Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi
Chương 84
Mỹ Nhân Vô Sương
20/09/2022
Kiều Tịch sao có thể nghe lời anh, bây giờ cha mẹ đang ở dưới lầu, Lục Hoặc đột nhiên đi ra tuyệt đối sẽ khiến họ nghi ngờ.
“Anh bây giờ không thể đi ra ngoài.” Kiều Tịch ngăn cản Lục Hoặc, “Anh đột nhiên xuất hiện trong phòng em, anh đi ra ngoài sẽ khiến người khác hiểu lầm và kinh hãi.”
Mắt cô long lanh nhìn anh, “Hiện tại đã tối rồi, nếu anh muốn đi thì ngày mai em sẽ tìm cơ hội đưa anh ra ngoài.”
Đôi môi mỏng của Lục Hoặc mím chặt, anh trầm mặc.
“Em không lừa anh.” Kiều Tịch bảo đảm.
Anh rời khỏi nơi này cũng không có nơi nào để đi, Lục Hoặc bây giờ đang ở trong một biệt thự, cũng không phải Lục gia, nếu anh chạy tới Lục gia hiển nhiên sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Không thể để những người khác phát hiện có hai Lục Hoặc.
Thấy thiếu niên không lên tiếng, Kiều Tịch lại nói thêm: “Vết thương của anh cần phải xử lý, anh chờ em một chút, không được rời đi.”
Lục Hoặc cảnh giác nhìn cô.
“Lục Hoặc, vậy anh ngoan ngoãn ở trong phòng đi, em đi lấy hòm thuốc, rất nhanh sẽ trở lại.” Nói xong, Kiều Tịch nhanh chóng rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Âm thanh của Bạo Phú vang lên: “Chủ nhân, cô không lo lắng Lục Hoặc sẽ không nghe lời cô nói mà chạy ra khỏi phòng sao?”
“Cái gì mà chạy ra, tôi lại không phải yêu quái mà ăn thịt anh ấy.” Kiều Tịch nói: “Hơn nữa, anh ấy sẽ nghe lời tôi.”
Bạo Phú nhắc nhở: “Chủ nhân, bây giờ anh ấy đã quên cô.”
“Cậu câm miệng.” Kiều Tịch không muốn nghe những lời như vậy.
Cô vội vã xuống lầu, vừa lúc cha mẹ Kiều đang ở phòng khách uống trà, cha Kiều mới về không lâu, mẹ Kiều đang nói chuyện phiếm với ông ấy.
Thấy con gái đi xuống, mẹ Kiều cười hớn hở: “Tiểu Tịch.”
“Mẹ, cha, con xuống lấy vài thứ.” Cô lon ton chạy đi.
Kiều Tịch không dám xách cả hộp thuốc lên lầu, sợ cha mẹ thấy sẽ dò hỏi, cô chỉ lấy một lọ thuốc nước và gói tăm bông, sau đó lấy một hộp sữa chua ở tủ lạnh để che đi.
Lúc trở lại phòng, Kiều Tịch nhìn thấy Lục Hoặc đang ngồi yên trên xe lăn, nghe thấy tiếng mở cửa, đôi mắt đen láy của anh nhìn về phía cô.
Ánh mắt anh hơi sắc bén khiến trái tim Kiều Tịch căng thẳng, đột nhiên có hơi khẩn trương.
Cô cầm thuốc đi tới, “Trên mặt anh có vết thương, em giúp anh bôi thuốc.”
“Không cần.” Lục Hoặc trực tiếp từ chối.
Kiều Tịch nhúng tăm bông vào nước thuốc, cô cúi xuống gần anh, “Lục Hoặc, mặt anh đẹp như vậy không thể để biến dạng được.”
Vừa nói, tăm bông trên tay cô liền chạm vào vết thương của anh.
“Tôi đã nói không cần, cô không nghe thấy sao?” Lục Hoặc quay đi, lạnh lùng và xa cách.
Kiều Tịch sửng sốt.
Cô siết chặt tăm bông trong tay, nhìn vết thương trên mặt anh.
Thiếu niên như con thú hoang, cảnh giác với sự tiếp cận của cô, như thể anh sẽ tránh xa cô trong giây tới, thật sự phòng bị.
Kiều Tịch trực tiếp đặt tay lên mặt Lục Hoặc, cô quay mặt anh lại đối diện với cô.
Lục Hoặc lạnh lùng nhìn cô, muốn vươn tay hất bàn tay đang chạm vào mặt anh ra.
Nhưng mà, ánh mắt cô long lanh nhìn anh đầy mong chờ, ngực Lục Hoặc nghẹn lại, đặc biệt là vị trí hình xăm, có vẻ nóng lên.
Cảm giác vừa lạ vừa quen.
Hai tay đặt trên tay vịn siết chặt, Lục Hoặc cuối cùng không có hất tay cô. Giọng điệu lạnh lùng lại có vẻ hung dữ, “Đừng chạm vào tôi, tôi không quen cô, chuyện của tôi không cần cô quản.”
Khóe môi Kiều Tịch hơi nhếch lên, cô thu tay lại, “Không được, anh không quan tâm đến dáng vẻ của mình, nhưng em quan tâm, em thích gương mặt của anh, bị hủy hoại thì phải làm sao bây giờ.”
Nghe thấy cô gái nói, mặt Lục Hoặc không hiểu vì sao lại nóng lên, đáy mắt cảm thấy xấu hổ, anh nắm chặt tay cười lạnh: “Cô nghĩ thế nào cũng không liên quan đến tôi.”
Vết thương trên mặt anh không tính là sâu, cũng sẽ không để lại sẹo.
Kiều Tịch thở dài, “Vậy em không động vào anh nữa, anh tự bôi thuốc đi.”
Cô đưa thuốc nước và tăm bông cho anh.
Lục Hoặc nhìn cô.
“Cầm đi, hay là anh muốn em giúp anh?” Kiều Tịch cười nói.
Lục Hoặc căng cơ bị bắt nhận thuốc nước.
Kiều Tịch đi đến bên tủ, rất nhanh cô tìm thấy một chiếc gương nhỏ.
Cô cầm gương nhỏ đưa tới trước mắt Lục Hoặc, “Anh nhìn vào gương đi.”
Dưới sự giám sát của cô gái, thiếu niên cau mày tùy tiện đưa thuốc bôi lên mặt, “Vì sao cô lại biết tên của tôi?”
Nghe giọng điệu có vẻ đối phương rất quen thuộc với anh.
Kiều Tịch bất mãn khịt mũi: “Chỉ có anh quên em mà thôi, dù sao lần nào anh cũng sẽ quên em, trước kia anh thường gọi em là Tịch Tịch, cũng sẽ không nhìn em lạnh lùng như vậy.”
Lục Hoặc nhíu mày, anh không nhớ rõ cô, trong đầu cũng không có ký ức gì về cô.
Đột nhiên, cô chạm vào lông mày anh, cảm giác mát lạnh khiến tim anh đập loạn không kiểm soát được.
Anh cũng không bài xích sự đụng chạm của cô.
“Lục Hoặc, nơi này cũng phải bôi.” Đuôi lông mày thiếu niên cũng bị thương, Kiều Tịch nhìn mà thấy xót xa, “Là ai khiến anh bị thương?”
Ánh mắt Lục Hoặc thâm trầm, “Cô không cần biết.”
Hai má Kiều Tịch phồng lên, đối với Lục Hoặc không có ký ức, cô thật sự không có cách nào để tiếp cận anh.
Chờ Lục Hoặc bôi thuốc xong, Kiều Tịch cất gương và thuốc đi, “Em đi tắm, anh đừng nhân cơ hội mà trốn mất.”
Thiếu niên không có lên tiếng.
Kiều Tịch nhìn anh vài lần, cô đi đến bên tủ lấy quần áo, nghĩ tới gì đó nên cô chọn một cái váy ngủ mới.
Cửa phòng tắm đóng lại, căn phòng rơi vào an tĩnh.
Lục Hoặc ngồi xe lăn đánh giá căn phòng.
Diện tích bên trong rất lớn, phong cách bài trí hướng đến sự tinh tế, tông màu trắng đơn giản thanh lịch, sàn nhà trải thảm trắng, đồ đạc trong phòng đều sang trọng, giữa phòng là chiếc giường lên, bên trên là khăn trải giường và chăn trắng trơn.
Anh như kẻ xấu xông vào khuê phòng của cô gái, trong thật lạc quẻ ở nơi này.
Thiếu niên cụp mắt xuống.
Một lúc lâu sau cửa phòng tắm mở ra, Kiều Tịch mang theo một thân ướŧ áŧ bước ra.
Cô mặc váy ngủ không tay màu trăng non, làn da trắng nõn bị nước ấm hun đỏ lên, vài sợi tóc mái hỗn loạn dính vào gương mặt, cô giống như đào mật đã lột vỏ, dụ người ta muốn cắn một miếng.
Kiều Tịch đi về hướng thiếu niên trên xe lăn, “Lục Hoặc, anh muốn tắm rửa không?”
Áo khoác đồng phục trắng xanh trên người anh đã bẩn rồi, cô biết anh yêu thích sạch sẽ.
Cô vừa mới tắm xong, mang theo hương thơm sữa tắm ngào ngạt tới, gương mặt Lục Hoặc căng thẳng, vẻ mặt lạnh lùng, “Ừm.”
Trong phòng Kiều Tịch không có quần áo con trai, Lục Hoặc không có quần áo để thay, anh tắm rửa xong, đi ra vẫn là mặc bộ đồng phục trắng xanh.
Trên lông mày có giọt nước, gương mặt tuấn tú của anh càng trở nên lạnh lùng.
Ban đêm, Lục Hoặc chọn ngủ trên sofa.
Cũng không biết có phải do bị thương hay không mà cả người anh nổi đầy gai nhọn, không cho ai đến gần, Kiều Tịch nhường cho anh một nửa giường, nhưng thiếu niên chỉ an tĩnh nhìn cô, như thể cô đang nói đùa.
Rõ ràng là bạn trai mình lại không thể ôm nhau ngủ, còn bị đối phương phòng bị, Kiều Tịch ảo não.
Cô ôm chăn sạch tới sofa.
Sofa trong phòng cũng không lớn, khó khăn lắm mới chứa được một người, thiếu niên cao ráo, chân lại dài nên chỉ có thể co chân nằm nghiêng.
Kiều Tịch đắp chăn lên người anh, “Anh thật sự không ngủ trên giường sao?”
Lục Hoặc nhắm mắt lại, “Không.”
Kiều Tịch nhìn thiếu niên đang nhắm mắt mà lông mi run rẩy, cô khịt mũi, vươn tay ra vò loạn tóc anh.
Đối diện ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, lúc này cô mới cười khanh khách mà bỏ đi rồi nằm vật ra giường.
Đêm càng ngày càng tối, trong phòng chỉ bật đèn ngủ, rất an tĩnh.
Lục Hoặc đắp chăn của cô, mềm mại, thơm như mùi trên người cô, khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Trong lồng ngực, trái tim anh đập loạn xạ.
“Lục Hoặc.”
Lúc này, đối diện truyền đến âm thanh dễ nghe của cô gái, “Anh ngủ rồi sao?”
Lục Hoặc đột nhiên xuất hiện ở phòng cô, làm sao Kiều Tịch có thể ngủ được.
Cô mở to mắt nhìn sofa đối diện, ánh sáng trong phòng tối tăm, bóng dáng thiếu niên mơ hồ trên sofa, cô không nhìn ra được Lục Hoặc đã ngủ hay chưa.
Thiếu niên không trả lời.
Kiều Tịch nghiêng người, cô điều chỉnh tư thế thoải mái, thấp giọng nói: “Lục Hoặc, anh đừa sợ em, cũng đừng đề phòng em, em sẽ không làm tổn thương anh.”
Thiếu niên trên sofa đã nhắm mắt.
Kiều Tịch tiếp tục nói: “Cho dù ngày mai anh rời khỏi phòng em cũng không thể trở về Lục gia.”
“Là ý gì?” Thiếu niên đột nhiên mở miệng.
Kiều Tịch cười cong mắt, “Anh còn chưa ngủ sao?”
“Ừm.” Lục Hoặc khẽ lên tiếng, hỏi cô: “Vì sao tôi không thể trở về Lục gia.”
“Em đột nhiên không muốn nói.” Kiều Tịch chơi xấu, “Anh muốn biết thì cầu xin em đi.”
Lục Hoặc nhắm mắt lại, không có lên tiếng.
Một lúc sau, hơi thở ấm áp truyền đến.
“Quên đi, không trêu chọc anh nữa.” Giọng nói cô kề sát bên tai anh.
Lục Hoặc đột nhiên mở mắt mới phát hiện cô đang ngồi xổm trước sofa, anh bắt gặp đôi mắt sáng ngời của cô.
“Nơi này đối với anh mà nói, là tương lai, anh là ở quá khứ đột nhiên xuất hiện ở đây. Bây giờ anh đã rời khỏi Lục gia, cho nên anh không thể quay về như cũ, cũng không để người khác phát hiện ra có hai Lục Hoặc.”
Kiều Tịch nói với anh, “Sự xuất hiện của anh chỉ là tạm thời, có lẽ qua mấy ngày nữa anh sẽ trở về, cho nên anh đừng lo lắng.”
Một hồi lâu, Lục Hoặc đáp: “Ừm.” Anh đang tiêu hóa nội dung trong lời nói của cô.
“Cô biết tôi của hiện tại?” Lục Hoặc mở miệng.
“Cho dù là anh của hiện tại hay là anh của quá khứ, em đều biết.” Kiều Tịch nhân lúc thiếu niên không chuẩn bị, cô cúi đầu, đôi môi đỏ mọng lén lút đặt xuống trán anh, “Lục Hoặc, em là bạn gái anh.”
Chỉ là chạm nhẹ rồi cô nhanh chóng rút lui rồi lon ton trở lại giường, “Lục Hoặc, ngủ ngon.”
Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Trên tràn vẫn còn cảm giác mềm mại, ẩm ướt của cô lưu lại. Tay thiếu niên dưới lớp chăn nắm chặt lại, cố gắng kiềm chế trái tim đang đập điên cuồng.
“Ngủ ngon.”
Vừa dứt lời, Lục Hoặc nhanh chóng mím môi, như thể lời anh vừa thốt ra không phải chủ ý của anh.
Ngày hôm sau, khi Kiều Tịch tỉnh dậy, cô đã thấy Lục Hoặc dậy rồi.
Thiếu niên mặc bộ đồng phục ngày hôm qua, an tĩnh ngồi trên xe lăn.
“Lục Hoặc, chào buổi sáng.” Trong mắt Kiều Tịch vẫn còn chút uể oải. Cô ngồi dậy, một bên dây áo trượt xuống vô tình để lộ hơn nửa bờ vai mượt mà.
Trước mắt là mảnh trắng nõn, Lục Hoặc có hơi hoảng loạn mà rời tầm mắt đi, giọng nói của anh trầm thấp, “Chào buổi sáng.”
Kiều Tịch xốc chăn xuống giường, theo thói quen mà không đi dép, cô giẫm chân trần lên thảm, chuẩn bị đi đánh răng.
Ánh mắt Lục Hoặc nhíu chặt, anh vô thức mở miệng: “Tịch Tịch, dép.”
Kiều Tịch không đồng ý, “Trong phòng có thảm, không đi cũng không sao.” Cô đã quen rồi.
“Phòng tắm không có thảm, em đi chân trần giẫm trên mặt đất?” Thiếu niên nhíu chặt mày, “Sao lại có thói quen xấu như vậy? Đi dép vào.”
Kiều Tịch xoay người nhìn anh.
Thiếu niên trên xe lăn trông lạnh lùng, gò má và lông mày đều có vết thương, có chút nổi loạn và lạnh lùng hơn, đáy mắt cũng có chút xa cách.
Anh vậy mà còn quản cô đi dép hay không.
Đôi mắt Kiều Tịch chứa đầy ý cười, “Lục Hoặc, anh quản em sao?”
“Anh bây giờ không thể đi ra ngoài.” Kiều Tịch ngăn cản Lục Hoặc, “Anh đột nhiên xuất hiện trong phòng em, anh đi ra ngoài sẽ khiến người khác hiểu lầm và kinh hãi.”
Mắt cô long lanh nhìn anh, “Hiện tại đã tối rồi, nếu anh muốn đi thì ngày mai em sẽ tìm cơ hội đưa anh ra ngoài.”
Đôi môi mỏng của Lục Hoặc mím chặt, anh trầm mặc.
“Em không lừa anh.” Kiều Tịch bảo đảm.
Anh rời khỏi nơi này cũng không có nơi nào để đi, Lục Hoặc bây giờ đang ở trong một biệt thự, cũng không phải Lục gia, nếu anh chạy tới Lục gia hiển nhiên sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Không thể để những người khác phát hiện có hai Lục Hoặc.
Thấy thiếu niên không lên tiếng, Kiều Tịch lại nói thêm: “Vết thương của anh cần phải xử lý, anh chờ em một chút, không được rời đi.”
Lục Hoặc cảnh giác nhìn cô.
“Lục Hoặc, vậy anh ngoan ngoãn ở trong phòng đi, em đi lấy hòm thuốc, rất nhanh sẽ trở lại.” Nói xong, Kiều Tịch nhanh chóng rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Âm thanh của Bạo Phú vang lên: “Chủ nhân, cô không lo lắng Lục Hoặc sẽ không nghe lời cô nói mà chạy ra khỏi phòng sao?”
“Cái gì mà chạy ra, tôi lại không phải yêu quái mà ăn thịt anh ấy.” Kiều Tịch nói: “Hơn nữa, anh ấy sẽ nghe lời tôi.”
Bạo Phú nhắc nhở: “Chủ nhân, bây giờ anh ấy đã quên cô.”
“Cậu câm miệng.” Kiều Tịch không muốn nghe những lời như vậy.
Cô vội vã xuống lầu, vừa lúc cha mẹ Kiều đang ở phòng khách uống trà, cha Kiều mới về không lâu, mẹ Kiều đang nói chuyện phiếm với ông ấy.
Thấy con gái đi xuống, mẹ Kiều cười hớn hở: “Tiểu Tịch.”
“Mẹ, cha, con xuống lấy vài thứ.” Cô lon ton chạy đi.
Kiều Tịch không dám xách cả hộp thuốc lên lầu, sợ cha mẹ thấy sẽ dò hỏi, cô chỉ lấy một lọ thuốc nước và gói tăm bông, sau đó lấy một hộp sữa chua ở tủ lạnh để che đi.
Lúc trở lại phòng, Kiều Tịch nhìn thấy Lục Hoặc đang ngồi yên trên xe lăn, nghe thấy tiếng mở cửa, đôi mắt đen láy của anh nhìn về phía cô.
Ánh mắt anh hơi sắc bén khiến trái tim Kiều Tịch căng thẳng, đột nhiên có hơi khẩn trương.
Cô cầm thuốc đi tới, “Trên mặt anh có vết thương, em giúp anh bôi thuốc.”
“Không cần.” Lục Hoặc trực tiếp từ chối.
Kiều Tịch nhúng tăm bông vào nước thuốc, cô cúi xuống gần anh, “Lục Hoặc, mặt anh đẹp như vậy không thể để biến dạng được.”
Vừa nói, tăm bông trên tay cô liền chạm vào vết thương của anh.
“Tôi đã nói không cần, cô không nghe thấy sao?” Lục Hoặc quay đi, lạnh lùng và xa cách.
Kiều Tịch sửng sốt.
Cô siết chặt tăm bông trong tay, nhìn vết thương trên mặt anh.
Thiếu niên như con thú hoang, cảnh giác với sự tiếp cận của cô, như thể anh sẽ tránh xa cô trong giây tới, thật sự phòng bị.
Kiều Tịch trực tiếp đặt tay lên mặt Lục Hoặc, cô quay mặt anh lại đối diện với cô.
Lục Hoặc lạnh lùng nhìn cô, muốn vươn tay hất bàn tay đang chạm vào mặt anh ra.
Nhưng mà, ánh mắt cô long lanh nhìn anh đầy mong chờ, ngực Lục Hoặc nghẹn lại, đặc biệt là vị trí hình xăm, có vẻ nóng lên.
Cảm giác vừa lạ vừa quen.
Hai tay đặt trên tay vịn siết chặt, Lục Hoặc cuối cùng không có hất tay cô. Giọng điệu lạnh lùng lại có vẻ hung dữ, “Đừng chạm vào tôi, tôi không quen cô, chuyện của tôi không cần cô quản.”
Khóe môi Kiều Tịch hơi nhếch lên, cô thu tay lại, “Không được, anh không quan tâm đến dáng vẻ của mình, nhưng em quan tâm, em thích gương mặt của anh, bị hủy hoại thì phải làm sao bây giờ.”
Nghe thấy cô gái nói, mặt Lục Hoặc không hiểu vì sao lại nóng lên, đáy mắt cảm thấy xấu hổ, anh nắm chặt tay cười lạnh: “Cô nghĩ thế nào cũng không liên quan đến tôi.”
Vết thương trên mặt anh không tính là sâu, cũng sẽ không để lại sẹo.
Kiều Tịch thở dài, “Vậy em không động vào anh nữa, anh tự bôi thuốc đi.”
Cô đưa thuốc nước và tăm bông cho anh.
Lục Hoặc nhìn cô.
“Cầm đi, hay là anh muốn em giúp anh?” Kiều Tịch cười nói.
Lục Hoặc căng cơ bị bắt nhận thuốc nước.
Kiều Tịch đi đến bên tủ, rất nhanh cô tìm thấy một chiếc gương nhỏ.
Cô cầm gương nhỏ đưa tới trước mắt Lục Hoặc, “Anh nhìn vào gương đi.”
Dưới sự giám sát của cô gái, thiếu niên cau mày tùy tiện đưa thuốc bôi lên mặt, “Vì sao cô lại biết tên của tôi?”
Nghe giọng điệu có vẻ đối phương rất quen thuộc với anh.
Kiều Tịch bất mãn khịt mũi: “Chỉ có anh quên em mà thôi, dù sao lần nào anh cũng sẽ quên em, trước kia anh thường gọi em là Tịch Tịch, cũng sẽ không nhìn em lạnh lùng như vậy.”
Lục Hoặc nhíu mày, anh không nhớ rõ cô, trong đầu cũng không có ký ức gì về cô.
Đột nhiên, cô chạm vào lông mày anh, cảm giác mát lạnh khiến tim anh đập loạn không kiểm soát được.
Anh cũng không bài xích sự đụng chạm của cô.
“Lục Hoặc, nơi này cũng phải bôi.” Đuôi lông mày thiếu niên cũng bị thương, Kiều Tịch nhìn mà thấy xót xa, “Là ai khiến anh bị thương?”
Ánh mắt Lục Hoặc thâm trầm, “Cô không cần biết.”
Hai má Kiều Tịch phồng lên, đối với Lục Hoặc không có ký ức, cô thật sự không có cách nào để tiếp cận anh.
Chờ Lục Hoặc bôi thuốc xong, Kiều Tịch cất gương và thuốc đi, “Em đi tắm, anh đừng nhân cơ hội mà trốn mất.”
Thiếu niên không có lên tiếng.
Kiều Tịch nhìn anh vài lần, cô đi đến bên tủ lấy quần áo, nghĩ tới gì đó nên cô chọn một cái váy ngủ mới.
Cửa phòng tắm đóng lại, căn phòng rơi vào an tĩnh.
Lục Hoặc ngồi xe lăn đánh giá căn phòng.
Diện tích bên trong rất lớn, phong cách bài trí hướng đến sự tinh tế, tông màu trắng đơn giản thanh lịch, sàn nhà trải thảm trắng, đồ đạc trong phòng đều sang trọng, giữa phòng là chiếc giường lên, bên trên là khăn trải giường và chăn trắng trơn.
Anh như kẻ xấu xông vào khuê phòng của cô gái, trong thật lạc quẻ ở nơi này.
Thiếu niên cụp mắt xuống.
Một lúc lâu sau cửa phòng tắm mở ra, Kiều Tịch mang theo một thân ướŧ áŧ bước ra.
Cô mặc váy ngủ không tay màu trăng non, làn da trắng nõn bị nước ấm hun đỏ lên, vài sợi tóc mái hỗn loạn dính vào gương mặt, cô giống như đào mật đã lột vỏ, dụ người ta muốn cắn một miếng.
Kiều Tịch đi về hướng thiếu niên trên xe lăn, “Lục Hoặc, anh muốn tắm rửa không?”
Áo khoác đồng phục trắng xanh trên người anh đã bẩn rồi, cô biết anh yêu thích sạch sẽ.
Cô vừa mới tắm xong, mang theo hương thơm sữa tắm ngào ngạt tới, gương mặt Lục Hoặc căng thẳng, vẻ mặt lạnh lùng, “Ừm.”
Trong phòng Kiều Tịch không có quần áo con trai, Lục Hoặc không có quần áo để thay, anh tắm rửa xong, đi ra vẫn là mặc bộ đồng phục trắng xanh.
Trên lông mày có giọt nước, gương mặt tuấn tú của anh càng trở nên lạnh lùng.
Ban đêm, Lục Hoặc chọn ngủ trên sofa.
Cũng không biết có phải do bị thương hay không mà cả người anh nổi đầy gai nhọn, không cho ai đến gần, Kiều Tịch nhường cho anh một nửa giường, nhưng thiếu niên chỉ an tĩnh nhìn cô, như thể cô đang nói đùa.
Rõ ràng là bạn trai mình lại không thể ôm nhau ngủ, còn bị đối phương phòng bị, Kiều Tịch ảo não.
Cô ôm chăn sạch tới sofa.
Sofa trong phòng cũng không lớn, khó khăn lắm mới chứa được một người, thiếu niên cao ráo, chân lại dài nên chỉ có thể co chân nằm nghiêng.
Kiều Tịch đắp chăn lên người anh, “Anh thật sự không ngủ trên giường sao?”
Lục Hoặc nhắm mắt lại, “Không.”
Kiều Tịch nhìn thiếu niên đang nhắm mắt mà lông mi run rẩy, cô khịt mũi, vươn tay ra vò loạn tóc anh.
Đối diện ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, lúc này cô mới cười khanh khách mà bỏ đi rồi nằm vật ra giường.
Đêm càng ngày càng tối, trong phòng chỉ bật đèn ngủ, rất an tĩnh.
Lục Hoặc đắp chăn của cô, mềm mại, thơm như mùi trên người cô, khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Trong lồng ngực, trái tim anh đập loạn xạ.
“Lục Hoặc.”
Lúc này, đối diện truyền đến âm thanh dễ nghe của cô gái, “Anh ngủ rồi sao?”
Lục Hoặc đột nhiên xuất hiện ở phòng cô, làm sao Kiều Tịch có thể ngủ được.
Cô mở to mắt nhìn sofa đối diện, ánh sáng trong phòng tối tăm, bóng dáng thiếu niên mơ hồ trên sofa, cô không nhìn ra được Lục Hoặc đã ngủ hay chưa.
Thiếu niên không trả lời.
Kiều Tịch nghiêng người, cô điều chỉnh tư thế thoải mái, thấp giọng nói: “Lục Hoặc, anh đừa sợ em, cũng đừng đề phòng em, em sẽ không làm tổn thương anh.”
Thiếu niên trên sofa đã nhắm mắt.
Kiều Tịch tiếp tục nói: “Cho dù ngày mai anh rời khỏi phòng em cũng không thể trở về Lục gia.”
“Là ý gì?” Thiếu niên đột nhiên mở miệng.
Kiều Tịch cười cong mắt, “Anh còn chưa ngủ sao?”
“Ừm.” Lục Hoặc khẽ lên tiếng, hỏi cô: “Vì sao tôi không thể trở về Lục gia.”
“Em đột nhiên không muốn nói.” Kiều Tịch chơi xấu, “Anh muốn biết thì cầu xin em đi.”
Lục Hoặc nhắm mắt lại, không có lên tiếng.
Một lúc sau, hơi thở ấm áp truyền đến.
“Quên đi, không trêu chọc anh nữa.” Giọng nói cô kề sát bên tai anh.
Lục Hoặc đột nhiên mở mắt mới phát hiện cô đang ngồi xổm trước sofa, anh bắt gặp đôi mắt sáng ngời của cô.
“Nơi này đối với anh mà nói, là tương lai, anh là ở quá khứ đột nhiên xuất hiện ở đây. Bây giờ anh đã rời khỏi Lục gia, cho nên anh không thể quay về như cũ, cũng không để người khác phát hiện ra có hai Lục Hoặc.”
Kiều Tịch nói với anh, “Sự xuất hiện của anh chỉ là tạm thời, có lẽ qua mấy ngày nữa anh sẽ trở về, cho nên anh đừng lo lắng.”
Một hồi lâu, Lục Hoặc đáp: “Ừm.” Anh đang tiêu hóa nội dung trong lời nói của cô.
“Cô biết tôi của hiện tại?” Lục Hoặc mở miệng.
“Cho dù là anh của hiện tại hay là anh của quá khứ, em đều biết.” Kiều Tịch nhân lúc thiếu niên không chuẩn bị, cô cúi đầu, đôi môi đỏ mọng lén lút đặt xuống trán anh, “Lục Hoặc, em là bạn gái anh.”
Chỉ là chạm nhẹ rồi cô nhanh chóng rút lui rồi lon ton trở lại giường, “Lục Hoặc, ngủ ngon.”
Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Trên tràn vẫn còn cảm giác mềm mại, ẩm ướt của cô lưu lại. Tay thiếu niên dưới lớp chăn nắm chặt lại, cố gắng kiềm chế trái tim đang đập điên cuồng.
“Ngủ ngon.”
Vừa dứt lời, Lục Hoặc nhanh chóng mím môi, như thể lời anh vừa thốt ra không phải chủ ý của anh.
Ngày hôm sau, khi Kiều Tịch tỉnh dậy, cô đã thấy Lục Hoặc dậy rồi.
Thiếu niên mặc bộ đồng phục ngày hôm qua, an tĩnh ngồi trên xe lăn.
“Lục Hoặc, chào buổi sáng.” Trong mắt Kiều Tịch vẫn còn chút uể oải. Cô ngồi dậy, một bên dây áo trượt xuống vô tình để lộ hơn nửa bờ vai mượt mà.
Trước mắt là mảnh trắng nõn, Lục Hoặc có hơi hoảng loạn mà rời tầm mắt đi, giọng nói của anh trầm thấp, “Chào buổi sáng.”
Kiều Tịch xốc chăn xuống giường, theo thói quen mà không đi dép, cô giẫm chân trần lên thảm, chuẩn bị đi đánh răng.
Ánh mắt Lục Hoặc nhíu chặt, anh vô thức mở miệng: “Tịch Tịch, dép.”
Kiều Tịch không đồng ý, “Trong phòng có thảm, không đi cũng không sao.” Cô đã quen rồi.
“Phòng tắm không có thảm, em đi chân trần giẫm trên mặt đất?” Thiếu niên nhíu chặt mày, “Sao lại có thói quen xấu như vậy? Đi dép vào.”
Kiều Tịch xoay người nhìn anh.
Thiếu niên trên xe lăn trông lạnh lùng, gò má và lông mày đều có vết thương, có chút nổi loạn và lạnh lùng hơn, đáy mắt cũng có chút xa cách.
Anh vậy mà còn quản cô đi dép hay không.
Đôi mắt Kiều Tịch chứa đầy ý cười, “Lục Hoặc, anh quản em sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.