Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 63

Mỹ Nhân Vô Sương

20/09/2022

Kiều Tịch sử dụng đạo cụ có thể khôi phục trạng thái người bình thường trong vòng ba tiếng.

Cô đưa Lục Hoặc đến trung tâm thương mại gần đó, Lục Hoặc nhỏ đáng thương cơ bản đều chỉ đi Lục gia và trường học, hai điểm một đường, rất ít có cơ hội đi ra ngoài.

Kiều Tịch tiêu tiền của Lục Hoặc, mua một đống đồ ăn, tất cả đều nhét vào trong lòng ngực của Lục Hoặc.

Cô còn đưa cậu đi xếp hàng mua trà sữa.

Có không ít cặp đôi đang xếp hàng, tổ hợp hai người Lục Hoặc và Kiều Tịch đặc biệt nổi bật trong hàng ngũ, bất kể là Lục Hoặc hay là Kiều Tịch, giá trị nhan sắc đều thuộc top đầu, hơn nữa Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, càng nổi bật hơn.

Hôm nay Kiều Tịch mặc một chiếc váy màu trắng ngà, đôi mắt đen nhánh trong trẻo, màu da trắng tuyết, đưa tới không ít người con trai lén lút ghé mắt nhìn.

Lục Hoặc nhìn ở trong mắt, môi mỏng của cậu mím chặt, trầm mặc lại yên tĩnh ôm lấy các loại đồ ăn vặt mà Kiều Tịch đưa cho cậu.

Tịch Tịch tốt như vậy, ở bên cạnh người như cậu, bất kể ai cũng thấy tiếc hận thay cô.

Thiếu niên rũ xuống mi mắt, bóng dáng mang theo vài phần cô đơn.

Kiều Tịch nhận lấy nước hoa quả mà nhân viên cửa hàng đưa tới, cô cắm ống hút, sau đó đưa tới bên môi Lục Hoặc, “Cậu uống thử đi.”

Lục Hoặc ngước mắt nhìn cô.

“Mau lên, cậu nếm thử xem có ngon không.” Kiều Tịch thúc giục.

Lục Hoặc mở miệng ra, ngậm lấy ống hút uống một miếng, nước hoa quả chua chua ngọt ngọt, mang theo mùi hoa, mùi vị rất ngon.

“Ngon không?” Kiều Tịch hỏi cậu.

Lục Hoặc gật đầu, giây tiếp theo, cậu thấy cô gái uống một miếng nước hoa quả ngay chỗ ống hút mà cậu vừa chạm vào, mặt mày cô gái cong cong, xinh đẹp động lòng người, ngọt hơn cả nước hoa quả.

Lục Hoặc mím môi theo bản năng, lông mi cong dài chớp chớp, dường như muốn che đi sự xấu hổ dưới đáy mắt.

Rời khỏi tiệm trà sữa, cô gái cúi đầu, cô ghé sát vào bên tai cậu, nói với cậu, “Không cần để ý người khác nói thế nào, không cần để ý ánh mắt của bọn họ, tớ căn bản không để ý những người khác cảm thấy thế nào.”

Kiều Tịch rất tinh tế, vào lúc xếp hàng cô đã chú ý tới cảm xúc của thiếu niên.

Lục Hoặc nhìn thẳng về phía cô, cậu nghe thấy cô gái nói: “Lục Hoặc, trong mắt tớ chỉ có cậu.”

Trong ngực cậu chắc chắn cất giấu một con chó nhỏ không ngoan ngoãn, nó đang điên cuồng nhảy nhót, va chạm ngực của cậu, cái sau mạnh mẽ hơn cái trước, giống như đang trả lời Kiều Tịch.

Lúc đi qua một cửa hàng trò chơi, Kiều Tịch dừng lại, “Cậu muốn chơi cái này không?” Cô chỉ vào cửa tiệm, bên trong hình như rất thú vị.

Lục Hoặc nhìn ra trong mắt cô gái có chút khát vọng, cậu trả lời: “Được.”

Cậu chưa từng có bất cứ kinh nghiệm hẹn hò gì, cũng chưa từng ở chung với cô gái nào, cậu không biết người khác hẹn hò như thế nào, cậu chỉ biết, cô muốn làm gì, cậu cũng sẽ làm cùng cô.

Hai người đi vào trong tiệm, nhân viên nhanh chóng chạy lại đón tiếp, “Hai vị muốn chơi trò chơi chủ đề gì ạ?”

Nhân viên mở quyển sách giới thiệu ra, giải thích: “Trò chơi của chúng tôi đều mới được đưa vào, cảm giác trải nghiệm rất tốt, gồm có các chủ đề như tang thi, mắt quỷ âm dương, tận thế đến rồi, người thuần thú mạnh nhất,… Mức độ khủng bố và máu me của mỗi chủ đề đều được đánh dấu ở phía trên.”

”Cậu có sợ không?” Lục Hoặc lo lắng Kiều Tịch sợ hãi mấy thứ này.

Kiều Tịch lắc đầu, cô tiến đến bên tai cậu, nhỏ giọng nói: “Có cậu ở đây, tớ sẽ không sợ.”

Khóe môi Lục Hoặc làm thế nào cũng không đè ép được, vẫn luôn cong lên trên.

Nhân viên nhìn hai người có tướng phu thê ở trước mặt, hỏi: “Xin hỏi hai người lựa chọn chủ đề nào?”

Kiều Tịch chỉ vào chủ đề đầy máu me kia, “Tang thi đi.”

Kiều Tịch cảm giác cái này rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cô sợ quỷ, cảm thấy âm u lạnh lẽo rất sợ hãi, nhưng cô lại không sợ hình ảnh máu me.

“Thưa cô, chủ đề này cần ít nhất bốn người mới có thể chơi.” Nhân viên nói.

“Hai người không được à?” Kiều Tịch có chút thất vọng.

“Bởi vì đây là cuộc chiến đồng đội nên cần ít nhất bốn thành viên.” Nhân viên nói với cô, “Ghế dài đối diện cũng có hai vị khách muốn chơi chủ đề này, nếu hai người đều không ngại thì có thể lập nhóm.”

Kiều Tịch nhìn phía đối diện, là một đôi tình nhân, “Có thể.”

Nhân viên cười nói: “Xin chờ một lát, tôi đi hỏi ý kiến của hai vị khách kia một chút.”

Kiều Tịch gật đầu.

Nhân viên đi qua ghế dài đối diện, nói rõ tình hình với đôi tình nhân kia.

Người con trai của cặp đó nhìn về phía Kiều Tịch, đặc biệt là khi nhìn thấy Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, cậu ấy nhíu mày, “Một người què lập nhóm với chúng tôi à? Vậy không phải muốn liên lụy chúng tôi à? Chơi thế nào được?”

Ý cười trên mặt nhân viên không đổi, “Thưa ngài, chỉ là trong trò chơi thôi, điều này cũng không ảnh hưởng gì cả.”

Bạn gái bên cạnh chờ người lập nhóm đã lâu, cô ấy không kiên nhẫn nói: “Cứ lập nhóm với bọn họ đi, chờ tiếp thì em chẳng muốn chơi nữa.”

Bạn trai nghe lời bạn gái, “Được.”

Bọn họ đi tới chào hỏi với Kiều Tịch và Lục Hoặc, bạn trai kia nói với Lục Hoặc: “Hai cô gái khả năng sẽ sợ hãi, đợi lát nữa đánh tang thi, tôi sẽ cố gắng bảo vệ họ, còn cậu thì cẩn thận một chút, tôi không có năng lực cứu cậu đâu.”

Lục Hoặc liếc mắt nhìn đối phương một cái, cong môi, cũng không đáp lại.

Nhân viên dẫn họ vào một căn phòng nhỏ, bắt đầu giải thích bắn súng như thế nào, mỗi người chỉ có một mạng, một người chết thì đồng đội cứu trong vòng 30 giây là có thể sống lại. Nhưng mà lần thứ hai chết thì sẽ không có cơ hội sống lại.

Giải thích xong, nhân viên đưa họ vào sân chơi bên cạnh.

Lúc chuẩn bị, bạn trai kia lại nhắc nhở Lục Hoặc một lần nữa, “Lát nữa đừng liên lụy chúng tôi.”

Lục Hoặc sâu kín nhìn cậu ấy một cái, không lên tiếng.

Cậu đeo kính lên.

Trong hoàn cảnh tối tăm, Kiều Tịch nhìn thấy Lục Hoặc đeo mắt kính VR, chỉ lộ ra nửa mặt dưới với đường cong rõ ràng, cậu đeo găng tay màu đen, tay cầm vũ khí, quả thực đẹp trai đến rối tinh rối mù.

Cô không nhịn được, từ vị trí cố định chạy đến chỗ cậu, nhân lúc cậu không chú ý, ghé sát vào bên tai cậu, “Lục Hoặc, cậu thật đẹp trai.”

Nói xong, cô liền trở về chỗ.

Trên xe lăn, lỗ tai dưới mái tóc ngắn màu đen của thiếu niên đã đỏ ửng.

Kiều Tịch cũng đeo mắt kính, lúc nhân viên nói bắt đầu, trước mắt họ xuất hiện một cái đảo hoang, phía trước có một con tang thi bị nát mặt, mở to cái miệng đầy máu tươi, bay nhanh về phía bọn họ.

“A.” Bạn gái của cặp đôi đó sợ tới mức không nhịn được mà hét chói tai.

Bạn trai vội vàng an ủi, “Đừng sợ, Kỳ Kỳ, anh ở bên cạnh em, anh sẽ bảo vệ em.” Cậu ấy trực tiếp nhắm ngay đầu tang thi mà bắn, bắn nát đầu của tang thi.

“Nhìn đi, không hề khó chút nào.”

Lúc này, trong rừng rậm lại có vài con tang thi chạy ra, khuôn mặt tang thi rất thật, khung cảnh cũng rất thật, phảng phất giây tiếp theo chúng nó sẽ tập kích về phía bọn họ.

Bạn gái không ngừng hét chói tai, bắn loạn xạ về phía trước, lại không bắn trúng một con nào cả.

Cậu bạn trai kia vội che chở cô ấy.

“Tịch Tịch, sợ không?” Giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc đột nhiên vang lên.

Kiều Tịch cười nói: “Không sợ.” Tuy rằng tang thi rất thật đã gần ngay trước mắt, nhưng cô cũng không sợ hãi, vẫn luôn nhắm ngay đầu của tang thi mà bắn.

Trên đảo càng ngày càng xuất hiện nhiều tang thi, vẫn luôn đuổi theo bọn họ.

Bạn gái bị tang thi cắn đầu tiên, mất đi một mạng, tiếp theo là bạn trai.

Bạn trai phát hiện thanh máu của Lục Hoặc đang đầy, “Này, cậu cứu 30 giây thì chúng tôi có thể sống lại.”

Lục Hoặc không đáp lại, cậu phối hợp với Kiều Tịch, rất dễ dàng dọn sạch đám tang thi xung quanh.

Bạn trai và bạn gái sống lại, nhưng mà chỉ chốc lát, bọn họ lại bị tang thi xử lý, hai người chỉ có thể nhìn Kiều Tịch và Lục Hoặc chơi, chờ đợi trò chơi kết thúc.

Nhân viên nói trò chơi này chưa từng có người có thể hoàn toàn vượt qua.

Từ khi trò chơi bắt đầu đến bây giờ, Lục Hoặc chỉ hỏi Kiều Tịch một câu có sợ không, sau đó thì hai người không mở miệng nói chuyện nữa, lại phối hợp với nhau, mức độ ăn ý rất cao.

Bạn trai và bạn gái nhìn thấy một con tang thi rất lớn muốn tập kích Kiều Tịch, giây tiếp theo đã bị Lục Hoặc xử lý trong chớp mắt. Có tang thi sắp cắn Lục Hoặc, chớp mắt đã bị Kiều Tịch bắn nát đầu.

Hai người căn bản không cần giao lưu, một đường vượt cửa ải .

Vẻ mặt của bạn trai rất không tự nhiên, cậu ấy căn bản không nghĩ đến chính mình sẽ chết nhanh như vậy, mà cậu con trai tàn phế kia lại không mất một giọt máu nào, nhất là tới mấy cửa ải sau này, tốc độ phản ứng của đối phương quả thực nhanh đến đáng sợ.

Trước khi trò chơi bắt đầu, cậu ấy chê Lục Hoặc tàn tật không thể đi, cảnh cáo đối phương đừng kéo chân sau, mà bây giờ, thật hiển nhiên người kéo chân sau là cậu ấy, cậu ấy bị thực lực của Lục Hoặc vả mặt thật đau.

Tới cửa ải cuối cùng là khó nhất, Kiều Tịch và Lục Hoặc đi vào trong sương mù, không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nghe âm thanh để nhận biết vị trí của tang thi, cứ mười giây thì sương mù sẽ tản ra hai giây, để bọn họ thấy rõ tình hình trước mắt.

Trước mắt Kiều Tịch là một mảnh đen nhánh, cô nghe thấy tiếng tang thi kêu ở bên tai, còn chưa kịp bắn, tang thi đã cắn xuống.

Nhưng mà thanh máu của cô cũng không giảm bớt.

Trước mắt đột nhiên sáng lên, sương mù tản ra, Kiều Tịch nhìn thấy Lục Hoặc chắn trước người cô.

“Lục Hoặc!”

Bên cạnh, thiếu niên thấp giọng nói: “Không sao, cậu cứu trong 30 giây thì tớ có thể sống lại.”



Kiều Tịch cắn chặt răng, thành công kiên trì 30 giây.

“Lát nữa cậu không được cứu tớ.” Kiều Tịch nói: “Chúng ta phải thắng, cậu giỏi hơn tớ, cậu không thể lãng phí máu như vậy.”

Thiếu niên không đáp lại.

Trước mắt một mảnh đen nhánh, Kiều Tịch biết có vài con tang thi muốn công kích cô, nhưng mà cô không phân biệt được vị trí của chúng ta, chỉ có thể bắn bừa.

Sau khi Kiều Tịch chết đi sống lại một lần, cô ý thức được nguy hiểm, “Lục Hoặc, cậu đừng đến cứu tớ nữa, cậu phải thắng.”

Cô nói rồi chạy xa khỏi Lục Hoặc, bị tang thi trong bóng đêm xé nát cơ thể.

Sương mù tản ra, trước mắt là nhân vật Kiều Tịch cả người đầy máu ngã xuống mặt đất.

Bàn tay cầm vũ khí của Lục Hoặc nắm chặt, dưới mắt kính, trên khuôn mặt lạnh lùng của cậu có vài phần tàn nhẫn.

Mọi người nhìn thấy, trong bóng đêm Lục Hoặc không ngừng bắn súng, sương mù tản ra, xung quanh đều là tang thi bị Lục Hoặc bắn nát đầu, bắn vô cùng chính xác, mà cậu lại không mất một giọt máu nào.

Bạn trai thầm nói: “Đm, trâu bò như vậy.”

Cuối cùng, Lục Hoặc thắng rồi.

Mọi người gỡ mắt kính xuống, đều nhìn về thiếu niên ở phía trước.

Vẻ mặt của cậu rất lạnh, trong tay còn cầm vũ khí, Kiều Tịch thấy Lục Hoặc gỡ mắt kính xuống, một tay cởi găng tay màu đen ra, quả thực đẹp trai đến rối tinh rối mù.

Ôi, cho dù hai chân Lục Hoặc không thể đi, cậu cũng lợi hại hơn những người khác nhiều.

Lúc từ phòng trò chơi đi ra, nhóm Kiều Tịch nhận được món quà thắng cuộc từ cửa hàng, là con búp bê lớn bằng chiếc gối ôm, có thể chọn lựa tùy ý.

Kiều Tịch liếc mắt một cái đã nhìn trúng chiếc gối ôm có hình con cá vàng ở phía trước, cô ôm chú cá vào trong ngực, ghé sát vào Lục Hoặc, cười khanh khách nói: “Lục Hoặc, cậu quá lợi hại, tớ biết ngay là cậu sẽ thắng.”

Ánh mắt của cô gái quá sáng, mặt thiếu niên ửng đỏ, làm gì còn sự hung ác như lúc bắn nát đầu tang thi.

Bạn trai kia đưa bạn gái đi tới, bọn họ chọn một con gấu cao nửa người.

Sắc mặt của cậu ấy có vài phần mất tự nhiên, nhưng vẫn mở miệng nói: “Chú em được nha, không ngờ tới cậu trâu bò như vậy, vốn dĩ còn nghĩ cậu đừng liên lụy chúng tôi, không ngờ tới, một mình cậu kéo ba người chúng tôi chiến thắng, tôi phục rồi.”

Mặt của cậu ấy bị đối phương đánh bốp bốp.

Lúc nãy nhìn Lục Hoặc bắn nát đầu tang thi quả thực rất sảng khoái, giống như sương mù trước mắt căn bản không tồn tại, cậu biết chính xác vị trí của mỗi con tang thi, bạn trai tò mò, “Sao mà cậu làm được như thế?”

Môi mỏng của Lục Hoặc hơi nhếch, đáy mắt đen nhánh có chút sắc sảo, “Hai giây cũng đủ để tôi nhớ kỹ vị trí của mỗi con tang thi.”

“Mẹ nó.” Bạn trai kia không kiềm chế được, kinh ngạc lên tiếng, “Tôi phục sát đất!”

Kiều Tịch ôm chiếc gối hình con cá nhỏ, trên khuôn mặt nhỏ trắng tuyết của cô đều là sự đắc ý, khoe ra: “Bạn trai của tôi rất lợi hại, mỗi lần thi đều đứng đầu toàn khóa, sau này cậu ấy còn sẽ trở thành thủ khoa kỳ thi đại học.”

Cặp đôi trước mặt này không kịp phòng ngừa đã bị nhét một miệng đầy cơm chó.

Đáy mắt thiếu niên hiện lên ý cười nhạt, Tịch Tịch hy vọng cậu trở thành thủ khoa của kỳ thi đại học.

Sau khi rời khỏi phòng trò chơi, Kiều Tịch còn có hơn hai tiếng để hiện thân, cô chuẩn bị đưa Lục Hoặc đi xem phim. Suy xét đến vấn đề xe lăn của Lục Hoặc, cô trực tiếp lựa chọn đưa Lục Hoặc đến rạp chiếu phim tư nhân gần đó.

Đây là lần đầu tiên cô đến rạp chiếu phim tư nhân, đi vào phòng, cô phát hiện ghế sô pha trong phòng lớn như một chiếc giường, có thể để người nằm ở trên, phía trước đặt một chiếc bàn trà nhỏ, còn bày một ít hoa tươi, không gian không lớn, ánh đèn mờ nhạt, có loại không khí mập mờ.

Kiều Tịch nửa nằm xuống trên sô pha trước, cô nhìn thẳng Lục Hoặc, “Cậu cũng ngồi xuống đi.”

Biết Lục Hoặc không thích cô nhìn bộ dạng di chuyển của cậu, cô tri kỷ mà quay đầu đi, “Cậu ngồi đi.”

Thiếu niên mím môi, cậu di chuyển xe lăn đến bên cạnh sô pha, nỗ lực dùng đôi tay chống nửa người trên, di chuyển đến trên sô pha.

Kiều Tịch cảm giác được vị trí bên cạnh hãm xuống, cô quay đầu, thiếu niên đã ngồi bên cạnh cô.

Vòng eo của cậu thẳng tắp, ngồi thẳng lưng, Kiều Tịch cười, “Ai sẽ ngồi giống như cậu chứ, cậu nên nửa nằm xuống giống tớ, như vậy mới thoải mái.”

Nói rồi, Kiều Tịch duỗi tay đẩy Lục Hoặc, cơ thể cậu ngã về phía sau, cô trực tiếp ghé vào trên ngực cậu.

Kiều Tịch chớp chớp mắt, cô duỗi tay sờ khuôn mặt ửng đỏ của Lục Hoặc, “Cậu đang xấu hổ?”

Thiếu niên lắc đầu, cằm cậu căng chặt, “Không phải.”

Lá mầm nhỏ hiện ra, lay động trái phải giống như đang muốn nói Lục Hoặc khẩn trương bao nhiêu.

Kiều Tịch nhìn lá mầm nhỏ, cô cười lên, “Tớ cũng không làm gì cậu, cậu đang suy nghĩ lung tung gì vậy?”

Mặt thiếu niên càng đỏ hơn, “Không nghĩ lung tung.”

Lá mầm nhỏ điên cuồng lung lay như đang nói, cậu có nghĩ lung tung!

Đôi mắt xinh đẹp của Kiều Tịch ngập tràn ý cười, “Lục Hoặc, cậu thật đáng yêu.” Lục Hoặc bây giờ quá ngây thơ, hoàn toàn không chịu được bị trêu đùa.

Mặt mày cô gái cong cong, khuôn mặt nhỏ trắng tuyết cười rực rõ, xinh đẹp lại động lòng người, cậu có thể nhìn thấy hình bóng của cậu dưới đáy mắt cô.

Trái tim trong lồng ngực của Lục Hoặc không thể kiềm chế được mà đập điên cuồng, vị trí hình xăm bị bàn tay nhỏ của cô đè lên, dường như đang nóng lên, “Tịch Tịch.”

Kiều Tịch duỗi tay dùng sức xoa loạn tóc mái trên trán cậu, cười nói: “Ngoan, bây giờ em còn nhỏ, chị sẽ không làm gì em, em yên tâm coi phim đi.”

Nói xong, cô bò dậy từ trong lòng cậu, nằm về vị trí bên cạnh, “Em muốn xem phim gì?”

Trong lòng ngực trống rỗng, trong mắt Lục Hoặc có chút tiếc hận, cậu không nhỏ nữa.

Cậu trả lời: “Nghe Tịch Tịch.” Cô xem cái gì thì cậu xem cái đó.

Kiều Tịch rất ít xem phim, cô tùy tiện chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng, ánh đèn trong phòng tối lại, chỉ có ánh sáng từ màn hình.

Cô cầm nước hoa quả mua ở tiệm trà sữa, vừa uống vừa nhìn màn hình, vẻ mặt bình tĩnh, mà bên cạnh, thiếu niên đang nhìn lén cô trong ánh sáng tối tăm.

Khoảng cách của hai người rất gần, cậu có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của cô gái bên cạnh.

Kiều Tịch cắn ống hút, rốt cuộc không nhịn được nữa, cô nghiêng đầu, liếc mắt một cái đã đối diện với đôi mắt đen láy của thiếu niên, “Em nhìn chị như vậy là muốn uống nước hoa quả trong tay chị à?”

Nhìn lén bị bắt, Lục Hoặc dời ánh mắt theo bản năng, “Không phải.”

“Vậy là em đang nhìn chị?” Kiều Tịch hỏi thẳng.

Trong ánh sáng tối tăm, lỗ tai của thiếu niên nóng lên, lông mi cong dài khẽ run, cậu mang theo sự xấu hổ, nhẹ nhàng lên tiếng,: “Ừm.”

Cậu đang nhìn Tịch Tịch, cô đột nhiên biến mất, lại đột nhiên xuất hiện, cậu sợ cô sẽ biến mất lần nữa.

Nghe thấy thiếu niên thành thật gật đầu, Kiều Tịch hơi sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Chị đẹp hơn phim à?”

Mi mắt Lục Hoặc khẽ run, “Ừm.”

Ôi, cá vàng nhỏ thành thật như vậy, cô cũng rất thích nha.

Cô ghé sát vào cậu, đầu dựa vào trên vai cậu, nhỏ giọng lên án cậu, “Lục Hoặc, em đừng quyến rũ chị, khả năng kiềm chế của chị không mạnh, đặc biệt là đối với em, không có bất cứ khả năng kiềm chế nào, lát nữa mà chị ức hiếp em thì em đừng khóc.”

Lục Hoặc sâu kín nhìn cô một cái, cô nói ngược rồi.

Kiều Tịch duỗi tay cầm lấy tay của Lục Hoặc, tay cậu xinh đẹp như khuôn mặt tuấn tú của cậu.

Ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, ngay cả đầu ngón tay cũng lộ ra cảm giác trong trẻo lạnh lùng, lúc nãy cậu đeo găng tay lộ ngón, cầm lấy vũ khí, cô liền muốn nắm lấy tay của cậu.

Cô gái chơi đùa lung tung, xoa bóp ngón tay của cậu.

Lòng bàn tay của Lục Hoặc ngứa ngáy, cậu căn bản không biết trên TV chiếu phim gì, cũng không xem, trong mắt cậu chỉ có cô gái bên cạnh, “Tịch Tịch.”

Kiều Tịch cũng không có tâm tư xem phim, cô trêu đùa Lục Hoặc, “Lúc em say gọi chị là chị đó. Lục Hoặc, em gọi chị một tiếng chị, chị liền cho em uống một miếng nước hoa quả.”

Đáy mắt thiếu niên đen nhánh, ánh sáng màn hình chiếu vào trên mặt cậu, làm nổi bật ngũ quan lạnh lùng trong trẻo của cậu, có loại hấp dẫn trí mạng.

Cậu cúi đầu, ghé sát vào bên tai Kiều Tịch, giọng nói trầm thấp vang lên ở bên tai, “Chị.”

Lỗ tai Kiều Tịch mềm nhũn, cô ôm chặt chiếc gối ôm cá vàng nhỏ ở bên cạnh trong vô thức.

“Chị.” Thiếu niên lại nhỏ giọng gọi lần nữa, “Đút hai miếng, chị, đút ba miếng, chị……”

Kiều Tịch vội vàng duỗi tay che lại miệng cậu, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo đều đỏ ửng, “Đủ rồi, đủ rồi, gọi nữa thì nước hoa quả của chị sẽ bị em uống hết.”

Đáy mắt Lục Hoặc ẩn chứa ý cười nhẹ, cậu nhìn cô, “Chị, đút em!”

Kiều Tịch:……

“Chị?” Giọng nói từ tính của thiếu niên vẫn luôn câu dẫn cô.

Chết mất, chết mất, cô đây là bị cậu trêu đùa ngược lại rồi?

Kiều Tịch lấy cốc nước hoa quả lúc nãy, ống hút đã sớm bị cô cắn nát, cô dùng tay khôi phục nguyên trạng chiếc ống hút, phía trên còn có dấu răng của cô, cô có chút ngượng ngùng, “Hay là em lấy cái nắp ra rồi uống?”

Tay Lục Hoặc đè lại một bàn tay khác của cô gái, lòng bàn tay bao vây, “Chị uống một miếng trước đi.”

Kiều Tịch không rõ nguyên nhân nhưng vẫn uống lên, sau đó đưa cái cốc tới bên môi cậu.

Môi mỏng của thiếu niên hơi nhếch, trong đôi mắt đen nhánh hiện ra vài phần dã tính, cậu để cái cốc trong tay cô ở một bên, lỗ tai đỏ ửng, cậu cúi đầu ghé sát Kiều Tịch.

Môi mỏng vụng về đè lên cô.

Nước hoa quả trong miệng bị thiếu niên hấp thu, Kiều Tịch sợ tới mức theo bản năng trợn tròn đôi mắt.



Lông mi cong dài của Lục Hoặc run rẩy, khuôn mặt tuấn tú trong trẻo ửng đỏ, tay cậu xoa bóp lòng bàn tay mềm như bông của cô, môi mỏng dùng sức, giống như một giọt nước hoa quả cũng không được lãng phí.

Cá vàng nhỏ ngây ngô cũng sẽ lật người.

Kiều Tịch hoàn toàn không biết trên TV chiếu cái gì, tay cô bị bàn tay to của thiếu niên gắt gao nắm lấy, tùy ý chơi đùa và xoa nắn, môi của cậu cũng nghiền cô thật, trúc trắc, ngây thơ, nhưng lòng hiếu học lại rất mãnh liệt, ngay cả lưỡi của cô cũng không buông tha.

Trong miệng nhỏ của Kiều Tịch không còn một giọt nước hoa quả nào, thiếu niên hô hấp hơi nhanh, trên chiếc môi có hình dáng rất đẹp của cậu dính nước, sáng lên, sáng bóng hồng hàog.

Cậu nhìn cô thật sâu, “Chị ơi, thật ngọt.”

“Em…… Em câm miệng!” Kiều Tịch cảm thấy xấu hổ đến mức ngón chân đều hận không thể cuộn tròn lên, bây giờ Lục Hoặc chắc chắn đang ở thời phản nghịch, nếu không thì vì sao cậu lại ngang tàng như như vậy?

“Chị, chị còn thiếu em sáu miếng.” Thiếu niên cong môi, cười khẽ, “Không đúng, chị, bây giờ là bảy miếng nước hoa quả.”

Ôi, Kiều Tịch sắp điên rồi, cá vàng nhỏ bây giờ hư hỏng quá!

Lúc đi ra từ rạp chiếu phim, trên khuôn mặt trong trẻo của Lục Hoặc làm gì còn sự lạnh lùng? Ánh mắt sâu sắc trở nên dịu dàng, đường cong cứng rắn của sườn mặt cũng dịu lại.

Kiều Tịch cúi đầu, chậm rãi đi bên cạnh cậu.

Chỗ quầy lễ tân, bà chủ thấy đôi người yêu này đi ra, bà tươi cười nói: “Hoan nghênh lần sau ghé thăm.”

Đối phương chỉ khách sáo một câu nhưng mà thiếu niên trên xe lăn lại rất thành thật, cậu gật đầu, “Được.”

Kiều Tịch ngẩng đầu, hung dữ trừng cậu một cái.

Lúc nãy ở trong phòng, thiếu niên giống như một chú sói con hoang dã, một bên ngây ngô gọi cô là chị, một bên không chút khách sáo đoạt đồ ăn trong miệng cô, môi cô sưng đỏ, lưỡi có chút tê dại, ngay cả bàn tay cũng bị Lục Hoặc xoa bóp đến ê ẩm.

Thiếu niên ở thời phản nghịch của tuổi dậy thì thật ngang tàng!

Bà chủ liếc mắt một cái đã nhìn thấu đường cong ngõ tắt của cặp đôi nhỏ, có điều bà đã nhìn quen không trách, bình thường tới không ít cặp đôi chơi thật sự cởi mở.

Nhìn thấy gò má của Kiều Tịch đỏ ửng, miệng nhỏ đỏ bừng, đôi mắt óng ánh nước, bà không thể không cảm thán cô bé này lớn lên thật đẹp, cũng khó trách thiếu niên bên cạnh không kiềm chế được.

Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Kiều Tịch chậm rãi cùng Lục Hoặc về Lục gia, cô chỉ còn lại nửa tiếng thì sẽ phải biến mất.

Đi ở trên đường.

Bên tai Lục Hoặc còn đỏ, rõ ràng là cậu ức hiếp cô, bây giờ ngược lại giống cô ức hiếp cậu.

Kiều Tịch tức, cô duỗi tay qua, hung hăng xoa loạn mái tóc của cậu.

Thiếu niên mang một đầu tóc rối, đôi mắt cậu đen nhánh, ánh mắt thật sâu, môi mỏng trở nên hồng hào hơi nhếch lên, “Chị?”

“Không được gọi chị như vậy, em đổi xưng hô khác đi.” Kiều Tịch cảm thấy xấu hổ đến mặt nóng lên.

Cô không quên lúc nãy bị cậu đè trên sô pha, gọi một tiếng chị, gặm một miếng, ôi, bây giờ nghe thấy cậu gọi cô như vậy, cô cảm thấy lưỡi của mình lại tê rần rồi.

Thiếu niên cười khẽ: “Chị Tịch Tịch?”

Kiều Tịch hừ một tiếng, hận không thể cắn cậu một miếng.

Thời gian qua thật nhanh, mắt thấy sắp đến cửa sau của Lục gia, thời gian cô biến mất cũng sắp tới rồi.

Kiều Tịch dừng lại, cô nói với Lục Hoặc, “Sau khi trở về, em không được tới gần Triệu Vũ Tích.”

“ĐƯợc.” Lục Hoặc không có bất cứ ý kiến gì.

“Lời nói của chị ta, em không thể tin dù chỉ một câu.”

“Ừm, chỉ tin chị.”

“Hình xăm trên người của em không phải tên chị ta.”

“Em biết, là tên của Tịch Tịch.” Qua lâu như vậy, sao cậu còn không biết chính mình xăm là tên của cô?

“Chị phải đi.”

Hô hấp của Lục Hoặc cứng lại, cậu ngẩng đầu nhìn cô, “Có thể không đi được không?”

Kiều Tịch lắc đầu.

Trong mắt cậu mang theo sự cầu xin, “Ngày mai chị có xuất hiện nữa không?” Giống như hôm nay, cô đột nhiên biến mất, lại đột nhiên xuất hiện.

Kiều Tịch lắc đầu, “Chị chờ em trong tương lai, em nhanh lớn lên thì chúng ta có thể gặp mặt.”

Lục Hoặc bắt giữ được thông tin trong lời nói của cô, giọng nói trầm thấp của cậu có chút khàn, “Sau khi chị trở về…… Vẫn sẽ cùng em ở bên nhau à?”

“Đương nhiên!” Kiều Tịch nói với cậu, “Chị chỉ thích em.”

Lục Hoặc duỗi tay cầm lấy cổ tay của cô, hốc mắt đỏ lên, “Tịch Tịch, em muốn ở bên chị ngay bây giờ.”

Cậu ghen ghét chính mình trong tương lai.

Kiều Tịch nhét chiếc gối ôm hình cá vàng nhỏ vào trong lòng ngực cậu, “Bây giờ em còn nhỏ, Lục Hoặc, chờ em lớn lên, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.”

Cô cúi người xuống, môi nhẹ nhàng rơi xuống giữa chân mày quá đỗi ngây thơ của cậu, “Chị chờ em nhé.”

Chân mày nóng lên, ngực Lục Hoặc thít chặt.

Cậu nhắm mắt, người con gái xinh đẹp trước mắt biến mất, một hồi lâu, cậu khẽ lên tiếng: “Ừm.”

Kiều Tịch đứng trước màn hình lớn, cô dùng đầu ngón tay vuốt môi của mình, vẫn tê tê dại dại.

Cô thấy Lục Hoặc ở tại chỗ rất lâu, rất lâu, dưới ánh mặt trời, bóng dáng của cậu đầy cô đơn.

Cũng không biết qua bao lâu, cô thấy cậu ôm chiếc gối ôm cá vàng nhỏ vào nhà.

Quản gia Lục đã sớm đứng đợi, thấy Lục Hoặc trở về, ông ấy vội tiến lên, “Thiếu gia, vị tiểu thư này được phát hiện ở trong phòng tối, cô ấy nói là bạn của cậu, là cô ấy thả cậu đi.”

Lục Hoặc im lặng, không đáp lại.

Triệu Vũ Tích bị người trói lại, cô ta thấy Lục Hoặc đã trở lại, hai mắt sáng lên, “Lục Hoặc, em mau bảo họ cởi bỏ cho chị, tay của chị đều bị bong da rồi.”

“Lục Hoặc, chị vì em mới bị bọn họ bắt, em mau cứu chị……”

Lục Hoặc ôm cá vàng nhỏ, cậu thong thả ngẩng đầu, trong đôi mắt đen nhánh mang theo sự lạnh lẽo, “Cút!”

Màn hình lớn ở trước mắt biến mất.

Kiều Tịch có chút luyến tiếc Lục Hoặc nhỏ, cô hỏi Bạo Phú, “Lần này tiêu trừ được bao nhiêu năng lượng đen?”

Giọng nói trẻ con của Bạo Phú vang lên, “Chủ nhân, lần này tiêu trừ được 10% năng lượng đen.”

“Lần trước Lục Hoặc chỉ còn lại 40% năng lượng đen, tiêu trừ 10%, vậy bây giờ anh ấy chỉ còn lại 30% năng lượng đen?”

“Chủ nhân, đúng rồi.”

Kiều Tịch có chút khẩn trương, “Cậu từng nói, lúc năng lượng đen của Lục Hoặc chỉ còn lại 30% thì chân anh ấy có thể cử động, có thể đứng lên, đúng không?”

Bạo Phú cảm nhận được sự kích động của Kiều Tịch, cậu nhanh trả lời: “Chủ nhân, đúng.”

Trên mặt Kiều Tịch tràn đầy vui mừng, cô có chút sốt ruột, muốn đi gặp Lục Hoặc, nhưng mà bây giờ sắc trời đã tối, lúc chạng vạng cô mới đi biệt thự tìm Lục Hoặc rồi.

Kiều Tịch chỉ có thể đợi đến ngày hôm sau.

Sáng sớm, cô tùy tiện ăn sáng liền ra cửa, mẹ Kiều muốn cho cô ăn nhiều mấy miếng cô cũng không muốn.

Lúc đi đến biệt thự, nữ giúp việc trẻ vừa dậy.

“Tiểu Tịch, sao hôm nay em đến sớm vậy?” Nữ giúp việc có chút kinh ngạc.

Kiều Tịch cười nói: “Em sốt ruột xem chú thỏ, em nhớ nó rồi.”

Nhiều ngay trôi qua như vậy, nữ giúp việc cũng nhìn ra một chút manh mối, cũng không biết Kiều Tịch là thật sự muốn nhìn con thỏ, hay là muốn nhìn Lục Hoặc.

Có điều, lúc trước Lục gia thuê cô ấy, trên hợp đồng chỉ cần cô ấy chăm sóc cho Lục Hoặc thật tốt, cũng không yêu cầu cô ấy giám thị Lục Hoặc hay là giám sát sinh hoạt của cậu, cho nên, cô ấy sẽ không nhiều lời.

Hơn nữa, thiếu gia lạnh nhạt lúc trước, gần đây hình như ít đi vài phần lạnh lẽo, đặc biệt là lúc Kiều Tịch tới, thế mà cậu còn cười lên, cho dù cậu cố ý xụ mặt, nhưng ánh mắt cậu nhìn Kiều Tịch, gần như không thể che giấu được.

“Thời gian này, hẳn là thiếu gia đã dậy.”

Kiều Tịch cong mắt, “Cảm ơn.”

Cô bước nhanh đi đến trước cửa của phòng ngủ chính ở tầng một, gõ cửa.

Một hồi lâu, bên trong mới truyền đến giọng nói của thiếu niên, “Mời vào.”

Lúc nãy Lục Hoặc đã thay quần áo, cậu cài cúc áo đến nút cao nhất, thấy cô gái đứng trước cửa, cậu hơi kinh ngạc, “Hôm nay sao em đến sớm như thế?”

“Em muốn gặp anh, muốn cả đêm rồi.” Kiều Tịch nói trắng ra.

Sự lạnh lẽo trên mặt Lục Hoặc rút đi, khóe môi cong lên, cậu vươn tay, “Tịch Tịch, lại đây.”

Ở cửa, hôm nay cô gái mặc một chiếc váy màu tím hoa cẩm quỳ, tôn lên làn da trắng tuyết của cô, khiến cô càng thêm xinh đẹp.

Kiều Tịch lắc đầu, ánh mắt cô ánh rực nhìn thiếu niên trên xe lăn, “Không, anh lại đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook