Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 79

Mỹ Nhân Vô Sương

20/09/2022

Lục Vinh Diệu và bác sĩ bị sốc, không thể phản ứng kịp.

Đặc biệt là Lục Vinh Diệu, anh ta nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến Lục Hoặc sẽ đứng dậy trước mặt mình, hơn nữa vóc dáng đối phương còn cao hơn anh ta.

Đứa tàn phế đáng thương trước kia thế mà lại cho người ta cảm giác áp bức khó tả.

Ánh mắt anh sắc bén khiến Lục Vinh Diệu theo bản năng muốn né tránh.

Nhận thấy mình yếu đuối, Lục Vinh Diệu thẹn quá hóa giận, anh ta nhìn đi nhìn lại hỏi: “Chân của mày sao có thể…….. sao có thể đứng được?”

Lực tay chàng trai rất lớn, sau khi đoạt lại bức tranh, Lục Hoặc trực tiếp ném cổ tay Lục Vinh Diệu, thắt lưng anh thẳng tắp, so với Lục Vinh Diệu còn cao hơn nửa cái đầu, “Ngoài ý muốn sao? Vừa rồi không phải anh bảo tôi giành lại?”

Bị hất tay ra nên Lục Vinh Diệu loạng choạng, anh ta cực kỳ khó chịu tư thế phải ngước mắt nhìn Lục Hoặc, cho tới nay vẫn là anh ta từ trên cao nhìn xuống Lục Hoặc, chứ không phải bị đối phương nhìn xuống, “Tao đang nói chân của mày, vì sao mày có thể đứng được? Rõ ràng chân của mày vẫn luôn bị tàn tật.”

“Ồ, vừa nãy.” Lục Hoặc cẩn thận cất bức tranh đi, mà giọng nói lại mang theo ý lạnh lẽo, “Không phải anh thấy rồi sao?”

Lục Vinh Diệu không nhìn thấy, trên đỉnh đầu Lục Hoặc lộ ra mầm lá con.

Bác sĩ vội mở miệng: “Lục nhị thiếu gia, tôi sẽ kiểm tra lại chân cho cậu.”

“Không cần, vừa rồi ông kiểm tra không phát hiện ra vấn đề gì.” Bây giờ lực trên đùi Lục Hoặc chỉ có thể chống đỡ vài phút, còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.

Anh ngồi lại xe lăn, “Các người có thể rời đi.”

Lục Vinh Diệu vẫn còn đang khϊếp sợ, “Chân của mày có phải đã sớm tốt rồi hay không? Mày muốn giấu giếm sao?”

Lục Hoặc nâng mí mắt nhìn anh ta, “Đây là chuyện tốt, vì sao tôi phải giấu giếm?”

Lục Vinh Diệu nhất thời nghẹn lời, đúng thật, nếu chân Lục Hoặc tốt, anh sẽ nói ra để lấy lòng lão gia tử. Nhưng anh ta tuyệt đối không tin Lục Hoặc là bị anh ta chọc giận đến mức đứng lên.

Lục Vinh Diệu phát hiện bản thân không làm gì được Lục Hoặc, sắc mặt của anh ta càng khó coi, “Mày chờ đó.”

Từ nhỏ đến lớn, Lục Vinh Diệu đã quen bắt nạt Lục Hoặc, đây là lần đầu tiên anh ta bị thua Lục Hoặc, anh ta nghẹn khuất lại tức giận rời đi.

Lục Hoặc đặt bức tranh lên giá vẽ, nhìn góc tranh bị vò nát, anh vuốt phẳng rồi đặt lại.

Anh đứng dậy đi tới phòng tắm, đẩy cửa ra liền thấy cô gái ngồi bên ghế ôm Tức Hỏa.

Một người một thọ nghe thấy tiếng động, đồng thời nhìn về phía anh.

“Tên phiền phức đi rồi?” Kiều Tịch hỏi.

“Ừm, đi rồi.” Lục Hoặc đi tới, muốn dắt người ra ngoài, “Anh ta biết anh có thể đi lại được.”

“Vừa rồi em có nghe thấy.” Cô nghe thấy rõ giọng nói khϊếp sợ của Lục Vinh Diệu, “Vì sao anh lại cho anh ta biết?” Cô biết, Lục Hoặc chắc chắn có ý đồ của anh.

Lục Hoặc bước tới, anh cúi xuống ôm cô ngồi trong bồn tắm lên, “Anh không muốn em phải ủy khuất mà trốn tránh như vậy.”

Ở bên anh khiến cô bị ủy khuất.

Làm sao anh có thể để ánh trăng sáng của anh bị ủy khuất như vậy được?

Vóc dáng chàng trai rất cao, đây là lần đầu tiên Kiều Tịch được Lục Hoặc bế đứng lên, chân anh còn chưa bình phục, cô có hơi sợ hãi, chỉ có thể một tay ôm Tức Hỏa, một tay khác túm chặt lấy áo anh, “Lục Hoặc, anh để em xuống đi, chân của anh……”

“Chân của anh không sao.” Lục Hoặc cúi đầu hôn lên trán cô, “Tịch Tịch, tin anh, anh sẽ không để em ngã.”

Trái tim lo lắng của Kiều Tịch lập tức lắng xuống.

Cô tin tưởng anh.

Kiều Tịch ngoan ngoãn để anh ôm, “Vừa rồi Lục Vinh Diệu đã nói gì với anh?”

“Anh ta đưa ảnh chụp của em và Qúy Thối ở trường học cho anh xem.” Lục Hoặc đặt người xuống ghế, lần này đến lượt anh nghiêng người, chống hai tay lên ghế mà vây lấy cô.

Tóc mái bù xù che hết trán, chàng trai cụp mắt xuống, lông mi khẽ run, giọng nói thì đáng thương, “Tịch Tịch, anh cũng muốn tới thăm trường em.”

Lúc biết cô đưa Qúy Thối đi tham quan trường, trái tim anh đã chua xót không thôi.

Nhưng mà, khi đó hai chân anh không thể đi lại, không có cách nào đi bên cạnh cô.

Kiều Tịch ngửa đầu, nghe thấy giọng điệu trầm thấp và khao khát của anh, tâm cô như mềm thành nước, “Chờ chân của anh lành, em sẽ đưa anh đi.”



Lục Hoặc giữ cằm cô, môi mỏng liền áp xuống.

Kiều Tịch quay mặt đi, môi mỏng sượt qua mặt cô, tạo ra cảm giác ngứa ran.

Kiều Tịch mở to mắt, hỏi anh: “Anh không lo cái đuôi sẽ lộ ra sao?”

Lòng bàn tay ấm áp của Lục Hoặc vuốt ve cằm cô, môi anh áp xuống, “Luyện tập nhiều mới có thể khống chế. Em cùng anh luyện tập, hửm?”

Chàng trai nghiêm túc nghiền áp miệng cô.

Ô, cá vàng nhỏ cắn người.

Một nơi khác, Lục Vinh Diệu vội vàng trở lại Lục gia.

Mẹ anh ta, Diêu Lan Nhã đang ở phòng khách uống trà, thấy biểu hiện không bình thường của con trai, bà ta đặt ly trên tay xuống hỏi: “Có chuyện gì lại hoảng loạn vậy?” Nghĩ tới cái gì đó, bà ta nheo mắt lại, “Con lại gặp rắc rối?”

“Không phải.” Lục Vinh Diệu bước tới, “Sáng nay con đưa bác sĩ tới chữa trị chân cho Lục Hoặc theo ý ông nội, mẹ biết con thấy gì không?”

“Con thấy Lục Hoặc tàn phế kia đứng dậy, nó còn dám giễu cợt con nữa.” Lục Vinh Diệu tức giận nói.

“Con nói Lục Hoặc có thể đứng lên?” Diêu Lan Nhã bị sốc đến mất bình tĩnh, “Có chuyện gì? Có phải con hoa mắt không?”

“Mẹ, con sao có thể hoa mắt chứ? Lục Hoặc đứng ở trước mặt con, con nhìn thấy rõ nó đứng lên.” Lục Vinh Diệu tức giận: “Lúc ấy còn có bác sĩ ở đó.”

“Cháu nói cái gì?” Âm thanh của lão gia tử đột nhiên vang lên.

Lục Vinh Diệu nhìn qua, chỉ thấy lão gia tử từ hành lang đi ra, tốc độ bước đi nhanh hơn rất nhiều, “Cháu vừa nói, chân Lục Hoặc có thể đi rồi?” Ông ta hỏi quản gia, “Vừa rồi tôi không nghe lầm chứ?”

Quản gia ở bên lên tiếng: “Lão gia, ngài không nghe lầm, đại thiếu gia nói như vậy.”

Gương mặt luôn nghiêm túc của Lục lão gia tử có hơi kích động, “Cháu nói rõ đi, chuyện gì xảy ra? Lục Hoặc thật sự có thể đứng dậy?

Lục Vinh Diệu và Diêu Lan Nhã không ngờ tới nói chuyện phiếm bị lão gia tử nghe thấy, cũng không không biết ông ta đã nghe được bao nhiêu.

Lục Vinh Diệu chỉ có thể nói với lão gia tử, “Hôm nay cháu làm theo dặn dò của ông, dẫn bác sĩ tới kiểm tra chân cho Lục Hoặc, sau đó cháu và nó tranh cãi vài câu, nó đột nhiên đứng dậy bật lại cháu.”

“Ông nội, cháu nghi ngờ chân Lục Hoặc đã tốt từ lâu, nó vẫn luôn ra vẻ đáng thương.” Lục Vinh Diệu nghĩ tới bản thân vừa rồi đối mặt với đối phương, lần đầu tiên mất khí thế, anh ta tức giận đến nghiến răng.

“Con bớt nói đi, Tiểu Hoặc là em trai con, thằng bé đứng dậy được là chuyện tốt.” Diêu Lan Nhã dạy dỗ con trai, “Mẹ biết khả năng nó nói gì chọc con giận, nhưng con làm anh trai, không thể thu lại tính khí sao? Bị mắng vài câu thì có sao, con nhường em trai là được.”

Diêu Lan Nhã nói dăm ba câu liền đem chuyện Lục Vinh Diệu và Lục Hoặc tranh cãi đổ hết cho Lục Hoặc.

Lục Vinh Diệu giả dạng cháu trai ngoan, “Cháu vất vả đi một chuyến, đưa bác sĩ tới kiểm tra cho nó, không ngờ tới bị mắng, được rồi, lần sau cháu sẽ nhẫn nhịn.”

Lục lão gia tử lắc đầu, “Ta không muốn nghe cái này.” Ông ta dặn dò quản gia: “Cậu đi hỏi bác sĩ, tình trạng chân Lục Hoặc là thế nào, là tạm thời đi lại được hay là hoàn toàn bình phục rồi?”

“Vâng, lão gia.”

Diêu Lan Nhã ở bên sắc mặt sa sẩm, ai cũng không ngờ được cái đứa tàn phế kia đột nhiên bình phục.

Biết hai chân Lục Hoặc có thể đứng dậy đi lại, Lục lão gia tử đã cử một đội ý tế đến kiểm tra chân cho Lục Hoặc.

Lục lão gia tử nhìn Lục Hoặc vẫn ngồi trên xe lăn, “Không phải nói chân của cháu đã lành rồi sao? Sao vẫn còn ngồi xe lăn? Để bác sĩ khám kỹ cho cháu.”

Lục Hoặc trực tiếp từ chối, anh nói với lão gia tử: “Trước đây chữa trị không có tác dụng, bây giờ cũng không cần.”

“Sao lại không cần?” Lục lão gia tử nghiêm túc, “Nếu bây giờ có dấu hiệu hồi phục thì phải nhanh chóng chữa trị.”

Lục Hoặc rũ mắt xuống, “Không cần, cháu tự biết rõ tình huống của mình.”

Sắc mặt Lục lão gia tử trở nên khó coi, “Cháu giở thói xấu tính?”

Lục lão gia tử cảm thấy Lục Hoặc không biết tốt xấu, không hiểu được ý tứ của ông ta.

“Không phải.” Lục Hoặc bình tĩnh.

Lục lão gia tử hít một hơi, ông ta hỏi: “Thực sự có thể đi lại sao? Cháu đứng lên để ta nhìn xem.”

Lục Hoặc trầm mặc một lát, anh buông sách trong tay, ở trước mặt Lục lão gia tử, quản gia và những người khác, đứng dậy.



Mọi người đột nhiên phát hiện chàng trai vẫn luôn ngồi xe lăn thật ra lại cao như vậy, so với tất cả những người có mặt còn cao hơn, tầm 1m87.

Phong thái chàng trai hiên ngang, không còn là đứa trẻ đáng thương ngồi trên xe lăn bị người khác coi thường.

Trái ngược với sự kinh ngạc của mọi người, Lục lão gia tử luôn nghiêm túc không giấu được kích động, ông ta gật đầu, “Có thể đứng lên là tốt rồi, có thể hồi phục là tốt rồi.”

Ông ta cho rằng đứa cháu trai này cả đời phải ngồi xe lăn, không ngờ tới sẽ có ngày anh đứng dậy được.

Lục Hoặc rất bình tĩnh, “Còn có chuyện gì không?”

Chàng trai dội nước lạnh hướng Lục lão gia tử, dập tắt niềm vui của ông ta.

Rất nhanh, Lục lão gia tử tức giận rời đi.

Lục quản gia không nhịn được nói với Lục Hoặc: “Hoặc thiếu gia, biết chân của cậu có thể tốt lên, hai ngày nay tâm tình của lão gia rất tốt, ông ấy rất lo lắng cho cậu.”

Chàng trai ngồi lại xe lăn nhếch môi, nếu không nhìn thấy thế nào là quan tâm thì anh sẽ tin điều đó.

Nhưng mà, trên thế giới này, người duy nhất thực sự quan tâm đến anh, chỉ có Kiều Tịch.

Trong mắt cô, anh có thể thấy bản thân lúc nào cũng tỏa sáng.

Chú của Hàn Vũ – bạn trai Diệp Tử Hân mở một địa điểm nghỉ dưỡng mới, mời mọi người tới trải nghiệm.

Diệp Tử Hân gọi Kiều Tịch và Phương Đường, còn kêu Kiều Tịch mang theo người yêu.

Trên xe, Kiều Tịch không hề kiêng nể gì mà dựa vào ngực Lục Hoặc, ngủ gà ngủ gật.

“Chuyện anh tới trường đã xử lý xong chưa?” Kiều Tịch mở miệng hỏi anh.

Lục Hoặc đề nghị với lão gia tử đi học đại học, Lục lão gia tử đồng ý, dù sao bây giờ Lục Hoặc đã có thể đi lại, không còn là đứa trẻ đáng thương bị giam cầm trước kia nữa.

Lúc trước Lục Hoặc thi đậu vào đại học B, sau đó bị Lục lão gia tử lấy tình trạng sức khỏe Lục Hoặc không tốt làm cớ, Lục Hoặc vẫn luôn ở trạng thái tạm nghỉ học.

Mà bây giờ, Lục lão gia tử ra mặt, Lục Hoặc tiếp tục được đến trường.

Thành tích thi đại học của Lục Hoặc vẫn còn đó, hơn nữa anh vẫn luôn tự học nên đối với chương trình học năm nhất, năm hai cũng không có vấn đề.

Thật ra, đối với Lục Hoặc mà nói, anh không quan tâm mình có học đại học hay không, nhưng Kiều Tịch xứng đáng có những gì tốt nhất, anh muốn bản thân thật ưu tú để ở bên cạnh cô, xứng đôi với cô.

“Xong rồi, thứ hai tuần sau là có thể tới trường.” Ngón tay Lục Hoặc vuốt ve mái tóc cô, đầu ngón tay quấn lấy đuôi tóc một cách nhàm chán.

Kiều Tịch cười khanh khách: “Chờ anh tan học, em sẽ đi đón anh.”

Trường của anh cách trường của cô không xa.

“Ừm.” Lục Hoặc đáp lời.

Nghĩ đến điều gì, Kiều Tịch ngẩng mặt lên hỏi anh, “Đêm nay anh có định ở cùng phòng với em không?”

Nếu anh không ở cùng cô, cô sẽ ở cùng Diệp Tử Hân và Phương Đường, vừa hay cùng nhau trò chuyện.

Lục Hoặc trầm mặc nhìn cô, làn da cô trắng đến phát sáng, lại xinh đẹp động lòng người, nghĩ đến sự tự chủ của bản thân càng ngày càng kém, anh thì thào: “Không.”

Trên đầu anh xuất hiện mầm lá nhỏ.

Kiều Tịch cong môi, “Vậy em càng muốn ở cùng phòng với anh.”

Ánh mắt Lục Hoặc sâu kín nhìn cô, “Vậy vừa rồi em còn hỏi anh?”

“Thử xem anh có muốn ở chung phòng với em không, không ngờ anh không muốn.” Kiều Tịch đáng thương, “Chúng ta mới ở bên nhau không được bao lâu, anh đã quá mệt mỏi với việc ở bên em như vậy rồi? Em rất buồn.”

Biết rõ cô đang làm bộ làm tịch chọc anh, Lục Hoặc vẫn không nhịn được nói: “Không có mệt, anh rất muốn ở cùng phòng với em. Tịch Tịch, sự tự chủ của anh đối với em không mạnh như em nghĩ đâu.”

Lúc trước chân anh không cử động được, anh không dám hy vọng xa vời, chỉ muốn ở bên cạnh cô, không làm gì cũng rất thỏa mãn.

Mà bây giờ chân anh có cơ hội lành lại, anh trở nên tham lam, không bằng lòng chỉ ở bên cạnh cô.

Cô đâu biết anh có ý tưởng xấu xa với cô?

Lục Hoặc ôm chặt người trong lòng, hận không thể khảm vào trong cơ thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook