Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi
Chương 86
Mỹ Nhân Vô Sương
20/09/2022
Kiều Tịch sợ lạnh, cô nhanh chóng đưa Lục Hoặc lên xe.
Cô đưa cho anh ly trà sữa nóng, “Để anh làm ấm tay.”
Tiểu Lục Hoặc có, anh cũng có.
Lòng bàn tay ấm lên, gương mặt lạnh lẽo của chàng trai mới dần tan đi.
Hai tay Lục Hoặc ôm trà sữa nóng, lòng bàn tay như ẩn chứa ngọn lửa mà dần nóng lên, mãi cho đến khi hơi lạnh trên đầu ngón tay tan biến, anh mới buông trà sữa ra và nắm tay cô.
“A.” Cô không kịp dự phòng bị nắm tay, không khỏi hít hà một hơi, âm thanh thấp nhưng vẫn bị Lục Hoặc nghe thấy.
Lục Hoặc nhanh chóng nhìn xuống thì thấy trên mu bàn tay cô nổi mảng đỏ, làn da cô non mịn, mu bàn tay đỏ bừng rất dễ thấy, “Sao vậy?”
Kiều Tịch muốn thu tay lại bị anh giữ chặt, thiếu niên cúi đầu, nghiêm túc quan sát, “Có phải bị bỏng không?”
“Sao anh lại lợi hại như vậy?” Kiều Tịch khen, “Anh có thể nhìn ra được sao?”
Lục Hoặc ngước mắt nhìn cô, không để cô lái sang chuyện khác, “Tịch Tịch, đây là có chuyện gì?”
Không thể gạt đi được nên Kiều Tịch đành phải nói thật: “Lúc ăn trưa, em không cẩn thận để bị bỏng.”
Lục Hoặc nhìn chỗ bị bỏng, ánh mắt anh nặng nề, “Em bôi thuốc chưa?”
Kiều Tịch gật đầu, không chỉ có bôi thuốc, hơn nữa còn là anh giúp cô bôi.
Lục Hoặc nhìn kỹ, “Dùng kem trị bỏng nào?”
Kiều Tịch đâu có biết buổi trưa dùng kem trị bỏng nào chứ, cô chỉ nhớ rõ lúc đó mu bàn tay đau rát, hơn nữa còn đau đến phát khóc.
Lục Hoặc không yên tâm, anh để tài xế lái xe đến tiệm thuốc, sau đó, anh đi mua thuốc mỡ mới về.
Trong xe, Lục Hoặc nắm tay Kiều Tịch, giảm nhẹ lực giúp cô bôi, “Một ngày bôi hai lần, đêm nay trước khi ngủ, em tự bôi một lần, biết chưa?”
Kiều Tịch gật đầu, Lục Hoặc nhỏ giúp cô bôi thuốc, không ngờ Lục Hoặc cũng giúp cô bôi thuốc.
Lúc đến biệt thự, Kiều Tịch cùng Lục Hoặc tập đi.
Mặc dù là thời tiết lạnh mà anh lại mệt đến đổ mồ hôi, hiển nhiên là rất chật vật.
Cô cầm khăn giấy tới, thân hình mảnh mai dễ chui vào vòng tay anh, để áo khoác đen của anh bao lấy cô.
Kiều Tịch giúp Lục Hoặc lau mồ hôi, “Lục Hoặc, hôm nay tập tới đây thôi, nóng vội sẽ không thành công.” Chỉ có cô biết, nguyên nhân chính cũng không ở chỗ anh có luyện tập hay không.
“Tịch Tịch, anh muốn cõng em, em muốn thử không?” Hai mắt chàng trai rất sáng.
Cô từng hỏi qua, sau khi hai chân anh hồi phục, điều anh muốn làm đầu tiên là gì.
Anh trả lời là cõng cô.
Lúc mới quen nhau, anh không dám hy vọng xa vời, chỉ cầu xin đừng bị cô ghét bỏ quá nhanh. Thời gian trôi qua, anh càng nảy sinh lòng tham, cầu mong có thể ở bên cô.
Sau đó, anh lại có khát vọng giống như người bình thường, cùng đi dạo trong trường, lúc cô mệt thì có thể cõng cô.
Đối với người bình thường khác thì chuyện như vậy dễ như trở bàn tay nhưng lại là tâm nguyện mà anh mong mỏi ngày đêm.
Kiều Tịch ngẩng mặt, cô nhìn đôi mắt sáng lóa của anh như ẩn chứa vì sao lấp lánh, cô cong môi, “Được chứ.”
Thiếu niên đưa lưng về phía cô, anh cúi xuống.
“Tịch Tịch, lên nào.”
Hai tay Kiều Tịch ôm lấy bờ vai rộng của anh, cơ thể dán lên sau lưng anh, giây tiếp theo, anh liền cõng cô đứng lên.
Vóc dáng Lục Hoặc rất cao, tay Kiều Tịch vô thức vòng qua cổ anh.
“Tịch Tịch, đừng sợ.”
Lục Hoặc sải chân dài, tốc độ ổn định, bước từng bước vững vàng, chậm rãi cõng Kiều Tịch đi qua đi lại trong phòng.
Tức Hỏa thu lại thành quả bóng, an tĩnh ăn thức ăn cho thỏ của mình, không muốn nhận cẩu lương.
“Lục Hoặc.” Gương mặt tinh xảo của Kiều Tịch dán vào cổ Lục Hoặc, cô khen anh: “Anh thật lợi hại, có thể cõng được em.”
Chuyện như vậy đối với người bình thường chỉ là chuyện nhỏ, có gì đáng khen chứ, chẳng qua là xuất phát điểm của anh thấp nên mới được cô khen thôi.
“Tịch Tịch.”
“Hả?” Kiều Tịch nhướng mày, ngoan ngoãn nằm trên lưng anh.
“Anh rất vui.” Phía trước, thiếu niên cúi đầu, gương mặt nhiễm ý cười.
Kiều Tịch nghiêng đầu, ghé sát tai anh, nhẹ nhàng nói: “Em cũng rất vui.”
Hình ảnh mà cô tưởng tượng đã trở thành sự thật.
Hơi thở ấm áp của cô phả vào tai anh, ngứa ngáy khó chịu, Lục Hoặc dường như không chịu nổi mà quay đầu.
Sau này, anh có thể cõng cô trèo đèo lội suối, cũng có thể cõng cô đi dạo, cô gặp nguy hiểm, anh cũng có khả năng lao đến bên cô chứ không phải chỉ có thể ngồi trên xe lăn mà không thể làm gì.
“Tịch Tịch.”
“Hả?”
“Tịch Tịch.”
Kiều Tịch gác mặt lên vai anh, “Anh muốn nói gì?”
Lục Hoặc lắc đầu, “Không có gì.”
Anh muốn nói, anh rất may mắn vì có được cơ hội đồng hành cùng cô trên suốt chặng đường dài.
Kiều Tịch nhìn lá con xuất hiện trên đầu anh liền biết anh không có nói thật. Cô đến gần, cái miệng nhỏ nhắn tìm kiếm tai anh, cô hé môi ra.
Vành tai mềm mại đột nhiên rơi vào cái miệng ẩm ướt ấm áo.
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh mẽ ập đến, cơ thể thiếu niên run lên.
“Anh cõng cẩn thận, đừng để em ngã.” Kiều Tịch thì thào bên tai anh.
Lông mi Lục Hoặc không ngừng run rẩy, anh sao có thể nghĩ rằng gan cô lại lớn như vậy.
Đầu lưỡi nóng bỏng nhẹ nhàng lướt qua tai anh, hai chân Lục Hoặc sắp không đứng vững, “Tịch Tịch!” Giọng nói chàng trai trở nên khàn khàn, “Đừng nháo.”
Cô không hề nặng, thân thể mềm như bông dán sát vào lưng anh, Lục Hoặc đỏ tai không dám nghĩ đến cảm xúc sau lưng.
Nhưng bây giờ, cô lại chủ động trêu chọc anh.
Chàng trai không hề có kinh nghiệm sao có thể chịu được tra tấn như vậy? Anh cắn chặt răng, căng cứng cơ, cơ thể không ổn định được sắp đổ mất.
Kiều Tịch buông miệng ra, vành tai chàng trai trước mắt đỏ bừng, tựa như giây tiếp theo có thể rỉ máu. Cô cười nhạo, “Sao lại dừng lại thế? Tiếp tục đi đi.”
Cô gái thích xinh đẹp, bên trên mặc áo len trắng mềm mại, bên dưới là chân váy dài màu tím, làn váy bị cọ lên mà lộ ra bắp chân, cô cười đắc ý, chân ở bên cánh tay chàng trai còn đung đưa, khiến chàng trai tức đến nghiến răng.
Lục Hoặc chậm rãi đi một vòng lại một vòng, bên tai không ngừng truyền đến hơi thở ái muội của cô.
Cô không nhìn thấy, đáy mắt chàng trai dần u ám, như thể cất giấu sóng to gió lớn muốn nuốt chửng người ta.
*
Hôm sau, Kiều Tịch chỉ có hai tiết học buổi chiều, sau khi tan học, cô vội chạy tới khách sạn thăm Lục Hoặc nhỏ.
Đã một ngày đối phương không liên lạc với cô, cô có hơi lo lắng.
Tới khách sạn, cô mới phát hiện Lục Hoặc nhỏ bị sốt, chắc là do hôm qua mặc mỏng quá nên bị cảm.
Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, môi cũng xanh xao, vết thương trên mặt càng lộ rõ vẻ đáng thương.
Kiều Tịch nhanh chóng đưa anh nằm lên giường, cô vươn tay sờ trán anh, may mà nhiệt độ không cao lắm, “Em đưa anh đến bệnh viện nhé?”
Lục Hoặc lắc đầu, “Chỉ là cảm lạnh nhỏ thôi, không cần đi bệnh viện.” Anh đã quen mỗi lần sinh bệnh đều có thể dễ dàng vượt qua.
“Không tới bệnh viện thì uống thuốc.” Kiều Tịch gọi điện cho quầy lễ tân nhờ họ đi mua hộ thuốc.
Sau cuộc điện thoại, cô cũng cầm ấm nước đi đun.
Thiếu niên trên giường nằm nghiêng, đắp một chiếc chăn dày, lo lắng không đủ, cô còn lấy một cái áo khoác dày đặt lên người anh.
Anh nhìn bóng dáng mảnh khảnh đang bận rộn đi tới đi lui vì mình, lồng ngực trống trải như được lấp đầy từng chút một, ê ẩm, anh nghĩ đến hồi nhỏ lần đầu tiên được ăn kẹo.
Anh lấy nó từ chỗ Lục Vinh Diệu, vừa chua vừa ngọt.
Một lúc sau, Kiều Tịch mang nước nóng và thuốc tới, “Nước hơi nóng, để nguội một lát rồi ống.”
Giọng thiếu niên hơi khàn, giọng mũi dày đặc nhưng vẫn dễ nghe, “Ừm.”
Kiều Tịch giúp anh dém chăn, còn giấu bàn tay ở bên ngoài vào chăn, “Anh bị bệnh sao không nói với em?” Anh xuyên qua mang đi hai bàn tay trắng, anh cần liên hệ với cô.
Đôi mày thiếu niên mang theo cảm giác ốm yếu, anh thấp giọng nói: “Chỉ là bệnh nhỏ, không quan trọng.”
“Sao lại không quan trọng? Anh bị bệnh khiến em đau lòng muốn chết!” Kiều Tịch không nhịn được véo tai thiếu niên lộ ra, “Bị bệnh thì anh phải nói với em, em là bạn gái anh, chăm sóc anh là chuyện đương nhiên, lúc em bị bệnh, anh cũng rất khẩn trương mà.”
“Không phải anh.” Thiếu niên rũ mắt, mí mắt mỏng lại nhợt nhạt khiến tim người mềm nhũn, “Em nói không phải anh, anh không có ký ức này.”
Đối với Lục Hoặc xuyên qua mà nói, cô gái trước mặt giống như báu vật từ trên trời rơi xuống, anh muốn độc chiếm lại không thể tin rằng cô sẽ thuộc về mình.
Sao cô lại thích anh? Rõ ràng anh chỉ là một phế nhân, hai chân không thể đi lại.
“Chính là anh, cho dù là quá khứ hay tương lai thì đều là anh, anh chỉ bị mất ký ức trước đây thôi.” Kiều Tịch vô cùng kiên nhẫn, nói nhưng lời ngọt ngào dỗ thiếu niên ốm yếu, “Dù sao em cũng chỉ thích anh.”
Lông mi run rẩy, đáy mắt thiếu niên đỏ hoe, đầy xấu hổ.
Dưới lớp chăn bông, nơi có hình xăm trên ngực anh nóng lên, cơ thể phát sốt cũng nóng lên, cả người anh như muốn bốc cháy.
Một lúc sau, nước nguội hơn, Kiều Tịch chủ động đút thuốc vào miệng thiếu niên, sau đó bưng nước để anh uống.
Đầu ngón tay cô mát lạnh, môi Lục Hoặc chạm vào tay cô, mặt anh lập tức như bị thiêu đốt.
“Lục Hoặc, mặt anh đỏ lắm, có phải bệnh nghiêm trọng hơn không? Em phải đưa anh đến bệnh viện ngay.” Kiều Tịch lo lắng.
“Không sao, chăn hơi nóng thôi.” Thiếu niên cúi đầu uống nước.
Lá con trên đầu anh không ngừng đong đưa.
Kiều Tịch híp mắt dặn dò, “Lát nữa anh vẫn cảm thấy không thoải mái thì phải nói cho em.”
Tóc trên trán thiếu niên hơi lộn xộn, ánh mắt ướŧ áŧ, nghe thấy cô nói thì anh gật đầu, rất nghe lời.
Đúng lúc này, điện thoại Kiều Tịch vang lên, là Lục Hoặc gọi tới.
Cô đặt ngón tay lên môi, ý bảo anh đừng lên tiếng, sau đó trả lời điện thoại.
“Tịch Tịch, em đang ở đâu? Sao anh không thấy em?” Đầu bên kia điện thoại là giọng nói trầm thấp dễ nghe của Lục Hoặc.
Trong phòng rất an tĩnh, Lục Hoặc trên giường nghe thấy âm thanh trong điện thoại truyền đến, đúng là tiếng của bản thân, anh hiểu chính mình, anh nghe thấy giọng nói của bản thân đầu bên kia đang vui vẻ.
“Bây giờ em còn có việc, không tới được, nếu không anh về biệt thự trước đi?” Kiều Tịch nói.
“Trên đường xảy ra chuyện gì sao?” Lục Hoặc đầu bên kia có hơi lo lắng.
“Không phải, em rất an toàn, không có chuyện gì, anh đừng nghĩ nhiều.” Kiều Tịch cười cười, “Em làm xong bên này, đợi lát nữa …….”
Đột nhiên vạt áo cô bị lôi kéo.
Kiều Tịch cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trong tay Lục Hoặc trên giường cầm điện thoại, dòng chữ trên giao diện là: Tịch Tịch, em có thể ở lại với anh không?
Con ngươi thiếu niên ướŧ áŧ, trong mắt hiện lên chút khát vọng hèn mọn.
Cô thuộc về anh của tương lai, bên kia cũng đủ rồi, anh không biết khi nào sẽ biến mất, anh cũng tham lam mà nghĩ có thể có thêm thời gian để tiếp xúc với cô không.
Anh chưa từng muốn cái gì, đây là lần đầu tiên, anh sử dụng hoàn cảnh của mình muốn thu hút sự chú ý và gần gũi của cô.
Lục Hoặc biết hành động của bản thân là vô liêm sỉ.
Vì vậy, anh chỉ có thể hèn mọn mà hy vọng xa rời.
Thiếu niên trên giường ngoảnh mặt đi như muốn trốn tránh, không dám đối diện với đôi mắt trong sáng của Kiều Tịch.
Thật ra anh không nên yêu cầu như vậy, hà tất khiến cô khó xử?
Cô có thể thích anh đã là điều anh nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Dưới chăn, một tay khác của Lục Hoặc siết chặt, bởi vì dùng sức mà đốt ngón tay trở nên trắng bệnh, anh dày vò chờ đợi cô đưa ra quyết định.
Anh giống như một tên trộm, muốn lặng lẽ rút ngắn thời gian của cô với anh của tương lai.
Cô đưa cho anh ly trà sữa nóng, “Để anh làm ấm tay.”
Tiểu Lục Hoặc có, anh cũng có.
Lòng bàn tay ấm lên, gương mặt lạnh lẽo của chàng trai mới dần tan đi.
Hai tay Lục Hoặc ôm trà sữa nóng, lòng bàn tay như ẩn chứa ngọn lửa mà dần nóng lên, mãi cho đến khi hơi lạnh trên đầu ngón tay tan biến, anh mới buông trà sữa ra và nắm tay cô.
“A.” Cô không kịp dự phòng bị nắm tay, không khỏi hít hà một hơi, âm thanh thấp nhưng vẫn bị Lục Hoặc nghe thấy.
Lục Hoặc nhanh chóng nhìn xuống thì thấy trên mu bàn tay cô nổi mảng đỏ, làn da cô non mịn, mu bàn tay đỏ bừng rất dễ thấy, “Sao vậy?”
Kiều Tịch muốn thu tay lại bị anh giữ chặt, thiếu niên cúi đầu, nghiêm túc quan sát, “Có phải bị bỏng không?”
“Sao anh lại lợi hại như vậy?” Kiều Tịch khen, “Anh có thể nhìn ra được sao?”
Lục Hoặc ngước mắt nhìn cô, không để cô lái sang chuyện khác, “Tịch Tịch, đây là có chuyện gì?”
Không thể gạt đi được nên Kiều Tịch đành phải nói thật: “Lúc ăn trưa, em không cẩn thận để bị bỏng.”
Lục Hoặc nhìn chỗ bị bỏng, ánh mắt anh nặng nề, “Em bôi thuốc chưa?”
Kiều Tịch gật đầu, không chỉ có bôi thuốc, hơn nữa còn là anh giúp cô bôi.
Lục Hoặc nhìn kỹ, “Dùng kem trị bỏng nào?”
Kiều Tịch đâu có biết buổi trưa dùng kem trị bỏng nào chứ, cô chỉ nhớ rõ lúc đó mu bàn tay đau rát, hơn nữa còn đau đến phát khóc.
Lục Hoặc không yên tâm, anh để tài xế lái xe đến tiệm thuốc, sau đó, anh đi mua thuốc mỡ mới về.
Trong xe, Lục Hoặc nắm tay Kiều Tịch, giảm nhẹ lực giúp cô bôi, “Một ngày bôi hai lần, đêm nay trước khi ngủ, em tự bôi một lần, biết chưa?”
Kiều Tịch gật đầu, Lục Hoặc nhỏ giúp cô bôi thuốc, không ngờ Lục Hoặc cũng giúp cô bôi thuốc.
Lúc đến biệt thự, Kiều Tịch cùng Lục Hoặc tập đi.
Mặc dù là thời tiết lạnh mà anh lại mệt đến đổ mồ hôi, hiển nhiên là rất chật vật.
Cô cầm khăn giấy tới, thân hình mảnh mai dễ chui vào vòng tay anh, để áo khoác đen của anh bao lấy cô.
Kiều Tịch giúp Lục Hoặc lau mồ hôi, “Lục Hoặc, hôm nay tập tới đây thôi, nóng vội sẽ không thành công.” Chỉ có cô biết, nguyên nhân chính cũng không ở chỗ anh có luyện tập hay không.
“Tịch Tịch, anh muốn cõng em, em muốn thử không?” Hai mắt chàng trai rất sáng.
Cô từng hỏi qua, sau khi hai chân anh hồi phục, điều anh muốn làm đầu tiên là gì.
Anh trả lời là cõng cô.
Lúc mới quen nhau, anh không dám hy vọng xa vời, chỉ cầu xin đừng bị cô ghét bỏ quá nhanh. Thời gian trôi qua, anh càng nảy sinh lòng tham, cầu mong có thể ở bên cô.
Sau đó, anh lại có khát vọng giống như người bình thường, cùng đi dạo trong trường, lúc cô mệt thì có thể cõng cô.
Đối với người bình thường khác thì chuyện như vậy dễ như trở bàn tay nhưng lại là tâm nguyện mà anh mong mỏi ngày đêm.
Kiều Tịch ngẩng mặt, cô nhìn đôi mắt sáng lóa của anh như ẩn chứa vì sao lấp lánh, cô cong môi, “Được chứ.”
Thiếu niên đưa lưng về phía cô, anh cúi xuống.
“Tịch Tịch, lên nào.”
Hai tay Kiều Tịch ôm lấy bờ vai rộng của anh, cơ thể dán lên sau lưng anh, giây tiếp theo, anh liền cõng cô đứng lên.
Vóc dáng Lục Hoặc rất cao, tay Kiều Tịch vô thức vòng qua cổ anh.
“Tịch Tịch, đừng sợ.”
Lục Hoặc sải chân dài, tốc độ ổn định, bước từng bước vững vàng, chậm rãi cõng Kiều Tịch đi qua đi lại trong phòng.
Tức Hỏa thu lại thành quả bóng, an tĩnh ăn thức ăn cho thỏ của mình, không muốn nhận cẩu lương.
“Lục Hoặc.” Gương mặt tinh xảo của Kiều Tịch dán vào cổ Lục Hoặc, cô khen anh: “Anh thật lợi hại, có thể cõng được em.”
Chuyện như vậy đối với người bình thường chỉ là chuyện nhỏ, có gì đáng khen chứ, chẳng qua là xuất phát điểm của anh thấp nên mới được cô khen thôi.
“Tịch Tịch.”
“Hả?” Kiều Tịch nhướng mày, ngoan ngoãn nằm trên lưng anh.
“Anh rất vui.” Phía trước, thiếu niên cúi đầu, gương mặt nhiễm ý cười.
Kiều Tịch nghiêng đầu, ghé sát tai anh, nhẹ nhàng nói: “Em cũng rất vui.”
Hình ảnh mà cô tưởng tượng đã trở thành sự thật.
Hơi thở ấm áp của cô phả vào tai anh, ngứa ngáy khó chịu, Lục Hoặc dường như không chịu nổi mà quay đầu.
Sau này, anh có thể cõng cô trèo đèo lội suối, cũng có thể cõng cô đi dạo, cô gặp nguy hiểm, anh cũng có khả năng lao đến bên cô chứ không phải chỉ có thể ngồi trên xe lăn mà không thể làm gì.
“Tịch Tịch.”
“Hả?”
“Tịch Tịch.”
Kiều Tịch gác mặt lên vai anh, “Anh muốn nói gì?”
Lục Hoặc lắc đầu, “Không có gì.”
Anh muốn nói, anh rất may mắn vì có được cơ hội đồng hành cùng cô trên suốt chặng đường dài.
Kiều Tịch nhìn lá con xuất hiện trên đầu anh liền biết anh không có nói thật. Cô đến gần, cái miệng nhỏ nhắn tìm kiếm tai anh, cô hé môi ra.
Vành tai mềm mại đột nhiên rơi vào cái miệng ẩm ướt ấm áo.
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh mẽ ập đến, cơ thể thiếu niên run lên.
“Anh cõng cẩn thận, đừng để em ngã.” Kiều Tịch thì thào bên tai anh.
Lông mi Lục Hoặc không ngừng run rẩy, anh sao có thể nghĩ rằng gan cô lại lớn như vậy.
Đầu lưỡi nóng bỏng nhẹ nhàng lướt qua tai anh, hai chân Lục Hoặc sắp không đứng vững, “Tịch Tịch!” Giọng nói chàng trai trở nên khàn khàn, “Đừng nháo.”
Cô không hề nặng, thân thể mềm như bông dán sát vào lưng anh, Lục Hoặc đỏ tai không dám nghĩ đến cảm xúc sau lưng.
Nhưng bây giờ, cô lại chủ động trêu chọc anh.
Chàng trai không hề có kinh nghiệm sao có thể chịu được tra tấn như vậy? Anh cắn chặt răng, căng cứng cơ, cơ thể không ổn định được sắp đổ mất.
Kiều Tịch buông miệng ra, vành tai chàng trai trước mắt đỏ bừng, tựa như giây tiếp theo có thể rỉ máu. Cô cười nhạo, “Sao lại dừng lại thế? Tiếp tục đi đi.”
Cô gái thích xinh đẹp, bên trên mặc áo len trắng mềm mại, bên dưới là chân váy dài màu tím, làn váy bị cọ lên mà lộ ra bắp chân, cô cười đắc ý, chân ở bên cánh tay chàng trai còn đung đưa, khiến chàng trai tức đến nghiến răng.
Lục Hoặc chậm rãi đi một vòng lại một vòng, bên tai không ngừng truyền đến hơi thở ái muội của cô.
Cô không nhìn thấy, đáy mắt chàng trai dần u ám, như thể cất giấu sóng to gió lớn muốn nuốt chửng người ta.
*
Hôm sau, Kiều Tịch chỉ có hai tiết học buổi chiều, sau khi tan học, cô vội chạy tới khách sạn thăm Lục Hoặc nhỏ.
Đã một ngày đối phương không liên lạc với cô, cô có hơi lo lắng.
Tới khách sạn, cô mới phát hiện Lục Hoặc nhỏ bị sốt, chắc là do hôm qua mặc mỏng quá nên bị cảm.
Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, môi cũng xanh xao, vết thương trên mặt càng lộ rõ vẻ đáng thương.
Kiều Tịch nhanh chóng đưa anh nằm lên giường, cô vươn tay sờ trán anh, may mà nhiệt độ không cao lắm, “Em đưa anh đến bệnh viện nhé?”
Lục Hoặc lắc đầu, “Chỉ là cảm lạnh nhỏ thôi, không cần đi bệnh viện.” Anh đã quen mỗi lần sinh bệnh đều có thể dễ dàng vượt qua.
“Không tới bệnh viện thì uống thuốc.” Kiều Tịch gọi điện cho quầy lễ tân nhờ họ đi mua hộ thuốc.
Sau cuộc điện thoại, cô cũng cầm ấm nước đi đun.
Thiếu niên trên giường nằm nghiêng, đắp một chiếc chăn dày, lo lắng không đủ, cô còn lấy một cái áo khoác dày đặt lên người anh.
Anh nhìn bóng dáng mảnh khảnh đang bận rộn đi tới đi lui vì mình, lồng ngực trống trải như được lấp đầy từng chút một, ê ẩm, anh nghĩ đến hồi nhỏ lần đầu tiên được ăn kẹo.
Anh lấy nó từ chỗ Lục Vinh Diệu, vừa chua vừa ngọt.
Một lúc sau, Kiều Tịch mang nước nóng và thuốc tới, “Nước hơi nóng, để nguội một lát rồi ống.”
Giọng thiếu niên hơi khàn, giọng mũi dày đặc nhưng vẫn dễ nghe, “Ừm.”
Kiều Tịch giúp anh dém chăn, còn giấu bàn tay ở bên ngoài vào chăn, “Anh bị bệnh sao không nói với em?” Anh xuyên qua mang đi hai bàn tay trắng, anh cần liên hệ với cô.
Đôi mày thiếu niên mang theo cảm giác ốm yếu, anh thấp giọng nói: “Chỉ là bệnh nhỏ, không quan trọng.”
“Sao lại không quan trọng? Anh bị bệnh khiến em đau lòng muốn chết!” Kiều Tịch không nhịn được véo tai thiếu niên lộ ra, “Bị bệnh thì anh phải nói với em, em là bạn gái anh, chăm sóc anh là chuyện đương nhiên, lúc em bị bệnh, anh cũng rất khẩn trương mà.”
“Không phải anh.” Thiếu niên rũ mắt, mí mắt mỏng lại nhợt nhạt khiến tim người mềm nhũn, “Em nói không phải anh, anh không có ký ức này.”
Đối với Lục Hoặc xuyên qua mà nói, cô gái trước mặt giống như báu vật từ trên trời rơi xuống, anh muốn độc chiếm lại không thể tin rằng cô sẽ thuộc về mình.
Sao cô lại thích anh? Rõ ràng anh chỉ là một phế nhân, hai chân không thể đi lại.
“Chính là anh, cho dù là quá khứ hay tương lai thì đều là anh, anh chỉ bị mất ký ức trước đây thôi.” Kiều Tịch vô cùng kiên nhẫn, nói nhưng lời ngọt ngào dỗ thiếu niên ốm yếu, “Dù sao em cũng chỉ thích anh.”
Lông mi run rẩy, đáy mắt thiếu niên đỏ hoe, đầy xấu hổ.
Dưới lớp chăn bông, nơi có hình xăm trên ngực anh nóng lên, cơ thể phát sốt cũng nóng lên, cả người anh như muốn bốc cháy.
Một lúc sau, nước nguội hơn, Kiều Tịch chủ động đút thuốc vào miệng thiếu niên, sau đó bưng nước để anh uống.
Đầu ngón tay cô mát lạnh, môi Lục Hoặc chạm vào tay cô, mặt anh lập tức như bị thiêu đốt.
“Lục Hoặc, mặt anh đỏ lắm, có phải bệnh nghiêm trọng hơn không? Em phải đưa anh đến bệnh viện ngay.” Kiều Tịch lo lắng.
“Không sao, chăn hơi nóng thôi.” Thiếu niên cúi đầu uống nước.
Lá con trên đầu anh không ngừng đong đưa.
Kiều Tịch híp mắt dặn dò, “Lát nữa anh vẫn cảm thấy không thoải mái thì phải nói cho em.”
Tóc trên trán thiếu niên hơi lộn xộn, ánh mắt ướŧ áŧ, nghe thấy cô nói thì anh gật đầu, rất nghe lời.
Đúng lúc này, điện thoại Kiều Tịch vang lên, là Lục Hoặc gọi tới.
Cô đặt ngón tay lên môi, ý bảo anh đừng lên tiếng, sau đó trả lời điện thoại.
“Tịch Tịch, em đang ở đâu? Sao anh không thấy em?” Đầu bên kia điện thoại là giọng nói trầm thấp dễ nghe của Lục Hoặc.
Trong phòng rất an tĩnh, Lục Hoặc trên giường nghe thấy âm thanh trong điện thoại truyền đến, đúng là tiếng của bản thân, anh hiểu chính mình, anh nghe thấy giọng nói của bản thân đầu bên kia đang vui vẻ.
“Bây giờ em còn có việc, không tới được, nếu không anh về biệt thự trước đi?” Kiều Tịch nói.
“Trên đường xảy ra chuyện gì sao?” Lục Hoặc đầu bên kia có hơi lo lắng.
“Không phải, em rất an toàn, không có chuyện gì, anh đừng nghĩ nhiều.” Kiều Tịch cười cười, “Em làm xong bên này, đợi lát nữa …….”
Đột nhiên vạt áo cô bị lôi kéo.
Kiều Tịch cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trong tay Lục Hoặc trên giường cầm điện thoại, dòng chữ trên giao diện là: Tịch Tịch, em có thể ở lại với anh không?
Con ngươi thiếu niên ướŧ áŧ, trong mắt hiện lên chút khát vọng hèn mọn.
Cô thuộc về anh của tương lai, bên kia cũng đủ rồi, anh không biết khi nào sẽ biến mất, anh cũng tham lam mà nghĩ có thể có thêm thời gian để tiếp xúc với cô không.
Anh chưa từng muốn cái gì, đây là lần đầu tiên, anh sử dụng hoàn cảnh của mình muốn thu hút sự chú ý và gần gũi của cô.
Lục Hoặc biết hành động của bản thân là vô liêm sỉ.
Vì vậy, anh chỉ có thể hèn mọn mà hy vọng xa rời.
Thiếu niên trên giường ngoảnh mặt đi như muốn trốn tránh, không dám đối diện với đôi mắt trong sáng của Kiều Tịch.
Thật ra anh không nên yêu cầu như vậy, hà tất khiến cô khó xử?
Cô có thể thích anh đã là điều anh nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Dưới chăn, một tay khác của Lục Hoặc siết chặt, bởi vì dùng sức mà đốt ngón tay trở nên trắng bệnh, anh dày vò chờ đợi cô đưa ra quyết định.
Anh giống như một tên trộm, muốn lặng lẽ rút ngắn thời gian của cô với anh của tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.