Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 67

Mỹ Nhân Vô Sương

20/09/2022

Buổi sáng ngày hôm sau, lúc mẹ Kiều đến phòng khách thì đã thấy Quý Lui ngồi trên sô pha.

“Tiểu Lui, cháu dậy sớm vậy à?”

“Dì Dương, chào buổi sáng.” Trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Quý Lui chứa ý cười, “Hôm nay phải đi tham quan trường học mỹ thuật, cháu muốn dậy sớm chút để chuẩn bị.”

“Đứa nhỏ ngốc, đi tham quan trường học thì cần chuẩn bị gì chứ.” Mẹ Kiều cười, “Tiểu Tịch không dậy sớm thế đâu, đứa nhỏ này thích ngủ nướng.”

Quý Lui rất có kiên nhẫn, “Không sao, cháu có thể chờ, không vội.”

Cũng không biết qua bao lâu, Kiều Tịch đi xuống, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu vàng cam, thời tiết hôm nay hơi lạnh nên cô khoác thêm một chiếc áo khoác màu trắng ở bên ngoài, mái tóc dùng dây buộc tóc màu cam buộc lên, tinh xảo lại tiên khí.

“Tiểu Tịch dậy rồi, mau tới đây ăn sáng.” Mẹ Kiều thấy con gái xuống lầu, bà bảo người hầu đi rót một cốc sữa bò ấm, “Tiểu Lui chờ con rất lâu rồi.”

Kiều Tịch quên mất hôm nay cô phải đưa Quý Lui đi tham quan trường học, cô ngồi xuống, “Vậy con ăn nhanh một chút.”

Quý Lui nhận lấy ly sữa mà người hầu bưng tới, cậu ấy đặt bên tay của Kiều Tịch, cười nói: “Không cần vội, chị cứ ăn từ từ, em có thể chờ tiếp.”

Kiều Tịch nhìn cậu ấy một cái, “Ừ.”

Trên xe rất yên tĩnh.

Kiều Tịch nhìn ngoài cửa sổ, không tính nói chuyện với Quý Lui, Quý Lui ngồi ở một bên khác chơi điện thoại, cũng không nói chuyện.

Xe chạy đến cửa trường thì dừng lại.

“Tới rồi.” Kiều Tịch xuống xe trước.

Quý Lui cất điện thoại, cậu ấy mở cửa xe, đi bên cạnh cô, “Đây là trường học của chị à.”

“Đúng vậy, đi vào thôi.” Kiều Tịch nói.

Quý Lui đi bên cạnh Kiều Tịch, cậu ấy đi cà nhắc, tốc độ đi đường rất chậm, Kiều Tịch ở bên cạnh giống như đang phối hợp với tốc độ của cậu ấy, chậm rãi bước đi.

Bởi vì là thời gian đi học của buổi sáng nên trên đường có không ít sinh viên, Kiều Tịch lớn lên xinh đẹp, rất nhiều người nhìn về phía cô, giá trị nhan sắc của Quý Lui cũng không thấp, hơn nữa cậu ấy đi đường khập khiễng, tổ hợp hai người như vậy càng thu hút ánh mắt của người khác.

Mà Kiều Tịch dường như không hề để ý, cô đưa Quý Lui chậm rãi đi dạo ở vườn trường.

Trong mắt Quý Lui lộ ra chút hứng thú, cậu ấy cảm thấy Kiều Tịch so với Triệu Vũ Tích càng không thú vị, càng không vui, ít nhất ngày hôm qua, lúc Triệu Vũ Tích đi cùng cậu ấy ra ngoài, đối phương rất chân thật, trên mặt, trong mắt đều lộ rõ sự chê bai cậu ấy.

Đặc biệt là lúc bị người qua đường nhìn chăm chú, Triệu Vũ Tích chân thật muốn duy trì khoảng cách với cậu ấy, đây là phản ứng của người bình thường.

Mà Kiều Tịch lại giả bộ lương thiện hào phóng, vẻ mặt không sao cả, không đành lòng tổn thương cậu ấy, mặt đầy giả dối.

Quý Lui không nhanh không chậm nói, giọng điệu có chút đáng thương, “Chị đi với em, bị người ta dùng ánh mắt khác thường nhìn thì có để ý không? Cảm thấy khó chịu?”

Kiều Tịch lắc đầu, “Tôi chưa bao giờ để ý ánh mắt của người khác.”

“Nhưng bởi vì em nên người ta mới nhỏ giọng nghị luận chị, chị không muốn tránh xa người như em à?” Ánh mắt tối tăm của Quý Lui sợ hãi nhìn cô, “Em đi đường cà nhắc, dáng vẻ rất khó coi, mọi người cảm thấy kỳ lạ cũng là chuyện đương nhiên.”

Kiều Tịch nghiêng đầu, rũ mắt nhìn thoáng qua chân của cậu ấy, cũng không biết là bẩm sinh hay là sau này mới bị, chân trái của Quý Lui có chút què, lúc đi bị cà nhắc, rõ ràng rất khác với dáng đi của người bình thường.

Kiều Tịch nói: “Vấn đề của cơ thể không phải chuyện cậu có thể khống chế, đây không phải cậu sai, vì sao tôi sẽ vì tư thế đi của cậu mà tránh xa cậu? Trừ khi nhân phẩm của cậu có vấn đề.”

Nghe vậy, đáy mắt Quý Lui hiện lên sự trào phúng, ngay cả trẻ con cũng thành thật hơn Kiều Tịch.

Dù sao cậu ấy đã từng gặp không ít đứa trẻ sẽ gọi cậu ấy là người què, hoặc là bắt chước dáng đi của cậu ấy.

Quý Lui cười nhìn về phía Kiều Tịch, “Chị thật tốt, chị sẽ không chê em đi bên cạnh chị.”

Kiều Tịch đối diện với đôi mắt của đối phương, nghiêm túc đánh giá cậu ấy, không lên tiếng.

Cô đưa Quý Lui chậm rãi đi dạo, bây giờ là mùa thu, thời tiết buổi sáng mát mẻ, ánh mặt trời dịu nhẹ, làn gió nhẹ thổi qua, thổi bay tóc mái bên sườn mặt của Kiều Tịch.

Cảnh vật trong trường học rất đẹp, cảm giác hiện đại rất mạnh, nhưng công tác xây dựng thân thiện với môi trường làm tốt nên xung quanh xinh đẹp tựa như vườn hoa.

Đi một hồi lâu, Quý Lui đứng tại chỗ, cậu ấy nhìn về phía Kiều Tịch, mở miệng hỏi: “Gần đây có chỗ mua đồ uống không? Em hơi khát.”

Kiều Tịch nhìn hoàn cảnh xung quanh, “Gần đây không có.”

“Em hơi mệt, chân không tiện đi lại, có thể làm phiền chị đi mua đồ uống giúp em được không?” Trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Quý Lui có chút ngượng ngùng.

Kiều Tịch chỉ vào ghế dài ở phía trước, “Cậu đến đó ngồi đi, lát nữa tôi sẽ về.”

Quý Lui cười, “Làm phiền chị rồi.”

Nhìn Kiều Tịch rời đi, cậu ấy đi đến ghế dài bên kia, lấy điện thoại ra, dương dương tự đắc* chơi trò chơi.

* dương dương tự đắc: kiêu ngạo, vênh váo vì tự cho mình hơn người.

Cũng không biết qua bao lâu, Kiều Tịch bưng hai cốc nước trái cây trở lại.

Có thể là đi hơi vội nên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô hơi ửng đỏ, mặt mày tinh xảo, gió nhẹ thổi qua làn váy màu vàng cam nhạt của cô, dưới làn váy lộ ra mắt cá chân trắng nõn nhỏ yếu của cô.

Xung quanh có không ít người đi ngang qua ghé mắt nhìn cô, thậm chí có một số cậu con trai muốn tiến đến bắt chuyện.

Kiều Tịch đi đến trước ghế dài, cô đưa một cốc nước trái cây trong tay cho Quý Lui, “Nước trái cây của cậu.”

Trên ghế, Quý Lui chậm rãi ngẩng đầu.

Cậu ấy lơ đãng đối diện với đôi mắt của Kiều Tịch, con ngươi đen nhánh của cô trong vắt, vài sợi tóc mái lộn xộn dính bên mặt cô, sắc thu khô héo mờ nhạt, còn cô xinh đẹp rực rỡ, khiến người ta rung động.

Quý Lui lắc đầu, không nhận nước trái cây, cậu xin lỗi nói: “Lúc nãy em không nhắc nhở chị, em không thích uống đồ ngọt, chị có thể mua thêm giúp em một chai nước khoáng không?”

Kiều Tịch yên lặng nhìn cậu ấy vài giây, cô để nước trái cây bên cạnh cậu ấy, “Còn có cái gì phải nhắc nhở tôi không?”

“Không có nữa, cảm ơn chị.”

Kiều Tịch xoay người đi mua nước thêm lần nữa.

Bóng dáng mảnh khảnh của cô gái dần dần đi xa, Quý Lui thấy dây buộc tóc màu cam trên tóc cô dường như sắp rơi xuống.

Lại qua một hồi lâu, sau khi Quý Lui đánh thắng một ván trò chơi, Kiều Tịch đã trở lại, trên tay cô cầm một bình nước khoáng lớn, đưa cho cậu ấy.

Quý Lui cười nhận lấy nước khoáng, “Cảm ơn chị, chị mệt không? Chị có cần ngồi xuống nghỉ ngơi một lát không?”

Cậu ấy có thể thấy rõ cô gái bởi vì đi lại nhiều nên mặt nóng đỏ lên, xinh đẹp rực rỡ, càng thêm đẹp đã động lòng người.

Đôi mắt cô thật xinh đẹp, không có chút bất mãn hay oán trách cậu ấy.

Không phải tính cách của cô không thú vị mà là quá giả dối, ít nhất ngày hôm qua khi Triệu Vũ Tích bị cậu ấy sai bảo vài lần thì sự mất kiên nhẫn trên mặt làm thế nào cũng không che lấp được, không tỉnh bơ như Kiều Tịch, làm người đoán không ra.

Kiều Tịch lắc đầu: “Không cần.”

Quý Lui không cho là đúng, cậu ấy uống mấy ngụm nước, cà nhắc đi bên cạnh kiều Tịch, tiếp tục đi về phía trước.

Thật hiển nhiên, độ nổi tiếng của Kiều Tịch trong trường học rất cao, trên đường có không ít sinh viên đều sẽ chú ý tới cô, mà Kiều Tịch cũng không hề để ý.

Đi một hồi lâu, Quý Lui cùng Kiều Tịch đi đến một cái hồ, giữa hồ còn có một toà tháp.

Ánh mặt trời buổi sáng soi rọi trên mặt hồ, giống như đập vỡ cả mặt hồ đầy thủy tinh, trong suốt lóe sáng. Hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh, có sinh viên ngồi bên hồ đọc sách, gió nhẹ thổi qua, khiến tâm trạng của con người trở nên suиɠ sướиɠ.

Quý Lui lấy điện thoại ra, cậu ấy chụp mấy bức ảnh của hồ và tháp.



Máy ảnh trong tay di chuyển, bóng dáng của cô gái xông vào trong tầm mắt cậu ấy. Quý Lui vô thức chụp lại.

Cô gái giống như phát hiện điều gì, đúng lúc quay đầu lại, tay Quý Lui chuyển động một cái, cậu ấy rất tự nhiên cất điện thoại.

“Lúc nãy cậu đang chụp tôi?” Kiều Tịch nhíu mày.

Quý Lui vui vẻ, “Chị, lúc nãy em đang chụp cái tháp ở phía trước.” Cậu ấy đưa điện thoại qua, “Không thì chị kiểm tra đi? Tuy rằng chị lớn lên xinh đẹp nhưng cũng quá tự tin rồi.”

Kiều Tịch nhìn cậu ấy một cái, không nhận điện thoại của đối phương.

Quý Lui cất điện thoại, cười hỏi: “Chị có thể nói chút về lịch sử của tòa tháp này không?”

Kiều Tịch nhìn mặt hồ, “Tôi không rõ lắm, cậu muốn biết thì có thể lên mạng tra.”

Quý Lui hơi ngạc nhiên, cậu ấy không nghĩ tới đối phương thẳng thắn như vậy.

Một hồi lâu, cậu ấy mở miệng: “Thái độ của chị đối với em thật lạnh nhạt, có phải chị không thích em không, cảm thấy em là một thứ phiền phức? Chị có thể nói thẳng, không sao, em có thể tiếp thu, dù sao từ nhỏ đến lớn, em đã quen rồi.”

Kiều Tịch nói chậm rãi: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi và cậu không thân, chưa đến mức nói tới việc có thích hay không, có ghét hay không, cậu chỉ là khách của mẹ tôi.”

Quý Lui phát hiện đối phương vẫn không bị cậu ấy kéo mũi dắt đi, cô hoàn toàn không giống với Triệu Vũ Tích ngày hôm qua.

“Đây là lần đầu tiên em thấy mặt hồ xinh đẹp như vậy, nhà em cũng có một chiếc hồ nhân tạo, khi còn nhỏ, em còn câu cá ở bên hồ.”

Trong mắt Quý Lui chứa ý cười, tựa như người đang nói đến không phải chính cậu ấy, “Đáng tiếc, sau khi một chân em bị què, có một lần em bị người ta đẩy xuống nước, thiếu chút nữa thì chết đuối ở trong hồ, từ đó trở đi em vẫn luôn rời xa cái hồ kia.”

Cậu ấy nói với Kiều Tịch, “Chị biết là ai đẩy em xuống nước không?”

Không chờ đối phương trả lời, Quý Lui tiếp tục nói: “Là em trai của em, cậu ta nhỏ hơn em hai tuổi, là con riêng của ba em, sau khi đẩy em xuống hồ, cậu ta đứng bên hồ cười đùa nhìn em giãy giụa.”

Cậu ấy giễu cợt: “Em nói với người nhà, là cậu ta đẩy em xuống nước, nhưng mà trong mắt của người nhà em, đứa em trai này của em luôn luôn đơn thuần đáng yêu, sao có thể làm ra chuyện độc ác như vậy được? Bọn họ đều cho rằng là em bôi nhọ cậu ta, em đã là trò cười của Quý gia, Quý gia không cần trò cười thứ hai.”

Quý Lui nhìn biểu cảm của Kiều Tịch.

Sắc mặt của cô gái rất bình tĩnh, cũng không có bất cứ sự xúc động nào, “Chị cũng không tin lời em nói?”

Kiều Tịch quay đầu, đối diện với đôi mắt tối tăm của cậu ấy, “Tôi tin.”

Quý Lui nhỏ giọng cười ra tiếng, “Chị tin nhưng chị không có bất cứ cảm giác gì, thật đúng là lòng dạ cứng rắn nha.”

“Bởi vì, tôi gặp được người còn thảm hại hơn cậu.” Cô đau lòng cho cảnh ngộ đáng thương của Lục Hoặc, bây giờ nghe xong chuyện của Quý Lui, cô chỉ có đồng tình.

Quý Lui nhìn về phía Kiều Tịch, “Chị nói là người con trai ngồi trên xe lăn kia à?”

Cậu ấy vừa nói xong, ánh mắt của Kiều Tịch lập tức trở nên rét lạnh, “Sao cậu biết được anh ấy?”

“Ngày hôm qua dì quét phòng của chị, quét ra giấy vụn của chị, đúng lúc em thấy được.” Quý Lui liếm hàm răng trên, “Sao thế, không thể nhắc tới người này à?”

Quý Lui nghe thấy sự bảo vệ của Kiều Tịch đối với người trong tranh, “Chị thích người trong bức tranh kia à?”

“Không liên quan đến cậu.” Kiều Tịch cảnh cáo, “Chuyện của cậu, tôi không có hứng thú biết, mong cậu đừng có ý đồ nhìn trộm chuyện của tôi.”

Quý Lui rất thức thời, “Thật xin lỗi, em không nên hiếu kỳ.”

Lúc sắp đến giữa trưa, Quý Lui nói Kiều Tịch đưa cậu ấy đi nhà ăn ăn cơm.

Kiều Tịch nhìn đồng hồ, “Sau khi ăn xong thì cậu ngồi xe về đi, buổi chiều tôi còn có tiết học.”

Trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Quý Lui có ý cười nhẹ, “Em có thể chờ chị tan học.”

Kiều Tịch trực tiếp từ chối: “Không cần.”

Thời gian ăn cơm trưa, trong nhà ăn rất nhiều người, lúc trước Kiều Tịch cùng Diệp Tử Hân và Phương Đường đến đây ăn vài lần, mùi vị còn tạm được, “Cậu muốn ăn cái gì?”

“Chị muốn đi lấy cơm giúp em à?”

Kiều Tịch liếc cậu ấy một cái, “Ăn cái gì?”

“Cái gì cũng được.” Trên mặt trắng nõn của Quý Lui có nụ cười đầy tri kỷ, “Chị mua, em đều thích ăn.”

Kiều Tịch vẫn chưa quên chuyện lúc nãy mình mua nước cho cậu ấy, cô hỏi rõ ràng, “Có cái gì không thích ăn, hoặc là cần ăn kiêng không?”

Quý Lui hơi ngạc nhiên một chút, đã rất lâu không có người hỏi cậu ấy không thích ăn cái gì rồi, ở nhà, mọi người sẽ chỉ hỏi đứa em con riêng của cậu ấy thích ăn cái gì.

Nụ cười của cậu ấy có thêm vài phần thật, “Chỉ cần chị mua thì em đều ăn.”

Kiều Tịch nói với cậu ấy: “Cậu đi tìm chỗ ngồi đợi tôi, nếu đi chậm sẽ không còn chỗ.”

Người tan học càng ngày càng nhiều, một lát nữa thì chỗ ngồi đều hết rồi.

Quý Lui nhìn Kiều Tịch xoay người đi xếp hàng.

Rõ ràng là thiên kim tiểu thư có được tất cả sự nuông chiều nhưng lại không có chút kiêu ngạo, ở trong dòng người, làn da của cô trắng tuyết, mái tóc đen tuyền, là thứ chói mắt nhất, người như cô, thích một kẻ ngồi xe lăn?

Quý Lui cảm thấy chính mình nghĩ nhiều.

Người thường còn không thích người què, công chúa nhỏ được chúng tinh phủng nguyệt như cô, sao có thể thích một kẻ tàn phế.

Quý Lui khập khiễng đi đến bàn ăn phía đối diện.

Lúc này, cậu ấy bị hai người đột nhiên lao tới đụng phải, gần như sắp té ngã.

Một người trong đó tay bưng canh, đụng một cái, canh đổ hết lên người của cô ta.

“Trời ơi, Hựu Hựu, cậu không sao chứ? Có bị bỏng không?” Một nữ sinh khác lập tức nhìn về phía bạn tốt.

“Tớ không bị bỏng, có điều váy tớ bẩn mất rồi.” Chân Hựu Chi dậm chân vài cái, giống như muốn phủi đi nước canh trên làn váy.

Nữ sinh Khương Thu ra mặt thay bạn mình, “Cậu đi đường kiểu gì thế, cậu.… Quý Lui?”

Đối phương nhìn Quý Lui ở trước mặt đầy kinh ngạc, “Sao cậu lại ở đây?”

Nghĩ tới điều gì đó, Khương Thu chất vấn: “Không phải cậu còn chưa hết hi vọng, đuổi theo Hựu Hựu đến đại học này chứ? Hai người đã chia tay, cho dù cậu đã cứu Hựu Hựu thì sao chứ? Lúc ấy cậu là bạn trai của cô ấy, cứu cô ấy là trách nhiệm của cậu, chẳng lẽ chỉ vì cậu cứu cô ấy, nên cô ấy sẽ phải bồi thường bằng hạnh phúc cả đời của mình à?”

Thật rõ ràng, đối với việc gặp phải Quý Lui ở nhà ăn của trường học, Chân Hựu Chi và Khương Thu đều rất kinh ngạc.

Khương Thu không thuận theo không buông tha, “Hơn nữa, đâm cậu thành người què là tên tài xế kia, không phải Hựu Hựu, Hựu Hựu ở bên cậu đã phải chịu rất nhiều áp lực, cô ấy không nợ cậu, sao cậu còn tới dây dưa với cô ấy chứ?”

“Tiểu Thu, cậu đừng nói nữa.” Chân Hựu Chi nhìn Quý Lui đột nhiên xuất hiện, cô ta cắn môi, thử ngăn cản bạn mình, “Tớ không sao.”

Khương Thu tức giận bất bình, “Cậu còn nói không sao? Bát canh kia nóng như vậy, suýt chút nữa cậu đã bị bỏng, còn làm bẩn váy của cậu, chiều này cậu làm sao đi họp của hội học sinh được?”

Cô ta tiếp tục nói: “Cậu chính là quá mềm lòng mới thường xuyên bị người ta ức hiếp, cho dù Quý Lui đã cứu cậu thì thế nào, lúc trước là cậu ta chủ động lao ra đường cái cứu cậu, cậu cũng không cầu xin cậu ta, dựa vào cái gì mà bây giờ cậu ta còn quấn lấy cậu không buông, cậu ta đều què chân rồi, một chút tự hiểu mình cũng không có.”

Chân Hựu Chi không lên tiếng phản bác lời bạn mình nói.

Quý Lui tức cười, cậu ấy xé đi sự dịu dàng trên mặt, đôi mắt chứa sự lạnh lẽo rét người, “Tôi không phải tới tìm cậu ta.”

Khương Thu trào phúng: “Nói dối không cần chuẩn bị bản thảo à?”

“Cậu ở thành phố S, vô duyên vô cớ tới trường học của chúng tôi, bây giờ còn đụng trúng Hựu Hựu, rõ ràng cậu có mưu tính tìm cơ hội để quấn lấy Hựu Hựu. Cậu đừng tưởng rằng mình đã cứu Hựu Hựu thì chính là thánh nhân, rất vĩ đại, Hựu Hựu từng nói, cho dù cậu không ra tay thì chính cô ấy cũng có thể tránh được.”

Cô ta nâng giọng lên, “Cậu đừng vọng tưởng hiệp ân báo đáp*.”

*hiệp ân báo đáp: bởi vì mình có ơn với người khác, nên cho rằng người ta nên báo đáp mình, mang nghĩa tiêu cực.



“Lần đầu tiên tôi thấy được, cái gì mới thật sự là lấy oán trả ơn.” Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái vang lên, cô bưng cơm đi tới.

Không ít người xung quanh đều nhận ra Kiều Tịch, rốt cuộc cô lớn lên quá xinh đẹp, sớm đã có người đưa ảnh chụp của cô lên diễn đàn, mọi người nhất trí cho rằng, cô chính là hoa khôi của trường.

Thật hiển nhiên, Chân Hựu Chi và Khương Thu cũng nhận ra Kiều Tịch, có một lần, Khương Thu nói với Chân Hựu Chi rằng ảnh của Kiều Tịch chắc chắn bật mười mấy filter mới có thể đẹp như vậy, Chân Hựu Chi xinh đẹp hơn Kiều Tịch nhiều.

Mà bây giờ nhìn thấy bản thân Kiều Tịch, các cô đột nhiên phát hiện, vẻ đẹp trên ảnh của Kiều Tịch căn bản không so được với người thật.

Kiều Tịch đưa cơm cho Quý Lui, “Cậu đã cứu đối phương à?”

Quý Lui thở dài, “Ừ.”

“Cậu hình như cứu phải kẻ vong ân bội nghĩa, đối phương cũng không biết ơn cậu.”

Quý Lui tự giễu mà nhếch khóe môi.

Kiều Tịch nhìn về hai người ở đối diện, “Chân của Quý Lui là bởi vì cứu cô nên mới què à?”

Chân Hựu Chi cắn môi, không lên tiếng.

Khương Thu ở bên cạnh che chở cô ta, “Đúng thì thế nào, lúc ấy Quý Lui là bạn trai của Hựu Hựu, cứu cô ấy không phải chuyện đương nhiên à?”

Kiều Tịch tiếp tục nói: “Cậu ấy vì cứu cô mà chân què, cô bồi thường cái gì rồi?”

Chân Hựu Chi cúi đầu, sau khi biết chân Quý Lui bị què, cô ta tìm cơ hội chia tay với cậu ấy.

Cô ta không thể nào ở bên một người què, cho dù đối phương đã cứu cô ta, cô ta rất cảm kích, nhưng tương lai cô ta còn có con đường rất dài phải đi, còn có rất nhiều người ưu tú chờ cô ta, sao cô ta có thể ở bên Quý Lui được.

Ngay cả Quý gia cũng từ bỏ cậu ấy.

“Im lặng chính là không bồi thường à? Dù cứu người xa lạ, đối phương cũng sẽ cảm kích nói lời cảm ơn, cô nói cảm ơn chưa?” Kiều Tịch tò mò.

Chân Hựu Chi cắn môi, “Đây là chuyện giữa tôi và Quý Lui, không liên quan đến cô.”

Kiều Tịch gật đầu, cô nói với Quý Lui: “Xem ra mắt của cậu cũng chẳng ra gì, tìm một kẻ vong ân bội nghĩa làm bạn gái.”

Quý Lui cười nhạo một tiếng: “Đúng vậy, tôi còn không bằng tự đập gãy chân mình, cũng tốt hơn cứu cô ta.”

Cậu ấy nhìn Chân Hựu Chi trước mặt không dám nhìn cậu ấy, nghĩ đến lúc ấy cậu ấy ở bệnh viện, đối phương nghe thấy tin tức chân của cậu ấy cả đời đều sẽ không thể khôi phục, quay đầu liền nói chia tay với cậu ấy.

Kiều Tịch tán đồng gật đầu, cô nói với hai người ở đối diện: “Quý Lui là tôi đưa đến, không phải tới tìm hai người, hai người không cần tự mình đa tình, tăng thêm phiền não không cần thiết.”

Khương Thu cả giận: “Cô……”

“Nhân phẩm của Quý Lui còn tính tốt, lúc nguy cơ ra tay cứu người, nhưng không ngờ tới bị thương một chân, lại không có được sự cảm kích và lời cảm ơn, ngược lại bị người ta ghét bỏ xen vào việc người khác.” Kiều Tịch cong môi, “Lần sau cô lại gặp được nguy hiểm, chỉ sợ vận may sẽ không tốt như vậy, rốt cuộc không phải ai cũng muốn cứu kẻ vong ân bội nghĩa.”

Chân Hựu Chi bị Kiều Tịch nói mà cảm thấy rất ấm ức, cô ta không nhịn được mở miệng phản bác, “Cô lại là người chính trực hào hùng gì chứ? Nếu là cô, cô sẽ lựa chọn một người chân có vấn đề làm bạn trai, đánh cuộc cả đời mình à?”

Cô ta có gì sai?

Lúc ấy là Quý Lui chủ động cứu cô ta, chẳng lẽ chỉ vì như vậy mà cô ta có nghĩa vụ chăm sóc Quý Lui cả đời?

Kiều Tịch mở miệng: “Nếu tôi thích anh ấy, tôi sẽ không để ý chân anh ấy có vấn đề, thích một người, không phải chỉ xem điều kiện bên ngoài. Có điều, điều quan trọng bây giờ không phải thảo luận vấn đề chân, mà là cô không biết cách cảm ơn.”

Cô mới không thừa nhận lúc ban đầu cô có thiện cảm với Lục Hoặc, là bị nam sắc của anh ảnh hưởng.

Bên cạnh, đôi mắt tối tăm của Quý Lui nhìn về phía cô.

Làn da của cô gái rất trắng, ánh mắt cô rất sáng, dường như sẽ làm nóng trái tim của con người.

Quý Lui cảm thấy trái tim chìm trong nước lặng nơi ngực đột nhiên nhảy lên một chút.

Mọi người từ cuộc đối thoại của họ đã nghe hiểu chuyện gì diễn ra, ở đây có không ít người đều là người phân biệt đúng sai, Chân Hựu Chi và Khương Thu rõ ràng không chiếm lý, ánh mắt mọi người nhìn về phía hai người họ không khỏi có thêm vài phần kỳ dị.

Chân Hựu Chi và Khương Thu không nghĩ tới Quý Lui căn bản không phải tới dây dưa với họ.

Bây giờ tạo thành trò cười, lại bị Kiều Tịch trào phúng một trận, cuối cùng, các cô cảm thấy xấu hổ đỏ mặt, căm hận rời đi.

Quý Lui bưng đồ ăn, khập khiễng, chậm rãi đi bên cạnh Kiều Tịch, đi đến bàn ăn phía trước ngồi xuống.

Cậu ấy cong môi, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn có ý cười rất rõ, “Lúc nãy chị thật lợi hại, khiến hai người kia xấu hổ chạy mất.”

Quý Lui nhìn khuôn mặt nhỏ nõn nà của Kiều Tịch, “Cảm ơn chị đã bảo vệ em.”

“Cậu không cần cảm ơn tôi, cậu là khách của nhà tôi, không chăm sóc cậu cho tốt thì tôi rất khó với mẹ.” Nói xong, Kiều Tịch cúi đầu ăn cơm, không muốn giao lưu nữa.

Tay Quý Lui đưa ra phía sau, ngón tay cậu ấy nhẹ nhàng quấn lấy dây buộc tóc màu cam đã trượt đến đuôi tóc trên đầu Kiều Tịch, dường như sắp rớt xuống.

Cậu ấy lén lút cầm dải lụa ấy trong lòng bàn tay.

Buổi chiều, Kiều Tịch phải đi học.

Khi cô tan học, trời đột nhiên đổ mưa, Quý Lui xuất hiện trước cửa lớp của cô.

Kiều Tịch nhíu mày, “Cậu không về à?”

“Em muốn chờ chị tan học rồi cùng nhau đi về, dù sao hôm nay em rất rảnh.” Quý Lui mở ô ra, “Bên ngoài mưa to, đúng lúc em mượn được ô của tài xế.”

Kiều Tịch không đưa ô, chỉ có thể để Quý Lui mở ô, hai người cùng nhau đi về phía cổng trường.

Mưa hơi lớn, kéo dài liên miên, ô nghiêng về phía Kiều Tịch, quần áo Quý Lui gần như bị ướt hết.

Nhìn chiếc ô gần như nghiêng hết về phía mình, Kiều Tịch nhíu mày, “Cậu không cần chăm sóc tôi, ô để ở giữa là được.”

Trên mặt trắng nõn của Quý Lui dính nước, càng đẹp trai hơn, cậu ấy cười lên rất đẹp, “Chị là con gái, em chăm sóc chị là đương nhiên, hơn nữa, hôm nay ở nhà ăn chị đã giúp em.”

Quý Lui kiên trì che cho cô, Kiều Tịch không có cách nào khác.

Lúc ngồi lên xe, quần áo của Quý Lui ướt đẫm.

Kiều Tịch đành phải bảo tài xế về Kiều gia, bình thường vào lúc này thì cô sẽ đến biệt thự gặp Lục Hoặc trước.

Lúc này, điện thoại của Kiều Tịch vang lên, là Lục Hoặc gọi tới.

Giọng nói trầm thấp của thiếu niên chứa đựng sự dịu dàng, giống như cơn mưa mùa thu liên miên ngoài cửa sổ, “Tịch Tịch, hôm nay trời mưa, đi đường phải chú ý an toàn.”

“Lục Hoặc, hôm nay em không đến được.” Kiều Tịch nói.

Đột nhiên, Quý Lui thò qua, hỏi cô: “Chị, chị lạnh không? Em bảo chú Lương mở máy sưởi nhé?”

Kiều Tịch che kín điện thoại, trừng cậu ấy một cái, tức giận nói: “Tùy cậu.”

Đầu bên kia điện thoại, Lục Hoặc nắm chặt điện thoại, “Tịch Tịch.”

“Hả?”

Lục Hoặc rũ xuống mi mắt, che đậy sự tối tăm dưới đáy mắt, anh nói với chính mình, đối phương chỉ là khách trong nhà Kiều Tịch mà thôi.

“Ngày mai em sẽ đến chứ?” Trong giọng nói của thiếu niên có thêm sự khát khao và cầu xin.

Kiều Tịch cười nói: “Đương nhiên em sẽ đến.”

Mi mắt Lục Hoặc run rẩy, “Được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook