Dương thấy cháu gái nhỏ tới, trong nháy mắt như thấy dáng vẻ của con gái khi còn trẻ, bà ấy bật cười, không khí cũng dịu đi nhiều, “Mẹ cháu chọn quần áo cho cháu sao?”
Kiều Tịch bước tới ngồi, cô gật đầu, “Là mẹ đặt làm, còn có vài bộ nữa.”
Bà ngoại Dương nói: “Mẹ cháu lúc còn trẻ thích kiểu dáng này nhất, cháu mặt chúng cũng rất hợp.”
Bà Lưu cũng khen, “Tiểu Tịch xinh đẹp như vậy, dáng người cũng yểu điệu, mặc thế nào nhìn cũng đẹp, ánh mắt Tiểu Tình rất tốt, chọn váy hợp với con gái, ăn mặc như vậy trông còn đẹp hơn tranh.”
Bà ngoại Dương không khỏi gật đầu.
Bà ấy thở dài, ý cười trên mặt giảm đi một chút, chậm rãi nói: “Tiểu Tịch, lúc trước ở bệnh viện, những lời bà nói cháu quên đi nhé, là bà ngoại nhất thời hồ đồ.”
Bà ngoại Dương suy nghĩ rất lâu, bà ấy mới nhận ra, bản thân không nên mang áy náy với cháu gái lớn đẩy cho con gái hay là cháu gái nhỏ phải chịu. Cháu gái lớn đúng là đã làm chuyện sai trái, hơn nữa nó còn muốn cháu gái nhỏ chết đi, đây là điều không thể tha thứ.
Cháu gái nhỏ mạng lớn, nhưng vẫn hôn mê suốt hai tháng, suýt chút nữa sẽ không thể tỉnh lại.
Con gái và cháu gái nhỏ đúng là nên hận Triệu Vũ Tích.
Là bà hồ đồ, nghĩ mọi người đều là người một nhà, không có mâu thuẫn nào không giải quyết được, cho nên bà hy vọng cô có thể tha thứ cho Vũ Tích.
Sau khi được người chị em đánh thức, bà mới biết được bản thân đã suy nghĩ quá đơn giản.
Cháu gái lớn hại cháu gái nhỏ suýt mất mạng, không thể nào tha thứ được.
Bà ngoại Dương nói với Kiều Tịch: “Bà ngoại nhất thời hiểu sai, cháu đừng tức giận, cũng đừng giận bà nha. Ta cũng sẽ không khuyên con tha thứ cho Vũ Tích nữa, chuyện nó làm sai thì cần phải chịu trừng phạt.”
“Còn về sau này, cháu có tha thứ hay không, là cháu quyết định, bà ngoại không can thiệp.” Bà ngoại Dương lấy cái hộp nhỏ ở một bên, đưa cho Kiều Tịch, “Đây là quà ta chuẩn bị cho cháu.”
Kiều Tịch mở hộp nhỏ ra, chỉ thấy bên trong có đặt vòng ngọc tinh xảo, “Bà ngoại, cái này..........” Trước đây cô đã thấy bà ngoại đeo nó, nghe mẹ nói, vòng tay là được truyền lại từ thời xưa, rất quý giá.
“Cháu nhận đi, bà ngoại già rồi, đeo vào cũng không đẹp, còn không bằng để cho tiểu cô nương như con đeo chơi cũng không lãng phí.”
Bà Lưu cũng nói giúp: “Bà ngoại cháu cho cháu thì cứ nhận đi, tình thân sao có thể so với một cái vòng được?”
Người chị em quyết tâm hàn gắn lại mối quan hệ với cháu gái, bà ấy nhìn thấy rất vui, cũng may người chị em kịp thời tỉnh táo lại, nếu còn tiếp tục hồ đồ, sợ rằng sẽ mất đi con gái và cháu gái nhỏ, sau này chắc chắn sẽ hối hận.
Kiều Tịch nhìn ánh mắt mong chờ của bà ngoại, cô nhận lấy vòng tay.
Thấy vậy, bà ngoại Dương cười rộ lên, “Tiểu Tịch, bữa trưa ở lại ăn cơm, ta đã để người chuẩn bị đồ ăn cháu thích.”
Đến trưa, trời bắt đầu đổ mưa.
Mưa ở thành phố J kéo dài không ngớt, lặng lẽ bao trùm lên tất cả cảnh vật.
Sau khi ăn trưa, bà ngoại Dương và bà Lưu có thói quen ngủ trưa, Kiều Tịch không buồn ngủ nên cô ấy định trở về.
“Nếu không, ta gọi tài xế đưa cháu về nhé?” Bà ngoại nhìn màn mưa bên ngoài, không lớn cũng không nhỏ, mưa ở thành phố J rất dai dẳng.
“Không sao đâu ạ, cũng không có bao xa, cháu đi bộ về là được.”
Đúng lúc này, bảo mẫu đi tới nói với Kiều Tịch, “Bên ngoài có vị tiên sinh họ Lục, nói là tới tìm biểu tiểu thư.”
Kiều Tịch hơi kinh ngạc, sau đó cười nói với bà ngoại: “Là Lục Hoặc tới đón cháu.”
Bà ngoại Dương gật đầu, “Được rồi, vậy cháu đi về với nó đi, đường trơn đấy hai đứa nhớ cẩn thận.”
“Cháu biết rồi.” Kiều Tịch nhanh đứng dậy, cô nhấc váy muốn đi ra ngoài.
“Tiểu Tịch, cầm ô đi.” Bà ngoại để bảo mẫu nhanh chóng đưa ô cho cô.
Kiều Tịch cầm ô, vội vã bước ra ngoài.
Đi đến sân, cô đẩy cửa ra, đã thấy Lục Hoặc đứng ngoài cửa, dáng người cao lớn đang cầm ô.
Màn mưa dày đặc bao trùm lấy anh giống như sương mù trắng xóa khiến bóng dáng Lục Hoặc trở nên mông lung hơn.
Kiều Tịch vui vẻ bước tới, “Sao anh lại tới đây?”
Lục Hoặc đưa túi giấy nhỏ trong tay cho cô, “Sáng nay em nói muốn ăn bánh bao, anh đi xếp hàng.”
Kiều Tịch kinh hỉ, cô chỉ là thuận miệng nhắc tới, lúc ấy muốn ăn không ngờ anh lại nhớ kỹ, bánh bao nhà này rất nổi tiếng, phải xếp hàng ít nhất nửa giờ mới có thể mua được.
Kiều Tịch nhìn Lục Hoặc, hai mắt sáng ngời, “Lục Hoặc, anh thật tốt.”
Thích một người thật dễ dàng, nhưng mà để đặt người đó lên đầu quả tim mà cưng chiều, thì không phải ai cũng làm được.
“Đi thôi, chúng ta về nào.” Lục Hoặc nắm tay cô, “Bà ngoại nói gì với em? Có làm em khó xử không?”
“Anh yên tâm, không có đâu.” Kiều Tịch chậm rãi cùng Lục Hoặc đi trong mưa, mưa phùn như làn khói trắng rơi trên ô, cả thành phố như khoác một tầng sương.
“Bà ngoại tìm em, là muốn xin lỗi em, kêu em đừng để ý mấy lời nói lần trước bà ấy nói trong bệnh viện, bà ấy còn nói sẽ không can thiệp vào chuyện em có buông tha cho Triệu Vũ Tích hay không.” Kiều Tịch nói với Lục Hoặc: “Bà ấy còn tặng em chiếc vòng quý giá.”
Thật ra, Kiều Tịch không giận bà ngoại Dương, cũng không bất mãn vì bà ấy thiên vị Triệu Vũ Tích.
Dù sao, thời gian cô ở chung với bà ngoại Dương không nhiều, mối quan hệ của họ cũng không sâu đậm.
Hôm nay sau khi nói chuyện, cô đã tiến gần hơn với bà ngoại Dương.
“Ừm, không có chuyện gì thì tốt.”
“Anh lo lắng bà ngoại sẽ làm em khó xử, cho nên tới đón em sao?”
“Ừm. “ Tịch Tịch của anh, anh không muốn cô bị người khác bắt nạt, cho dù là người thân cũng không được.
Cơn mưa phùn làm ướt làn váy của Kiều Tịch, cô không để ý mà chậm rãi bước trên phiến đá xanh, thả chậm bước chân cùng Lục Hoặc đi trong mưa xuân.
Âm thanh nhẹ nhàng của cô gái vang lên: “Lục Hoặc, anh như vậy sẽ chiều hư em.”
Lục Hoặc cười khẽ: “Cho dù không quen, em cũng đầy ý xấu.”
Kiều Tịch: “Em thu hồi lại những gì vừa nói.”
...........
Hai người dần đi xa, bóng dáng cô gái yểu điểu, chàng trai vòng tay ôm lấy eo cô.
Lúc ăn tối, Kiều Tịch phát hiện sắc mặt Lục Hoặc không tốt.
“Anh có khó chịu không?”
Cô duỗi tay sờ trán Lục Hoặc, mới phát hiện hơi nóng, “Anh sốt sao?” Lục Hoặc cũng không để ý, chỉ cho là cảm lạnh nhỏ mà thôi.
“Tiểu Hoặc bị ốm à?” Mẹ Kiều ngạc nhiên nói: “Hôm nay trời mưa lại còn lạnh, không phải bị cảm lạnh chứ? Trong nhà có thuốc cảm, cháu có muốn uống không, lát nữa ta đưa cho cháu.”
“Vâng, cảm ơn dì.” Lúc Kiều Tịch hôn mê, Lục Hoặc luôn trong trạng thái căng thẳng, ngày đêm canh giữ bên Kiều Tịch, bây giờ vừa thả lỏng anh liền bắt đầu bị ốm.
Kiều Tịch đau lòng, “Anh vất vả mới có chút thịt, sao lại bị ốm rồi?” Lúc trước canh giữ bên cô, Lục Hoặc đã gầy đi nhiều.
Mẹ Kiều nói, “Ngày mai dì kêu người làm canh bồi bổ cho Tiểu Hoặc, lúc trước cháu vất vả ở bên Tiểu Tịch, nên bồi bổ cho tốt.”
“Dì .....” Lục Hoặc muốn nói đừng bận tâm.
Mẹ Kiều trực tiếp ngắt lời anh, “Sau khi uống thuốc mà không đỡ, cháu nói với chúng ta biết để đưa cháu tới bệnh viện.”
Lục Hoặc lễ phép đáp: “Dì, cháu biết rồi.”
Ban đêm Lục Hoặc tắm rửa xong, uống thuốc trị cảm rồi đi ngủ.
Ngoài cửa sổ mưa liên miên, do không đóng nên mưa rơi trên bệ cửa, còn hắt cả vào phòng.
Lục Hoặc đã nằm xuống, bởi vì cơn sốt mà hơi thở nóng rực.
Căn phòng tối tăm, hai mắt Lục Hoặc nhắm nghiền chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Bỗng nhiên, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, một bóng người mảnh mai bước vào. Vài giây sau, Lục Hoặc mơ màng thấy có thứ gì đó mềm mại lọt vào lòng anh.
Nơi chóp mũi có mùi hương thoang thoảng quen thuộc.
Lục Hoặc mở mắt, nhìn người đột nhiên xuất hiện trong ngực, anh kinh ngạc đến mức tỉnh táo lại, “Tịch Tịch?”
“Anh tỉnh rồi?” Kiều Tịch chủ động vòng tay ôm eo anh, “Em đến ngủ cùng anh.”
“Không được.” Lục Hoặc trực tiếp từ chối.
Cơ thể trong ngực anh mềm mại, tay Lục Hoặc muốn đẩy cô ra, tránh lây virus bệnh cho cô, nhưng tay anh vừa với qua, lòng bàn tay chạm vào chỗ trơn bóng.
Theo ánh sáng mờ ảo từ xa rọi qua cửa sổ, Lục Hoặc nhìn thấy Kiều Tịch ăn mặc mỏng manh, áo khoác mỏng trên người cô tuột xuống, lộ ra toàn bộ bờ vai.
Hóa ra Kiều Tịch mặc đồ ngủ mẹ Kiều chọn, không giống như mọi khi, bộ đồ ngủ này được làm từ tơ tằm, nhẹ, mịn để con gái có thể ngủ thoải mái.
Đồ ngủ là một bộ, bên dưới là quần dài màu trắng, áo bên trong là yếm nhỏ thêu tinh xảo màu trăng non thêu đóa trà lớn, bên ngoài là áo khoác mỏng hở cổ màu trắng gạo.
Yếm nhỏ vừa vặn với dáng người Kiều Tịch, vị trí cần bao lấy được che đậy kỹ càng, dây cột buộc vào cổ, hai bả vai lộ ra trắng nõn mịn màng.
Rõ ràng là kiểu dáng khuê nữ trong sáng, lại lộ ra vẻ quyến rũ.
Đặc biệt là động tác cọ xát vừa rồi, áo khoác mỏng trên người cô tuột xuống, hoàn toàn lộ ra yếm nhỏ bên trong, cô gái trong lồng ngực giống như yêu nữ quyến rũ.
“Tịch Tịch!” Lục Hoặc đã phát sốt, thấy vậy hai mắt càng tối lại, cả người như bốc hỏa.
“Lúc em hôn mê, anh ở bên cạnh em lâu như vậy, bây giờ anh bị ốm, em ngủ cùng anh cũng là chuyện bình thường mà.” Cô là người hiểu chuyện.
“Cái này không giống nhau.” Anh muốn giúp người trong lòng kéo quần áo lên, nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào quần áo cô, chỉ cảm thấy chất liệu mỏng manh mềm mại quá mức, chẳng trách khiến người yểu điệu như vậy.
Lục Hoặc chỉ có thể thu tay lại.
“Chỗ nào không giống?” Kiều Tịch dựa gần vào Lục Hoặc hơn, hiện tại anh đang phát sốt, nhiệt độ thân thể tăng cao, giống như cái bếp lò vậy.
Tay Lục Hoặc lại phải duỗi ra lần nữa, anh khống chế được eo cô, không để cô tùy tiện cọ loạn.
Áo ngủ trên người anh cũng mỏng, hai người dựa sát như vậy, mơ hồ có thể cảm nhận được cơ thể đối phương.
“Anh bị cảm, sẽ lây bệnh cho em mất.” Lục Hoặc dỗ cô, “Em ngoan ngoãn về phòng ngủ đi, anh đã uống thuốc rồi, ngày mai sẽ tốt lên, em đừng lo lắng.”
Kiều Tịch sao có thể nghe lời anh, cảm nhận được anh sắp đẩy cô ra, cô nhanh chóng vươn tay chủ động quắp lấy cổ anh, cổ tay áo ngoài rộng rãi, lập tức bị rơi xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn còn có vòng phật châu hồng trên cổ tay.
Vì sợ bị đẩy ra, cơ thể của cô lại dịch dần ngực Lục Hoặc hơn, hai người càng dán sát vào nhau.
“Lục Hoặc, anh không thể đuổi em đi, em không sợ anh sẽ lây bệnh cho em.” Cô ngẩng mặt lên cọ vào cổ anh, gương mặt hơi lạnh chạm vào Lục Hoặc khiến nhiệt độ lại càng cao hơn.
Lục Hoặc siết chặt tay đang ôm eo cô, bởi vì kiềm chế, mà gây xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Giọng nói Lục Hoặc cũng khàn đặc, “Tịch Tịch, đừng lộn xộn.”
“Em không động, anh để em ở lại chứ?” Dưới chăn, hai chân cô còn len vào giữa hai chân anh.
Kiều Tịch không nhìn thấy, ánh mắt Lục Hoặc thâm trầm hơn, bóng tối nơi đáy mắt như muốn nhấn chìm người khác.
Tuy nhiên cho dù Kiều Tịch nhìn thấy cũng sẽ không sợ, dù sao cô biết Lục Hoặc sẽ không làm gì cô, đây cũng là nguyên nhân cô không sợ hãi.
Lục Hoặc cảm thấp hơi thở của bản thân càng lúc càng nóng, cơ thể cũng như bị vây trong đống lửa, cơ thể cô mềm mại mát lạnh, dán vào cũng rất thoải mái.
Cơ bắp trên cánh tay anh căng chặt đến phát đau, mới khắc chế được xúc động muốn ăn sạch cô, “Không được.”
Kiều Tịch cười, khẽ nâng cằm, miệng nhẹ nhàng đặt lên khóe môi anh, nhỏ giọng nói: “Anh cả ngày đừng nói bản thân không được.”
Cô biết, cũng có thể hiểu được.
Lục Hoặc bị người trong lòng chọc cho tức cười, “Tịch Tịch, có phải em cho rằng anh sẽ không làm gì với em sao?”
Kiều Tịch chớp mắt, cô cho là như vậy.
Lục Hoặc cắn chặt răng, nói bên tai cô, “Em chờ đó.”
Kiều Tịch nằm trong vòng tay anh, mỉm cười, “Được, em chờ.” Tay cô vươn ra sờ trán anh, sau đó lại sờ mặt, vẫn còn hơi nóng, “Có lẽ ra mồ hôi sẽ nhanh khỏi hơn.”
Cô muốn đắp thêm chăn cho anh.
Lục Hoặc nhéo tay cô, “Đúng vậy.” Anh liên tục hỏi cô, “Tịch Tịch, anh đưa em về phòng nhé?”
“Anh đã hỏi mấy lần rồi, em không về, em muốn ở cùng anh.” Kiều Tịch gục đầu vào ngực anh.
Lục Hoặc nhắm mắt, ánh mắt thâm thúy, “Ừm, vậy ở lại đi.” Anh nắm tay cô hơi siết chặt, “Nếu em bị lây bệnh cảm của anh cũng đừng hối hận đấy.”
Kiều Tịch không cho là đúng, có gì mà phải hối hận.
Lục Hoặc nhéo tay cô, lòng bàn tay vuốt ve phật châu trên cổ tay, du͙ƈ vọиɠ trong đáy mắt lộ ra, anh cầm tay cô từ từ đi xuống.
Kiều Tịch đột nhiên run lên, đôi mắt sợ tới mức trợn tròn.
Lục Hoặc giữ chặt tay cô, giọng nói anh khàn khàn, “Đừng nhúc nhích, cứ như vậy đi.”
Kiều Tịch sợ tới mức không dám lộn xộn, muốn thở dốc vì ngạc nhiên, “Lục Hoặc.”
“Không phải nói không sợ sao?” Lục Hoặc cười khẽ, “Lúc này mới thấy sợ?”
Kiều Tịch chưa thể hoàn hồn, trong bóng tối, gương mặt cô nóng bừng, đầu ngón tay mềm nhũn.
Cô không dám nói rằng cô sợ.
Môi Lục Hoặc không có hôn cô, mà khẽ cắn cổ, vành tai, hơi thở nóng rực phả vào tai, kíƈɦ ŧɦíƈɦ Kiều Tịch nổi da gà.
Lục Hoặc tùy ý trêu đùa vành tai cô, anh nhìn sợi dây buộc yếm tinh tế trước mắt, tựa như chỉ cần đầu ngón tay anh chạm nhẹ sẽ bị tuột ra, xuất hiện cảnh xuân vô hạn của cô.
Nghĩ như vậy, đầu ngón tay quấn lên sợi dây đó.
Cả người Kiều Tịch cứng đờ, cô đáng thương mà hô lên: “Lục Hoặc.”
Chọc anh, khiêu khích anh, bây giờ mới biết sợ hãi? Ngón tay Lục Hoặc khựng lại, anh không đành lòng.
Để phát tiết, anh cúi đầu cắn vào yếm nhỏ trên người cô, nghe thấy tiếng rên nhẹ, Lục Hoặc mới buông tay cô ra.
Anh cười khẽ bên tai cô: “Tịch Tịch, anh đã nói với em, họa từ miệng mà ra.”
Anh nhéo bàn tay mềm nhũn của cô, kiềm chế, “Trí nhớ đã tốt hơn chưa?”
Kiều Tịch chậm rãi lấy lại tinh thần, gương mặt đỏ bừng. Vừa rồi hình như không phải ảo giác của cô, Lục Hoặc hình như cứng lên?
Cô nhón chân, dưới ánh mắt chăm chú của Lục Hoặc, môi cô đặt lên môi anh.
Mềm mại, ấm áp, còn mang theo mùi trà hoa quế.
Rõ ràng đã quấn quýt bao nhiêu lần, hiện tại chỉ là bị Kiều Tịch chạm nhẹ khóe môi cũng chưa thể coi là hôn, mà Lục Hoặc đã rung động như vậy.
Anh nhìn hoàng hôn chiếu xuống gương mặt dịu dàng xinh đẹp của cô gái, thấp giọng gọi cô: “Tịch Tịch.”
“Đi thôi, trở về nào.” Kiều Tịch chủ động nắm tay Lục Hoặc.
Hai người dần đi xa, ánh hoàng hôn hắt lên người họ, cả hai như bừng sáng lên.
*
Thời tiết thành phố J hay thay đổi, đặc biệt là vào xuân, ngày hôm qua còn nắng ấm, bây giờ trời đã xám xịt.
Bà ngoại Dương bảo Kiều Tịch qua chỗ bà ta một chuyến.
Mẹ Kiều cho rằng bà ngoại muốn tìm Kiều Tịch khuyên cô buông tha cho Triệu Vũ Tích, bà nói với con gái, “Không sao đâu, những gì bà ngoại nói con cứ bỏ qua, cho dù bà ấy nói gì thì chúng ta nên làm gì vẫn cứ làm thế. Con mới là người bị hại, không có lý gì phải nghĩ cho Triệu Vũ Tích, cô ta làm chuyện ác cần phải chịu trách nhiệm.”
Bà vỗ tay con gái, “Yên tâm, mẹ vĩnh viễn đứng về phía con.”
Kiều Tịch làm nũng với mẹ Kiều, “Mẹ, mẹ thật tốt.”
Đi đến nhà bà ngoại, Kiều Tịch thấy bà Lưu cũng ở đó.
Kiều Tịch ngoan ngoãn chào hỏi hai người, “Bà ngoại, bà Lưu, xin chào.”
Bà Lưu vẫn rất nhiệt tình, “Tiểu Tịch đến rồi à, nhanh tới đây ngồi, bà ngoại cháu đang đợi cháu tới.”
Bà Lưu rất thích Kiều Tịch, không chỉ xinh đẹp, tính cách cũng rất tốt, không hề kiêu ngạo, thật khiến người ta yêu thích, nếu Kiều Tịch chưa có bạn trai, bà Lưu đúng là muốn giới thiệu Kiều Tịch cho đứa cháu trai nhà mình.
Nhưng lại ngẫm, cháu trai nhà mình sao có thể xứng đôi với cô bé Kiều Tịch này?
Bà ấy đã gặp bạn trai của Kiều Tịch, nhìn thấy tướng mạo anh, không thể không nói rằng anh với Kiều Tịch là một đôi hoàn hảo.
Ngoại hình cả hai thì không cần phải bàn cãi, ngay cả nhân phẩm, hai đứa cũng là đứa nhỏ trong sáng lương thiện.
Bà ngoại Dương thấy cháu gái nhỏ tới, trong nháy mắt như thấy dáng vẻ của con gái khi còn trẻ, bà ấy bật cười, không khí cũng dịu đi nhiều, “Mẹ cháu chọn quần áo cho cháu sao?”
Kiều Tịch bước tới ngồi, cô gật đầu, “Là mẹ đặt làm, còn có vài bộ nữa.”
Bà ngoại Dương nói: “Mẹ cháu lúc còn trẻ thích kiểu dáng này nhất, cháu mặt chúng cũng rất hợp.”
Bà Lưu cũng khen, “Tiểu Tịch xinh đẹp như vậy, dáng người cũng yểu điệu, mặc thế nào nhìn cũng đẹp, ánh mắt Tiểu Tình rất tốt, chọn váy hợp với con gái, ăn mặc như vậy trông còn đẹp hơn tranh.”
Bà ngoại Dương không khỏi gật đầu.
Bà ấy thở dài, ý cười trên mặt giảm đi một chút, chậm rãi nói: “Tiểu Tịch, lúc trước ở bệnh viện, những lời bà nói cháu quên đi nhé, là bà ngoại nhất thời hồ đồ.”
Bà ngoại Dương suy nghĩ rất lâu, bà ấy mới nhận ra, bản thân không nên mang áy náy với cháu gái lớn đẩy cho con gái hay là cháu gái nhỏ phải chịu. Cháu gái lớn đúng là đã làm chuyện sai trái, hơn nữa nó còn muốn cháu gái nhỏ chết đi, đây là điều không thể tha thứ.
Cháu gái nhỏ mạng lớn, nhưng vẫn hôn mê suốt hai tháng, suýt chút nữa sẽ không thể tỉnh lại.
Con gái và cháu gái nhỏ đúng là nên hận Triệu Vũ Tích.
Là bà hồ đồ, nghĩ mọi người đều là người một nhà, không có mâu thuẫn nào không giải quyết được, cho nên bà hy vọng cô có thể tha thứ cho Vũ Tích.
Sau khi được người chị em đánh thức, bà mới biết được bản thân đã suy nghĩ quá đơn giản.
Cháu gái lớn hại cháu gái nhỏ suýt mất mạng, không thể nào tha thứ được.
Bà ngoại Dương nói với Kiều Tịch: “Bà ngoại nhất thời hiểu sai, cháu đừng tức giận, cũng đừng giận bà nha. Ta cũng sẽ không khuyên con tha thứ cho Vũ Tích nữa, chuyện nó làm sai thì cần phải chịu trừng phạt.”
“Còn về sau này, cháu có tha thứ hay không, là cháu quyết định, bà ngoại không can thiệp.” Bà ngoại Dương lấy cái hộp nhỏ ở một bên, đưa cho Kiều Tịch, “Đây là quà ta chuẩn bị cho cháu.”
Kiều Tịch mở hộp nhỏ ra, chỉ thấy bên trong có đặt vòng ngọc tinh xảo, “Bà ngoại, cái này..........” Trước đây cô đã thấy bà ngoại đeo nó, nghe mẹ nói, vòng tay là được truyền lại từ thời xưa, rất quý giá.
“Cháu nhận đi, bà ngoại già rồi, đeo vào cũng không đẹp, còn không bằng để cho tiểu cô nương như con đeo chơi cũng không lãng phí.”
Bà Lưu cũng nói giúp: “Bà ngoại cháu cho cháu thì cứ nhận đi, tình thân sao có thể so với một cái vòng được?”
Người chị em quyết tâm hàn gắn lại mối quan hệ với cháu gái, bà ấy nhìn thấy rất vui, cũng may người chị em kịp thời tỉnh táo lại, nếu còn tiếp tục hồ đồ, sợ rằng sẽ mất đi con gái và cháu gái nhỏ, sau này chắc chắn sẽ hối hận.
Kiều Tịch nhìn ánh mắt mong chờ của bà ngoại, cô nhận lấy vòng tay.
Thấy vậy, bà ngoại Dương cười rộ lên, “Tiểu Tịch, bữa trưa ở lại ăn cơm, ta đã để người chuẩn bị đồ ăn cháu thích.”
Đến trưa, trời bắt đầu đổ mưa.
Mưa ở thành phố J kéo dài không ngớt, lặng lẽ bao trùm lên tất cả cảnh vật.
Sau khi ăn trưa, bà ngoại Dương và bà Lưu có thói quen ngủ trưa, Kiều Tịch không buồn ngủ nên cô ấy định trở về.
“Nếu không, ta gọi tài xế đưa cháu về nhé?” Bà ngoại nhìn màn mưa bên ngoài, không lớn cũng không nhỏ, mưa ở thành phố J rất dai dẳng.
“Không sao đâu ạ, cũng không có bao xa, cháu đi bộ về là được.”
Đúng lúc này, bảo mẫu đi tới nói với Kiều Tịch, “Bên ngoài có vị tiên sinh họ Lục, nói là tới tìm biểu tiểu thư.”
Kiều Tịch hơi kinh ngạc, sau đó cười nói với bà ngoại: “Là Lục Hoặc tới đón cháu.”
Bà ngoại Dương gật đầu, “Được rồi, vậy cháu đi về với nó đi, đường trơn đấy hai đứa nhớ cẩn thận.”
“Cháu biết rồi.” Kiều Tịch nhanh đứng dậy, cô nhấc váy muốn đi ra ngoài.
“Tiểu Tịch, cầm ô đi.” Bà ngoại để bảo mẫu nhanh chóng đưa ô cho cô.
Kiều Tịch cầm ô, vội vã bước ra ngoài.
Đi đến sân, cô đẩy cửa ra, đã thấy Lục Hoặc đứng ngoài cửa, dáng người cao lớn đang cầm ô.
Màn mưa dày đặc bao trùm lấy anh giống như sương mù trắng xóa khiến bóng dáng Lục Hoặc trở nên mông lung hơn.
Kiều Tịch vui vẻ bước tới, “Sao anh lại tới đây?”
Lục Hoặc đưa túi giấy nhỏ trong tay cho cô, “Sáng nay em nói muốn ăn bánh bao, anh đi xếp hàng.”
Kiều Tịch kinh hỉ, cô chỉ là thuận miệng nhắc tới, lúc ấy muốn ăn không ngờ anh lại nhớ kỹ, bánh bao nhà này rất nổi tiếng, phải xếp hàng ít nhất nửa giờ mới có thể mua được.
Kiều Tịch nhìn Lục Hoặc, hai mắt sáng ngời, “Lục Hoặc, anh thật tốt.”
Thích một người thật dễ dàng, nhưng mà để đặt người đó lên đầu quả tim mà cưng chiều, thì không phải ai cũng làm được.
“Đi thôi, chúng ta về nào.” Lục Hoặc nắm tay cô, “Bà ngoại nói gì với em? Có làm em khó xử không?”
“Anh yên tâm, không có đâu.” Kiều Tịch chậm rãi cùng Lục Hoặc đi trong mưa, mưa phùn như làn khói trắng rơi trên ô, cả thành phố như khoác một tầng sương.
“Bà ngoại tìm em, là muốn xin lỗi em, kêu em đừng để ý mấy lời nói lần trước bà ấy nói trong bệnh viện, bà ấy còn nói sẽ không can thiệp vào chuyện em có buông tha cho Triệu Vũ Tích hay không.” Kiều Tịch nói với Lục Hoặc: “Bà ấy còn tặng em chiếc vòng quý giá.”
Thật ra, Kiều Tịch không giận bà ngoại Dương, cũng không bất mãn vì bà ấy thiên vị Triệu Vũ Tích.
Dù sao, thời gian cô ở chung với bà ngoại Dương không nhiều, mối quan hệ của họ cũng không sâu đậm.
Hôm nay sau khi nói chuyện, cô đã tiến gần hơn với bà ngoại Dương.
“Ừm, không có chuyện gì thì tốt.”
“Anh lo lắng bà ngoại sẽ làm em khó xử, cho nên tới đón em sao?”
“Ừm. “ Tịch Tịch của anh, anh không muốn cô bị người khác bắt nạt, cho dù là người thân cũng không được.
Cơn mưa phùn làm ướt làn váy của Kiều Tịch, cô không để ý mà chậm rãi bước trên phiến đá xanh, thả chậm bước chân cùng Lục Hoặc đi trong mưa xuân.
Âm thanh nhẹ nhàng của cô gái vang lên: “Lục Hoặc, anh như vậy sẽ chiều hư em.”
Lục Hoặc cười khẽ: “Cho dù không quen, em cũng đầy ý xấu.”
Kiều Tịch: “Em thu hồi lại những gì vừa nói.”
...........
Hai người dần đi xa, bóng dáng cô gái yểu điểu, chàng trai vòng tay ôm lấy eo cô.
Lúc ăn tối, Kiều Tịch phát hiện sắc mặt Lục Hoặc không tốt.
“Anh có khó chịu không?”
Cô duỗi tay sờ trán Lục Hoặc, mới phát hiện hơi nóng, “Anh sốt sao?” Lục Hoặc cũng không để ý, chỉ cho là cảm lạnh nhỏ mà thôi.
“Tiểu Hoặc bị ốm à?” Mẹ Kiều ngạc nhiên nói: “Hôm nay trời mưa lại còn lạnh, không phải bị cảm lạnh chứ? Trong nhà có thuốc cảm, cháu có muốn uống không, lát nữa ta đưa cho cháu.”
“Vâng, cảm ơn dì.” Lúc Kiều Tịch hôn mê, Lục Hoặc luôn trong trạng thái căng thẳng, ngày đêm canh giữ bên Kiều Tịch, bây giờ vừa thả lỏng anh liền bắt đầu bị ốm.
Kiều Tịch đau lòng, “Anh vất vả mới có chút thịt, sao lại bị ốm rồi?” Lúc trước canh giữ bên cô, Lục Hoặc đã gầy đi nhiều.
Mẹ Kiều nói, “Ngày mai dì kêu người làm canh bồi bổ cho Tiểu Hoặc, lúc trước cháu vất vả ở bên Tiểu Tịch, nên bồi bổ cho tốt.”
“Dì .....” Lục Hoặc muốn nói đừng bận tâm.
Mẹ Kiều trực tiếp ngắt lời anh, “Sau khi uống thuốc mà không đỡ, cháu nói với chúng ta biết để đưa cháu tới bệnh viện.”
Lục Hoặc lễ phép đáp: “Dì, cháu biết rồi.”
Ban đêm Lục Hoặc tắm rửa xong, uống thuốc trị cảm rồi đi ngủ.
Ngoài cửa sổ mưa liên miên, do không đóng nên mưa rơi trên bệ cửa, còn hắt cả vào phòng.
Lục Hoặc đã nằm xuống, bởi vì cơn sốt mà hơi thở nóng rực.
Căn phòng tối tăm, hai mắt Lục Hoặc nhắm nghiền chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Bỗng nhiên, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, một bóng người mảnh mai bước vào. Vài giây sau, Lục Hoặc mơ màng thấy có thứ gì đó mềm mại lọt vào lòng anh.
Nơi chóp mũi có mùi hương thoang thoảng quen thuộc.
Lục Hoặc mở mắt, nhìn người đột nhiên xuất hiện trong ngực, anh kinh ngạc đến mức tỉnh táo lại, “Tịch Tịch?”
“Anh tỉnh rồi?” Kiều Tịch chủ động vòng tay ôm eo anh, “Em đến ngủ cùng anh.”
“Không được.” Lục Hoặc trực tiếp từ chối.
Cơ thể trong ngực anh mềm mại, tay Lục Hoặc muốn đẩy cô ra, tránh lây virus bệnh cho cô, nhưng tay anh vừa với qua, lòng bàn tay chạm vào chỗ trơn bóng.
Theo ánh sáng mờ ảo từ xa rọi qua cửa sổ, Lục Hoặc nhìn thấy Kiều Tịch ăn mặc mỏng manh, áo khoác mỏng trên người cô tuột xuống, lộ ra toàn bộ bờ vai.
Hóa ra Kiều Tịch mặc đồ ngủ mẹ Kiều chọn, không giống như mọi khi, bộ đồ ngủ này được làm từ tơ tằm, nhẹ, mịn để con gái có thể ngủ thoải mái.
Đồ ngủ là một bộ, bên dưới là quần dài màu trắng, áo bên trong là yếm nhỏ thêu tinh xảo màu trăng non thêu đóa trà lớn, bên ngoài là áo khoác mỏng hở cổ màu trắng gạo.
Yếm nhỏ vừa vặn với dáng người Kiều Tịch, vị trí cần bao lấy được che đậy kỹ càng, dây cột buộc vào cổ, hai bả vai lộ ra trắng nõn mịn màng.
Rõ ràng là kiểu dáng khuê nữ trong sáng, lại lộ ra vẻ quyến rũ.
Đặc biệt là động tác cọ xát vừa rồi, áo khoác mỏng trên người cô tuột xuống, hoàn toàn lộ ra yếm nhỏ bên trong, cô gái trong lồng ngực giống như yêu nữ quyến rũ.
“Tịch Tịch!” Lục Hoặc đã phát sốt, thấy vậy hai mắt càng tối lại, cả người như bốc hỏa.
“Lúc em hôn mê, anh ở bên cạnh em lâu như vậy, bây giờ anh bị ốm, em ngủ cùng anh cũng là chuyện bình thường mà.” Cô là người hiểu chuyện.
“Cái này không giống nhau.” Anh muốn giúp người trong lòng kéo quần áo lên, nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào quần áo cô, chỉ cảm thấy chất liệu mỏng manh mềm mại quá mức, chẳng trách khiến người yểu điệu như vậy.
Lục Hoặc chỉ có thể thu tay lại.
“Chỗ nào không giống?” Kiều Tịch dựa gần vào Lục Hoặc hơn, hiện tại anh đang phát sốt, nhiệt độ thân thể tăng cao, giống như cái bếp lò vậy.
Tay Lục Hoặc lại phải duỗi ra lần nữa, anh khống chế được eo cô, không để cô tùy tiện cọ loạn.
Áo ngủ trên người anh cũng mỏng, hai người dựa sát như vậy, mơ hồ có thể cảm nhận được cơ thể đối phương.
“Anh bị cảm, sẽ lây bệnh cho em mất.” Lục Hoặc dỗ cô, “Em ngoan ngoãn về phòng ngủ đi, anh đã uống thuốc rồi, ngày mai sẽ tốt lên, em đừng lo lắng.”
Kiều Tịch sao có thể nghe lời anh, cảm nhận được anh sắp đẩy cô ra, cô nhanh chóng vươn tay chủ động quắp lấy cổ anh, cổ tay áo ngoài rộng rãi, lập tức bị rơi xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn còn có vòng phật châu hồng trên cổ tay.
Vì sợ bị đẩy ra, cơ thể của cô lại dịch dần ngực Lục Hoặc hơn, hai người càng dán sát vào nhau.
“Lục Hoặc, anh không thể đuổi em đi, em không sợ anh sẽ lây bệnh cho em.” Cô ngẩng mặt lên cọ vào cổ anh, gương mặt hơi lạnh chạm vào Lục Hoặc khiến nhiệt độ lại càng cao hơn.
Lục Hoặc siết chặt tay đang ôm eo cô, bởi vì kiềm chế, mà gây xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Giọng nói Lục Hoặc cũng khàn đặc, “Tịch Tịch, đừng lộn xộn.”
“Em không động, anh để em ở lại chứ?” Dưới chăn, hai chân cô còn len vào giữa hai chân anh.
Kiều Tịch không nhìn thấy, ánh mắt Lục Hoặc thâm trầm hơn, bóng tối nơi đáy mắt như muốn nhấn chìm người khác.
Tuy nhiên cho dù Kiều Tịch nhìn thấy cũng sẽ không sợ, dù sao cô biết Lục Hoặc sẽ không làm gì cô, đây cũng là nguyên nhân cô không sợ hãi.
Lục Hoặc cảm thấp hơi thở của bản thân càng lúc càng nóng, cơ thể cũng như bị vây trong đống lửa, cơ thể cô mềm mại mát lạnh, dán vào cũng rất thoải mái.
Cơ bắp trên cánh tay anh căng chặt đến phát đau, mới khắc chế được xúc động muốn ăn sạch cô, “Không được.”
Kiều Tịch cười, khẽ nâng cằm, miệng nhẹ nhàng đặt lên khóe môi anh, nhỏ giọng nói: “Anh cả ngày đừng nói bản thân không được.”
Cô biết, cũng có thể hiểu được.
Lục Hoặc bị người trong lòng chọc cho tức cười, “Tịch Tịch, có phải em cho rằng anh sẽ không làm gì với em sao?”
Kiều Tịch chớp mắt, cô cho là như vậy.
Lục Hoặc cắn chặt răng, nói bên tai cô, “Em chờ đó.”
Kiều Tịch nằm trong vòng tay anh, mỉm cười, “Được, em chờ.” Tay cô vươn ra sờ trán anh, sau đó lại sờ mặt, vẫn còn hơi nóng, “Có lẽ ra mồ hôi sẽ nhanh khỏi hơn.”
Cô muốn đắp thêm chăn cho anh.
Lục Hoặc nhéo tay cô, “Đúng vậy.” Anh liên tục hỏi cô, “Tịch Tịch, anh đưa em về phòng nhé?”
“Anh đã hỏi mấy lần rồi, em không về, em muốn ở cùng anh.” Kiều Tịch gục đầu vào ngực anh.
Lục Hoặc nhắm mắt, ánh mắt thâm thúy, “Ừm, vậy ở lại đi.” Anh nắm tay cô hơi siết chặt, “Nếu em bị lây bệnh cảm của anh cũng đừng hối hận đấy.”
Kiều Tịch không cho là đúng, có gì mà phải hối hận.
Lục Hoặc nhéo tay cô, lòng bàn tay vuốt ve phật châu trên cổ tay, du͙ƈ vọиɠ trong đáy mắt lộ ra, anh cầm tay cô từ từ đi xuống.
Kiều Tịch đột nhiên run lên, đôi mắt sợ tới mức trợn tròn.
Lục Hoặc giữ chặt tay cô, giọng nói anh khàn khàn, “Đừng nhúc nhích, cứ như vậy đi.”
Kiều Tịch sợ tới mức không dám lộn xộn, muốn thở dốc vì ngạc nhiên, “Lục Hoặc.”
“Không phải nói không sợ sao?” Lục Hoặc cười khẽ, “Lúc này mới thấy sợ?”
Kiều Tịch chưa thể hoàn hồn, trong bóng tối, gương mặt cô nóng bừng, đầu ngón tay mềm nhũn.
Cô không dám nói rằng cô sợ.
Môi Lục Hoặc không có hôn cô, mà khẽ cắn cổ, vành tai, hơi thở nóng rực phả vào tai, kíƈɦ ŧɦíƈɦ Kiều Tịch nổi da gà.
Lục Hoặc tùy ý trêu đùa vành tai cô, anh nhìn sợi dây buộc yếm tinh tế trước mắt, tựa như chỉ cần đầu ngón tay anh chạm nhẹ sẽ bị tuột ra, xuất hiện cảnh xuân vô hạn của cô.
Nghĩ như vậy, đầu ngón tay quấn lên sợi dây đó.
Cả người Kiều Tịch cứng đờ, cô đáng thương mà hô lên: “Lục Hoặc.”
Chọc anh, khiêu khích anh, bây giờ mới biết sợ hãi? Ngón tay Lục Hoặc khựng lại, anh không đành lòng.
Để phát tiết, anh cúi đầu cắn vào yếm nhỏ trên người cô, nghe thấy tiếng rên nhẹ, Lục Hoặc mới buông tay cô ra.
Anh cười khẽ bên tai cô: “Tịch Tịch, anh đã nói với em, họa từ miệng mà ra.”
Anh nhéo bàn tay mềm nhũn của cô, kiềm chế, “Trí nhớ đã tốt hơn chưa?”
Kiều Tịch chậm rãi lấy lại tinh thần, gương mặt đỏ bừng. Vừa rồi hình như không phải ảo giác của cô, Lục Hoặc hình như cứng lên?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.