Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi
Chương 89
Mỹ Nhân Vô Sương
20/09/2022
Đèn trong xe lờ mờ, áp suất không khí cực thấp.
Vệ sĩ ý thức được mình nói sai, nhanh chóng sửa lại, “Thiếu gia, cậu chắc chắn không phải thế thân, Kiều tiểu thư thích cậu như vậy, người kia mới là thế thân của cậu.”
Bên trong xe lại lạnh thêm vài phần, hít thở không thông khiến con người ta muốn chạy trốn.
Vệ sĩ nhanh chóng ngậm miệng.
Trên ghế sau, ánh mắt Lục Hoặc u ám, anh hạ nửa cửa sổ xe, không khí lạnh bên ngoài ùa vào, vệ sĩ phía trước lạnh muốn rùng mình.
Gió mùa đông lạnh như thấu xương, khiến da thịt tê tái, Lục Hoặc lại không để ý, đôi mắt đen láy nhìn Kiều Tịch ở cửa khách sạn.
Anh thấy cô đứng sau người đàn ông, đẩy anh ta giống như bình thường đẩy anh.
Cô cũng cười với anh như vậy, gương mặt tinh xảo cười hạnh phúc.
Cô còn ôn nhu cúi xuống sửa sang lại cổ áo, mũ cho người đàn ông.
Hai bàn tay của Lục Hoặc lạnh cóng, cơ thể như bị mắc kẹt trong hầm băng, lạnh đến tê dại.
Gương mặt trắng bệch, máu dần rút đi, môi mỏng xanh xao, gió lạnh ngấm vào da thịt, nhìn cô gái đẩy người đàn ông trên xe lăn rời đi, một lúc sau, anh mới mở miệng: “Đi theo, đừng để phát hiện.” Giọng nói của chàng trai vừa trầm vừa khàn.
“Vâng, thiếu gia.” Vệ sĩ lên tiếng, khởi động xe.
Đối với việc theo dõi này, vệ sĩ rất am hiểu, chiếc xe từ từ đi theo, nhưng Kiều Tịch phía trước sẽ không phát hiện ra.
Chỉ thấy Kiều Tịch cùng người đàn ông ngồi xe lăn đi vào một nhà hàng gần đó, có lẽ là để ăn tối.
Xe đậu ở bãi đậu xe ngoài trời, vệ sĩ nói: “Thiếu gia, cậu muốn vào không?”
“Không cần.”
Đêm mùa đông vừa tối vừa lạnh, chưa tới 7 giờ, trời đã đen sì.
Chàng trai trầm mặc, gương mặt lạnh lùng, từng chút một bị bóng tối nhấn chìm.
Ở nhà hàng, Kiều Tịch vẫn gọi cháo và một ít đồ ăn thanh đạm cho Lục Hoặc.
Lục Hoặc nắm lấy bàn tay bị bỏng của cô gái, nghiêm túc xem kỹ, vết đỏ trên mu bàn tay đã khôi phục không ít, “Còn đau không?”
Kiểu Tịch lắc đầu, e rằng sẽ để lại sẹo, cô sẽ mua kem trị sẹo để bôi, “Chỉ có một chút, không đau lắm.”
Bàn tay cô gái trắng nõn, đầu ngón tay có màu hồng nhạt, đôi bàn tay xinh đẹp được chăm sóc tới tinh xảo, vậy mà còn chắn nước nóng thay anh.
Khóe môi thiếu niên không nhịn được mà cong lên, anh đau lòng cho cô, nhưng mà, không thể ngăn được vui vẻ, lần đầu tiên anh biết, có người có thể ở đây vì anh, sẵn lòng đến tận đây vì anh.
Anh hy vọng được ở bên cô lâu hơn một chút.
“Ăn tối xong, lát nữa trở lại khách sạn anh nhớ uống thuốc, em đưa anh về khách sạn rồi rời đi.” Kiều Tịch dặn dò.
Miệng cô xinh xắn, lại nói những điều anh không muốn nghe. Ngón tay mảnh khảnh của Lục Hoặc vuốt ve ngón tay mềm mại của cô, “Tịch Tịch, hôm nay không thể giống như hôm qua sao? Ở bên anh cả đêm được không?”
Anh rất tham lam, muốn độc chiếm cô.
“Không được, em đã nói với anh ấy, muộn chút sẽ qua tìm anh ấy.” Kiều Tịch nói: “Hơn nữa, anh phải nghỉ ngơi thật tốt, mới có thể nhanh khỏi.”
Ánh mắt Lục Hoặc tối sầm lại, đúng là anh quá tham lam.
Sau bữa tối, Kiều Tịch nhìn thời gian, đã gần 8 giờ.
Cô giúp Lục Hoặc đội mũ lên, “Đi thôi.”
Chiếc mũ có vẻ lớn, hoàn toàn che khuất mặt thiếu niên, chỉ lộ ra đôi môi nhợt nhạt và chiếc cằm cứng ngắc, mang theo cảm giác thần bí.
Có một số người dù không lộ mặt, cũng rất đẹp trai.
Kiều Tịch đưa Lục Hoặc ra khỏi nhà hàng, vừa tới cửa, gió lạnh phả vào mặt khiến người ta rùng mình.
Lục Hoặc để ý tới, anh vươn tay nắm lấy tay cô, “Có lạnh không? Anh có thể tự mình quay về khách sạn, em không cần phải đưa anh về.” Mặc dù anh hy vọng cô có thể tiếp tục ở cạnh anh, nhưng anh càng lo lắng cho thân thể cô hơn.
Kiều Tịch ngoan ngoãn để anh nắm tay, “Em đưa anh quay lại, xe đang đậu ở khách sạn.”
Trong xe, anh nhìn thấy Kiều Tịch đang nắm tay người đàn ông ngồi xe lăn, quan hệ thân mật, thế nào cũng không giống như bạn bè, lúc này, căn bản không thể lấy cớ mà Kiều Tịch biện minh, chỉ đơn thuần là bạn bè.
Rốt cuộc, có tình bạn nào thân mật đến mức nắm tay?
Vệ sĩ không dám quay đầu lại xem sắc mặt Lục Hoặc, mặc kệ là bị coi như thế thân, hay người khác là thế thân của anh, chiếc mũ xanh lục trên đỉnh đầu đều phát sáng.
Bình thường Kiều tiểu thư rất thích thiếu gia, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì không ai tin rằng cô sẽ làm thế này với người khác.
Vệ sĩ ngước mắt, lén lút nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy ghế sau trong bóng tối, Lục Hoặc hoàn toàn chìm vào bóng tối, khiến người ta không thể nhìn ra bất kỳ biểu cảm gì.
Trong mắt vệ sĩ nhiều hơn vài phần đồng tình, ai bị phản bội đều sẽ thương tâm khổ sở.
Khoảng cách từ nhà hàng về khách sạn không xa, cô đi cùng anh vào thang máy, “Lát nữa, anh nhớ uống thuốc, nếu có chuyện gì, nhớ gọi điện cho em.”
Đột nhiên nhớ tới cái gì, vội nói: “Không, hôm nay điện thoại của em rơi vào nước, giờ hỏng rồi, em sẽ mang nó đi sửa hoặc mua mới.”
“Sao lại rơi vào nước?” Lục Hoặc nghi hoặc.
“Lúc vẽ tranh, thùng rửa cọ đặt bên cạnh, em không cầm chắc điện thoại nên bị rơi xuống nước.” Kiều Tịch nói.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Kiều Tịch cùng Lục Hoặc đi ra.
Cô vừa định nói anh nghỉ ngơi sớm, nhưng mà, còn chưa kịp nói, cô lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bóng người cao lớn đứng ở hành lang.
Chàng trai vóc người cao lớn, mặc một thân màu đen, cứng rắn lạnh lùng, toát ra hơi thở xa cách.
Một người phụ nữ tình cờ đi ngang qua trước mặt anh, chàng trai lạnh lùng, cũng không liếc nhìn đối phương một cái, khí chất khiến người khó có thể tới gần.
Như cảm nhận được điều gì, người bên kia khẽ nhướng mắt, con ngươi đen mang theo tia sắc bén nhìn qua.
Đầu óc Kiều Tịch choáng váng, sợ tới mức mềm nhũn chân.
Muốn chết, muốn chết, sao Lục Hoặc lớn lại xuất hiện ở đây?
Thấy cô gái bên cạnh dừng lại, Lục Hoặc trên xe lăn có chút khó hiểu, anh hỏi: “Tịch Tịch, sao thế?”
Không nhận được phản ứng từ cô gái, anh ngẩng đầu nhìn cô, chỉ thấy ánh mắt hoảng loạn của cô ấy nhìn về phía trước.
Anh nhìn theo tầm mắt cô, thấy bóng dáng cao lớn đứng ở hành lang phía trước, ánh mắt rơi vào gương mặt của đối phương, đồng tử Lục Hoặc co rút, như thể không tưởng tượng nổi.
Người đó có gương mặt giống hệt anh.
Điểm khác biệt là, ánh mắt của đối phương so với anh, ít hơn phần ngây ngô, trầm ổn hơn, trên mặt và lông mày cũng không có vết sẹo.
Đó là anh của tương lai.
Anh ta đang đứng trước mặt anh.
Kiều Tịch lần đầu tiên khẩn trương mà không biết làm sao, cô muốn bình tĩnh, nhưng mà, đột nhiên bị Lục Hoặc lớn gặp được cô ở cạnh Lục Hoặc nhỏ, cô cảm thấy xấu hổ, phảng phất có cảm giác nɠɵạı ŧìиɦ mà chột dạ.
Cô điên cuồng gọi Bạo Phú: “Bây giờ Lục Hoặc lớn nhỏ chạm mặt, làm sao bây giờ? Làm sao? Tôi phải giải thích như thế nào?”
Bạo Phú cảm nhận được cô sắp phát điên, nhanh chóng mở miệng, trấn an cô: “Lục Hoặc lớn nhỏ đều là một người, cô lại không phải nɠɵạı ŧìиɦ, đừng sợ, họ sẽ không trách cô.”
Kiều Tịch muốn khóc, “Cậu không có thấy ánh mắt Lục Hoặc lớn nhìn tôi đâu, như thể muốn nuốt chửng ấy.”
Thật đáng sợ.
Kiều Tịch lo lắng nhất là vấn đề trừng phạt, “Hiện tại hai người họ chạm mặt, sẽ có hình phạt nào?”
“Cô cần rút rương nhỏ, bốc được hình phạt gì, sẽ nhận được hình phạt đó.”
Kiều Tịch cảm thấy hôm nay rất xui xẻo, không chỉ có điện thoại rơi xuống nước, còn bị Lục Hoặc túm ngay tại chỗ cô sánh vai với Lục Hoặc nhỏ, “Ngày mai tôi sẽ rút, tôi lo lắng vận may không tốt, rút được hình phạt rất nặng thì sao.”
Vận khí cô hôm nay không tốt, tuyệt đối không thể rút rương nhỏ ra.
Phía trước, ánh mắt Lục Hoặc bình tĩnh, anh nhìn người đàn ông khác bên cạnh cô, khuôn mặt trắng bệch gần như không có tia máu, lạnh như không hề có độ ấm.
Đôi môi nhợt nhạt, bị gió thổi đến khô ráp, gần như bong tróc.
“Tịch Tịch, tới đây.” Anh mở miệng, giọng nói trầm thấp lại khàn khàn, mang theo hơi thở lạnh lẽo.
Môi Kiều Tịch run lên dữ dội, cô muốn buông tay Lục Hoặc nhỏ ra, hai chân mềm nhũn tiến lên.
Nhưng mà, Lục Hoặc bên cạnh nắm chặt tay cô không buông.
Đôi mắt ướŧ áŧ, giữa mày ngây ngô mang theo khao khát và khẩn cầu, “Tịch Tịch?”
Chiếc mũ màu đen che gần hết khuôn mặt anh, chỉ lộ ra môi mỏng và cằm tinh xảo, khoảng cách gần như vậy, Lục Hoặc lớn nhìn đối phương giống hệt mình, cũng ngồi trên xe lăn, trong đầu liền hiện lên hai chữ “thế thân” mà vệ sĩ nói.
Gân xanh trên trán co giật, ánh mắt Lục Hoặc lớn càng thêm u ám, “Tịch Tịch, tới đây.”
Bắt gặp ánh mắt của anh, trái tim Kiều Tịch run lên, càng thêm hoảng hốt, rõ ràng cô không có làm cái gì, lại như làm chuyện động trời, muốn xin lỗi anh ấy.
Cô cúi đầu, nói với Lục Hoặc nhỏ bên cạnh: “Anh buông tay trước, em qua giải thích với anh ấy.”
Ánh mắt Lục Hoặc nhỏ mờ mịt, tay dần buông ra, “Được.”
Lục Hoặc lớn phía trước thấy cô gái thì thầm điều gì đó với người đàn ông ngồi xe lăn, hai người có một sự thân thiết khó tả, tựa như anh mới là người ngoài, cảm giác đau âm ỉ trong ngực, cơ thể Lục Hoặc cứng đờ, tê dại như bị vật nặng va phải.
Giọng nói anh hơi run, có chút cầu xin, “Tịch Tịch, tới đây!”
Kiều Tịch bước nhanh đến trước mặt anh, “Sao anh lại ở đây?”
Hơi thở lạnh lẽo của chàng trai khiến người ta phát run.
Vóc dáng Lục Hoặc rất cao, đứng ở trước mặt Kiều Tịch, cơ thể gần như che khuất dáng người mảnh mai của cô, bàn tay trực tiếp duỗi ra nắm lấy bàn tay nhỏ của cô gái.
“Thật lạnh.” Bàn tay lạnh như băng, Kiều Tịch bị nắm, bàn tay trong tiềm thức run lên.
Chàng trai trước mặt cả người đều lạnh, ngay cả chiếc áo khoác đen trên người cũng toát ra hàn ý.
Hai mắt Lục Hoặc nặng nề, động tác nắm lấy tay cô cũng dừng lại, cả người lạnh toát, hai tay sắp lạnh thành khối băng, nghe được lời của cô, anh vụng về nắm cổ tay cô qua ống tay áo, nắm thật chặt, “Cậu ta là ai?”
Cổ họng anh như thắt lại, không thể hỏi được câu kia “Có phải là thế thân hay không?”
Kiều Tịch chủ động cầm lấy bàn tay anh, “Sao anh lại ở đây?” Lúc này cô mới phát hiện đầu ngón tay anh cũng lạnh lẽo như đóng băng.
Thấy hai mắt ai oán của anh, cô nhanh chóng nói: “Lục Hoặc, không phải như anh tưởng tượng đâu.”
Sau đó, cô quay đầu, nói với thiếu niên ngồi trên xe lăn: “Lục Hoặc, bỏ mũ xuống đi.”
Vệ sĩ ý thức được mình nói sai, nhanh chóng sửa lại, “Thiếu gia, cậu chắc chắn không phải thế thân, Kiều tiểu thư thích cậu như vậy, người kia mới là thế thân của cậu.”
Bên trong xe lại lạnh thêm vài phần, hít thở không thông khiến con người ta muốn chạy trốn.
Vệ sĩ nhanh chóng ngậm miệng.
Trên ghế sau, ánh mắt Lục Hoặc u ám, anh hạ nửa cửa sổ xe, không khí lạnh bên ngoài ùa vào, vệ sĩ phía trước lạnh muốn rùng mình.
Gió mùa đông lạnh như thấu xương, khiến da thịt tê tái, Lục Hoặc lại không để ý, đôi mắt đen láy nhìn Kiều Tịch ở cửa khách sạn.
Anh thấy cô đứng sau người đàn ông, đẩy anh ta giống như bình thường đẩy anh.
Cô cũng cười với anh như vậy, gương mặt tinh xảo cười hạnh phúc.
Cô còn ôn nhu cúi xuống sửa sang lại cổ áo, mũ cho người đàn ông.
Hai bàn tay của Lục Hoặc lạnh cóng, cơ thể như bị mắc kẹt trong hầm băng, lạnh đến tê dại.
Gương mặt trắng bệch, máu dần rút đi, môi mỏng xanh xao, gió lạnh ngấm vào da thịt, nhìn cô gái đẩy người đàn ông trên xe lăn rời đi, một lúc sau, anh mới mở miệng: “Đi theo, đừng để phát hiện.” Giọng nói của chàng trai vừa trầm vừa khàn.
“Vâng, thiếu gia.” Vệ sĩ lên tiếng, khởi động xe.
Đối với việc theo dõi này, vệ sĩ rất am hiểu, chiếc xe từ từ đi theo, nhưng Kiều Tịch phía trước sẽ không phát hiện ra.
Chỉ thấy Kiều Tịch cùng người đàn ông ngồi xe lăn đi vào một nhà hàng gần đó, có lẽ là để ăn tối.
Xe đậu ở bãi đậu xe ngoài trời, vệ sĩ nói: “Thiếu gia, cậu muốn vào không?”
“Không cần.”
Đêm mùa đông vừa tối vừa lạnh, chưa tới 7 giờ, trời đã đen sì.
Chàng trai trầm mặc, gương mặt lạnh lùng, từng chút một bị bóng tối nhấn chìm.
Ở nhà hàng, Kiều Tịch vẫn gọi cháo và một ít đồ ăn thanh đạm cho Lục Hoặc.
Lục Hoặc nắm lấy bàn tay bị bỏng của cô gái, nghiêm túc xem kỹ, vết đỏ trên mu bàn tay đã khôi phục không ít, “Còn đau không?”
Kiểu Tịch lắc đầu, e rằng sẽ để lại sẹo, cô sẽ mua kem trị sẹo để bôi, “Chỉ có một chút, không đau lắm.”
Bàn tay cô gái trắng nõn, đầu ngón tay có màu hồng nhạt, đôi bàn tay xinh đẹp được chăm sóc tới tinh xảo, vậy mà còn chắn nước nóng thay anh.
Khóe môi thiếu niên không nhịn được mà cong lên, anh đau lòng cho cô, nhưng mà, không thể ngăn được vui vẻ, lần đầu tiên anh biết, có người có thể ở đây vì anh, sẵn lòng đến tận đây vì anh.
Anh hy vọng được ở bên cô lâu hơn một chút.
“Ăn tối xong, lát nữa trở lại khách sạn anh nhớ uống thuốc, em đưa anh về khách sạn rồi rời đi.” Kiều Tịch dặn dò.
Miệng cô xinh xắn, lại nói những điều anh không muốn nghe. Ngón tay mảnh khảnh của Lục Hoặc vuốt ve ngón tay mềm mại của cô, “Tịch Tịch, hôm nay không thể giống như hôm qua sao? Ở bên anh cả đêm được không?”
Anh rất tham lam, muốn độc chiếm cô.
“Không được, em đã nói với anh ấy, muộn chút sẽ qua tìm anh ấy.” Kiều Tịch nói: “Hơn nữa, anh phải nghỉ ngơi thật tốt, mới có thể nhanh khỏi.”
Ánh mắt Lục Hoặc tối sầm lại, đúng là anh quá tham lam.
Sau bữa tối, Kiều Tịch nhìn thời gian, đã gần 8 giờ.
Cô giúp Lục Hoặc đội mũ lên, “Đi thôi.”
Chiếc mũ có vẻ lớn, hoàn toàn che khuất mặt thiếu niên, chỉ lộ ra đôi môi nhợt nhạt và chiếc cằm cứng ngắc, mang theo cảm giác thần bí.
Có một số người dù không lộ mặt, cũng rất đẹp trai.
Kiều Tịch đưa Lục Hoặc ra khỏi nhà hàng, vừa tới cửa, gió lạnh phả vào mặt khiến người ta rùng mình.
Lục Hoặc để ý tới, anh vươn tay nắm lấy tay cô, “Có lạnh không? Anh có thể tự mình quay về khách sạn, em không cần phải đưa anh về.” Mặc dù anh hy vọng cô có thể tiếp tục ở cạnh anh, nhưng anh càng lo lắng cho thân thể cô hơn.
Kiều Tịch ngoan ngoãn để anh nắm tay, “Em đưa anh quay lại, xe đang đậu ở khách sạn.”
Trong xe, anh nhìn thấy Kiều Tịch đang nắm tay người đàn ông ngồi xe lăn, quan hệ thân mật, thế nào cũng không giống như bạn bè, lúc này, căn bản không thể lấy cớ mà Kiều Tịch biện minh, chỉ đơn thuần là bạn bè.
Rốt cuộc, có tình bạn nào thân mật đến mức nắm tay?
Vệ sĩ không dám quay đầu lại xem sắc mặt Lục Hoặc, mặc kệ là bị coi như thế thân, hay người khác là thế thân của anh, chiếc mũ xanh lục trên đỉnh đầu đều phát sáng.
Bình thường Kiều tiểu thư rất thích thiếu gia, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì không ai tin rằng cô sẽ làm thế này với người khác.
Vệ sĩ ngước mắt, lén lút nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy ghế sau trong bóng tối, Lục Hoặc hoàn toàn chìm vào bóng tối, khiến người ta không thể nhìn ra bất kỳ biểu cảm gì.
Trong mắt vệ sĩ nhiều hơn vài phần đồng tình, ai bị phản bội đều sẽ thương tâm khổ sở.
Khoảng cách từ nhà hàng về khách sạn không xa, cô đi cùng anh vào thang máy, “Lát nữa, anh nhớ uống thuốc, nếu có chuyện gì, nhớ gọi điện cho em.”
Đột nhiên nhớ tới cái gì, vội nói: “Không, hôm nay điện thoại của em rơi vào nước, giờ hỏng rồi, em sẽ mang nó đi sửa hoặc mua mới.”
“Sao lại rơi vào nước?” Lục Hoặc nghi hoặc.
“Lúc vẽ tranh, thùng rửa cọ đặt bên cạnh, em không cầm chắc điện thoại nên bị rơi xuống nước.” Kiều Tịch nói.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Kiều Tịch cùng Lục Hoặc đi ra.
Cô vừa định nói anh nghỉ ngơi sớm, nhưng mà, còn chưa kịp nói, cô lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bóng người cao lớn đứng ở hành lang.
Chàng trai vóc người cao lớn, mặc một thân màu đen, cứng rắn lạnh lùng, toát ra hơi thở xa cách.
Một người phụ nữ tình cờ đi ngang qua trước mặt anh, chàng trai lạnh lùng, cũng không liếc nhìn đối phương một cái, khí chất khiến người khó có thể tới gần.
Như cảm nhận được điều gì, người bên kia khẽ nhướng mắt, con ngươi đen mang theo tia sắc bén nhìn qua.
Đầu óc Kiều Tịch choáng váng, sợ tới mức mềm nhũn chân.
Muốn chết, muốn chết, sao Lục Hoặc lớn lại xuất hiện ở đây?
Thấy cô gái bên cạnh dừng lại, Lục Hoặc trên xe lăn có chút khó hiểu, anh hỏi: “Tịch Tịch, sao thế?”
Không nhận được phản ứng từ cô gái, anh ngẩng đầu nhìn cô, chỉ thấy ánh mắt hoảng loạn của cô ấy nhìn về phía trước.
Anh nhìn theo tầm mắt cô, thấy bóng dáng cao lớn đứng ở hành lang phía trước, ánh mắt rơi vào gương mặt của đối phương, đồng tử Lục Hoặc co rút, như thể không tưởng tượng nổi.
Người đó có gương mặt giống hệt anh.
Điểm khác biệt là, ánh mắt của đối phương so với anh, ít hơn phần ngây ngô, trầm ổn hơn, trên mặt và lông mày cũng không có vết sẹo.
Đó là anh của tương lai.
Anh ta đang đứng trước mặt anh.
Kiều Tịch lần đầu tiên khẩn trương mà không biết làm sao, cô muốn bình tĩnh, nhưng mà, đột nhiên bị Lục Hoặc lớn gặp được cô ở cạnh Lục Hoặc nhỏ, cô cảm thấy xấu hổ, phảng phất có cảm giác nɠɵạı ŧìиɦ mà chột dạ.
Cô điên cuồng gọi Bạo Phú: “Bây giờ Lục Hoặc lớn nhỏ chạm mặt, làm sao bây giờ? Làm sao? Tôi phải giải thích như thế nào?”
Bạo Phú cảm nhận được cô sắp phát điên, nhanh chóng mở miệng, trấn an cô: “Lục Hoặc lớn nhỏ đều là một người, cô lại không phải nɠɵạı ŧìиɦ, đừng sợ, họ sẽ không trách cô.”
Kiều Tịch muốn khóc, “Cậu không có thấy ánh mắt Lục Hoặc lớn nhìn tôi đâu, như thể muốn nuốt chửng ấy.”
Thật đáng sợ.
Kiều Tịch lo lắng nhất là vấn đề trừng phạt, “Hiện tại hai người họ chạm mặt, sẽ có hình phạt nào?”
“Cô cần rút rương nhỏ, bốc được hình phạt gì, sẽ nhận được hình phạt đó.”
Kiều Tịch cảm thấy hôm nay rất xui xẻo, không chỉ có điện thoại rơi xuống nước, còn bị Lục Hoặc túm ngay tại chỗ cô sánh vai với Lục Hoặc nhỏ, “Ngày mai tôi sẽ rút, tôi lo lắng vận may không tốt, rút được hình phạt rất nặng thì sao.”
Vận khí cô hôm nay không tốt, tuyệt đối không thể rút rương nhỏ ra.
Phía trước, ánh mắt Lục Hoặc bình tĩnh, anh nhìn người đàn ông khác bên cạnh cô, khuôn mặt trắng bệch gần như không có tia máu, lạnh như không hề có độ ấm.
Đôi môi nhợt nhạt, bị gió thổi đến khô ráp, gần như bong tróc.
“Tịch Tịch, tới đây.” Anh mở miệng, giọng nói trầm thấp lại khàn khàn, mang theo hơi thở lạnh lẽo.
Môi Kiều Tịch run lên dữ dội, cô muốn buông tay Lục Hoặc nhỏ ra, hai chân mềm nhũn tiến lên.
Nhưng mà, Lục Hoặc bên cạnh nắm chặt tay cô không buông.
Đôi mắt ướŧ áŧ, giữa mày ngây ngô mang theo khao khát và khẩn cầu, “Tịch Tịch?”
Chiếc mũ màu đen che gần hết khuôn mặt anh, chỉ lộ ra môi mỏng và cằm tinh xảo, khoảng cách gần như vậy, Lục Hoặc lớn nhìn đối phương giống hệt mình, cũng ngồi trên xe lăn, trong đầu liền hiện lên hai chữ “thế thân” mà vệ sĩ nói.
Gân xanh trên trán co giật, ánh mắt Lục Hoặc lớn càng thêm u ám, “Tịch Tịch, tới đây.”
Bắt gặp ánh mắt của anh, trái tim Kiều Tịch run lên, càng thêm hoảng hốt, rõ ràng cô không có làm cái gì, lại như làm chuyện động trời, muốn xin lỗi anh ấy.
Cô cúi đầu, nói với Lục Hoặc nhỏ bên cạnh: “Anh buông tay trước, em qua giải thích với anh ấy.”
Ánh mắt Lục Hoặc nhỏ mờ mịt, tay dần buông ra, “Được.”
Lục Hoặc lớn phía trước thấy cô gái thì thầm điều gì đó với người đàn ông ngồi xe lăn, hai người có một sự thân thiết khó tả, tựa như anh mới là người ngoài, cảm giác đau âm ỉ trong ngực, cơ thể Lục Hoặc cứng đờ, tê dại như bị vật nặng va phải.
Giọng nói anh hơi run, có chút cầu xin, “Tịch Tịch, tới đây!”
Kiều Tịch bước nhanh đến trước mặt anh, “Sao anh lại ở đây?”
Hơi thở lạnh lẽo của chàng trai khiến người ta phát run.
Vóc dáng Lục Hoặc rất cao, đứng ở trước mặt Kiều Tịch, cơ thể gần như che khuất dáng người mảnh mai của cô, bàn tay trực tiếp duỗi ra nắm lấy bàn tay nhỏ của cô gái.
“Thật lạnh.” Bàn tay lạnh như băng, Kiều Tịch bị nắm, bàn tay trong tiềm thức run lên.
Chàng trai trước mặt cả người đều lạnh, ngay cả chiếc áo khoác đen trên người cũng toát ra hàn ý.
Hai mắt Lục Hoặc nặng nề, động tác nắm lấy tay cô cũng dừng lại, cả người lạnh toát, hai tay sắp lạnh thành khối băng, nghe được lời của cô, anh vụng về nắm cổ tay cô qua ống tay áo, nắm thật chặt, “Cậu ta là ai?”
Cổ họng anh như thắt lại, không thể hỏi được câu kia “Có phải là thế thân hay không?”
Kiều Tịch chủ động cầm lấy bàn tay anh, “Sao anh lại ở đây?” Lúc này cô mới phát hiện đầu ngón tay anh cũng lạnh lẽo như đóng băng.
Thấy hai mắt ai oán của anh, cô nhanh chóng nói: “Lục Hoặc, không phải như anh tưởng tượng đâu.”
Sau đó, cô quay đầu, nói với thiếu niên ngồi trên xe lăn: “Lục Hoặc, bỏ mũ xuống đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.