Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi
Chương 36
Mỹ Nhân Vô Sương
20/09/2022
Sau khi ăn cơm xong, Kiều Tịch đưa Lục Hoặc đi toa xe ở phía trước, nhìn xem quán bar trên xe lửa trông thế nào.
Thấy cô đứng phía sau Lục Hoặc, đẩy xe lăn, Diệp Tử Hân và Giang Cảnh Trình ở phía đối diện không khỏi chấn động trong lòng.
Lúc nãy bọn họ chỉ thấy bạn trai Kiều Tịch ngồi trên xe lăn, biết hai chân của anh khả năng không tiện đi lại, bây giờ thấy Kiều Tịch đẩy đối phương, thật sự quá kích thích rồi.
Dù sao, ai cũng không thể tưởng tượng được thế mà Kiều Tịch sẽ tìm một bạn trai như vậy.
Chờ Kiều Tịch đưa Lục Hoặc rời khỏi, Diệp Tử Hân dần dần phục hồi tinh thần lại, lắc đầu với Phương Đường, “Tuy rằng tớ không phải Kiều Tịch, nhưng mà, sao cậu ấy……”
Cô ấy muốn nói, sao Kiều Tịch sẽ chọn bạn trai như vậy, quá không xứng đôi rồi.
Nhưng Diệp Tử Hân cũng biết chính mình nói như vậy không thích hợp, cuối cùng vẫn không nói ra.
Phía đối diện, Giang Cảnh Trình vô ý thức nắm chặt chiếc đũa, im lặng.
“Anh Trình, cậu thấy sao, thế mà cậu con trai kia còn để Kiều Tịch đẩy xe lăn.” Bạn của Giang Cảnh Trình vừa kinh ngạc lại có chút cười nhạo, “Có điều, biết bạn trai Kiều Tịch là điều kiện thế này, anh Trình, cậu có thể yên tâm rồi, nếu cậu theo đuổi Kiều Tịch, người mù đều biết nên chọn thế nào.”
Giang Cảnh Trình tức giận gắp một miếng thịt bò, “Cậu cho rằng mỗi người đều nông cạn giống cậu à?”
“Xì, cậu không nông cạn à? Cậu còn không phải thấy Kiều Tịch xinh đẹp mới thích cậu ấy à? Mới có thể nhất kiến chung tình với cậu ấy?”
Giang Cảnh Trình tàn nhẫn trừng mắt nhìn cậu ta một cái, “Cậu câm miệng đi.”
Quán bar và Karaoke trên xe lửa tuy rằng không xa hoa lãng phí như bình thường, nhưng trang thiết bị nên có thì vẫn đầy đủ.
Bởi vì đi thôn An cần 7 tiếng đồng hồ, mọi người nhàm chán giết thời gian ở chỗ này.
Lúc Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc đi vào phòng Karaoke, không ít người trong lớp đã bắt đầu ca hát và chơi đùa rồi.
Mọi người thấy Kiều Tịch đẩy một người con trai tiến vào, trong mắt hoặc nhiều hoặc ít có chút kinh ngạc.
Kiều Tịch cười giới thiệu: “Đây là bạn trai của tớ.”
Trong phòng, thầy Giang Tùng bị học sinh vây quanh phản ứng lại đầu tiên, thầy ấy cười nói: “Kiều Tịch, đây là em không đúng rồi, đi học còn đưa theo người nhà.”
Thầy ấy nói xong, mọi người lập tức ồn ào cười rộ lên, không khí lập tức sống động lên.
Kiều Tịch nháy mắt, cười nói: “Thầy à, thầy chỉ nói mỗi sinh viên đều phải tham gia, cũng không nói không thể đưa thêm một người.”
Giang Tùng nhún nhún vai, “Cô nhóc miệng lưỡi sắc bén đó, được thôi, đưa bạn trai nhỏ của em lại bên này ngồi.”
“Sớm biết như vậy, tớ cũng đưa bạn gái đi.” Một cậu sinh viên mặt đầy hâm mộ nhìn Kiều Tịch.
“Tiểu tử thúi.” Giang Tùng đập một cái lên vai cậu sinh viên, “Thật sự nghĩ rằng lần này thầy chi tiền cho các em đi du lịch à? Nếu đi về em không giao ra tác phẩm khiến thầy vừa lòng, xem thầy trừng phạt em thế nào.”
Giang Tùng rất trẻ, bề ngoài cũng đẹp trai, bình thường tính cách tương đối cởi mởi, bọn học sinh đều không sợ thầy ấy lắm, nghe nói thầy ấy từng giành được rất nhiều giải thưởng lớn trong ngoài nước, thực lực rất mạnh, không ít người đều coi thầy ấy như thần tượng.
“Thầy Tùng, thầy yên tâm, mỗi ngày em vẽ một bức.” Cậu sinh viên vỗ ngực.
Giang Tùng lại đập một cái lên vai đối phương, “Thầy không cần số lượng, chỉ nhìn chất lượng, hiểu không?”
Cậu sinh viên gần như bị đập ra nội thương rồi, “Em hiểu, em hiểu.”
Trong phòng, mọi người cười đùa vui vẻ.
Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc ngồi xuống ở sô pha bên kia, cô ghé sát vào anh, “Nếu anh cảm thấy nhiều người, ở đây không thoải mái thì nhớ nói với em, chúng ta có thể đi nơi khác.”
“Nơi này rất tốt.” Mọi người thấy cô và người như anh ở bên nhau, cũng không dùng ánh mắt khác thường nhìn cô.
“Kiều Tịch, cậu và bạn trai muốn cùng chơi bài không?” Bên cạnh, mấy người bạn hỏi.
Kiều Tịch nghiêng đầu hỏi Lục Hoặc, “Anh biết chơi không?”
Lục Hoặc lắc đầu.
Kiều Tịch cũng biết, sao Lục Hoặc có thể biết chơi mấy thứ này, cô nói: “Bạn trai tớ không biết chơi, tớ dạy anh ấy.”
“Được nha.”
Có người đề nghị, “Thua thì uống một ly rượu.”
“A, theo thầy thấy, người thua thì phải giao thêm một tác phẩm.” Giang Tùng lười biếng dựa vào trên sô pha, liếc nhìn bên này.
“Đừng mà thầy Tùng, em sai rồi, người thua uống một ly nước ngọt có ga, được rồi chứ?” Nước ngọt có ga uống nhiều quá, một bụng đầy hơi cũng khó chịu, cũng coi như là trừng phạt.
Giang Tùng cười khẽ, “Các cô cậu cứ chơi đi, thầy không nhúng tay.”
Mọi người gần như muốn trợn trắng mắt, thế lúc nãy người nói trừng phạt giao tác phẩm không phải thầy ấy chứ gì.
Ván thứ nhất bắt đầu, Kiều Tịch dạy Lục Hoặc cách chơi trước, nên đi bài nào, “Tổ hợp như này gọi là tứ quý, như này là tứ quý nhị, cái này gọi là Joker, hiểu không?”
Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc dừng trên đầu ngón tay quá mức tinh tế trắng nõn của cô gái, anh đáp nhẹ một tiếng: “Ừm.”
“Vậy được, anh nhìn em chơi một ván trước.” Kiều Tịch tiến đến bên tai Lục Hoặc, cô đè nặng giọng nói, chỉ để anh nghe được: “Em dạy anh, có phải anh nên gọi em một tiếng cô giáo Kiều không?”
Lỗ tai của Lục Hoặc nóng lên.
Anh nhìn sự đắc ý trong mắt của cô gái, ánh mắt sâu kín, cô thật đúng là dám nói.
Không có được sự đáp lại của thiếu niên, Kiều Tịch hừ nhẹ một tiếng, đầu gỗ nhỏ, không hiểu tình thú gì cả.
Ván thứ nhất chơi xong, Kiều Tịch thua, cô cũng không biết chơi lắm, chỉ là muốn làm cô giáo của Lục Hoặc mà thôi.
Cô bị phạt uống một ly nước ngọt có ga, cô bưng cái ly, đưa bài cho Lục Hoặc, “Anh chơi đi.”
“Hêy, cậu mới thua một ván mà không chơi nữa? Thua không nổi à?” Giọng nam ở phía đối diện cười nói.
“Không, tớ để bạn trai tớ hành hạ các cậu.” Kiều Tịch thuận miệng nói.
“Bạn trai cậu không phải ngay cả bài đều không phân biệt được à? Còn hành hạ chúng tớ, đợi lát nữa đừng để bị phạt uống một bụng nước ngọt có ga.”
Kiều Tịch không thèm để ý chút nào, dù sao không cần uống rượu, nước chanh chỗ này còn khá ngon.
Ván thứ hai bắt đầu, Kiều Tịch ở một bên nhìn, vốn dĩ cô còn lo lắng Lục Hoặc chưa nhớ kỹ bài, có điều, hiển nhiên là cô xem thường trí nhớ của anh rồi, anh nhớ tất cả bài, còn chơi rất tốt.
Giọng nói Lục Hoặc trầm thấp, anh nhẹ nhàng nói một câu: “Joker.”
Thắng.
“Được nha Kiều Tịch, bạn trai cậu học rất nhanh.”
Kiều Tịch gật đầu, “Đương nhiên, bạn trai tớ vẫn luôn rất thông minh.”
“Tiếp tục đi.” Cậu sinh viên bắt đầu xáo bài.
Diệp Tử Hân đưa Phương Đường tới, phía sau là Giang Cảnh Trình, còn có mấy cậu sinh viên lớp bên cạnh. Lúc bọn họ tới, đúng lúc nghe thấy tiếng quỷ gào khóc của người trong phòng.
“Má ơi, lần đầu tiên tớ uống nước có ga đến no như vậy.”
“Tớ không tin được.”
“Kiều Tịch, bạn trai cậu không phải giả heo ăn thịt hổ chứ, thật sự lần đầu tiên chơi?”
Mười ván chơi xong, bọn họ uống mười ly nước có ga, hơn nữa đều là ly đầy tràn, no đến muốn nôn ra, còn đi nhà vệ sinh vài lần.
Trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Kiều Tịch ngập tràn sự đắc ý khiến người ta hận ngứa răng, “Lúc nãy tớ nói rồi, để bạn trai tớ hành hạ các cậu, anh ấy rất thông minh.”
Cô lặng lẽ hỏi Lục Hoặc, “Có phải trước kia anh lén chơi qua không?”
Lục Hoặc sâu kín liếc nhìn cô một cái, “Không phải.”
“May mắn?” Kiều Tịch cũng không biết anh lại lợi hại như vậy, thắng liền mười ván.
“Không phải.” Giọng nói Lục Hoặc bình tĩnh, “Anh biết tính bài trên tay bọn họ.”
Kiều Tịch sửng sốt, ngay sau đó cười híp mắt, “Lục Hoặc, anh thật thông minh.”
“Kiều Tịch, bạn trai cậu học trường nào?” Có người hỏi, cho dù Lục Hoặc đeo khẩu trang, cũng cảm giác còn rất trẻ, hẳn là xấp xỉ tuổi của bọn họ.
Kiều Tịch uống nước chanh, chậm rãi mở miệng: “Anh ấy không học đại học.”
Cô căn bản không thèm để ý đến một số điều kiện bên ngoài của Lục Hoặc.
Ở đây đều là sinh viên, mà bạn trai Kiều Tịch lại không học đại học, cô vừa nói xong, không khí đột nhiên trở nên có chút ngại ngùng.
Có người vội chuyển đề tài, cười ha hả hỏi: “Kiều Tịch, vì sao bạn trai cậu cứ luôn đeo khẩu trang?”
Bọn họ uống chết khϊếp, no đến gần như muốn nôn ra, mà bạn trai Kiều Tịch không những không chạm qua nước có ga trên mặt bàn, ngay cả khẩu trang cũng không cởi ra, còn đội mũ, quá thần bí.
“Anh ấy đẹp trai, tớ muốn giấu đi, không cho người khác nhìn anh ấy.” Lời khen của Kiều Tịch dành cho Lục Hoặc mở miệng là ra, không chút cảm giác thẹn thùng nào cả.
Dưới vành mũ, con ngươi vốn dĩ còn tối đen của Lục Hoặc hơi sáng lên, lỗ tai anh có chút nóng lên.
“Kiều Tịch, quá đáng nha, ỷ vào chúng tớ không đưa người nhà, điên cuồng đút cơm chó có phải không?”
“Không phải bởi vì xấu nên không thể gặp người chứ.” Không biết ai ở bên cạnh nói một câu.
“Người khác trông như thế nào, cũng không liên quan đến cậu.” Bạn phụ trách chia bài lúc nãy hung hăng trừng mắt nhìn cậu bạn bên cạnh một cái, hiển nhiên lời vừa nãy chính là đối phương nói ra, đối phương là người của lớp bên cạnh.
Cậu sinh viên lớp bên cạnh bị chửi, cậu ta ngượng ngùng.
“Tớ không nghĩ tới mọi người lại tò mò gương mặt của bạn trai tớ như vậy.” Kiều Tịch quay đầu, cô duỗi tay, đầu ngón tay tinh tế trắng nõn cầm lấy sợi dây bên tai Lục Hoặc, khẩu trang màu đen từ trên mặt Lục Hoặc cởi ra.
Màu da thiếu niên trắng nõn, lông mày thanh tuấn, ngũ quan thâm thúy xuất sắc, vừa đẹp trai vừa xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt đen nhánh, u tối nhưng có ánh sáng, đừng nói ở đây, ngay cả nam minh tinh cũng không ai có thể sánh được với anh.
Diệp Tử Hân tò mò chết mất.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn, không khỏi hít hà một hơi, nếu không nhìn cơ thể khuyết tật của đối phương, giá trị nhan sắc như vậy và mặt của Kiều Tịch quả thực chính là sự kết hợp hoàn hảo.
Cô ấy lại ship được rồi.
Giang Cảnh Trình vẫn luôn chú ý tới bạn trai Kiều Tịch, dù sao cũng là tình địch, biết người biết ta mới có phần thắng.
Lúc đối phương tháo xuống khẩu trang, cậu ấy cũng không khỏi sửng sốt, bàn về nhan sắc, cậu ấy quả thật không có bất cứ phần thắng nào.
“Anh Trình, đối phương chỉ là có một khuôn mặt đẹp, cậu không cần lo lắng.” Bạn của Giang Cảnh Trình vỗ bờ vai của cậu ấy.
“Mẹ nó.” Bên cạnh có người thấp giọng hét lên, “Anh là Lục Hoặc?”
Không ít người nhìn về phía người bạn hét lên.
“Anh ấy là đàn anh của trường chúng tớ, thi đại học là thủ khoa khối tự nhiên, nghe nói ngữ văn của anh ấy chỉ bị mất vài điểm, các môn khác đều là điểm tuyệt đối.” Trong giọng nói của cậu con trai tràn đầy khϊếp sợ, còn có sùng bái, “Nhưng mà không biết vì sao, anh ấy không nhận bất cứ phỏng vấn nào, trường học cũng không tuyên truyền khắp nơi.”
Phải biết rằng, năm lớp 12 đó, bọn họ nghe chủ nhiệm lớp nhắc đến nhiều nhất chính là Lục Hoặc, trong giọng nói đều là sự khoe khoang, không biết còn tưởng rằng Lục Hoặc là học sinh thầy ấy dạy.
“Thủ khoa khối tự nhiên khi thi đại học? Cậu nhận nhầm người à, lúc nãy Kiều Tịch không phải nói bạn trai cậu ấy không học đại học à?”
Nếu là thủ khoa, các trường học trọng điểm đều sẽ tranh nhau giành người, anh có thể tùy ý chọn trường, vì sao lại không học đại học?
“Tớ làm sao có thể nhận nhầm người được?” Khuôn mặt này của Lục Hoặc, nhận nhầm ai cũng sẽ không nhận nhầm anh!
“Chủ nhiệm lớp tớ nói, nếu Lục Hoặc muốn, anh có thể đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn, lúc anh ấy học cấp 3, mỗi lần thi đều đứng đầu khóa, là học thần của trường chúng tớ!”
Mọi người theo bản năng nhìn về phía thiếu niên trên xe lăn kia, chỉ thấy đối phương đầy bình tĩnh, giống như thủ khoa thi đại học đang nói đến không phải anh.
“Kiều Tịch, bạn trai cậu lợi hại như vậy, cậu nói anh ấy không học đại học, không phải lừa chúng tớ chứ?”
“Các cậu đừng tiếp tục thảo luận và chú ý tới anh ấy nữa.” Vẻ mặt Kiều Tịch khó chịu, “Trí tuệ và vẻ đẹp của bạn trai tớ cùng nhau tồn tại, tớ chỉ muốn để anh ấy khiêm tốn chút, giấu anh ấy đi, hôm nay các cậu không ai được nói là từng gặp được anh ấy ở chỗ này.”
Mọi người chậm rãi phản ứng lại, bọn họ lại bị nhét cơm chó.
Kiều Tịch không nghĩ tới trong lớp học thế mà có người biết Lục Hoặc, cô càng không nghĩ tới Lục Hoặc lợi hại như vậy, thế mà lại là thi đại học được thủ khoa.
Giang Cảnh Trình thấy, ánh mắt Kiều Tịch nhìn bạn trai cô rất sáng rất sáng.
Trong lòng cậu ấy đầy hụt hẫng.
Giá trị nhan sắc, chỉ số thông minh, cậu ấy không so được với đối phương.
Những người khác tản ra, Kiều Tịch cùng Lục Hoặc ngồi ở góc bên kia, mắt cô sáng rực nhìn anh, “Thì ra anh lợi hại như vậy, thế mà lại được thủ khoa, nếu không phải nghe người khác nói, em cũng không biết.”
Cô còn nhớ rõ lần trước gặp Lục Hoặc nhỏ, anh còn ngây ngô nói với cô, mỗi lần anh thi đều được một trăm điểm, thì ra sau khi anh lớn lên, đi thi vẫn được một trăm điểm.
Ánh mắt cô gái quá sáng, Lục Hoặc cười khẽ, “Cái này cũng không to tát gì cả.”
Kiều Tịch trừng anh, “Đây là sự khoe khoang của học thần à?”
Cô nhàm chán tiện tay lấy chiếc bút trên mặt bàn, cầm bàn tay to của Lục Hoặc, vừa vẽ trong lòng bàn tay của anh, vừa nói: “Từ nhỏ em đã không thích học tập, cũng không đủ thông minh, anh thông minh như vậy, thật quá tốt, đúng lúc chúng ta có thể bổ sung cho nhau.”
Ngòi bút vẽ vào lòng bàn tay của anh, rất ngứa.
Ngón tay anh không nhịn được giật giật, nghe được cô gái nói, đáy mắt anh hiện lên ý cười nhạt, “Em cũng không ngốc chút nào, thông minh giống một con hồ ly nhỏ.”
Hơn nữa là một con hồ ly nhỏ vừa xấu xa vừa xảo quyệt.
Kiều Tịch dừng bút, cô ngước mắt, “Hồ ly nhỏ gì chứ, rõ ràng là hồ ly tinh xinh đẹp, quyến rũ anh.”
Lòng bàn tay Lục Hoặc ngứa ngáy, đối diện với đôi mắt quá mức xinh đẹp, giống như biết quyến rũ con người của cô, yết hầu dưới cổ áo được cài cúc chặt chẽ của anh không nhịn được lên xuống một chút.
Thật đúng là hồ ly tinh nhỏ quyến rũ con người.
Kiều Tịch tiếp tục vẽ trong lòng bàn tay anh, tay Lục Hoặc rất lớn, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, tay anh đẹp đến quá mức, có cảm giác cấm dục lạnh lùng không nói nên lời.
Giống trên mạng nói, bàn tay như vậy không nắm khăn trải giường, quá lãng phí.
Một hồi lâu, cô dừng bút hỏi anh: “Vẽ xong, thích không?”
Lục Hoặc thu tay về, rũ mắt nhìn lại.
Trên lòng bàn tay anh vẽ một cậu bé bụ bẫm, đáng yêu, bên dưới là đuôi cá dài, đôi mắt to đen láy nước mắt lưng tròng, khiến người đau lòng.
Là bản thu nhỏ của anh.
Kiều Tịch cười khanh khách nhìn anh, “Hôm nay không thể lau nó đi, em thích nhất là Lục Hoặc nhỏ đó.”
Lòng bàn tay Lục Hoặc nóng lên, anh chậm rãi nắm tay lại, giống như nắm lấy bảo vật quý giá nào đó.
Anh nhỏ giọng lên tiếng, “Ừm.”
Xe lửa tới nơi, lúc đi đến thôn An đã là 5 giờ nhiều, nắng hoàng hôn sắp xuống núi.
Mọi người ra khỏi ga tàu hỏa, còn phải đi nhờ xe buýt vào thôn.
Vị trí thôn An hẻo lánh, ngay cả đường đi cũng gần núi, tài xế lái cũng không nhanh, bởi vì bên cạnh tùy thời sẽ có núi đá rơi xuống. Nhưng phong cảnh xung quanh rất xinh đẹp, lúc vào thôn, mọi người có thể cảm nhận được không khí tươi mát xung quanh.
Trường học đã sớm bố trí chỗ dừng chân cho mọi người.
Giang Tùng lấy danh sách ra, bắt đầu phát địa chỉ nhà dân mà mỗi người cần sống nhờ.
Thôn An không có khách sạn hoặc nhà nghỉ, mỗi năm trường học đều bố trí sinh viên sống trong nhà dân, sau đó chi trả tiền ở và tiền cơm.
“Tớ lấy được địa chỉ nhà dân rồi, Tiểu Tịch, Đường Đường, các cậu ở chỗ nào?” Diệp Tử Hân chạy tới hỏi hai người trước tiên.
“Tớ là số 11, đường Đào Hoa của thôn An.” Phương Đường nói.
Kiều Tịch nhìn thoáng qua chính mình, “Tớ cũng vậy.”
“Ôi, tớ không thể ở cùng một chỗ với các cậu, tớ là số 10 bên cạnh.” Diệp Tử Hân ngay lập tức buồn bã.
“Không sao, chúng ta chỉ là không ngủ cùng mà thôi, đi ra ngoài là có thể gặp mặt.” Phương Đường an ủi.
Diệp Tử Hân ngẫm lại cũng cảm thấy có đạo lý, “Vậy được, chúng ta nhanh đi tìm phòng ở đi.”
Lục Hoặc vẫn giúp Kiều Tịch cầm giá vẽ và dụng cụ vẽ tranh.
Diệp Tử Hân đi ở phía sau, cầm theo dụng cụ vẽ tranh nặng mười mấy cân mệt đến thở hổn hển, cô ấy đột nhiên có chút hâm mộ Kiều Tịch.
Diệp Tử Hân tới chỗ nghỉ trước, Kiều Tịch và Lục Hoặc, còn có Phương Đường đi đến cách vách, căn nhà cũng không lớn, bên ngoài dùng hoa mộc lan bao quanh một cái sân nhỏ.
Xuyên qua hoa mộc lan có thể thấy trong sân có một vùng đất trồng rau, trồng không ít rau xanh.
Xung quanh hết sức yên tĩnh.
Phương Đường chủ động gõ cửa, “Xin hỏi có người không?”
Một hồi lâu, một bà cụ đi ra.
“Chào ngài, chúng cháu là sinh viên tới vẽ vật thực.” Phương Đường có chút thẹn thùng: “Chúng cháu được bố trí đến nhà bà ở nhờ một đoạn thời gian, quấy rầy rồi ạ .”
Bà cụ mở cửa gỗ ra, bà có một đầu tóc bạc được chải gọn gàng, mặt mày hiền lành, bà hiền từ cười nói: “Các cháu tới rồi, vào đi, chỗ này của bà tương đối đơn sơ, cũng không biết các cháu có ở quen hay không.”
“Cảm ơn ngài.” Kiều Tịch thấy trên mu bàn tay của bà có năng lượng xanh, cô cười nói với bà cụ: “Mười ngày tiếp theo làm phiền bà rồi ạ.”
“Đừng khách sao, các cháu gọi bà là bà Lý là được, vào đi.” Bà Lý chú ý tới còn có một người thanh niên ngồi xe lăn, bà chậm chạp phản ứng lại, “Các cháu có ba người? Chỗ bà chỉ có hai căn phòng trống.”
“Bà Lý, người này là bạn trai cháu, anh ấy ở cùng phòng với cháu.” Kiều Tịch rất nhanh trả lời.
Bà Lý cười ha hả, “Vậy được.” Bà còn chưa từng gặp cô gái và chàng trai xinh đẹp như vậy đâu, hai người nhìn thật xứng đôi.
Kiều Tịch và Lục Hoặc đi ở phía sau, cô nháy mắt với anh, “Anh chắc chắn rất vui, mười ngày tiếp theo có thể ngủ cùng em.”
Ánh mắt cô gái sáng rực lại nóng bỏng, Lục Hoặc bị cô nhìn chằm chằm nên mím môi theo bản năng, “Không phải.”
Trên đỉnh đầu anh, lá mầm non hiện ra.
Vẻ mặt Kiều Tịch hơi đắc ý, cô khom lưng, tiến đến bên tai Lục Hoặc, “Kẻ lừa đảo.”
Lục Hoặc rũ xuống mi mắt, lông mi run rẩy.
Phương Đường chọn một phòng nhỏ bên trái, Kiều Tịch và Lục Hoặc ở căn phòng bên trong cùng.
Nhà bà Lý không lớn, căn phòng cũng nhỏ, nhưng quét tước rất sạch sẽ ngăn nắp, cũng không có mùi lạ gì.
Kiều Tịch bỏ hành lý xuống, cô có chút kinh ngạc nhìn giường gỗ trước mặt, cô quen ngủ giường lớn mềm mại, vẫn là lần đầu tiên phải ngủ giường gỗ như vậy.
Lục Hoặc đặt giá vẽ của cô ở một bên, “Anh đi hỏi bà Lý xem có thừa ga giường hay không, ban đêm anh ngủ trên mặt đất.”
Kiều Tịch không rảnh lo vấn đề giường gỗ nữa, nghe thấy Lục Hoặc nói, cô quay đầu lại liếc anh một cái, chất vấn: “Có phải anh lo lắng ban đêm em sẽ làm gì anh hay không?”
Lục Hoặc sửng sốt, không khỏi cười, “Không phải.” Cô có phải nói ngược rồi không?
“Vậy vì sao anh muốn ngủ trên mặt đất?” Kiều Tịch rất khó chịu, “Anh cứ ghét bỏ em như vậy, không muốn ngủ cùng em?”
Cô chính là rất muốn nằm bên cạnh Lục Hoặc, đặc biệt là đụng vào anh, như vậy có thể hấp thu càng nhiều năng lượng vàng, mười ngày sau, cô nhất định sẽ có rất nhiều năng lượng vàng.
Hai chân Lục Hoặc không thể di chuyển, cô mới không lo lắng anh sẽ làm gì cô.
“Không phải.” Lục Hoặc thở dài, “Giường không lớn, hai người ngủ sẽ rất chật, ban ngày em phải ra ngoài vẽ tranh, phải nghỉ ngơi đầy đủ mới có thể có tinh thần tốt.”
Kiều Tịch mới không thèm nghe anh, “Anh ngủ trên mặt đất, em cũng ngủ trên mặt đất cùng anh, dù sao em muốn ngủ cùng anh.”
Bàn tay đặt hai bên của Lục Hoặc nắm chặt, anh rũ xuống mi mắt, che đậy sự ngượng ngùng trong đáy mắt, khẽ lên tiếng: “Ừ.”
Tới ban đêm.
Kiều Tịch tắm rửa xong đi ra, nước tắm trong nhà bà Lý cần nấu ở phòng bếp, không có bình nước nóng, cô chỉ có thể tắm nhanh cho xong.
“Em tắm xong rồi, đến anh.” Kiều Tịch hỏi Lục Hoặc: “Cần em giúp anh không? Anh tắm ở chỗ này có phải không tiện lắm không?”
Cô nghĩ đến, nơi này không phải chỗ ở của anh, đối với anh, đi vệ sinh và tắm rửa chắc chắn sẽ không tiện.
Cô có chút ảo não, những phiền phức này là cô tạo ra cho anh.
Thiếu niên sâu kín nhìn cô một cái, “Không cần!”
Anh giống như trốn chạy, xe lăn nhanh chóng di chuyển ra ngoài.
Đến khi Lục Hoặc tắm rửa xong, mang theo cả người ẩm áp trở về, cô gái đã sớm nằm trên giường.
Bầu trời ngoài cửa sổ đen nhánh, ánh trăng sáng treo cao.
Cô gái trên giường còn đẹp hơn ánh trăng.
Trên người cô mặc một váy ngủ ngắn tay màu trắng tơ tằm, lộ ra cánh tay, còn có da thịt tuyết trắng non mịn ở cổ, dưới ánh đèn ấm áp càng thêm non mịn sáng trong.
Váy cô không dài, làn váy bị cọ xát khó khăn lắm mới che được đùi, đôi chân tinh tế trắng tuyết kia hiện ra trước mặt.
Lục Hoặc dời ánh mắt.
Lục Hoặc đi vào mép giường, anh cũng không muốn để cô gái nhìn sự xấu xí khi anh di chuyển, “Em đừng nhìn anh.”
“Em đi tắt đèn.” Kiều Tịch đứng dậy chạy tới chỗ tắt đèn ở cạnh cửa.
Trong phòng lập tức tối sầm lại, khiến người không thấy rõ trước mắt.
Kiều Tịch trở lại trên giường, cô nằm bên trong, tiếp theo, cô nghe thấy tiếng hít thở và âm thanh đè trên ván giường của Lục Hoặc.
Lục Hoặc ngồi ở mép giường, anh di chuyển chân mình đặt trên giường, vừa nằm xuống, cơ thể mềm mại như không có xương lập tức chui vào trong lòng ngực anh.
Hương thơm của cô gái đánh úp lại, đầu quả tim Lục Hoặc căng thẳng, “Tịch Tịch.”
Giường gỗ phát ra tiếng “ken két”.
Đầu Kiều Tịch để trên ngực Lục Hoặc, cô có chút oán giận lẩm bẩm: “Giường cứng quá, cộm đến cả người em đều không thoải mái.”
Cô điều chỉnh tư thế trong lòng ngực anh, muốn tìm vị trí thoải mái, giường gỗ lại vang lên tiếng “ken két”, trong ban đêm rất mập mờ.
Tay Lục Hoặc để trên eo cô gái, vòng eo tinh tế kia mềm đến quá mức, giọng nói trầm thấp của anh có chút khó nhịn vang lên trong ban đêm, “Tịch Tịch, đừng nhúc nhích.”
“Em ngủ không thoải mái.” Kiều Tịch không buồn ngủ, cô cố ý trêu Lục Hoặc, cơ thể gắt gao dán lấy anh, hơi thở ấm áp phun lên cổ anh, giống như một bàn tay nhỏ, không ngừng gãi nhẹ vào anh.
Cả người Lục Hoặc căng thẳng, đêm tối khiến xúc cảm mềm mại của cơ thể cô gái phóng đại hơn, anh híp mắt, nỗ lực kiềm chế sự ngứa ngáy trên đùi.
“Lục Hoặc.” Kiều Tịch ở trong lòng ngực anh lộn xộn không ngừng, “Sao em nằm thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.”
Váy của cô gái mỏng manh mềm mại, anh chỉ cảm thấy bàn tay để trên eo cô của mình nóng lên.
Cằm Lục Hoặc căng chặt, ánh mắt tối lại, trong tiếng lẩm bẩm oán giận của cô gái, cả người anh không kiềm chế được mà run lên.
Kiều Tịch cảm giác được sự khác thường của anh, tay không thể tưởng tượng mà dời xuống.
Trong bóng đêm, tiếng cười đắc ý lại nhẹ nhàng của cô gái vang lên, “Lục Hoặc, không phải anh nói hôn mới có thể như vậy sao? Bây giờ trong đầu anh đang nghĩ cái gì?”
Lục Hoặc hung hăng nhắm mắt lại, anh xấu hổ muốn chết.
Đuôi cá của anh hiện ra.
Thấy cô đứng phía sau Lục Hoặc, đẩy xe lăn, Diệp Tử Hân và Giang Cảnh Trình ở phía đối diện không khỏi chấn động trong lòng.
Lúc nãy bọn họ chỉ thấy bạn trai Kiều Tịch ngồi trên xe lăn, biết hai chân của anh khả năng không tiện đi lại, bây giờ thấy Kiều Tịch đẩy đối phương, thật sự quá kích thích rồi.
Dù sao, ai cũng không thể tưởng tượng được thế mà Kiều Tịch sẽ tìm một bạn trai như vậy.
Chờ Kiều Tịch đưa Lục Hoặc rời khỏi, Diệp Tử Hân dần dần phục hồi tinh thần lại, lắc đầu với Phương Đường, “Tuy rằng tớ không phải Kiều Tịch, nhưng mà, sao cậu ấy……”
Cô ấy muốn nói, sao Kiều Tịch sẽ chọn bạn trai như vậy, quá không xứng đôi rồi.
Nhưng Diệp Tử Hân cũng biết chính mình nói như vậy không thích hợp, cuối cùng vẫn không nói ra.
Phía đối diện, Giang Cảnh Trình vô ý thức nắm chặt chiếc đũa, im lặng.
“Anh Trình, cậu thấy sao, thế mà cậu con trai kia còn để Kiều Tịch đẩy xe lăn.” Bạn của Giang Cảnh Trình vừa kinh ngạc lại có chút cười nhạo, “Có điều, biết bạn trai Kiều Tịch là điều kiện thế này, anh Trình, cậu có thể yên tâm rồi, nếu cậu theo đuổi Kiều Tịch, người mù đều biết nên chọn thế nào.”
Giang Cảnh Trình tức giận gắp một miếng thịt bò, “Cậu cho rằng mỗi người đều nông cạn giống cậu à?”
“Xì, cậu không nông cạn à? Cậu còn không phải thấy Kiều Tịch xinh đẹp mới thích cậu ấy à? Mới có thể nhất kiến chung tình với cậu ấy?”
Giang Cảnh Trình tàn nhẫn trừng mắt nhìn cậu ta một cái, “Cậu câm miệng đi.”
Quán bar và Karaoke trên xe lửa tuy rằng không xa hoa lãng phí như bình thường, nhưng trang thiết bị nên có thì vẫn đầy đủ.
Bởi vì đi thôn An cần 7 tiếng đồng hồ, mọi người nhàm chán giết thời gian ở chỗ này.
Lúc Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc đi vào phòng Karaoke, không ít người trong lớp đã bắt đầu ca hát và chơi đùa rồi.
Mọi người thấy Kiều Tịch đẩy một người con trai tiến vào, trong mắt hoặc nhiều hoặc ít có chút kinh ngạc.
Kiều Tịch cười giới thiệu: “Đây là bạn trai của tớ.”
Trong phòng, thầy Giang Tùng bị học sinh vây quanh phản ứng lại đầu tiên, thầy ấy cười nói: “Kiều Tịch, đây là em không đúng rồi, đi học còn đưa theo người nhà.”
Thầy ấy nói xong, mọi người lập tức ồn ào cười rộ lên, không khí lập tức sống động lên.
Kiều Tịch nháy mắt, cười nói: “Thầy à, thầy chỉ nói mỗi sinh viên đều phải tham gia, cũng không nói không thể đưa thêm một người.”
Giang Tùng nhún nhún vai, “Cô nhóc miệng lưỡi sắc bén đó, được thôi, đưa bạn trai nhỏ của em lại bên này ngồi.”
“Sớm biết như vậy, tớ cũng đưa bạn gái đi.” Một cậu sinh viên mặt đầy hâm mộ nhìn Kiều Tịch.
“Tiểu tử thúi.” Giang Tùng đập một cái lên vai cậu sinh viên, “Thật sự nghĩ rằng lần này thầy chi tiền cho các em đi du lịch à? Nếu đi về em không giao ra tác phẩm khiến thầy vừa lòng, xem thầy trừng phạt em thế nào.”
Giang Tùng rất trẻ, bề ngoài cũng đẹp trai, bình thường tính cách tương đối cởi mởi, bọn học sinh đều không sợ thầy ấy lắm, nghe nói thầy ấy từng giành được rất nhiều giải thưởng lớn trong ngoài nước, thực lực rất mạnh, không ít người đều coi thầy ấy như thần tượng.
“Thầy Tùng, thầy yên tâm, mỗi ngày em vẽ một bức.” Cậu sinh viên vỗ ngực.
Giang Tùng lại đập một cái lên vai đối phương, “Thầy không cần số lượng, chỉ nhìn chất lượng, hiểu không?”
Cậu sinh viên gần như bị đập ra nội thương rồi, “Em hiểu, em hiểu.”
Trong phòng, mọi người cười đùa vui vẻ.
Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc ngồi xuống ở sô pha bên kia, cô ghé sát vào anh, “Nếu anh cảm thấy nhiều người, ở đây không thoải mái thì nhớ nói với em, chúng ta có thể đi nơi khác.”
“Nơi này rất tốt.” Mọi người thấy cô và người như anh ở bên nhau, cũng không dùng ánh mắt khác thường nhìn cô.
“Kiều Tịch, cậu và bạn trai muốn cùng chơi bài không?” Bên cạnh, mấy người bạn hỏi.
Kiều Tịch nghiêng đầu hỏi Lục Hoặc, “Anh biết chơi không?”
Lục Hoặc lắc đầu.
Kiều Tịch cũng biết, sao Lục Hoặc có thể biết chơi mấy thứ này, cô nói: “Bạn trai tớ không biết chơi, tớ dạy anh ấy.”
“Được nha.”
Có người đề nghị, “Thua thì uống một ly rượu.”
“A, theo thầy thấy, người thua thì phải giao thêm một tác phẩm.” Giang Tùng lười biếng dựa vào trên sô pha, liếc nhìn bên này.
“Đừng mà thầy Tùng, em sai rồi, người thua uống một ly nước ngọt có ga, được rồi chứ?” Nước ngọt có ga uống nhiều quá, một bụng đầy hơi cũng khó chịu, cũng coi như là trừng phạt.
Giang Tùng cười khẽ, “Các cô cậu cứ chơi đi, thầy không nhúng tay.”
Mọi người gần như muốn trợn trắng mắt, thế lúc nãy người nói trừng phạt giao tác phẩm không phải thầy ấy chứ gì.
Ván thứ nhất bắt đầu, Kiều Tịch dạy Lục Hoặc cách chơi trước, nên đi bài nào, “Tổ hợp như này gọi là tứ quý, như này là tứ quý nhị, cái này gọi là Joker, hiểu không?”
Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc dừng trên đầu ngón tay quá mức tinh tế trắng nõn của cô gái, anh đáp nhẹ một tiếng: “Ừm.”
“Vậy được, anh nhìn em chơi một ván trước.” Kiều Tịch tiến đến bên tai Lục Hoặc, cô đè nặng giọng nói, chỉ để anh nghe được: “Em dạy anh, có phải anh nên gọi em một tiếng cô giáo Kiều không?”
Lỗ tai của Lục Hoặc nóng lên.
Anh nhìn sự đắc ý trong mắt của cô gái, ánh mắt sâu kín, cô thật đúng là dám nói.
Không có được sự đáp lại của thiếu niên, Kiều Tịch hừ nhẹ một tiếng, đầu gỗ nhỏ, không hiểu tình thú gì cả.
Ván thứ nhất chơi xong, Kiều Tịch thua, cô cũng không biết chơi lắm, chỉ là muốn làm cô giáo của Lục Hoặc mà thôi.
Cô bị phạt uống một ly nước ngọt có ga, cô bưng cái ly, đưa bài cho Lục Hoặc, “Anh chơi đi.”
“Hêy, cậu mới thua một ván mà không chơi nữa? Thua không nổi à?” Giọng nam ở phía đối diện cười nói.
“Không, tớ để bạn trai tớ hành hạ các cậu.” Kiều Tịch thuận miệng nói.
“Bạn trai cậu không phải ngay cả bài đều không phân biệt được à? Còn hành hạ chúng tớ, đợi lát nữa đừng để bị phạt uống một bụng nước ngọt có ga.”
Kiều Tịch không thèm để ý chút nào, dù sao không cần uống rượu, nước chanh chỗ này còn khá ngon.
Ván thứ hai bắt đầu, Kiều Tịch ở một bên nhìn, vốn dĩ cô còn lo lắng Lục Hoặc chưa nhớ kỹ bài, có điều, hiển nhiên là cô xem thường trí nhớ của anh rồi, anh nhớ tất cả bài, còn chơi rất tốt.
Giọng nói Lục Hoặc trầm thấp, anh nhẹ nhàng nói một câu: “Joker.”
Thắng.
“Được nha Kiều Tịch, bạn trai cậu học rất nhanh.”
Kiều Tịch gật đầu, “Đương nhiên, bạn trai tớ vẫn luôn rất thông minh.”
“Tiếp tục đi.” Cậu sinh viên bắt đầu xáo bài.
Diệp Tử Hân đưa Phương Đường tới, phía sau là Giang Cảnh Trình, còn có mấy cậu sinh viên lớp bên cạnh. Lúc bọn họ tới, đúng lúc nghe thấy tiếng quỷ gào khóc của người trong phòng.
“Má ơi, lần đầu tiên tớ uống nước có ga đến no như vậy.”
“Tớ không tin được.”
“Kiều Tịch, bạn trai cậu không phải giả heo ăn thịt hổ chứ, thật sự lần đầu tiên chơi?”
Mười ván chơi xong, bọn họ uống mười ly nước có ga, hơn nữa đều là ly đầy tràn, no đến muốn nôn ra, còn đi nhà vệ sinh vài lần.
Trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Kiều Tịch ngập tràn sự đắc ý khiến người ta hận ngứa răng, “Lúc nãy tớ nói rồi, để bạn trai tớ hành hạ các cậu, anh ấy rất thông minh.”
Cô lặng lẽ hỏi Lục Hoặc, “Có phải trước kia anh lén chơi qua không?”
Lục Hoặc sâu kín liếc nhìn cô một cái, “Không phải.”
“May mắn?” Kiều Tịch cũng không biết anh lại lợi hại như vậy, thắng liền mười ván.
“Không phải.” Giọng nói Lục Hoặc bình tĩnh, “Anh biết tính bài trên tay bọn họ.”
Kiều Tịch sửng sốt, ngay sau đó cười híp mắt, “Lục Hoặc, anh thật thông minh.”
“Kiều Tịch, bạn trai cậu học trường nào?” Có người hỏi, cho dù Lục Hoặc đeo khẩu trang, cũng cảm giác còn rất trẻ, hẳn là xấp xỉ tuổi của bọn họ.
Kiều Tịch uống nước chanh, chậm rãi mở miệng: “Anh ấy không học đại học.”
Cô căn bản không thèm để ý đến một số điều kiện bên ngoài của Lục Hoặc.
Ở đây đều là sinh viên, mà bạn trai Kiều Tịch lại không học đại học, cô vừa nói xong, không khí đột nhiên trở nên có chút ngại ngùng.
Có người vội chuyển đề tài, cười ha hả hỏi: “Kiều Tịch, vì sao bạn trai cậu cứ luôn đeo khẩu trang?”
Bọn họ uống chết khϊếp, no đến gần như muốn nôn ra, mà bạn trai Kiều Tịch không những không chạm qua nước có ga trên mặt bàn, ngay cả khẩu trang cũng không cởi ra, còn đội mũ, quá thần bí.
“Anh ấy đẹp trai, tớ muốn giấu đi, không cho người khác nhìn anh ấy.” Lời khen của Kiều Tịch dành cho Lục Hoặc mở miệng là ra, không chút cảm giác thẹn thùng nào cả.
Dưới vành mũ, con ngươi vốn dĩ còn tối đen của Lục Hoặc hơi sáng lên, lỗ tai anh có chút nóng lên.
“Kiều Tịch, quá đáng nha, ỷ vào chúng tớ không đưa người nhà, điên cuồng đút cơm chó có phải không?”
“Không phải bởi vì xấu nên không thể gặp người chứ.” Không biết ai ở bên cạnh nói một câu.
“Người khác trông như thế nào, cũng không liên quan đến cậu.” Bạn phụ trách chia bài lúc nãy hung hăng trừng mắt nhìn cậu bạn bên cạnh một cái, hiển nhiên lời vừa nãy chính là đối phương nói ra, đối phương là người của lớp bên cạnh.
Cậu sinh viên lớp bên cạnh bị chửi, cậu ta ngượng ngùng.
“Tớ không nghĩ tới mọi người lại tò mò gương mặt của bạn trai tớ như vậy.” Kiều Tịch quay đầu, cô duỗi tay, đầu ngón tay tinh tế trắng nõn cầm lấy sợi dây bên tai Lục Hoặc, khẩu trang màu đen từ trên mặt Lục Hoặc cởi ra.
Màu da thiếu niên trắng nõn, lông mày thanh tuấn, ngũ quan thâm thúy xuất sắc, vừa đẹp trai vừa xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt đen nhánh, u tối nhưng có ánh sáng, đừng nói ở đây, ngay cả nam minh tinh cũng không ai có thể sánh được với anh.
Diệp Tử Hân tò mò chết mất.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn, không khỏi hít hà một hơi, nếu không nhìn cơ thể khuyết tật của đối phương, giá trị nhan sắc như vậy và mặt của Kiều Tịch quả thực chính là sự kết hợp hoàn hảo.
Cô ấy lại ship được rồi.
Giang Cảnh Trình vẫn luôn chú ý tới bạn trai Kiều Tịch, dù sao cũng là tình địch, biết người biết ta mới có phần thắng.
Lúc đối phương tháo xuống khẩu trang, cậu ấy cũng không khỏi sửng sốt, bàn về nhan sắc, cậu ấy quả thật không có bất cứ phần thắng nào.
“Anh Trình, đối phương chỉ là có một khuôn mặt đẹp, cậu không cần lo lắng.” Bạn của Giang Cảnh Trình vỗ bờ vai của cậu ấy.
“Mẹ nó.” Bên cạnh có người thấp giọng hét lên, “Anh là Lục Hoặc?”
Không ít người nhìn về phía người bạn hét lên.
“Anh ấy là đàn anh của trường chúng tớ, thi đại học là thủ khoa khối tự nhiên, nghe nói ngữ văn của anh ấy chỉ bị mất vài điểm, các môn khác đều là điểm tuyệt đối.” Trong giọng nói của cậu con trai tràn đầy khϊếp sợ, còn có sùng bái, “Nhưng mà không biết vì sao, anh ấy không nhận bất cứ phỏng vấn nào, trường học cũng không tuyên truyền khắp nơi.”
Phải biết rằng, năm lớp 12 đó, bọn họ nghe chủ nhiệm lớp nhắc đến nhiều nhất chính là Lục Hoặc, trong giọng nói đều là sự khoe khoang, không biết còn tưởng rằng Lục Hoặc là học sinh thầy ấy dạy.
“Thủ khoa khối tự nhiên khi thi đại học? Cậu nhận nhầm người à, lúc nãy Kiều Tịch không phải nói bạn trai cậu ấy không học đại học à?”
Nếu là thủ khoa, các trường học trọng điểm đều sẽ tranh nhau giành người, anh có thể tùy ý chọn trường, vì sao lại không học đại học?
“Tớ làm sao có thể nhận nhầm người được?” Khuôn mặt này của Lục Hoặc, nhận nhầm ai cũng sẽ không nhận nhầm anh!
“Chủ nhiệm lớp tớ nói, nếu Lục Hoặc muốn, anh có thể đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn, lúc anh ấy học cấp 3, mỗi lần thi đều đứng đầu khóa, là học thần của trường chúng tớ!”
Mọi người theo bản năng nhìn về phía thiếu niên trên xe lăn kia, chỉ thấy đối phương đầy bình tĩnh, giống như thủ khoa thi đại học đang nói đến không phải anh.
“Kiều Tịch, bạn trai cậu lợi hại như vậy, cậu nói anh ấy không học đại học, không phải lừa chúng tớ chứ?”
“Các cậu đừng tiếp tục thảo luận và chú ý tới anh ấy nữa.” Vẻ mặt Kiều Tịch khó chịu, “Trí tuệ và vẻ đẹp của bạn trai tớ cùng nhau tồn tại, tớ chỉ muốn để anh ấy khiêm tốn chút, giấu anh ấy đi, hôm nay các cậu không ai được nói là từng gặp được anh ấy ở chỗ này.”
Mọi người chậm rãi phản ứng lại, bọn họ lại bị nhét cơm chó.
Kiều Tịch không nghĩ tới trong lớp học thế mà có người biết Lục Hoặc, cô càng không nghĩ tới Lục Hoặc lợi hại như vậy, thế mà lại là thi đại học được thủ khoa.
Giang Cảnh Trình thấy, ánh mắt Kiều Tịch nhìn bạn trai cô rất sáng rất sáng.
Trong lòng cậu ấy đầy hụt hẫng.
Giá trị nhan sắc, chỉ số thông minh, cậu ấy không so được với đối phương.
Những người khác tản ra, Kiều Tịch cùng Lục Hoặc ngồi ở góc bên kia, mắt cô sáng rực nhìn anh, “Thì ra anh lợi hại như vậy, thế mà lại được thủ khoa, nếu không phải nghe người khác nói, em cũng không biết.”
Cô còn nhớ rõ lần trước gặp Lục Hoặc nhỏ, anh còn ngây ngô nói với cô, mỗi lần anh thi đều được một trăm điểm, thì ra sau khi anh lớn lên, đi thi vẫn được một trăm điểm.
Ánh mắt cô gái quá sáng, Lục Hoặc cười khẽ, “Cái này cũng không to tát gì cả.”
Kiều Tịch trừng anh, “Đây là sự khoe khoang của học thần à?”
Cô nhàm chán tiện tay lấy chiếc bút trên mặt bàn, cầm bàn tay to của Lục Hoặc, vừa vẽ trong lòng bàn tay của anh, vừa nói: “Từ nhỏ em đã không thích học tập, cũng không đủ thông minh, anh thông minh như vậy, thật quá tốt, đúng lúc chúng ta có thể bổ sung cho nhau.”
Ngòi bút vẽ vào lòng bàn tay của anh, rất ngứa.
Ngón tay anh không nhịn được giật giật, nghe được cô gái nói, đáy mắt anh hiện lên ý cười nhạt, “Em cũng không ngốc chút nào, thông minh giống một con hồ ly nhỏ.”
Hơn nữa là một con hồ ly nhỏ vừa xấu xa vừa xảo quyệt.
Kiều Tịch dừng bút, cô ngước mắt, “Hồ ly nhỏ gì chứ, rõ ràng là hồ ly tinh xinh đẹp, quyến rũ anh.”
Lòng bàn tay Lục Hoặc ngứa ngáy, đối diện với đôi mắt quá mức xinh đẹp, giống như biết quyến rũ con người của cô, yết hầu dưới cổ áo được cài cúc chặt chẽ của anh không nhịn được lên xuống một chút.
Thật đúng là hồ ly tinh nhỏ quyến rũ con người.
Kiều Tịch tiếp tục vẽ trong lòng bàn tay anh, tay Lục Hoặc rất lớn, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, tay anh đẹp đến quá mức, có cảm giác cấm dục lạnh lùng không nói nên lời.
Giống trên mạng nói, bàn tay như vậy không nắm khăn trải giường, quá lãng phí.
Một hồi lâu, cô dừng bút hỏi anh: “Vẽ xong, thích không?”
Lục Hoặc thu tay về, rũ mắt nhìn lại.
Trên lòng bàn tay anh vẽ một cậu bé bụ bẫm, đáng yêu, bên dưới là đuôi cá dài, đôi mắt to đen láy nước mắt lưng tròng, khiến người đau lòng.
Là bản thu nhỏ của anh.
Kiều Tịch cười khanh khách nhìn anh, “Hôm nay không thể lau nó đi, em thích nhất là Lục Hoặc nhỏ đó.”
Lòng bàn tay Lục Hoặc nóng lên, anh chậm rãi nắm tay lại, giống như nắm lấy bảo vật quý giá nào đó.
Anh nhỏ giọng lên tiếng, “Ừm.”
Xe lửa tới nơi, lúc đi đến thôn An đã là 5 giờ nhiều, nắng hoàng hôn sắp xuống núi.
Mọi người ra khỏi ga tàu hỏa, còn phải đi nhờ xe buýt vào thôn.
Vị trí thôn An hẻo lánh, ngay cả đường đi cũng gần núi, tài xế lái cũng không nhanh, bởi vì bên cạnh tùy thời sẽ có núi đá rơi xuống. Nhưng phong cảnh xung quanh rất xinh đẹp, lúc vào thôn, mọi người có thể cảm nhận được không khí tươi mát xung quanh.
Trường học đã sớm bố trí chỗ dừng chân cho mọi người.
Giang Tùng lấy danh sách ra, bắt đầu phát địa chỉ nhà dân mà mỗi người cần sống nhờ.
Thôn An không có khách sạn hoặc nhà nghỉ, mỗi năm trường học đều bố trí sinh viên sống trong nhà dân, sau đó chi trả tiền ở và tiền cơm.
“Tớ lấy được địa chỉ nhà dân rồi, Tiểu Tịch, Đường Đường, các cậu ở chỗ nào?” Diệp Tử Hân chạy tới hỏi hai người trước tiên.
“Tớ là số 11, đường Đào Hoa của thôn An.” Phương Đường nói.
Kiều Tịch nhìn thoáng qua chính mình, “Tớ cũng vậy.”
“Ôi, tớ không thể ở cùng một chỗ với các cậu, tớ là số 10 bên cạnh.” Diệp Tử Hân ngay lập tức buồn bã.
“Không sao, chúng ta chỉ là không ngủ cùng mà thôi, đi ra ngoài là có thể gặp mặt.” Phương Đường an ủi.
Diệp Tử Hân ngẫm lại cũng cảm thấy có đạo lý, “Vậy được, chúng ta nhanh đi tìm phòng ở đi.”
Lục Hoặc vẫn giúp Kiều Tịch cầm giá vẽ và dụng cụ vẽ tranh.
Diệp Tử Hân đi ở phía sau, cầm theo dụng cụ vẽ tranh nặng mười mấy cân mệt đến thở hổn hển, cô ấy đột nhiên có chút hâm mộ Kiều Tịch.
Diệp Tử Hân tới chỗ nghỉ trước, Kiều Tịch và Lục Hoặc, còn có Phương Đường đi đến cách vách, căn nhà cũng không lớn, bên ngoài dùng hoa mộc lan bao quanh một cái sân nhỏ.
Xuyên qua hoa mộc lan có thể thấy trong sân có một vùng đất trồng rau, trồng không ít rau xanh.
Xung quanh hết sức yên tĩnh.
Phương Đường chủ động gõ cửa, “Xin hỏi có người không?”
Một hồi lâu, một bà cụ đi ra.
“Chào ngài, chúng cháu là sinh viên tới vẽ vật thực.” Phương Đường có chút thẹn thùng: “Chúng cháu được bố trí đến nhà bà ở nhờ một đoạn thời gian, quấy rầy rồi ạ .”
Bà cụ mở cửa gỗ ra, bà có một đầu tóc bạc được chải gọn gàng, mặt mày hiền lành, bà hiền từ cười nói: “Các cháu tới rồi, vào đi, chỗ này của bà tương đối đơn sơ, cũng không biết các cháu có ở quen hay không.”
“Cảm ơn ngài.” Kiều Tịch thấy trên mu bàn tay của bà có năng lượng xanh, cô cười nói với bà cụ: “Mười ngày tiếp theo làm phiền bà rồi ạ.”
“Đừng khách sao, các cháu gọi bà là bà Lý là được, vào đi.” Bà Lý chú ý tới còn có một người thanh niên ngồi xe lăn, bà chậm chạp phản ứng lại, “Các cháu có ba người? Chỗ bà chỉ có hai căn phòng trống.”
“Bà Lý, người này là bạn trai cháu, anh ấy ở cùng phòng với cháu.” Kiều Tịch rất nhanh trả lời.
Bà Lý cười ha hả, “Vậy được.” Bà còn chưa từng gặp cô gái và chàng trai xinh đẹp như vậy đâu, hai người nhìn thật xứng đôi.
Kiều Tịch và Lục Hoặc đi ở phía sau, cô nháy mắt với anh, “Anh chắc chắn rất vui, mười ngày tiếp theo có thể ngủ cùng em.”
Ánh mắt cô gái sáng rực lại nóng bỏng, Lục Hoặc bị cô nhìn chằm chằm nên mím môi theo bản năng, “Không phải.”
Trên đỉnh đầu anh, lá mầm non hiện ra.
Vẻ mặt Kiều Tịch hơi đắc ý, cô khom lưng, tiến đến bên tai Lục Hoặc, “Kẻ lừa đảo.”
Lục Hoặc rũ xuống mi mắt, lông mi run rẩy.
Phương Đường chọn một phòng nhỏ bên trái, Kiều Tịch và Lục Hoặc ở căn phòng bên trong cùng.
Nhà bà Lý không lớn, căn phòng cũng nhỏ, nhưng quét tước rất sạch sẽ ngăn nắp, cũng không có mùi lạ gì.
Kiều Tịch bỏ hành lý xuống, cô có chút kinh ngạc nhìn giường gỗ trước mặt, cô quen ngủ giường lớn mềm mại, vẫn là lần đầu tiên phải ngủ giường gỗ như vậy.
Lục Hoặc đặt giá vẽ của cô ở một bên, “Anh đi hỏi bà Lý xem có thừa ga giường hay không, ban đêm anh ngủ trên mặt đất.”
Kiều Tịch không rảnh lo vấn đề giường gỗ nữa, nghe thấy Lục Hoặc nói, cô quay đầu lại liếc anh một cái, chất vấn: “Có phải anh lo lắng ban đêm em sẽ làm gì anh hay không?”
Lục Hoặc sửng sốt, không khỏi cười, “Không phải.” Cô có phải nói ngược rồi không?
“Vậy vì sao anh muốn ngủ trên mặt đất?” Kiều Tịch rất khó chịu, “Anh cứ ghét bỏ em như vậy, không muốn ngủ cùng em?”
Cô chính là rất muốn nằm bên cạnh Lục Hoặc, đặc biệt là đụng vào anh, như vậy có thể hấp thu càng nhiều năng lượng vàng, mười ngày sau, cô nhất định sẽ có rất nhiều năng lượng vàng.
Hai chân Lục Hoặc không thể di chuyển, cô mới không lo lắng anh sẽ làm gì cô.
“Không phải.” Lục Hoặc thở dài, “Giường không lớn, hai người ngủ sẽ rất chật, ban ngày em phải ra ngoài vẽ tranh, phải nghỉ ngơi đầy đủ mới có thể có tinh thần tốt.”
Kiều Tịch mới không thèm nghe anh, “Anh ngủ trên mặt đất, em cũng ngủ trên mặt đất cùng anh, dù sao em muốn ngủ cùng anh.”
Bàn tay đặt hai bên của Lục Hoặc nắm chặt, anh rũ xuống mi mắt, che đậy sự ngượng ngùng trong đáy mắt, khẽ lên tiếng: “Ừ.”
Tới ban đêm.
Kiều Tịch tắm rửa xong đi ra, nước tắm trong nhà bà Lý cần nấu ở phòng bếp, không có bình nước nóng, cô chỉ có thể tắm nhanh cho xong.
“Em tắm xong rồi, đến anh.” Kiều Tịch hỏi Lục Hoặc: “Cần em giúp anh không? Anh tắm ở chỗ này có phải không tiện lắm không?”
Cô nghĩ đến, nơi này không phải chỗ ở của anh, đối với anh, đi vệ sinh và tắm rửa chắc chắn sẽ không tiện.
Cô có chút ảo não, những phiền phức này là cô tạo ra cho anh.
Thiếu niên sâu kín nhìn cô một cái, “Không cần!”
Anh giống như trốn chạy, xe lăn nhanh chóng di chuyển ra ngoài.
Đến khi Lục Hoặc tắm rửa xong, mang theo cả người ẩm áp trở về, cô gái đã sớm nằm trên giường.
Bầu trời ngoài cửa sổ đen nhánh, ánh trăng sáng treo cao.
Cô gái trên giường còn đẹp hơn ánh trăng.
Trên người cô mặc một váy ngủ ngắn tay màu trắng tơ tằm, lộ ra cánh tay, còn có da thịt tuyết trắng non mịn ở cổ, dưới ánh đèn ấm áp càng thêm non mịn sáng trong.
Váy cô không dài, làn váy bị cọ xát khó khăn lắm mới che được đùi, đôi chân tinh tế trắng tuyết kia hiện ra trước mặt.
Lục Hoặc dời ánh mắt.
Lục Hoặc đi vào mép giường, anh cũng không muốn để cô gái nhìn sự xấu xí khi anh di chuyển, “Em đừng nhìn anh.”
“Em đi tắt đèn.” Kiều Tịch đứng dậy chạy tới chỗ tắt đèn ở cạnh cửa.
Trong phòng lập tức tối sầm lại, khiến người không thấy rõ trước mắt.
Kiều Tịch trở lại trên giường, cô nằm bên trong, tiếp theo, cô nghe thấy tiếng hít thở và âm thanh đè trên ván giường của Lục Hoặc.
Lục Hoặc ngồi ở mép giường, anh di chuyển chân mình đặt trên giường, vừa nằm xuống, cơ thể mềm mại như không có xương lập tức chui vào trong lòng ngực anh.
Hương thơm của cô gái đánh úp lại, đầu quả tim Lục Hoặc căng thẳng, “Tịch Tịch.”
Giường gỗ phát ra tiếng “ken két”.
Đầu Kiều Tịch để trên ngực Lục Hoặc, cô có chút oán giận lẩm bẩm: “Giường cứng quá, cộm đến cả người em đều không thoải mái.”
Cô điều chỉnh tư thế trong lòng ngực anh, muốn tìm vị trí thoải mái, giường gỗ lại vang lên tiếng “ken két”, trong ban đêm rất mập mờ.
Tay Lục Hoặc để trên eo cô gái, vòng eo tinh tế kia mềm đến quá mức, giọng nói trầm thấp của anh có chút khó nhịn vang lên trong ban đêm, “Tịch Tịch, đừng nhúc nhích.”
“Em ngủ không thoải mái.” Kiều Tịch không buồn ngủ, cô cố ý trêu Lục Hoặc, cơ thể gắt gao dán lấy anh, hơi thở ấm áp phun lên cổ anh, giống như một bàn tay nhỏ, không ngừng gãi nhẹ vào anh.
Cả người Lục Hoặc căng thẳng, đêm tối khiến xúc cảm mềm mại của cơ thể cô gái phóng đại hơn, anh híp mắt, nỗ lực kiềm chế sự ngứa ngáy trên đùi.
“Lục Hoặc.” Kiều Tịch ở trong lòng ngực anh lộn xộn không ngừng, “Sao em nằm thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.”
Váy của cô gái mỏng manh mềm mại, anh chỉ cảm thấy bàn tay để trên eo cô của mình nóng lên.
Cằm Lục Hoặc căng chặt, ánh mắt tối lại, trong tiếng lẩm bẩm oán giận của cô gái, cả người anh không kiềm chế được mà run lên.
Kiều Tịch cảm giác được sự khác thường của anh, tay không thể tưởng tượng mà dời xuống.
Trong bóng đêm, tiếng cười đắc ý lại nhẹ nhàng của cô gái vang lên, “Lục Hoặc, không phải anh nói hôn mới có thể như vậy sao? Bây giờ trong đầu anh đang nghĩ cái gì?”
Lục Hoặc hung hăng nhắm mắt lại, anh xấu hổ muốn chết.
Đuôi cá của anh hiện ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.