Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc
Chương 54
Mỹ Nhân Vô Sương
15/09/2022
Trong xe.
Cô gái trẻ và cậu bé trai có chút co quắp ngồi ở ghế sau của xe.
Nhất là cô gái trẻ, dù cô ấy không nhận biết được hãng xe nhưng cũng có thể cảm nhận được chiếc xe này sang trọng bao nhiêu, cô ấy quay đầu nhìn về phía cô gái yên tĩnh ngồi ở bên cạnh, có chút ngượng ngùng mở miệng: "Tôi tên là Trần Tuyết, nhà ở gần đây."
Cậu bé trai có chút xấu hổ, cậu ngây thơ nói: "Em tên là Vương Tiểu Hạo, nhà em cũng ở gần đây."
Kiều Tịch mở miệng cười: "Tôi tên là Kiều Tịch, tôi muốn biết, có phải mèo ở gần đây hay bị lạc không?"
Trần Tuyết nói với Kiều Tịch, "Không phải, là gần đây mới xảy ra chuyện này."
Cô ấy nói: "Khoảng thời gian này luôn nghe thấy hàng xóm nuôi mèo nói rằng mèo nhà họ thường xuyên chạy ra ngoài, cả ngày cũng không trở về, không thấy mèo đâu cả. Mọi người cho rằng có người trộm mèo, muốn báo cảnh sát, sau đó lại tìm được mèo ở bên ngoài một ngôi nhà, thậm chí có người nhìn thấy mèo của mình chạy vào trong nhà đó, vậy mới biết được không ít mèo cũng chạy vào căn nhà kia."
Lúc này, cậu bé trai ấm ức mở miệng: "Bánh Tuyết của em cũng không thấy."
Kiều Tịch hỏi: "Hai người có biết vì sao mèo lại thích chạy đến nơi đó không?"
Trần Tuyết lắc đầu, "Có người đoán là chủ nhà đó chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho mèo, hấp dẫn mèo qua đó."
Nếu không, bọn họ thật sự không nghĩ ra còn có nguyên nhân nào khác, sẽ khiến những chú mèo gần đây thích chạy đến căn nhà kia.
Kiều Tịch xác nhận lần nữa , "Là gần đây mới xảy ra phải không?"
Trần Tuyết gật đầu, "Chắc Bánh Tuyết của Tiểu Hạo cũng chạy đến đó rồi.."
Vẻ mặt cậu bé như đưa đám, “Em phải đi đưa Bánh Tuyết về nhà.”
Kiều Tịch sờ đầu cậu, "Được, tìm nó về."
Cậu bé còn nhớ cá vàng nhỏ của chị gái xinh đẹp này cũng bị mất, cậu ngây thơ hỏi: "Sao cá vàng của chị lại bị mất?" Cá vàng nhỏ không phải bơi trong nước à?
"Cá vàng nhỏ của chị bị người xấu trộm đi rồi."
"A, người xấu thật xấu xa, sao có thể trộm cá vàng nhỏ được, nó không có nước thì sẽ chết."
Kiều Tịch cười cong mắt, nói với cậu bé, "Cá vàng nhỏ sẽ không chết, nhưng chị không có nó, sẽ chết."
Cậu bé hoảng sợ há to miệng.
Trần Tuyết cho là Kiều Tịch đang dỗ dành lừa gạt Vương Tiểu Hạo, trêu đùa cậu bé cho vui, cô ấy nhìn phía trước, mở miệng chỉ đường cho tài xế : "Phía trước rẽ trái, sau đó rẽ phải, đi thẳng tiếp sẽ thấy căn nhà kia."
Xe vẫn luôn chạy về phía trước.
"Phía trước là đến rồi.." Trần Tuyết chỉ căn biệt thự trước mặt.
Kiều Tịch nhìn sang, biệt thự được thiết kế hai tầng, hai bên không có những kiến trúc khác, xung quanh trồng không ít cây, hoàn cảnh u tĩnh.
Cô cho xe dừng dưới tán cây bên đường, "Hai người đi qua hỏi một chút, mèo có phải ở trong nhà họ hay không."
Trần Tuyết nghi ngờ, "Cô thì sao?"
"Tôi ở trên xe chờ hai người."
"Bánh Tuyết thật hư hỏng, chạy xa như vậy, tối nay không cho Bánh Tuyết ăn cơm nữa." Vương Tiểu Hạo tức giận nói, "Em đều bị nó dọa khóc rồi."
Trần Tuyết dở khóc dở cười, "Chị đưa em đi tìm nó."
Kiều Tịch nhìn Trần Tuyết dắt tay Vương Tiểu Hạo xuống xe, hai người đi tới trước cửa sắt to của biệt thự.
Trần Tuyết nói rõ mục đích đến với người gác cổng, một lúc lâu, người đàn ông có thân hình cao to, mặc quần áo đen đi ra từ bên trong.
Kiều Tịch híp mắt một cái, hiển nhiên đối phương là vệ sĩ của Lục gia.
Trước cửa sắt lớn, Trần Tuyết nói với đối phương: "Mèo của chúng tôi có thể đã chạy tới nhà anh, có thể tìm giúp tôi một chút không?"
Anh vệ sĩ có chút sụp đổ tinh thần, đây là người thứ ba đến tìm mèo trong ngày hôm nay, anh ta không thể làm gì khác hơn là hỏi: "Màu gì?"
"Cái gì?"
Anh vệ sĩ lặp lại một lần: "Mèo của mấy người có màu gì?"
Trong phòng còn có mấy con mèo, anh ta phải đi vào chọn.
"Bánh Tuyết có màu trắng, nó rất đáng yêu, chú ơi, chú có thể trả Bánh Tuyết lại cho cháu không?" Vương Tiểu Hạo mở to mắt, đầy đáng thương nhìn về phía anh vệ sĩ.
"Hai người đứng đây chờ một chút."
Vệ sĩ xoay người đi vào nhà.
Bên ngoài phòng ngủ chính ở tầng một có mấy con mèo vẫn luôn quanh quẩn ở cửa, giống như muốn đi vào trong căn phòng.
Vệ sĩ đã xua đuổi một lần, nhưng chớp mắt, những chú mèo này lại chạy tới, quan trọng là, chúng nó đều có chủ, không thể làm nó bị thương được.
"Lại có người tới tìm mèo?" Một người vệ sĩ khác hỏi.
"Ừ, cũng không biết chuyện gì xảy ra, từ sau khi có một chú mèo tới thì sau đó cứ liên tục có mèo tới đây, thật kỳ quái."
"Cậu mau đưa mèo trả họ đi."
Anh vệ sĩ nhìn con mèo cả người trắng như tuyết kia, anh ta đi tới, ôm nó đi.
"Là con này à?" Anh vệ sĩ đứng phía sau cửa sắt.
"Là Bánh Tuyết." Vương Tiểu Hạo vui vẻ cười lên.
Anh vệ sĩ mở cửa sắt lớn ra, đưa mèo qua, "Trông coi nó cho chặt, đừng để nó đến nơi này nữa."
"Ừm ừm, cháu sẽ trông coi Bánh Tuyết thật kỹ." Vương Tiểu Hạo vội vàng ôm lấy mèo.
Trần Tuyết cũng vội vàng nói cám ơn với đối phương.
Kiều Tịch ngồi trong xe, cô vẫn luôn chú ý đến tình hình ở trước mặt, cho đến khi Trần Tuyết lên xe, khóe môi của cô cong lên, trong mắt mang theo ý cười, "Mèo tìm về rồi?"
"Ừ, quả nhiên Bánh Tuyết chạy tới nơi này." Trần Tuyết nói: "Thật may đối phương là người tốt, bằng lòng trả lại mèo cho chúng ta, tôi thấy trong sân của họ còn có những chú mèo khác đang chạy loạn lên, cũng không biết có phải của những nơi khác chạy tới không."
Kiều Tịch thu hồi ánh mắt, cô hỏi Trần Tuyết, "Nhà hai người ở đâu? Tôi đưa hai người về."
"Làm phiền cô quá rồi." Trần Tuyết rất xin lỗi.
"Không phiền chút nào." Kiều Tịch cong mắt, "Bạn trai của tôi ở gần đây, có lẽ chúng ta còn có cơ hội gặp lại."
Trần Tuyết cười gật đầu, " Được."
Vương Tiểu Hạo ôm mèo của cậu, ngây ngô nói: "Em cũng gặp chị gái xinh đẹp."
Kiều Tịch cười nhẹ ra tiếng.
Ngày hôm sau, Kiều Tịch tìm trong tủ quần áo rất lâu, cuối cùng cô mặc một chiếc váy trắng rất bình thường, mái tóc được cô dùng dây buộc tóc màu tím buộc thành chiếc đuôi ngựa, cả người nhìn lên rất đẹp đẽ lại trẻ trung.
Cô không đi giày mà đi dép, ôm lấy Tức Hỏa đi xuống lầu.
"Mẹ, con có việc phải đi ra ngoài một chuyến." Kiều Tịch nói với mẹ Kiều.
"Con muốn đi ra ngoài?" Lúc mẹ Kiều đang xem phim quay đầu nhìn về phía con gái, bà đầy kinh ngạc.
Con gái giống bà, từ nhỏ đến lớn đều thích đẹp, mỗi bộ quần áo đều tinh xảo đẹp đẽ, lúc đi ra ngoài cũng phải duy trì trạng thái đẹp nhất.
Mà bây giờ, bà thấy con gái mặc một chiếc váy trắng hết sức tầm thường, dưới chân đi một đôi dép chỉ thích hợp đi ở nhà.
"Có phải con quên thay giày rồi không?" Mẹ Kiều hỏi con gái.
"Không phải, con cứ như vậy đi ra ngoài." Kiều Tịch ôm Tức Hỏa, nói với mẹ, "Con muốn thử phong cách như vậy một chút, mẹ, con không có nhiều thời gian, đi trước đây."
Nói xong, Kiều Tịch đạp lên đôi dép màu hồng nhạt, đế mềm, đi ra ngoài.
"Tiểu Tịch, tối nay con về sớm chút, mẹ bảo phòng bếp chuẩn bị món cá kho cho con." Mẹ Kiều vội vàng nói.
Kiều Tịch cười quay đầu, "Mẹ, hôm nay con muốn ăn cá hấp."
Mẹ Kiều vội vàng trả lời, "Được được, làm cá hấp."
Xe lái đến căn biệt thự ngày hôm qua, từ Kiều gia đi thì cần một tiếng mới đến.
Mây trên trời dần dần u ám, giống như trời sắp mưa.
Cũng không biết qua bao lâu, Kiều Tịch bảo tài xế dừng xe ở một nơi bí ẩn.
Kiều Tịch lấy chiếc gương nhỏ ra, cô nhìn vào trong gương, dùng sức bóp mũi của mình, bóp mấy cái, chóp mũi trắng như tuyết của cô lập tức đỏ bừng lên, cô còn dùng đầu ngón tay đè khóe mắt của mình, xoa cho cặp mắt đỏ lên.
Cho đến khi bản thân trong gương nhìn qua rất đáng thương, cô mới dừng tay lại.
Kiều Tịch ôm Tức Hỏa xuống xe, đi về phía biệt thự.
Lúc sắp đi tới trước cửa sắt lớn, Kiều Tịch cúi đầu, cô sờ Tức Hỏa một cái, "Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ, Tức Hỏa, chị và Lục Hoặc nuôi em trắng trẻo mập mạp như vậy, em phải cố lên nhé, Lục Hoặc đang ở bên trong, em đi tìm anh ấy đi."
Nói xong, Kiều Tịch thả Tức Hỏa xuống, cơ thể trắng tuyết nho nhỏ của nó không ngừng xông về phía trước, xuyên qua cửa sắt, nhảy vào bên trong.
Cho đến khi không thấy được bóng dáng của Tức Hỏa, Kiều Tịch mới đi về phía trước.
Cô đi tới trước cửa sắt lớn, người gác cửa ngồi trong phòng bảo vệ hỏi cô tìm ai.
"Thỏ của tôi chạy vào trong đó, mọi người có thể giúp tôi đưa nó ra đây không?" Kiều Tịch gấp gáp nói.
"Cô chờ một chút." Người gác cửa nói chuyện này lại với vệ sĩ.
Một lúc lâu, anh vệ sĩ hôm qua đi ra, vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc, xụ mặt xuống, "Có chuyện gì?"
"Chào anh, con thỏ của tôi chạy vào nhà của anh, anh có thể để tôi vào tìm nó về không?" Đôi mắt đen của Kiều Tịch ngập nước, đáng thương nhìn đối phương.
Cô gái ở trước mặt nhìn qua có vẻ rất gấp gáp, mắt cô đỏ ửng, chóp mũi cũng đỏ lên, giống như đã khóc, trên chân cô còn đi dép, hiển nhiên là nóng lòng tìm vật nuôi, không kịp thay giày đã chạy từ trong nhà ra ngoài.
"Anh có thể để tôi đi vào tìm thỏ của tôi không?" Kiều Tịch hỏi.
"Không được, nơi này không cho người khác tùy ý đi vào." Anh vệ sĩ từ chối, "Sao cô biết con thỏ chạy vào đây?"
"Hôm qua chị của tôi tới nhà anh tìm mèo, lúc nãy con thỏ của tôi mất tích ở hướng này, chắc cũng đi vào nhà anh, anh có thể để tôi đi vào tìm không? Con thỏ rất quan trọng với tôi." Giọng nói Kiều Tịch dễ nghe, nhìn có vẻ rất đáng thương, khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.
"Cô chờ ở đây trước đã." Anh vệ sĩ không đồng ý để Kiều Tịch đi vào, "Tôi đi vào tìm giúp cô."
Đôi mắt ửng đỏ của Kiều Tịch rất cảm kích nhìn anh ta, "Cám ơn anh."
Cô đứng chờ ngoài cửa, mây trên bầu trời càng ngày càng đen, giống như giây kế theo sẽ đổ mưa to.
Trong phòng ngủ chính tầng một.
Nữ giúp việc vẫn giống như thường ngày, cô ấy nấu thuốc xong, "Thiếu gia, có thể uống thuốc rồi."
Trên xe lăn, Lục Hoặc đối diện với ban công, anh yên tĩnh nhìn về mây đen ở bên ngoài.
Mấy ngày qua, nữ giúp việc đã quen với sự im lặng của Lục Hoặc, cô ấy bưng khay, xoay người đi ra ngoài.
"A." Cô ấy đi tới cửa, lơ đãng phát hiện trên mặt đất có thêm một nhúm trắng tuyết, gần như sắp dẫm lên nó, "Tại sao lại có một con thỏ ở đây."
Nữ giúp việc thu chân lại, cô ấy vừa kinh sợ vừa vui mừng, chú thỏ trắng co thành một nhúm, rất đáng yêu.
Thiếu niên ngồi cạnh cửa sổ sát đất xoay đầu lại, đôi mắt đen nhánh của anh rơi vào trên nhúm trắng tuyết đó, con ngươi nhanh chóng co rút lại, "Đừng đụng vào nó."
Bàn tay duỗi ra định sờ con thỏ của nữ giúp việc dừng giữa không trung, cô ấy nhìn thấy Lục Hoặc nhanh chóng chuyển động xe lăn đi tới, mà con thỏ trên mặt đất kia lại chạy đến bên chân anh.
Lục Hoặc bắt lấy con thỏ trên mặt đất, ôm vào trong tay.
Nữ giúp việc nhìn thấy thiếu niên vẫn luôn lạnh lùng trầm mặc lại cười lên, đôi môi đẹp đẽ của anh nhẹ nhàng cong lên, cả người giống như được sống lại.
Cô ấy nhìn đến ngẩn ra, thiếu niên ngước mắt, sâu kín nhìn cô ấy một cái, nữ giúp việc bị hoảng sợ, nhanh chóng dời mắt, "Thiếu gia, con thỏ này có thể cũng là của người ở gần đây nuôi."
Không biết có chuyện gì, mèo ở gần đây cũng thường xuyên chạy tới nơi này, bây giờ ngay cả thỏ cũng tới.
Biệt thự này có phải hấp dẫn mèo, hấp dẫn động vật không thế?
Lục Hoặc khẽ vuốt ve đầu của Tức Hỏa, "Nó tới trên tay tôi, chính là của tôi."
Đây vẫn là lần đầu tiên nữ giúp việc thấy Lục Hoặc thích một món đồ nào đó như vậy.
Bên ngoài, vệ sĩ tìm một hồi cũng không tìm được con thỏ, nữ giúp việc đúng lúc đi ra, hỏi anh ta đang tìm cái gì.
"Một con thỏ, bên ngoài có người tới tìm, nói thỏ chạy vào đây." Vệ sĩ nói.
"Thỏ?" Nữ giúp việc hơi sững sờ, vội vàng nói: "Thỏ chạy vào phòng thiếu gia, bây giờ đang ở chỗ của thiếu gia."
Nghe vậy, vệ sĩ đi tới phòng của Lục Hoặc, anh ta gõ cửa vài cái mới đi vào.
Vệ sĩ liếc nhìn chú thỏ trắng như tuyết đang ngoan ngoãn nằm trên tay Lục Hoặc, "Thiếu gia, chủ nhân của con thỏ này tới tìm, hỏi chúng ta lấy lại thỏ."
Lục Hoặc sờ Tức Hỏa, anh lạnh giọng nói: "Đến trên tay tôi thì chính là của tôi, nếu đối phương muốn lấy lại thỏ thì cậu để cô ấy vào nói với tôi."
Vệ sĩ hoàn toàn không nghĩ tới Lục Hoặc lại giữ lấy sủng vật của người khác, còn không muốn trả cho người ta.
Vệ sĩ không thể làm gì khác hơn là quay lại trước cửa sắt lớn, "Thỏ của cô tìm được rồi."
Ngoài cửa, ánh mắt Kiều Tịch lập tức sáng lên.
Vệ sĩ nói với Kiều Tịch, "Nhưng mà bây giờ con thỏ đang ở trong tay của thiếu gia chúng tôi, cần cô tự đi lấy về."
Kiều Tịch gật đầu một cái, "Không sao, tôi có thể đi vào, làm phiền anh rồi."
Cửa sắt lớn mở ra, rốt cuộc Kiều Tịch có thể đi vào.
Vệ sĩ đưa Kiều Tịch tới trước cửa phòng Lục Hoặc, "Thiếu gia của chúng tôi ở bên trong, thỏ của cô ở trong tay cậu ấy."
Kiều Tịch gật đầu một cái, cô sợ hãi hỏi vệ sĩ, "Thiếu gia của mấy người có hung dữ không? Dễ nói chuyện không?"
Vấn đề này, vệ sĩ rất khó trả lời, dù sao bọn họ được phái tới canh giữ Lục Hoặc lâu như vậy, cũng không giao lưu gì với đối phương..
"Lấy được thỏ, mời cô lập tức rời đi." Vệ sĩ nói.
" Được, tôi sẽ đi ngay, làm phiền anh."
Vệ sĩ gõ cửa một cái, "Thiếu gia, có người tới nhận thỏ về."
Giọng nói trầm thấp của thiếu niên truyền tới, "Vào đi."
Vệ sĩ mở cửa giúp Kiều Tịch, "Thiếu gia bảo cô đi vào."
Cửa phòng được mở ra, Kiều Tịch liếc mắt một cái đã nhìn thấy thiếu niên ngồi cạnh cửa sổ sát đất, ngược sáng, đôi mắt đen nhánh của anh đang nhìn chằm chằm cô.
Kiều Tịch nuốt nước miếng trong vô thức, tự nhiên có chút khẩn trương.
Giọng nói của thiếu niên rất lạnh lùng, "Đóng cửa lại."
Kiều Tịch quay đầu, đầy đáng thương nhìn vệ sĩ, giống như đang hỏi anh ta, làm sao bây giờ.
Vệ sĩ chỉ cần bảo đảm Lục Hoặc sẽ không bước ra khỏi biệt thự, còn những chuyện khác, anh ta cũng không có quyền làm chủ, anh ta nghe mệnh lệnh của Lục Hoặc, đóng cửa lại.
Kiều Tịch một giây còn rất đáng thương nhìn về phía Lục Hoặc, cô bước nhanh xông tới bên anh.
Con thỏ Tức Hỏa làm công cụ trên đùi Lục Hoặc bị dọa sợ, nhanh chóng nhảy từ trên đùi Lục Hoặc xuống mặt đất.
Kiều Tịch té nhào vào trong lòng Lục Hoặc, "Nếu vẫn không tìm được anh nữa thì em sẽ chết mất."
Trên xe lăn, thiếu niên đâu còn chút lạnh lùng, tay anh khẽ run, ôm cô gái trong ngực thật chặt, giống như đang ôm lấy trân bảo đã mất mà tìm lại được.
Tịch Tịch tới.
Hai chân Kiều Tịch tách ra, trực tiếp ngồi lên trên đùi Lục Hoặc, mặt hướng về phía anh, tay cô ôm lấy mặt anh, "Mới mấy ngày không gặp, sao anh gầy nhiều như vậy."
Mặt mũi của thiếu niên đầy thâm thúy, sắc mặt tái nhợt, đáy mắt anh còn có tơ máu mơ hồ, hiển nhiên không được nghỉ ngơi tốt.
Kiều Tịch đau lòng chết mất, "Có phải anh nhớ em, nhớ đến gầy gò rồi không?"
Lục Hoặc lập tức bị cô chọc cười, đáy mắt sâu thẳm hiện lên nụ cười nhàn nhạt, "Đúng."
Đối diện với ánh mắt của cô gái, anh chú ý tới khóe mắt của cô đỏ ửng, chóp mũi cũng đỏ, anh lập tức hoảng hốt: "Lúc nãy em khóc?"
Kiều Tịch chớp chớp mắt, "Không có, em giả bộ."
Lục Hoặc chăm chú nhìn Kiều Tịch ở trước mặt, giống như muốn chiếu rọi cô vào trong đáy mắt, "Sao em biết anh ở đây?"
"Những chú mèo kia đều bị anh hấp dẫn tới đây rồi." Kiều Tịch cười cong mắt, "Không ngờ tới mèo con sẽ muốn ăn anh."
Lục Hoặc không ngờ tới, mèo mà anh ghét nhất, lại để Kiều Tịch phát hiện anh ở đây.
Cô ôm lấy mặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần tiến đến gần, "Lục Hoặc, em cũng muốn ăn anh."
Lỗ tai Lục Hoặc đỏ ửng, anh vội vàng giơ tay che miệng của cô gái, "Anh bị cảm, không thể hôn."
"Sao mà bị bệnh rồi?" Kiều Tịch lấy tay của anh ra, "Em hôn ở bên ngoài, lại không đi vào."
Lời nói của cô gái rất giống tra nam, Lục Hoặc cũng nhớ cô, chỉ có thể để cho cô làm loạn.
Miệng nhỏ nhắn mềm mại của cô gái hôn lên môi anh, giống như lời cô nói, không đi vào, chỉ cọ xát ở bên ngoài. Cô có chút xấu xa, nhẹ nhàng hôn lấy khóe môi của anh, môi trên, môi dưới, sau đó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mô tả hình dáng môi của anh.
Rất hành hạ người ta.
Bàn tay đặt bên eo cô của Lục Hoặc nắm chặt, anh cố gắng kiềm chế, ngay khi cô gái nhe răng khẽ cắn lấy môi anh, anh gần như không thể kiềm chế được nữa, "Tịch Tịch."
Vệ sĩ ở ngay bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào, anh không thể mất khống chế, càng không thể lộ cái đuôi ra.
Kiều Tịch không dừng lại, cô quấn lấy anh.
Lục Hoặc rất nhớ cô, lập tức bị cô quyến rũ khiến trái tim đập loạn nhịp, bàn tay không nhịn được đặt sau ót cô, kéo cô về phía mình.
Trên môi anh dùng sức, vừa gắt gao đè nén xúc động biến thành cái đuôi của hai chân, Lục Hoặc từng chút từng chút hút lấy mùi vị ngọt ngào của cô gái, lỗ tai đỏ ửng, anh cảm thấy mình sắp điên rồi.
Cô gái trẻ và cậu bé trai có chút co quắp ngồi ở ghế sau của xe.
Nhất là cô gái trẻ, dù cô ấy không nhận biết được hãng xe nhưng cũng có thể cảm nhận được chiếc xe này sang trọng bao nhiêu, cô ấy quay đầu nhìn về phía cô gái yên tĩnh ngồi ở bên cạnh, có chút ngượng ngùng mở miệng: "Tôi tên là Trần Tuyết, nhà ở gần đây."
Cậu bé trai có chút xấu hổ, cậu ngây thơ nói: "Em tên là Vương Tiểu Hạo, nhà em cũng ở gần đây."
Kiều Tịch mở miệng cười: "Tôi tên là Kiều Tịch, tôi muốn biết, có phải mèo ở gần đây hay bị lạc không?"
Trần Tuyết nói với Kiều Tịch, "Không phải, là gần đây mới xảy ra chuyện này."
Cô ấy nói: "Khoảng thời gian này luôn nghe thấy hàng xóm nuôi mèo nói rằng mèo nhà họ thường xuyên chạy ra ngoài, cả ngày cũng không trở về, không thấy mèo đâu cả. Mọi người cho rằng có người trộm mèo, muốn báo cảnh sát, sau đó lại tìm được mèo ở bên ngoài một ngôi nhà, thậm chí có người nhìn thấy mèo của mình chạy vào trong nhà đó, vậy mới biết được không ít mèo cũng chạy vào căn nhà kia."
Lúc này, cậu bé trai ấm ức mở miệng: "Bánh Tuyết của em cũng không thấy."
Kiều Tịch hỏi: "Hai người có biết vì sao mèo lại thích chạy đến nơi đó không?"
Trần Tuyết lắc đầu, "Có người đoán là chủ nhà đó chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho mèo, hấp dẫn mèo qua đó."
Nếu không, bọn họ thật sự không nghĩ ra còn có nguyên nhân nào khác, sẽ khiến những chú mèo gần đây thích chạy đến căn nhà kia.
Kiều Tịch xác nhận lần nữa , "Là gần đây mới xảy ra phải không?"
Trần Tuyết gật đầu, "Chắc Bánh Tuyết của Tiểu Hạo cũng chạy đến đó rồi.."
Vẻ mặt cậu bé như đưa đám, “Em phải đi đưa Bánh Tuyết về nhà.”
Kiều Tịch sờ đầu cậu, "Được, tìm nó về."
Cậu bé còn nhớ cá vàng nhỏ của chị gái xinh đẹp này cũng bị mất, cậu ngây thơ hỏi: "Sao cá vàng của chị lại bị mất?" Cá vàng nhỏ không phải bơi trong nước à?
"Cá vàng nhỏ của chị bị người xấu trộm đi rồi."
"A, người xấu thật xấu xa, sao có thể trộm cá vàng nhỏ được, nó không có nước thì sẽ chết."
Kiều Tịch cười cong mắt, nói với cậu bé, "Cá vàng nhỏ sẽ không chết, nhưng chị không có nó, sẽ chết."
Cậu bé hoảng sợ há to miệng.
Trần Tuyết cho là Kiều Tịch đang dỗ dành lừa gạt Vương Tiểu Hạo, trêu đùa cậu bé cho vui, cô ấy nhìn phía trước, mở miệng chỉ đường cho tài xế : "Phía trước rẽ trái, sau đó rẽ phải, đi thẳng tiếp sẽ thấy căn nhà kia."
Xe vẫn luôn chạy về phía trước.
"Phía trước là đến rồi.." Trần Tuyết chỉ căn biệt thự trước mặt.
Kiều Tịch nhìn sang, biệt thự được thiết kế hai tầng, hai bên không có những kiến trúc khác, xung quanh trồng không ít cây, hoàn cảnh u tĩnh.
Cô cho xe dừng dưới tán cây bên đường, "Hai người đi qua hỏi một chút, mèo có phải ở trong nhà họ hay không."
Trần Tuyết nghi ngờ, "Cô thì sao?"
"Tôi ở trên xe chờ hai người."
"Bánh Tuyết thật hư hỏng, chạy xa như vậy, tối nay không cho Bánh Tuyết ăn cơm nữa." Vương Tiểu Hạo tức giận nói, "Em đều bị nó dọa khóc rồi."
Trần Tuyết dở khóc dở cười, "Chị đưa em đi tìm nó."
Kiều Tịch nhìn Trần Tuyết dắt tay Vương Tiểu Hạo xuống xe, hai người đi tới trước cửa sắt to của biệt thự.
Trần Tuyết nói rõ mục đích đến với người gác cổng, một lúc lâu, người đàn ông có thân hình cao to, mặc quần áo đen đi ra từ bên trong.
Kiều Tịch híp mắt một cái, hiển nhiên đối phương là vệ sĩ của Lục gia.
Trước cửa sắt lớn, Trần Tuyết nói với đối phương: "Mèo của chúng tôi có thể đã chạy tới nhà anh, có thể tìm giúp tôi một chút không?"
Anh vệ sĩ có chút sụp đổ tinh thần, đây là người thứ ba đến tìm mèo trong ngày hôm nay, anh ta không thể làm gì khác hơn là hỏi: "Màu gì?"
"Cái gì?"
Anh vệ sĩ lặp lại một lần: "Mèo của mấy người có màu gì?"
Trong phòng còn có mấy con mèo, anh ta phải đi vào chọn.
"Bánh Tuyết có màu trắng, nó rất đáng yêu, chú ơi, chú có thể trả Bánh Tuyết lại cho cháu không?" Vương Tiểu Hạo mở to mắt, đầy đáng thương nhìn về phía anh vệ sĩ.
"Hai người đứng đây chờ một chút."
Vệ sĩ xoay người đi vào nhà.
Bên ngoài phòng ngủ chính ở tầng một có mấy con mèo vẫn luôn quanh quẩn ở cửa, giống như muốn đi vào trong căn phòng.
Vệ sĩ đã xua đuổi một lần, nhưng chớp mắt, những chú mèo này lại chạy tới, quan trọng là, chúng nó đều có chủ, không thể làm nó bị thương được.
"Lại có người tới tìm mèo?" Một người vệ sĩ khác hỏi.
"Ừ, cũng không biết chuyện gì xảy ra, từ sau khi có một chú mèo tới thì sau đó cứ liên tục có mèo tới đây, thật kỳ quái."
"Cậu mau đưa mèo trả họ đi."
Anh vệ sĩ nhìn con mèo cả người trắng như tuyết kia, anh ta đi tới, ôm nó đi.
"Là con này à?" Anh vệ sĩ đứng phía sau cửa sắt.
"Là Bánh Tuyết." Vương Tiểu Hạo vui vẻ cười lên.
Anh vệ sĩ mở cửa sắt lớn ra, đưa mèo qua, "Trông coi nó cho chặt, đừng để nó đến nơi này nữa."
"Ừm ừm, cháu sẽ trông coi Bánh Tuyết thật kỹ." Vương Tiểu Hạo vội vàng ôm lấy mèo.
Trần Tuyết cũng vội vàng nói cám ơn với đối phương.
Kiều Tịch ngồi trong xe, cô vẫn luôn chú ý đến tình hình ở trước mặt, cho đến khi Trần Tuyết lên xe, khóe môi của cô cong lên, trong mắt mang theo ý cười, "Mèo tìm về rồi?"
"Ừ, quả nhiên Bánh Tuyết chạy tới nơi này." Trần Tuyết nói: "Thật may đối phương là người tốt, bằng lòng trả lại mèo cho chúng ta, tôi thấy trong sân của họ còn có những chú mèo khác đang chạy loạn lên, cũng không biết có phải của những nơi khác chạy tới không."
Kiều Tịch thu hồi ánh mắt, cô hỏi Trần Tuyết, "Nhà hai người ở đâu? Tôi đưa hai người về."
"Làm phiền cô quá rồi." Trần Tuyết rất xin lỗi.
"Không phiền chút nào." Kiều Tịch cong mắt, "Bạn trai của tôi ở gần đây, có lẽ chúng ta còn có cơ hội gặp lại."
Trần Tuyết cười gật đầu, " Được."
Vương Tiểu Hạo ôm mèo của cậu, ngây ngô nói: "Em cũng gặp chị gái xinh đẹp."
Kiều Tịch cười nhẹ ra tiếng.
Ngày hôm sau, Kiều Tịch tìm trong tủ quần áo rất lâu, cuối cùng cô mặc một chiếc váy trắng rất bình thường, mái tóc được cô dùng dây buộc tóc màu tím buộc thành chiếc đuôi ngựa, cả người nhìn lên rất đẹp đẽ lại trẻ trung.
Cô không đi giày mà đi dép, ôm lấy Tức Hỏa đi xuống lầu.
"Mẹ, con có việc phải đi ra ngoài một chuyến." Kiều Tịch nói với mẹ Kiều.
"Con muốn đi ra ngoài?" Lúc mẹ Kiều đang xem phim quay đầu nhìn về phía con gái, bà đầy kinh ngạc.
Con gái giống bà, từ nhỏ đến lớn đều thích đẹp, mỗi bộ quần áo đều tinh xảo đẹp đẽ, lúc đi ra ngoài cũng phải duy trì trạng thái đẹp nhất.
Mà bây giờ, bà thấy con gái mặc một chiếc váy trắng hết sức tầm thường, dưới chân đi một đôi dép chỉ thích hợp đi ở nhà.
"Có phải con quên thay giày rồi không?" Mẹ Kiều hỏi con gái.
"Không phải, con cứ như vậy đi ra ngoài." Kiều Tịch ôm Tức Hỏa, nói với mẹ, "Con muốn thử phong cách như vậy một chút, mẹ, con không có nhiều thời gian, đi trước đây."
Nói xong, Kiều Tịch đạp lên đôi dép màu hồng nhạt, đế mềm, đi ra ngoài.
"Tiểu Tịch, tối nay con về sớm chút, mẹ bảo phòng bếp chuẩn bị món cá kho cho con." Mẹ Kiều vội vàng nói.
Kiều Tịch cười quay đầu, "Mẹ, hôm nay con muốn ăn cá hấp."
Mẹ Kiều vội vàng trả lời, "Được được, làm cá hấp."
Xe lái đến căn biệt thự ngày hôm qua, từ Kiều gia đi thì cần một tiếng mới đến.
Mây trên trời dần dần u ám, giống như trời sắp mưa.
Cũng không biết qua bao lâu, Kiều Tịch bảo tài xế dừng xe ở một nơi bí ẩn.
Kiều Tịch lấy chiếc gương nhỏ ra, cô nhìn vào trong gương, dùng sức bóp mũi của mình, bóp mấy cái, chóp mũi trắng như tuyết của cô lập tức đỏ bừng lên, cô còn dùng đầu ngón tay đè khóe mắt của mình, xoa cho cặp mắt đỏ lên.
Cho đến khi bản thân trong gương nhìn qua rất đáng thương, cô mới dừng tay lại.
Kiều Tịch ôm Tức Hỏa xuống xe, đi về phía biệt thự.
Lúc sắp đi tới trước cửa sắt lớn, Kiều Tịch cúi đầu, cô sờ Tức Hỏa một cái, "Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ, Tức Hỏa, chị và Lục Hoặc nuôi em trắng trẻo mập mạp như vậy, em phải cố lên nhé, Lục Hoặc đang ở bên trong, em đi tìm anh ấy đi."
Nói xong, Kiều Tịch thả Tức Hỏa xuống, cơ thể trắng tuyết nho nhỏ của nó không ngừng xông về phía trước, xuyên qua cửa sắt, nhảy vào bên trong.
Cho đến khi không thấy được bóng dáng của Tức Hỏa, Kiều Tịch mới đi về phía trước.
Cô đi tới trước cửa sắt lớn, người gác cửa ngồi trong phòng bảo vệ hỏi cô tìm ai.
"Thỏ của tôi chạy vào trong đó, mọi người có thể giúp tôi đưa nó ra đây không?" Kiều Tịch gấp gáp nói.
"Cô chờ một chút." Người gác cửa nói chuyện này lại với vệ sĩ.
Một lúc lâu, anh vệ sĩ hôm qua đi ra, vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc, xụ mặt xuống, "Có chuyện gì?"
"Chào anh, con thỏ của tôi chạy vào nhà của anh, anh có thể để tôi vào tìm nó về không?" Đôi mắt đen của Kiều Tịch ngập nước, đáng thương nhìn đối phương.
Cô gái ở trước mặt nhìn qua có vẻ rất gấp gáp, mắt cô đỏ ửng, chóp mũi cũng đỏ lên, giống như đã khóc, trên chân cô còn đi dép, hiển nhiên là nóng lòng tìm vật nuôi, không kịp thay giày đã chạy từ trong nhà ra ngoài.
"Anh có thể để tôi đi vào tìm thỏ của tôi không?" Kiều Tịch hỏi.
"Không được, nơi này không cho người khác tùy ý đi vào." Anh vệ sĩ từ chối, "Sao cô biết con thỏ chạy vào đây?"
"Hôm qua chị của tôi tới nhà anh tìm mèo, lúc nãy con thỏ của tôi mất tích ở hướng này, chắc cũng đi vào nhà anh, anh có thể để tôi đi vào tìm không? Con thỏ rất quan trọng với tôi." Giọng nói Kiều Tịch dễ nghe, nhìn có vẻ rất đáng thương, khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.
"Cô chờ ở đây trước đã." Anh vệ sĩ không đồng ý để Kiều Tịch đi vào, "Tôi đi vào tìm giúp cô."
Đôi mắt ửng đỏ của Kiều Tịch rất cảm kích nhìn anh ta, "Cám ơn anh."
Cô đứng chờ ngoài cửa, mây trên bầu trời càng ngày càng đen, giống như giây kế theo sẽ đổ mưa to.
Trong phòng ngủ chính tầng một.
Nữ giúp việc vẫn giống như thường ngày, cô ấy nấu thuốc xong, "Thiếu gia, có thể uống thuốc rồi."
Trên xe lăn, Lục Hoặc đối diện với ban công, anh yên tĩnh nhìn về mây đen ở bên ngoài.
Mấy ngày qua, nữ giúp việc đã quen với sự im lặng của Lục Hoặc, cô ấy bưng khay, xoay người đi ra ngoài.
"A." Cô ấy đi tới cửa, lơ đãng phát hiện trên mặt đất có thêm một nhúm trắng tuyết, gần như sắp dẫm lên nó, "Tại sao lại có một con thỏ ở đây."
Nữ giúp việc thu chân lại, cô ấy vừa kinh sợ vừa vui mừng, chú thỏ trắng co thành một nhúm, rất đáng yêu.
Thiếu niên ngồi cạnh cửa sổ sát đất xoay đầu lại, đôi mắt đen nhánh của anh rơi vào trên nhúm trắng tuyết đó, con ngươi nhanh chóng co rút lại, "Đừng đụng vào nó."
Bàn tay duỗi ra định sờ con thỏ của nữ giúp việc dừng giữa không trung, cô ấy nhìn thấy Lục Hoặc nhanh chóng chuyển động xe lăn đi tới, mà con thỏ trên mặt đất kia lại chạy đến bên chân anh.
Lục Hoặc bắt lấy con thỏ trên mặt đất, ôm vào trong tay.
Nữ giúp việc nhìn thấy thiếu niên vẫn luôn lạnh lùng trầm mặc lại cười lên, đôi môi đẹp đẽ của anh nhẹ nhàng cong lên, cả người giống như được sống lại.
Cô ấy nhìn đến ngẩn ra, thiếu niên ngước mắt, sâu kín nhìn cô ấy một cái, nữ giúp việc bị hoảng sợ, nhanh chóng dời mắt, "Thiếu gia, con thỏ này có thể cũng là của người ở gần đây nuôi."
Không biết có chuyện gì, mèo ở gần đây cũng thường xuyên chạy tới nơi này, bây giờ ngay cả thỏ cũng tới.
Biệt thự này có phải hấp dẫn mèo, hấp dẫn động vật không thế?
Lục Hoặc khẽ vuốt ve đầu của Tức Hỏa, "Nó tới trên tay tôi, chính là của tôi."
Đây vẫn là lần đầu tiên nữ giúp việc thấy Lục Hoặc thích một món đồ nào đó như vậy.
Bên ngoài, vệ sĩ tìm một hồi cũng không tìm được con thỏ, nữ giúp việc đúng lúc đi ra, hỏi anh ta đang tìm cái gì.
"Một con thỏ, bên ngoài có người tới tìm, nói thỏ chạy vào đây." Vệ sĩ nói.
"Thỏ?" Nữ giúp việc hơi sững sờ, vội vàng nói: "Thỏ chạy vào phòng thiếu gia, bây giờ đang ở chỗ của thiếu gia."
Nghe vậy, vệ sĩ đi tới phòng của Lục Hoặc, anh ta gõ cửa vài cái mới đi vào.
Vệ sĩ liếc nhìn chú thỏ trắng như tuyết đang ngoan ngoãn nằm trên tay Lục Hoặc, "Thiếu gia, chủ nhân của con thỏ này tới tìm, hỏi chúng ta lấy lại thỏ."
Lục Hoặc sờ Tức Hỏa, anh lạnh giọng nói: "Đến trên tay tôi thì chính là của tôi, nếu đối phương muốn lấy lại thỏ thì cậu để cô ấy vào nói với tôi."
Vệ sĩ hoàn toàn không nghĩ tới Lục Hoặc lại giữ lấy sủng vật của người khác, còn không muốn trả cho người ta.
Vệ sĩ không thể làm gì khác hơn là quay lại trước cửa sắt lớn, "Thỏ của cô tìm được rồi."
Ngoài cửa, ánh mắt Kiều Tịch lập tức sáng lên.
Vệ sĩ nói với Kiều Tịch, "Nhưng mà bây giờ con thỏ đang ở trong tay của thiếu gia chúng tôi, cần cô tự đi lấy về."
Kiều Tịch gật đầu một cái, "Không sao, tôi có thể đi vào, làm phiền anh rồi."
Cửa sắt lớn mở ra, rốt cuộc Kiều Tịch có thể đi vào.
Vệ sĩ đưa Kiều Tịch tới trước cửa phòng Lục Hoặc, "Thiếu gia của chúng tôi ở bên trong, thỏ của cô ở trong tay cậu ấy."
Kiều Tịch gật đầu một cái, cô sợ hãi hỏi vệ sĩ, "Thiếu gia của mấy người có hung dữ không? Dễ nói chuyện không?"
Vấn đề này, vệ sĩ rất khó trả lời, dù sao bọn họ được phái tới canh giữ Lục Hoặc lâu như vậy, cũng không giao lưu gì với đối phương..
"Lấy được thỏ, mời cô lập tức rời đi." Vệ sĩ nói.
" Được, tôi sẽ đi ngay, làm phiền anh."
Vệ sĩ gõ cửa một cái, "Thiếu gia, có người tới nhận thỏ về."
Giọng nói trầm thấp của thiếu niên truyền tới, "Vào đi."
Vệ sĩ mở cửa giúp Kiều Tịch, "Thiếu gia bảo cô đi vào."
Cửa phòng được mở ra, Kiều Tịch liếc mắt một cái đã nhìn thấy thiếu niên ngồi cạnh cửa sổ sát đất, ngược sáng, đôi mắt đen nhánh của anh đang nhìn chằm chằm cô.
Kiều Tịch nuốt nước miếng trong vô thức, tự nhiên có chút khẩn trương.
Giọng nói của thiếu niên rất lạnh lùng, "Đóng cửa lại."
Kiều Tịch quay đầu, đầy đáng thương nhìn vệ sĩ, giống như đang hỏi anh ta, làm sao bây giờ.
Vệ sĩ chỉ cần bảo đảm Lục Hoặc sẽ không bước ra khỏi biệt thự, còn những chuyện khác, anh ta cũng không có quyền làm chủ, anh ta nghe mệnh lệnh của Lục Hoặc, đóng cửa lại.
Kiều Tịch một giây còn rất đáng thương nhìn về phía Lục Hoặc, cô bước nhanh xông tới bên anh.
Con thỏ Tức Hỏa làm công cụ trên đùi Lục Hoặc bị dọa sợ, nhanh chóng nhảy từ trên đùi Lục Hoặc xuống mặt đất.
Kiều Tịch té nhào vào trong lòng Lục Hoặc, "Nếu vẫn không tìm được anh nữa thì em sẽ chết mất."
Trên xe lăn, thiếu niên đâu còn chút lạnh lùng, tay anh khẽ run, ôm cô gái trong ngực thật chặt, giống như đang ôm lấy trân bảo đã mất mà tìm lại được.
Tịch Tịch tới.
Hai chân Kiều Tịch tách ra, trực tiếp ngồi lên trên đùi Lục Hoặc, mặt hướng về phía anh, tay cô ôm lấy mặt anh, "Mới mấy ngày không gặp, sao anh gầy nhiều như vậy."
Mặt mũi của thiếu niên đầy thâm thúy, sắc mặt tái nhợt, đáy mắt anh còn có tơ máu mơ hồ, hiển nhiên không được nghỉ ngơi tốt.
Kiều Tịch đau lòng chết mất, "Có phải anh nhớ em, nhớ đến gầy gò rồi không?"
Lục Hoặc lập tức bị cô chọc cười, đáy mắt sâu thẳm hiện lên nụ cười nhàn nhạt, "Đúng."
Đối diện với ánh mắt của cô gái, anh chú ý tới khóe mắt của cô đỏ ửng, chóp mũi cũng đỏ, anh lập tức hoảng hốt: "Lúc nãy em khóc?"
Kiều Tịch chớp chớp mắt, "Không có, em giả bộ."
Lục Hoặc chăm chú nhìn Kiều Tịch ở trước mặt, giống như muốn chiếu rọi cô vào trong đáy mắt, "Sao em biết anh ở đây?"
"Những chú mèo kia đều bị anh hấp dẫn tới đây rồi." Kiều Tịch cười cong mắt, "Không ngờ tới mèo con sẽ muốn ăn anh."
Lục Hoặc không ngờ tới, mèo mà anh ghét nhất, lại để Kiều Tịch phát hiện anh ở đây.
Cô ôm lấy mặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần tiến đến gần, "Lục Hoặc, em cũng muốn ăn anh."
Lỗ tai Lục Hoặc đỏ ửng, anh vội vàng giơ tay che miệng của cô gái, "Anh bị cảm, không thể hôn."
"Sao mà bị bệnh rồi?" Kiều Tịch lấy tay của anh ra, "Em hôn ở bên ngoài, lại không đi vào."
Lời nói của cô gái rất giống tra nam, Lục Hoặc cũng nhớ cô, chỉ có thể để cho cô làm loạn.
Miệng nhỏ nhắn mềm mại của cô gái hôn lên môi anh, giống như lời cô nói, không đi vào, chỉ cọ xát ở bên ngoài. Cô có chút xấu xa, nhẹ nhàng hôn lấy khóe môi của anh, môi trên, môi dưới, sau đó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mô tả hình dáng môi của anh.
Rất hành hạ người ta.
Bàn tay đặt bên eo cô của Lục Hoặc nắm chặt, anh cố gắng kiềm chế, ngay khi cô gái nhe răng khẽ cắn lấy môi anh, anh gần như không thể kiềm chế được nữa, "Tịch Tịch."
Vệ sĩ ở ngay bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào, anh không thể mất khống chế, càng không thể lộ cái đuôi ra.
Kiều Tịch không dừng lại, cô quấn lấy anh.
Lục Hoặc rất nhớ cô, lập tức bị cô quyến rũ khiến trái tim đập loạn nhịp, bàn tay không nhịn được đặt sau ót cô, kéo cô về phía mình.
Trên môi anh dùng sức, vừa gắt gao đè nén xúc động biến thành cái đuôi của hai chân, Lục Hoặc từng chút từng chút hút lấy mùi vị ngọt ngào của cô gái, lỗ tai đỏ ửng, anh cảm thấy mình sắp điên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.