Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 161

Mỹ Nhân Vô Sương

20/09/2022

Thời tiết ngày một nóng hơn, ánh mặt trời gay gắt, cho dù mới là buổi sáng nhưng mặt trời đã leo lên cao.

Kiều Tịch sợ nắng và nóng, trước khi ra ngoài, cô mặc một chiếc váy thoải mái, còn thoa kem chống nắng.

Đến gần kì thi đại học của Lục Hoặc, cô hiểu chuyện mà không quấy rầy anh, mỗi ngày đều là chờ Lục Hoặc tan học tới tìm cô.

Hôm nay cô quá nhàm chán, mới chuẩn bị ra ngoài ăn trưa.

Kiều Tịch cầm ô, chậm rãi đi tới dùng bữa ở tiệm cơm gần đó.

Thời tiết oi bức, chỉ cần bước ra ngoài chốc lát thôi mà đổ không ít mồ hôi, mà nước da Kiều Tịch trắng nõn, mặc một chiếc váy màu xanh lam, cả người trông trắng trẻo, tươi mát vô cùng.

Cô vừa mới ra khỏi chung cư không lâu, thấy một cậu bé đứng cách đó không xa khóc lóc.

Lúc này, bên kia đường, có một người đàn ông mặc quần áo đen, đội mũ đi tới, đối phương nhìn trái nhìn phải mới đi về hướng cậu bé.

Kiều Tịch thấy người đàn ông đi đến gần cậu bé, đưa tay ra để kéo cậu.

Cô nhíu mày.

“Tiêu Tiêu.” Kiều Tịch nắm chặt ô trong tay, vẻ mặt thoải mái đi tới, “Đi thôi, tỷ tỷ đưa em đi ăn trưa, ăn cơm xong mới có thể ăn kẹo, em khóc cũng vô dụng.”

Người đàn ông nhìn thấy Kiều Tịch, nghe lời cô nói, bàn tay đang dơ ra của anh ta dừng lại, thay vào đó mà vò đầu bứt tai, nhìn chằm chằm vào Kiều Tịch.

Kiều Tịch nhìn đối phương có vẻ hơi kỳ quái rồi ngoảnh mặt đi, nắm tay cậu bé như dỗ dành em trai, “Đi thôi, ăn cơm xong rồi về, chị cho em ăn một viên kẹo nhưng không thể nhiều hơn.”

Cậu bé đỏ mắt, nhìn Kiều Tịch đầy nghi ngờ: “Chị ơi, em……..”

Kiều Tịch nắm lấy bàn tay cậu bé, kéo cậu đi: “Đừng khóc, em lại khóc, chị sẽ nói với anh trai.”

Kiều Tịch cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng biến mất, cô quay đầu, người đàn ông kia đã biến mất.

Cô thở phào, lúc này mới phát hiện tay mình dùng sức cầm ô mà đầu ngón tay trở nên trắng bệch, tê dại.

Cậu bé ngẩng đầu, bẹp miệng, nhịn xuống xúc động muốn khóc, hỏi: “Chị, em không quen biết chị, sao chị lại biết tên của em?”

“Từ Tử Tiêu.” Vừa rồi Kiều Tịch liếc mắt đã nhận ra cậu bé, lúc trước cô là mèo con, bị người giúp việc tặng đi, là anh trai Từ Tử Tiêu, Từ Tử Trình nhận nuôi cô. “Sao em lại ở đây một mình? Anh trai em đâu?”

“Ca ca đang ngủ, anh ấy bị bệnh.” Tử Tử Tiêu mở to đôi mắt đen láy, cậu bé không sợ chị gái xa lạ trước mặt.

“Một mình em chạy ra ngoài?”

Từ Tử Tiêu gật đầu, “Em muốn mua thuốc cho anh.” Từ Tử Tiêu mặc một chiếc quần yếm nho nhỏ có túi phía trước, bàn tay bụ bẫm của cậu bé móc tiền từ túi ra, “Em có mang theo tiền.”

Cậu bé muốn mua thuốc cho anh trai, anh trai sẽ ổn thôi.

Kiều Tịch nhìn gương mặt mũm mĩm của cậu bé, đôi mắt to đỏ hoe vì khóc, “Vậy vì sao em khóc? Anh trai của em có nói cho em biết, bên ngoài có rất nhiều kẻ xấu chuyên đi bắt trẻ con như em không? Em không sợ sao?”

Đứa nhỏ ngượng ngùng nói: “Em quên cửa hàng thuốc ở đâu rồi.” Sau đó, cậu bé tỏ vẻ dũng cảm nói: “Em không sợ kẻ xấu, Tiêu Tiêu là nam tử hán, có thể đánh kẻ xấu.”

Kiều Tịch không chút lưu tình đả kích cậu bé, để cho tiểu gia hỏa biết được xã hội nguy hiểm thế nào: “Em còn nhỏ, kẻ xấu chỉ cần dùng một tay có thể bắt em đi, em sẽ không thể nhìn thấy anh trai em nữa, kẻ xấu sẽ không cho em ăn cơm, để em đói bụng, em không sợ sao?”

“Không được, em muốn gặp ca ca.” Từ Tử Tiêu nghe thấy không thể gặp anh trai nữa, lập tức sợ hãi.

“Em có nhớ đường về nhà không?” Kiều Tịch hỏi tiểu gia hỏa.

Từ Tử Tiêu chớp mắt, rất thành thật: “Không nhớ ạ.”

Kiều Tịch đành phải nói: “Chị đưa em tới đồn cảnh sát, chú cảnh sát sẽ giúp em tìm anh trai.”

Từ Tử Tiêu vội lắc đầu, cậu bé túm lấy làn váy Kiều Tịch, “Chị có thể gọi điện thoại để ca ca đến đón em không?”

Kiều Tịch bắt gặp đôi mắt to tròn của cậu bé, nói với cậu: “Chị không biết số điện thoại nhà em, cũng không biết thông tin liên lạc của anh trai em.”

“Em biết, em biết số điện thoại của ca ca.” Âm thanh non nớt của Từ Tử Tiêu vang lên, liên túc nói một dãy số.

Vẻ mặt tiểu gia hỏa kiêu ngạo, “Em nhớ mà.”

Kiều Tịch bấm điện thoại, chỉ trong vài giây, đầu bên kia bắt máy, vang lên âm thanh mang theo giọng mũi của chàng trai.

“Alo?”

Kiều Tịch chuyển điện thoại được kết nối bên tai Từ Tử Tiêu, “Em nói chuyện với anh trai em đi.”

“Ca ca, ca ca, em là Tiêu Tiêu.” Từ Tử Tiêu sốt ruột mở miệng.

“Tiêu Tiêu, em đi đâu vậy? Ca ca đang tìm em đó!” Nghe thấy giọng nói của em trai, Từ Tử Trình ở đầu kia điện thoại lo lắng giậm chân, kinh ngạc.

Hôm nay anh ấy không thoải mái, buổi sáng không đến lớp, xin ở nhà nghỉ ngơi, anh ấy giao em trai cho bảo mẫu chăm sóc rồi về phòng ngủ thϊếp đi.

Không lâu sau, bảo mẫu dặn Tiêu Tiêu ở nhà ngoan ngoãn chơi, đừng chạy lung tung, bà ấy ra ngoài mua đồ rồi sẽ về ngay.

Không ngờ khi bảo mẫu quay lại, phát hiện Tiêu Tiêu biến mất.

Bà ấy nói ngay với Từ Tử Trình về chuyện này.

Không thấy em trai ở nhà, Từ Tử Trình kiểm tra camera thì thấy em trai tự mình mở cửa ra ngoài, anh ấy vội vàng đưa bảo mẫu tìm em trai ở quanh đó.



Từ Tử Trình tìm gần một giờ, cũng báo cảnh sát, nhưng không có tin tức gì về em trai, không ngờ lại nghe thấy giọng nói của em trai: “Tiêu Tiêu, em ở đâu?”

Từ Tử Tiêu nghiêng đầu nghe điện thoại nhìn chị gái xinh đẹp bên cạnh, “Chị ơi, anh trai em hỏi đây là đâu.”

Kiều Tịch lấy điện thoại lại, cô nói địa chỉ cho Từ Tử Trình bên kia.

“Cảm ơn cậu, khả năng làm phiền cậu tạm thời trông nó giúp tôi, tôi sẽ chạy tới ngay.” Từ Tử Trình ho khan vài tiếng, anh ấy vừa nói cảm ơn và xin lỗi.

“Được rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Kiều Tịch đưa Từ Tử Tiêu đến chỗ đợi anh trai cậu bé tới.

Mà lúc này, bụng tiểu gia hỏa phát ra tiếng “ùng ục” rất lớn, dù chỉ mới ba tuổi, nhưng Từ Tử Trình cũng biết xấu hổ, cậu bé ôm bụng nói nhỏ: “Em đói rồi.”

Sắp đến giờ ăn trưa rồi, tiểu gia hỏa cũng không biết đã ra ngoài bao lâu, mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng, miệng thì khô khốc.

“Đói sao?” Kiều Tịch nhìn xung quanh, cô thấy cách đó không có một nhà hàng, “Chị đưa em đi ăn trước, chị sẽ gửi địa chỉ cho anh trai em, để cậu ấy đến nhà hàng tìm chúng ta.”

Hiện tại nắng gắt như vậy, nhiệt độ xung quanh rất cao, dù có mang ô đi nữa, Kiều Tịch cũng không muốn đứng phơi nắng, hơn nữa bây giờ còn có một cậu bé rất dễ bị cảm nắng.

Kiều Tịch dắt tay Từ Tử Tiêu và đưa cậu bé đi ăn trưa.

Trên bàn ăn, Kiều Tịch gọi không ít thức ăn ngon, Từ Tử Tiêu đã sớm đói bụng, cậu bé ngoan ngoãn ăn phần ăn của trẻ em, cũng không cần Kiều Tịch đút mà tự mình cầm muỗng ăn từng chút một.

Kiều Tịch vươn tay bóp mặt mũm mĩm của cậu bé, “Ít ra chị không phải người xấu, nếu không em sẽ vừa đói còn bị kẻ xấu nhốt lại, anh trai em cũng không tìm thấy em đâu.”

“Chị không phải người xấu.” Từ Tử Tiêu nói, cậu bé không sợ cô, “Chị gái xinh đẹp, em thích chị.”

Kiều Tịch cười, “Chị không phải người xấu, lần này là em may mắn gặp được chị, nếu em chạy lung tung một mình nữa thì có thể gặp phải kẻ xấu, anh trai của em, còn có cha mẹ em sẽ buồn.”

Đây vẫn là lần đầu tiên cô dạy một đứa trẻ, “Sau này em không được ra ngoài một mình nữa, em muốn đi chơi thì phải có người lớn đi cùng.”

Từ Tử Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, “Em sẽ không chạy lung tung nữa.”

Lúc này, một bóng người cao gầy từ ngoài bước ra, vẻ mặt lo lắng, trên trán đẫm mồ hôi.

Anh ấy nhìn quanh nhà hàng thấy em trai mình ngồi bên cạnh cửa sổ, bên cạnh có một cô gái.

Từ Tử Trình bước nhanh tới, “Tiêu Tiêu.”

Từ Tử Tiêu ăn đến thỏa mãn, miệng còn dính nước sốt, nghe thấy anh trai gọi, cậu bé ngẩng đầu lên vui mừng, “Ca ca.”

Mãi tới giờ thấy em trai không sao, trong lòng Từ Tử Trình mới nhẹ nhõm, bởi vì sinh bệnh còn lo lắng, không ngừng tìm kiếm em trai ngoài trời nóng. Mặt Từ Tử Trình trắng bệch không còn huyết sắc, môi cũng khô khốc, trán lấm tấm mồ hôi.

Có thể thấy được, em trai biến mất khiến anh ấy lo lắng không thôi.

“Sao em lại chạy ra ngoài một mình? Em có biết anh lo lắng cho em thế nào không?” Từ Tử Trình nhìn em trai mình.

Từ Tử Tiêu nhỏ giọng nói với anh ấy: “Em muốn mua thuốc cho ca ca, uống thuốc xong anh sẽ khỏe lại.”

Từ Tử Trình sững sờ, không nghĩ tới em trai là vì mình.

Từ Tử Tiêu còn chưa ăn xong, Kiều Tịch mời Từ Tử Trình ngồi xuống cùng ăn, cô gọi không ít đồ ăn.

“Tôi là Từ Tử Trình, thật cảm ơn cậu đã giúp tôi tìm được em trai.” Từ Tử Trình chân thành cảm ơn Kiều Tịch.

Nếu không phải có cô gái trước mặt này, e rằng anh sẽ không tìm được em trai nhanh như vậy.

Anh thật sự cảm kích đối phương.

“Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ thôi.” Khi cô còn là mèo con, anh ấy đồng ý nhận nuôi cô, sau đó, Lục Hoặc hối hận liền mang cô khỏi nhà Từ Tử Trình.

Lục Hoặc nợ đối phương, cô coi như trả giúp.

Kiều Tịch nhắc nhở: “Tuy nhiên, gia đình cậu nên trông coi trẻ con thật tốt, gần đây có nhiều tin tức bởi vì phụ huynh không để ý đến đứa nhỏ chạy ra ngoài, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đừng để phát sinh sự cố rồi mới hối hận cũng không kịp.”

Từ Tử Trình cảm kích gật đầu, “Cảm ơn cậu nhắc nhở, tôi sẽ nhớ kỹ.”

Bên cạnh, Từ Tử Tiêu đang cầm cánh gà, cậu bé nói giọng sữa: “Tỷ tỷ, sau này em sẽ không chạy lung tung nữa.”

Kiều Tịch lấy khăn lau nước sốt bên miệng cậu bé, “Tiêu Tiêu là một đứa bé ngoan.”

Đối diện, Từ Tử Trình nhìn hành động của cô gái, anh ấy hơi sửng sốt, ánh mắt không tự chủ rơi xuống gương mặt thanh tú của cô, khuôn mặt tái nhợt có chút ốm yếu hơi đỏ lên.

Tâm tư đơn thuần của chàng trai đặt ở đáy mắt chỉ có thể hoảng loạn mà che giấu.

Bên trường học, Lục Hoặc và Tô Thần đang đi tới nhà ăn, hai người mặc áo đồng phục, cao hơn các nam sinh khác nửa cái đầu, hơn nữa bề ngoài xuất chúng, đi đường cũng khiến nhiều người chú ý.

Đúng lúc, Lục Hoặc nhận được điện thoại, là một thành viên trong đội bóng rổ gọi tới.

“Hoặc ca, tôi đang ăn cơm ở nhà hàng và gặp bạn gái cậu.” Lúc trước Lục Hoặc đưa bạn gái cùng ăn liên hoan, anh ta có ấn tượng sâu sắc.

“Nhưng mà, cô ấy không đi một mình, cô ấy đang ăn cùng nam thần Từ Tử Trình trường bên cạnh, còn có một đứa bé.” Thành viên nói: “Tôi chỉ nói cho cậu biết một tiếng.”

Thành viên không có thêm muối thêm mắm, chỉ đơn giản kể lại những gì anh ta nhìn thấy, cho dù Kiều Tịch và Từ Tử Trình có quan hệ gì, hay không có quan hệ, Lục Hoặc biết là được.

“Cậu gửi địa chỉ cho tôi đi.” Lục Hoặc cúp điện thoại.

Tô Thần thấy sắc mặt Lục Hoặc không được tốt lắm, “Xảy ra chuyện gì vậy?”



“Tôi không tới nhà ăn nữa, tự cậu ăn đi.”

Nói xong, Lục Hoặc quay người rời đi.

“Cậu không ăn? Cậu muốn đi đâu?” Tô Thần nghi hoặc.

Lục Hoặc không trả lời.

Trong nhà hàng, không có Lục Hoặc chăm sóc, Kiều Tịch ăn rất chậm, cũng không đủ kiên nhẫn để lọc xương cá, cô đành phải uống canh cá cho đỡ thèm.

Từ Tử Trình đối diện bởi vì sinh bệnh, anh ấy chỉ ăn cháo, cụp mắt để che đậy ý xấu hổ.

“Ca ca, anh kết bạn với tỷ tỷ đi, sau này em có thể tìm tỷ tỷ nói chuyện phiếm.” Từ Tử Tiêu rất thông minh, cậu bé không có điện thoại, để ca ca kết bạn với tỷ tỷ xinh đẹp, cậu bé có thể dùng điện thoại của ca ca tìm tỷ tỷ.

Từ Tử Trình che giấu tâm tư, anh ấy ngước mắt nhìn cô gái đối diện, “Có thể chứ? Có làm phiền cậu không?”

“Tỷ tỷ xinh đẹp, chị đã đồng ý làm bạn tốt của em, không thể đổi ý.” Khuôn mặt mũm mĩm của Từ Tử Tiêu nhìn Kiều Tịch đầy mong đợi.

Kiều Tịch đang muốn mở miệng, đột nhiên một bóng dáng cao lớn đi tới, đứng bên cạnh bàn ăn.

“Lục Hoặc?” Kiều Tịch kinh ngạc, “Sao anh lại ở đây?”

Biểu cảm trên mặt Lục Hoặc không rõ ràng, chỉ có mình anh biết, do vừa mới tới nên lúc này hơi thở của anh đang rối loạn.

“Tới đây ăn cơm.” Lục Hoặc nhìn chàng trai đối diện, nhìn thoáng qua đã nhận ra đối phương là người nhận nuôi Kiều Tịch lúc trước, ngay cả em trai anh ấy cũng ở đây.

Nghĩ đến trước kia bản thân đồng ý để người giúp việc tặng mèo đi, mèo bị Từ Tử Trình ôm về nhà, đối phương còn không muốn trả lại mèo cho anh, lại nghĩ tới, Kiều Tịch đã từng bị đối phương ôm trong ngực, Lục Hoặc vô cùng hối hận.

“A, là người xấu.” Từ Tử Tiêu còn nhớ rõ chính là người trước mặt đã cướp mèo đi.

Lục Hoặc liếc mắt nhìn cậu bé, tầm mắt anh nhìn về phía Kiều Tịch, thấp giọng nói, khóe mắt có hơi ướŧ áŧ, có chút ủy khuất không thể giải thích được, “Tịch Tịch, anh muốn ngồi xuống.”

Kiều Tịch gật đầu, “Được.”

Nhận được câu trả lời, anh cúi người, nửa ôm nửa xách nhấc nhóc lùn ngồi bên cạnh Kiều Tịch đặt ở bên cạnh Từ Tử Trình đối diện, để hai anh em họ ngồi cùng nhau.

Dĩ nhiên là Lục Hoặc ngồi xuống bên cạnh Kiều Tịch.

Lục Hoặc bắt gặp ánh mắt của Từ Tử Trình, anh cong môi nói: “Tôi là bạn trai của Tịch Tịch, trước đây đã gặp cậu, không ngờ tới, cậu lại quen cô ấy.”

Lục Hoặc xuất hiện đột ngột, Từ Tử Trình hồi phục tinh thần, mầm con mới sinh trưởng đã bị thiếu niên trước mặt trực tiếp chặt đứt, “Xin chào, tôi nhớ rồi.”

“Em cũng nhớ rõ, người xấu cướp mất mèo.” Từ Tử Tiêu bĩu môi.

“Tiêu Tiêu.” Từ Tử Trình che giấu sự xấu hổ trong mặt, sắc mặt trở lại bình tĩnh, “Mèo con thế nào, có khỏe không?”

Ánh mắt Lục Hoặc dừng trên người Kiều Tịch, hôm nay cô mặc váy màu xanh lam tôn lên nước da trắng nõn, xinh đẹp tươi tắn, “Rất tốt.”

Anh nhìn cá vẫn chưa được động đến trên bàn, hỏi Kiều Tịch, “Cá ở đây không ngon sao?”

“Có nhiều xương cá, em không muốn lọc.”

Lục Hoặc cong môi: “A.” Anh cầm đũa sạch, gắp một miếng thịt cá, bắt đầu giúp cô lọc xương.

Không lâu sau, Từ Tử Trình đưa em trai Từ Tử Tiêu rời đi. Trước khi đi, Từ Tử Tiêu hỏi Kiều Tịch, sau này cậu bé có thể tới nhà cô tìm cô chơi được không.

Lục Hoặc cười cười: “Có thể, em tới nhà của anh có thể tìm được cô ấy.”

Nghe thấy vậy, Từ Tử Tiêu lập tức bĩu môi, khóc, “Tỷ tỷ xinh đẹp, em không muốn tới nhà người xấu.”

“Nhưng cô ấy ở nhà anh.” Lục Hoặc nhếch môi, “Em muốn tìm cô ấy, chỉ có thể tới nhà anh.”

Từ Tử Tiêu khóc đến thương tâm.

Chờ sau khi hai người rời đi, Lục Hoặc gắp thịt cá thơm ngon vào bát Kiều Tịch, “Tỷ tỷ xinh đẹp, hửm?”

Kiều Tịch mỉm cười, “Em chỉ là vô tình cứu Tiêu Tiêu, ngay cả phương thức liên hệ còn chưa cho họ, anh đã xuất hiện.”

Lục Hoặc nhìn về phía cô, “Nếu như anh không xuất hiện, em sẽ cho?”

Kiều Tịch cười gật đầu, lại lắc đầu.

“Có ý gì?” Lục Hoặc hỏi cô.

“Em cho bạn nhỏ Tiêu Tiêu chứ không phải anh trai bé.”

Lục Hoặc ghé vào tai cô, cố ý đè giọng: “Tỷ tỷ xinh đẹp không thể chỉ nhìn mỗi anh mà không để ý tới người khác không? Hửm?”

Âm cuối của thiếu niên giương cao có vài phần nguy hiểm.

Kiều Tịch cười cong mắt, ngoan ngoãn đồng ý.

Nếu lúc ấy là Lục Hoặc hai chân không thể đi lại, anh biết Kiều Tịch ăn cơm cùng chàng trai khác, anh sẽ ủy khuất, thương tâm, nhưng sẽ không tuyên thệ chủ quyền như vậy, mà nhẫn nhịn và kiềm chế.

Nhưng Lục Hoặc bây giờ thì không hề cố kỵ, anh ghen, ủy khuất thì sẽ chủ động chứng minh thân phận bạn trai.

Cho dù là Lục Hoặc nào, Kiều Tịch đều thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook