Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc
Chương 32
Mỹ Nhân Vô Sương
15/09/2022
Triệu Vũ Tích cho rằng hôm nay là ngày xui xẻo của mình, dù sao làm nhiệm vụ thất bại, cô ta còn bị trừng phạt là miệng không thể nói, không nghĩ tới, sẽ khiến cô ta gặp được Lục Hoặc ở chỗ này.
Trọng sinh trở về, cô ta tìm Lục Hoặc rất lâu, lại không có đầu mối.
Cô ta đều sắp từ bỏ suy nghĩ đến bên cạnh Lục Hoặc, chuẩn bị đi tìm Hoắc Vũ, lại thần kỳ khiến cô ta gặp phải Lục Hoặc.
Hiển nhiên, trời cao cũng cảm thấy đời này của cô ta nên ở cạnh Lục Hoặc, bồi thường thật tốt cho thiếu niên yêu cô sâu sắc này, mà không phải tiếp tục đi dây dưa với Hoắc Vũ.
Triệu Vũ Tích đầy kích động, đôi mắt ửng đỏ nhìn Lục Hoặc.
Thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, thanh lãnh tự phụ, ánh mắt có sự ngây ngô, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô ta.
Triệu Vũ Tích nhìn vài lần, không khỏi đỏ mặt, đời trước cô ta đã biết Lục Hoặc rất đẹp, nhưng khi đó trong lòng cô ta chứa đầy Hoắc Vũ, hơn nữa rất để ý việc Lục Hoặc ngồi xe lăn, hai chân không thể đi giống người bình thường, cho nên, cô ta mới chướng mắt anh.
Cho đến sau này, Lục Hoặc chết đi, cô ta mới áy náy trong lòng, nghĩ nếu có kiếp sau, cô ta nhất định phải bồi thường thật tốt cho Lục Hoặc, cùng anh ở bên nhau.
Bây giờ cô ta trọng sinh, cũng tìm được anh rồi.
Triệu Vũ Tích nỗ lực kiềm chế sự kích động trong lòng, cô ta hít sâu mấy hơi thở, theo bản năng muốn nói chút gì đó với Lục Hoặc, nhưng mà tiếng nói của cô ta hoàn toàn nghẹn trong cổ họng, không phát ra được tiếng nào.
Cô ta vừa bực bội vừa ảo não, vì sao lại trừng phạt cô ta một tháng không thể nói chuyện!
Lục Hoặc đoạt lại mũ từ trong tay đối phương, đội lại trên đầu một lần nữa, anh lạnh lùng nhìn đối phương một cái, ngay sau đó dời mắt.
Thiếu niên quá mức lạnh nhạt, Triệu Vũ Tích không thể không bình tĩnh lại, cô ta hồi tưởng lại đời trước, dựa theo tuyến thời gian, cô ta là sau khi Lục Hoặc quật khởi, mới vô tình quen biết anh, có được sự giúp đỡ của anh.
Bây giờ chắc là Lục Hoặc còn chưa quen biết cô ta.
Triệu Vũ Tích có chút mất mát.
Nhưng không sao, bây giờ cô ta đi đến bên cạnh anh trước, làm bạn với anh cũng khá tốt.
Cô ta hít sâu mấy hơi, hoàn toàn bình tĩnh lại, cô ta khẽ cười với anh, muốn tự giới thiệu bản thân nhưng nhớ tới mình không thể nói chuyện, cô ta nghĩ tới có thể dùng điện thoại gõ chữ cho Lục Hoặc xem.
Điện thoại của Triệu Vũ Tích còn ở trên bàn, cô ta nhìn Lục Hoặc, xoay người đi lấy điện thoại.
Lục Hoặc căn bản không để ý tới hành vi quái dị của đối phương, anh yên tĩnh ngồi chờ Kiều Tịch.
Không bao lâu, Kiều Tịch đã trở lại, cô về bên cạnh Lục Hoặc, cô hỏi người phục vụ, “Bàn chuẩn bị xong sao?”
“Đã có thể sử dụng, quý khách mời đi bên này.” Người phục vụ đi ở phía trước dẫn đường.
Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc, “Chúng ta đi thôi, vẽ tranh một ngày rồi, tiêu hao nhiều tế bào não như vậy, em đói lắm.”
Giọng Lục Hoặc trầm thấp, trong giọng nói mang theo vài phần ghen tị, “Lúc nãy xem các chú cá khác sao em không nói đói?”
“Bởi vì cá vàng nhỏ đáng yêu nha.”
Môi mỏng của Lục Hoặc mím chặt.
Giây tiếp theo, hơi thở ấm áp dừng trên lỗ tai anh, lời nói ngọt ngào chui vào lỗ tai anh, “Tất cả cá vàng đều không đáng yêu bằng anh.”
Khóe miệng mím chặt của Lục Hoặc buông lỏng, dần dần cong lên.
Tiếp theo, Kiều Tịch còn nói thêm: “Lúc anh lộ đuôi cá ra là đáng yêu nhất.”
Nghĩ đến bộ dạng chính mình lộ ra đuôi cá, mất khống chế trước mặt cô, trong nháy mắt, lỗ tai Lục Hoặc giống như bị đốt cháy, đỏ rực.
Triệu Vũ Tích đi từ bàn ăn của mình ra, trên tay cô ta cầm điện thoại, muốn tìm Lục Hoặc.
Lúc ngẩng đầu, cô ta liếc mắt một cái đã thấy được Lục Hoặc đang đi đến trước mặt, mà phía sau anh, có một cô gái xinh đẹp giống như yêu tinh đang đứng.
Cô ta đầy khiếp sợ.
Vì sao Lục Hoặc sẽ ở cùng Kiều Tịch, Kiều Tịch quen biết Lục Hoặc?
Cô ta bước nhanh tới, ngăn cản trước mặt Lục Hoặc, Triệu Vũ Tích dùng ánh mắt chất vấn Kiều Tịch, cô ta đã từng hỏi Kiều Tịch, đối phương có quen Lục Hoặc không, lúc ấy, Kiều Tịch nói không quen.
Kiều Tịch biết rõ cô ta đang tìm Lục Hoặc, thế mà trộm giấu đi tung tích và tin tức về Lục Hoặc, quả thực rất quá đáng.
Ánh mắt Triệu Vũ Tích đầy chất vấn nhìn Kiều Tịch, ý đồ khiến đối phương cảm thấy xấu hổ.
Kiều Tịch có chút ngoài ý muốn rằng sẽ gặp phải Triệu Vũ Tích ở đây, ánh mắt đối phương đầy sắc bén nhìn cô, vẻ mặt Kiều Tịch lại không thay đổi, cô thuận miệng nói: “Trùng hợp thật, chị cũng ăn cơm ở đây?”
Triệu Vũ Tích không mở miệng được, cô ta nhanh chóng gõ chữ trên điện thoại: Em quen Lục Hoặc, vì sao không nói cho chị?
Kiều Tịch ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Triệu Vũ Tích một cái: “Vậy bây giờ em nói cho chị, Lục Hoặc là bạn trai của em.”
Vừa dứt lời, Triệu Vũ Tích khiếp sợ gần như không cầm được điện thoại, sắp rơi xuống mặt đất, sao có thể!
Cô ta nhanh chóng gõ chữ trên điện thoại: Lục Hoặc không thể nào thích em.
Kiều Tịch nhướng mày, cô hỏi Bạo Phú: “Lần này nhiệm vụ của Triệu Vũ Tích thất bại, trừng phạt là không thể nói chuyện?”
Giọng nói trẻ con của Bạo Phú vang lên: “Chủ nhân thật thông minh, người phụ nữ xấu xa bị trừng phạt một tháng không thể nói chuyện.”
Kiều Tịch cười, cô không nghĩ tới còn có chuyện thú vị như vậy, “Bạn trai em có thích em hay không, chị sẽ rõ ràng hơn em à?”
Triệu Vũ Tích căn bản không biết chỗ nào xảy ra sai sót, Lục Hoặc rõ ràng thích cô ta, vì sao bây giờ lại đến với Kiều Tịch.
Không đúng, đời trước Kiều Tịch đã sớm chết vì bệnh, mà đời này, Kiều Tịch không chỉ không có dấu hiệu phát bệnh, thậm chí khuôn mặt nhỏ trắng tuyết còn hồng hào, nhìn rất khỏe mạnh.
Triệu Vũ Tích vội đánh chữ: Thật xin lỗi, chị không phải có ý này.
Từ niềm vui khi cô ta gặp được Lục Hoặc, đến sự khiếp sợ khi phát hiện Lục Hoặc đến với Kiều Tịch, khiến cho suy nghĩ của cô ta đầy hỗn loạn, mới có thể xúc động chất vấn như vậy.
Kiều Tịch lười để ý cô ta, đẩy Lục Hoặc đi vào phòng đã đặt trước.
Lúc cửa đóng lại, Kiều Tịch cong lưng xuống trước mặt Lục Hoặc, đôi tay cô ôm mặt Lục Hoặc, tinh tế đánh giá biểu cảm trong mắt anh:“Người lúc nãy là chị họ Triệu Vũ Tích của em, anh quen biết chị ấy không?”
Đáy mắt đen nhánh của Lục Hoặc sâu thẳm, anh yên tĩnh nhìn cô, “Không quen biết.”
Kiều Tịch nhớ tới trong sách có miêu tả Lục Hoặc sau này mới gặp được Triệu Vũ Tích.
Đôi tay cô dùng sức kẹp lấy mặt Lục Hoặc, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên bị cô làm cho biến dạng, cô hung dữ chèn ép anh, “Nếu sau này anh thích người khác, em sẽ đi mua một cái bể cá thật to, nuôi rất nhiều rất nhiều chú cá bên trong, còn chơi cái đuôi của chúng nó.”
Kiều Tịch giống như đã có thể tưởng tượng ra cảnh Lục Hoặc đến bên cạnh Triệu Vũ Tích giúp đỡ cô ta, chỉ nghĩ thôi mà ngực cô đã thấy khó chịu, “Cái đuôi của anh thì em cứ để cho nó hư thối, không thèm quản anh nữa.”
Mặt Lục Hoặc bị kẹp, lông mi cong dài của anh run rẩy, đôi mắt đen nhánh cất giấu ý cười, “Không có người khác, anh chỉ cần em.”
Chỗ ngực phình to như quả bóng bay của Kiều Tịch lập tức bị chọc thủng, chẳng có chút khí nào nữa.
Cô buông tay ra, khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hoặc bị cô xoa đỏ lên, cô nhân cơ hội chiếm tiện nghi, “Vậy anh hôn em đi.”
Cô cùng anh ở bên nhau nhưng số lần hôn môi chỉ dùng năm ngón tay đã đếm đủ.
Lục Hoặc lắc đầu, “Không được, đang ở bên ngoài.”
Kiều Tịch trừng anh, “Bây giờ đã đóng cửa rồi, không ai nhìn thấy cả.”
Lục Hoặc rũ xuống mi mắt, mí mắt hơi mỏng khẽ run, “Không thể hôn, cái đuôi sẽ hiện ra.”
Kiều Tịch chớp chớp mắt, “Anh lừa em?”
“Không lừa em.”
Lá mầm non không hiện ra, cho nên Lục Hoặc đang nói thật.
Kiều Tịch giống như phát hiện chuyện vui vẻ nào đó, “Lúc trước em hôn anh nhưng cái đuôi của anh cũng không hiện ra mà.”
Kiều Tịch ghé sát vào anh, nhẹ nhàng hôn mặt anh một cái, thiếu niên không có phản ứng gì.
“Chẳng lẽ phải anh hôn em mới được?”
Lục Hoặc cảm thấy xấu hổ, tùy tiện trả lời: “Ừ.”
Lá con mầm hiện ra.
Kiều Tịch híp mắt, đáy mắt đều là ý xấu, “Em muốn nghiệm chứng một chút.”
Nói rồi, khuôn mặt nhỏ trắng tuyết xinh đẹp của cô gái thò qua, cô cắn môi anh một cái.
Cảm giác đau đớn kích thích khiến anh muốn hôn lại cô.
Lục Hoặc hơi khống chế được lý trí, tay anh che kín miệng của cô gái, giọng nói trầm thấp có chút nghiến răng nghiến lợi, anh nói với cô, “Lúc động tình thì cái đuôi sẽ lộ ra.”
Mỗi lần hôn cô, anh đều không thể kiềm chế được, hôn nhẹ còn được, anh còn có thể kiềm chế một chút.
Nếu động tình quá mức, anh sẽ không nhịn được mà lộ cái đuôi ra.
Kiều Tịch bị bàn tay to của thiếu niên che miệng lại, cô chớp chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp sáng rực, che giấu ý xấu.
Trong đầu cô đã nghĩ đến các hình ảnh cô quyến rũ Lục Hoặc động tình, để cô sờ đuôi cá của anh.
Ban đêm.
Lúc Kiều Tịch trở về, cô gặp phải Triệu Vũ Tích ở hành lang, đối phương hình như cố ý đợi cô.
Một tháng không thể nói chuyện, Triệu Vũ Tích tìm cớ nói với mẹ Kiều, cổ họng cô ta không thoải mái, tạm thời mất tiến.
Nhưng mà, bây giờ chuyện khiến cô ta đau tim không phải là không thể nói chuyện, mà là chuyện Lục Hoặc và Kiều Tịch đến với nhau.
Đời trước, người Lục Hoặc thích là cô ta mới đúng.
Nhìn Kiều Tịch ở trước mặt, cô ta khó tránh khỏi có chút oán hận, gõ chứ trên điện thoại: Lúc trước em nói với chị là em không quen Lục Hoặc.
Kiều Tịch cười: “Lúc trước không quen, sau này lại quen.”
Triệu Vũ Tích biết chắc chắn không phải như thế, là Kiều Tịch lừa cô ta, cô ta tiếp tục gõ chữ: Vì sao hai người sẽ ở đến với nhau?
“Em và Lục Hoặc thích nhau, tự nhiên sẽ đến với nhau.” Kiều Tịch không nhìn chữ mà Triệu Vũ Tích tiếp tục gõ ra trên điện thoại, giọng nói của cô nhẹ nhàng, lại giống như lưỡi dao đâm về phía Triệu Vũ Tích, “Lục Hoặc là bạn trai của em, chị không cần quá chú ý đến anh ấy, nếu không, em sẽ lầm tưởng chị thích anh ấy.”
Triệu Vũ Tích gần như không duy trì được biểu cảm trên mặt, so với khóc còn khó coi hơn.
Kiều Tịch mới không thèm quan tâm đối phương khó chịu thế nào, sau khi cô trở về phòng, gọi Bạo Phú ra, cô muốn rút hộp bảo vật.
Giọng nói trẻ con của Bạo Phú đầy hưng phấn, “Chủ nhân, lần này rút một hộp bảo vật cần tiêu hao 10% năng lượng vàng.”
Hai ngày nay Kiều Tịch đã hấp thu không ít năng lượng vàng, đặc biệt lúc sờ cái đuôi của Lục Hoặc thì hấp thu được càng nhiều năng lượng vàng, bây giờ cô có được 63% năng lượng vàng!
Giảm đi 20% năng lượng vàng, cô còn có 43%.
“Rút đi.”
Màn hình lớn hiện ra.
Kiều Tịch thấy được Lục Hoặc nhỏ mặc đồ đồng phục màu trắng của trường, cúc áo cài đến nút cao nhất, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nghiêm nghị, non nớt lại nghiêm túc.
Cô nhìn đến trái tim cũng mềm nhũn, nhóc con Hoặc thật đáng yêu.
Lục Hoặc nhỏ ngồi ở chỗ cách bể bơi không xa, yên tĩnh nhìn các bạn khác học tiết bơi lội.
Mọi người đều rất thích học bơi, dù sao nó cũng nhẹ nhàng mà rất vui nữa.
Không ít bạn bè đùa giỡn trong nước, thi đấu, còn có hất nước nhau, xung quanh đều là âm thanh vui vẻ.
Chỉ có chỗ Lục Hoặc nhỏ đầy yên tĩnh, không hợp với xung quanh.
Một tiết học đối với các bạn nhỏ khác thật sự là quá ngắn, đối với Lục Hoặc nhỏ lại cực kỳ khó khăn.
Lúc này, một đứa con trai đuổi theo một đứa con trai khác đùa giỡn, hai người làm loạn lên.
Người con trai bị đuổi chạy tới phía sau Lục Hoặc nhỏ, người con trai đuổi theo thì duỗi tay muốn túm lấy cậu ấy.
Lúc hai người đang xô đẩy, không biết tay của ai dùng sức đẩy xe lăn của Lục Hoặc nhỏ.
Lục Hoặc nhỏ còn chưa kịp phản ứng, cậu và cả xe lăn bị đẩy xuống bể bơi.
Trọng sinh trở về, cô ta tìm Lục Hoặc rất lâu, lại không có đầu mối.
Cô ta đều sắp từ bỏ suy nghĩ đến bên cạnh Lục Hoặc, chuẩn bị đi tìm Hoắc Vũ, lại thần kỳ khiến cô ta gặp phải Lục Hoặc.
Hiển nhiên, trời cao cũng cảm thấy đời này của cô ta nên ở cạnh Lục Hoặc, bồi thường thật tốt cho thiếu niên yêu cô sâu sắc này, mà không phải tiếp tục đi dây dưa với Hoắc Vũ.
Triệu Vũ Tích đầy kích động, đôi mắt ửng đỏ nhìn Lục Hoặc.
Thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, thanh lãnh tự phụ, ánh mắt có sự ngây ngô, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô ta.
Triệu Vũ Tích nhìn vài lần, không khỏi đỏ mặt, đời trước cô ta đã biết Lục Hoặc rất đẹp, nhưng khi đó trong lòng cô ta chứa đầy Hoắc Vũ, hơn nữa rất để ý việc Lục Hoặc ngồi xe lăn, hai chân không thể đi giống người bình thường, cho nên, cô ta mới chướng mắt anh.
Cho đến sau này, Lục Hoặc chết đi, cô ta mới áy náy trong lòng, nghĩ nếu có kiếp sau, cô ta nhất định phải bồi thường thật tốt cho Lục Hoặc, cùng anh ở bên nhau.
Bây giờ cô ta trọng sinh, cũng tìm được anh rồi.
Triệu Vũ Tích nỗ lực kiềm chế sự kích động trong lòng, cô ta hít sâu mấy hơi thở, theo bản năng muốn nói chút gì đó với Lục Hoặc, nhưng mà tiếng nói của cô ta hoàn toàn nghẹn trong cổ họng, không phát ra được tiếng nào.
Cô ta vừa bực bội vừa ảo não, vì sao lại trừng phạt cô ta một tháng không thể nói chuyện!
Lục Hoặc đoạt lại mũ từ trong tay đối phương, đội lại trên đầu một lần nữa, anh lạnh lùng nhìn đối phương một cái, ngay sau đó dời mắt.
Thiếu niên quá mức lạnh nhạt, Triệu Vũ Tích không thể không bình tĩnh lại, cô ta hồi tưởng lại đời trước, dựa theo tuyến thời gian, cô ta là sau khi Lục Hoặc quật khởi, mới vô tình quen biết anh, có được sự giúp đỡ của anh.
Bây giờ chắc là Lục Hoặc còn chưa quen biết cô ta.
Triệu Vũ Tích có chút mất mát.
Nhưng không sao, bây giờ cô ta đi đến bên cạnh anh trước, làm bạn với anh cũng khá tốt.
Cô ta hít sâu mấy hơi, hoàn toàn bình tĩnh lại, cô ta khẽ cười với anh, muốn tự giới thiệu bản thân nhưng nhớ tới mình không thể nói chuyện, cô ta nghĩ tới có thể dùng điện thoại gõ chữ cho Lục Hoặc xem.
Điện thoại của Triệu Vũ Tích còn ở trên bàn, cô ta nhìn Lục Hoặc, xoay người đi lấy điện thoại.
Lục Hoặc căn bản không để ý tới hành vi quái dị của đối phương, anh yên tĩnh ngồi chờ Kiều Tịch.
Không bao lâu, Kiều Tịch đã trở lại, cô về bên cạnh Lục Hoặc, cô hỏi người phục vụ, “Bàn chuẩn bị xong sao?”
“Đã có thể sử dụng, quý khách mời đi bên này.” Người phục vụ đi ở phía trước dẫn đường.
Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc, “Chúng ta đi thôi, vẽ tranh một ngày rồi, tiêu hao nhiều tế bào não như vậy, em đói lắm.”
Giọng Lục Hoặc trầm thấp, trong giọng nói mang theo vài phần ghen tị, “Lúc nãy xem các chú cá khác sao em không nói đói?”
“Bởi vì cá vàng nhỏ đáng yêu nha.”
Môi mỏng của Lục Hoặc mím chặt.
Giây tiếp theo, hơi thở ấm áp dừng trên lỗ tai anh, lời nói ngọt ngào chui vào lỗ tai anh, “Tất cả cá vàng đều không đáng yêu bằng anh.”
Khóe miệng mím chặt của Lục Hoặc buông lỏng, dần dần cong lên.
Tiếp theo, Kiều Tịch còn nói thêm: “Lúc anh lộ đuôi cá ra là đáng yêu nhất.”
Nghĩ đến bộ dạng chính mình lộ ra đuôi cá, mất khống chế trước mặt cô, trong nháy mắt, lỗ tai Lục Hoặc giống như bị đốt cháy, đỏ rực.
Triệu Vũ Tích đi từ bàn ăn của mình ra, trên tay cô ta cầm điện thoại, muốn tìm Lục Hoặc.
Lúc ngẩng đầu, cô ta liếc mắt một cái đã thấy được Lục Hoặc đang đi đến trước mặt, mà phía sau anh, có một cô gái xinh đẹp giống như yêu tinh đang đứng.
Cô ta đầy khiếp sợ.
Vì sao Lục Hoặc sẽ ở cùng Kiều Tịch, Kiều Tịch quen biết Lục Hoặc?
Cô ta bước nhanh tới, ngăn cản trước mặt Lục Hoặc, Triệu Vũ Tích dùng ánh mắt chất vấn Kiều Tịch, cô ta đã từng hỏi Kiều Tịch, đối phương có quen Lục Hoặc không, lúc ấy, Kiều Tịch nói không quen.
Kiều Tịch biết rõ cô ta đang tìm Lục Hoặc, thế mà trộm giấu đi tung tích và tin tức về Lục Hoặc, quả thực rất quá đáng.
Ánh mắt Triệu Vũ Tích đầy chất vấn nhìn Kiều Tịch, ý đồ khiến đối phương cảm thấy xấu hổ.
Kiều Tịch có chút ngoài ý muốn rằng sẽ gặp phải Triệu Vũ Tích ở đây, ánh mắt đối phương đầy sắc bén nhìn cô, vẻ mặt Kiều Tịch lại không thay đổi, cô thuận miệng nói: “Trùng hợp thật, chị cũng ăn cơm ở đây?”
Triệu Vũ Tích không mở miệng được, cô ta nhanh chóng gõ chữ trên điện thoại: Em quen Lục Hoặc, vì sao không nói cho chị?
Kiều Tịch ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Triệu Vũ Tích một cái: “Vậy bây giờ em nói cho chị, Lục Hoặc là bạn trai của em.”
Vừa dứt lời, Triệu Vũ Tích khiếp sợ gần như không cầm được điện thoại, sắp rơi xuống mặt đất, sao có thể!
Cô ta nhanh chóng gõ chữ trên điện thoại: Lục Hoặc không thể nào thích em.
Kiều Tịch nhướng mày, cô hỏi Bạo Phú: “Lần này nhiệm vụ của Triệu Vũ Tích thất bại, trừng phạt là không thể nói chuyện?”
Giọng nói trẻ con của Bạo Phú vang lên: “Chủ nhân thật thông minh, người phụ nữ xấu xa bị trừng phạt một tháng không thể nói chuyện.”
Kiều Tịch cười, cô không nghĩ tới còn có chuyện thú vị như vậy, “Bạn trai em có thích em hay không, chị sẽ rõ ràng hơn em à?”
Triệu Vũ Tích căn bản không biết chỗ nào xảy ra sai sót, Lục Hoặc rõ ràng thích cô ta, vì sao bây giờ lại đến với Kiều Tịch.
Không đúng, đời trước Kiều Tịch đã sớm chết vì bệnh, mà đời này, Kiều Tịch không chỉ không có dấu hiệu phát bệnh, thậm chí khuôn mặt nhỏ trắng tuyết còn hồng hào, nhìn rất khỏe mạnh.
Triệu Vũ Tích vội đánh chữ: Thật xin lỗi, chị không phải có ý này.
Từ niềm vui khi cô ta gặp được Lục Hoặc, đến sự khiếp sợ khi phát hiện Lục Hoặc đến với Kiều Tịch, khiến cho suy nghĩ của cô ta đầy hỗn loạn, mới có thể xúc động chất vấn như vậy.
Kiều Tịch lười để ý cô ta, đẩy Lục Hoặc đi vào phòng đã đặt trước.
Lúc cửa đóng lại, Kiều Tịch cong lưng xuống trước mặt Lục Hoặc, đôi tay cô ôm mặt Lục Hoặc, tinh tế đánh giá biểu cảm trong mắt anh:“Người lúc nãy là chị họ Triệu Vũ Tích của em, anh quen biết chị ấy không?”
Đáy mắt đen nhánh của Lục Hoặc sâu thẳm, anh yên tĩnh nhìn cô, “Không quen biết.”
Kiều Tịch nhớ tới trong sách có miêu tả Lục Hoặc sau này mới gặp được Triệu Vũ Tích.
Đôi tay cô dùng sức kẹp lấy mặt Lục Hoặc, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên bị cô làm cho biến dạng, cô hung dữ chèn ép anh, “Nếu sau này anh thích người khác, em sẽ đi mua một cái bể cá thật to, nuôi rất nhiều rất nhiều chú cá bên trong, còn chơi cái đuôi của chúng nó.”
Kiều Tịch giống như đã có thể tưởng tượng ra cảnh Lục Hoặc đến bên cạnh Triệu Vũ Tích giúp đỡ cô ta, chỉ nghĩ thôi mà ngực cô đã thấy khó chịu, “Cái đuôi của anh thì em cứ để cho nó hư thối, không thèm quản anh nữa.”
Mặt Lục Hoặc bị kẹp, lông mi cong dài của anh run rẩy, đôi mắt đen nhánh cất giấu ý cười, “Không có người khác, anh chỉ cần em.”
Chỗ ngực phình to như quả bóng bay của Kiều Tịch lập tức bị chọc thủng, chẳng có chút khí nào nữa.
Cô buông tay ra, khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hoặc bị cô xoa đỏ lên, cô nhân cơ hội chiếm tiện nghi, “Vậy anh hôn em đi.”
Cô cùng anh ở bên nhau nhưng số lần hôn môi chỉ dùng năm ngón tay đã đếm đủ.
Lục Hoặc lắc đầu, “Không được, đang ở bên ngoài.”
Kiều Tịch trừng anh, “Bây giờ đã đóng cửa rồi, không ai nhìn thấy cả.”
Lục Hoặc rũ xuống mi mắt, mí mắt hơi mỏng khẽ run, “Không thể hôn, cái đuôi sẽ hiện ra.”
Kiều Tịch chớp chớp mắt, “Anh lừa em?”
“Không lừa em.”
Lá mầm non không hiện ra, cho nên Lục Hoặc đang nói thật.
Kiều Tịch giống như phát hiện chuyện vui vẻ nào đó, “Lúc trước em hôn anh nhưng cái đuôi của anh cũng không hiện ra mà.”
Kiều Tịch ghé sát vào anh, nhẹ nhàng hôn mặt anh một cái, thiếu niên không có phản ứng gì.
“Chẳng lẽ phải anh hôn em mới được?”
Lục Hoặc cảm thấy xấu hổ, tùy tiện trả lời: “Ừ.”
Lá con mầm hiện ra.
Kiều Tịch híp mắt, đáy mắt đều là ý xấu, “Em muốn nghiệm chứng một chút.”
Nói rồi, khuôn mặt nhỏ trắng tuyết xinh đẹp của cô gái thò qua, cô cắn môi anh một cái.
Cảm giác đau đớn kích thích khiến anh muốn hôn lại cô.
Lục Hoặc hơi khống chế được lý trí, tay anh che kín miệng của cô gái, giọng nói trầm thấp có chút nghiến răng nghiến lợi, anh nói với cô, “Lúc động tình thì cái đuôi sẽ lộ ra.”
Mỗi lần hôn cô, anh đều không thể kiềm chế được, hôn nhẹ còn được, anh còn có thể kiềm chế một chút.
Nếu động tình quá mức, anh sẽ không nhịn được mà lộ cái đuôi ra.
Kiều Tịch bị bàn tay to của thiếu niên che miệng lại, cô chớp chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp sáng rực, che giấu ý xấu.
Trong đầu cô đã nghĩ đến các hình ảnh cô quyến rũ Lục Hoặc động tình, để cô sờ đuôi cá của anh.
Ban đêm.
Lúc Kiều Tịch trở về, cô gặp phải Triệu Vũ Tích ở hành lang, đối phương hình như cố ý đợi cô.
Một tháng không thể nói chuyện, Triệu Vũ Tích tìm cớ nói với mẹ Kiều, cổ họng cô ta không thoải mái, tạm thời mất tiến.
Nhưng mà, bây giờ chuyện khiến cô ta đau tim không phải là không thể nói chuyện, mà là chuyện Lục Hoặc và Kiều Tịch đến với nhau.
Đời trước, người Lục Hoặc thích là cô ta mới đúng.
Nhìn Kiều Tịch ở trước mặt, cô ta khó tránh khỏi có chút oán hận, gõ chứ trên điện thoại: Lúc trước em nói với chị là em không quen Lục Hoặc.
Kiều Tịch cười: “Lúc trước không quen, sau này lại quen.”
Triệu Vũ Tích biết chắc chắn không phải như thế, là Kiều Tịch lừa cô ta, cô ta tiếp tục gõ chữ: Vì sao hai người sẽ ở đến với nhau?
“Em và Lục Hoặc thích nhau, tự nhiên sẽ đến với nhau.” Kiều Tịch không nhìn chữ mà Triệu Vũ Tích tiếp tục gõ ra trên điện thoại, giọng nói của cô nhẹ nhàng, lại giống như lưỡi dao đâm về phía Triệu Vũ Tích, “Lục Hoặc là bạn trai của em, chị không cần quá chú ý đến anh ấy, nếu không, em sẽ lầm tưởng chị thích anh ấy.”
Triệu Vũ Tích gần như không duy trì được biểu cảm trên mặt, so với khóc còn khó coi hơn.
Kiều Tịch mới không thèm quan tâm đối phương khó chịu thế nào, sau khi cô trở về phòng, gọi Bạo Phú ra, cô muốn rút hộp bảo vật.
Giọng nói trẻ con của Bạo Phú đầy hưng phấn, “Chủ nhân, lần này rút một hộp bảo vật cần tiêu hao 10% năng lượng vàng.”
Hai ngày nay Kiều Tịch đã hấp thu không ít năng lượng vàng, đặc biệt lúc sờ cái đuôi của Lục Hoặc thì hấp thu được càng nhiều năng lượng vàng, bây giờ cô có được 63% năng lượng vàng!
Giảm đi 20% năng lượng vàng, cô còn có 43%.
“Rút đi.”
Màn hình lớn hiện ra.
Kiều Tịch thấy được Lục Hoặc nhỏ mặc đồ đồng phục màu trắng của trường, cúc áo cài đến nút cao nhất, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nghiêm nghị, non nớt lại nghiêm túc.
Cô nhìn đến trái tim cũng mềm nhũn, nhóc con Hoặc thật đáng yêu.
Lục Hoặc nhỏ ngồi ở chỗ cách bể bơi không xa, yên tĩnh nhìn các bạn khác học tiết bơi lội.
Mọi người đều rất thích học bơi, dù sao nó cũng nhẹ nhàng mà rất vui nữa.
Không ít bạn bè đùa giỡn trong nước, thi đấu, còn có hất nước nhau, xung quanh đều là âm thanh vui vẻ.
Chỉ có chỗ Lục Hoặc nhỏ đầy yên tĩnh, không hợp với xung quanh.
Một tiết học đối với các bạn nhỏ khác thật sự là quá ngắn, đối với Lục Hoặc nhỏ lại cực kỳ khó khăn.
Lúc này, một đứa con trai đuổi theo một đứa con trai khác đùa giỡn, hai người làm loạn lên.
Người con trai bị đuổi chạy tới phía sau Lục Hoặc nhỏ, người con trai đuổi theo thì duỗi tay muốn túm lấy cậu ấy.
Lúc hai người đang xô đẩy, không biết tay của ai dùng sức đẩy xe lăn của Lục Hoặc nhỏ.
Lục Hoặc nhỏ còn chưa kịp phản ứng, cậu và cả xe lăn bị đẩy xuống bể bơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.